Chạng vạng, tôi và Kỳ Ngọc dùng ăn cơm xong, em ấy kiên quyết dẫn tôi về biệt thự một chuyến.
“Anh trai em đi công tác ở Thượng Hải rồi, chị sẽ không phải đụng mặt anh ấy đâu, yên tâm đi."
"Anh trai sợ em buồn chán, nên nuôi một chú chó ở nhà anh ấy, đáng yêu lắm đó, em đưa chị đi nhìn thử."
Không đỡ nổi cảnh bị cô gái nhỏ cứ quấn quýt làm nũng mãi, tôi nghĩ dù sao Kỳ Ngôn cũng không ở nhà, nên tôi gật đầu đồng ý.
“Vậy em không được nói cho anh ta biết chị từng đến nhé."
"Vâng!"
Tài xế dừng trước cổng, Kỳ Ngọc kéo tôi chạy ra sau vườn.
Một chú chó vàng nhỏ đang nằm ngủ say trên bãi cỏ, nghe thấy tiếng động, hai tai nó rung lên, sau đó nhanh chóng chạy về phía chúng tôi.
“Nó là Tiểu Hoàng, bị người ta ném bên đường, em thấy nó đáng thương, nhưng SỢ ôm về nhà bị bố mẹ mắng, nên đem nó đến đây nuôi."
Cho nên không phải là sợ Kỳ Ngôn cô đơn, mà là sợ bố mẹ trách móc hả.
"Em còn mua quần áo cho nó nữa đó, để trong phòng của anh em, chị có thể đi lấy giúp em được không?"
Vừa nghe tới đây tôi khựng lại, bỏ qua việc tại sao Kỳ Ngọc lại để quần áo của chó lẫn với anh trai mình, tôi chỉ nhớ đến dáng vẻ phòng bị của Kỳ
Ngôn đối với việc tôi vào phòng ngủ của hắn.
Tôi nói: “Không ổn lắm đâu."
Kỳ Ngọc “À" một tiếng, đứng thẳng dậy, nhưng bị chú chó nhỏ cắn lấy vạt váy, giằng lấy không để em ấy đi.
Một người một chí giằng co một lúc lâu, cuối cùng tôi đau đầu đỡ trán, “Quên đi, chị đi cho."
Bài trí trong biệt thự chưa từng thay đổi, lúc tôi đi như thế nào, hiện giờ vẫn y hệt như thế.
Đi lên tầng hai, cửa phòng ngủ của Kỳ Ngôn không hề khóa.
Tôi đặt tay lên nắm cửa hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm: “Đây là Kỳ Ngọc bảo tôi lên, anh đừng trách tôi."
Thực ra trong ba năm này số lần tôi bước vào căn phòng này không nhiều, có vài lần đều là Kỳ Ngôn đi xã giao uống say, tôi đỡ hắn về phòng.
Thiết kế trong phòng rất đơn giản, phong cách lấy màu đen trắng làm chủ.
Trừ những đồ gia dụng cần thiết ra thì không có đồ đạc nào dư thừa, cho nên tôi căn bản không nghĩ ra được trừ bỏ bức ảnh trên tủ đầu giường ra, hắn còn thứ gì cần giấu tôi nữa.
Tôi liếc lên tủ đầu giường, quả nhiên bức ảnh của Vu Hạ vẫn được bày ở đó, ở ngay bên cạnh bức ảnh gia đình của hắn.
Kỳ Ngọc chỉ nói cho tôi biết quần áo để trong phòng Kỳ Ngôn, nhưng không nói cụ thể ở chỗ nào, nhưng tôi nghĩ chắc không đến nỗi để chung trong tủ quần áo của người chứ.
Tôi kéo ngăn tủi dưới tivi ra, không có.


Ngăn tủ bàn làm việc, không có.
Cuối cùng tôi đi tới chiếc tủ đầu giường, kéo ngăn tủ ra, đúng như dự đoán có mấy bộ quần áo của chó.
Tôi cầm lên, nhưng ngoài ý muốn phát hiện ra một thứ rất quen mắt.
"Liên Liên sao chị lâu thế ạ..."
Cửa phòng được mở ra, tôi thảng thốt ngẩng đầu lên, nhưng lại đối diện với đôi mắt hoảng loạn y hệt của Kỳ Ngọc.
Em ấy nhìn vào xấp ảnh trên tay tôi, , mà vừa rồi tôi mới lật xem hết số ấy, không ai rõ hơn tôi trên ấy rốt cuộc là thứ gì....
Đó là tôi hồ học cấp ba, là tôi đạt được vị trí số một trong hạng mục chạy dài ở hội khỏe, là tôi đang cãi cọ nô đùa với Lâm Tử Tiêu ở sân vận động, là tôi đang làm tạo hình chữ V xấu xí chụp ảnh tốt nghiệp....
Thế nhưng, tại sao Kỳ Ngôn lại có những thứ này?
Trong căn phòng, im lặng giữa tôi và Kỳ Ngọc vẫn tiếp tục.
Nhưng từ biểu hiện của em ấy, tôi biết em ấy cũng là người biết chuyện.
Tôi giơ đổ trong tay lên, “Không giải thích chút sao?"
Hiển nhiên Kỳ Ngọc hoảng hốt nói: “Hay là đợi anh trai em quay về, rồi nói với chị ạ?"
Tôi nói được, “Nếu đã là đồ của chị, vậy chị cầm về trước đây."
“Đừng!" Em ấy hét lên một tiếng.
Sau đó lại lẩm bẩm, “Anh em thực sự không cho em nói đầu"
Tôi không nói nữa, chỉ cúi đầu nhìn em ấy.
Cuối cùng, Kỳ Ngọc dường như không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của tôi, vẫn mở miệng.
Từ lời nói của em ấy, tôi nghe được một câu chuyện khác hoàn toàn với nhận thức ba năm nay của tôi.
"Vậy cô ấy thì sao?"
Tôi chỉ vào khung ảnh trên tủ đầu giường.
Kỳ Ngọc ngờ vực nói: “Chị Hạ là con gái của nhà thế giao với nhà em, ba chúng em lớn lên cùng nhau.

Lúc còn nhỏ anh em nói chị ấy ngốc giống hệt em, lúc nào cũng chế bọn em."
Vậy tại sao lại đặt ở trên tủ đầu giường.
Vấn để này xoay chuyển trong lòng tôi một vòng, nhưng khi nhìn đến một tấm ảnh gia đình khác tôi mới có cảm giác bừng tỉnh ngộ.
Cho nên....Chỉ là em gái? Chỉ là bạn bè?
Trách không được khi Kỳ Ngôn nghe thấy tôi chất vấn hắn chuyện liên quan tới Vu Hạ, không có phẫn nộ, chỉ có ngờ vực.

Cho nên, người Kỳ Ngôn thích là tôi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thậm chí tôi còn cảm giác được giọng nói của mình đang run rẩy.
“Ảnh chị để lại đây, chị...chị về trước nhé."
Trước khi Kỳ Ngọc phản ứng lại, tôi đã nhét đồ vào trong tay em ấy, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tôi chạy một mạch ra khỏi biệt thự.
Ra khỏi cổng, những thứ hỗn độn trong đầu vừa rồi lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Từng khung cảnh trong ba năm qua hiện lên vô cùng sắc nét trước mắt tôi.
Không cẩn biết công việc có bận rộn hay không, nhưng trong ngày sinh nhật tôi Kỳ Ngôn đều để trống một ngày ở cùng tôi.

Người không cẩn biết đi công tác ở đầu cũng sẽ đem quà về cho tôi là Kỳ Ngôn.

Người thi thoảng tức giận nhưng mỗi khi được dỗ dành thì hết ngay là Kỳ Ngôn.
Thậm chí là Kỳ Ngôn thủa ban đầu, cẩn thận dè dặt hỏi tên tôi.
Tôi từng cho rằng đó là dịu dàng thuộc về người khác, nên đối với điều đó tôi chẳng hề để tâm, thế nhưng thực tế, nó vốn dĩ là câu chuyện thuộc về tôi sao?
Con người trong lúc tự cho rằng không nhận được tình yêu sẽ không cảm thấy đau khổ, thế nhưng khi biết bản thân được yêu, lại trở nên vô cùng yếu ót.
Tôi đi bộ trên đường, sự áy náy và trống rống trong lòng dường như khiến tôi trở về ngày mà bố mẹ ly hôn.
Tôi bắt đầu hỏi bản thân, bao nhiêu năm qua đi, phải chăng tôi luôn là người làm sai không?
[Dụ Thanh]..
Trong một bệnh viện tư nhân, ánh nắng chiếu rọi từ cửa sổ sát đất cực lớn vào trong phòng.
Lâm Tử Tiêu ngồi trên số pha, nhìn người đứng trước cửa sổ, đứng quay lưng lại với anh.
“Nói với cô ấy chưa?"
Người đàn ông chậm chạp xoay người lại, lộ ra gương mặt ưa nhìn sạch sẽ.
"Tôi vẫn chưa nghĩ xong nên mở miệng như thế nào."
Lâm Tử Tiêu cúi đầu xuống, ma sát cổ tay của mình, nhìn không ra biểu cảm gì.
Cậu ta nói: “Có lẽ cô ấy sẽ rất vui."
"Thật không," Người đàn ông lẩm bẩm nói, “Có lẽ cô ấy sẽ trách tô."

Năm ấy, anh đồng ý sẽ tới đại học A với Liên Vị Chi, thực ra anh không hề nói dối.
Thậm chí khoảnh khắc anh đứng trên sân khấu ấy, anh vẫn cho rằng như vậy.
Mãi đến khi về nhà, nhìn thấy mẹ ngất xỉu trước mặt mình, năm ấy là mẹ quay về muốn ở cùng anh vượt qua cuộc thi vào đại học, không người nào cảm thấy bệnh tình của mẹ anh đã ổn định sẽ xảy ra chuyện như thế này, thậm chí ngay cả bố anh cũng yên tâm đến mức không quay về cùng bà.
Sau đó gọi bác sĩ, đứng ngoài phòng cấp cứu cả một đêm.
Ngay cả anh cũng quên mất bản thân mình làm thế nào để vượt qua.
Khi bên ngoài cửa sổ xuất hiện ánh sáng, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt đi, mẹ anh tìm được một đường sống trong cõi chết.
Thế nhưng gương mặt của bác sĩ vẫn nhăn chặt lại, ông ta nói trạng thái tâm lý của mẹ anh càng ngày càng kém, lần này uống quá nhiều thuốc nên mới dẫn tới tình trạng hôn mê, cứu được là dựa vào may mắn, lần sau thì không nắm chắc.
Anh hỏi vậy làm thế nào?
Bác sĩ nói, tốt nhất là để mẹ anh thay đổi môi trường sống, để bà hoàn toàn rời khỏi nơi có thể khiến bà nhớ lại những chuyện không vui kia.
Giống hệt như bac sĩ năm đó nói.
Anh nhớ tới chuyện bố anh khuyên anh ra nước ngoài học tài chính, nhưng sau khi trưởng thành lần đầu tiên anh từ chối bố mình, trong lúc này vì an nguy của mẹ, anh không thể không chấp nhận lựa chọn đó.
Mẹ đã mất đi một người con trai, không thể để bà ở trong một môi trường xa lạ mà không có một đứa con bầu bạn được.
Lúc còn nhỏ là vì việc học và anh sợ không thích ứng được, sau khi trưởng thanh anh biết bản thân nên hiểu chuyện rồi.
Dụ Thanh nghĩ, chuyện này anh cần phải dùng cả đời này để bù đắp.
Còn về Liên Vị Chi....
Anh thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc, chặt đứt mọi con đường khiến cô gái kia có thể tìm thấy anh.
Anh nghĩ, không có anh, cô gái cởi mở rực rỡ ấy có lẽ vẫn có thể sống thật tốt.
Cho dù chỉ có mình anh biết, những thứ đó tuyệt đối không phải anh SỢ cô ấy sẽ tìm thấy anh, mà anh rõ ràng, chỉ cần bản thân nhìn vào đôi mắt ấy, anh sẽ không thể nào đi được nữa.
Mà anh không đi không được.
Đây là món nợ mà anh nợ, đây là số mệnh của anh.
“Này, Dụ Thanh, sau này cậu muốn làm gì thế?"
Mùa hè cuối cùng trước kì thi đại học, thời tiết khô nóng hệt như quãng thời gian thanh xuân ngắn gấp gáp mà ngắn ngủi của đám thiếu niên.
Liên Vị Chi dán mặt lên mặt bàn để tìm kiếm mát mẻ.
Lâm Tử Tiểu loạng choạng chạy tới trước mặt bọn họ nghe thấy vội cướp lời: “Chắc chắn người ta phải quay về thừa kế gia sản rồi."
Liên Vị Chi đập lên bàn tay định ăn vụng khoai tây chiến của cậu ta, quay lại nói: “Không phải, phải xem bản thân Dụ Thanh thích gì chứ"
"Tôi sao?" Dụ Thanh chỉ vào bản thân mình.
Anh gần như chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này.
Từ trước đến nay, anh đều cảm thấy bản thân mình đang đi trên con đường đã được định sẵn, thành tích ưu tú từ nhỏ đến lớn, và còn chuyên ngành cần học trong tương lại, sau này tiếp nhận việc làm ăn của bố mẹ, sống một cuộc sống giàu sang vô lo vô nghĩ cả đời.
Anh nhớ tới lời Liên Vị Chi vừa nói, đúng nhỉ, bản thân anh thích gì đây?
Liên Vị Chi thấy anh im lặng, thao thao bất tuyệt lấy ví dụ, “Cậu đàn dương cầm tốt như thế, có thể làm nhà âm nhạc đó, thành thích cũng không tổi, giáo viên cũng tốt, thế nhưng giáo viên phải chịu lắm ấm ức, vẫn là thôi đi..."
"Bác sĩ."

"Hử?" Liên Vị Chi vô thức ngờ vực câu trả lời đột ngột này.
"Tôi muốn....Làm bác sĩ."
Suy nghĩ như vậy một khi xuất hiện, gần như không thể nào khống chế được nữa, Dụ Thanh tiếp tục nói: “Tôi muốn chữa bệnh cứu người, muốn cứu rất nhiều người.

Cứu...rất nhiều gia đình."
Lúc này Liên Vị Chi không hề chú ý tới Lâm Tử Tiêu đang rơi vào trong yên lặng, mà hứng thú tiếp lời: “Được đó, được đó, bác sĩ tốt, vậy đợi đến khi cậu thực hiện được ước mơ của mình, tôi sẽ đi tìm cậu để chữa bệnh."
Dụ Thanh bị lời của cô chọc cười, anh nói: “Làm gì có ai nói như thế"
Chẳng biết có phải là từ khoảnh khắc ấy trở đi, một hạt giống cứ thế cắm rễ ở trong lòng anh.
Thậm chí không tiếc đi ngược lại với ý muốn của bố mình, anh cũng phải chọn vào học ngành y.
Hệt như chẳng biết có bao nhiêu người phản đối, anh biết sẽ luôn có một người vĩnh viễn ủng hộ lựa chọn của anh, mà chính bởi sự tồn tại của con người này, khiến anh trở nên yên tâm vô cùng.
[Liên Vị Chi]..
Có nhiều lúc xem tiểu thuyết thanh xuân, nhân vật chính đều tầm 16-17 tuổi, dường như chỉ cần ở trong độ tuổi ấy, làm việc gì cũng đều là đẹp đẽ cả.
Thế nhưng tôi không biết nên hình dung độ tuổi 16,17 của mình như thế nào.
Bố mẹ tôi ly hôn vào lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi tái hôn vào năm tôi học lớp 8, đối phương là một ông chủ có tiền, vẫy tay một cái đã đưa tôi vào học tại một trường cấp ba A, được xưng là trường quý tộc.
Tôi cảm thấy đây là một loại bù đắp cho nỗi áy náy của mẹ tôi đối với tôi bao năm nay, mà tôi căn bản không cần đến sự bù đắp này.
Trong độ tuổi đó, con người dễ dàng rơi vào hai kiểu cực đoan, một là, bạn yêu tất cả mọi người, hai là, bạn hận tất cả mọi người.
Mà tôi của khi ấy, thuộc vể vế sau.
Tôi từ chối tất cả mọi người đến gần, đuổi hết tất cả những người bên cạnh tôi, tôi gây chuyện, làm loạn, vô công rồi nghề, tôi cho rằng cuộc đời tôi cứ như vậy cho đến hết, mãi đến khi Dụ Than xuất hiện.
Tôi chưa bao giờ gặp được người sạch sẽ như thế.
Sạch đến nỗi dường như cuộc đời của anh, không hề trải qua bất cứ khổ nạn nào.
Tôi không sợ không có bạn bè, nhưng lại bắt đầu sỢ Dụ Thanh không coi tôi là bạn.
Vậy nên đến buổi trưa mọi người kết bạn thành nhóm đi ăn cơm với nhau, tôi nằm bò ra bàn giả vờ ngủ, mãi đến khi tỉnh lại trên bàn có một hộp bánh.
Giọng nói của thiếu niên mát lạnh, “Thấy trưa cậu không ăn cơm, tiện tay mua cho cậu chút đồ."
Anh ngừng chiếc bút đang xoay trên tay, quay đầu hỏi tôi: “Con gái các cậu....Có phải đều muốn giảm cân không?"
Tôi đã không nghe vào bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ ngốc nghếch gật đầu.
Anh thấy vậy nhăn mày lại, “Xinh đẹp đương nhiên là quan trọng, nhưng ăn cơm vẫn phải ăn."
Tôi nói được.
Cho nên từ đó về sau, nhà ăn cửa trường nhiều thêm bóng dáng của tôi và Dụ Thanh, còn cả Lâm Tử Tiêu ngày nào cũng khoác vai bá cổ tôi hét, “Ba chúng ta là anh em tốt."
Cho nên khi Dụ Thanh không từ mà biệt đặt chân lên máy bay tiến sang bờ bên kia đại dương, tôi phát hiện tiếc nuối lớn nhất trong lòng mình, là chưa thể chính thức nói với anh ấy một tiếng cảm ơn.
Cảm ơn anh, Dụ Thanh, cảm ơn anh đã xuất hiện vào tuổi 16 tồi tệ nhất của em, mới khiến em cuối cùng cũng trở thành người lương thiện giống như anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương