Đường Chân Trời FULL
-
Chương 8
Kỳ Ngôn quay đầu lại, chỉ về phía vòng đu quay khổng lồ đã sáng đèn, “Ngồi cái đó với tôi, được không?"
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ Kỳ Ngôn thực sự rất hiểu, hắn quá biết làm thế nào có thể khiến tôi áy náy, sao đó lại thế nào nhân lúc tôi đang hổ thẹn mà đưa ra lời mời khiến tôi không cách nào từ chối.
Nơi vòng đu quay khổng lồ đa phần là các cặp tình nhân khoác tay nhau, tôi và Kỳ Ngôn một nam một nữ đi cùng nhau, cũng bị ngộ nhận là một đôi.
Gương mặt của nhân viên công tác đang mỉm cười, khi chúng tôi đi lên phía trên thì đưa một cành hồng vào tay Kỳ Ngôn, “Quý ngài, khi vòng đu quay lên đến nơi cao nhất nhớ tặng cho bạn gái của anh nhé.
"
Kỳ Ngôn nhìn cành qua, không phản bác.
Vòng đu quay chậm rãi lên cao, toàn bộ khung cảnh của công viên giải trí dần rõ nét trong mắt chúng tôi.
Bỗng nhiên tôi lên tiếng hỏi hắn: “Anh thực sự chưa từng chơi trò này sao?"
Kỳ Ngôn luôn duy trì bộ dáng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, thấp giọng trả lời “Ừ.
"
Tôi hỏi tiếp: “Vậy lúc nhỏ anh trải qua thế nào?"
“Đọc sách, học tập.
"
"Hả!.
" Tôi kéo dài ngữ điệu, rồi kéo xuống dưới.
Ai mà biết được Kỳ Ngôn lại bật cười, hắn nói: “Đừng có dùng giọng điệu thương xót này có được không, tôi học đấu kiếm cưỡi ngựa, lúc em còn học cấp hai, tôi đã được các show thời trang lớn mời đi rồi.
"
Biểu cảm thương xót trên mặt còn chưa kịp thu lại, tôi phẫn hận nhìn người đàn ông này một cái.
Mãi đến khi hắn hỏi ngược lại tô: “Vậy còn em thì sao, hồi còn nhỏ trông em như thế nào?"
Tôi suy nghĩ một lát, nói: “Chơi đó, chính là chơi bời.
"
"Bố mẹ tôi chẳng để ý đến tôi, xuống sông bắt cá, trèo cây móc trứng chim tôi đều đã làm qua.
"
Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng xoay đầu lại, hắn trịnh trọng gọi tên tôi, nói: “Liên Vị Chi, đây là lần đầu tiên em nhắc tới bố mẹ em với tôi, nhắc tới quá khứ của em.
"
Tôi ngây ngốc, khẽ sờ lên mũi, “Cái này thì có gì hay mà nhắc"
"Thế nhưng tôi rất muốn biết.
" Hắn chống hai tay lên đùi, bỗng nhiên ghé sát lại gần tôi nói, “Tôi muốn biết những ngày tháng tôi chưa từng xuất hiện, rốt cuộc trông em như thế nào.
"
Tôi cảm thấy không thoải mái vì khoảng cách đột ngột bị kéo gần này, gần đến mức tôi dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Kỳ Ngôn.
Trong đầu tôi trở nên hổn loạn, hỗn loạn tới mức tôi bắt đầu nói linh ta linh tinh.
Tôi nói: “Chính là, chính là đánh nhau từ nhỏ, rồi đạp ghế kéo bàn cũng từng xé bài vở của người khác nữa.
"
Kỳ Ngôn khoanh tay lại, “Vậy đó nhất định là lỗi của người khác.
"
Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông đã dựa về chỗ cũ, cổ áo hơi mở, màn đêm buông xuống gần như khiến cả người hắn chìm trong bóng đêm lặng lẽ, hệt như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích nào đó chạy ra, thế nhưng thực chất lại là một đứa trẻ ác ma.
Con người như thế này, sao có thể hễ mở miệng là tràn ngập an ủi và sợ hãi kia chứ?
Tôi liếc qua, tiếp tục nói: “Thực ra vẫn còn ốổn, tới cấp ba tôi không như thế nữa"
Giọng nói nhẹ nhàng của Kỳ Ngôn vang lên, “Là bởi vì gặp được bọn Lâm Tử Tiêu sao?"
Hắn nhắc tới Lâm Tử Tiêu, nhưng không chỉ có một mình Lâm Tử Tiêu, hắn còn nói “bọn họ"
Tôi ngây người.
Cho dù trước đó tôi đã dự cảm Kỳ Ngôn đã đoán được một hai, nhưng không ngờ rằng còn mặt đối mặt với hắn chính thức nhắc về đoạn quá khứ kia, và còn câu chuyện được che kín bụi, bọn họ của năm đó.
Vòng quay khổng lồ đã lên rất cao, có thể nhìn thấy những ngọn đèn dưới mặt đất, hệt như những ngôi sao nho nhỏ.
Kỳ Ngôn nhìn tôi, chỉ nhìn một mình tôi, mãi lâu sau, hắn giơ ngón trỏ chỉ vào bản thân.
“Nếu như tôi không giống hắn, vậy câu chuyện của chúng ta có phải sẽ không giống như thế này không.
"
Hắn đang hỏi, nhưng lại hỏi vấn đề mà tôi không có cách nào trả lời.
Tôi chẳng biết bản thân mình m lặng bao lâu, mãi đến khi cả người đã cứng ngắc.
Nhưng Kỳ Ngôn bỗng hệt như một thứ đồ chơi bị lên dây cót, hắn cười cười phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Tôi không hỏi nữa.
"
Sau đó, hắn giơ tay lên, chậm chạp chỉ vươn về phía tôi.
Tôi nhìn thấy đóa hồng đang ngủ say giữa màn đêm, Kỳ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Đến điểm cao nhất rồi.
"
Tôi cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hệt như đã ước hẹn từ trước, bên ngoài vang lên tiếng vang cực lớn, sau đó từng chùm pháo hoa nở rộ.
Trong tiếng vang cực lớn ấy, dường như tôi nghe thấy Kỳ Ngôn dùng âm thanh càng nhỏ hơn nói một câu.
“Tôi yêu em.
"
Bở vì yêu em, cho nên bất luận phải trái đúng sai tôi đều thiên vị em, vì tôi yêu em, nên cho dù đã biết được đáp án cũng sẽ vờ như không biết.
Bởi vì, tôi yếu em.
Khi vòng đu quay khổng lồ đáp xuống mặt đất, chúng tôi ăn ý duy trì sự im lặng.
Đã tới thời gian công viên đóng cửa, du khách đều đang lục tục ra về, tôi và Kỳ Ngôn kẹp trong dòng người, cũng đang chậm chạp lê bước về phía trước.
Trợ lý của hắn đã đợi ở ngoài cổng, khi nhìn thấy quần áo trên người Kỳ Ngôn, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Sao sếp lại! "
Hắn nhấc chân đi về phía trước, âm thanh phía trước vang lên, “Lên đi, tôi đưa em về"
Mãi đến khi đóng cửa xe, tôi mới tỉnh lại trong cơn hoảng thần.
Kỳ Ngôn thì chỉ có thể là Kỳ Ngôn thôi đúng không?
Ra khỏi công viên giải trí, thay đi chiếc áo sơ mi hoa hòe xấu xí, hắn vẫn là đương gia của nhà họ Kỳ, người đứng trên đỉnh của tòa nhà văn phòng.
Vòng đi quay khổng lồ cuối cùng cũng sẽ chạm đất, hoa hồng rồi cũng sẽ tàn, hệt như lúc này tôi đang ngồi cạnh Kỳ Ngôn, dường như mọi thứ đều giống nhau, lại không giống nhau.
Lúc chúng tôi gần gũi nhất, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, mà lúc xa nhất, cũng chẳng qua là ngồi ngay bên cạnh nhưng mỗi người đều mang lòng riêng, nhưng trên thế giới này, đã không có khoảng cách nào xa xôi hơn điều này nữa.
Từ khoảnh khắc khởi động xe trở đi, trợ lý bắt đầu kéo rèm xe lại.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn không thấu bản thân mình đang nghĩ cái gì, cũng giống như tôi không biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì vậy.
Bỗng nhiên, Kỳ Ngôn nói: “Có thể đừng để tôi đợi quá lâu không.
"
Tôi bật thốt một tiếng “hữ?" đại diện cho cầu nghi vấn.
Tôi quay đầu lại, nhưng phát hiện hắn vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đang mưa lâm thẩm, từng hạt mưa vương trên mặt kính hệt như một lớp kim cương vụn võ, rồi dường như đang thu thập từng ánh đèn màu bên ngoài lắng đọng trên từng giọt nước, sau đó chiếu sáng gương mặt của hắn.
"Tôi có thể đợi em, nhưng không thể quá lâu.
Tôi không thể nào giống như Lâm Tử Tiêu, giống như một kỵ sĩ thầm lặng canh giữ bên cạnh em một lần là mấy năm trời, sau đó trợ mắt nhìn em yêu người khác, thất tình, lại tiếp tục yêu đương.
"
"Hiện giờ em có thể không thích tôi, tôi cũng sẽ cố gắng khiến em thích tôi, thế nhưng! "
Hắn ngoảnh đầu lại, ánh sáng của ngọn đèn neon chiếu rọi lên sống mũi của hắn.
“Hãy nhanh chóng cho tôi đáp án, đừng để tôi phải đợi quá lâu, được không?"
Tôi chưa từng thấy một Kỳ Ngôn như thế này, khóe môi không còn mang theo nụ cười, hắn như đang ngây ngốc, thế nhưng logic của những câu vừa nói lại rành mạch vô cùng.
Rõ ràng là ngữ điệu lạnh lùng, đầu mũi nhắn lại nhưng lại khiến hắn trông như một chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Khiến tôi vốn định từ chối thẳng thừng thế nhưng không nói được câu từ tàn nhẫn, tôi cùi gằm đầu xuống.
Có lẽ khoảnh khắc đó tôi tin rằng, cũng thực sự tin tưởng, tôi và Kỳ Ngôn, vẫn có thể làm lại từ đầu.
Tiếng chuông của cuộc gọi video vang lên, tôi nhìn vào người gọi đến, ngập ngừng mãi mới nhấn vào nút nhận máy.
“A lô, có việc gì sao?"
Nhân viên đứng bên cạnh đang xay bột cà phê ngạc nhiên nhìn tôi một cái, có lẽ là chưa từng thấy giọng điệu gắt gỏng này của tôi bao giờ.
Tôi ừ mấy tiếng vào điện thoại, câu cuối cùng là “Ngày mai ở nhà con, tới lúc đó thì đến đi.
"
Cúp điện thoại, nhân viên dè dặt hỏi tôi đó là ai, tôi khựng lại, nói: “Mẹ chị.
"
Mẹ tôi.
Bao nhiều năm rồi, tôi chưa từng nhắc tới cái xưng hô này.
Thời thơ ấu của tôi không hề hạnh phúc, nguyên nhân là bởi hôn nhân của bố mẹ không hạnh phúc.
Bọn họ ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi còn nhớ có một hôm, tôi ngồi co ro ở trong góc của ghế số pha khóc lóc.
Bố tôi hút hết điếu này đến điếu khác, ông nói: “Chẳng phải cô chế tôi vô dụng sao?"
Rất lạ lùng, có những người cha, bọn họ biết bản thân vô dụng, nhưng không bao giờ nói mình vô dụng, chỉ nói vợ chế mình vô dụng.
Thế nhưng oán trời, thán đất, dù sao cũng chưa bao giờ oán hận chính mình.
Cảm xúc của mẹ tôi có lẽ cũng bởi câu nói này mà hoàn toàn bùng nổ, mẹ tôi bật khóc, “Nếu tôi chế bai anh, ban đầu còn lấy anh sao?"
Những cuộc tranh cãi như thế này trong ký ức của tôi diễn ra vô số lần, thế nhưng lần đó không giống.
Những câu trách móc trong tưởng tượng của mẹ sau đó cũng không có, mà bà cố gắng khống chế cảm xúc của mình, rút một tập văn kiện trong túi ra, bà nói: “Ký đi.
"
Vậy nên từ đó về sau, trong sinh mệnh của tôi hoàn toàn mất đi vai trò người cha này.
Thế nhưng mę tôi sau khi ly hôn hiển nhiên vui vẻ hơn quá khứ nhiều, hoặc lá nói, trước khi bà kết hôn, vốn chính là cô gái thích cười thích đùa.
Trong năm tôi lên cấp hai, bà quen biết với người chồng hiện tại, sau đó kết hôm chớp nhoáng.
Cuộc hôn nhân mới của bà rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức khiến tôi cảm thấy, sự tồn tại của tôi dường như không cần thiết.
Có lẽ thời kỳ nổi loạn đã tới, hoặc có lẽ chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của người mẹ duy nhất này, tôi đã trở thành học sinh bất lương trong mắt vô số bậc phụ huynh và giáo viên.
Kiểu biểu đạt gập ghênh mà mẫu thuẫn này lên tới đỉnh điểm khi người chồng hiện tại của bà đưa tôi vào trường cấp ba A.
Từ đó về sau, quan hệ giữa hai mẹ con tôi dường như càng ngày càng kém, hoaawcj là chỉ có mình tôi đơn phương chiến tranh lạnh khiến cho mối quan hệ này ngày càng kém.
Mãi đến khi tôi tốt nghiệp, thi vào đại học A, tự đi làm thêm kiếm tiền, số tiền hằng tháng mẹ tôi gửi vào trong thẻ tôi không động tới một đồng, có vẻ như chỉ có thế, mới có thể bảo toàn chút tự tôn còn sót chẳng bao nhiêu của tôi.
Mà năm mới hằng năm, bà đều gửi tin nhắn hỏi tôi có muốn về nhà đón năm mới không, nhưng đều bị tôi ngó lơ.
Đó là nhà của bà, mà không phải nhà của tôi.
Thế nhưng bao nhiêu năm qua đi, đầy là lần đầu tiên bà đề cập tới chuyện gặp tôi một lần cứng rắn như thế.
Tôi không biết là vì cái gì, thế nhưng trong đáy lòng, vẫn có dự cảm không lành đang xảy ra.
"Bao nhiều năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên mẹ tới nơi con ở.
"
Người phụ nữ mặc quần áo thoải mái, bên vai có đeo một chiếc túi, người đẹp sẽ già đi nhưng vẻ đẹp vẫn mãi còn đó.
Tôi đứng khoanh tay dựa vào cánh cửa, “Nói đi, có chuyện gì.
"
Đây là người mẹ sinh ra và nuôi tôi lớn lên, tôi nghĩ tôi nên yêu bà ấy, thế nhưng vừa mở miệng, trong giọng nói không tự chủ mang theo chấm chọc.
Nhưng bà không để bụng, ma ngồi xuống ghế số pha, vẫy tay với tôi hệt như hồi còn nhỏ, “Tới đây.
"
Tôi ngồi cách bà một vị trí.
"Vị Chi, mẹ muốn đưa còn về nhà.
"
"Không thể nào.
"
Lời vừa nói ra, đã bị tôi phủ quyết.
Bà có chút gấp gáp, “Rốt cuộc con đang chấp nhất cái gì chứ?"
"Mẹ và chú Lưu bao nhiều năm nay không sinh con, đợi chúng ta già rồi, đi rồi, còn lại những thứ này chẳng phải đều là của con hay sao.
"
Giọng điệu của tôi thong thả chậm rãi, “Không cần.
"
Tôi tiếp tục nói: “Ông ấy có con với người vợ trước, con lại không phải là con gái của ông ấy, đồ của ông ấy con không cần.
"
Nghe thấy lời này, trong mắt bà lộ ra vẻ bi thương, “Mẹ thực sự không hiểu được, vì sao con lại kháng cự chú Lưu như thế, rõ ràng! "
Tôi mất kiến nhẫn ngắt lời bà, “Mẹ có thể đừng miễn cưỡng con dung nhập vào gia đình của mẹ nữa được không.
"
"Càng đừng lấy lý do bao năm nay không sinh con trở thành cái có vì tốt cho con nữa.
"
Bà hơi há miệng, dường như vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu xuống.
Giọng nói của bà chậm rãi vang lên, “Vị Chi, mẹ thực sự rất có lỗi khi không cho con được một gia đình hoàn chỉnh.
Bao nhiêu năm nay, mẹ cũng sợ vì lỗi lầm của mẹ, mà con có ác cảm với hôn nhân.
"
“Mẹ vẫn luôn muốn con tiếp nhận chú Lưu, muốn bù đắp cho con, có lẽ là mẹ dùng sai cách, nhưng mẹ hi vọng con đừng hận mẹ, được không?"
Tôi im lặng rất lâu, tôi muốn nói thực ra tôi chưa từng trách bà, càng không trách bà đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
Trên thế gian này làm gì có đứa trẻ nào không hi vọng mẹ mình được hạnh phúc chứ?
Nhưng những lời trong lòng này, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài mỏng manh, và một câu “Con đi rót cho mẹ cốc nước.
"
Bà vội vã đứng dậy, vội nói “Không cần" , khoảnh khắc cúi đầu và vẫn còn gạt lệ.
Bà nói: “Thời gian không còn sớm, mẹ đi trước đây, không làm phiền con nữa.
"
Mãi đến khi tiếng sập cửa vang lên, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấy không khỏi ngẩn người.
Tôi cảm thấy bao nhiêu năm nay tôi sống hệt như một du hồn.
Tôi không hận mẹ mình, nhưng không cách nào hòa giải được với bà, tôi yêu thiếu niên của tôi, nhưng không cách nào ỏ bên cạnh anh.
Tình thân, tình yêu, tình bạn, những thứ này rốt cuộc là gì đây? Tôi thực sự từng cảm nhận được sao?
Tôi nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy cô độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook