Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn
-
Chương 61: Phiên ngoại 5 - Lễ thành nhân I
Từ trước đến nay lễ thành nhân lớp 12 luôn được tổ chức lúc vừa vào hè, nắng trời tươi sáng khiến mọi người cảm thấy trưởng thành là chuyện không tệ chút nào.
Hội trường đang tranh thủ trang trí, đã qua tiết học cuối cùng, sau khi hết tiết lễ thành nhân sẽ bắt đầu. Lộ Kha Đồng lớp 12 vẫn không thể gia nhập đội bóng rổ, trái lại được nhận vào hội học sinh, hoạt động nào cũng phải phụ giúp.
Lớp trưởng đổ mồ hôi đầy đầu, bức xúc nói: “Lộ Lộ, sao cậu cứ chây lười không chịu làm việc thế?”
Ngồi ở hàng thứ hai, Lộ Kha Đồng nằm ườn trên bàn, đốp lại: “Lẵng hoa bên kia đều do mình đặt nha, không tin cậu qua ngửi đi, trên đó còn mùi thơm của mình đó.”
“Thôi đi, lại còn mùi thơm, khỏi nói cũng biết là mùi rắm của cậu rồi.” Kể từ khi chia tay với lớp phó học tập lớp 1, lớp trưởng trở nên kim cương bất phôi đao thương bất nhập*, nói đoạn ném một xấp nhãn dày cho Lộ Kha Đồng: “Dán theo danh sách chỗ ngồi đi, phụ huynh đến phải tìm vị trí.”
*Kim cương không hỏng, dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, nói ngọt nói nhạt đều không nghe.
Lộ Kha Đồng nhận lấy bắt đầu dán, dán được hai hàng lại ngồi xuống nghỉ ngơi, ngẩng đầu lên chỉ thấy Phí Nguyên đang đứng trên sân khấu giúp mấy nữ sinh treo đồ trang trí, cậu bèn kêu to: “Phí Nguyên, em cũng cần anh giúp!”
Phí Nguyên không để ý đến cậu, chờ treo xong bên kia mới qua đây, nói: “Không muốn làm thì về lớp học đi, đừng loi nhoi làm lỡ thời gian.” Phí Nguyên vừa nói vừa lấy danh sách và nhãn trong tay Lộ Kha Đồng, xong rồi còn búng trán cậu một cái.
“Anh giúp người khác thì ngầu, giúp em thì hung dữ, anh như vầy gọi là đồng loã nha.” Lộ Kha Đồng rút một xấp bắt đầu dán, cuối cùng Phí Nguyên dứt khoát lấy danh sách nói cho cậu biết vị trí, cậu cứ thế đi dán.
Dán vài miếng thấy nhãn in tên “Phí Đắc An”, cậu lạch bạch chạy đến trước mặt Phí Nguyên, hỏi: “Chú tới dự hả anh?” Phí Nguyên “ừ” một tiếng: “Ba anh tới đây, mẹ anh đi dự cho Đa Ý.”
Lộ Kha Đồng không nói tiếng nào, có chút hụt hẫng xoay người định tiếp tục làm việc, Phí Nguyên kéo cổ áo của cậu, hỏi: “Ba em có đến không?” Lộ Kha Đồng lắc đầu, biết Phí Nguyên còn không ưa Lộ Nhược Bồi, bèn giả vờ đáng thương nói: “Em không có phụ huynh.”
Nói ra khỏi miệng mới thấy đáng thương làm sao.
Phí Nguyên nhìn bóng lưng Lộ Kha Đồng, nhìn một hồi rồi thở dài, đoạn bước đến lấy mấy thứ trong tay đặt sang một bên, kéo Lộ Kha Đồng ra ngoài, nói: “Không làm nữa, chúng ta đi chơi đi.”
Thấy hai người họ, lớp trưởng vội quát lên: “Hai bây muốn đi đâu đó! Còn chưa xong việc đâu!”
Phí Nguyên trả lời: “Lộ Lộ không khỏe, dẫn em ấy đi nghỉ ngơi một lát.”
Lớp trưởng không tin, nói không khỏe chỗ nào khi nãy còn khỏe re mà. Lộ Kha Đồng làm bộ nhũn chân, diễn y như thật, ngờ đâu Phí Nguyên lại nói: “Đầu óc không khỏe.”
Trên sân bóng rổ đang diễn ra trận đấu, khá nhiều người vây xem, Phí Nguyên ngại nóng không muốn vào góp vui, Lộ Kha Đồng chỉ đành nhìn vài lần rồi đi. Hai người đến căn tin mua nước ngọt uống, Lộ Kha Đồng đột nhiên cười tí tởn, nói: “Nhớ lần đó thi hằng tháng em tiến bộ anh mời mọi người uống nước ngọt á.” Trong lòng khoái chí, cậu ngậm ống hút thổi phì phèo.
Phí Nguyên bật cười: “Còn kem matcha nữa, toàn là mùi cỏ.”
Lộ Kha Đồng bưng mặt thỏa sức tưởng tượng: “Qua vài tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, tụi mình đến chỗ nào xa xa học đại học đi, em muốn cao chạy xa bay với anh.”
Phí Nguyên nói: “Thật là không trùng hợp, anh định ở lại bản địa.”
Bị phũ quá nhanh, Lộ Kha Đồng tự kiếm chỗ chui: “Bản địa cũng tốt mà, rành đường rành lối, tiệm net trong thành phố tụi mình cũng chất lượng lắm.”
Phí Nguyên buồn cười, nhủ thầm vậy sao mặt em tủi thân thế.
Vừa uống xong nước ngọt thì chuông reo, chờ lát nữa phụ huynh đến đông đủ lễ thành nhân sẽ bắt đầu. Hai người rời căn tin trở về, dọc đường thấy không ít phụ huynh đã lục tục đến dự.
Hội trường được trang trí rất đẹp, MC đang thử micro, lớp trưởng kiểm tra khu vực của lớp mình, thấy Lộ Kha Đồng bèn hỏi: “Chữa lành đầu óc rồi hả?”
“Chưa chưa, mới làm một đợt trị liệu trước à.” Lộ Kha Đồng tìm chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống có thể thấy rõ phía đối diện. Bởi vì lúc trước họp phụ huynh từng làm người dẫn đường, có phụ huynh thấy cậu còn cười với cậu.
Mới vừa cười với một dì xong, quay đầu đã trông thấy Phí Đắc An bước vào cửa, tóc cậu suýt thì bị dọa đến nổ bay, còn căng thẳng đến mức bắp chân bị chuột rút, chỉ dám nằm sấp xuống nhìn lén, cảm thấy hơi uất nghẹn.
Phí Nguyên dẫn Phí Đắc An đi tìm chỗ, hỏi: “Ba tan tầm rồi tới đây luôn à?”
“Không, bốn giờ ba mày đã rời khỏi đơn vị.” Tâm trạng của Phí Đắc An không tệ: “Trước tiên đến siêu thị mua một ít đồ ăn, tối nay chúng ta ăn lẩu dê trong sân, xong lễ ở đây đúng lúc mẹ mày với Đa Ý cũng về. Ôi chỉ sợ thịt dê để trên xe rã ra hết.”
Phí Nguyên hết biết nói gì: “Ba đừng chỉ lo thương nhớ thịt dê, đừng chờ lúc hiệu trưởng lên phát biểu rồi nhịn không được lẻn ra.”
Lộ Kha Đồng giương mắt nhìn trông mong, mắt đảo đến đâu cũng thấy bạn học đang đứng với ba hoặc trò chuyện với mẹ, cậu lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lộ Nhược Bồi, hỏi: Tối nay ăn gì vậy ba?
Lộ Nhược Bồi không trả lời, cậu lại gọi cho bí thư thứ nhất của Lộ Nhược Bồi, bí thư thứ nhất nói: “Thị trưởng Lộ đang bàn việc với người ta, hôm nay bận lắm.” Nghe vậy cậu lẳng lặng cúp điện thoại, Lộ Nhược Bồi lại tiếp khách rồi, khỏi cần phải nghĩ.
Buổi lễ sắp sửa bắt đầu, nhìn nhà nhà cha hiền con hiếu mẹ hiền con hư, Lộ Kha Đồng nhanh chóng ra quyết định, đứng dậy chuồn từ cửa sau, bước chậm về hướng sân tập, trông thấy Uông Hạo Diên và Giản Tân.
“Sao có một mình em vậy?”
Bấy giờ mới nhớ ra bọn họ đã hẹn nhau đá bóng, đúng là cả lớp không ai nên thân, qua lát nữa sân tập sẽ bị chiếm đóng, ba người bèn lên khán đài ngồi hứng gió.
Nghe nói lớp 12 đang tổ chức lễ thành nhân, Giản Tân hỏi: “Lộ Lộ, sao em không đi dự?”
“Không vui gì hết trơn, em không muốn nghe lãnh đạo phát biểu.” Nói xong lại bổ sung: “Lại còn mời phụ huynh nữa, phụ huynh của em không có đến.”
Uông Hạo Diên quả nhiên thiếu gạch nhất, nói: “Cậu gặp phụ huynh của Phí Nguyên nên căng thẳng quá chứ gì.”
Làm như anh không căng thẳng khi gặp phụ huynh của Giản Tân ấy, Lộ Kha Đồng không muốn đấu võ mồm, tự nhủ chó là bạn tốt của loài người, tha được thì tha vậy.
Nếu không đá bóng, Uông Hạo Diên và Giản Tân phải về nhà, Lộ Kha Đồng bèn đi trước. Trở về lớp chỉ còn mỗi mình mình, cậu dứt khoát làm bài tập, làm xong một môn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi buồn hoa quý mùa mưa lấp đầy cõi lòng.
Nước Mỹ mấy giờ rồi, bây giờ gọi điện thoại cho Ôn Ngưng có quấy rầy người ta không?
“Bỏ đi, tìm anh em của mình vậy.” Lộ Kha Đồng thở dài bấm số của Khưu Lạc Dân.
Khưu Lạc Dân tràn đầy sức sống: “Hello! Lộ Lộ!”
“Sao anh vui quá vậy?”
“Nghe kỹ nè!” Nghe giọng cũng biết Khưu Lạc Dân đang mừng ra mặt: “Lộ Lộ, anh quen một cô bạn gái, anh đã quyết định sau này phải cưới cô ấy.”
Lộ Kha Đồng ngỡ ngàng: “Anh quen bạn gái hồi nào thế?”
“Mới tuần trước!”
Lộ Kha Đồng choáng váng: “Mới một tuần đã muốn cưới người ta?”
Khưu Lạc Dân nói: “Vậy thì sao, yêu khác phái được cái thuận tiện nhanh gọn lẹ vậy đó, cho dù cưng với Phí Nguyên bắt đầu cặp nhau từ kiếp trước, cưng cũng không thể cưới cậu ta được.”
Lộ Kha Đồng nổi giận: “Khưu Lạc Dân! Anh ăn đồ nước ngoài khùng rồi hả!”
Khưu Lạc Dân không sợ trời không sợ đất nói: “Có giỏi bảo Phí Nguyên ngồi máy bay qua đánh anh vỡ đầu đi, trăng nơi đất khách vẫn tròn xoe, nhưng mà anh sống rất an toàn!”
Sau khi lễ thành nhân kết thúc, trời đã sẩm tối. Do Phí Nguyên lái xe máy nên không thể đi chung với Phí Đắc An, Phí Đắc An đã sớm chờ hết nổi, nói: “Mày dọn dẹp xong về nhà đi, ba mày phải tranh thủ đi xem thịt dê.”
Lộ Kha Đồng ngồi trong lớp nghe tiếng bước chân như đoàn quân, chờ mọi người trở về mới phát hiện vành mắt của nhiều bạn học đều đỏ hoe, lớp phó thể dục còn cầm khăn giấy lau nước mũi, cậu bèn hỏi: “Trời đất, cậu khóc hả?”
Lớp phó thể dục nói bằng giọng mũi: “Trường học khốn nạn lén lút quay clip cho phụ huynh, mẹ mình nói nghe cảm động quá, mình yêu mẹ mình.”
Lộ Kha Đồng chưa được trải nghiệm nên không tiếp lời, lớp phó thể dục không hài lòng: “Làm gì vậy, tốt xấu gì cũng bè theo đi chứ, bộ cậu không yêu mẹ cậu hả.”
Lộ Kha Đồng dùng sức đá đối phương một cú: “Ai nói mình không bè, trường học khốn nạn!” Bè xong nghĩ thầm, mình cũng yêu mẹ mình nha.
Dọn dẹp xong xuôi, Phí Nguyên cùng Lộ Kha Đồng rời khỏi trường, sau khi lấy xe máy, Lộ Kha Đồng lại không lên, nói: “Em nghe chú nói tối nay ăn lẩu dê, anh không cần chở em về đâu, em tự đón taxi.”
“Lỗ tai thính thật.” Phí Nguyên treo cặp của cậu lên tay lái, đoạn vẫy tay ý bảo cậu lên xe, chờ cậu ngồi xong mới nói: “Lẩu dê làm sao thú vị bằng chở em về nhà.”
Phí Nguyên lái không nhanh, như thể cố ý kéo dài thời gian. Chờ khi còn một giao lộ là đến nơi, Lộ Kha Đồng úp sấp trên lưng Phí Nguyên, nói: “Còn hai năm nữa em mới trưởng thành, đến lúc đó tốt nghiệp rồi cũng không còn ai tổ chức lễ cho em, em lỗ vốn rồi.”
Ngừng đèn đỏ, Phí Nguyên bóp cổ tay đang ôm hông mình, lạnh giọng nói: “Bảo ba em đến hội trường nhân dân thành phố tổ chức cho em kìa.” Lộ Kha Đồng hoảng hốt, vội vàng dụi dụi mặt giả ngu, nói: “Ba muốn tổ chức cho con hả, cảm ơn ba nha.”
Phí Nguyên nghiêng đầu nói: “Được thôi, ba xử cả con luôn.”
* 办: từ này có nghĩa là xử lý, lo liệu, tổ chức. Em Lộ thì ý ẻm là tổ chức còn tui nghĩ ý anh Phí là “xử” như mọi người đang nghĩ á, mà đúng là xử thiệt mà =))))))
Sau khi đến nơi, Lộ Kha Đồng xuống xe, đeo cặp xong hôn Phí Nguyên một cái rồi mới chuẩn bị về nhà. Thật ra từ khi Ôn Ngưng đi Mỹ, cậu không còn thích nhà nữa, đôi lúc Lộ Nhược Bồi sẽ ở nhà, đôi lúc chỉ có một mình cậu, ngày nào cũng muốn rề rà với Phí Nguyên, lâu được chừng nào hay chừng nấy.
Cậu nắm quai cặp chạy trở lại, cười hì hì nhìn Phí Nguyên.
Phí Nguyên chân dài chống đất, nhìn gương mặt Lộ Kha Đồng dưới ánh đèn mờ, nhịn không được mà nghĩ, lúc ở hội trường toàn là cha mẹ người khác, chắc chắn Lộ Kha Đồng thiếu cảm giác an toàn lắm đây.
“Anh đại, ngày mai gặp nha.” Dứt lời, Lộ Kha Đồng xoay người đi về.
Nhớ đến lời nói ở căn tin, trong lòng Phí Nguyên dao động, thế rồi gọi một tiếng “Lộ Lộ”. Chờ Lộ Kha Đồng quay lại nhìn mình, Phí Nguyên hỏi: “Muốn cao chạy xa bay với anh thật sao?”
“Thật mà!”
“Vậy đi đâu đây?”
Lộ Kha Đồng không giỏi địa lý, nhưng vẫn còn nhớ cực Nam và cực Bắc viết trong sách, cậu hô lớn: “Từ Mạc Hà đến bãi ngầm James!”
Trời nam đất bắc đều muốn đi với anh.
*Mạc Hà đến bãi ngầm James kiểu như từ cực Nam đến cực Bắc Trung Quốc ấy. Trung Quốc tuyên bố bãi ngầm James (bãi ngầm Tăng Mẫu) là điểm cực Nam của lãnh thổ nước mình, hiện nó đang là đối tượng tranh chấp giữa Trung Quốc, Đài Loan và Malaysia. Mạc Hà là một huyện thuộc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc.
Phí Nguyên cười cười với cậu, chưa nói được hay không được, sau đó quay đầu xe biến mất ở góc đường.
Chỉ nói đùa thôi hả? Lộ Kha Đồng còn đứng yên tại chỗ, mừng xong lại thấy hơi mất mát.
Tiếp tục đi về hướng nhà mình, di động thình lình reo lên, tên của Phí Nguyên lấp lóe. Lộ Kha Đồng kinh ngạc bắt máy, hỏi: “Gì vậy anh?”
“Mạc Hà đến bãi ngầm James thì gần quá.”
Lộ Kha Đồng chớp chớp mắt, dường như có thể nghe được nhịp tim của mình.
Phí Nguyên ở đầu bên kia cười: “Cây non, đưa em đi chân trời góc biển có được không?”
Hội trường đang tranh thủ trang trí, đã qua tiết học cuối cùng, sau khi hết tiết lễ thành nhân sẽ bắt đầu. Lộ Kha Đồng lớp 12 vẫn không thể gia nhập đội bóng rổ, trái lại được nhận vào hội học sinh, hoạt động nào cũng phải phụ giúp.
Lớp trưởng đổ mồ hôi đầy đầu, bức xúc nói: “Lộ Lộ, sao cậu cứ chây lười không chịu làm việc thế?”
Ngồi ở hàng thứ hai, Lộ Kha Đồng nằm ườn trên bàn, đốp lại: “Lẵng hoa bên kia đều do mình đặt nha, không tin cậu qua ngửi đi, trên đó còn mùi thơm của mình đó.”
“Thôi đi, lại còn mùi thơm, khỏi nói cũng biết là mùi rắm của cậu rồi.” Kể từ khi chia tay với lớp phó học tập lớp 1, lớp trưởng trở nên kim cương bất phôi đao thương bất nhập*, nói đoạn ném một xấp nhãn dày cho Lộ Kha Đồng: “Dán theo danh sách chỗ ngồi đi, phụ huynh đến phải tìm vị trí.”
*Kim cương không hỏng, dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, nói ngọt nói nhạt đều không nghe.
Lộ Kha Đồng nhận lấy bắt đầu dán, dán được hai hàng lại ngồi xuống nghỉ ngơi, ngẩng đầu lên chỉ thấy Phí Nguyên đang đứng trên sân khấu giúp mấy nữ sinh treo đồ trang trí, cậu bèn kêu to: “Phí Nguyên, em cũng cần anh giúp!”
Phí Nguyên không để ý đến cậu, chờ treo xong bên kia mới qua đây, nói: “Không muốn làm thì về lớp học đi, đừng loi nhoi làm lỡ thời gian.” Phí Nguyên vừa nói vừa lấy danh sách và nhãn trong tay Lộ Kha Đồng, xong rồi còn búng trán cậu một cái.
“Anh giúp người khác thì ngầu, giúp em thì hung dữ, anh như vầy gọi là đồng loã nha.” Lộ Kha Đồng rút một xấp bắt đầu dán, cuối cùng Phí Nguyên dứt khoát lấy danh sách nói cho cậu biết vị trí, cậu cứ thế đi dán.
Dán vài miếng thấy nhãn in tên “Phí Đắc An”, cậu lạch bạch chạy đến trước mặt Phí Nguyên, hỏi: “Chú tới dự hả anh?” Phí Nguyên “ừ” một tiếng: “Ba anh tới đây, mẹ anh đi dự cho Đa Ý.”
Lộ Kha Đồng không nói tiếng nào, có chút hụt hẫng xoay người định tiếp tục làm việc, Phí Nguyên kéo cổ áo của cậu, hỏi: “Ba em có đến không?” Lộ Kha Đồng lắc đầu, biết Phí Nguyên còn không ưa Lộ Nhược Bồi, bèn giả vờ đáng thương nói: “Em không có phụ huynh.”
Nói ra khỏi miệng mới thấy đáng thương làm sao.
Phí Nguyên nhìn bóng lưng Lộ Kha Đồng, nhìn một hồi rồi thở dài, đoạn bước đến lấy mấy thứ trong tay đặt sang một bên, kéo Lộ Kha Đồng ra ngoài, nói: “Không làm nữa, chúng ta đi chơi đi.”
Thấy hai người họ, lớp trưởng vội quát lên: “Hai bây muốn đi đâu đó! Còn chưa xong việc đâu!”
Phí Nguyên trả lời: “Lộ Lộ không khỏe, dẫn em ấy đi nghỉ ngơi một lát.”
Lớp trưởng không tin, nói không khỏe chỗ nào khi nãy còn khỏe re mà. Lộ Kha Đồng làm bộ nhũn chân, diễn y như thật, ngờ đâu Phí Nguyên lại nói: “Đầu óc không khỏe.”
Trên sân bóng rổ đang diễn ra trận đấu, khá nhiều người vây xem, Phí Nguyên ngại nóng không muốn vào góp vui, Lộ Kha Đồng chỉ đành nhìn vài lần rồi đi. Hai người đến căn tin mua nước ngọt uống, Lộ Kha Đồng đột nhiên cười tí tởn, nói: “Nhớ lần đó thi hằng tháng em tiến bộ anh mời mọi người uống nước ngọt á.” Trong lòng khoái chí, cậu ngậm ống hút thổi phì phèo.
Phí Nguyên bật cười: “Còn kem matcha nữa, toàn là mùi cỏ.”
Lộ Kha Đồng bưng mặt thỏa sức tưởng tượng: “Qua vài tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, tụi mình đến chỗ nào xa xa học đại học đi, em muốn cao chạy xa bay với anh.”
Phí Nguyên nói: “Thật là không trùng hợp, anh định ở lại bản địa.”
Bị phũ quá nhanh, Lộ Kha Đồng tự kiếm chỗ chui: “Bản địa cũng tốt mà, rành đường rành lối, tiệm net trong thành phố tụi mình cũng chất lượng lắm.”
Phí Nguyên buồn cười, nhủ thầm vậy sao mặt em tủi thân thế.
Vừa uống xong nước ngọt thì chuông reo, chờ lát nữa phụ huynh đến đông đủ lễ thành nhân sẽ bắt đầu. Hai người rời căn tin trở về, dọc đường thấy không ít phụ huynh đã lục tục đến dự.
Hội trường được trang trí rất đẹp, MC đang thử micro, lớp trưởng kiểm tra khu vực của lớp mình, thấy Lộ Kha Đồng bèn hỏi: “Chữa lành đầu óc rồi hả?”
“Chưa chưa, mới làm một đợt trị liệu trước à.” Lộ Kha Đồng tìm chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống có thể thấy rõ phía đối diện. Bởi vì lúc trước họp phụ huynh từng làm người dẫn đường, có phụ huynh thấy cậu còn cười với cậu.
Mới vừa cười với một dì xong, quay đầu đã trông thấy Phí Đắc An bước vào cửa, tóc cậu suýt thì bị dọa đến nổ bay, còn căng thẳng đến mức bắp chân bị chuột rút, chỉ dám nằm sấp xuống nhìn lén, cảm thấy hơi uất nghẹn.
Phí Nguyên dẫn Phí Đắc An đi tìm chỗ, hỏi: “Ba tan tầm rồi tới đây luôn à?”
“Không, bốn giờ ba mày đã rời khỏi đơn vị.” Tâm trạng của Phí Đắc An không tệ: “Trước tiên đến siêu thị mua một ít đồ ăn, tối nay chúng ta ăn lẩu dê trong sân, xong lễ ở đây đúng lúc mẹ mày với Đa Ý cũng về. Ôi chỉ sợ thịt dê để trên xe rã ra hết.”
Phí Nguyên hết biết nói gì: “Ba đừng chỉ lo thương nhớ thịt dê, đừng chờ lúc hiệu trưởng lên phát biểu rồi nhịn không được lẻn ra.”
Lộ Kha Đồng giương mắt nhìn trông mong, mắt đảo đến đâu cũng thấy bạn học đang đứng với ba hoặc trò chuyện với mẹ, cậu lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lộ Nhược Bồi, hỏi: Tối nay ăn gì vậy ba?
Lộ Nhược Bồi không trả lời, cậu lại gọi cho bí thư thứ nhất của Lộ Nhược Bồi, bí thư thứ nhất nói: “Thị trưởng Lộ đang bàn việc với người ta, hôm nay bận lắm.” Nghe vậy cậu lẳng lặng cúp điện thoại, Lộ Nhược Bồi lại tiếp khách rồi, khỏi cần phải nghĩ.
Buổi lễ sắp sửa bắt đầu, nhìn nhà nhà cha hiền con hiếu mẹ hiền con hư, Lộ Kha Đồng nhanh chóng ra quyết định, đứng dậy chuồn từ cửa sau, bước chậm về hướng sân tập, trông thấy Uông Hạo Diên và Giản Tân.
“Sao có một mình em vậy?”
Bấy giờ mới nhớ ra bọn họ đã hẹn nhau đá bóng, đúng là cả lớp không ai nên thân, qua lát nữa sân tập sẽ bị chiếm đóng, ba người bèn lên khán đài ngồi hứng gió.
Nghe nói lớp 12 đang tổ chức lễ thành nhân, Giản Tân hỏi: “Lộ Lộ, sao em không đi dự?”
“Không vui gì hết trơn, em không muốn nghe lãnh đạo phát biểu.” Nói xong lại bổ sung: “Lại còn mời phụ huynh nữa, phụ huynh của em không có đến.”
Uông Hạo Diên quả nhiên thiếu gạch nhất, nói: “Cậu gặp phụ huynh của Phí Nguyên nên căng thẳng quá chứ gì.”
Làm như anh không căng thẳng khi gặp phụ huynh của Giản Tân ấy, Lộ Kha Đồng không muốn đấu võ mồm, tự nhủ chó là bạn tốt của loài người, tha được thì tha vậy.
Nếu không đá bóng, Uông Hạo Diên và Giản Tân phải về nhà, Lộ Kha Đồng bèn đi trước. Trở về lớp chỉ còn mỗi mình mình, cậu dứt khoát làm bài tập, làm xong một môn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi buồn hoa quý mùa mưa lấp đầy cõi lòng.
Nước Mỹ mấy giờ rồi, bây giờ gọi điện thoại cho Ôn Ngưng có quấy rầy người ta không?
“Bỏ đi, tìm anh em của mình vậy.” Lộ Kha Đồng thở dài bấm số của Khưu Lạc Dân.
Khưu Lạc Dân tràn đầy sức sống: “Hello! Lộ Lộ!”
“Sao anh vui quá vậy?”
“Nghe kỹ nè!” Nghe giọng cũng biết Khưu Lạc Dân đang mừng ra mặt: “Lộ Lộ, anh quen một cô bạn gái, anh đã quyết định sau này phải cưới cô ấy.”
Lộ Kha Đồng ngỡ ngàng: “Anh quen bạn gái hồi nào thế?”
“Mới tuần trước!”
Lộ Kha Đồng choáng váng: “Mới một tuần đã muốn cưới người ta?”
Khưu Lạc Dân nói: “Vậy thì sao, yêu khác phái được cái thuận tiện nhanh gọn lẹ vậy đó, cho dù cưng với Phí Nguyên bắt đầu cặp nhau từ kiếp trước, cưng cũng không thể cưới cậu ta được.”
Lộ Kha Đồng nổi giận: “Khưu Lạc Dân! Anh ăn đồ nước ngoài khùng rồi hả!”
Khưu Lạc Dân không sợ trời không sợ đất nói: “Có giỏi bảo Phí Nguyên ngồi máy bay qua đánh anh vỡ đầu đi, trăng nơi đất khách vẫn tròn xoe, nhưng mà anh sống rất an toàn!”
Sau khi lễ thành nhân kết thúc, trời đã sẩm tối. Do Phí Nguyên lái xe máy nên không thể đi chung với Phí Đắc An, Phí Đắc An đã sớm chờ hết nổi, nói: “Mày dọn dẹp xong về nhà đi, ba mày phải tranh thủ đi xem thịt dê.”
Lộ Kha Đồng ngồi trong lớp nghe tiếng bước chân như đoàn quân, chờ mọi người trở về mới phát hiện vành mắt của nhiều bạn học đều đỏ hoe, lớp phó thể dục còn cầm khăn giấy lau nước mũi, cậu bèn hỏi: “Trời đất, cậu khóc hả?”
Lớp phó thể dục nói bằng giọng mũi: “Trường học khốn nạn lén lút quay clip cho phụ huynh, mẹ mình nói nghe cảm động quá, mình yêu mẹ mình.”
Lộ Kha Đồng chưa được trải nghiệm nên không tiếp lời, lớp phó thể dục không hài lòng: “Làm gì vậy, tốt xấu gì cũng bè theo đi chứ, bộ cậu không yêu mẹ cậu hả.”
Lộ Kha Đồng dùng sức đá đối phương một cú: “Ai nói mình không bè, trường học khốn nạn!” Bè xong nghĩ thầm, mình cũng yêu mẹ mình nha.
Dọn dẹp xong xuôi, Phí Nguyên cùng Lộ Kha Đồng rời khỏi trường, sau khi lấy xe máy, Lộ Kha Đồng lại không lên, nói: “Em nghe chú nói tối nay ăn lẩu dê, anh không cần chở em về đâu, em tự đón taxi.”
“Lỗ tai thính thật.” Phí Nguyên treo cặp của cậu lên tay lái, đoạn vẫy tay ý bảo cậu lên xe, chờ cậu ngồi xong mới nói: “Lẩu dê làm sao thú vị bằng chở em về nhà.”
Phí Nguyên lái không nhanh, như thể cố ý kéo dài thời gian. Chờ khi còn một giao lộ là đến nơi, Lộ Kha Đồng úp sấp trên lưng Phí Nguyên, nói: “Còn hai năm nữa em mới trưởng thành, đến lúc đó tốt nghiệp rồi cũng không còn ai tổ chức lễ cho em, em lỗ vốn rồi.”
Ngừng đèn đỏ, Phí Nguyên bóp cổ tay đang ôm hông mình, lạnh giọng nói: “Bảo ba em đến hội trường nhân dân thành phố tổ chức cho em kìa.” Lộ Kha Đồng hoảng hốt, vội vàng dụi dụi mặt giả ngu, nói: “Ba muốn tổ chức cho con hả, cảm ơn ba nha.”
Phí Nguyên nghiêng đầu nói: “Được thôi, ba xử cả con luôn.”
* 办: từ này có nghĩa là xử lý, lo liệu, tổ chức. Em Lộ thì ý ẻm là tổ chức còn tui nghĩ ý anh Phí là “xử” như mọi người đang nghĩ á, mà đúng là xử thiệt mà =))))))
Sau khi đến nơi, Lộ Kha Đồng xuống xe, đeo cặp xong hôn Phí Nguyên một cái rồi mới chuẩn bị về nhà. Thật ra từ khi Ôn Ngưng đi Mỹ, cậu không còn thích nhà nữa, đôi lúc Lộ Nhược Bồi sẽ ở nhà, đôi lúc chỉ có một mình cậu, ngày nào cũng muốn rề rà với Phí Nguyên, lâu được chừng nào hay chừng nấy.
Cậu nắm quai cặp chạy trở lại, cười hì hì nhìn Phí Nguyên.
Phí Nguyên chân dài chống đất, nhìn gương mặt Lộ Kha Đồng dưới ánh đèn mờ, nhịn không được mà nghĩ, lúc ở hội trường toàn là cha mẹ người khác, chắc chắn Lộ Kha Đồng thiếu cảm giác an toàn lắm đây.
“Anh đại, ngày mai gặp nha.” Dứt lời, Lộ Kha Đồng xoay người đi về.
Nhớ đến lời nói ở căn tin, trong lòng Phí Nguyên dao động, thế rồi gọi một tiếng “Lộ Lộ”. Chờ Lộ Kha Đồng quay lại nhìn mình, Phí Nguyên hỏi: “Muốn cao chạy xa bay với anh thật sao?”
“Thật mà!”
“Vậy đi đâu đây?”
Lộ Kha Đồng không giỏi địa lý, nhưng vẫn còn nhớ cực Nam và cực Bắc viết trong sách, cậu hô lớn: “Từ Mạc Hà đến bãi ngầm James!”
Trời nam đất bắc đều muốn đi với anh.
*Mạc Hà đến bãi ngầm James kiểu như từ cực Nam đến cực Bắc Trung Quốc ấy. Trung Quốc tuyên bố bãi ngầm James (bãi ngầm Tăng Mẫu) là điểm cực Nam của lãnh thổ nước mình, hiện nó đang là đối tượng tranh chấp giữa Trung Quốc, Đài Loan và Malaysia. Mạc Hà là một huyện thuộc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc.
Phí Nguyên cười cười với cậu, chưa nói được hay không được, sau đó quay đầu xe biến mất ở góc đường.
Chỉ nói đùa thôi hả? Lộ Kha Đồng còn đứng yên tại chỗ, mừng xong lại thấy hơi mất mát.
Tiếp tục đi về hướng nhà mình, di động thình lình reo lên, tên của Phí Nguyên lấp lóe. Lộ Kha Đồng kinh ngạc bắt máy, hỏi: “Gì vậy anh?”
“Mạc Hà đến bãi ngầm James thì gần quá.”
Lộ Kha Đồng chớp chớp mắt, dường như có thể nghe được nhịp tim của mình.
Phí Nguyên ở đầu bên kia cười: “Cây non, đưa em đi chân trời góc biển có được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook