Người vừa rời đi.

Tạ Hòa Địch ngồi thất thần cười cay đắng.
Cậu ta đã tính toán nhiều đến vậy mà vẫn bị nắm thóp.

Tạ Hòà Địch sợ Tần Vũ về sớm nên đã cố ý lấy điện thoại của Đường Ly đem đến trường, sau lần ở quán bar cậu ta biết điện thoại của Đường Ly có định vị...!Không ngò đến lúc tắt mới phát hiện định vị vốn dĩ bị mã hóa không tắt được, chỉ máy chủ nằm trên điện thoại của Tần Vũ mới có thể tắt nó.
Tính tính toán toán mãi nhưng kế hoạch vẫn không thực hiện trót lọt...!Tạ Hòà Địch sống hay chết chỉ có thể dựa vào kẻ bắt cóc Đường Ly, nếu hắn ta khai ra thì chắc chắn cậu ta sẽ thật sự biến thành con chó bò dưới chân
Đường Ly cầu xin đặc ân ban cho sự sống.
"Không...!Không thể nào..."
Lục tung khắp thành phố A cũng không thấy người, kiểm tra camera thì lại ngay góc khuất không thấy được gì.
Cảm giác bất lực trào dân bao vây lấy tâm trí Tần Vũ, bỗng điện thoại hiện lên tin nhắn, linh cảm mạnh mẽ khiến
Tần Vũ mở điện thoại lên xem tin nhắn.
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn tấm ảnh Đường Ly bị trói vào ghế đang hôn mê, xung quanh là những can xăng chất chồng.
Người kia dùng số điện thoại nặc danh, Tần Vũ cũng không thể tra ra điểm phát sóng để định vị vị trí.

Người kia nhắn thêm.
(Tôi cho anh hai ngày để tìm người, tìm không được thì vĩnh biệt người của anh đi.)
Bên kia chặn không cho Tần Vũ trả lời, chỉ có thể nhìn người kia lần lượt nhắn tin uy hiếp.
Tần Vũ phát điên gào thét, dùa hết tất cả đồ trên bàn rơi xuống đất.


Ngồi bệt xuống đất ôm đầu, chốc lát sau cuối cùng hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.
Đến bàn làm việc ngồi xuống, kết nối với điện thoại mở lại tấm ảnh của Đường Ly, mặt nghiêm túc bắt đầu di chuyển ngón tay gõ lên bàn phím.
"Nhìn xem...!Một thằng nhãi vô danh cũng khiến ba gia tộc lớn điên cuồng tìm kiếm."
Trên chiếc ghế gỗ có một người con trai nhỏ bé bị trói ngồi trên đó yếu ớt.

Thời hạn hai ngày, con người nhịn đói nhịn khát cũng chỉ hai ngày đạt giới hạn.
Bên ngoài khu khách sạn bỏ hoang, sóng biển vỗ rì rào êm tai.
"Mày biết đây là đâu không?"
Lâm Khương Đồng một mình tự biên tự diễn cười lớn.
"Đây vốn là sản nghiệp của nhà tao.

Nhờ ơn của mày mà nó phá sản rồi."
Hắn ta cười như phát điên.
"Đội ơn mày, mẹ tao vì bị bạo hành đâm ra trầm cảm thắt cổ tự tử, ba tao thì được tìm thấy xác bên bờ biển...!Tan nát rồi, nhờ ơn mày mà gia đình tao tan nát cả rồi."
"Tao phải tạ ơn mày và Tần Vũ như thế nào đây?"
"Nhà họ Lâm phá sản thì liên quan gì đến Tần Vũ?" Đường Ly lúc này không im lặng nữa cuối cùng cũng lên tiếng.
Lâm Khương Đồng bất ngờ nhìn Đường Ly chăm chú rồi phá lên một tràn cười lớn, căn nhà hoang rì rào tiếng sóng vỗ bị lấn át bởi tiếng cười điên dại.
"Hoá ra mày không bị câm à?"
"NÓI ĐI." Đôi mắt ngập nước đỏ hoe hét lên.
"Vậy tao nói mày nghe nhé." Lâm Khương Đồng tung hứng chiếc bật lửa trong tay, ném lên rồi chụp lấy liên hồi.
"Từ khi tao và mày xích mích thì nhà tao liên tục gặp chuyện xui xẻo...!Một lần có thể bỏ qua nhưng lần nào cũng vậy.

Chỉ có người ngu mới nghĩ đó là trùng hợp."
"Bằng chứng đầu.

Dựa vào đâu mà nói những chuyện đó do anh ấy làm?"
"Không có bằng chứng thì sao? Nếu có bằng chứng thì có ai dám làm gì hắn không? Tần Vũ là loại người làm việc rất gọn gàng muốn tìm thấy chứng cứ..." Lâm Khương Đồng lắc đầu.

"Thôi bỏ đi, đưa chứng cứ cho mày cũng ích gì, mày đâu phải thẩm phán.

"
Người kia không đáp trả, chỉ im lặng ngoan ngoãn ngồi nghe.

Lâm Khương Đồng nói tiếp.
"Tao không phải dạng ngu ngốc, tao thừa biết Tần Vũ là loại người tàn nhẫn như thế nào....!Tất cả mọi chuyện đều một tay hắn làm ra nhưng không ai dám làm gì hắn."
Trên đời này đáng sợ nhất là loại người không còn gì để mất, Lâm Khương Đồng hắn thật sự phát điên lên, không có gì có thể khống chế được hắn nữa.

"Hôm nay tao sẽ thay trời hành đạo, tiễn cái tên máu lạnh và mầm họạ như mày xuống địa ngục.

Mày như con mực vậy, ai chạm vào liền phun thứ đen đủi vào người khác."
Những viên ngọc trong suốt lần lượt lăn dài trên má, Đường Ly nhớ lại quãng thời gian cũ.

Mẹ sinh cậu ra liền mất, ba vì mua bánh kem cho cậu nên bị tai nạn giao thông, Dung Tuyết tiếp xúc với cậu cũng phải trốn ra nước ngoài, hiện tại nhà họ Lâm cũng tán gia bại sản...!Sắp đến đây Tần Vũ sẽ vì cậu mà chết đúng không?
"Giết tôi...!Có thể giải mối hận trong lòng của cậu không?"
"Mày nghĩ đủ không? Mẹ tao, ba tao và cả sản nghiệp nhà họ Lâm...!Mày nghĩ mạng của mày đáng giá như vậy sao?"
"Tôi có thế để cho cậu tùy ý hành hạ...!Chỉ xin cậu hãy tha cho anh ấy."
"Tình sâu nghĩa nặng thật đấy.

Vậy trước tiên tao sẽ khiến cho mày câm thật sự...!Để mày khỏi mắc công giả vờ."
Lấy ra một con dao sắt nhọn, cậu ta bóp miệng Đường Ly muốn cắt lưỡi cậu.

Đường Ly sợ hãi nhưng cũng tình nguyện đưa lưỡi ra.
"Nhàm chán." Cậu ta hất mặt Đường Ly ra.

"Mày phải sợ sệt khóc rồi la hét như vậy mới thú vị.

Thôi bỏ đi, đợi Tần Vũ đến tao sẽ cắt lưỡi mày trước mặt hắn.

Thú vị nhân đôi.

Ha ha."
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến thời hạn ngày thứ hai.


Lâm Khương Đồng thích thú đổ xăng ướt hết sàn nhà.
"Gió biển, mùi vị này thật tươi mát.

Nếu không bị phá sản thì nơi này sẽ rất lộng lẫy."
Cậu ta vẫn bộ dáng đấy nói với Đường Ly.

"Một lát nữa thôi, tao sẽ biến nơi này thành biển lửa chôn mày và Tần Vũ…..

Mãi mãi bị giam cầm ở đây."
Tiếp tục tung chiếc bật lửa trong tay, tung đến chán chê rồi cúi xuống nhặt vài viên đá ném ra bờ biển kia.
"Không biết Tần, Thời, Lưu....!Bọn họ đã đến nơi này chưa? 13h04 phút rồi."
Nói xong lại nhớ đến gì đó cười thích thú, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đường Ly nói tiếp.
"Tao phải cảm ơn người bạn kia của mày.

Nhờ nó mà tao bắt mày thật suôn sẻ."
"Tạ Hòà Địch?"
"Không có gì, chẳng qua là...!Muốn cảm ơn thôi."
Lâm Khương Đồng ban đầu muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại thôi, ánh mắt lảng tránh nhìn về hướng khác trông có vẻ suy nghĩ chuyện gì rất nghiêm túc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương