Đường Lý FULL
6: Con Gái Chỉ Biết Khóc Thút Thít Phiền Chết Đi Được!


Lỗ tai của Trình Phóng luôn rất nhạy.
Anh nghe thấy một tràng âm thanh hỗn loạn kỳ lạ trong phòng, còn nghe thấy cả tiếng nói kèm theo một chút tiếng khóc nức nở, anh sững sờ mở cửa phòng.
Minh Hạnh bước ra, hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mặt, ánh mắt trong chốc lát đã chạm vào nhau.
Cô không kịp nghĩ nhiều, vội tránh ra phía sau lưng anh.
Như thể trốn sau lưng người khác thì không cần phải sợ hãi.
Minh Hạnh thu người lại, một tay nắm lấy góc áo của anh.
Sau đó nhớ ra gì đó lại lập tức buông tay.
Trình Phóng quay đầu liếc nhìn một cái.
Chỉ nhìn thấy cả người cô co ro sau lưng anh, trốn rất kín, bất động không di chuyển.
Minh Hạnh hít thở sâu vài cái, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại, rồi mở miệng hỏi: “Cậu… có thể giúp tôi đuổi nó đi được không?"
Hiện giờ cô ở trong hoàn cảnh này, đã từng trải qua mấy chuyện như vậy, cho dù sợ hãi hay suy sụp thế nào, trước tiên cô ấy phải gạt sang một bên.
Quan trọng nhất là giải quyết vấn đề trước mắt.
Cô chắc chắn không thể tự đuổi chuột.
Ở chỗ này chắc hẳn chỉ có Trình Phóng mới có thể giúp cô.
Thân hình Minh Hạnh nhỏ nhắn xinh xắn, mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình càng lộ ra vẻ lanh lợi hoạt bát, cằm cúi thấp, nước da trắng như tuyết nổi bật trong bóng tối.
Nước da cô thật sự trắng lại rất đẹp, là loại trắng sứ không hề có chút tì vết.
Bộ dạng trốn như vậy, lông mi chớp chớp, khóe mắt buông xuống, đặc biệt giống một con mèo con.
Một chú mèo con lang thang đáng thương đang cầu xin sự bảo vệ.
Đúng vậy, cầu xin được bảo vệ.
Có thể dễ dàng khơi dậy mong muốn được bảo vệ của mọi người.
Cô dường như đặt trọn niềm tin vào anh.
Ánh mắt Trình Phóng tối sầm lại, nhất thời có một tâm tình vô cùng kỳ lạ, lần đầu tiên sau mười chín năm.
Lướt qua rất nhanh như bị điện giật.
Anh cắn răng, khóe mắt hạ xuống dữ tợn, nhất thời trong lòng không ngừng mắng chửi người ta.
Người con gái này có độc đấy.

Mẹ nó chứ có chuyện gì đây?
Trình Phóng nghĩ như vậy, động tác phản ứng nhanh hơn lý trí một bước, nhấc chân bước vào phòng.
Minh Hạnh ngẩn ngơ, cô đứng ở ngoài cửa, không hề có ý muốn bước vào.

Chỉ liếc nhìn thoáng qua bên trong.
Không nhìn thấy cái gì cả, cô lại nhìn thêm một lần nữa.
Còn chưa đến một phút.
Trình Phóng đột nhiên đứng trước mặt cô, lên tiếng: “Bắt được rồi.”
“Giết hay thả?” Anh hỏi.
Minh Hạnh không ngờ anh còn hỏi như vậy, não cũng lơ mơ, lắp bắp trả lời: “Đều… đều được!”
Trình Phóng lại bật cười.
Loại câu hỏi ngốc nghếch này cô còn trả lời.
Là một trong bốn con vật (*) gây hại, đương nhiên là phải giết chết ngay.
(*) Theo người Trung Quốc, bốn loại con vật cần phải bị diệt trừ đó là chuột, ruồi, muỗi, và chim sẻ.
Không biết anh lấy đâu ra một cái túi màu đen, cũng đại khái đoán được bên trong là thứ gì.
Minh Hạnh nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay anh, mặc dù không nhìn thấy bên trong nhưng cô vẫn không khỏi run lên, đôi mắt rưng rưng, trên má vẫn còn lưu lại vệt nước mắt.
Trình Phóng phe phẩy chiếc túi trong tay, hỏi cô: “Còn sợ cái gì?”
Nói xong anh lại nhớ tới gì đó, thoải mái nói: “Chỗ chúng tôi không chỉ có chuột, mà còn có rắn nữa.”
Trình Phóng giơ tay làm ví dụ.
“Dài như này, hôm nay tôi vừa túm được một con.”
“Muốn xem không?”
Sắc mặt Minh Hạnh nhất thời càng trắng hơn, lắc đầu liên tục.
Hốc mắt càng rưng rưng nước mắt.
Mặc dù cô sợ chuột nhất, nhưng thứ mà con gái sợ, cô đương nhiên cũng sẽ sợ.
Trình Phóng và cô tầm mắt nhìn nhau, tâm trạng ngừng một lát, cổ họng thắt lại không kiểm soát được.
Khóe miệng Trình Phóng nhếch lên, anh sải bước đi ra ngoài, liếc cô một cái rồi lạnh lùng mắng nhiếc: “Con gái chỉ biết khóc thút thít, phiền chết đi được.”
Nhìn thấy con chuột khóc, bắt được rồi cũng khóc, rốt cuộc cô phiền hay không.
Trình Phóng liếc nhìn về hướng phòng của bà nội Trình.
Không có bất kỳ động tĩnh.
May mà bà nội không bị đánh thức.
Thế là anh thấp giọng cảnh cáo cô: “Nếu cô còn ầm ĩ nữa, tôi ném cả đồ cả cô ra ngoài.”
Minh Hạnh giống như bị dạy dỗ, liên tục gật đầu, cũng hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói: “Ừm, tôi không ầm ĩ nữa.”
Bộ dạng đặc biệt nghe lời.

Thế quái nào ai lại không thích những người ngoan ngoãn.
Trình Phóng còn có những lời lẽ gay gắt hơn, nhưng vừa đến môi, đã bị rút lại.
Thế là không nói thêm gì nữa, anh sải bước rời đi.

Ngày thứ hai, tinh thần Minh Hạnh không được tốt.
Tối quá ngủ muộn, lại thêm mơ ác mộng cả đêm, buổi sáng khi thức dậy đầu óc mê man, mắt cũng vô cùng đau.
Nhưng hôm này tiết một tiết hai cô đều có lớp.
Vẫn là lớp học tranh cãi ầm ĩ.
Đặc biệt là mấy đứa thích gây chuyện lại không nghe lời, dẫn đầu là Phùng Dụ, lại còn vây xung quanh cùng đánh bài poker, Minh Hạnh quát mấy lần, bọn nhỏ mới không tình nguyện cất đi.
Lần lên lớp này cô giảng chậm lại.
Học sinh trấn Đường Lý lên lớp bảy (*) mới bắt đầu chính thức học tiếng anh, tiếng anh cơ bản không hề tốt.

Lần trước lên lớp Minh Hạnh phát hiện, bọn nhỏ đến câu đơn giản còn không hiểu.
(*) Lớp bảy: Theo hệ thống giáo dục ở Trung Quốc cấp tiểu học là sáu năm, cấp trung học bao gồm sơ trung và cao trung.

Trong đó sơ trung ba năm và cao trung ba năm, vì vậy lớp sơ nhất ở bên Trung Quốc bằng với lớp bảy ở Việt Nam.
Minh Hạnh ghi lại một câu hỏi trên bảng đen, cười hỏi các học sinh: “Câu hỏi này ai có thể trả lời được?”
“Hôm nay cô đã chuẩn bị một món quà nhỏ, chỉ cần lên bảng trả lời câu hỏi đều được nhận quà.”
Phía dưới không có mấy người nghe cô nói, vì vậy Minh Hạnh lại nói lớn hơn: “Có ai làm được không?”
Vừa nhắc đến câu hỏi tất cả đều giả vờ như không nghe thấy.
Minh Hạnh đã đợi hai phút.
Cô nhìn một vòng quanh lớp, phát hiện mấy đứa Phùng Dụ đang nằm bò ra bàn ngủ rất ngon.
“Phùng Dụ!” Minh Hạnh đập bàn, tức giận nói: “Em đứng lên cho cô!”
Một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như Minh Hạnh dù có hung dữ đến mấy cũng không hề có lực uy hiếp, Phùng Dụ căn bản cũng không hề động đậy.
“Phùng Dụ!” Minh Hạnh lại quát một lần nữa.
Đứa ngồi bên cạnh cảm thấy Minh Hạnh đã thật sự tức giận rồi, thế là khẽ lay Phùng Dụ dậy.
Phùng Dụ đang ngủ bị đánh thức, mặt lộ vẻ không vui, cậu ta lười biếng đứng dậy, liếc nhìn khắp nơi, rõ ràng không coi Minh Hạnh ra gì.
Miệng cậu ta còn lẩm bẩm một câu.

“Ngủ thì sao chứ, cần cô quản à?”
“Nếu đã buồn ngủ vậy thì cứ đứng mà học đi!” Minh Hạnh lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta, lại nói thêm một câu: “Ai còn buồn ngủ thì đứng cùng bạn ấy, đứng đến khi không buồn ngủ thì thôi.”
Minh Hạnh nói xong, thật sự là có hai đứa đứng dậy.
Là Lý Thụy và Lý Tử Chấn.
Hai đứa đứng dậy, Phùng Dụ còn cười một tiếng rất vui vẻ.
Minh Hạnh cũng không còn cách nào khác, lời nói đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Tiết học nói chung là hỗn loạn.
Sau khi tan học quay trở về văn phòng trường, Minh Hạnh cũng không có tâm trạng ăn trưa, cô ngồi trước bàn không ngừng thở dài.
“Mình Hạnh, sao mấy ngày hôm nay lớp của cậu lại ầm ĩ thế?” Hồ Du có hơi tức giận, nhìn ra bên ngoài, nói: “Vừa hết giờ học liền đấu đá lung tung ngoài hành lang, cãi vã ồn ào.”
“Sao mà cậu cũng mặc kệ được?”
Hồ Du nói chuyện không hề dễ nghe, quá ngay thẳng.

Cũng không biết nên nói tính cách cô ấy thẳng thắn hay là…
“Đừng nhiều lời.” Một giáo viên trẻ tuổi bên cạnh lên tiếng nói: “Cậu không thấy lúc lên lớp mặt của cô giáo Minh Hạnh hét đến đỏ bừng ư?”
Bọn chúng quá ồn, Minh Hạnh đã cố gắng hết sức nắm chắc kỷ luật hét lớn, nhưng đã hét đến mặt đỏ tía tai cũng không có tác dụng gì.
Tiếp đó Minh Hạnh vẫn còn hai tiết.
Sau khi cô đi, trong văn phòng làm việc chỉ còn lại mấy cô gái, im lặng một lúc mới có người lên tiếng thì thào: “Sinh viên 985 thì sao chứ, không phải không biết dạy đấy chứ?”
“Cô ta lấy đâu ra danh tiếng này, ỷ vào mình học trường như vậy, giỏi lắm!”
Sớm đoán được có ngày này.
Âm thanh cô ta rất kỳ quái, nhất thời cũng không ai tiếp lời, lại qua một lúc lâu, Hồ Du mở miệng: “Vốn dĩ đã chẳng có gì đặc biệt.”
“Để xem, cuối kỳ trông cô ta khó coi thế nào.”
Đang nói chuyện thì trước cửa có học sinh gõ cửa.
Là đại diện đi nhận bài tập về nhà.
Mấy người cúi thấp đầu, tiếp tục làm việc của mình, cũng không nói thêm gì.

Cần cẩu nhà Doãn Hạo bị hỏng.
Bố cậu ta đặc biệt gọi người tới sửa, nhưng vẫn chưa sửa được.
Vụ mùa này, lúa được phơi tại nhà.

Sau khi phơi xong được đóng vào bao, từng bao một được vận chuyển lên phòng trên cùng để bảo quản.
Nếu không có cần cẩu, dựa vào sức người thì sẽ là công trình lớn.
Bố cậu ta đang chuẩn bị lại tìm người tiếp, nghĩ xem có thể cố gắng sửa được không.
Nếu mua một cái mới, vừa phí tiền lại phí công.
Doãn Hạo tìm Trình Phóng qua sửa.

Chiếc máy móc cỡ lớn này lại cực kỳ cồng kềnh, nhưng Trình Phóng làm rất thuận tay, chưa đầy mười phút, sau khi khởi động nguồn, chiếc máy đã vang lên một tiếng “Ầm ầm”.
Đã có thể hoạt động!
Trình Phóng vỗ vỗ bàn tay đầy bụi đất.

Khi ngẩng đầu lên, cánh tay anh toàn một màu tro xám, sau lưng cũng hơi ướt mồ hôi.
Anh không hề để ý, cầm bình nước lên ngửa cổ uống “ừng ực”, mắt thấy đã uống hết nửa bình lớn.

Cằm anh nâng lên, những đường nét tinh tế và lưu loát dọc theo đường cổ, yết hầu chuyển động lên xuống theo tiếng nuốt nước bọt.
“Anh Phóng quá lợi hại.” Trong mắt Doãn Hạo kinh ngạc, không nhịn được giơ ngón tay cái lên like khen ngợi.
Trình Phóng rất giỏi và thành thạo về máy móc, dù có tiếp xúc hay chưa từng tiếp xúc, bản thân chỉ cần học hỏi một chút cũng có thể hiểu được rõ ràng.
Anh nhảy lên bậc thềm và ngồi xuống, tận dụng bóng râm, vừa hay nghỉ ngơi một chút cho đỡ mồ hôi.
Trong chớp mắt rảnh rỗi, đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng Minh Hạnh sợ hãi trốn sau lưng anh.
Khóe mắt Trình Phóng khẽ buông xuống, nghĩ tới đột nhiên liền cười một tiếng.
Doãn Hạo thấy anh cười, không khỏi ngẩn ra, sợ hãi liếm liếm khóe miệng, cẩn thận hỏi: “Anh Phóng, có… có chuyện gì vui sao?”
Khoảng thời gian này, cậu ta gần như chưa nhìn thấy Trình Phóng cười như vậy.
“Không có gì.” Trình Phóng lắc đầu: “Nhìn thấy có một con mèo… cũng khá đáng yêu.”
Mèo?
Doãn Hạo đang nghĩ mèo ở đâu.
Cậu ta ngó trái ngó phải, nhìn một vòng.
Chẳng thấy gì cả.
“Đúng rồi, anh Phóng, có phải anh đang muốn tìm việc trong trấn không? Em biết một xưởng dụng cụ khá phù hợp với anh.” Doãn Hạo dừng một chút, than thở: “Chỉ là khó vào.”
Trong trấn nhỏ ít xưởng, chủ yếu cũng là nơi cần phải làm việc kỹ thuật, nhiều ít gì cũng phải học một số chuyên ngành liên quan, nếu không thì không thể vào được.
Thật ra Doãn Hạo muốn nói, ra khỏi trấn nhỏ đến huyện hoặc thành phố thì có thể lựa chọn nhiều công việc hơn, tiền cũng kiếm được nhiều hơn.
Nhưng Trình Phóng kiên quyết quay về trấn nhỏ.
Cậu ta biết bởi vì người thân duy nhất của anh ở đây.
Anh phải về đây chờ đợi, nhất định phải quay về.
“Đi thôi.” Trình Phóng nhẹ nhàng nhảy từ bậc thềm xuống, sải bước đi về phía trước.

“Đi đâu?” Doãn Hạo vội hỏi: “Không ăn cơm à?”
“Kiếm tiền!” Trình Phóng thoải mái để lại một câu, ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng người đâu nữa.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương