Nhìn người con gái trước mặt có chút ngơ ngác ngắm nhìn mình, Túc Khúc Lạc cảm thấy nàng thật đáng yêu. Y khẽ mỉm cười, nụ cười thật nhạt đến khó nhận ra. Từ lúc trở thành đế vương y đã trưởng thành hơn, nhưng lại mất đi sự nhu hòa vốn có của một con người.

Nhận thấy mình có chút thất lễ, Tuyết Lan liền đỏ mặt cúi thấp đầu, giọng nói nhẹ nhàng cảm tạ:

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu tiểu nữ. Tiểu nữ Tuyết Lan, ơn này tất báo, xin hỏi quý danh công tử là gì?”

Túc Khúc Lạc không thấy rõ mặt nàng nhưng y nhận ra vành tai nàng đã bắt đầu nhiễm hồng. Nàng đang xấu hổ, y nghĩ, nhìn nàng như thế y rất muốn trêu ghẹo nhưng cuối cùng đành nén mong ước này xuống. Nếu không sẽ dọa nàng sợ, như vậy rất không tốt.

Phải kiềm nén cái sự hưng phấn của mình lại, giọng nói trầm ấp, “Cô nương, nàng không sao chứ? Cô nương không cần khách sáo. Tại hạ gọi là Khúc Lạc… Chi bằng cô nương có thể cùng tại hạ ngắm hoa đăng đêm nay được không?” Khúc Lạc ôn nhu dụ dỗ.

Tuyết Lan có chút bối rối, nghe y nói thì lập tức nhìn thẳng vào mắt y. Đôi mắt kinh ngạc lại mang vẻ ngây ngô đến ngọt lòng. Khuôn mặt nàng nóng lên, ngượng ngùng đáp ứng. Hai người sóng bước bên nhau, cùng đoàn tù tùng tiến về phía nơi thả hoa đăng.

Tuyết Lạc trò chuyện cùng nam nhân này thật vui vẻ, cứ như hai người đã là tri kỷ quen biết nhau lâu. Bên y, nàng cảm thấy rất an tâm, rất an toàn, cứ như dù cả thế giới này sụp đổ, y cũng có thể thay nàng chống đỡ tất cả.

Trong khoảnh khắc ấy, y cùng nàng đi trên con đường này, bên nhau chính là lẽ đương nhiên. Chính là họ sinh ra để thuộc về nhau, cho đến cuối cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương