Đường Gia Tiểu Miêu
-
Chương 4: Tiểu Miêu gần người giàu
Đường Kính không nói nữa, chỉ cuộn áo ngủ của Tô Tiểu Miêu lên, cẩn thận nhìn nơi cô đang che đi.
Một vết thâm tím, ẩn ẩn còn có vệt máu nhỏ, xem ra cũng đau đây. Đường Kính nhíu mày: thật đúng là cô ấy chưa nói dối…
Sát ngôn quan sắc (nhìn mặt đoán ý) luôn luôn là tiền vốn tăng thêm dũng khí cho Tô Tiểu Miêu để cô có gan đấu trí với gian thương, cô biết Đường Kính và cô bây giờ đang xung đột, con mắt của Tiểu Miêu chuyển vòng vo, nhanh chóng tranh thủ đồng tình vì mình: “Không chỉ bị cắt phần ăn, mà còn có bị đánh nữa, anh không biết cái tên anh Vương kia đâu, thấy ai không vừa mắt liền đánh họ, em cũng chẳng hiểu, đánh người có thể làm cho hắn có thịt ăn sao? Em đã chạy nhanh lắm rồi đó, thế mà vẫn bị hắn quăng cho một roi, nhưng mà đau chết đi được ấy! Cái cảm giác này à! Đường Kính, anh nhất định phải bị đánh một lần mới biết được! … Ách, đương nhiên, chắc là anh không thể có cơ hội thử nghiệm rồi = =. Còn có, anh hãy nghe em nói đã…”
Tô Tiểu Miêu nói thao thao bất tuyệt cứ như trận đại hồng thủy đổ xuống năm 98, [1] Đường Kính nghe cô nói, cũng không chấp cô làm gì.
[1] Năm 1998, ở sông Trường Giang, Trung Quốc đã phải chịu một trận đại hồng thủy rất lớn.
Người đàn ông lấy một cái hòm thuốc trong phòng ngủ, lấy nước muối sinh lí ra, dùng miếng bông có tẩm nước muối sinh lý nhẹ nhàng lau miệng vết thương của cô. Động tác của anh rất nhẹ, nhưng cảm giác đau đớn nơi miệng vết thương vẫn làm cho Tiểu Miêu không nhịn được thở hốc.
Đường Kính lập tức dừng tay, “Rất đau à?”
Tô Tiểu Miêu là người thông minh, nở nụ cười: “Không đau.”
Đường Kính nhìn cô một cái, không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lại càng mềm mại hơn, hỗn loạn rất nhiều tình cảm không thể nói nên lời.
Đối với người tên Tô Tiểu Miêu này, anh không thể hiểu hết được. Cô có trăm ngàn bộ mặt, nhiều khi mười câu cô nói thì chín câu rưỡi không phải là thật, người thường rất khó phán đoán rốt cuộc câu nào mới là lời nói thật của cô, nhưng anh hiểu, nguyên nhân vì hiểu cô, cho nên mới hết sức luyến tiếc.
Cô khoa trương kêu lên đau đớn thì khẳng định là giả, bởi vì anh biết, khi nào cô thật sự đau, thì chưa bao giờ nói ra, không chỉ sẽ không nói ra, mà còn có thể cười như không có chuyện gì để mọi người nghĩ cô vẫn bình thường.
Đường Kính trầm mặc, Tô Tiểu Miêu cũng không nói tiếng nào nữa.
Anh như thế này là tốt nhất với cô, biểu tình đau lòng không nói ra trên mặt anh làm trong lòng Tô Tiểu Miêu đã hạnh phúc lại rối rắm: Bà nó nữa, gặp được loại đàn ông ngây thơ thế này, lão tử cũng cảm thấy ngượng ngùng đùa giỡn với lưu manh… =___=||||
Tô Tiểu Miêu chớp chớp mắt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt mình đang kề sát vào một người.
Hình dáng đường cong rõ ràng, tất cả đều nói không thể tha cho cô được, người kia bình thường thì rất bình tĩnh nhưng giờ đã biến mất toàn bộ, chỉ khi ở cùng cô, anh mới có thể cho cô xem.
“Mấy ngày này không được dính vào nước, anh sẽ bảo bác sĩ Thiệu kiểm tra cho em mỗi ngày.”
Đường Kính cuối cùng cũng mở miệng nói với cô, động tác băng bó vẫn không dừng lại, nhanh nhẹn nhanh chóng, cuốn chặt, tay nghề của anh cũng tốt lắm, so với chuyên nghiệp thì càng chuyên nghiệp.
Trước tình huống thế này anh cực kỳ dịu dàng, thu hết ánh mắt sắc bén lại, có khi Tô Tiểu Miêu nghĩ anh giống như yêu quái trong tiểu thuyết, có vô số phân thân, làm cho người ta kính sợ, làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta mê luyến, lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
… Được rồi, tuy rằng cô không thể không thừa nhận, sợ anh chỉ là người khác thôi, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ thấy sợ anh cả. =___=||||
Chuyện này thật sự không thể trách cô, cô luôn luôn táo bạo, không sợ trời không sợ đất hơn nữa càng không sợ Đường Kính. Bởi vì biết sớm hay muộn thì anh cũng mềm xuống thôi, sớm hay muộn cũng có thể thoải hiệp với cô.
Tô Tiểu Miêu cầm lấy cốc nước tinh khiết bên cạnh cứ ùng ục ùng ục mà uống, lúc này mới miễn cưỡng ngừng lại nhếch miệng ngây ngô cười: các bạn à, ở gần một người giàu có cũng chẳng dễ dàng đâu nhé, ở gần một người vừa ngây thơ vừa giàu có thì, bà nó nữa, lại càng không dễ dàng đâu! Nếu không tin các bạn cứ thử mà xem aizz aizz aizz…
**** **** ****
Tô Tiểu Miêu ngây ngô cười ngây ngô cười nên cũng quên luôn mình đang uống nước, Đường Kính đã băng bó xong vết thương cho cô, vừa nhấc đầu, nhất thời đã đổ một thân mồ hôi lạnh, không nhịn được hỏi: “Em khát lắm hả?”
“Hử… ?” Cô mèo nhỏ ngốc nghếch hiển nhiên còn chưa hoàn hồn: “Không khát a…”
“Em uống hơn nửa bình nước tinh khiết kia rồi đó …” Cả bình chứa được 18. 9L, hơn nửa bình chính là…
Đường Kính nhìn bộ dáng bị nước làm tròn vo của cô, đầu chảy đầy mồ hôi: cô gái này rốt cuộc có phải người bình thường không chứ? …
Tô Tiểu Miêu đặt cốc nước trong tay xuống, vẻ mặt hối hận: “Ai bảo anh không cho em ăn thịt chứ, cả ngày nay em còn chưa được ăn cơm đấy.”
“…” Uống nhiều nước như vậy mà còn nuốt trôi thịt nữa sao…
Đường Kính đứng lên, ra ngoài bảo quản gia đem bữa tối vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát sau, toa ăn đã được quản gia đẩy vào, thịt miếng to thịt miếng nhỏ bày đầy ra đĩa làm cho Tô Tiểu Miêu hạnh phúc đến mức suýt nữa thì rơi lệ.
Tô Tiểu Miêu hạnh phúc ăn thịt, Đường Kính ngồi bên cạnh cô, từ từ thở dài: “Tô Tiểu Miêu, làm vợ chồng với em anh thực lỗ vốn.”
Tiểu Miêu ăn thịt ăn cơm, thuận miệng hỏi: “Hả? Tại sao cơ?”
Người đàn ông cười cười: “Em mới đói bụng một ngày thôi, nhưng anh đã bị em làm đói bụng nửa tháng rồi đó.”
Cô có tư chất thông minh, làm sao mà không có khả năng hiểu ý tứ của anh chứ. Tô Tiểu Miêu liếc ánh mắt trắng dã, nửa cười nửa không: “Cảm thấy lỗ vốn à? Vậy anh có nghĩ đến chuyện không làm vợ chồng nữa không?”
Cô cố tình trêu chọc anh, nhưng anh lại không giận dữ như cô tưởng tượng, mà ngược lại còn thản nhiên cười, tiếp lời cô: “Không làm vợ chồng sao, vậy làm bạn tình cũng tốt, em thấy thế nào?”
“= =+++…”
Bạn Tô Tiểu Miêu luôn luôn trấn định tự nhiên cũng không thể không bị câu này của anh làm kinh hoảng, ngụm sữa đang uống cũng tắc nghẹn trong cổ họng, trong lòng bi phẫn rít gào: nhà tư bản quả nhiên đều là mặt người dạ thú! Về phần tư tưởng bản chất và độ dày của da mặt thì dân lao động bình thường như chúng ta không thể so sánh được đâu!
Sau khi nói ra câu như tiếng sấm khủng khiếp đó, ngón tay thon dài của Đường Kính còn trượt một đường theo đường cong bóng loáng trên lưng Tô Tiểu Miêu, rồi đột ngột dừng lại vuốt ve xương hình con bướm của cô. [2]
Tô Tiểu Miêu ngừng một giây, không nói cái gì. Cúi đầu, tiếp tục ăn thịt, trong lòng cảm thán: gần người giàu có quả nhiên là phải hy sinh một chút sắc tướng rồi =____=
Người đàn ông đứng sau vòng tay ra ôm eo Tô Tiểu Miêu, vùi đầu xuống cổ cô, bạc môi khẽ hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, cái hôn đó khiếm Tô Tiểu Miêu ngứa ngứa.
“Anh rất nhớ em.”
Tiếng nói nam tính lướt qua tai cô, quả tim của Tiểu Miêu cuối cùng cũng mềm nhũn, giương mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của anh gần ngay trước mắt cô, có cảm giác đẹp đẽ không giống thực.
**** **** ****
…
Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng tiến vào phòng ngủ, không gian màu trắng lây dính hương vị hạnh phúc.
Người đàn ông dần dần tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy vợ đang nằm trên cánh tay mình, yên lặng ngủ, có một cảm giác nói không nên lời, làm cho người ta động tâm.
Người đàn ông đó nghiêng người, khẽ hôn xuống khóe môi vợ mình, xúc cảm mềm nhẹ cũng khiến cô gái tỉnh dậy, nhấp nháy lông mi rồi mở hai mắt ra.
“Tỉnh?”
“À…”
Cô gái đó đang muốn ngồi dậy: “Em đi chuẩn bị bữa sáng.”
Người kia lại ấn người cô xuống, vẻ mặt tươi cười xấu xa: “Không vội, sáng sớm làm một chút vận động rèn luyện thân thể cũng tốt…”
Cô gái mặt đỏ ing, thẹn thùng.
Đó là một tình cảm nhẹ nhàng rung động vào sáng sớm.
…
Khụ, loại tình tiết lãng mạn thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình như thế, đương nhiên là… Sẽ không phát sinh trên người bạn Tô Tiểu Miêu của chúng ta rồi =___=||||
Trên thực tế là, khi Đường Kính tỉnh dậy vào sáng sớm, sờ sang bên cạnh người, đã là người đi nhà trống từ bao giờ.
Lấy đồng hồ báo thức ra nhìn, mới bảy giờ sáng, Đường Kính nhặt áo ngủ tối qua rơi xuống sàn, đi vào nhà tắm một lúc rồi tức giận xuống tầng.
“Cô ấy đâu?”
Quản gia thấy thiếu gia nhà mình xuống tầng, vội vàng nói: “Thiếu phu nhân sáu giờ đã ra khỏi nhà, nói là phải đi giao bài cho chủ biên.”
Sáu giờ…
Đường Kính đau đầu nhức óc: tinh lực của cô gái này đúng là không phải tốt bình thường rồi… Có lẽ tối hôm qua anh nên bắt nạt cô thêm một chút mới đúng…
Bằng lương tâm mà nói, trừ bỏ hành động bất thường ra, cô gái Tô Tiểu Miêu này thật sự là vô cùng dễ nuôi. Cô không có khuyết điểm như những cô gái bình thường, không kiêng ăn không khó tính, cơ bản là không có khái niệm đối với vật chất tài phú, cho cô cái gì ăn thì cô ăn cái đó, ăn cơm đi làm ngủ, tác phong trong cuộc sống tốt chẳng mấy khi khủng hoảng, là một cô gái năng động trong thế kỉ mới. Ngoài những vết bầm tím và bị thương ngoài da khác, cô chưa bao giờ bị bệnh, tuy rằng trông cô có vẻ hơi gầy, nhưng tinh lực hơn người.
Đường Kính bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cô thông minh như vậy, cho dù không có anh cô vẫn có thể sống tốt và vui vẻ, cô tốt như vậy, làm cho anh cũng không biết mình nên yêu cô như thế nào mới đúng.
Một vết thâm tím, ẩn ẩn còn có vệt máu nhỏ, xem ra cũng đau đây. Đường Kính nhíu mày: thật đúng là cô ấy chưa nói dối…
Sát ngôn quan sắc (nhìn mặt đoán ý) luôn luôn là tiền vốn tăng thêm dũng khí cho Tô Tiểu Miêu để cô có gan đấu trí với gian thương, cô biết Đường Kính và cô bây giờ đang xung đột, con mắt của Tiểu Miêu chuyển vòng vo, nhanh chóng tranh thủ đồng tình vì mình: “Không chỉ bị cắt phần ăn, mà còn có bị đánh nữa, anh không biết cái tên anh Vương kia đâu, thấy ai không vừa mắt liền đánh họ, em cũng chẳng hiểu, đánh người có thể làm cho hắn có thịt ăn sao? Em đã chạy nhanh lắm rồi đó, thế mà vẫn bị hắn quăng cho một roi, nhưng mà đau chết đi được ấy! Cái cảm giác này à! Đường Kính, anh nhất định phải bị đánh một lần mới biết được! … Ách, đương nhiên, chắc là anh không thể có cơ hội thử nghiệm rồi = =. Còn có, anh hãy nghe em nói đã…”
Tô Tiểu Miêu nói thao thao bất tuyệt cứ như trận đại hồng thủy đổ xuống năm 98, [1] Đường Kính nghe cô nói, cũng không chấp cô làm gì.
[1] Năm 1998, ở sông Trường Giang, Trung Quốc đã phải chịu một trận đại hồng thủy rất lớn.
Người đàn ông lấy một cái hòm thuốc trong phòng ngủ, lấy nước muối sinh lí ra, dùng miếng bông có tẩm nước muối sinh lý nhẹ nhàng lau miệng vết thương của cô. Động tác của anh rất nhẹ, nhưng cảm giác đau đớn nơi miệng vết thương vẫn làm cho Tiểu Miêu không nhịn được thở hốc.
Đường Kính lập tức dừng tay, “Rất đau à?”
Tô Tiểu Miêu là người thông minh, nở nụ cười: “Không đau.”
Đường Kính nhìn cô một cái, không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lại càng mềm mại hơn, hỗn loạn rất nhiều tình cảm không thể nói nên lời.
Đối với người tên Tô Tiểu Miêu này, anh không thể hiểu hết được. Cô có trăm ngàn bộ mặt, nhiều khi mười câu cô nói thì chín câu rưỡi không phải là thật, người thường rất khó phán đoán rốt cuộc câu nào mới là lời nói thật của cô, nhưng anh hiểu, nguyên nhân vì hiểu cô, cho nên mới hết sức luyến tiếc.
Cô khoa trương kêu lên đau đớn thì khẳng định là giả, bởi vì anh biết, khi nào cô thật sự đau, thì chưa bao giờ nói ra, không chỉ sẽ không nói ra, mà còn có thể cười như không có chuyện gì để mọi người nghĩ cô vẫn bình thường.
Đường Kính trầm mặc, Tô Tiểu Miêu cũng không nói tiếng nào nữa.
Anh như thế này là tốt nhất với cô, biểu tình đau lòng không nói ra trên mặt anh làm trong lòng Tô Tiểu Miêu đã hạnh phúc lại rối rắm: Bà nó nữa, gặp được loại đàn ông ngây thơ thế này, lão tử cũng cảm thấy ngượng ngùng đùa giỡn với lưu manh… =___=||||
Tô Tiểu Miêu chớp chớp mắt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt mình đang kề sát vào một người.
Hình dáng đường cong rõ ràng, tất cả đều nói không thể tha cho cô được, người kia bình thường thì rất bình tĩnh nhưng giờ đã biến mất toàn bộ, chỉ khi ở cùng cô, anh mới có thể cho cô xem.
“Mấy ngày này không được dính vào nước, anh sẽ bảo bác sĩ Thiệu kiểm tra cho em mỗi ngày.”
Đường Kính cuối cùng cũng mở miệng nói với cô, động tác băng bó vẫn không dừng lại, nhanh nhẹn nhanh chóng, cuốn chặt, tay nghề của anh cũng tốt lắm, so với chuyên nghiệp thì càng chuyên nghiệp.
Trước tình huống thế này anh cực kỳ dịu dàng, thu hết ánh mắt sắc bén lại, có khi Tô Tiểu Miêu nghĩ anh giống như yêu quái trong tiểu thuyết, có vô số phân thân, làm cho người ta kính sợ, làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta mê luyến, lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
… Được rồi, tuy rằng cô không thể không thừa nhận, sợ anh chỉ là người khác thôi, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ thấy sợ anh cả. =___=||||
Chuyện này thật sự không thể trách cô, cô luôn luôn táo bạo, không sợ trời không sợ đất hơn nữa càng không sợ Đường Kính. Bởi vì biết sớm hay muộn thì anh cũng mềm xuống thôi, sớm hay muộn cũng có thể thoải hiệp với cô.
Tô Tiểu Miêu cầm lấy cốc nước tinh khiết bên cạnh cứ ùng ục ùng ục mà uống, lúc này mới miễn cưỡng ngừng lại nhếch miệng ngây ngô cười: các bạn à, ở gần một người giàu có cũng chẳng dễ dàng đâu nhé, ở gần một người vừa ngây thơ vừa giàu có thì, bà nó nữa, lại càng không dễ dàng đâu! Nếu không tin các bạn cứ thử mà xem aizz aizz aizz…
**** **** ****
Tô Tiểu Miêu ngây ngô cười ngây ngô cười nên cũng quên luôn mình đang uống nước, Đường Kính đã băng bó xong vết thương cho cô, vừa nhấc đầu, nhất thời đã đổ một thân mồ hôi lạnh, không nhịn được hỏi: “Em khát lắm hả?”
“Hử… ?” Cô mèo nhỏ ngốc nghếch hiển nhiên còn chưa hoàn hồn: “Không khát a…”
“Em uống hơn nửa bình nước tinh khiết kia rồi đó …” Cả bình chứa được 18. 9L, hơn nửa bình chính là…
Đường Kính nhìn bộ dáng bị nước làm tròn vo của cô, đầu chảy đầy mồ hôi: cô gái này rốt cuộc có phải người bình thường không chứ? …
Tô Tiểu Miêu đặt cốc nước trong tay xuống, vẻ mặt hối hận: “Ai bảo anh không cho em ăn thịt chứ, cả ngày nay em còn chưa được ăn cơm đấy.”
“…” Uống nhiều nước như vậy mà còn nuốt trôi thịt nữa sao…
Đường Kính đứng lên, ra ngoài bảo quản gia đem bữa tối vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát sau, toa ăn đã được quản gia đẩy vào, thịt miếng to thịt miếng nhỏ bày đầy ra đĩa làm cho Tô Tiểu Miêu hạnh phúc đến mức suýt nữa thì rơi lệ.
Tô Tiểu Miêu hạnh phúc ăn thịt, Đường Kính ngồi bên cạnh cô, từ từ thở dài: “Tô Tiểu Miêu, làm vợ chồng với em anh thực lỗ vốn.”
Tiểu Miêu ăn thịt ăn cơm, thuận miệng hỏi: “Hả? Tại sao cơ?”
Người đàn ông cười cười: “Em mới đói bụng một ngày thôi, nhưng anh đã bị em làm đói bụng nửa tháng rồi đó.”
Cô có tư chất thông minh, làm sao mà không có khả năng hiểu ý tứ của anh chứ. Tô Tiểu Miêu liếc ánh mắt trắng dã, nửa cười nửa không: “Cảm thấy lỗ vốn à? Vậy anh có nghĩ đến chuyện không làm vợ chồng nữa không?”
Cô cố tình trêu chọc anh, nhưng anh lại không giận dữ như cô tưởng tượng, mà ngược lại còn thản nhiên cười, tiếp lời cô: “Không làm vợ chồng sao, vậy làm bạn tình cũng tốt, em thấy thế nào?”
“= =+++…”
Bạn Tô Tiểu Miêu luôn luôn trấn định tự nhiên cũng không thể không bị câu này của anh làm kinh hoảng, ngụm sữa đang uống cũng tắc nghẹn trong cổ họng, trong lòng bi phẫn rít gào: nhà tư bản quả nhiên đều là mặt người dạ thú! Về phần tư tưởng bản chất và độ dày của da mặt thì dân lao động bình thường như chúng ta không thể so sánh được đâu!
Sau khi nói ra câu như tiếng sấm khủng khiếp đó, ngón tay thon dài của Đường Kính còn trượt một đường theo đường cong bóng loáng trên lưng Tô Tiểu Miêu, rồi đột ngột dừng lại vuốt ve xương hình con bướm của cô. [2]
Tô Tiểu Miêu ngừng một giây, không nói cái gì. Cúi đầu, tiếp tục ăn thịt, trong lòng cảm thán: gần người giàu có quả nhiên là phải hy sinh một chút sắc tướng rồi =____=
Người đàn ông đứng sau vòng tay ra ôm eo Tô Tiểu Miêu, vùi đầu xuống cổ cô, bạc môi khẽ hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, cái hôn đó khiếm Tô Tiểu Miêu ngứa ngứa.
“Anh rất nhớ em.”
Tiếng nói nam tính lướt qua tai cô, quả tim của Tiểu Miêu cuối cùng cũng mềm nhũn, giương mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của anh gần ngay trước mắt cô, có cảm giác đẹp đẽ không giống thực.
**** **** ****
…
Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng tiến vào phòng ngủ, không gian màu trắng lây dính hương vị hạnh phúc.
Người đàn ông dần dần tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy vợ đang nằm trên cánh tay mình, yên lặng ngủ, có một cảm giác nói không nên lời, làm cho người ta động tâm.
Người đàn ông đó nghiêng người, khẽ hôn xuống khóe môi vợ mình, xúc cảm mềm nhẹ cũng khiến cô gái tỉnh dậy, nhấp nháy lông mi rồi mở hai mắt ra.
“Tỉnh?”
“À…”
Cô gái đó đang muốn ngồi dậy: “Em đi chuẩn bị bữa sáng.”
Người kia lại ấn người cô xuống, vẻ mặt tươi cười xấu xa: “Không vội, sáng sớm làm một chút vận động rèn luyện thân thể cũng tốt…”
Cô gái mặt đỏ ing, thẹn thùng.
Đó là một tình cảm nhẹ nhàng rung động vào sáng sớm.
…
Khụ, loại tình tiết lãng mạn thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình như thế, đương nhiên là… Sẽ không phát sinh trên người bạn Tô Tiểu Miêu của chúng ta rồi =___=||||
Trên thực tế là, khi Đường Kính tỉnh dậy vào sáng sớm, sờ sang bên cạnh người, đã là người đi nhà trống từ bao giờ.
Lấy đồng hồ báo thức ra nhìn, mới bảy giờ sáng, Đường Kính nhặt áo ngủ tối qua rơi xuống sàn, đi vào nhà tắm một lúc rồi tức giận xuống tầng.
“Cô ấy đâu?”
Quản gia thấy thiếu gia nhà mình xuống tầng, vội vàng nói: “Thiếu phu nhân sáu giờ đã ra khỏi nhà, nói là phải đi giao bài cho chủ biên.”
Sáu giờ…
Đường Kính đau đầu nhức óc: tinh lực của cô gái này đúng là không phải tốt bình thường rồi… Có lẽ tối hôm qua anh nên bắt nạt cô thêm một chút mới đúng…
Bằng lương tâm mà nói, trừ bỏ hành động bất thường ra, cô gái Tô Tiểu Miêu này thật sự là vô cùng dễ nuôi. Cô không có khuyết điểm như những cô gái bình thường, không kiêng ăn không khó tính, cơ bản là không có khái niệm đối với vật chất tài phú, cho cô cái gì ăn thì cô ăn cái đó, ăn cơm đi làm ngủ, tác phong trong cuộc sống tốt chẳng mấy khi khủng hoảng, là một cô gái năng động trong thế kỉ mới. Ngoài những vết bầm tím và bị thương ngoài da khác, cô chưa bao giờ bị bệnh, tuy rằng trông cô có vẻ hơi gầy, nhưng tinh lực hơn người.
Đường Kính bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cô thông minh như vậy, cho dù không có anh cô vẫn có thể sống tốt và vui vẻ, cô tốt như vậy, làm cho anh cũng không biết mình nên yêu cô như thế nào mới đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook