Đường Mây Trong Gió
-
24: Tang Lễ
Lục Nghiên vừa bước về căn nhà vốn dĩ trước giờ đã lạnh lẽo nay lại càng lạnh lẽo hơn, cả Lục gia đang chìm trong tang thương.
Cô bước từng bước không vững, nhẹ nhàng nhưng không chắc chắn, dường như tim cô đang đau đớn trong cảnh tang thương nát lòng.
Trước mặt cô là những người thân trong gia đình, dì Yến Trang đang khóc nghẹn, sướt mướt trước sự ra đi đột ngột của con trai.
(2)
Cả Lục gia lúc này điều chìm trong biển tang.
(2
Không khí trong nhà lúc này chỉ toàn đầy nước mắt và nỗi buồn, bao phủ từng góc nhỏ.
Tiếng khóc thương xót vẫn vẹn vẹn lan tỏa bên tai, làm không khí trở nên nặng nề và đau lòng hơn.
Thường ngày nơi này vắng vẻ, nay lại đông đúc và toàn những khuôn mặt buồn bã tiếc nuối.
(1
Trong tang lễ mịt mù khói nhang, tiếng chuông rền vang nỗi buồn sâu thẳm, âm nhạc ngậm ngùi rơi như làn mưa mùa hạ.
Khóc! Chỉ biết khóc tiếc nuối mà thôi, Lục Nam quá nhỏ, nay lại mất đột ngột như vậy, người làm cha làm mẹ như ông bà Lục thì còn làm được gì cuối cùng ngoài việc ngồi khóc bất lực đây.
Lục Nghiên, Dịch Gia Húc cũng vậy, hai người về đến chỉ nhìn thấy được một màng tang thương trong nhà.
Lục Nghiên cô đứng không vững phải dựa cả người vào anh để không bị ngã.
Nước mắt không hẹn mà lăn dài trên má, ánh mắt đau thương, miệng cất lời trách móc: (2
"Nam!..Sao em bỏ chị hả Nam? Không phải em từng nói ...sau này em không muốn thấy chị khóc sao? Sao giờ em lại làm chị khóc rồi, Nam xấu tính, sao em nỡ bỏ chị hả Nam!"
Lục Nghiên nước mắt dàng giụa, lời nói ra đau thấu tặng tâm cang.
Cô bước từng bước không vững mà bước đến bên thi hài em trai đã lạnh đi.
(1)
Cô đau đến tim muốn vỡ tung đi khi nhìn em trai một thân lạnh lẽo nằm đó.
Dịch Gia Húc anh lặng thinh, có buồn chứ, nhưng anh là người ngoài làm sao dám so sánh nỗi đau của người thân họ Lục lúc này, anh chỉ biết đứng phía sau Lục Nghiên để canh chừng cô.
Bà Yến Trang, ông Lục Bắc ngồi bên cạnh con trai, ông bà khuôn mặt đã không còn chút huyết sắc.
Nỗi đau này như lấy đi một nửa mạng sống của ông bà, nhà chỉ có một thằng con trai duy nhất.
Nay lại ra đi...nỗi đau này thật sự quá lớn.
Sự mất mát vào lúc này điều phản chiếu trên mỗi gương mặt đau buồn của từng người.
Giọt nước mắt mất mát lăn dài trên gò má Lục Nghiên, cô ngồi bên rồi khóc nghẹn không thành tiếng.
Đám tang tan vỡ như một mái tảng lớn đè nặng lên đôi vai mỏi mệt và trái tim tan nát của người thân cậu.
Lục Nam, hãy yên nghỉ nhé!
Lòng đau xé nát.
Lục Nghiên không thể nhịn nổi nữa, cũng không thể nói gì nên lời trước cảnh tang thương đầy nước mắt này.
Cô chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
2
Lục Nghi ngồi kế ông bà Lục, bên cạnh xác em trai, mặt đau buồn nhưng lòng dường như không hề biểu lộ.
Ánh mắt lạnh lùng và không chút chân thành, cô ta khóc giả tạo, rơi từng giọt nước mắt như muốn thể hiện sự đau lòng nhưng thực chất lại không hề có.
4
Bàn tay cô ta vẫn cứ đưa đến gần gối đầu em trai, nhưng không có sự ấm áp hay sự chia sẻ nào.
Đó chỉ là một hành động thể hiện sự dối trá và giả dối của Lục Nghi, khi thực tế cô ta không hề quan tâm hay đau buồn về cái chết của em trai mình.
Lòng người đúng thật lạnh đến bạc bẽo.
Có những người mang mát người thân nhưng trong tâm, trong lòng lại trái ngược một lẽ.
(3
Bề ngoài có vẻ quan tâm, chăm sóc người thân nhưng thực chất bên trong lại lạnh lùng, bạc bẽo và không chân thành.
Từng hành động giả dối và tình cảm giả tạo nhưng trong tâm hồn lại đầy rỗng và không có sự chân thành hay tình yêu thương thực sự.
Sống nhưng...chỉ toàn vì lợi ích cá nhân, tình yêu thương đâu chẳng thấy.
3
(…..]
Tang lễ kết thúc trong 3 ngày.
Tang lễ được thực hiện một cách trang trọng, tôn kính và đúng theo nghi thức truyền thống để tưởng nhớ Lục Nam, cậu con trai nhỏ đáng thương.
Gia đình lúc này cũng chỉ toàn nỗi đau.
Ông Lục Bắc trầm thinh cố tỏa ra bản thân ổn, nhưng thực chất không ổn.
Bà Yến Trang thì suy sụp hoàn toàn, bà ngày nào cũng khóc lóc, không nói chuyện, chìm sâu trong sự đau thương mất con.
Lục Nghi cũng cố tỏa ra bản thân cô ta buồn, nhưng trong tâm trí lúc này cũng chỉ toàn nghĩ đến việc phá người khác, gia đình chẳng quan trọng gì đến với cuộc sống cô ta.
(2
Lục Nghiên sao khi chịu đã kích này, cô cũng kiệm lời đi, ba hôm nay đối với cô như một cực hình khổ sở.
Ngồi trên chiếc xe do chồng mình đánh lái, cô nhắm nghiền hai mắt vì thức trắng 3 đêm liền, mệt mỏi, đôi mắt cũng thâm quầng đi, sắc mặt tiều tụy thấy rõ.
"Nếu cô mệt thì ngủ một giấc đi, đừng cố gồng bản thân nữa."
Giọng anh trầm nhẹ, trong lòng anh rất lo lắng cho cô nhưng câu nói ngọt ngào chưa thốt ra đã tan mất, lời nói ra loạt vào tai người nghe cứ như một sự thương hại.
Lục Nghiên không nói chuyện, giờ lòng cô đau, cô cũng rất mệt mỏi, cứ vậy mà chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Dịch Gia Húc đưa tay vuốt nhẹ mắt cô, anh đau lòng lắm chứ, cái cảm giác mà thương nhưng không thể hiện ra được nó cực kỳ khổ sở.
Chỉ những lúc như này anh mới dám bộc lộ bản thân ra.
"Anh xin lỗi, anh không giúp được gì cho em."
Rõ là biết mối quan hệ này sớm đã có bức tường ngăn cách, chính người trong cuộc tạo nó ra, tương lai sau này không biết có phá nát bức tường này được hay không, hay lại tự đẩy nó ra, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào tình yêu của hai người.
Chỉ hy vọng tình yêu cả hai đủ lớn để phá đi vết ngăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook