Dường Như Đã Yêu
-
Chương 23
Tôi biết chú không đồng ý chuyện này. Bởi với sĩ diện của một thằng đàn ông ai lại để bố ngời yêu ra tay giúp như thế. Nhưng giờ chú đâu có lựa chọn. bố tôi tính thế nào chắc chú hiểu. và tôi nghĩ chú cũng vui vì như vậy là bố tôi quá tin tưởng chú rồi.
Chú nhéo mũi tôi.
- em dám nói em có thai với bố mẹ hả?
- kệ. Cháu chỉ muốn gánh vác đỡ chú 1 phần khó khăn, đừng vì thế mà suy nghĩ nhiều. coi như chú có một khoản nợ, hãy cố gắng để làm vc mà trả nợ đi.
Chú ôm tôi vào lòng.
- khoản nợ về tiền bạc không quan trọng... tôi cảm thấy tôi nợ em cả một cuộc đời... cảm ơn em đã đến...
Tôi cũng siết chú vào vòng tay tôi. yêu nhau là vậy, con gái khi yêu thường yêu như lần đầu mới yêu vậy. ban đầu tôi cũng đắn đo, nhưng đếnkhi tôi chờ đợi sự chủ động từ chú thì chú lại khiến tôi tin chú nhiều hơn khi cố gắng giữ gìn cho tôi... cho dù chú biết tôi ko còn con gái nữa rồi. Tôi cũng không biết chú có yêu tôi bằng tất cả cảm xúc của mình hay không. bởi vì ngay lúc này tôi không còn đủ tỉnh táo nữa... tôi mù quáng mất rồi.
Chúng tôi hôn nhau giữa đường.. kệ... giờ chúng tôi chính thức thông báo cho mọi người biết chúng tôi là của nhau. Hàng xóm láng giềng đều biết, cho dù có tiếng xì xào nhưng tôi không quan trọng chuyện đó. Chúng ta sống vì bản thân chúng ta chứ không phải từ những lời dị nghị của người khác. Không ai hoàn hảo để làm vừa lòng cả thế giới đâu. Do vậy nếu bạn u sầu vì những gì người ta đồn đại về bạn thì đólà một thất bại thật đáng tiếc, bạn thua cuộc là do bạn mà thôi.
Chú đưa tôi vào căn phòng trắng tinh đó. Tôi thấy không chỉ bố mà khuôn mặt chú cũng tỏ rõ nét căng thẳng. Sau ca mổ này tôi sẽ đi lại được bình thường. chỉ có điều trên chân có 1 con rết xinh đẹp, mà chú nói là sẽ cố gắng để nó mờ đi.
Chú nắm tay tôi
- sẽ không sao đâu, em yên tâm.
- thôi anh chị ạ. bịn rịn quá. Phát hờn.
- mày ghen tị sao Tuấn Anh. nợ ghế đấy, sắp phải trả rồi.
- ơ thế họ làm rồi mà em vẫn phải trả á?
- này... làm rồi hay chưa là chuyện nhà họ, chuyện mày nợ phải trả, đừng có chối.
- thế cho em mượn dùng trước nhá. Ko rẻ đâu anh Vinh ạ.
Chú nhìn họ cười.
- thôi... mấy ông tập trung vào.
- xem nào.... ổn định rồi ấy nhỉ... dạo này trông béo ra xinh xắn quá. Tuấn Anh... mày chạy ra kia lấy cho anh cái que thử.
- mấy cái anh?
- 2 cái đi cho chắc. Không có đưa sang bên phòng siêu âm đi xem nó làm tổ chưa?
- naỳ... chúng mày nói cái quái gì vậy?
- thì phải xem xét trước khi chụp ko thì tia X không tốt cho thai nhi đâu, nhất là thai mới
- cái gì cơ?
Chú ngơ ngác.. tôi tủm tỉm cười
- anh đùa bọn em à? phải xem nhà anh được mấy tuần rồi chứ.
- nhưng mà... đã có gì đâu? Chúng mày đừng có mà vớ vẩn.
- nhà anh dùng biện pháp gì thế... thật ko đấy, ko em đưa vào chụp lại là em ko chịu trách nhiệm đâu đấy.
- chúng mày vớ vẩn nhỉ. người ta còn chưa làm gì đâu đấy.
- ầy... đéo tin...
- vâng... em cũng ko tin.
- ko ai bắt chúng mày tin.
- vậy nhà anh chưa làm gì thật à?
- em nghĩ có vấn đề mẹ rồi, ông Vinh nhà mình có khi làm nhiều quá, yếu sinh lý cũng nên
Ôi... mấy anh này nói đúng ý tôi... tôi cười tủm.. nhìn chú...
- chúng mày ko thấy vợ tao đau chân à?
- ôi... lại còn vợ anh. Em nghi ngờ lắm.
tất cả nhìn chú và tôi tủm tỉm cười. tôi ngại ấy chứ, chú bên cạnh cứ nắm tay tôi ko rời
- đau chân chả liên quan đến cái đấy, đau chân thì ngồi hay nằm vẫn được, chỉ có đứng là hơi khó.
- chúng mày thôi ngay đi, tập trung vào không hỏng vc bây giờ. vợ tao có sao tao đập chết đấy.
- ôi anh... anh yên tâm, cứ rơi vào tay em, em sẽ chăm sóc tận tình
Tôi được đưa vào bên trong làm các thủ tục, bố mẹ tôi và chú ở bên ngoài, cho đến khi y tá mang 1 đống kim tiêm đến giường tôi đang nằm chú lại xuất hiện.
- em đừng lo nhé. Có tôi ở đây.
Tôi cười.
- anh chị làm bọn em ghen tỵ quá.
- hay anh tiêm cho chị ấy đi này.
Chú đứng im, rồi cũng đeo bao tay vào, châm thuốc vào xi lanh, nhưng đến khi chuẩn bị đưa vào tay tôi thì chú dừng lại, tôi thấy mồ hôi chú ứa ra....
- thôi, em tiêm đi, nhẹ nhẹ thôi nhé.
Chú ko dám, cos lẽ chú sợ làm tôi đau. Lúc tôi bị tiêm, chú đứng bên xoa tóc tôi liên tục, mỗi cái nhăn mặt của tôi tôi lại thấy mắt chú ánh lên tia xót xa.
- cháu không sao đâu.
- uh... em mạnh mẽ lên.
chú hôn nhẹ lên trán tôi.
- chú.. cháu yêu chú.
Tôi nói nhỏ đến mức chỉ 2 chúng tôi có thể nghe thấy câu nói đó. Chú nhìn tôi, trong đáy mắt ánh lên tia hạnh phúc... nhưng rồi mọi thứ về chú mờ dần, tôi chìm vào giấc ngủ... mong rằng khi tôi tỉnh dậy lại được chú đón trong vòng tay. Chú... cháu yêu chú... rất nhiều.
Sau ca mổ đó chúng tôi lại tiếp tục chuỗi ngày làm việc của mình... mọi việc trong công ty đã dần đi vào ổn định. Chân tôi cũng đã khỏi rồi, tôi muốn nói với chú là tôi sẽ không làm việc cho công ty chú nữa mà không biết phải mở lời ra sao?
Tối hôm đó chúng tôi dắt nhau đi chơi, đây là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi nhóm với nhau. Tôi và con Oanh, chú và Hiệp... hai đứa tôi dắt tay nhau tình tứ đi trên đường thi thoảng dạt vào mấy quán ăn ven đường. trời... hà Nội vào thu rồi... những con phố thơm mùi hoa sữa lãng mạn thật đó, có người yêu vào rồi cuộc đời cũng thấy mông lung đến lạ, tâm tình có vẻ mộng mơ hơn, thi thoảng lại nghĩ về nhau và khẽ mỉm cười.... yêu... thật ra cũng hạnh phúc lắm nhé, chỉ có điều chúng ta cứ cố chấp nhìn vào mặt xấu của nhau mà trở nên mệt mỏi thế thôi.
cả 4 chúng tôi dạt vào quán chân gà nướng... hây, ăn chân gà mùa này thích. Hai đứa tôi như 2 đứa trẻ con, vui vẻ tung tăng như thế giới chỉ có 2 đứa.
- này.... mày tinh mắt nhìn hộ tao xem kia là thằng nào mà nó nhìn mình chằm chằm từ nãy.
Tôi nhìn theo hướng con Oanh chỉ. Tôi giật mình.
- Thái....
- thảo nào... tao thấy nó quen quen, sao giờ trông nó gầy thế nhỉ?
- tao không biết.
Tôi cúi xuống, 1 phần là tránh cái nhìn của anh ta, một phần là mong anh ta đừng có đến làm phiền tôi nữa. Nhưng mong muốn đó của tôi thất bại rồi.
Anh ta bước lại chỗ chúng tôi. tôi ngồi sát vào chú. chú thấy anh ta đến cũng ngẩng lên nhìn anh ta chằm chằm.
- chào mọi người, chào Oanh, chào Bình, lâu lắm ko gặp em.
Tôi im im lặng ko đáp lại, tôi ko muốn thấy anh ta nữa. còn con Oanh thì khác.
- ko dám, chào anh, anh còn sống sao?
- cảm ơn em, anh vẫn sống.
- vậy thì tốt, nếu đã còn là con người, thì cũng để dành tí sĩ diện cho mình đi, đừng xuất hiện trước mặt bọn tôi nữa.
- em đừng nói thế, dù sao chúng ta cũng là bạn.
- ai là bạn anh cơ. Tôi thấy ở đây chẳng có ai là bạn anh, anh đi chỗ khác đi cho tôi nhờ.
- Oanh... có 2 anh bạn ở đây sao mà em đanh đá thế, có người yêu mà tính vẫn ko thay đổi.
- tôi có hay ko có người yêu, bản chất tôi vẫn thế, ko như đứa khác, loại người biết thay lòng.
- em đừng nói vậy, em cũng có kém ai đâu.
Con Oanh xưa nay ko biết thua ai bao giờ. Nó định chả cheo lại thì bị tôi níu tay. Chú thấy tâm tình tôi khó xử chắc cũng đoán ra điều gì đó, chú đứng lên lịch sự đưa tay chào Thái.
- xin chào bạn, tôi là Vinh, bạn của Oanh và Bình.
Thái đưa tay ra bắt tay chú.
- chào anh, tôi là người yêu của Bình.
Cái gì cơ??? Anh ta dám nói tôi thế hay sao, tôi ko biết biểu cảm của chú ra sao nhưng tôi thấy chú rất bình tĩnh đáp lại.
- à... tôi từng nghe cô ấy nhắc về bạn rồi nhưng giờ mới được gặp bạn.... bạn đẹp trai ghê.
- thế anh là???
- tôi là chồng của cô ấy, chúng tôi sắp tổ chức đám cưới rồi, mời bạn đến dự cho vui nhé.
Thái cười khẩy
- đã cưới đâu mà nhận là vợ... à mà cứ lên giường với nhau là nhận nhau là vợ chồng được rồi. ngày xưa chúng tôi cũng gọi nhau như thế.
trời đất ơi... tôi đếnphát điên vì anh ta mất thôi... đồ khốn... ngần ấy năm chưa để cho tôi yên được sao?
- anh có thể nói câu nào hay hơn được ko Thái?
Tôi nói xen vào. Thái nhìn tôi, ko nói gì.
- tôi nghĩ anh nên biết những gì anh gây ra cho nó. Hãy đi trước khi tôi lại điên lên 1 lần nữa. đồ khốn
Con Oanh có vẻ còn điên hơn tôi. tôi nhớ nó từng cầm cả dao đuổi anh ta... ôi... qúa khứ tồi tệ của tôi... lậy chúa...
- chỗ này ko có chỗ để em nói đâu Oanh ạ
- mày nói cái gì cơ.
Con Oanh đứng lên. Nó thật sự rất nóng tính.
- đmm tao nói cho mày biết, mày yêu nó rồi mày ngủ với con khác có chửa, mày đã là loại xúc vật rồi, mày bám lấy nó không cho nó có cuộc sống hẳn hoi, mày bỏ vợ bỏ con như thế mày ko biết nhục à... mày thử nghĩ xem nếu mày là nó mày nghĩ gì? Cút ngay đi, chó chết.
- anh nói cho em biết, anh sai thì anh sửa, anh Yêu Bình chẳng liên quan đến em.
- mày còn có tư cách để sửa sao, muộn rồi, để yên cho nó sống đi, mày có vợ có con rồi thì cũng để nó lấy chồng,. Nó không yêu mày nữa đâu đừng có mà mơ tưởng.
Tôi níu con Oanh ngồi xuống, tôi sợ anh ta, tôi quá mệt mỏi khi nghĩ về anh ta, quá khứ đôi khi là những sai lầm khiến chúng ta hối tiếc là những thứ khiến chúng ta tổn thương là những điều gây cho ta sự nghi ngờ trong hiện tại... nhưng suy cho cùng nó chỉ là những gì đã xảy ra... và giờ hiện tại... tôi ko được phép để nó ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi nữa.
- Bạn này... tôi nghĩ... chuyện của bạn và Bình đã qua rồi, giờ cô ấy là vợ tôi, và bạn thông cảm nhé, chúng tôi ko có gì để nói với bạn cả.
Sau câu nói đó của chú tôi đứng lên, cầm túi và lôi con Oanh đi. nó chỉ trực vồ lấy anh ta mà ăn thịt.
- Bình... em đừng đi.
Thái đuổi theo tôi, giữ tay tôi lại, chú lịch sự đứng im bên cạnh như muốn bảo vệ nhưng cũng ko ngăn cản Thái.
Tôi giật tay lại
- tôi ko còn gì để nói với anh nữa.
- Bình... anh xin lỗi... anh và cô ấy... chia tay lâu rồi.
- đấy là chuyện của anh...
- chúng ta làm lại đi được ko? Anh biết em vẫn còn yêu anh.
- xin lỗi anh... anh nghĩ thế chứ ko phải thế đâu. Tôi và anh kết thúc rất lâu rồi.
- bình... anh xin em đừng như thế
Tôi quay đi ko thèm ngoái lại nhìn, đi nhanh như chạy vậy, tôi sợ anh ta... tôi ko hận anh ta khi đã cắm sừng lên đầu tôi, mà tôi sợ anh ta vì anh ta không biết được mình đúng hay sai nữa.
- xin lỗi bạn tôi nghĩ câu chuyện này đã là quá khứ rồi, giờ Bình là vợ tôi, mong bạnđể cô ấy yên.
- mày thì biết cái đéo gì,... mày tránh ra.
Anh ta giở giọng cùn.
- bạn đừng nói như thế.
- bạn cái đéo gì... mày cũng chỉ là thằng dùng lại của tao.
Sau câu nói ấy... Thái bị ăn 1 cú đấm thẳng vào mặt. Anh ta ngã nhào xuống đất. Chú đứng đó, nhìn thẳng vào anh ta. Tôi biết chú vừa đánh anh ta.
- mày dám đánh tao à.
Thái đứng dậy tiến nhanh về phía chú tung 1 cú đấm nhưng chú rất nhanh 1 lần nữa cho Thái nằm im dưới nền đất. Chú có võ thật đấy à?uh... bố chú là công an mà.
Sau 2 cú đánh khá đau, Thái nằm im. Chú kệ hắn nằm như vậy mà bước về phía tôi, còn tôi thì không, tôi quay lại chỗ Thái. Tôi đứng đó nhìn anh ta nằm trên đường.
- tôi sẽ nói với anh 1 lần cuối cùng. trước khi Minh chết, anh đã hứa với cậu ấy là chăm sóc tôi. chúng ta đã sống với nhau, chơi với nhau ngần ấy năm, có lẽ ngoài Minh anh là người hiểu tôi nhất, nhưng giờ anh thử xem lại anh có xứng đáng với tình bạn, tình yêu của tất cả chúng ta ko?
- tôi chưa bao giờ trách móc hay mắng chửi anh 1 lời nào hết. Tôi mong nếu anh nhận ra anh sai, anh nên hối hận nốt phần đời còn lại của mình. Thất bại của anh bây giờ là do anh gây ra... chúng ta... ko còn gì để nói với nhau nữa. nếu còn coi tôi và Minh là bạn. Hãy coi như cả 2 chúng tôi đã chết rồi.
Tôi quay đi, nước mắt tôi ứa ra... chúng tôi đã từng rất vui... cả 3 người... đã từng rất hạnh phúc... để rồi 1 người xa lìa thế giới còn chúng tôi tan vỡ vì kẻ thứ 3... thế giới thật ra không có gì là bền vững cả... chỉ có điều chúng ta giữ gìn nó trong cái khung đẹp đẽ hay bôi đầy mực đen vào mà thôi. Đáng trân trọng hay đáng quên... là cách chúng ta đối xử với nhau... như vậy đấy.
Tôi bỏ đi không cần quan tâm đến chú, và con Oanh... tôi muốn về nhà... tôi sợ cái thế giới này lắm rồi.
- Bình... Bình... em đừng như vậy.
Chú kéo tay tôi lại... tôi xấu hổ... tôi ko dám nhìn vào mặt chú.
- em đừng như vậy, anh ta ko có ở đây nữa rồi.
Tôi đứng im, cố giữ giọng lạnh lùng
- xin lỗi chú.
- đừng nói vậy. tôi biết em đang nghĩ gì. nếu muốn khóc, cứ dựa vào vai tôi mà khóc.
Tôi ngẩng lên nhìn chú. ánh mắt chú chắc chắn như khẳng định. Tôi ứa nước mắt. Tôi ko khóc vì Thái, mà tôi khóc vì xấu hổ, vì quá khứ đáng quên của tôi và hắn, về cái thứ gọi là tình yêu mà tôi biết rằng đó chỉ là bồng bột thời tuổi trẻ.
Tôi khóc cho tôi.
- em còn nhớ có lần em thấy tôi và Duyên hôn nhau ở đường không?
- em biết chuyện chúng tôi làm chuyện đó...
- em còn biết cô ấy hoang dã nữa.
- xin lỗi em, nếu như phải viết ra lời xin lỗi có lẽ tôi sẽ phải viết nhiểu hơn em cả trăm lần ý chứ. Tôi là thằng đàn ông tồi, nhưng mà em vẫn tha thứ cho tôi, em chấp nhận tật xấu, quá khứ của tôi để đến với tôi.
- cho nên... em chính là món quà quý nhất của tôi rồi, cái gì đã qua... cho qua... giờ hãy vì tôi, vì ông chú già đây này... tôi đã đi hơn nửa cuộc đời rồi... cho nên hãy vì tôi mà đừng bao giờ xa tôi nữa... nghe chưa?
Tôi ôm lấy chú. tôi khóc, giờ 1 phần cho cả hạnh phúc và may mắn khi tìm thấy người biết cảm thông cho tôi. trên đời này… nếu bạn thật tâm đặt mình vào địa vị của người khác mà suy xét vấn đề. Thì mọi chuyện sẽ được giải quyết rất đơn giản. tôi biết chú không vui về chuyện này…. Nhưng sau cùng, chú cũng là người thật sự rất có lý lẽ… cảm ơn… cảm ơn chú… tôi yêu chú…
Chú nhéo mũi tôi.
- em dám nói em có thai với bố mẹ hả?
- kệ. Cháu chỉ muốn gánh vác đỡ chú 1 phần khó khăn, đừng vì thế mà suy nghĩ nhiều. coi như chú có một khoản nợ, hãy cố gắng để làm vc mà trả nợ đi.
Chú ôm tôi vào lòng.
- khoản nợ về tiền bạc không quan trọng... tôi cảm thấy tôi nợ em cả một cuộc đời... cảm ơn em đã đến...
Tôi cũng siết chú vào vòng tay tôi. yêu nhau là vậy, con gái khi yêu thường yêu như lần đầu mới yêu vậy. ban đầu tôi cũng đắn đo, nhưng đếnkhi tôi chờ đợi sự chủ động từ chú thì chú lại khiến tôi tin chú nhiều hơn khi cố gắng giữ gìn cho tôi... cho dù chú biết tôi ko còn con gái nữa rồi. Tôi cũng không biết chú có yêu tôi bằng tất cả cảm xúc của mình hay không. bởi vì ngay lúc này tôi không còn đủ tỉnh táo nữa... tôi mù quáng mất rồi.
Chúng tôi hôn nhau giữa đường.. kệ... giờ chúng tôi chính thức thông báo cho mọi người biết chúng tôi là của nhau. Hàng xóm láng giềng đều biết, cho dù có tiếng xì xào nhưng tôi không quan trọng chuyện đó. Chúng ta sống vì bản thân chúng ta chứ không phải từ những lời dị nghị của người khác. Không ai hoàn hảo để làm vừa lòng cả thế giới đâu. Do vậy nếu bạn u sầu vì những gì người ta đồn đại về bạn thì đólà một thất bại thật đáng tiếc, bạn thua cuộc là do bạn mà thôi.
Chú đưa tôi vào căn phòng trắng tinh đó. Tôi thấy không chỉ bố mà khuôn mặt chú cũng tỏ rõ nét căng thẳng. Sau ca mổ này tôi sẽ đi lại được bình thường. chỉ có điều trên chân có 1 con rết xinh đẹp, mà chú nói là sẽ cố gắng để nó mờ đi.
Chú nắm tay tôi
- sẽ không sao đâu, em yên tâm.
- thôi anh chị ạ. bịn rịn quá. Phát hờn.
- mày ghen tị sao Tuấn Anh. nợ ghế đấy, sắp phải trả rồi.
- ơ thế họ làm rồi mà em vẫn phải trả á?
- này... làm rồi hay chưa là chuyện nhà họ, chuyện mày nợ phải trả, đừng có chối.
- thế cho em mượn dùng trước nhá. Ko rẻ đâu anh Vinh ạ.
Chú nhìn họ cười.
- thôi... mấy ông tập trung vào.
- xem nào.... ổn định rồi ấy nhỉ... dạo này trông béo ra xinh xắn quá. Tuấn Anh... mày chạy ra kia lấy cho anh cái que thử.
- mấy cái anh?
- 2 cái đi cho chắc. Không có đưa sang bên phòng siêu âm đi xem nó làm tổ chưa?
- naỳ... chúng mày nói cái quái gì vậy?
- thì phải xem xét trước khi chụp ko thì tia X không tốt cho thai nhi đâu, nhất là thai mới
- cái gì cơ?
Chú ngơ ngác.. tôi tủm tỉm cười
- anh đùa bọn em à? phải xem nhà anh được mấy tuần rồi chứ.
- nhưng mà... đã có gì đâu? Chúng mày đừng có mà vớ vẩn.
- nhà anh dùng biện pháp gì thế... thật ko đấy, ko em đưa vào chụp lại là em ko chịu trách nhiệm đâu đấy.
- chúng mày vớ vẩn nhỉ. người ta còn chưa làm gì đâu đấy.
- ầy... đéo tin...
- vâng... em cũng ko tin.
- ko ai bắt chúng mày tin.
- vậy nhà anh chưa làm gì thật à?
- em nghĩ có vấn đề mẹ rồi, ông Vinh nhà mình có khi làm nhiều quá, yếu sinh lý cũng nên
Ôi... mấy anh này nói đúng ý tôi... tôi cười tủm.. nhìn chú...
- chúng mày ko thấy vợ tao đau chân à?
- ôi... lại còn vợ anh. Em nghi ngờ lắm.
tất cả nhìn chú và tôi tủm tỉm cười. tôi ngại ấy chứ, chú bên cạnh cứ nắm tay tôi ko rời
- đau chân chả liên quan đến cái đấy, đau chân thì ngồi hay nằm vẫn được, chỉ có đứng là hơi khó.
- chúng mày thôi ngay đi, tập trung vào không hỏng vc bây giờ. vợ tao có sao tao đập chết đấy.
- ôi anh... anh yên tâm, cứ rơi vào tay em, em sẽ chăm sóc tận tình
Tôi được đưa vào bên trong làm các thủ tục, bố mẹ tôi và chú ở bên ngoài, cho đến khi y tá mang 1 đống kim tiêm đến giường tôi đang nằm chú lại xuất hiện.
- em đừng lo nhé. Có tôi ở đây.
Tôi cười.
- anh chị làm bọn em ghen tỵ quá.
- hay anh tiêm cho chị ấy đi này.
Chú đứng im, rồi cũng đeo bao tay vào, châm thuốc vào xi lanh, nhưng đến khi chuẩn bị đưa vào tay tôi thì chú dừng lại, tôi thấy mồ hôi chú ứa ra....
- thôi, em tiêm đi, nhẹ nhẹ thôi nhé.
Chú ko dám, cos lẽ chú sợ làm tôi đau. Lúc tôi bị tiêm, chú đứng bên xoa tóc tôi liên tục, mỗi cái nhăn mặt của tôi tôi lại thấy mắt chú ánh lên tia xót xa.
- cháu không sao đâu.
- uh... em mạnh mẽ lên.
chú hôn nhẹ lên trán tôi.
- chú.. cháu yêu chú.
Tôi nói nhỏ đến mức chỉ 2 chúng tôi có thể nghe thấy câu nói đó. Chú nhìn tôi, trong đáy mắt ánh lên tia hạnh phúc... nhưng rồi mọi thứ về chú mờ dần, tôi chìm vào giấc ngủ... mong rằng khi tôi tỉnh dậy lại được chú đón trong vòng tay. Chú... cháu yêu chú... rất nhiều.
Sau ca mổ đó chúng tôi lại tiếp tục chuỗi ngày làm việc của mình... mọi việc trong công ty đã dần đi vào ổn định. Chân tôi cũng đã khỏi rồi, tôi muốn nói với chú là tôi sẽ không làm việc cho công ty chú nữa mà không biết phải mở lời ra sao?
Tối hôm đó chúng tôi dắt nhau đi chơi, đây là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi nhóm với nhau. Tôi và con Oanh, chú và Hiệp... hai đứa tôi dắt tay nhau tình tứ đi trên đường thi thoảng dạt vào mấy quán ăn ven đường. trời... hà Nội vào thu rồi... những con phố thơm mùi hoa sữa lãng mạn thật đó, có người yêu vào rồi cuộc đời cũng thấy mông lung đến lạ, tâm tình có vẻ mộng mơ hơn, thi thoảng lại nghĩ về nhau và khẽ mỉm cười.... yêu... thật ra cũng hạnh phúc lắm nhé, chỉ có điều chúng ta cứ cố chấp nhìn vào mặt xấu của nhau mà trở nên mệt mỏi thế thôi.
cả 4 chúng tôi dạt vào quán chân gà nướng... hây, ăn chân gà mùa này thích. Hai đứa tôi như 2 đứa trẻ con, vui vẻ tung tăng như thế giới chỉ có 2 đứa.
- này.... mày tinh mắt nhìn hộ tao xem kia là thằng nào mà nó nhìn mình chằm chằm từ nãy.
Tôi nhìn theo hướng con Oanh chỉ. Tôi giật mình.
- Thái....
- thảo nào... tao thấy nó quen quen, sao giờ trông nó gầy thế nhỉ?
- tao không biết.
Tôi cúi xuống, 1 phần là tránh cái nhìn của anh ta, một phần là mong anh ta đừng có đến làm phiền tôi nữa. Nhưng mong muốn đó của tôi thất bại rồi.
Anh ta bước lại chỗ chúng tôi. tôi ngồi sát vào chú. chú thấy anh ta đến cũng ngẩng lên nhìn anh ta chằm chằm.
- chào mọi người, chào Oanh, chào Bình, lâu lắm ko gặp em.
Tôi im im lặng ko đáp lại, tôi ko muốn thấy anh ta nữa. còn con Oanh thì khác.
- ko dám, chào anh, anh còn sống sao?
- cảm ơn em, anh vẫn sống.
- vậy thì tốt, nếu đã còn là con người, thì cũng để dành tí sĩ diện cho mình đi, đừng xuất hiện trước mặt bọn tôi nữa.
- em đừng nói thế, dù sao chúng ta cũng là bạn.
- ai là bạn anh cơ. Tôi thấy ở đây chẳng có ai là bạn anh, anh đi chỗ khác đi cho tôi nhờ.
- Oanh... có 2 anh bạn ở đây sao mà em đanh đá thế, có người yêu mà tính vẫn ko thay đổi.
- tôi có hay ko có người yêu, bản chất tôi vẫn thế, ko như đứa khác, loại người biết thay lòng.
- em đừng nói vậy, em cũng có kém ai đâu.
Con Oanh xưa nay ko biết thua ai bao giờ. Nó định chả cheo lại thì bị tôi níu tay. Chú thấy tâm tình tôi khó xử chắc cũng đoán ra điều gì đó, chú đứng lên lịch sự đưa tay chào Thái.
- xin chào bạn, tôi là Vinh, bạn của Oanh và Bình.
Thái đưa tay ra bắt tay chú.
- chào anh, tôi là người yêu của Bình.
Cái gì cơ??? Anh ta dám nói tôi thế hay sao, tôi ko biết biểu cảm của chú ra sao nhưng tôi thấy chú rất bình tĩnh đáp lại.
- à... tôi từng nghe cô ấy nhắc về bạn rồi nhưng giờ mới được gặp bạn.... bạn đẹp trai ghê.
- thế anh là???
- tôi là chồng của cô ấy, chúng tôi sắp tổ chức đám cưới rồi, mời bạn đến dự cho vui nhé.
Thái cười khẩy
- đã cưới đâu mà nhận là vợ... à mà cứ lên giường với nhau là nhận nhau là vợ chồng được rồi. ngày xưa chúng tôi cũng gọi nhau như thế.
trời đất ơi... tôi đếnphát điên vì anh ta mất thôi... đồ khốn... ngần ấy năm chưa để cho tôi yên được sao?
- anh có thể nói câu nào hay hơn được ko Thái?
Tôi nói xen vào. Thái nhìn tôi, ko nói gì.
- tôi nghĩ anh nên biết những gì anh gây ra cho nó. Hãy đi trước khi tôi lại điên lên 1 lần nữa. đồ khốn
Con Oanh có vẻ còn điên hơn tôi. tôi nhớ nó từng cầm cả dao đuổi anh ta... ôi... qúa khứ tồi tệ của tôi... lậy chúa...
- chỗ này ko có chỗ để em nói đâu Oanh ạ
- mày nói cái gì cơ.
Con Oanh đứng lên. Nó thật sự rất nóng tính.
- đmm tao nói cho mày biết, mày yêu nó rồi mày ngủ với con khác có chửa, mày đã là loại xúc vật rồi, mày bám lấy nó không cho nó có cuộc sống hẳn hoi, mày bỏ vợ bỏ con như thế mày ko biết nhục à... mày thử nghĩ xem nếu mày là nó mày nghĩ gì? Cút ngay đi, chó chết.
- anh nói cho em biết, anh sai thì anh sửa, anh Yêu Bình chẳng liên quan đến em.
- mày còn có tư cách để sửa sao, muộn rồi, để yên cho nó sống đi, mày có vợ có con rồi thì cũng để nó lấy chồng,. Nó không yêu mày nữa đâu đừng có mà mơ tưởng.
Tôi níu con Oanh ngồi xuống, tôi sợ anh ta, tôi quá mệt mỏi khi nghĩ về anh ta, quá khứ đôi khi là những sai lầm khiến chúng ta hối tiếc là những thứ khiến chúng ta tổn thương là những điều gây cho ta sự nghi ngờ trong hiện tại... nhưng suy cho cùng nó chỉ là những gì đã xảy ra... và giờ hiện tại... tôi ko được phép để nó ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi nữa.
- Bạn này... tôi nghĩ... chuyện của bạn và Bình đã qua rồi, giờ cô ấy là vợ tôi, và bạn thông cảm nhé, chúng tôi ko có gì để nói với bạn cả.
Sau câu nói đó của chú tôi đứng lên, cầm túi và lôi con Oanh đi. nó chỉ trực vồ lấy anh ta mà ăn thịt.
- Bình... em đừng đi.
Thái đuổi theo tôi, giữ tay tôi lại, chú lịch sự đứng im bên cạnh như muốn bảo vệ nhưng cũng ko ngăn cản Thái.
Tôi giật tay lại
- tôi ko còn gì để nói với anh nữa.
- Bình... anh xin lỗi... anh và cô ấy... chia tay lâu rồi.
- đấy là chuyện của anh...
- chúng ta làm lại đi được ko? Anh biết em vẫn còn yêu anh.
- xin lỗi anh... anh nghĩ thế chứ ko phải thế đâu. Tôi và anh kết thúc rất lâu rồi.
- bình... anh xin em đừng như thế
Tôi quay đi ko thèm ngoái lại nhìn, đi nhanh như chạy vậy, tôi sợ anh ta... tôi ko hận anh ta khi đã cắm sừng lên đầu tôi, mà tôi sợ anh ta vì anh ta không biết được mình đúng hay sai nữa.
- xin lỗi bạn tôi nghĩ câu chuyện này đã là quá khứ rồi, giờ Bình là vợ tôi, mong bạnđể cô ấy yên.
- mày thì biết cái đéo gì,... mày tránh ra.
Anh ta giở giọng cùn.
- bạn đừng nói như thế.
- bạn cái đéo gì... mày cũng chỉ là thằng dùng lại của tao.
Sau câu nói ấy... Thái bị ăn 1 cú đấm thẳng vào mặt. Anh ta ngã nhào xuống đất. Chú đứng đó, nhìn thẳng vào anh ta. Tôi biết chú vừa đánh anh ta.
- mày dám đánh tao à.
Thái đứng dậy tiến nhanh về phía chú tung 1 cú đấm nhưng chú rất nhanh 1 lần nữa cho Thái nằm im dưới nền đất. Chú có võ thật đấy à?uh... bố chú là công an mà.
Sau 2 cú đánh khá đau, Thái nằm im. Chú kệ hắn nằm như vậy mà bước về phía tôi, còn tôi thì không, tôi quay lại chỗ Thái. Tôi đứng đó nhìn anh ta nằm trên đường.
- tôi sẽ nói với anh 1 lần cuối cùng. trước khi Minh chết, anh đã hứa với cậu ấy là chăm sóc tôi. chúng ta đã sống với nhau, chơi với nhau ngần ấy năm, có lẽ ngoài Minh anh là người hiểu tôi nhất, nhưng giờ anh thử xem lại anh có xứng đáng với tình bạn, tình yêu của tất cả chúng ta ko?
- tôi chưa bao giờ trách móc hay mắng chửi anh 1 lời nào hết. Tôi mong nếu anh nhận ra anh sai, anh nên hối hận nốt phần đời còn lại của mình. Thất bại của anh bây giờ là do anh gây ra... chúng ta... ko còn gì để nói với nhau nữa. nếu còn coi tôi và Minh là bạn. Hãy coi như cả 2 chúng tôi đã chết rồi.
Tôi quay đi, nước mắt tôi ứa ra... chúng tôi đã từng rất vui... cả 3 người... đã từng rất hạnh phúc... để rồi 1 người xa lìa thế giới còn chúng tôi tan vỡ vì kẻ thứ 3... thế giới thật ra không có gì là bền vững cả... chỉ có điều chúng ta giữ gìn nó trong cái khung đẹp đẽ hay bôi đầy mực đen vào mà thôi. Đáng trân trọng hay đáng quên... là cách chúng ta đối xử với nhau... như vậy đấy.
Tôi bỏ đi không cần quan tâm đến chú, và con Oanh... tôi muốn về nhà... tôi sợ cái thế giới này lắm rồi.
- Bình... Bình... em đừng như vậy.
Chú kéo tay tôi lại... tôi xấu hổ... tôi ko dám nhìn vào mặt chú.
- em đừng như vậy, anh ta ko có ở đây nữa rồi.
Tôi đứng im, cố giữ giọng lạnh lùng
- xin lỗi chú.
- đừng nói vậy. tôi biết em đang nghĩ gì. nếu muốn khóc, cứ dựa vào vai tôi mà khóc.
Tôi ngẩng lên nhìn chú. ánh mắt chú chắc chắn như khẳng định. Tôi ứa nước mắt. Tôi ko khóc vì Thái, mà tôi khóc vì xấu hổ, vì quá khứ đáng quên của tôi và hắn, về cái thứ gọi là tình yêu mà tôi biết rằng đó chỉ là bồng bột thời tuổi trẻ.
Tôi khóc cho tôi.
- em còn nhớ có lần em thấy tôi và Duyên hôn nhau ở đường không?
- em biết chuyện chúng tôi làm chuyện đó...
- em còn biết cô ấy hoang dã nữa.
- xin lỗi em, nếu như phải viết ra lời xin lỗi có lẽ tôi sẽ phải viết nhiểu hơn em cả trăm lần ý chứ. Tôi là thằng đàn ông tồi, nhưng mà em vẫn tha thứ cho tôi, em chấp nhận tật xấu, quá khứ của tôi để đến với tôi.
- cho nên... em chính là món quà quý nhất của tôi rồi, cái gì đã qua... cho qua... giờ hãy vì tôi, vì ông chú già đây này... tôi đã đi hơn nửa cuộc đời rồi... cho nên hãy vì tôi mà đừng bao giờ xa tôi nữa... nghe chưa?
Tôi ôm lấy chú. tôi khóc, giờ 1 phần cho cả hạnh phúc và may mắn khi tìm thấy người biết cảm thông cho tôi. trên đời này… nếu bạn thật tâm đặt mình vào địa vị của người khác mà suy xét vấn đề. Thì mọi chuyện sẽ được giải quyết rất đơn giản. tôi biết chú không vui về chuyện này…. Nhưng sau cùng, chú cũng là người thật sự rất có lý lẽ… cảm ơn… cảm ơn chú… tôi yêu chú…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook