Dưỡng Em Thành Vợ Anh
-
Chương 8
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Nửa đêm canh ba, tiếng chuông cửa vang lên, Đới Dương Trinh lập tức mở mắt ra, vì để không đánh thức người bên cạnh, anh nhẹ nhàng xuống giường, nhanh chóng đi tới phòng khách mở cửa chính ra, nhìn thấy người khách đến thăm đứng ở ngoài cửa, anh thở dài.
“Thời gian cậu đến nhà thăm hỏi thật đúng là kỳ quái!” Anh nói, mở cửa sắt ra, xoay người đi vào phòng khách.
Lý Phẩm Luân cười cười đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
“Nhã Thiến đâu?” Lý Phẩm Luân ngồi xuống ghế sofa, ngắm nhìn bốn phía.
“Cậu có cần nhìn thời gian một chút không? 3 giờ 33 phút, người bình thường đều đang làm cái gì cậu không biết sao? Đi ngủ!” Anh lẩm bẩm oán trách.
“Tôi cũng rất muốn, nhưng là ai kêu tôi vì người nào đó nên đã bề bộn nhiều việc, thời gian đã không đủ dùng rồi, kết quả mấy ngày trước còn bị người nào đó sai khiến giúp dọn nhà, hại tôi bây giờ ngay cả thời gian ngủ cũng không có, tôi chính là mới từ phòng làm việc chuẩn bị về nhà, tiện đường ghé qua.” Lý Phẩm Luân ai oán nói.
“Cũng chỉ là từ dưới lầu chuyển lên lầu, như vậy liền kêu than, có vô dụng như thế không!”
Đới Dương Trinh xì mũi coi thường, “Rốt cuộc cậu có chuyện gì?”
“Hai chuyện.” Lý Phẩm Luân từ cặp tài liệu đưa một phần kế hoạch cho anh, “Đây là kế hoạch hoạt động triển lãm lần này, lấy ra cho cậu xem thử.”
“Không cần thiết, tôi cũng sẽ không xuất hiện, vật này nên đưa cho Đồ Diệu Định.”
“Cậu xem qua, tôi mới có thể đưa cho anh ta.” Lý Phẩm Luân kiên trì.
“Thời gian triển lãm đã sắp đến, vật này cậu còn chưa đưa cho Đồ Diệu Định, anh ta chắc là sắp phát điên rồi!” Đới Dương Trinh rất bất đắc dĩ, rất không nghiêm túc lật xem, kế hoạch triển lãm gì đó, nắm rõ hoạt động đều không có quan hệ với anh, Lý Phẩm Luân mỗi lần đều cố chấp muốn anh xem, coi như đây chỉ là một hình thức cũng được.
“Ai để ý đến anh ta.” Lý Phẩm Luân hừ nhẹ, “Đúng rồi, tôi vẫn còn chưa có cơ hội hỏi cậu, lần này tại sao kéo dài hơn một tháng mới trở về? Rõ ràng nói cho cậu biết thời gian của tôi không đủ dùng rồi, cậu còn trì hoãn cho tôi một tháng, triển lãm ngày 20 tháng 4, kết quả cậu kéo dài tới trung tuần thứ hai mới trở về, cậu muốn tôi phải thế nào…”
“Bởi vì tôi thiếu chút nữa chết…” Đới Dương Trinh miễn cưỡng cắt ngang lời nhắc đi nhắc lại của anh ta, giọng nói và thái độ của anh giống như chỉ là anh nói “Chưa ăn no” bình thường như vậy.
“Cái gì?” Lý Phẩm Luân kêu to, nụ cười hồ ly trước sau như một rốt cuộc biến mất.
“Nói nhỏ thôi, Nhã Thiến đang ngủ!” Đới Dương Trinh cảnh cáo trừng anh ta, “Người của cô ấy không thoải mái, cần nghỉ ngơi, nếu như lời nói của cậu đánh thức cô ấy cậu liền chuẩn bị gặp xui xẻo đi!”
Lý Phẩm Luân cũng trừng lại, nhưng mà vẫn hạ thấp giọng.
“Cậu nói rõ ràng cho tôi, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người của đội chụp ảnh không có liên lạc với tôi? Người liên lạc khẩn cấp của cậu không viết thư cho tôi sao?”
“Tôi chưa bao giờ viết loại đồ vật này.” Anh nhún nhún vai.
“Cái gì? Cậu vậy mà…”
“Rốt cuộc cậu muốn nghe hay không? Không nghe thì tôi không nói.” Đới Dương Trinh cắt ngang anh ta.
Lý Phẩm Luân nhìn anh chằm chằm, “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Tôi và đội chụp ảnh lạc đường ở sa mạc, nhưng mà rất nhanh đã được một bộ lạc bản địa cấp cứu.”
“Nếu rất nhanh đã được cứu, tại sao còn nói thiếu chút nữa chết?”
“Bởi vì tù trưởng của bộ lạc kia muốn tôi cưới con gái của ông ta để báo đáp ân cứu mạng của ông ta, sau khi tôi nhìn thấy con gái của ông ta, liền kêu ông ném tôi trở về sa mạc.” Anh nhún nhún vai.
“Cậu thật sự nói như vậy?” Lý Phẩm Luân sững sờ.
“Thật, con gái của ông ta cao đến phần eo của tôi, chiều rộng lại rộng bằng hai người tôi, làn da đen như than, thô ráp như miếng rửa chén, miệng còn thối hơn thi thể, tóc có rận còn dài như giòi, trò tiêu khiển lúc nghỉ ngơi của cô ta chính là bắt giòi rồi ăn…”
“Đủ rồi, cậu không cần miêu tả đâu.” Lý Phẩm Luân cảm thấy thức ăn khuya vừa mới ăn vào bụng đều sắp ói ra.
“Vị tù trưởng kia thật sự quăng cậu trở về sa mạc sao?” Mặc dù ông ta trừng phạt đúng tội.
Dựa theo sự hiểu biết của anh ta với Đới Dương Trinh, nhất định từ chối, nhưng mà muốn từ chối, trước khi chưa nhìn thấy người thì nên từ chối, anh cứ phải đợi sau khi xem qua mới kêu tù trưởng ném anh trở về sa mạc, không phải là đang nói với tù trưởng, sau khi nhìn thấy con gái của ông thì anh rất ghét bỏ, ghét bỏ đến tình nguyện chết cũng không cưới sao?
Người này hoàn toàn không hiểu nghệ thuật nói chuyện, giống như không để người ta tức chết trong lòng anh sẽ không thoải mái, anh ta tin tù trưởng kia khẳng định cũng là bị anh làm tức, ngay cả anh ta đều muốn nói một câu “Quá đáng chết”!
“Thật sự ném đấy! Kết quả tôi không biết bị độc trùng gì cắn trúng, trí nhớ cuối cùng là ngã dưới ánh mặt trời chói chang chờ người tới, tỉnh lại lần nữa tôi nằm trên giường bệnh của bệnh viện nào đó, đợi đến sau khi hồi phục, thì trở về.” Giọng nói không nhanh không chậm, không chút để ý, cùng lúc đang nói, cũng tùy ý lật hết một chồng lớn bản kế hoạch kia rồi.
Ngẩng đầu nhìn Lý Phẩm Luân oán hận trừng anh, trong lòng Đới Dương Trinh thầm dễ chịu, có thể để cho nụ cười hồ ly trăm năm không đổi của Lý Phẩm Luân biến mất, thật có cảm giác thành tựu!
“Thế nào?” Anh biết rõ còn hỏi.
“Thế nào? Cậu hỏi tôi thế nào? Cậu thiếu chút nữa chết, vậy mà tôi lại không biết cái gì! Cầu xin có được hay không, chuyện nghiêm trọng như vậy, cậu có thể đừng có làm bộ dạng giống như không có việc gì như vậy được hay không? Cậu thiếu chút nữa chết đấy!” “Thiếu chút nữa chết chính là không có chết, không phải bây giờ tôi rất tốt ngồi ở chỗ này nghe cậu chuyện nhỏ xé ra to hô to gọi nhỏ sao?” Đới Dương Trinh miễn cưỡng liếc nhìn anh ta một cái.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi chuyện nhỏ xé ra to hô to gọi nhỏ, thật đúng là có lỗi!” Lý Phẩm Luân tức giận nói, tên đáng chết này, cũng chỉ có anh có bản lĩnh làm cho anh ta tức giận như vậy.
“Hy vọng cậu biết sai có thể sửa, không cần chỉ biết mở miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng một chút hối hận cũng không có.”
Anh cười nói.
Thật là tức chết người! Anh ta thật sự rất muốn bóp chết anh.
“Tốt lắm, tôi xem xong rồi.” Anh đặt tờ kế hoạch ở trên bàn.
“Sau khi xem xong có vấn đề gì không?’ Lý Phẩm Luân hỏi, mặc dù trong lòng biết hỏi cũng vô ích.
“Có.” Anh gật đầu, “Có thể không làm triển lãm không?”
“Không thể!” Lý Phẩm Luân thét lên.
“Thính lực của tôi rất bình thường, cậu không cần phải thét lớn tiếng như vậy tôi cũng có thể nghe được, đánh thức Nhã Thiến tôi liền kéo căng da cậu!” Anh cau mày, nguấy nguấy lỗ tai, “Nếu không thể, tôi đây không có vấn đề, dù sao tôi chỉ muốn bán rẻ lương tâm của tôi, cái khác cũng không liên quan đến tôi.”
“Bán rẻ lương tâm cái gì, đây là mang cảnh vật xinh đẹp trong mắt cậu chia sẻ cho toàn thế giới!” Lý Phẩm Luân cau mày nói, “Chẳng qua nếu như cậu giống như Đồ Diệu Định, tôi cũng đã nói cậu đừng cho người kia tùy tiện lấy, nhưng cậu cứ xem không sao cả, lại ở chuyện nào đấy não tàn như vậy, để mặc cho người ta làm bẩn tên tuổi Will, tôi chính là cực kỳ đau lòng!”
“Công lực nhắc đi nhắc lại của cậu thật đúng là càng ngày càng tăng đấy!” Đới Dương Trinh không tập trung nói.
“Còn không phải là do cậu làm hại!” Lý Phẩm Luân tức giận nói, “Bán rẻ lương tâm? Cười chết người, cậu sẽ là loại người bán rẻ lương tâm? Cậu căn bản là làm việc tùy thích, người thường chịu thiệt đều là tôi, tôi mới vì nghệ thuật của cậu mà bán rẻ lương tâm cho ác ma như cậu.”
“Tôi có thể trả hàng không?” Anh nhếch miệng lên.
“Hàng hóa đã bán, không thể trả về!” Lý Phẩm Luân trừng anh.
Anh nhún nhún vai, “Được rồi, nói chuyện thứ hai đi!”
“Kẻ chủ mưu ác độc chỉnh Nhã Thiến tôi đã điều tra ra rồi.” Lý Phẩm Luân khôi phục vẻ ung dung, “Là Phan Tĩnh Hồng.”
“Tôi biết ngay là người phụ nữ nham hiểm kia!” Đới Dương Trinh không bất ngờ, nhưng rất tức giận, “Lý Phẩm Luân, lập tức đuổi cô ta!”
“Không được!” Rốt cuộc Lý Phẩm Luân đã khôi phục nụ cười hồ ly trước sau như một của anh ta, rất tốt, đổi ngược lại làm anh tức giận! Hừ!
“Tại sao?” Anh cau mày.
“Bởi vì không có chứng cứ, hơn nữa nghiêm túc mà nói, mặc dù nói cô ta là chủ mưu, nhưng mà cô ta cũng không thật sự nói ra muốn mọi người làm gì.”
“Người phụ nữ kia cần gì mở miệng? Cô ta chỉ dùng vẻ mặt nôn mửa nói chuyện khiến người khác hiểu lầm, một đống ánh mắt trét shit sẽ đầy căm hận thay cô ta ra mặt.” Đới Dương Trinh cắn răng tức giận nói.
“Cho nên mỗi người đều tham dự tự cho là mình “quá hiểu lòng người”, chẳng lẽ cậu đuổi tất cả mọi người sao?” Hai chân Lý Phẩm Luân đan chéo vào nhau, “Chuyện lần này, cũng đừng tranh cãi với Tạ Dục Nho, tôi bảo đảm chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, được không?”
Đới Dương Trinh cắn răng, anh cũng biết thật sự muốn tranh cãi sẽ không có kết quả gì, “Cậu cảnh cáo người phụ nữ kia cho tôi, tốt nhất là cách xa tôi và Nhã Thiến, tôi sẽ không khách khí với cô ta nữa.”
“Tôi biết, tôi sẽ chuyển lời đến cô ta.” Chỉ là có nghe hay không thì anh không thể kiểm soát được.
“Hỏi cậu một vấn đề.”
“Câu hỏi của cậu thật nhiều.”
“Giữa cậu và Đồ Diệu Định có khúc mắc, cô ấy biết không?”
Lý Phẩm Luân không nói rõ cô ấy là ai, bọn họ cũng đều biết là chỉ Phó Nhã Thiến.
“Biết, tôi đã nói tất cả với cô ấy rồi.”
“Tôi cũng đoán thế.” Lý Phẩm Luân gật đầu, “Kỳ thật với quyền thế của Phó Thị, muốn giúp cậu giải quyết chuyện này…”
“Cậu biết?” Đới Dương Trinh cắt lời anh ta.
“Biết cái gì?” Lý Phẩm Luân giả vờ nghi ngờ.
“Biết cô ấy là thiên kim của Phó Thị.” Anh nhìn anh ta chằm chằm.
“Biết chứ, thế nào? Đây là bí mật sao?” Lý Phẩm Luân vô tội hỏi.
“Làm sao cậu biết?”
“Nghe tên của cô ấy liền biết, Phó Nhã Thiến, con gái của tổng giám đốc Phó Hiệp Nhân tập đoàn Phó Thị khu vực châu Mỹ, đồng thời cũng là người tài trợ lớn nhất cho đội chụp ảnh.”
“Cô ấy là người tài trợ cho đội chụp ảnh?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Ngay cả việc này cậu cũng không biết sao? Danh sách tài trợ cậu đều chưa xem qua sao?”
Đới Dương Trinh hừ nói: “Tôi chưa bao giờ xem cái kia.”
“Cũng phải, cậu là một thành viên của đội chụp ảnh, nhưng mà cậu là nhiếp ảnh gia tự do, rời khỏi đội là thói quen của cậu.” Lý Phẩm Luân than thở, “Được rồi, bây giờ cậu biết, như thế nào?”
“Như thế nào cái gì?”
“Có cần cô ấy giúp cậu giải quyết Đồ Diệu Định không?”
“Không cần.” Đới Dương Trinh đứng lên tiễn khách, “Cậu cần phải đi!”
“Được rồi, tôi cũng có chút chuyện vặt cần giải quyết.” Lý Phẩm Luân đứng lên, xem đồng hồ.
“Phụt, tối nay lại không được ngủ.”
Tiễn bạn tốt đi, Đới Dương Trinh ngồi một mình ở phòng khách, cô gái Nhã Thiến kia, nhất định không muốn nói cho anh biết chuyện người tài trợ, dù sao cô căn bản không biết anh là thành viên của đội chụp ảnh.
Một cánh tay từ sau đầu vươn ra, ôm lấy vai anh, đầu cũng dựa vào vai anh.
Anh không bị hù sợ, bởi vì mới vừa rồi cũng nghe được tiếng động của cửa phòng.
“Vẫn là đánh thức em.” Anh giơ tay khẽ vuốt cánh tay của cô.
“Em tài trợ rất nhiều đoàn thể.” Cô khẽ giải thích.
“Anh biết, anh không để ý việc này.” Anh nói, “Giọng nói của em khàn như hôm qua, là bị nhiễm bệnh lần hai sao?”
“Không có, là anh làm hại.” Phó Nhã Thiến đỏ mặt, đều là mới vừa rồi kêu quá… kịch liệt.
Đới Dương Trinh hiểu, cười, “Vậy thì thật xin lỗi.”
Phó Nhã Thiến lại nghỉ ngơi mấy ngày, mãi đến sau khi cô hoàn toàn khỏi bệnh, Đới Dương Trinh mới cho phép cô đi làm, mà trong ngày nghỉ phép của anh, anh đương nhiên mỗi ngày đưa đón cô đi làm, có lúc, buổi trưa Đới Dương Trinh còn có thể đưa bento đến cho cô, bởi vì anh và Lý Phẩm Luân là bạn tốt, cho nên có đôi khi anh liền ở lại nơi làm việc, dính bên cạnh cô, cùng làm chân chạy vặt với cô.
Hoạt động trù bị bởi vì thời gian cấp bách, mọi người đều vô cùng bận rộn, ngay cả ngày nghỉ chủ nhật cũng đều tăng ca nguyên ngày, nhất là Phó Nhã Thiến phụ trách làm việc vặt càng thêm bận rộn ngay cả thời gian đi toilet cũng không có, may mắn, rốt cuộc tất cả sắp chấm dứt rồi.
Ngày mai sẽ là ngày triển lãm ảnh chụp động vật hoang dã của Will, chủ đề lần này là “Gần gũi”, phòng triển lãm sang trọng ở bên trong, tất cả công việc của nhân viên ở bên ngoài đã kết thúc vào ngày hôm qua, hôm nay ở chỗ này, tất cả đều là nhân viên của phòng làm việc Phẩm Luân, phụ trách vị trí ảnh chụp triển lãm của Will lần này.
Bữa trưa thời gian nghỉ ngơi, Phó Nhã Thiến và Đới Dương Trinh cùng đi với nhau, lấy lòng mọi người bằng bento và thức uống, sau khi gửi cho mọi người, mới bị anh kéo vào phòng nghỉ ngơi, dưới ánh mắt tình yêu có gai nào đấy, ăn bento tình yêu Đới Dương Trinh chuẩn bị.
“Ngày hôm qua tiểu nhân hèn hạ kia gọi điện thoại tìm anh làm gì?” Vừa ăn cơm, Phó Nhã Thiến nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua Đồ Diệu Định gọi điện thoại cho anh.
“Xác định anh không có giở trò, dự định phá hư triển lãm lớn của anh ta.” Đới Dương Trinh nhàn nhạt cười, từ sau khi cô biết rõ chân tướng, cô sẽ dùng biệt danh “tiểu nhân hèn hạ” chỉ Đồ Diệu Định, chỉ cần Đồ Diệu Định có bất kỳ hành động nào với anh, cô nhất định còn quan tâm hơn cả anh.
“Hừ, tốt nhất là “của anh ta”! Tiểu nhân!” Cô tức giận hừ.
Đới Dương Trinh cười cười nhìn cô, thuận tay gắp hai cục thịt món gà ba chén (*) trong hộp cơm của mình vào trong hộp cơm của cô.
(*) Là món ăn truyền thống nổi tiếng của Giang Tây. Bởi vì khi nấu nướng không cần để trong nước nóng, chỉ dùng một ly rượu, một chén mỡ heo, một chén xì dầu, tên cổ là “Gà ba chén”.
“Cảm ơn.” Phó Nhã Thiến cười tươi rói, cô cực kỳ thích anh làm món gà ba chén.
“Từ từ ăn, đừng ăn nhanh quá.” Anh nhắc nhở cô, sau khi đi làm cùng với cô, mới phát hiện buổi trưa cô gần như chưa từng có thể ăn no, bởi vì cô ăn chậm, thường chưa ăn được một phần ba thì bị sai khiến đi làm việc rồi.
“Ngày mai anh thật sự không định tham dự sao?” Ném ớt xanh vào trong hộp cơm của anh.
“Không, anh không tham dự.” Gắp trở về trả lại cô, “Không cho phép kén ăn.”
Phó Nhã Thiến lườm anh một cái, vẻ mặt đau khổ ăn ớt xanh.
Sau khi Đới Dương Trinh nhìn thấy cô nuốt ớt xanh vào, đến gần hôn cô.
“Rất ngoan, thưởng cho em.”
“Đừng như vậy!” Cô đỏ mặt, suýt nữa bật tiếng rên lên, anh căn bản là cố ý vùi cô vào chuyện bất nghĩa!
Cô rất nhanh nhìn trộm dò xét bốn phía, bỗng nhiên phát hiện trong phòng nghỉ chỉ còn lại bốn người, cô và Đới Dương Trinh, cùng với Phan Tĩnh Hồng, Lý Phẩm Luân.
Phan Tĩnh Hồng mang theo ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm cô, mà toàn thể lại coi như vẫn điềm đạm đáng yêu như cũ, khiến cô vô cùng khâm phục.
Về phần Lý Phẩm Luân, vẫn là vẻ mặt nụ cười hồ ly của anh ta, vừa hưởng thụ cà phê sau khi ăn cơm xong, vừa thấp giọng không biết nói cái gì với Phan Tĩnh Hồng, làm cho cô ta cúi đầu, cảm giác càng thêm uất ức, giống như bọn họ đều đang khi dễ cô ta.
“Tại sao đừng như vậy?” Anh hỏi.
“Bởi vì có người khác ở đây.” Người này cố ý sao!
“Vậy thì thế nào?” Đới Dương Trinh còn lâu mới quan tâm.
Phó Nhã Thiến rất bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Anh nhất định có nhân cách phân liệt, em chắc chắn!”
“Mời giải thích.” Anh không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Anh là người hai mặt, hai nhân cách, hoặc là tâm thần phân liệt, tùy ý muốn nói thế nào cũng được, anh đối với em là một vẻ mặt, xoay người đối mặt với những người khác lại là một vẻ mặt.” Đối với những người khác là vẻ mặt kiêu ngạo duy ngã độc tôn (*), còn đối với cô thì giống như bị bà ngoại nhập vào không ngừng hỏi han ân cần, tuy nhiên cô không hề chán ghét, còn cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng coi như cô thích, vẫn không thể thay đổi được lời nói và việc làm dong dài của anh.
(*) Duy ngã độc tôn: kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
“Đây là bình thường thôi!” Đới Dương Trinh liếc cô, “Người khác không có quan hệ với anh, anh quan tâm sống chết của bọn họ làm gì? Nhưng em là bạn gái của anh, chẳng lẽ em muốn anh dùng vẻ mặt đối với người khác mà đối xử với em à?”
Nghĩ đến vẻ mặt anh đối với Phan Tĩnh Hồng, cô lập tức lắc đầu.
“Không muốn, nếu như anh dám đối với em như vậy, em liền bỏ rơi anh.” Cô hừ nói.
“Coi như em muốn, anh cũng không thể giả bộ được.”
“Ồ? Tại sao?”
“Chuyện này nào có tại sao? Rất tự nhiên chính là như vậy đấy! Anh cũng không phải diễn viên, chẳng lẽ đối xử với người mình yêu, em có thể giả bộ làm vẻ mặt chán ghét sao?” Anh liếc xéo cô một cái.
Phó Nhã Thiến sững sờ, cho nên anh đối nội đối ngoại là hai gương mặt, không phải cố ý, mà là phản ứng tự nhiên?
“Làm gì có loại vẻ mặt này?” Đới Dương Trinh cau mày, “Anh như vậy rất kỳ quái sao?”
“Không.” Cô cười, lắc đầu một cái, “Rất bình thường.”
“Anh đã nói rồi!” Anh hừ một tiếng, thấy nụ cười mê người của cô, không nhịn được đưa tay giữ chặt ót của cô, ôm cô về phía trước, dùng sức hôn cô.
Cô chưa kịp kháng nghị nữa liền bị anh hôn đến thất điên bát đảo, chỉ là cũng không cần đợi cô kháng nghị, đã có người không kiềm chế được cắt ngang đôi uyên ương.
“Anh Dương Trinh!” Một tiếng hờn dỗi vang lên bên cạnh bọn họ.
Phó Nhã Thiến lập tức đẩy anh ra, nhìn thấy khuôn mặt anh trong nháy mắt lạnh xuống, trong lòng hừ nhẹ một tiếng “Lợi hại, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hơn nữa thật sự là phản ứng theo bản năng!”
“Hi, cô Phan!” Phó Nhã Thiến vẫy tay chào hỏi.
Đáng tiếc, Phan Tĩnh Hồng căn bản làm như không thấy cô, cũng không bố thí một chút ánh mắt cho cô.
“Anh Dương Trinh, ngày 25 là sinh nhật của em, chị gái và anh rể muốn mở buổi liên hoan khiêu vũ cho em, anh sẽ đến không!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Phan Tĩnh Hồng mang theo khí chất nhu nhược của Lâm Đại Ngọc, mười người đàn ông nhìn, bảo đảm có chín người không tự chủ được muốn ôm cô ta vào trong ngực bảo vệ cô ta, ngay cả cô người thường bị người khác ngộ nhận là “đàn ông giả” cũng không kiềm lòng được muốn thương hại.
Chỉ tiếc, thật bất hạnh— Đới Dương Trinh chính là một người còn dư lại trong số mười người đó.
“Sẽ không.” Đới Dương Trinh lạnh nhạt nói.
“Tại sao không đi?” Phan Tĩnh Hồng nắm tay thành đấm, căm hận nhìn chằm chằm Phó Nhã Thiến.
“Tại sao muốn đi?” Anh không nhịn được hỏi ngược lại.
“Là sinh nhật của em!”
“Sinh nhật của cô liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải lãng phí thời gian đi chúc sinh nhật cô?”
Oa! Đủ ngoan độc, cũng rất không lịch sự, lời nói như vậy mà anh cũng nói ra được, quá… thẳng thắn rồi!
Phó Nhã Thiến cúi đầu, ở trong lòng líu lưỡi không nói nên lời, nhưng mà cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng, cô biết loại tình huống này tốt nhất là nên tránh thật xa, nhưng mà đội trưởng nhà lao bên người mình không để cho cô rời xa chiến trường.
Nếu đã trốn không thoát, cô cũng chỉ có thể cố gắng ẩn mình, đầu cô hạ thấp đến ngực, an tĩnh nghiêm túc ăn bữa trưa.
“Anh và anh rể đã lâu chưa gặp mặt, có thể nhân cơ hội này…”
“Tôi đã tuyệt giao với anh ta.” Đới Dương Trinh cắt lời cô ta.
“Hả?” Phan Tĩnh Hồng kinh ngạc, “Tại sao?”
“Hy vọng có thể thoát khỏi cô, để cho cô không lấy cớ quấy rầy tôi nữa!”
Ôi! Đầu của Phó Nhã Thiến càng cúi thấp xuống, cô cũng không thể rời khỏi sao!
“Anh Dương Trinh, trước kia anh không phải như vậy, trước kia anh rất dịu dàng với em, rất tốt với em. Tại sao anh thay đổi?” Phan Tĩnh Hồng uất ức tố cáo.
Ồ! Bây giờ anh cũng rất tốt với cô, nếu như đây là thái độ anh đối với bạn gái, chẳng lẽ trước kia hai người là một đôi sao?
Cho nên tương lai nếu bọn họ không may chia tay, cô cũng có thể bị đối xử giống như Phan Tĩnh Hồng bây giờ?
Phó Nhã Thiến trừng mắt, nhìn chằm chằm gà ba chén mà cô rất thích ăn trong hộp cơm, trong khoảng thời gian ngắn mà lại mất khẩu vị.
“Cô đang nói chuyện hoang đường gì thế? Cô bị tâm thần phân liệt sinh ra ảo giác, hay là có đôi mắt âm dương nhìn thấy quỷ hả?” Đới Dương Trinh khinh bỉ nói, “Cô cho rằng tùy tiện nói hai câu là có thể khiêu khích sự tin tưởng của Thiến Thiến nhà tôi đối với tôi sao?”
Phốc! Phó Nhã Thiến vội vàng cắn môi, vào lúc này mà cười nhất định sẽ đưa tới sự tức giận, nhưng mà miệng anh thật sự rất ác độc, cô rất may mắn mình không phải là người hy sinh dưới miệng độc ác của anh.
Khẩu vị đã khôi phục lại, gắp ba cục thịt gà vào trong miệng, oa! Thật sự quá ngon, tối hôm nay nói anh lại làm món gà ba chén!
“Rốt cuộc cô ta có gì tốt?” Phan Tĩnh Hồng không cam lòng hỏi.
Hỏng bét, công lực ẩn hình của cô quá kém rồi sao? Sao lửa còn đốt tới người cô.
“Cái gì cô ấy cũng tốt.” Giọng nói của anh mang theo vẻ tự hào.
Ôi! Làm ơn, đừng đổ thêm dầu vào lửa! Phó Nhã Thiến gần như muốn lui xuống ghế sofa, loại áp lực này biến hóa bù trừ lẫn nhau thật không tốt đâu!
“Dáng vẻ của cô ta là bất nam bất nữ (*), cùng một chỗ với cô ta, người ta đều cho rằng anh Dương Trinh là đồng tính luyến ái đấy!” Phan Tĩnh Hồng tức giận nói.
(*) Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Phó Nhã Thiến trộm dò xét liếc cô ta một cái, lợi hại, nếu nói như lời của cô ta, thì giọng nói và biểu cảm của cô, vẫn chọc người ta yêu mến như vậy, rốt cuộc là làm sao hả?
“Thật sự cho rằng tôi là đồng tính luyến ái sao?” Anh cố ý hỏi.
Ôi chao! Xong rồi, từ giọng nói của anh, Phó Nhã Thiến biết kế tiếp anh nhất định phải nói lời gì càng làm người ta thêm tức giận.
Phan Tĩnh Hồng cố tình không hiểu, cho rằng bản thân mình tìm được điểm yếu, tính tận dụng triệt để.
“Không sai, đã có rất nhiều người nghi ngờ anh Dương Trinh là đồng tính luyến ái rồi!”
Đới Dương Trinh đột nhiên cười, “Vậy thì quá tốt!”
“Cái gì?” Phan Tĩnh hồng sửng sốt.
“Tốt nhất là tất cả đều cho rằng tôi đồng tính luyến ái, bởi như vậy cũng sẽ không có một số người làm cho người ta ghét, nhìn không hiểu sắc mặt chán ghét của người ta, nghe không hiểu lời người ta cự tuyệt tên háo sắc quấn chặt tôi đến chết, như vậy không phải thật tốt quá sao?” d đ l q đ Anh nói, đôi tay đột nhiên bắt được Phó Nhã Thiến, không để ý hộp cơm trên tay cô vì như vậy mà rơi xuống đất, bế cả cơ thể cô đặt lên trên đùi, không để cô tiếp tục rụt cổ ở một bên, toét ra hàm răng trắng về phía cô, “Thiến Thiến, em đúng là bảo bối của anh, yêu em chết mất!” Anh vừa nói lời buồn nôn xong, hôn cô thật mạnh.
“Em… Bento của em, gà ba chén của em…” Phó Nhã Thiến dở khóc dở cười nhìn chằm chằm hộp cơm rơi xuống đất, cô mới ăn chưa được một phần tư thôi!
“Hu hu…” Một tiếng khóc vang lên, người con gái đẹp xoay người, điềm đạm đáng yêu tập trung vào trong ngực của Lý Phẩm Luân bên cạnh có vẻ biết thương hoa tiếc ngọc.
“Anh đó! Thật là làm bậy!” Phó Nhã Thiến càu nhàu bò lại chỗ ngồi của cô, cô rất muốn khóc đấy!
“Cô gái, tôi rất vô tội, tôi chưa bao giờ từng trêu chọc cô, cũng chưa từng có bất cứ lời nói và cử chỉ gây hiểu lầm cho cô, tôi cũng không dịu dàng cũng không lịch sự, càng không có gương mặt hòa nhã với cô, tôi còn rất hoài nghi rốt cuộc cô để ý tôi ở điểm nào đấy.” Đới Dương Trinh hừ nói, đã sớm nói Lý Phẩm Luân cảnh cáo cô ta chớ đến gần bọn họ, nếu không anh sẽ không khách khí nữa, “Không hiểu sao bị người ta quấn chết không tha, tôi mới là người bị hại đấy!"
“Hu hu hu…” Tiếng khóc bên kia càng thêm xé ruột xé gan, khiến người ta chua xót, làm cho người ta không nhịn được cùng rơi nước mắt đồng tình.
Cô len lén liếc nhìn bên kia, Lý Phẩm Luân đang an ủi Phan Tĩnh Hồng khóc đến rất thương tâm, trong lúc bất chợt, cô thông cảm với Phan Tĩnh Hồng, cô ta cũng chỉ là thích một người mà thôi, haizz!
Đới Dương Trinh phát hiện tâm tư của Phó Nhã Thiến dường như cũng dừng lại vào bên kia, tâm tình cực kỳ khó chịu trừng mắt về phía Lý Phẩm Luân.
Lý Phẩm Luân cười, rất thức thời vừa dỗ vừa lừa mang người đi.
Hừ! Coi như anh ta thức thời, Đới Dương Trinh ở trong lòng hừ nói.
Nửa đêm canh ba, tiếng chuông cửa vang lên, Đới Dương Trinh lập tức mở mắt ra, vì để không đánh thức người bên cạnh, anh nhẹ nhàng xuống giường, nhanh chóng đi tới phòng khách mở cửa chính ra, nhìn thấy người khách đến thăm đứng ở ngoài cửa, anh thở dài.
“Thời gian cậu đến nhà thăm hỏi thật đúng là kỳ quái!” Anh nói, mở cửa sắt ra, xoay người đi vào phòng khách.
Lý Phẩm Luân cười cười đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
“Nhã Thiến đâu?” Lý Phẩm Luân ngồi xuống ghế sofa, ngắm nhìn bốn phía.
“Cậu có cần nhìn thời gian một chút không? 3 giờ 33 phút, người bình thường đều đang làm cái gì cậu không biết sao? Đi ngủ!” Anh lẩm bẩm oán trách.
“Tôi cũng rất muốn, nhưng là ai kêu tôi vì người nào đó nên đã bề bộn nhiều việc, thời gian đã không đủ dùng rồi, kết quả mấy ngày trước còn bị người nào đó sai khiến giúp dọn nhà, hại tôi bây giờ ngay cả thời gian ngủ cũng không có, tôi chính là mới từ phòng làm việc chuẩn bị về nhà, tiện đường ghé qua.” Lý Phẩm Luân ai oán nói.
“Cũng chỉ là từ dưới lầu chuyển lên lầu, như vậy liền kêu than, có vô dụng như thế không!”
Đới Dương Trinh xì mũi coi thường, “Rốt cuộc cậu có chuyện gì?”
“Hai chuyện.” Lý Phẩm Luân từ cặp tài liệu đưa một phần kế hoạch cho anh, “Đây là kế hoạch hoạt động triển lãm lần này, lấy ra cho cậu xem thử.”
“Không cần thiết, tôi cũng sẽ không xuất hiện, vật này nên đưa cho Đồ Diệu Định.”
“Cậu xem qua, tôi mới có thể đưa cho anh ta.” Lý Phẩm Luân kiên trì.
“Thời gian triển lãm đã sắp đến, vật này cậu còn chưa đưa cho Đồ Diệu Định, anh ta chắc là sắp phát điên rồi!” Đới Dương Trinh rất bất đắc dĩ, rất không nghiêm túc lật xem, kế hoạch triển lãm gì đó, nắm rõ hoạt động đều không có quan hệ với anh, Lý Phẩm Luân mỗi lần đều cố chấp muốn anh xem, coi như đây chỉ là một hình thức cũng được.
“Ai để ý đến anh ta.” Lý Phẩm Luân hừ nhẹ, “Đúng rồi, tôi vẫn còn chưa có cơ hội hỏi cậu, lần này tại sao kéo dài hơn một tháng mới trở về? Rõ ràng nói cho cậu biết thời gian của tôi không đủ dùng rồi, cậu còn trì hoãn cho tôi một tháng, triển lãm ngày 20 tháng 4, kết quả cậu kéo dài tới trung tuần thứ hai mới trở về, cậu muốn tôi phải thế nào…”
“Bởi vì tôi thiếu chút nữa chết…” Đới Dương Trinh miễn cưỡng cắt ngang lời nhắc đi nhắc lại của anh ta, giọng nói và thái độ của anh giống như chỉ là anh nói “Chưa ăn no” bình thường như vậy.
“Cái gì?” Lý Phẩm Luân kêu to, nụ cười hồ ly trước sau như một rốt cuộc biến mất.
“Nói nhỏ thôi, Nhã Thiến đang ngủ!” Đới Dương Trinh cảnh cáo trừng anh ta, “Người của cô ấy không thoải mái, cần nghỉ ngơi, nếu như lời nói của cậu đánh thức cô ấy cậu liền chuẩn bị gặp xui xẻo đi!”
Lý Phẩm Luân cũng trừng lại, nhưng mà vẫn hạ thấp giọng.
“Cậu nói rõ ràng cho tôi, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người của đội chụp ảnh không có liên lạc với tôi? Người liên lạc khẩn cấp của cậu không viết thư cho tôi sao?”
“Tôi chưa bao giờ viết loại đồ vật này.” Anh nhún nhún vai.
“Cái gì? Cậu vậy mà…”
“Rốt cuộc cậu muốn nghe hay không? Không nghe thì tôi không nói.” Đới Dương Trinh cắt ngang anh ta.
Lý Phẩm Luân nhìn anh chằm chằm, “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Tôi và đội chụp ảnh lạc đường ở sa mạc, nhưng mà rất nhanh đã được một bộ lạc bản địa cấp cứu.”
“Nếu rất nhanh đã được cứu, tại sao còn nói thiếu chút nữa chết?”
“Bởi vì tù trưởng của bộ lạc kia muốn tôi cưới con gái của ông ta để báo đáp ân cứu mạng của ông ta, sau khi tôi nhìn thấy con gái của ông ta, liền kêu ông ném tôi trở về sa mạc.” Anh nhún nhún vai.
“Cậu thật sự nói như vậy?” Lý Phẩm Luân sững sờ.
“Thật, con gái của ông ta cao đến phần eo của tôi, chiều rộng lại rộng bằng hai người tôi, làn da đen như than, thô ráp như miếng rửa chén, miệng còn thối hơn thi thể, tóc có rận còn dài như giòi, trò tiêu khiển lúc nghỉ ngơi của cô ta chính là bắt giòi rồi ăn…”
“Đủ rồi, cậu không cần miêu tả đâu.” Lý Phẩm Luân cảm thấy thức ăn khuya vừa mới ăn vào bụng đều sắp ói ra.
“Vị tù trưởng kia thật sự quăng cậu trở về sa mạc sao?” Mặc dù ông ta trừng phạt đúng tội.
Dựa theo sự hiểu biết của anh ta với Đới Dương Trinh, nhất định từ chối, nhưng mà muốn từ chối, trước khi chưa nhìn thấy người thì nên từ chối, anh cứ phải đợi sau khi xem qua mới kêu tù trưởng ném anh trở về sa mạc, không phải là đang nói với tù trưởng, sau khi nhìn thấy con gái của ông thì anh rất ghét bỏ, ghét bỏ đến tình nguyện chết cũng không cưới sao?
Người này hoàn toàn không hiểu nghệ thuật nói chuyện, giống như không để người ta tức chết trong lòng anh sẽ không thoải mái, anh ta tin tù trưởng kia khẳng định cũng là bị anh làm tức, ngay cả anh ta đều muốn nói một câu “Quá đáng chết”!
“Thật sự ném đấy! Kết quả tôi không biết bị độc trùng gì cắn trúng, trí nhớ cuối cùng là ngã dưới ánh mặt trời chói chang chờ người tới, tỉnh lại lần nữa tôi nằm trên giường bệnh của bệnh viện nào đó, đợi đến sau khi hồi phục, thì trở về.” Giọng nói không nhanh không chậm, không chút để ý, cùng lúc đang nói, cũng tùy ý lật hết một chồng lớn bản kế hoạch kia rồi.
Ngẩng đầu nhìn Lý Phẩm Luân oán hận trừng anh, trong lòng Đới Dương Trinh thầm dễ chịu, có thể để cho nụ cười hồ ly trăm năm không đổi của Lý Phẩm Luân biến mất, thật có cảm giác thành tựu!
“Thế nào?” Anh biết rõ còn hỏi.
“Thế nào? Cậu hỏi tôi thế nào? Cậu thiếu chút nữa chết, vậy mà tôi lại không biết cái gì! Cầu xin có được hay không, chuyện nghiêm trọng như vậy, cậu có thể đừng có làm bộ dạng giống như không có việc gì như vậy được hay không? Cậu thiếu chút nữa chết đấy!” “Thiếu chút nữa chết chính là không có chết, không phải bây giờ tôi rất tốt ngồi ở chỗ này nghe cậu chuyện nhỏ xé ra to hô to gọi nhỏ sao?” Đới Dương Trinh miễn cưỡng liếc nhìn anh ta một cái.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi chuyện nhỏ xé ra to hô to gọi nhỏ, thật đúng là có lỗi!” Lý Phẩm Luân tức giận nói, tên đáng chết này, cũng chỉ có anh có bản lĩnh làm cho anh ta tức giận như vậy.
“Hy vọng cậu biết sai có thể sửa, không cần chỉ biết mở miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng một chút hối hận cũng không có.”
Anh cười nói.
Thật là tức chết người! Anh ta thật sự rất muốn bóp chết anh.
“Tốt lắm, tôi xem xong rồi.” Anh đặt tờ kế hoạch ở trên bàn.
“Sau khi xem xong có vấn đề gì không?’ Lý Phẩm Luân hỏi, mặc dù trong lòng biết hỏi cũng vô ích.
“Có.” Anh gật đầu, “Có thể không làm triển lãm không?”
“Không thể!” Lý Phẩm Luân thét lên.
“Thính lực của tôi rất bình thường, cậu không cần phải thét lớn tiếng như vậy tôi cũng có thể nghe được, đánh thức Nhã Thiến tôi liền kéo căng da cậu!” Anh cau mày, nguấy nguấy lỗ tai, “Nếu không thể, tôi đây không có vấn đề, dù sao tôi chỉ muốn bán rẻ lương tâm của tôi, cái khác cũng không liên quan đến tôi.”
“Bán rẻ lương tâm cái gì, đây là mang cảnh vật xinh đẹp trong mắt cậu chia sẻ cho toàn thế giới!” Lý Phẩm Luân cau mày nói, “Chẳng qua nếu như cậu giống như Đồ Diệu Định, tôi cũng đã nói cậu đừng cho người kia tùy tiện lấy, nhưng cậu cứ xem không sao cả, lại ở chuyện nào đấy não tàn như vậy, để mặc cho người ta làm bẩn tên tuổi Will, tôi chính là cực kỳ đau lòng!”
“Công lực nhắc đi nhắc lại của cậu thật đúng là càng ngày càng tăng đấy!” Đới Dương Trinh không tập trung nói.
“Còn không phải là do cậu làm hại!” Lý Phẩm Luân tức giận nói, “Bán rẻ lương tâm? Cười chết người, cậu sẽ là loại người bán rẻ lương tâm? Cậu căn bản là làm việc tùy thích, người thường chịu thiệt đều là tôi, tôi mới vì nghệ thuật của cậu mà bán rẻ lương tâm cho ác ma như cậu.”
“Tôi có thể trả hàng không?” Anh nhếch miệng lên.
“Hàng hóa đã bán, không thể trả về!” Lý Phẩm Luân trừng anh.
Anh nhún nhún vai, “Được rồi, nói chuyện thứ hai đi!”
“Kẻ chủ mưu ác độc chỉnh Nhã Thiến tôi đã điều tra ra rồi.” Lý Phẩm Luân khôi phục vẻ ung dung, “Là Phan Tĩnh Hồng.”
“Tôi biết ngay là người phụ nữ nham hiểm kia!” Đới Dương Trinh không bất ngờ, nhưng rất tức giận, “Lý Phẩm Luân, lập tức đuổi cô ta!”
“Không được!” Rốt cuộc Lý Phẩm Luân đã khôi phục nụ cười hồ ly trước sau như một của anh ta, rất tốt, đổi ngược lại làm anh tức giận! Hừ!
“Tại sao?” Anh cau mày.
“Bởi vì không có chứng cứ, hơn nữa nghiêm túc mà nói, mặc dù nói cô ta là chủ mưu, nhưng mà cô ta cũng không thật sự nói ra muốn mọi người làm gì.”
“Người phụ nữ kia cần gì mở miệng? Cô ta chỉ dùng vẻ mặt nôn mửa nói chuyện khiến người khác hiểu lầm, một đống ánh mắt trét shit sẽ đầy căm hận thay cô ta ra mặt.” Đới Dương Trinh cắn răng tức giận nói.
“Cho nên mỗi người đều tham dự tự cho là mình “quá hiểu lòng người”, chẳng lẽ cậu đuổi tất cả mọi người sao?” Hai chân Lý Phẩm Luân đan chéo vào nhau, “Chuyện lần này, cũng đừng tranh cãi với Tạ Dục Nho, tôi bảo đảm chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, được không?”
Đới Dương Trinh cắn răng, anh cũng biết thật sự muốn tranh cãi sẽ không có kết quả gì, “Cậu cảnh cáo người phụ nữ kia cho tôi, tốt nhất là cách xa tôi và Nhã Thiến, tôi sẽ không khách khí với cô ta nữa.”
“Tôi biết, tôi sẽ chuyển lời đến cô ta.” Chỉ là có nghe hay không thì anh không thể kiểm soát được.
“Hỏi cậu một vấn đề.”
“Câu hỏi của cậu thật nhiều.”
“Giữa cậu và Đồ Diệu Định có khúc mắc, cô ấy biết không?”
Lý Phẩm Luân không nói rõ cô ấy là ai, bọn họ cũng đều biết là chỉ Phó Nhã Thiến.
“Biết, tôi đã nói tất cả với cô ấy rồi.”
“Tôi cũng đoán thế.” Lý Phẩm Luân gật đầu, “Kỳ thật với quyền thế của Phó Thị, muốn giúp cậu giải quyết chuyện này…”
“Cậu biết?” Đới Dương Trinh cắt lời anh ta.
“Biết cái gì?” Lý Phẩm Luân giả vờ nghi ngờ.
“Biết cô ấy là thiên kim của Phó Thị.” Anh nhìn anh ta chằm chằm.
“Biết chứ, thế nào? Đây là bí mật sao?” Lý Phẩm Luân vô tội hỏi.
“Làm sao cậu biết?”
“Nghe tên của cô ấy liền biết, Phó Nhã Thiến, con gái của tổng giám đốc Phó Hiệp Nhân tập đoàn Phó Thị khu vực châu Mỹ, đồng thời cũng là người tài trợ lớn nhất cho đội chụp ảnh.”
“Cô ấy là người tài trợ cho đội chụp ảnh?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Ngay cả việc này cậu cũng không biết sao? Danh sách tài trợ cậu đều chưa xem qua sao?”
Đới Dương Trinh hừ nói: “Tôi chưa bao giờ xem cái kia.”
“Cũng phải, cậu là một thành viên của đội chụp ảnh, nhưng mà cậu là nhiếp ảnh gia tự do, rời khỏi đội là thói quen của cậu.” Lý Phẩm Luân than thở, “Được rồi, bây giờ cậu biết, như thế nào?”
“Như thế nào cái gì?”
“Có cần cô ấy giúp cậu giải quyết Đồ Diệu Định không?”
“Không cần.” Đới Dương Trinh đứng lên tiễn khách, “Cậu cần phải đi!”
“Được rồi, tôi cũng có chút chuyện vặt cần giải quyết.” Lý Phẩm Luân đứng lên, xem đồng hồ.
“Phụt, tối nay lại không được ngủ.”
Tiễn bạn tốt đi, Đới Dương Trinh ngồi một mình ở phòng khách, cô gái Nhã Thiến kia, nhất định không muốn nói cho anh biết chuyện người tài trợ, dù sao cô căn bản không biết anh là thành viên của đội chụp ảnh.
Một cánh tay từ sau đầu vươn ra, ôm lấy vai anh, đầu cũng dựa vào vai anh.
Anh không bị hù sợ, bởi vì mới vừa rồi cũng nghe được tiếng động của cửa phòng.
“Vẫn là đánh thức em.” Anh giơ tay khẽ vuốt cánh tay của cô.
“Em tài trợ rất nhiều đoàn thể.” Cô khẽ giải thích.
“Anh biết, anh không để ý việc này.” Anh nói, “Giọng nói của em khàn như hôm qua, là bị nhiễm bệnh lần hai sao?”
“Không có, là anh làm hại.” Phó Nhã Thiến đỏ mặt, đều là mới vừa rồi kêu quá… kịch liệt.
Đới Dương Trinh hiểu, cười, “Vậy thì thật xin lỗi.”
Phó Nhã Thiến lại nghỉ ngơi mấy ngày, mãi đến sau khi cô hoàn toàn khỏi bệnh, Đới Dương Trinh mới cho phép cô đi làm, mà trong ngày nghỉ phép của anh, anh đương nhiên mỗi ngày đưa đón cô đi làm, có lúc, buổi trưa Đới Dương Trinh còn có thể đưa bento đến cho cô, bởi vì anh và Lý Phẩm Luân là bạn tốt, cho nên có đôi khi anh liền ở lại nơi làm việc, dính bên cạnh cô, cùng làm chân chạy vặt với cô.
Hoạt động trù bị bởi vì thời gian cấp bách, mọi người đều vô cùng bận rộn, ngay cả ngày nghỉ chủ nhật cũng đều tăng ca nguyên ngày, nhất là Phó Nhã Thiến phụ trách làm việc vặt càng thêm bận rộn ngay cả thời gian đi toilet cũng không có, may mắn, rốt cuộc tất cả sắp chấm dứt rồi.
Ngày mai sẽ là ngày triển lãm ảnh chụp động vật hoang dã của Will, chủ đề lần này là “Gần gũi”, phòng triển lãm sang trọng ở bên trong, tất cả công việc của nhân viên ở bên ngoài đã kết thúc vào ngày hôm qua, hôm nay ở chỗ này, tất cả đều là nhân viên của phòng làm việc Phẩm Luân, phụ trách vị trí ảnh chụp triển lãm của Will lần này.
Bữa trưa thời gian nghỉ ngơi, Phó Nhã Thiến và Đới Dương Trinh cùng đi với nhau, lấy lòng mọi người bằng bento và thức uống, sau khi gửi cho mọi người, mới bị anh kéo vào phòng nghỉ ngơi, dưới ánh mắt tình yêu có gai nào đấy, ăn bento tình yêu Đới Dương Trinh chuẩn bị.
“Ngày hôm qua tiểu nhân hèn hạ kia gọi điện thoại tìm anh làm gì?” Vừa ăn cơm, Phó Nhã Thiến nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua Đồ Diệu Định gọi điện thoại cho anh.
“Xác định anh không có giở trò, dự định phá hư triển lãm lớn của anh ta.” Đới Dương Trinh nhàn nhạt cười, từ sau khi cô biết rõ chân tướng, cô sẽ dùng biệt danh “tiểu nhân hèn hạ” chỉ Đồ Diệu Định, chỉ cần Đồ Diệu Định có bất kỳ hành động nào với anh, cô nhất định còn quan tâm hơn cả anh.
“Hừ, tốt nhất là “của anh ta”! Tiểu nhân!” Cô tức giận hừ.
Đới Dương Trinh cười cười nhìn cô, thuận tay gắp hai cục thịt món gà ba chén (*) trong hộp cơm của mình vào trong hộp cơm của cô.
(*) Là món ăn truyền thống nổi tiếng của Giang Tây. Bởi vì khi nấu nướng không cần để trong nước nóng, chỉ dùng một ly rượu, một chén mỡ heo, một chén xì dầu, tên cổ là “Gà ba chén”.
“Cảm ơn.” Phó Nhã Thiến cười tươi rói, cô cực kỳ thích anh làm món gà ba chén.
“Từ từ ăn, đừng ăn nhanh quá.” Anh nhắc nhở cô, sau khi đi làm cùng với cô, mới phát hiện buổi trưa cô gần như chưa từng có thể ăn no, bởi vì cô ăn chậm, thường chưa ăn được một phần ba thì bị sai khiến đi làm việc rồi.
“Ngày mai anh thật sự không định tham dự sao?” Ném ớt xanh vào trong hộp cơm của anh.
“Không, anh không tham dự.” Gắp trở về trả lại cô, “Không cho phép kén ăn.”
Phó Nhã Thiến lườm anh một cái, vẻ mặt đau khổ ăn ớt xanh.
Sau khi Đới Dương Trinh nhìn thấy cô nuốt ớt xanh vào, đến gần hôn cô.
“Rất ngoan, thưởng cho em.”
“Đừng như vậy!” Cô đỏ mặt, suýt nữa bật tiếng rên lên, anh căn bản là cố ý vùi cô vào chuyện bất nghĩa!
Cô rất nhanh nhìn trộm dò xét bốn phía, bỗng nhiên phát hiện trong phòng nghỉ chỉ còn lại bốn người, cô và Đới Dương Trinh, cùng với Phan Tĩnh Hồng, Lý Phẩm Luân.
Phan Tĩnh Hồng mang theo ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm cô, mà toàn thể lại coi như vẫn điềm đạm đáng yêu như cũ, khiến cô vô cùng khâm phục.
Về phần Lý Phẩm Luân, vẫn là vẻ mặt nụ cười hồ ly của anh ta, vừa hưởng thụ cà phê sau khi ăn cơm xong, vừa thấp giọng không biết nói cái gì với Phan Tĩnh Hồng, làm cho cô ta cúi đầu, cảm giác càng thêm uất ức, giống như bọn họ đều đang khi dễ cô ta.
“Tại sao đừng như vậy?” Anh hỏi.
“Bởi vì có người khác ở đây.” Người này cố ý sao!
“Vậy thì thế nào?” Đới Dương Trinh còn lâu mới quan tâm.
Phó Nhã Thiến rất bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Anh nhất định có nhân cách phân liệt, em chắc chắn!”
“Mời giải thích.” Anh không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Anh là người hai mặt, hai nhân cách, hoặc là tâm thần phân liệt, tùy ý muốn nói thế nào cũng được, anh đối với em là một vẻ mặt, xoay người đối mặt với những người khác lại là một vẻ mặt.” Đối với những người khác là vẻ mặt kiêu ngạo duy ngã độc tôn (*), còn đối với cô thì giống như bị bà ngoại nhập vào không ngừng hỏi han ân cần, tuy nhiên cô không hề chán ghét, còn cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng coi như cô thích, vẫn không thể thay đổi được lời nói và việc làm dong dài của anh.
(*) Duy ngã độc tôn: kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
“Đây là bình thường thôi!” Đới Dương Trinh liếc cô, “Người khác không có quan hệ với anh, anh quan tâm sống chết của bọn họ làm gì? Nhưng em là bạn gái của anh, chẳng lẽ em muốn anh dùng vẻ mặt đối với người khác mà đối xử với em à?”
Nghĩ đến vẻ mặt anh đối với Phan Tĩnh Hồng, cô lập tức lắc đầu.
“Không muốn, nếu như anh dám đối với em như vậy, em liền bỏ rơi anh.” Cô hừ nói.
“Coi như em muốn, anh cũng không thể giả bộ được.”
“Ồ? Tại sao?”
“Chuyện này nào có tại sao? Rất tự nhiên chính là như vậy đấy! Anh cũng không phải diễn viên, chẳng lẽ đối xử với người mình yêu, em có thể giả bộ làm vẻ mặt chán ghét sao?” Anh liếc xéo cô một cái.
Phó Nhã Thiến sững sờ, cho nên anh đối nội đối ngoại là hai gương mặt, không phải cố ý, mà là phản ứng tự nhiên?
“Làm gì có loại vẻ mặt này?” Đới Dương Trinh cau mày, “Anh như vậy rất kỳ quái sao?”
“Không.” Cô cười, lắc đầu một cái, “Rất bình thường.”
“Anh đã nói rồi!” Anh hừ một tiếng, thấy nụ cười mê người của cô, không nhịn được đưa tay giữ chặt ót của cô, ôm cô về phía trước, dùng sức hôn cô.
Cô chưa kịp kháng nghị nữa liền bị anh hôn đến thất điên bát đảo, chỉ là cũng không cần đợi cô kháng nghị, đã có người không kiềm chế được cắt ngang đôi uyên ương.
“Anh Dương Trinh!” Một tiếng hờn dỗi vang lên bên cạnh bọn họ.
Phó Nhã Thiến lập tức đẩy anh ra, nhìn thấy khuôn mặt anh trong nháy mắt lạnh xuống, trong lòng hừ nhẹ một tiếng “Lợi hại, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hơn nữa thật sự là phản ứng theo bản năng!”
“Hi, cô Phan!” Phó Nhã Thiến vẫy tay chào hỏi.
Đáng tiếc, Phan Tĩnh Hồng căn bản làm như không thấy cô, cũng không bố thí một chút ánh mắt cho cô.
“Anh Dương Trinh, ngày 25 là sinh nhật của em, chị gái và anh rể muốn mở buổi liên hoan khiêu vũ cho em, anh sẽ đến không!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Phan Tĩnh Hồng mang theo khí chất nhu nhược của Lâm Đại Ngọc, mười người đàn ông nhìn, bảo đảm có chín người không tự chủ được muốn ôm cô ta vào trong ngực bảo vệ cô ta, ngay cả cô người thường bị người khác ngộ nhận là “đàn ông giả” cũng không kiềm lòng được muốn thương hại.
Chỉ tiếc, thật bất hạnh— Đới Dương Trinh chính là một người còn dư lại trong số mười người đó.
“Sẽ không.” Đới Dương Trinh lạnh nhạt nói.
“Tại sao không đi?” Phan Tĩnh Hồng nắm tay thành đấm, căm hận nhìn chằm chằm Phó Nhã Thiến.
“Tại sao muốn đi?” Anh không nhịn được hỏi ngược lại.
“Là sinh nhật của em!”
“Sinh nhật của cô liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải lãng phí thời gian đi chúc sinh nhật cô?”
Oa! Đủ ngoan độc, cũng rất không lịch sự, lời nói như vậy mà anh cũng nói ra được, quá… thẳng thắn rồi!
Phó Nhã Thiến cúi đầu, ở trong lòng líu lưỡi không nói nên lời, nhưng mà cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng, cô biết loại tình huống này tốt nhất là nên tránh thật xa, nhưng mà đội trưởng nhà lao bên người mình không để cho cô rời xa chiến trường.
Nếu đã trốn không thoát, cô cũng chỉ có thể cố gắng ẩn mình, đầu cô hạ thấp đến ngực, an tĩnh nghiêm túc ăn bữa trưa.
“Anh và anh rể đã lâu chưa gặp mặt, có thể nhân cơ hội này…”
“Tôi đã tuyệt giao với anh ta.” Đới Dương Trinh cắt lời cô ta.
“Hả?” Phan Tĩnh Hồng kinh ngạc, “Tại sao?”
“Hy vọng có thể thoát khỏi cô, để cho cô không lấy cớ quấy rầy tôi nữa!”
Ôi! Đầu của Phó Nhã Thiến càng cúi thấp xuống, cô cũng không thể rời khỏi sao!
“Anh Dương Trinh, trước kia anh không phải như vậy, trước kia anh rất dịu dàng với em, rất tốt với em. Tại sao anh thay đổi?” Phan Tĩnh Hồng uất ức tố cáo.
Ồ! Bây giờ anh cũng rất tốt với cô, nếu như đây là thái độ anh đối với bạn gái, chẳng lẽ trước kia hai người là một đôi sao?
Cho nên tương lai nếu bọn họ không may chia tay, cô cũng có thể bị đối xử giống như Phan Tĩnh Hồng bây giờ?
Phó Nhã Thiến trừng mắt, nhìn chằm chằm gà ba chén mà cô rất thích ăn trong hộp cơm, trong khoảng thời gian ngắn mà lại mất khẩu vị.
“Cô đang nói chuyện hoang đường gì thế? Cô bị tâm thần phân liệt sinh ra ảo giác, hay là có đôi mắt âm dương nhìn thấy quỷ hả?” Đới Dương Trinh khinh bỉ nói, “Cô cho rằng tùy tiện nói hai câu là có thể khiêu khích sự tin tưởng của Thiến Thiến nhà tôi đối với tôi sao?”
Phốc! Phó Nhã Thiến vội vàng cắn môi, vào lúc này mà cười nhất định sẽ đưa tới sự tức giận, nhưng mà miệng anh thật sự rất ác độc, cô rất may mắn mình không phải là người hy sinh dưới miệng độc ác của anh.
Khẩu vị đã khôi phục lại, gắp ba cục thịt gà vào trong miệng, oa! Thật sự quá ngon, tối hôm nay nói anh lại làm món gà ba chén!
“Rốt cuộc cô ta có gì tốt?” Phan Tĩnh Hồng không cam lòng hỏi.
Hỏng bét, công lực ẩn hình của cô quá kém rồi sao? Sao lửa còn đốt tới người cô.
“Cái gì cô ấy cũng tốt.” Giọng nói của anh mang theo vẻ tự hào.
Ôi! Làm ơn, đừng đổ thêm dầu vào lửa! Phó Nhã Thiến gần như muốn lui xuống ghế sofa, loại áp lực này biến hóa bù trừ lẫn nhau thật không tốt đâu!
“Dáng vẻ của cô ta là bất nam bất nữ (*), cùng một chỗ với cô ta, người ta đều cho rằng anh Dương Trinh là đồng tính luyến ái đấy!” Phan Tĩnh Hồng tức giận nói.
(*) Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Phó Nhã Thiến trộm dò xét liếc cô ta một cái, lợi hại, nếu nói như lời của cô ta, thì giọng nói và biểu cảm của cô, vẫn chọc người ta yêu mến như vậy, rốt cuộc là làm sao hả?
“Thật sự cho rằng tôi là đồng tính luyến ái sao?” Anh cố ý hỏi.
Ôi chao! Xong rồi, từ giọng nói của anh, Phó Nhã Thiến biết kế tiếp anh nhất định phải nói lời gì càng làm người ta thêm tức giận.
Phan Tĩnh Hồng cố tình không hiểu, cho rằng bản thân mình tìm được điểm yếu, tính tận dụng triệt để.
“Không sai, đã có rất nhiều người nghi ngờ anh Dương Trinh là đồng tính luyến ái rồi!”
Đới Dương Trinh đột nhiên cười, “Vậy thì quá tốt!”
“Cái gì?” Phan Tĩnh hồng sửng sốt.
“Tốt nhất là tất cả đều cho rằng tôi đồng tính luyến ái, bởi như vậy cũng sẽ không có một số người làm cho người ta ghét, nhìn không hiểu sắc mặt chán ghét của người ta, nghe không hiểu lời người ta cự tuyệt tên háo sắc quấn chặt tôi đến chết, như vậy không phải thật tốt quá sao?” d đ l q đ Anh nói, đôi tay đột nhiên bắt được Phó Nhã Thiến, không để ý hộp cơm trên tay cô vì như vậy mà rơi xuống đất, bế cả cơ thể cô đặt lên trên đùi, không để cô tiếp tục rụt cổ ở một bên, toét ra hàm răng trắng về phía cô, “Thiến Thiến, em đúng là bảo bối của anh, yêu em chết mất!” Anh vừa nói lời buồn nôn xong, hôn cô thật mạnh.
“Em… Bento của em, gà ba chén của em…” Phó Nhã Thiến dở khóc dở cười nhìn chằm chằm hộp cơm rơi xuống đất, cô mới ăn chưa được một phần tư thôi!
“Hu hu…” Một tiếng khóc vang lên, người con gái đẹp xoay người, điềm đạm đáng yêu tập trung vào trong ngực của Lý Phẩm Luân bên cạnh có vẻ biết thương hoa tiếc ngọc.
“Anh đó! Thật là làm bậy!” Phó Nhã Thiến càu nhàu bò lại chỗ ngồi của cô, cô rất muốn khóc đấy!
“Cô gái, tôi rất vô tội, tôi chưa bao giờ từng trêu chọc cô, cũng chưa từng có bất cứ lời nói và cử chỉ gây hiểu lầm cho cô, tôi cũng không dịu dàng cũng không lịch sự, càng không có gương mặt hòa nhã với cô, tôi còn rất hoài nghi rốt cuộc cô để ý tôi ở điểm nào đấy.” Đới Dương Trinh hừ nói, đã sớm nói Lý Phẩm Luân cảnh cáo cô ta chớ đến gần bọn họ, nếu không anh sẽ không khách khí nữa, “Không hiểu sao bị người ta quấn chết không tha, tôi mới là người bị hại đấy!"
“Hu hu hu…” Tiếng khóc bên kia càng thêm xé ruột xé gan, khiến người ta chua xót, làm cho người ta không nhịn được cùng rơi nước mắt đồng tình.
Cô len lén liếc nhìn bên kia, Lý Phẩm Luân đang an ủi Phan Tĩnh Hồng khóc đến rất thương tâm, trong lúc bất chợt, cô thông cảm với Phan Tĩnh Hồng, cô ta cũng chỉ là thích một người mà thôi, haizz!
Đới Dương Trinh phát hiện tâm tư của Phó Nhã Thiến dường như cũng dừng lại vào bên kia, tâm tình cực kỳ khó chịu trừng mắt về phía Lý Phẩm Luân.
Lý Phẩm Luân cười, rất thức thời vừa dỗ vừa lừa mang người đi.
Hừ! Coi như anh ta thức thời, Đới Dương Trinh ở trong lòng hừ nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook