Dương Gia Vĩ Em Yêu Anh!
-
Chương 14: Mẹ, Linh Nhi tới thăm mẹ đây
" Em tính ra ngoài sao? " Dương Gia vĩ vừa bước vào nhà thì thấy Kiều Linh Nhi đang đi ra anh vội hỏi cô.
Kiều Linh Nhi thấy anh đang đứng ở cửa cô nhìn anh nói: " Ừ, mấy ngày nay ở trong nhà em cảm thấy ngột ngạt muốn ra ngoài hít thở không khí một chút "
Dương Gia Vĩ nghe cô nói vậy liền nói: " Đúng vậy, cứ ở mãi trong nhà cũng không tốt, vậy để anh đi cùng em "
Kiều Linh Nhi: " Không cần đâu em đi một mình là được rồi, không cần phiền tới anh đâu "
Dương Gia Vĩ: " Không được bây giờ trời cũng đã tối rồi em đi một mình sẽ rất nguy hiểm để anh đi cũng em vẫn là tốt nhất "
Anh không để Kiều Linh Nhi nói thêm gì lên tiếng nói: " Được rồi, anh lên phòng thay đồ rồi xuống ngay thôi, ngồi đây đợi anh một lát nhé " nói xong anh xoay người lên phòng, cô nhìn theo bóng lưng mà không nói được gì, anh đang tự quyết định sao, cô đâu có nói là cho anh đi với cô?, Kiều Linh Nhi nghĩ vậy nhưng rồi vẫn ngồi xuống ghế ở phòng khách đợi anh. 15 ' sau Dương Gia Vĩ đi xuống, anh mặc một bộ đồ giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ của mình, anh lại gần cô: " Chúng ta đi thôi" Kiều Linh Nhi đứng dậy xải bước đi ra cửa, anh bước sau cô, anh đi vào trong gara lấy xe rồi hai người cùng dời khỏi biệt thự, cả đoạn đường cô không nói gì chỉ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tâm trạng cô không được tốt nên anh cũng chỉ biết yên lặng quan sát cô, hai người không nói gì trong xe im lặng như tờ. Lúc này Kiều Linh Nhi bỗng dưng lên tiếng đáng tan sự im lặng này: " Dừng xe ", Dương Gia Vĩ nghe vậy vội đỗ xe vào ven đường. Kiều Linh Nhi đẩy cửa xuống xe: " Tôi vào mua chút đồ sẽ ra ngay thôi " nói xong cô đi vào một cửa hàng hoa gần đó, 5' sau cô quay ra trên tay ôm một bó hoa hồng trắng rất bự, xải bước tới chỗ xe anh, kéo cửa ngồi vào trong. Dương Gia Vĩ nhìn bó hoa trên tay cô, anh thấy khó hiểu. Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm về phía trước nói: " Đưa em tới nghĩa trang ", Dương Gia Vĩ quay qua nhìn cô ' Cô muốn tới nghĩa tranh sao? nhưng tới đó làm gì? không lẽ cô muốn tới thăm.....' Anh lái xe đưa cô tới nghĩa trang.
Một lát sau chiếc xe đã dừng lại trước cổng nghĩa trang lớn nhất thành phố, Kiều Linh Nhi ôm theo bó hoa xuống xe, Dương Gia Vĩ cũng xuống theo, Kiều Linh Nhi: " Anh ở đây chờ em, em vào trong một lát sẽ ra ngay thôi " Dương Gia Vĩ: " Vậy anh đợi ở đây, em đi cẩn thận " Kiều Linh Nhi gật đầu nhẹ rồi xoay người đi vào bên trong. Nghĩa trang này rất rộng lớn vì trời tối nên cô chỉ có thể dựa vào ánh trăng để đi, dừng chân trước một ngôi mộ, cô cúi người xuống đặt bó hoa cạnh bia mộ sau đó quỳ trước mộ, cô đưa tay lên chạm vào hình trên tấm bia " Mẹ, Linh Nhi tới thăm mẹ đây " một giọt nước mắt rơi xuống cô nhìn chằm chằm vào bia mộ nhẹ giọng nói: " Sao mẹ lại làm vậy? Sao lại phải khổ như vậy? Người làm sai đâu phải là mẹ, sao mẹ phải ra đi chứ? Là bọn họ có lỗi với mẹ kia mà sao mẹ lại tự ôm trách nhiệm về mình chứ? tại sao lại ra đi như vậy? Sao lại bỏ con lại một mình? Tạo sao? Tại sao?..."
Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra nhưng trả lời lại cô là một khoảng không tĩnh lặng chỉ có tiếng gió thôi nhè nhẹ, Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ nước mắt không ngừng chảy ra: " Mẹ yên tâm, Linh Nhi nhất định sẽ khiến họ phải trả một cái giá thật đắt vì đã làm người đau khổ như vậy, con nhất định sẽ không để cho họ được sống vui vẻ qua ngày còn người thì phải lạnh lẽo cô đơn ở một nơi xa xôi, sẽ nhanh thôi con sẽ đưa kẻ đã hại chết người xuống suối vàng cùng bầu bạn với người " giọng nói lạnh đến thấu xương khiến người khác phải rùng mình khiếp sợ. Ở cách đó vài ngôi mộ, Dương Gia Vĩ vì lo lắng cho cô mà đi theo vào trong, nhưng anh chỉ đứng từ xa nhìn cô, thấy cô ôm tấm bia lạnh lẽo ấy vừa nói vừa khóc đến thê lương, anh thật sự không chịu nổi khi cứ đứng vậy nhìn cô. Dương Gia Vĩ xải bước tới chỗ cô quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy bả vai cô xoay người cô lại đối diện với anh, anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô khuôn mặt xinh đẹp đã lấm lem nước mắt, cô ngước lên,đôi mắt đỏ hoe nhìn anh nức nở nói: " Tại sao?... rốt cuộc là tại sao?.... hãy nói cho em biết đi... tại sao mẹ lại bỏ rơi em... có phải bà ấy không cần em nữa có đúng không?... tại sao lại rời xa em?.. có phải bà ấy không yêu thương em nữa phải không?"
Dương Gia Vĩ kéo cô ôm vào lòng vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: " Không phải vậy, bà ấy rất thương em, mọi người ai cũng thương yêu em, đừng khóc nữa nghe lời anh nín đi, nhìn em như vậy anh anh rất đau lòng "
Kiều Linh Nhi nước mắt dàn dụa: " Anh nói dối, không có ai thương em, ba em đã bỏ rơi mẹ em và cả em để theo người đàn bà khác ông ấy không còn thương em nữa, mẹ em cũng bỏ rơi em đi về một thế giới khác, anh hai cũng không ở cạnh em, anh ấy không quan tâm tới em thời gian anh ấy ở nước ngoài, dường như em không còn biết đến hai chữ người thân, giờ anh ấy đã trở về thì sao chứ? anh ấy vẫn nghĩ gia đình mình là một gia đình hạnh phúc nhưng anh ấy không biết rằng điều đó đã mất đi từ 7 năm về trước rồi " giọng nói của cô nhỏ dần: " Tất cả mọi người đều không có một ai thương yêu em, cũng không một ai biết em đau khổ như thế nào họ chỉ biết bỏ rơi em ", cô khóc một lúc lâu mới chịu nín Dương Gia Vĩ nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy lau sạch nước mặt trên mặt cô: " có thấy đỡ hơn chút nào không? ", Kiều Linh Nhi nhìn anh rồi nhẹ gật đầu, hôm nay cô đã nói hết nỗi lòng của mình sự đau khổ cô đã dồn nén bao năm qua, mà cô đã phải một mình chịu đựng giờ khi nói ra rồi cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra khoác lên người cô rồi nói: " Được rồi chúng ta về thôi cũng không còn sớm nữa "
Kể từ khi ra khỏi nghĩa trang cô vẫn trầm mặc không nói gì chỉ nhìn thẳng về con đường phía trước, anh lái xe tới một khoảng đất gần một cái hồ rộng lớn, hai người bước xuống xe đứng nhìn ra phía xa mặt hồ yên tĩnh từng gợn sóng lăn tăn.
Dương Gia Vĩ nhìn ánh mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm của cô không khỏi thấy chua xót: " Cái chết của mẹ em không phải do bị bệnh mà chết như mọi người nói phải không? "
Kiều Linh Nhi không nhìn anh ánh mắt vẫn hướng ra xa: " Đúng vậy, đó chỉ là lời nói dối, bà ấy đã bị người ta đả kích tới nỗi phải tìm đến cái chết "
Dương Gia Vĩ: " Vậy ba em, ông ấy có biết chuyện này không? "
Kiều Linh Nhi: " Biềt thì đã sao? Mà không biết thì đã sao ông ấy chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ, liệu Khi ông ấy biết ông ấy sẽ làm gì? Nếu như người đó là người đàn bà tên Minh Thư thì ông ấy sẽ xử lí ra sao đây? Sẽ bao che cho bà ta Sao? Ông ấy không còn quan tâm đến mẹ nữa rồi, trong mắt ông ấy chỉ có người đàn bà đó, không còn hình bóng của mẹ nữa rồi "
Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, cô đã thề nhất định sẽ tìm ra người đã tìm gặp mẹ cô và gửi cho mẹ cô những tấm hình của ba cô với người đà bà tên Minh Thư đó, cô không biết người đó đã nói gì với mẹ cô khiến mẹ cô phải tự tử mà chết, cô nhất định sẽ tìm được kẻ đó hỏi cho ra lẽ rồi sau đó sẽ tự tay mình giết chết kẻ đó, cái kẻ đã khiến mẹ cô phải chết. Có thể thấy được trong mắt cô lúc này chứa đầy sự thù hận, anh nhẹ nắm lấy tay cô: " Bất kể em làm gì anh vẫn sẽ ủng hộ em, cho dù cả thế giới này có quay lưng lại với em, thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em ", nghe được câu nói này của anh cô quay sang nhìn anh, cô không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy và cô cũng không biết tại sao mỗi khi ở gần anh cô lại có cảm giác ấm áp đến như vậy, dường như chỉ có anh mới đem lại cho cô cảm giác muốn được che chở như vậy.
Kiều Linh Nhi thấy anh đang đứng ở cửa cô nhìn anh nói: " Ừ, mấy ngày nay ở trong nhà em cảm thấy ngột ngạt muốn ra ngoài hít thở không khí một chút "
Dương Gia Vĩ nghe cô nói vậy liền nói: " Đúng vậy, cứ ở mãi trong nhà cũng không tốt, vậy để anh đi cùng em "
Kiều Linh Nhi: " Không cần đâu em đi một mình là được rồi, không cần phiền tới anh đâu "
Dương Gia Vĩ: " Không được bây giờ trời cũng đã tối rồi em đi một mình sẽ rất nguy hiểm để anh đi cũng em vẫn là tốt nhất "
Anh không để Kiều Linh Nhi nói thêm gì lên tiếng nói: " Được rồi, anh lên phòng thay đồ rồi xuống ngay thôi, ngồi đây đợi anh một lát nhé " nói xong anh xoay người lên phòng, cô nhìn theo bóng lưng mà không nói được gì, anh đang tự quyết định sao, cô đâu có nói là cho anh đi với cô?, Kiều Linh Nhi nghĩ vậy nhưng rồi vẫn ngồi xuống ghế ở phòng khách đợi anh. 15 ' sau Dương Gia Vĩ đi xuống, anh mặc một bộ đồ giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ của mình, anh lại gần cô: " Chúng ta đi thôi" Kiều Linh Nhi đứng dậy xải bước đi ra cửa, anh bước sau cô, anh đi vào trong gara lấy xe rồi hai người cùng dời khỏi biệt thự, cả đoạn đường cô không nói gì chỉ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tâm trạng cô không được tốt nên anh cũng chỉ biết yên lặng quan sát cô, hai người không nói gì trong xe im lặng như tờ. Lúc này Kiều Linh Nhi bỗng dưng lên tiếng đáng tan sự im lặng này: " Dừng xe ", Dương Gia Vĩ nghe vậy vội đỗ xe vào ven đường. Kiều Linh Nhi đẩy cửa xuống xe: " Tôi vào mua chút đồ sẽ ra ngay thôi " nói xong cô đi vào một cửa hàng hoa gần đó, 5' sau cô quay ra trên tay ôm một bó hoa hồng trắng rất bự, xải bước tới chỗ xe anh, kéo cửa ngồi vào trong. Dương Gia Vĩ nhìn bó hoa trên tay cô, anh thấy khó hiểu. Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm về phía trước nói: " Đưa em tới nghĩa trang ", Dương Gia Vĩ quay qua nhìn cô ' Cô muốn tới nghĩa tranh sao? nhưng tới đó làm gì? không lẽ cô muốn tới thăm.....' Anh lái xe đưa cô tới nghĩa trang.
Một lát sau chiếc xe đã dừng lại trước cổng nghĩa trang lớn nhất thành phố, Kiều Linh Nhi ôm theo bó hoa xuống xe, Dương Gia Vĩ cũng xuống theo, Kiều Linh Nhi: " Anh ở đây chờ em, em vào trong một lát sẽ ra ngay thôi " Dương Gia Vĩ: " Vậy anh đợi ở đây, em đi cẩn thận " Kiều Linh Nhi gật đầu nhẹ rồi xoay người đi vào bên trong. Nghĩa trang này rất rộng lớn vì trời tối nên cô chỉ có thể dựa vào ánh trăng để đi, dừng chân trước một ngôi mộ, cô cúi người xuống đặt bó hoa cạnh bia mộ sau đó quỳ trước mộ, cô đưa tay lên chạm vào hình trên tấm bia " Mẹ, Linh Nhi tới thăm mẹ đây " một giọt nước mắt rơi xuống cô nhìn chằm chằm vào bia mộ nhẹ giọng nói: " Sao mẹ lại làm vậy? Sao lại phải khổ như vậy? Người làm sai đâu phải là mẹ, sao mẹ phải ra đi chứ? Là bọn họ có lỗi với mẹ kia mà sao mẹ lại tự ôm trách nhiệm về mình chứ? tại sao lại ra đi như vậy? Sao lại bỏ con lại một mình? Tạo sao? Tại sao?..."
Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra nhưng trả lời lại cô là một khoảng không tĩnh lặng chỉ có tiếng gió thôi nhè nhẹ, Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ nước mắt không ngừng chảy ra: " Mẹ yên tâm, Linh Nhi nhất định sẽ khiến họ phải trả một cái giá thật đắt vì đã làm người đau khổ như vậy, con nhất định sẽ không để cho họ được sống vui vẻ qua ngày còn người thì phải lạnh lẽo cô đơn ở một nơi xa xôi, sẽ nhanh thôi con sẽ đưa kẻ đã hại chết người xuống suối vàng cùng bầu bạn với người " giọng nói lạnh đến thấu xương khiến người khác phải rùng mình khiếp sợ. Ở cách đó vài ngôi mộ, Dương Gia Vĩ vì lo lắng cho cô mà đi theo vào trong, nhưng anh chỉ đứng từ xa nhìn cô, thấy cô ôm tấm bia lạnh lẽo ấy vừa nói vừa khóc đến thê lương, anh thật sự không chịu nổi khi cứ đứng vậy nhìn cô. Dương Gia Vĩ xải bước tới chỗ cô quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy bả vai cô xoay người cô lại đối diện với anh, anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô khuôn mặt xinh đẹp đã lấm lem nước mắt, cô ngước lên,đôi mắt đỏ hoe nhìn anh nức nở nói: " Tại sao?... rốt cuộc là tại sao?.... hãy nói cho em biết đi... tại sao mẹ lại bỏ rơi em... có phải bà ấy không cần em nữa có đúng không?... tại sao lại rời xa em?.. có phải bà ấy không yêu thương em nữa phải không?"
Dương Gia Vĩ kéo cô ôm vào lòng vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: " Không phải vậy, bà ấy rất thương em, mọi người ai cũng thương yêu em, đừng khóc nữa nghe lời anh nín đi, nhìn em như vậy anh anh rất đau lòng "
Kiều Linh Nhi nước mắt dàn dụa: " Anh nói dối, không có ai thương em, ba em đã bỏ rơi mẹ em và cả em để theo người đàn bà khác ông ấy không còn thương em nữa, mẹ em cũng bỏ rơi em đi về một thế giới khác, anh hai cũng không ở cạnh em, anh ấy không quan tâm tới em thời gian anh ấy ở nước ngoài, dường như em không còn biết đến hai chữ người thân, giờ anh ấy đã trở về thì sao chứ? anh ấy vẫn nghĩ gia đình mình là một gia đình hạnh phúc nhưng anh ấy không biết rằng điều đó đã mất đi từ 7 năm về trước rồi " giọng nói của cô nhỏ dần: " Tất cả mọi người đều không có một ai thương yêu em, cũng không một ai biết em đau khổ như thế nào họ chỉ biết bỏ rơi em ", cô khóc một lúc lâu mới chịu nín Dương Gia Vĩ nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy lau sạch nước mặt trên mặt cô: " có thấy đỡ hơn chút nào không? ", Kiều Linh Nhi nhìn anh rồi nhẹ gật đầu, hôm nay cô đã nói hết nỗi lòng của mình sự đau khổ cô đã dồn nén bao năm qua, mà cô đã phải một mình chịu đựng giờ khi nói ra rồi cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra khoác lên người cô rồi nói: " Được rồi chúng ta về thôi cũng không còn sớm nữa "
Kể từ khi ra khỏi nghĩa trang cô vẫn trầm mặc không nói gì chỉ nhìn thẳng về con đường phía trước, anh lái xe tới một khoảng đất gần một cái hồ rộng lớn, hai người bước xuống xe đứng nhìn ra phía xa mặt hồ yên tĩnh từng gợn sóng lăn tăn.
Dương Gia Vĩ nhìn ánh mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm của cô không khỏi thấy chua xót: " Cái chết của mẹ em không phải do bị bệnh mà chết như mọi người nói phải không? "
Kiều Linh Nhi không nhìn anh ánh mắt vẫn hướng ra xa: " Đúng vậy, đó chỉ là lời nói dối, bà ấy đã bị người ta đả kích tới nỗi phải tìm đến cái chết "
Dương Gia Vĩ: " Vậy ba em, ông ấy có biết chuyện này không? "
Kiều Linh Nhi: " Biềt thì đã sao? Mà không biết thì đã sao ông ấy chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ, liệu Khi ông ấy biết ông ấy sẽ làm gì? Nếu như người đó là người đàn bà tên Minh Thư thì ông ấy sẽ xử lí ra sao đây? Sẽ bao che cho bà ta Sao? Ông ấy không còn quan tâm đến mẹ nữa rồi, trong mắt ông ấy chỉ có người đàn bà đó, không còn hình bóng của mẹ nữa rồi "
Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, cô đã thề nhất định sẽ tìm ra người đã tìm gặp mẹ cô và gửi cho mẹ cô những tấm hình của ba cô với người đà bà tên Minh Thư đó, cô không biết người đó đã nói gì với mẹ cô khiến mẹ cô phải tự tử mà chết, cô nhất định sẽ tìm được kẻ đó hỏi cho ra lẽ rồi sau đó sẽ tự tay mình giết chết kẻ đó, cái kẻ đã khiến mẹ cô phải chết. Có thể thấy được trong mắt cô lúc này chứa đầy sự thù hận, anh nhẹ nắm lấy tay cô: " Bất kể em làm gì anh vẫn sẽ ủng hộ em, cho dù cả thế giới này có quay lưng lại với em, thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em ", nghe được câu nói này của anh cô quay sang nhìn anh, cô không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy và cô cũng không biết tại sao mỗi khi ở gần anh cô lại có cảm giác ấm áp đến như vậy, dường như chỉ có anh mới đem lại cho cô cảm giác muốn được che chở như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook