Đường Độc Là Một Đôi
-
7: Nghĩa Phụ!
Gã gác cổng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, cả mặt tức giận liền bị thay thế thành nịnh nọt.
Biến hóa cực nhanh làm người khó có thể ngờ đối với người mới tới cong lưng cúi đầu.
“Đại Sư, ngài đã trở lại.”
Thẩm Tu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện thêm một dáng người, nam tử có chút hơi gầy không biết từ lúc nào đã đứng kế bọn họ.
Nhìn qua người này tầm bốn-năm chục tuổi.
Tóc ngắn đen tam thất tách ra, tượng mạo nhìn bình thường, đôi tay chắp ở đằng sau nhưng trên người lại có một loại khí chất đặc thù, chớp hai mắt có phần lười nhắc cùng suy sút.
Nam nhân được gọi là Đại Sư lưu luyến thu hồi ánh mắt trên Trùng Địch của Thẩm Tu, liếc tên gác cổng một cái, cũng không thèm để ý đếm gã rồi hướng lão Kiệt Khắc nói: “Lão tiên sinh, có thể cho ta xem chứng nhận của Võ Hồn điện không?”
Lão Kiệt Khắc dù sao xuất thân cũng là thôn trưởng, nhìn biểu hiện bên ngoài đoán ý vẫn có thể, biểu hiện của gã gác cổng đối với người trung niên này xem ra ở học viện có địa vị không hề thấp.
Huống chi còn có danh hiệu Đại Sư ở đó, vì thế vội vàng đem chứng nhận trong tay đứa qua.
Đại sư nhìn chứng nhận, ánh mắt lại dời lên người Đường Tam, trên dưới đánh giá hắn vài lần.
Không biết vì sao, tuy rằng ánh mắt Đại Sư không sắc bén nhưng Đường Tam lại có cảm giác bị nhìn thấu.
Thẩm Tu cũng như vậy, y yên lạng thu hồi Trùng Địch trong tay, cúi đầu không nói.
“Chứng nhận này là thật không sai, lão tiên sinh, chuyện lúc nãy ta thay mặt học viện xin lỗi ngài.
Hai đứa nhỏ này cứ giao cho ta đi.”
Lão Kiệt Khắc vội vàng phẩy tay, nói: “Không cần xin lỗi.
Chúng ta cũng có phần không tốt.
Đại Sư, vậy hai đứa nó làm phiền ngài rồi.
Tiểu Tam tiểu Tu, hai ngươi đi theo Đại Sư đi, nhất định phải nghe lời đó.”
Đường Tam gật đầu, không có mở miệng.
Thẩm Tu lặng lẽ giữ chặt tay Đường Tam.
Đường Tam liếc nhanh qua y một cái, hai tay giao nhau nắm thật chăt, tụ tiễn sớm đã bất động thanh sắc thu hồi.
Lúc nãy, khi vị Đại Sư này cản gã gác cổng hắn đã nâng tay trái lên, chốt tụ tiễn đã mở ra.
Nếu vị đại sư này đến chậm một bước nói không chừng cổ họng gã sẽ có thêm một cây đoản tiễn.
Lão Kiệt Khắc lại dặn dò Đường Tam vài câu sau đó mới rời đi.
Đại sư nhàn nhạt liếc nhìn gã gác cổng: “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Nếu ngươi còn tái phạm thì không cần ở đây nữa.” Giọng ông khàn khàn mang theo bình tĩnh nhưng lại có cảm giác khiến người ta không thể phản bác.
Sau lưng gã gác cổng ứa mồ môi lạnh, vội vàng đáp lại rồi đứng sang một bên.
Đại Sư cúi đầu nhìn hai người, trên mặt ngoại trừ nụ cười mỉm toàn bộ các cơ trông có cứng đờ, bộ dáng cười rộ lên làm người ta không dám khen tặng.
Ông kéo Đường Tam, tầm mắt lại xẹt qua hai tay đang nắm của Đường Tam cùng Thẩm Tu, rất có hứng thú nói: “Chúng ta mau vào thôi.”
Dưới sự lôi kéo của ông, Thẩm Tu cùng Đường Tam cuối cùng cũng vào được toàn học viện này.
Thẩm Tu mở miệng dẫn đầu, âm thanh thanh thúy mềm mại chỉ độc thuộc về hài đồng: “Cảm ơn ngài, Đại Sư!”
Đại sư lắc đầu, lần nữa hiện ra nụ cười cứng đờ khó coi: “Không cần, dù sao ngươi là biến dị Võ Hồn, còn hắn là song sinh Võ Hồn thứ ba trên đại lục, ta còn muốn làm lão sư của các ngươi kìa.
“
Thẩm Tu và Đường Tam đồng thời dừng bước, Thẩm Tu nhíu mày, ngón tay sau lưng yên lạng xuất hiện một con sâu màu tím nhạt, chính là Ngũ Độc Đoạt Mệnh Cổ.
Ánh mặt Đường Tam nhìn Đại Sư tức khắc thay đổi, cổ tay trái đã hơi nâng lên, trong mắt tỏa ra thần sắc bất định.
Đại Sư lão thần nhìn vẻ mặt cảnh giác của bọn họ, mỉm cười nói: “Các ngươi đang thắc mắc vì sao ta lại biết Đường Tam là song sinh võ hồn?” Vừa nói, ông phe phẩy chứng nhận lúc nãy trong tay lão Kiệt Khắc: “Chính là vì cái chứng nhận này.
Người khác có thể không nhìn ra sơ hở, nhưng đến ta cũng nhìn không ra thì không cần hai chữ Đại Sư này nữa.”
“Ta đã tứng nghiên cứu qua 647 người có Võ Hồn Lam Ngân Thảo, trong đó có được hồn lực chỉ có 16 người, tỉ lệ còn chưa tới 3%, mà trong 16 người này cho dù có được hồn lực cũng không có được một người có hồn lực vượt qua bậc một, mà ngươi lại là Tiên Thiên mãn hồn lực cấp 10.
Dựa theo nghiên cứu Võ Hồn của ta bên trong có sự cạnh tranh, Tiên Thiên mãn hồn lực có quan hệ trực tiếp với tố chất.
Lam Ngân Thảo tất nhiên không thể thỏa mãn, cho nên, ta có thể khẳng định ngươi vẫn còn một Võ Hồn khác, hơn nữa còn là một Võ Hồn phi thưởng cường đại.”
Ánh mắt Đường Tam có phần bình tĩnh lại, cãi: “Mọi việc đều sẽ có ngoại lệ, ta có thể là trường hợp ngoại lệ thì sao?”
Đại Sư nghiêm túc gật đầu, nói: ” Không sai, mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng võ hồn của ngươi là Lam Ngân Thảo, cho nên ngươi tất nhiên không phải là ngoại lệ kia.
Thiên Đấu Đế Quốc cùng Tinh La Đế quốc gần 100 năm nay chỉ xuất hiện có hai cái song sinh Võ Hồn, không có ai là không có sức mạnh cường đại.
Người tuổi nhỏ nhất hiện tại cũng đã đạt đến trình độ Đại Hồn Sư.
Trừ bỏ mười bốn người có gia tộc huyết thống di truyền có được Võ Hồn cường đại bên ngoài thì có năm cái là ngoại lệ.”
“Bọn họ xuất thân không cao quý nhưng vẫn có được Tiên Thiên mãn hồn lực.
Mà cái ngoài ý muốn này là tồn tại biến dị Võ Hồn.
Căn cứ theo nghiên cứu nhiều năm của ta về biến dị Võ Hồn không có cái nào là Võ Hồn Lam Ngân Thảo sẽ sinh ra biến dị.
Mà Lam Ngân Thảo của ngươi chỉ là Lam Ngân Thảo bình thường, cho nên ta có thể hoàn toàn khẳng định phán đoán của mình là chính xác.”
“Biến dị Võ Hồn, đó là gì?” Đường Tam hỏi.
Đại Sư kiên nhẫn giả thích: “Cái này phải nói đến vấn đề tiến hành truyền thừa Võ Hồn.
Một người có được Võ Hồn luôn có quan hệ trực tiếp với cha mẹ, trong tình huống bình thường sẽ nhận được một võ hồn của phụ thân hoặc mẫu thân.
Đây là truyền thừa chính thức của các gia tộc.
Mà một ít ngoại lệ trong đó chính là biến dị Võ Hồn.
Nơi Võ Hồn của cha mẹ cũng có biến dị, chẳng qua là với cha hoặc mẹ chỉ có tính nhất định, cho nên người kế thừa Võ Hồn mới xuất hiện biến dị, sinh ra một Võ Hồn mới.
Biện dị Võ Hồn có thể biến dị cường đại, thậm chí xuất hiện Tiên Thiên mãn hồn lực.
Nhưng hầu như những biến dị Võ Hồn chỉ trở nên yếu đi.
Biếm dị Võ Hồn thường là sản phẩm khi họ hàng gần kết hôn, tỉ lệ trì độn rất lơn, nhưng cũng có khả năng sẽ xuất hiện cường giả.”
“Đồng bạn của ngươi Thẩm Tu chính là một biến dị Võ Hồn.
Võ Hồn của hắn ta chưa từng gặp qua, trên đại lúc chắc chắn cũng không ai biết.”
Thẩm Tu nghe mà há to miệng kinh ngạc, Đường Tam gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Tu dò hỏi ý kiến.
Thẩm Tu mím môi liên tục lắc đầu tỏ vẻ mình không có ý kiến.
Đường Tam kéo Thẩm Tu lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Đại Sư, ngay sau đó hai gối quỳ rạp hướng Đại Sư kính cẩn quỳ lại ba cái.
Thẩm Tu biết đây là lễ để bái sư, vội vàng làm theo.
Lúc này đến phiên Đại Sư ngây ngẩn cả người: “Các ngươi làm gì vậy?”
“Lão sư.” Đường Tam cung kính gọi: “Mong ngài hãy thu ta làm đồ đệ.”
“Lão sư, ta biết ngài chủ yếu muốn thu Đường Tam làm đệ tử, có chỉ là bám đuôi.” Hướng nhìn qua Đường Tam đang lo lắng chớp mắt ý bả không có việc gì, mi mất Thẩm Tu hơi cong: “Chỉ là ta đã lập lời thề, Tam ca đi đâu ta sẽ theo đó, cho nên Đại Sư không để ý nhận thêm một đệ tử nữa chứ?”
Đại Sư nhìn hai người, cười rất vừa lòng, khom lưng kéo hai đứa lên: “Hai tiểu tử ngốc, bái sư sao lại đi dập đầu.
Các ngươi không biết đây là lễ chỉ có bái quan vương và cha mẹ sao? Chỉ cần khom lưng là được.”
Thói quen của Đấu La đại lục hiển nhiên có nhưng tình huống không giống với Đường Tam, nhưng hắn cũng không cho rằng mình quá câu nệ, trịnh trọng nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Ngài hẳn sẽ chịu cái bái lạy này của ta cùng tiểu Tu.”
Lễ tiết dãy dỗ ở Đường Môn vô cùng khắc nghiệt, lúc trước đã chịu loại giáo dục ấy mà trưởng thành sớm đã khắc sâu vào nội tâm của Đường Tam.
Ma Thẩm Tu hắn ở hiện đại vẫn thường thấy các đệ tử trên phim phải dập đầu kính trà, tập mãi thành thói quen, càng không thấy có gì không đúng.
Nghe Đường Tam nói liền liên tục gật đầu: “Không sai! Một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Hơn nữa ta vốn là cô nhi, có Tam ca cùng Đại Sư sau này nguyện làm lão sư, ta thật rất may mắn.”
Đường Tam ôn như hướng y nỏ nụ cười, Đại Sư nhìn đôi mắt trong suốt kia của Thẩm Tu, biết lời hắn nói đều là từ nội tâm, trong lòng không khỏi động: “Được được được, tiểu Tu, nếu ngươi nguyện ý, ta muốn nhận ngươi làm nghĩa tử.”
“Ta đương nhiên nguyện ý!” Hai mắt Thẩm Tu sâng lên, mặt đầy chờ mong: “Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên, tiểu Tu, về sau ngươi hãy gọi la ta nghĩa phụ, ta còn nghĩ cả đời này sẽ không có con.”
“Nghĩa phụ!” Lại cung kính dập đầu ba cái, hốc mắt Thẩm Tu đã hơi đỏ.
Xuyên vào Đấu La đại lục trong lòng y vẫn không ngừng lo sợ.
Nhưng trước có Đường Tam làm bạn, hiện tại lại có thêm một người cha, y thật sựn rất vui mừng.
Chỉ có trải qua hoàn cảnh bơ vơ không nơi nương tựa, lang bạc khắp nơi mới biết tình cảm giác của tình người tố đẹp đến mức nào.
Khi còn nhỏ, y bị cha mẹ vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, lúc đọc sách, thầy thì trọng giàu khinh nghèo mà khinh thường y.
Y cho rằng mình phải ngu nhơ như vậy mà tiếp tục sống, không nghĩ tới lại xuyên qua Đấu La đại lục.
Ban đầu y còn có chút cảm giác xa cách, nhưng hiện tại y đã có đồng đội, có người nhà.
Cực kì may mắn này cũng rớt cuộc hòa nhập với Đấu La đại lục..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook