Edit: Mimi

Beta: Chi

*****

“Tiểu Đề đến tìm cậu? Em ấy tìm cậu làm gì?” Triệu Cách Phi quay đầu lại. Diêu Cẩn Văn thấy thế thì càng kinh ngạc hơn: “Sao anh còn chưa biết?? Anh không thấy món quà nhóc đó tặng anh sao?”

“Quà? Quà gì?” Triệu Cách Phi không hiểu.

“Tôi cũng không biết. Ngày hôm qua Tiểu Đề kích động chạy đến chỗ tôi, nói cậu ấy thật sự rất thích anh, vì muốn biểu đạt tâm tình của mình cho nên định lén tặng anh một món quà, cho anh một niềm vui bất ngờ...”

Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng lướt qua vùn vụt, Triệu Cách Phi lập tức nắm bắt được manh mối của vụ việc chết tiệt này: Diệp Đề muốn tặng quà cho anh, lại không muốn tự nói ra ngoài miệng. Vì thế cho nên, đêm qua mới lén chạy tới văn phòng để giấu quà... Đáng chết! Mẹ kiếp, hôm nay vừa tới chỗ làm anh đã bị vụ trộm cắp kia làm phiền, còn chưa có thời gian mở ngăn kéo!!

Triệu Cách Phi đầu cũng không quay lại mà thẳng một mạch chạy ra bên ngoài, được vài bước tự nhiên dừng lại, nói: “Nếu Tiểu Đề tới tìm cậu hoặc là điện thoại cho cậu, nhất định cậu phải giữ em ấy lại rồi báo cho tôi biết!”

Nóng lòng chạy về văn phòng luật sư, Triệu Cách Phi ôm ấp hy vọng Diệp Đề đã quay trở lại, thế nhưng sự thật lại khiến anh thất vọng rồi. Diệp Đề không hề có mặt ở đây.

Mở ngăn kéo bàn làm việc ra, lục lọi hết một lượt, rốt cục anh phát hiện một cái túi plastic nho nhỏ, màu sắc sặc sỡ thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt, bên trên còn buộc một cái nơ  màu vàng nhạt.

Triệu Cách Phi mở chiếc túi ra, bên trong thế nhưng chính là một cái móc chìa khóa hình chùm nho bằng bông màu tím, và một tấm thiệp nho nhỏ, mặt trên là bút tích xấu đến không thể xấu hơn, lại còn sai chính tả be bét mà anh đã quen thuộc vô cùng.

“Anh Triệu: Em thật sự rất thích anh. Em không biết nói mấy nời (lời) hoa hoa mỹ mỹ, vì thế bèn tặng một cái móc trìa khóa (móc chìa khóa) hình trùm nho (chùm nho) be bé cho anh, coi như biểu đạt ý tứ trong chái tim em (trái tim em). Cũng không phải đồ vật đáng giá gì, bởi vì em còn chưa có nhiều tiền, chỉ có thể mua được cái này thôi. Thế nhưng tình cảm của em chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi!! Anh nhất định phải dùng ló (nó) làm móc trìa khóa (móc chìa khóa) ô tô nha! Bởi vì em ăn trộm biển xố (biển số) xe của anh Triệu cho nên mới có thể quen anh, do đó xe ô tô đối với chúng ta có một giá chị (giá trị) kỷ niệm đặc biệt. Về sau mỗi khi anh nhìn thấy cái móc trìa khóa này (móc chìa khóa này), vậy thì trắc trắn (chắc chắn) sẽ nhớ tới em!!! Diệp Đề vĩnh viễn vĩnh viễn yêu anh Triệu nhất! Ký tiên (ký tên): Diệp Đề yêu anh Triệu nhất trên đời.”

Triệu Cách Phi một hồi đọc một hồi cười, đọc xong, ánh mắt lại bắt đầu nhòe đi.

Diệp Đề, toàn tâm toàn ý yêu mình, tâm tư hồn nhiên chẳng chút nào gian dối. Mà anh, cũng thực yêu cậu nhóc của anh, tâm can bảo bối của anh nha!

Day day con mắt, Triệu Cách Phi đem tấm thiệp nhỏ cẩn thận cất vào túi ngực của áo comple, sau đó gỡ cái móc chìa khóa bằng pha lê đắt giá vẫn treo ở chùm chía khóa xe của mình ra, móc chùm nho bông ngốc nghếch kia vào, trịnh trọng nâng niu như trứng mỏng.

Tiểu Đề, anh đã cất tâm ý của em vào trong tim, đã móc vào chìa khóa xe. Em đang ở nơi nào hả? Đừng hờn dỗi nữa, gọi điện cho anh có được không???

Có lẽ nghe được lời âm thầm tự nhủ của anh, chiếc điện thoại trên bàn làm việc lập tức đổ chuông dồn dập. Triệu Cách Phi gần như bổ nhào tới, nhấc máy: “Alo, alo! Tiểu Đề hả? À... viện dưỡng lão à, thực xin lỗi... Làm sao vậy? Sao! Được, tôi đã biết, tôi sẽ tới ngay!!”

Thật sự là sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới. Triệu Cách Phi đau đầu đặt ống nghe xuống: bên này Diệp Đề bỏ đi không thấy bóng, bên kia viện dưỡng lão lại báo tin: bà nội Diệp Đề rơi vào nguy kịch, rất có khả năng không qua được hôm nay!!

Tiểu Đề ơi là Tiểu Đề, rốt cuộc em đang ở đâu? Bà em bệnh rồi, rất nguy kịch!

“Anh Triệu…”

Diệp Đề mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy một màn bụi bặm tung bay trong anh sáng mờ nhạt. Mặc dù ánh sáng rất yếu, thế nhưng ở lâu trong bóng  tối khiến cho cậu không thích ứng được mà nheo mắt lại.

Đây là nơi nào? Trong trí nhớ, cậu đã bị Long Khải đánh bất tỉnh, sau đó cái gì cũng không biết nữa... Hẳn là mình bị bọn chúng đưa tới một kho hàng hay nhà xưởng bỏ hoang nào đó rồi đi? Mẹ kiếp, đám khốn nạn kia!!

Diệp Đề oán hận phun ra một ngụm nước bọt, lau lau khóe miệng, bắt đầu lảo đảo đứng lên: xem ra nơi này tương đối bí mật, nếu không thì Long Khải sao lại không trói chặt mình, thậm chí cũng không để người canh gác xung quanh?

Đúng rồi! Thừa dịp này... Diệp Đề thử dò dẫm sờ tay về phía sau mông, trong lòng một trận mừng rỡ như điên: di động thế mà vẫn còn!!!

Vội vàng rút điện thoại ra: tút, tút – có người nghe máy!!

“Alo, Tiểu Đề hả? Em đang ở đâu, nhanh chóng trở về!” Diệp Đề nhẹ nhàng hít vào một hơi: may quá, lại được nghe thanh âm của người mà mình yêu thương nhất.

“Anh Triệu...”

“Đúng là em rồi! Tiểu Đề thực xin lỗi, em mau trở lại được không? Những chuyện khác về sau chúng ta lại nói! Vừa rồi viện dưỡng lão gọi tới đây, báo tin bà em bệnh nặng lắm, có thể nguy hiểm đến tính mạng! Em mau về nhà đi!”

“Cái gì!!! Bà không khỏe??” Diệp Đề giật nảy cả mình: tuy lúc cậu tới thăm bà vào sáng nay, tình huống của bà đích xác là không tốt lắm... Nhưng chẳng ngờ lại nhanh như vậy, đã không chịu được nữa rồi!?

“Anh Triệu! Hiện tại em không đi được! Em bị người ta bắt cóc... A...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương