Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca
Chương 12: “Chẳng lẽ, hắn nghĩ rằng ta rất xấu sao?”

Không biết từ lúc nào, ở trong bụi cỏ lại xuất hiện một thiếu nữ. Toàn thân trên dưới của nàng đều là vết thương, y phục trên người tất nhiên cũng không hoàn chỉnh, hầu như toàn bộ da thịt đều bị bại lộ ra ngoài.

Nhưng thứ Triệu Vũ cảm thấy quan tâm nhất, chính là trên đầu nàng lại mọc ra một đôi tai thỏ, sau lưng cũng xuất hiện một nhúm lông nhung, giống hệt như đuôi của con thỏ trắng, bên trên còn có dấu vết cháy sém.

Nhìn đến điểm này, trong đầu Triệu Vũ không khỏi toát lên một cái suy nghĩ kỳ quái: “Không lẽ, nàng chính là con thỏ vừa rồi bị ta săn giết?”

Cái suy nghĩ này vừa lóe lên, Triệu Vũ lập tức dập tắt. Vì hắn biết rõ, đám thỏ trắng kia chỉ là ma thú cấp thấp, tuyệt đối không thể nào hóa thành hình người được.

Còn thiếu nữ này, hơn phân nửa chính là Bán Thú Nhân, là một loại chủng tộc cực kỳ thấp kém tồn tại ở trên Thiên Long tinh. Nhất là loại Bán Thú Nhân không có sức chiến đấu như Thố Nhân tộc.

Nhưng chuyện này không vội nhắc đến. Lúc này, ánh mắt Triệu Vũ quan sát trên người nàng một hồi, hắn thấy nàng thật sự không có nguy hiểm, nên mới chậm rãi đi tới, ngồi bệt xuống trước mặt nàng, thăm dò: “Cô nương, cô không có bị sao chứ?”

Mặc dù nhìn thấy nàng bị thương, nhưng Triệu Vũ vẫn không dám buông lỏng. Mấy tháng sinh hoạt trong rừng, hắn đã thấy đủ thứ xảo trá, lừa gạt, cho dù là một thiếu nữ yếu đuối xuất hiện trước mặt, hắn vẫn phải cẩn thận đề phòng.

Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, khóe môi hơi mấp máy, phát ra âm thanh vô cùng yếu ớt: “Nước… uống nước…”

Nhìn thấy cổ họng nàng phát ra âm thanh khô khốc, vết thương trên người vẫn còn rỉ máu. Không hiểu sao, trong lòng Triệu Vũ lại xuất hiện một tia thương cảm. Hắn có cảm giác, thiếu nữ trước mặt này rất giống với hoàn cảnh trước đây của hắn, từng bị thế giới ruồng bỏ, sống lang thang như một con chó hoang.

Chỉ chần chờ một hồi, Triệu Vũ nhanh chóng đem túi nước được làm bằng da thú đặt ở bên hông, đưa tới trước nàng, rồi nói: “Uống đi!”

Thiếu nữ giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, nàng nhanh tay tóm lấy túi nước của Triệu Vũ, sau đó không ngừng há miệng ra nút lấy từng ngụm, từng ngụm.

Nhìn bộ dáng của nàng lúc này, Triệu Vũ thật sự lo lắng là nàng có thể sẽ bị sặc nước chết hay không, thế nên hắn mới vội vàng đem đầu của nàng nâng lên. Nhưng vì động tác này của hắn, thiếu nữ giống như là bị dọa sợ, tức thì nước trong túi da trào ra, khiến cho nàng không kịp nuốt xuống, trong miệng liền ho lên một trận sặc sụa.

“Khục khục…”

Thấy nàng như vậy, Triệu Vũ mới vội vàng đưa tay lên vỗ trên lưng của nàng mấy cái. Đồng thời, hắn cũng không dám để cho nàng uống nước nữa.

“Ngươi, ngươi không bị sao chứ?”

“Ta… ta không sao…”

Sau một hồi ho khan, thiếu nữ dường như cũng lấy lại được bình tĩnh, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Triệu Vũ.

Đối với một Thố Nhân như nàng, khi gặp phải con người, trong thâm tâm không nhịn được mà sinh ra một chút sợ hãi cùng với xa lánh.

Triệu Vũ cũng biết được điều này, vì vậy hắn mới thu người đứng dậy, nhìn lấy nàng rồi lắc đầu thở dài: “Được rồi, ta chỉ có thể giúp người đến đây mà thôi. Nơi này thật sự không an toàn, nếu có thể, ngươi hãy tìm một chỗ rồi trốn đi.”

Hắn nói xong, cũng không ở lại dông dài, trực tiếp xoay người bỏ đi. Thế nhưng, thiếu nữ Thố Nhân lại có chút sợ hãi, nàng vội vàng vung tay lên, đem bàn tay bị thương của mình nắm lấy tay hắn, muốn cho hắn kéo lại.

Bị tay nàng giữ chặt, trên khuôn mặt bình thản của Triệu Vũ xuất hiện một tia lạnh lùng.

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, thiếu nữ Thố Nhân liền bị dọa sợ, bàn tay nhanh chóng rụt lại. Cái đầu bù xù của nàng cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể cúi thấp xuống, chôn vùi vào chính giữa khe ngực.

Nhìn biểu hiện lúc này của nàng, Triệu Vũ có chút không nhịn được cười khổ. Hắn thật sự sẽ đáng sợ như vậy sao?


Thở dài một hơi, Triệu Vũ cuối cùng cũng lắc đầu nói: “Haiz, được rồi, coi như ta với nàng cũng là người có duyên. Nếu như ta đã cứu nàng, vậy thì cứu đến cuối cùng đi. Bây giờ nàng hãy đi theo ta, đợi đến khi nào vết thương trên người của nàng khỏi hẳn, nàng có thể rời đi!”

Thiếu nữ nghe thế không khỏi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lấy Triệu Vũ. Vốn dĩ, ý định ban đầu của nàng là đi theo Triệu Vũ, trở thành người hậu ở bên cạnh của hắn.

Nhưng nàng không nghĩ đến, Triệu Vũ chỉ có ý định cứu nàng, hoàn toàn không có một suy nghĩ nào khác.

Phải biết, nữ nhân của Thố Nhân tộc các nàng, ngoại trừ một số ít tộc nhân đã già nua và lớn tuổi ra. Thì hầu hết các nàng đều có sắc đẹp vô cùng nổi trội, trở thành mục tiêu rất được các thợ săn yêu thích. Cũng chính vì nguyên nhân này, mà nàng mới bị đuổi giết tới tận đây.

Huống hồ, nàng còn là nữ nhân xinh đẹp nhất của Thố Nhân tộc. So sánh với công chúa Hồ tộc, nàng hoàn toàn không có một chút thua kém nào.

Đáng tiếc, lúc này trên người của nàng đã bị thương, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành dường như cũng bị che lấp.

Chính vì thế, trong đầu của nàng lúc này không khỏi toát lên một cái suy nghĩ: “Chẳng lẽ, hắn nghĩ rằng ta rất xấu sao?”

Vì cái suy nghĩ này, ánh mắt của nàng không khỏi len lén nhìn lên biểu hiện trên khuôn mặt của Triệu Vũ một cái.

Chỉ là, nàng không nghĩ tới, ánh mắt của mình vừa mới nhìn lên, lại vừa vặn chạm đến đôi mắt âm trầm của hắn. Làm cho nàng bị dọa sợ một trận, vội vàng cúi gầm mặt xuống, không dám ngước mặt lên nhìn thêm một lần nào nữa.

Triệu Vũ tất nhiên là không biết được suy nghĩ trong lòng của nàng lúc này. Hắn đang suy nghĩ, lúc nữa sau khi để cho thiếu nữ Thố Nhân này gặp mặt Tiểu Long, liệu rằng nàng có bị dọa sợ hay không?

Còn về bí mật của hắn và Tiểu Long, hắn cũng không sợ bị nàng tiết lộ ra ngoài. Dù sao, sau này hắn cũng sẽ nghĩ cách để cho Tiểu Long hóa hình. Đến lúc đó, dù nàng có biết được bí mật của hắn, lời nói của nàng cũng chỉ vô dụng mà thôi.

Lại nhìn nhau một hồi, Triệu Vũ nhận thấy vết thương trên người của nàng thật sự không đến mức nghiêm trọng, chỉ là do mất máu và kiệt sức nên mới thành ra như vậy.

Thế nên, hắn lúc này cũng không để ý đến nàng nữa, bắt đầu đi về hướng hang động của bầy dã trư, săn lấy một đầu đem về làm thức ăn.

Trong lúc săn bắt dã trư, động tác của Triệu Vũ rất thuần thục. Chỉ trong chốc lát, trên tay hắn đã xách theo một con dã trư nặng hơn trăm cân, da thịt chắc nịch mang về.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt của Lộ Thiến không khỏi xuất hiện một tia thần sắc phức tạp. Nàng nhận ra được, đầu dã trư này vừa mới trưởng thành, thực lực cũng rất mạnh. Nếu là một thanh niên bình thường của Thố Nhân tộc các nàng, mỗi khi đối đầu với một con dã trư như thế, thường thường bọn họ cần phải dùng đến ba bốn người mới chế phục được.

Vậy mà, người đàn ông trẻ tuổi này, nhìn cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, nhưng săn giết một đầu dã trư lại cảm giác dễ dàng như vậy. Với lại, một đầu dã trư hơn trăm cân, hắn còn nhẹ nhàng dùng một tay xách đi. Chẳng lẽ, hắn không cảm thấy mệt hay sao?

“Nhìn cái gì? Chúng ta mau đi thôi, ta còn cần phải làm buổi tối cho đồng bạn của ta ăn nữa. Nàng nếu đi chậm, ta sẽ bỏ lại nàng ở chỗ này một mình đấy!”

Nhìn thấy ánh mắt ngây dại kèm theo một tia hâm mộ của thiếu nữ, trong lúc nhất thời, Triệu Vũ cảm giác có chút sảng khoái. Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn cố giả vờ nghiêm khắc, trừng mắt nhìn lấy nàng thúc giục.

Cái miệng nhỏ của thiếu nữ không khỏi chu lên, vẻ mặt vô cùng ủy khuất bước chân đuổi theo phía sau lưng của Triệu Vũ.

Tuy ngoài miệng Triệu Vũ nói năng thô lỗ như vậy, nhưng bước chân của hắn cố ý đi không quá nhanh. Lộ Thiến sau một hồi nghỉ ngơi, hồi phục, nàng vẫn có thể cố gắng theo kịp.

Chỉ có điều, hai người bọn họ còn chưa tới nơi Tiểu Long ẩn nấp, thì ở phía ngoài xa đã nghe được tiếng gầm rống liến hồi.

Rống… Rống…

Ầm! Ầm!

Tiếng rống này, Lộ Thiên vừa nghe xong liền bị dọa sợ không ngừng. Mà Triệu Vũ lại nghe rất quen thuộc. Bởi vì, hắn nhận ra được, đây là đầu Dã Trư Vương đã từng săn đuổi hắn và Tiểu Long chạy hơn trăm dặm.

Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới là, con Trư Vương này lại thù dai đến như vậy. Mặc dù hai người bọn họ đã trốn xa, lúc này nó vẫn còn đuổi theo.

“Chết tiệt, làm thế nào nó lại đuổi theo đến đây?”

Trong lòng Triệu Vũ lúc này hơi có vẻ lo lắng. Với thực lực của hắn và Tiểu Long hiện tại, đừng nói là đối đầu với một đầu Trư Vương có thực lực mạnh mẽ như vậy. Cho dù đụng tới một đầu cấp B++ cũng đã đủ phiền phức to.

Lúc này, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân bị thương, hắn không biết lần này mình có thể chạy trốn được hay không?

Rống! Rống!


Ầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, mặt đất nơi Triệu Vũ đang đứng, bật chợt rung lên một trận rung động.

Trong bụng suy nghĩ không ổn, bước chân của hắn càng thêm cấp tốc.

Rống! Rống!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương