Hắn ước nguyện thay tôi “Hy vọng tôi có thể rời khỏi thân thể cô ấy”.

Lúc đó cũng không thấy có phản ứng gì, trong lòng tôi đã âm thầm cảm thấy may mắn, trên đường về không cẩn thận ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại mới phát hiện có điều không ổn.

Người đâu rồi?

Nè...

Không có bất kỳ điều gì ngoài trừ ý thức của tôi tồn tại.

Hắn đã thật sự đi rồi.

Tôi cảm thấy cõi lòng mình trống rỗng.

Trời ạ, không phải tôi đã thích hắn rồi chứ...

Tôi thậm chí đã hối hận vô cùng, đúng ra mình không nên thỏa hiệp đi tạ lễ như vậy.

Tôi giống như một kẻ thất tình, mất hồn lạc phách suốt hai tuần, cả người không có một chút sức lực nào.


Quan trọng nhất là tôi còn không biết hắn trông như thế nào, lúc nhớ hắn, ngay cả một hình tượng cụ thể cũng không có.

Giống như người mình thích chỉ là một nhân vật do mình tự ảo tưởng ra vậy.

Nhưng tôi biết đó không phải là ảo tưởng.

Chữ viết mà hắn tùy tiện viết ở trên bàn làm việc của tôi vẫn còn đó, bút tích khác hoàn toàn với tôi.

Vào cuối tuần thứ ba, tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.

Thật là kỳ lạ, chính là cái túi xách hàng hiệu mà tôi rất thích nhưng chưa từng dám mua.

Tôi còn chưa biết cái túi xách này chuyển tới từ đâu, thì những bưu kiện khác đã giống như bông tuyết bay đầy trời, phủ xuống nhà tôi dày đặc.

Quần áo mà tôi thích, giày mà tôi không mua được, kể cả son môi phiên bản giới hạn …

Những thứ này sơ sơ cũng phải mấy trăm ngàn, khiến cho mẹ tôi sợ đến choáng váng.

Tôi có chút suy đoán mơ hồ nhưng lại không dám tin tưởng, sợ sẽ thất vọng càng nhiều.

Mãi cho đến lễ Giáng Sinh, tôi lại nhận được hoa hồng, kèm theo đó là một tấm thiệp, tôi còn chưa biết bên trong viết cái gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy nét chữ thì đã mừng đến điên lên!

“Tiểu Xử Nữ, Giáng Sinh vui vẻ... Vốn định đi tìm cô, nhưng mà thân thể chưa khôi phục, cho đến bây giờ cũng chỉ mới có thể nhúc nhích được đầu ngón tay, mua cho cô một vài món quà, có nhận được không? Thích không?”

Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.

Cái tên này vì sao lại không lưu số điện thoại?!

Tôi không liên lạc được với hắn, cũng không tìm được hắn, may mắn là ngày nào hắn cũng gửi quà cho tôi, có lúc gửi tấm thiệp, nói mình đang dần hồi phục, còn đang cố hết sức, tóc cũng đã cạo sạch, bởi vì nằm trên giường một thời gian dài cho nên bây giờ cực kỳ gầy ốm, cảm thấy bản thân mình rất xấu xí, cho nên muốn khôi phục hơn một chút mới gặp tôi.

Vụ tai nạn xe kia đã biến hắn thành người thực vật, chạy đến ở chỗ tôi một thời gian, sau khi quay về thì đã tỉnh lại.

Hắn bảo tôi kiên nhẫn chờ đợi, thì tôi liền kiên nhẫn.

Mùng một Tết hôm đó, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn của hắn, nói mình ăn Tết một mình ở bệnh viện, rất đáng tội nghiệp, rất cô độc, hỏi tôi có muốn đến chơi với hắn không.


Tôi lập tức thu dọn hành lý, mua vé máy bay đi tìm hắn.

Lúc trời chạng vạng tôi đã xuất hiện ở dưới lầu bệnh viện kia.

Tim tôi đập dồn dập.

Tôi dựa theo địa chỉ hắn cho mà đi lên lầu, Tết nhất, khu phòng bệnh rất lạnh lẽo, cửa thang máy vừa mở, tôi đã nhìn thấy một anh chàng mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng sọc xanh, áo khoác lông vũ màu đen đứng ở quầy tiếp nhận bệnh, nói chuyện huyên thuyên với cô y tá. Hắn vừa nghe thấy tiếng thang máy, lập tức quay đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc đối diện kia, tôi tin rằng thời gian dừng lại, giống như một ánh nhìn là một vạn năm, ôi mẹ kiếp, ai gặp được tình yêu đều sẽ hiểu.

Tôi vừa nhìn thấy người kia thì đã biết đó chính là hắn.

Bởi vì ánh mắt hắn tràn đầy tươi cười, dang hai tay ra với tôi.

Tôi chạy như bay tới, dự định xông vào trong lồng ngực hắn, thì đã nghe được cô y tá kêu lên một tiếng cẩn thận, vì thế theo bản năng phanh lại.

Hắn bất đắc dĩ trừng mắt liếc cô y tá một cái: “Cô phiền phức quá đi.”

Cuối cùng tôi cũng có thể nghe được giọng hắn.

Hắn trừng mắt nhìn cô y tá xong liền quay lại, có hơi sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ sờ sờ vào mặt tôi: “Sao lại khóc?”

“Ôi chao, Phong công tử, anh lại thiếu nợ phong lưu ở chỗ nào à?”


Hắn vốn đang cười đùa với cô y tá, thấy tôi nước mắt như mưa, lập tức tỏ ra nóng nảy, trực tiếp kéo tôi về phòng bệnh của hắn, tay chân lúng túng rút khăn giấy cho tôi.

Thật ra tôi khóc một lúc thì sẽ bình tĩnh lại, nhưng hắn lại rất kỳ quái, sau khi nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, vành mắt cũng bất chợt chậm rãi đỏ lên, thấy bộ dạng này của hắn, tôi càng khóc nhiều hơn.

Hai chúng tôi nhìn nhau không nói gì, yên lặng khóc hơn mười phút, tôi mới từ từ dừng lại.

Nhìn nhau vài giây, hắn đột nhiên cười xấu xa hỏi: “Có phải tôi rất đẹp trai không?”

Tôi:?

Tôi nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.

“Trong lòng cô nhất định đang liều mạng mà hét lên, sao lại đẹp trai như vậy?!”

Tuy rằng tôi rất muốn chửi bới, nhưng không thể không nhìn nhận là hắn nói rất đúng, hắn quá hiểu tôi.

Hắn rất đẹp trai, hoàn toàn không giống với những gì mà tôi tưởng tượng, tôi cho rằng loại đàn ông tinh anh trong xã hội, thì nhất định phải văn nhã lịch sự, mặc đồ vest đi giày tây, không ngờ trông hắn lại công tử phong lưu, ánh mắt đào hoa giống như có thể phát ra dòng điện thế này.

Tôi quả thực yêu đến điên rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương