Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca
Chương 14: “Ta trêu ai, chọc ai, các ngươi vì sao lại tìm đến ta?”

Ục... Ục...

Ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, cái bụng đói meo của Tiểu Long và Lộ Thiến đều không ngừng đánh lên âm thanh sôi trào. Tiểu Long vốn dĩ là một đứa nhỏ, lại là kẻ không tim không phổi, nên nó chẳng có vấn đề gì để xấu hổ.

Nhưng Lộ Thiến thì khác, nàng là một thiếu nữ thanh thuần, nghe được âm thanh xấu hổ phát ra từ bụng mình, tức thì đỏ mắt tía tai, không dám ngước lên nhìn hắn một chút nào. Triệu Vũ đối với chuyện này không hề có một chút phản cảm. Bởi vì hắn vốn xuất thân là một kẻ ăn mày, từng đi lang thang khắp nơi, kiếm lấy từng chút từng chút mảnh vụn để sống tạm qua ngày.

Thế nên, nhìn thấy phản ứng của Lộ Thiên, trong lòng của hắn ngược lại còn cho rằng nàng rất đáng yêu.

“Đói bụng rồi sao? Nhanh ăn đi, coi chừng nóng.”

“Vừa rồi ta ở bên ngoài có gặp một đám thợ săn lảng vảng ở gần đây. Chúng ta tranh thủ ăn nhanh rồi rời đi!”

“Đói! Đói!”

Triệu Vũ vừa nói, vừa đem một cái đùi heo đã xé ra đưa cho Lộ Thiến. Nhưng hắn còn chưa kịp quay đầu lại, đã thấy móng vuốt của Tiểu Long lén lút vươn tới, đem toàn bộ phần thịt còn lại gắp đi.

“Ai ai, đứa nhỏ tham ăn này, ngươi không thể chừa lại cho ta một chút gì sao? Ta còn chưa ăn nữa đây này. Một cái đùi, chừa lại cho ta một cái đùi thôi, được không?”

Trên tay cầm lấy đùi heo, trong ánh mắt lo ấu của Lộ Thiến hiện lên một tia ngưỡng mộ đến xuất thần.

“Cảm ơn!”

Mãi một lúc sau, khi một người một rồng đã xử lý xong phần thịt heo còn lại, thì miếng đùi heo trên tay của nàng vẫn còn y nguyên.

Thấy nàng nhìn mình nói tiếng cảm ơn, Triệu Vũ không khỏi lắc đầu cười khẽ: “Cảm ơn gì chứ? Trước đây ta cũng không khác gì nàng, ta cũng là một kẻ lang thang, không được ai điếm xỉa tới. Hôm nay cứu nàng, coi như đó là duyên phận đi!”

Lúc nói xong đứng dậy, hắn nhìn thấy ánh mắt lấm la lấm lét của Tiểu Long nhìn ngó về phía cái đùi heo trên tay Lộ Thiến, tức thì vung tay lên vỗ trên đầu của nó một cái, sau đó mới cười mắng: “Ngươi đừng có tham ăn, nàng còn chưa ăn nữa đâu? Đi thôi, nhanh chóng rời khỏi đây, cẩn thận đừng để đám thợ săn kia đuổi kịp!”

Vừa nói, Triệu Vũ vừa ra hiệu cho Tiểu Long vỗ cánh bay lên bầu trời. Còn hắn thì theo ở phía sau, cùng với Lộ Thiến song hành.

Nàng cho đến lúc này, vẫn còn ngơ ngác nhìn theo Triệu Vũ đang đi bên cạnh, trong lòng nảy sinh một tia tình cảm vô cùng phức tạp.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta biết mình rất đẹp trai, nhưng bị một người phụ nữ xinh đẹp như nàng nhìn chằm chằm, ta thật sự rất ngại!”

Không biết từ lúc nào, bản thân Triệu Vũ cảm thấy phong cách nói chuyện của mình đã khác hẳn với ngày thường. Dường như, đây mới chính là bản chất thật sự ở trong người hắn.

Lộ Thiến bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt, trên miệng của nàng vẫn còn đang gặm đùi heo, lớp mỡ heo vẫn phủ đầy bên ngoài, bộ dáng xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Thấy nàng như vậy, Triệu Vũ cũng không dám trêu đùa nữa. Trong lòng chỉ có thể âm thầm cười khổ: “Nữ nhân này, làm sao lại có da mặt mỏng đến như vậy?”

Tuy nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn đưa tay cầm lấy một mảnh lá cây, đem lớp dầu mỡ ở trên miệng của nàng lau đi. Một bên còn cẩn thận đem lớp da thú hắn vừa mới sấy khô, khoác lên trên người của nàng, che bớt một chút xuân quang tiết lộ ra ngoài.

“Chỗ này của ta không có đồ tốt, nàng mặc tạm thứ này trên người đi. Chờ ta có thời gian, sẽ giúp nàng làm một bộ đồ đẹp hơn!”

Cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc của Triệu Vũ, bất chợt hai hàng nước mắt của nàng chảy xuôi xuống, miếng thịt trên tay cũng cầm không vững, suýt chút nữa là đánh rơi xuống đất.

“Nàng tại sao lại khóc?”

Thấy Lộ Thiến đột nhiên rơi lệ, trên mặt Triệu Vũ không khỏi lúng túng, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

“Ta… ta không sao!”

Lộ Thiến cũng biết mình nhất thời xúc động, làm cho bầu không khí trở nên quái dị. Nên nàng mới vội vàng lắc đầu, đem nước mắt trên mặt lau đi.

Quả thật, khuôn mặt của Lộ Thiến rất xinh đẹp, nếu như không phải bị vết thương che lắp, e rằng, sắc đẹp của nàng hoàn toàn không hề thua kém Tiêu Nhược Lan một chút nào, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Mặc dù lúc này nàng chỉ mặc một lớp da thú trên người, kết hợp với một bộ quần áo được đan bằng lá cây. Nhưng vừa mới nhìn đến, Triệu Vũ vẫn không nhịn được khẽ hấp một ngụm nước bọt. Điều này đủ có thể chứng minh được rằng, sắc đẹp của nàng là tuyệt mỹ đến như cỡ nào.

May mắn, hắn là người có ý chí kiên định, trong lòng chỉ hơi dao động một chút, cũng không làm ra hành vi vô lễ nào với nàng.

Rống!

Rống!

Ngay lúc hai người còn đang ở sau lưng Tiểu Long nói chuyện. Thì lúc này, con rồng nhỏ đang ở trên bầu trời phía trước bay lượn, đột nhiên phát ra một tràn trầm thấp cảnh báo.

Sắc mặt Triệu Vũ lập tức trở nên nghiêm túc lại. Hắn biết, phiền phức lúc này thật sự đã tìm đến rồi.

“Tiểu Long, mau mau ẩn thân, nơi này để lại cho ta xử lý!”

Để tránh gây ra những chuyện phát sinh không cần thiết, Triệu Vũ nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh để cho Tiểu Long rời đi. Còn bản thân hắn thì nhanh chóng trèo lên một cành cây cao, hướng về phía phương hướng Tiểu Long phát ra tiếng kêu, quan sát một hồi.

Lúc này, theo phương hướng nhìn tới, Triệu Vũ trông thấy một nhóm thợ săn tầm khoảng bảy, tám người gì đó. Trên người những kẻ này đều mang theo trang bị. Có kẻ dùng kiếm, có kẻ sử dụng cung tên. Nhưng đặc biệt nhất là, trong hàng ngũ của bọn họ, lại có một kẻ có hình thù rất kỳ quái. Kẻ này thân người, đầu chó. Hai cái mũi không ngừng hếch về phía bên này, như muốn đánh hơi thứ gì đó.

“Lang Nhân?”


Trong đầu Triệu Vũ ngay lập tức toát lên một cái tên như vậy.

Theo như những gì truyền thừa lưu lại trong đầu, Triệu Vũ có biết một số chủng tốc như thế. Nhưng hắn cũng không phân biệt được đây rốt cuộc là đám Lang Nhân hiếu chiến, có lực chiến đấu cực mạnh, hay vẫn chỉ là một đám Cẩu Nhân, chỉ chuyên đi làm mấy việc thám thính, đánh hơi cho thợ săn.

“Có phải… những kẻ đó đến tìm ta hay không?”

Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Triệu Vũ lúc đi xuống, trong lòng thiếu nữ Lộ Thiến hơi có vẻ sốt sắng, lên tiếng hỏi thăm.

“Không có việc gì!”

Triệu Vũ chỉ hơi nhìn nàng một chút, sau đó liền lắc đầu nói.

“Được rồi, nàng cũng đi tìm một chỗ để ấn nấp đi. Ta nghĩ, bọn người này sắp tìm đến đây rồi. Bọn họ có một kẻ trông rất giống Lang Nhân. Ta không biết là mục đích của bọn họ tới đây làm gì. Nhưng thân phận của nàng có hơi chút nhạy cảm, vẫn là trốn đi thì hơn!”

Tuy lời nói của Triệu Vũ cố ý không nói đến quá mức rõ ràng, nhưng Lộ Thiến tất nhiên hiểu ra được. Đây là hắn đang lo lắng cho nàng, sợ bọn người kia trông thấy sẽ tìm cách bắt lại, đem nàng bán làm nô lệ, cả đời không thể ngẩng đầu lên được.

“Cảm ơn!”

Trong miệng nàng lí nhí nói ra một tiếng như vậy, sau đó cũng vội vàng tìm một cành cây hơi thấp một chút, trèo lên trên đó cẩn thẩn tránh né.

Không đến mấy lần hô hấp, đám thợ săn do tên Lang Nhân kia dẫn đầu rốt cuộc cũng tìm đến. Khi bọn họ nhìn thấy phía bên này chỉ có một mình Triệu Vũ ngồi tựa ở dưới gốc cây nghỉ ngơi, tất cả đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Người đâu? Tại sao ngươi nói ả ta đã chạy tới bên này, lúc này lại không thấy người?”

Một gã đàn ông thô kệch, với những đường nét cơ bắp cuồn cuộn trên người, tay cầm đại kiếm và một tấm khiên lớn, dùng ánh mắt vô cùng tức giận trừng lấy tên Lang Nhân đi ở bên cạnh.

Nhìn thấy ánh mắt của kẻ này đưa tới, trên thân thể nhỏ yếu của tên Lang Nhân tức thì sợ hãi, đánh run lên. Ngón tay của hắn chỉ về phía Triệu Vũ, nói: “Ta có thể ngửi ra được, xung quanh nơi này vẫn còn khí tức của nàng. Trên người của tên kia, vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng ta. Nhất định, tên này biết được tung tích của nàng!”

Triệu Vũ đang ngồi dưới gốc cây giả vờ nhắm mắt nằm ngủ, sau khi nghe được tên Lang Nhân kia mở miệng nói chuyện, trong lòng không khỏi mắng to một tiếng: “Cái mũi chó của tên này làm sao lại thính như vậy? Ngay cả mùi hương của nàng cũng có thể ngửi ra được?”

Tên Lang Nhân nào có biết được, bản thân hắn đường đường là Lang Nhân, nhưng lúc này lại bị Triệu Vũ mắng như đám Cẩu tộc, thật sự là uất ức không chịu được.

“Đội trưởng, ta thấy việc này cũng không có gì khó để giải quyết. Nhìn bộ dáng của tên kia, nhiều nhất cũng chỉ đạt đến cấp D, với thực lực của chúng ta, dư sức để giải quyết một kẻ như vậy. Cứ đi tới tra khảo hắn một trận, xem hắn có dám không mở miệng ra hay không?”

Một tên thợ săn khác mang cung tên, dáng người hơi nhỏ con, ánh mắt âm liếc về phía Triệu Vũ, cách nói chuyện giống như không hề liên quan gì đến hắn ta cả.

Triệu Vũ nằm ở một bên, nghe xong cũng muốn đi lên cho tên này một đạp.

“Ta trêu ai, chọc ai, các ngươi vì sao lại tìm đến ta?”

Tuy biết thực lực của Triệu Vũ chẳng đáng vào đâu, nhưng làm thợ săn có nhiều năm kinh nghiệm, tên đội trưởng vẫn rất cẩn thận, trước khi để gã cung tiễn thủ đi tới thăm dò, đã căn dặn một phen.

“Hừ, chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, đội trưởng cần gì phải cẩn thận như vậy chứ?”

Tên cung tiễn thủ đối với sự cẩn thẩn của gã đội trưởng, trên miệng vẫn nhịn không được nói ra mấy lời bất mãn. Nhưng động tác của hắn, lại so với ai đều cẩn thận vô cùng.

Lẫn trốn ở một chỗ bí mật gần đó, ánh mắt Tiểu Long không ngừng chăm chú nhìn về hướng bên này. Mà cảm nhận được tiến bước chân của tên cung tiễn thủ tới gần, trong lòng Triệu Vũ không khỏi trầm xuống. Hắn biết rõ, đám người này không phải là người hiền lành. Trận chiến hôm nay, e rằng khó có thể tránh khỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương