Đường Chân Trời FULL
-
Chương 3
“Đừng móc nữa, chiếc cúc kim cương bên trên mà bị móc xuống một chiếc cậu đền tôi một nghìn.
"
Tôi giận dữ, “Tôi khẩn trương còn không được hả.
"
Lâm Tử Tiêu bắt chéo hai chân lại, trên người mặc một cây vest trang trọng cũng không che lấp nổi bộ dáng bất cần đời của cậu ta.
"Không cần khẩn trương, chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ thôi, cứ coi như cậu vào thành phố tham gia một hôn lễ hào nhoáng là được.
"
"Cậu chế giễu tôi là người dưới quê hả?"
"Chẳng phải sao, quê mùa?"
"Cậu! "
Chiếc xe dừng trước cửa khác sạn, giọng nói của tài xế vang lên, “Tới rồi.
"
Lâm Tử Tiêu đỡ tôi xuống xe, sau đó kéo tay tôi khoác lên khuỷu tay cậu ta.
"Khoác chặt vào, đừng thả ra đấy.
"
"Biết rồi.
"
Cho dù ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm trời, tôi cũng chưa từng đồng ý đi cùng hắn tới bất cứ một hoạt động nào.
Có lẽ trong lòng tôi đã xác định rõ mối quan hệ này không được dài lâu, cho nên đã vô thức kháng cự xuất hiện chung với hắn bất cứ lúc nào, bớt việc vướng phải những rắc rối không cần thiết.
Nhưng tôi không ngờ rằng, thành phố này nhỏ tới mức khiến tôi gặp lại Kỳ Ngôn ở nơi này.
Đứng bên cạnh hắn là Kỳ Ngọc, từ khoảnh khắc bước vào cửa kia, tôi như bị trực giác sai bảo nhìn thẳng vào tầm mắt của bọn họ.
"Sao thế?" Lâm Tử Tiêu nghiêng mặt cúi đầu hỏi tôi.
Tôi buông tay ra sau đó vô thức túm chặt quần áo của cậu ta, lắc đầu.
Cậu ta vỗ lên tay tôi, nói: “Cậu đừng khẩn trương, có tôi đây.
"
Nghe thấy cầu này, cho dù ánh mắt kia vẫn nóng rực không giảm, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng bình tĩnh lạ thường.
Đúng rồi, câu chuyện của tôi và Kỳ Ngôn đã kết thúc rồi, lần nữa gặp lại giả vờ như không quen nhau là được.
Thế nhưng, thực sự có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Vấn đề này đã có đáp án, khoảnh khắc khi Kỳ Ngôn sải bước lớn đi thẳng tới trước mặt tôi.
Đáp án là không thể.
"Có chuyện gì sao, anh Kỳ?" Bàn tay kéo tôi của Lâm Tử Tiêu hơi dùng sức, muốn giấu tôi ra phía sau.
Giới nhà giàu của thành phố này rộng lớn như vậy, thì ra bọn họ đều quen biết.
Vậy Lâm Tử Tiêu có biết không, ba năm đó của chúng tôi!
Vấn đề này đột ngột xuất hiện, khiến trái tim tôi bỗng nhiên hoảng loạn.
Tôi ngẩng đầu lên, nhưng đụng phải gương mặt mang theo sự phẫn nộ của Kỳ Ngôn, với thứ cảm xúc trong đáy mắt mà tôi nhìn không hiểu.
Hắn làm lơ đi vấn đề của Lâm Tử Tiêu, cứ nhìn chằm chằm vào tôi, dường như hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Kỳ Ngọc vội vã chạy tới kéo cánh tay.
Có lẽ bởi vì chạy đi vội vàng nên gương mặt em ấy có chút trắng nhợt, Kỳ Ngọc nói với tôi: “Chị!.
.
Liên Liên, có thể trò chuyện riêng với em đôi cầu được không?"
Trên mặt Lâm Tử Tiêu hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, “Có phải các người có bệnh không!.
"
"Có thể.
" Tôi nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương mặt Lâm Tử Tiêu, mỉm cười an ủi, tôi nói: “Không sao đầu, tôi quay lại nhanh thôi.
"
Thực ra có rất nhiều lúc, những lựa chọn nhỏ nhặt có thể thay đổi cả đời người.
Thế nhưng trong tất cả sự lựa chọn, gần như mỗi một lần, tôi đều chọn cách buông tay Lâm Tử Tiêu.
Trong phòng thay đồ của khách sạn, hai mắt Kỳ Ngọc đỏ bừng.
"Quãng thời gian này chị dâu đi đầu vậy, em với anh em lo cho chị lắm.
"
Tôi nhăn mày lại, đính chính nói: “Chị và Kỳ Ngôn đã không còn quan hệ gì nữa, sau này em đừng dùng xưng hô này.
"
"Có phải anh ấy làm sai chuyện gì không? Em giúp chị mắng anh ấy có được không.
"
"Hôm ấy em không lừa chị đầu, anh trai em thực sự rất tức giận, vứt điện thoại của em đi còn nhốt em trên lầu nữa, chị dấu chị tin em đi! "
Tôi vẫn luôn cảm thấy ngây thơ chưa hiểu sự đời là một loại phẩm chất khó có đưỢc, thế nhưng trong lúc này, tôi bỗng thấy vô tri mà sự ngây thơ tích lũy được lại khiến người ta căm ghét đến thế.
Tôi hít sâu một hơi, lần đầu tiên nói nặng lời với Kỳ Ngọc: “Chị với anh em, với Kỳ Ngôn, vốn không phải loại quan hệ như em nghĩ, em hiểu không?"
"Vậy là cái gì?"
Cánh cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra, Kỳ Ngôn đứng dựa lên tủ, theo đó là mùi khói thuốc nồng nặc xộc thẳng từ hành lang vào.
Câu vừa rồi là hắn cất tiếng hỏi.
Tôi bỗng hối hận vì xuýt nữa nói toạc ra sự thật, khi Kỳ Ngôn xuất hiện, có lẽ là không muốn em gái biết đúng không?
Thế nhưng hắn nhìn tôi, lặp lại từng chữ một, “Vậy là cái gì?"
Kỳ Ngọc nhận ra được bầu không khí kì quặc giữa chúng tôi, nén nước mắt nức nở nói: “Hai người từ từ nói, em ra ngoài trước đây.
"
Khoảnh khắc đóng cửa lại, sự im lặng của tôi được phá vỡ, tôi mở miệng, giọng điệu mang theo chấm chọc mà chính bản thân tôi cũng không nhận ra được:
"Có cần thiết phải làm khó một vật thay thế bỏ đi hay không?"
Kỳ Ngôn cau mày: “Em đang nói cái gì thế?"
"Vậy tôi hỏi anh, Vu Hạ là ai?"
Cái tên này, lần đầu tiên xuất hiện giữa chúng tôi.
"Em hỏi tên cô ấy làm gì? Không đúng, sao em lại biết cô ấy.
"
Tôi giơ tay lên chỉ vào gương mặt mình, “Rất giống, đúng không?"
Tôi cho rằng bản thân đã nói đủ toạc ra rồi, thế nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ không hiểu.
Nhưng một giây sau, dường như Kỳ Ngôn đã hiểu ra được điều gì đó.
Trên mặt hắn tỏ vẻ đã hiểu, thậm chí có vài phần.
.
Buồn cười?
"Cho nên, vì cái này, một năm trước em đã bắt đầu tìm nhà.
Cho nên, em nhét Lã Tống cho tôi, để cô ta học theo mọi thứ của em tới bên cạnh tôi?"
Tôi ngẩn người, “Anh biết Lã Tống là tôi! "
Kỳ Ngôn mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên trong buổi tối nay mà tôi nhìn thấy.
Hắn giơ tay ra, khẽ chọc lên trán tôi, “Liên Vị Chi, em thực sự rất không thông minh.
"
Bầu không khí được làm ấm lại, dường như đã quay lại hồi mà tôi và hắn còn bên nhau, thế nhưng hiện tại không phải là lúc nên như thế này.
Tôi đè nén hoảng loạn nơi đáy lòng, tôi lướt qua Kỳ Ngôn đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Nếu anh đã rõ ràng, vậy tôi đi trước đây! "
Thế nhưng Kỳ Ngôn hệt như không nghe thấy lời tôi nói, hắn kéo cánh tay tôi lại, chuyển chủ đề, “Em có quan hệ gì với Lâm Tử Tiêu?"|
Tôi vô thức cãi lại: “Liên quan gì đến anh?"
Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm, nét mặt cực kì nghiêm túc, “Không cần biết là quan hệ gì, tôi hi vọng từ hôm nay trở đi em không được có bất cứ quan hệ gì với cậu ta.
"
"Hắn ta nói gì với cậu thế?"
Quay lại xe, Lâm Tử Tiêu mở miệng hỏi tôi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lắc đầu, trong đầu hiện lên câu nói kia của Kỳ Ngôn.
"Liên Liên, tôi cho rằng chúng ta chỉ cãi nhau thôi.
"
Lâm Tử Tiêu cau màu, giọng nói không vui, “Liên Vị Chi, sao cậu luôn thích giấu tôi mọi thứ thế?"
Tôi quay đầu lại, nói chuyện cũng bắt đầu mang theo mùi thuốc súng, “Thế còn cậu, có phải cậu đã sớm biết quan hệ giữa tôi và Kỳ
Ngôn không?"
Tài xế nghe ra được bọn tôi đang tranh cãi, hiểu ý kéo rèm cửa lại, thế nhưng hai chúng tôi chẳng ai nói gì thêm nữa.
Im lặng đã đại diện cho mọi thứ, tôi bi thương mà nghĩ, thì ra Lâm Tử Tiêu vẫn luôn biết.
Chẳng biết qua bao lâu, ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa bị từng tòa nhà thay thế, tôi nên xuống xe rồi.
Lúc tôi giơ tay mở cửa xe, bỗng nhiên Lâm Tử Tiêu cười khổ nói: “! Vây tôi nên làm thế nào đây? Tiểu Liên, câu nói cho tôi biết tôi nên làm
thế nào.
"
Tôi quay đầu, nhìn thấy đèn đường xuyên qua cửa sổ xe, chiếu sáng một bên sườn mặt của cậu ta, tôi bỗng nhiên nghĩ, thực ra Lâm Tử Tiêu cũng rất đẹp trai.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi đứng bên ngoài xe, nói: “Tiểu Liên, có phải tôi vĩnh viễn không bao giờ trở thành dáng vẻ mà cậu thích không"
"Vĩnh viễn không bao giờ trở thành Dụ Thanh được.
"
Dưới ánh trăng, dường như tôi nhìn thấy được đôi mắt của người trước mắt hơi đỏ lên.
Mà bảy năm trôi qua, cuối cùng lại có người nhắc tới cái tên này trước mặt tôi.
[Anh ơi đi chậm thôi!"
Kỳ Ngọc ở phía sau vừa giậm đối chân chắn ngủn vừa hét lên.
"Em cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đi, đừng theo anh!"
Tôi tên là Kỳ Ngôn, đi theo sau lưng tôi là em gái tôi Kỳ Ngọc.
Mười mấy năm nay, tôi vô số lần suy nghĩ xem tại sao bố mẹ lại sinh ra nó, vừa dính người lại còn thích khóc.
Giống như hôm nay, tôi khó khắn lắm mới trốn khỏi tiết dạy kèm một với một, trốn khỏi tầm mắt của quản gia chạy ra ngoài, nó cứ nhất quyết đi theo tôi.
Đã mười mây tuổi đầu rồi, cả ngày không phải khóc thì là nhõng nhẽo, thực sự muốn dẫn nó tới bệnh viện để kiểm tra trí thông minh.
Tôi mất kiên nhẫn đứng tại chỗ, mãi đến khi Kỳ Ngọc dùng bàn tay múp míp của nó ôm lấy cánh tay tôi.
"Anh ơi, chúng ta đang ở đầu đầây?"
Chúng tôi đứng bên lề đường, bên cạnh là lan can được quây thành tường, xuyên qua lan can màu đen có thể nhìn thấy rõ sân vận động ồn ào náo nhiệt.
“Đây là trường học đó!"
Hai mắt Kỳ Ngọc sáng rực lên, khẽ hò hét.
Vì nguyên nhân gia đình, nên từ nhỏ tới lớn chúng tôi đều phải học phụ đạo riêng, Kỳ Ngọc cần học đủ các môn nghệ thuật, mà tôi một nửa thời gian đều đang học tập làm thế nào để tiếp quản công ty.
Còn về cuộc sống nơi sân trường như người bình thường kia, chúng tôi chưa từng được trải nghiệm.
Tôi khoanh tay nhìn đứa em gái thấp hơn mình một cái đầu, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Xem xong chưa, xem xong thi đi.
"
Thế nhưng lần này Kỳ Ngọc lại làm lơ lời tôi nói.
"Anh, anh nhìn kìa! Cô gái đó trông giống chị Hạ lắm.
"
Tôi nhìn theo tay chỉ của nó, thế nhưng trong mắt bắt được hình ảnh lại là một gương mặt quen thuộc.
“Đó chẳng phải là Lâm Tử Tiêu hay sao?"
Gia thế của tôi và Lâm Tử Tiêu không kém nhau là mấy, việc làm ăn trong nhà cũng thường xuyên qua lại, nhưng cậu ta được bố mẹ nuôi thả từ nhỏ đến lớn, mang bộ dáng của một hỗn thế ma vương.
Thế nhưng giờ phút này, tôi lại nhìn thấy cậu ta ôm đầu ngồi xuổm xuống đất, mà có một cô gái đang chống nạnh đứng trước mặt cậu ta, có vẻ như rất tức tối.
Cô gái kia có vẻ ngoài thanh tú, chẳng qua giờ phút này bộ dạng như muốn ăn thịt người vậy.
Thoạt nhìn, đúng là khá giống Vu Hạ.
Tôi quay đầu hỏi Kỳ Ngọc, “Em từng gặp cô ấy chưa, là họ hàng nhà Vu Hạ hả?"
Kỳ Ngọc tì mặt lên kẽ hở lan can tới mức biến dạng, nói chuyện cũng không rõ rang: “Sao có thể chứ, nếu như là họ hàng của chị Hạ, làm sao mà chúng ta chưa gặp được.
"
Mẹ của Vu Hạ là bạn tốt mấy chục năm của mẹ tôi, cho nên quan hệ giữa hai nhà cực kì tốt, ba chúng tôi cũng lớn lên cùng nhau.
Chẳng qua cô ấy chơi chung với Kỳ Ngọc nhiều hơn, cũng có vẻ ngốc nghếch như nó.
Năm ngoái cô ấy đã đi du học ở nước ngoài, trước khi đi còn đỏ mắt để lại cho Kỳ Ngọc một bức ảnh, Kỳ Ngọc Sợ mình làm mất, nên giao nó cho tôi.
Tôi đặt bức ảnh đó lên tủ đầu giường cùng với bức ảnh cả gia đình, tôi nghĩ cho dù nói thế nào, cô ấy cũng coi như là em gái tôi.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ tên hỗn thế ma vương Lâm Tử Tiêu này cuối cũng cũng có người trị được, lần sau gặp mặt phải cười nhạo cậu ta, thì Lâm Tử Tiêu đang ngồi dưới đất bỗng đứng phắt lên.
Biên độ động tác của cậu ta rất lớn, nhưng lại rất nhẹ, đập một phát lên trán cô gái kia, rồi hét to:
"Bị tôi lừa rồi chứ! Liên Vị Chi! Đồ ngốc!"
Sau đó xoay người chạy mất.
Cô gái kia ngây người tại chỗ mấy giây sau đó nhấc chân đuổi theo, “A a a a Lâm Tử Tiêu, đừng để tôi tóm được cậu!"
Bóng dáng của bọn họ càng ngày càng xa, nhân lúc trước khi Kỳ Ngọc quay đầu nhìn tôi, tôi đã cụp mặt về.
"Anh ơi, đây là cuộc sống nơi sân trường sao? Em hầm mộ quá, còn anh thì sao?"
“Không hâm mộ.
"
"Thật sao, thật sao, trông có vẻ rất thú vị đó.
"
Tôi không nói thêm gì nữa.
Gặp lại Liên Vị Chi lần nữa, là ở trong tiệm cà phê trước cổng đại học A vào mấy năm sau, xuyên qua cánh cửa kính sát đất, tôi thấy cô ấy đều mỉm cười với từng vị khách.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bước chân vào đó.
Tôi vừa mới mở xong cuộc họp đi ngang qua, trên người vẫn còn mặc đồ tây đeo đồng hồ, bộ dạng thế này quả thực khiến rất nhiều người chú ý.
Thực ra tôi rất muốn nói cho cô gái lễ tân kia biết, giọng nói của cô thực sự rất to, tôi đều có thể nghe thấy cô ta hưng phấn thế nào khi nói cho Liên Vị chi phán đoán về giá của chiếc đồng hồ.
Thế nhưng trong lòng, lại bất giác để bụng tới câu trả lời của một người khác.
Hình như cô chỉ “ừ" một tiếng, sau đó nói: “Thế hả? Khá đắt nhỉ, nhưng tôi không biết mấy hiệu này.
"
Rất qua loa.
Nhưng bóng dáng của cô gái đuổi theo hỗn thế ma vương Lâm Tử Tiêu chồng chéo vào nhau, khiến tôi cảm thấy, chính là cô ấy.
Có lẽ là vận mệnh an bài, là cô ấy bưng cà phê tới cho tôi.
Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ấy, thế nhưng lại phát hiện cô ấy cũng nhìn tôi.
Cho dù đã biết tên cô ấy, cho dù khung cảnh ngày hôm ấy lặp đi lặp lại vô số lần trong mấy năm nay, tôi vẫn cất tiếng hỏi.
Tôi hỏi: “Em tên là gì?"
"Liên Vị Chi.
"
Từ nhỏ đến lớn, có vô số các cô gái vây quanh tôi.
Gần như tôi chỉ cần đứng ở nơi đó, chỉ cần mang cái họ “Kỳ" này, bọn họ sẽ tự động nhào lên.
Cho nên tôi chưa từng theo đuổi con gái, cũng không biết làm thế nào mới đối xử tốt với cô ấy.
Tôi chỉ biết mua rất nhiều quà, hủy bỏ hàng loạt các hoạt động để ngồi trong tiệm cà phê cả ngày.
Khi xin được phương thức liên lạc của Liên Vị Chi tôi lại chuyển tiền cho cô ấy, chuyển rất nhiều rất nhiều tiền, muốn để cho cô ấy mua quần áo đẹp, muốn khiến cho cô ấy vui vẻ.
Những người phụ nữ không mời mà đến kia, hoặc là nhìn trúng tiền của tôi, hoặc là nhìn trúng gia thế của tôi.
Thế nhưng ánh mắt của Liên Vị Chi ngày ấy khiến tôi cảm thấy, liệu có phải cô ấy cũng có chút thích tôi không?
Mãi cho đến một ngày, cuối cùng cô ấy không bưng cà phê dừng bên cạnh tôi mấy giây nữa, mà ngồi thẳng xuống ghế đối diện với tôi.
Cô ấy nhìn tôi, sau đó hỏi: “Kỳ Ngôn, có phải anh muốn yêu đương với em không?"
Năm đó tôi đã 24 tuổi, nhưng vẫn khẩn trương tới mức nói không ra lời.
Là ngạc nhiên? Là vui vẻ?
Có lẽ đều có.
Mãi đến khi tôi nghe thấy giọng nói của mình: “Phải.
"
Sau khi xác nhận quan hệ, việc đầu tiên tôi làm là cắt đứt liên hệ với tất cả những người phụ nữ khác.
Từng quan hệ, hay chưa quan hệ, khóc lóc ẩm ĩ, đều bị tôi ném ra sau đầu.
Tôi ôm lấy Liên Vị Chi, giống như ôm lấy nỗi tiếc nuối hai mươi mấy năm quá khứ của mình, giống như bù đắp lại hết tất cả niềm ao ước của
chàng trai 17 tuổi.
Tôi lại đi tìm Lâm Tử Tiêu.
Tôi vốn có ý khoe khoang, mọi người đều là đàn ông, ai không nhìn ra được ai thích ai chứ?
Thế nhưng cậu ta im lặng đến lạ thường.
Cậu ta tự uống hết một két bia, chẳng biết là say hay vẫn tỉnh táo.
Cậu ta nói: “Kỳ Ngôn, anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy biết không, chỉ có anh mới có thể khiến cô ấy vui vẻ.
"
"Tai sao?"
Cậu ta nhìn tôi, hệt như có thể nhìn thấy một người khác qua tôi vậy.
Cậu ta không trả lời nghi vấn của tôi, chỉ lặp đi lặp lại: “Chỉ có anh mới có thể khiến cô ấy vui v.
.
"
Đương nhiên tôi sẽ khiến cô ấy vui vẻ, khi ấy trong lòng tôi nghĩ, tôi phải đem hết những thứ tôi có thể đều cho cô ấy.
Chúng tôi ở bên nhau ba năm trời, mỗi lần tôi đều mong chờ cô ấy mở miệng đòi tôi thứ gì đó, chỉ cần cô ấy muốn, cái gì tôi cũng cho.
Thế nhưng cô ấy chưa bao giờ mở miệng.
Cô ấy giống hệt như một người yêu hoàn mỹ, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không hỏi han tại sao ba giờ sáng tôi mới về nhà, cũng chẳng bao giờ thăm dò cuộc sống của tôi.
Thế nhưng hoàn mĩ quá mức, như hai người khác hẳn so với Liên Vị Chi ban đầu mà tôi biết.
Nhưng không sao cả, chỉ cần cô ấy bên cạnh tôi, tôi sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy.
Mãi đến khi thấy được bức ảnh giấy chứng nhận nhà ở mà trợ lý gửi cho tôi.
Tôi không nhớ mấy ngày hôm đó tôi vượt qua thế nào.
Tôi làm việc trong công ty, ngủ ở công ty, liên tục ba ngày liền.
Đến ngày thứ tư khi về nhà, thế nhưng lại trông thấy Liên Vị Chi đang bình tĩnh sửa sang lại hoa cỏ trong vườn, nhìn thấy tôi, đến một câu chất vấn cũng không có.
Khoảnh khắc ấy, chẳng biết tôi trúng gió gì, buột miệng nói ra cái tên của diễn viên nhỏ dạo này đang quấn lấy tôi.
Tôi nói, tối qua tôi ở cùng cô ta.
Bàn tay của Liên Vị Chi hơi ngừng lại, thế nhưng giấy tiếp theo, cô aais nói: “Thế à, em biết rồi.
"
Thế nên từ khoảnh khắc đó trở đi tôi đã biết, cô ấy đã không còn yêu tôi nữa, hoặc là nói, cô ấy chưa từng yêu tôi.
Chúng tôi ở bên nhau đến năm thứ ba, Liên Vị Chi tìm một cô gái trông rất giống cô ấy, tên là Lã Tống.
Cô ấy để cô gái kia học theo dáng vẻ của mình, sau đó tiếp cận tôi.
Tôi rất muốn hỏi, Liên Vị Chi, em coi tôi là động vật máu lạnh sao?
Là cảm thấy một gương mặt, là có thể thay thế tình cảm ba năm trời sao?
Thế nhưng ngoài mặt, tôi vẫn cười tiếp nhận cô gái đó.
Tôi từng nói, tôi có thể đem tất cả mọi thứ cho cô ấy.
Cho dù thứ lần này mà cô ấy muốn, là tự do.
Tôi không biết bản thân về nhà như thế nào.
Vừa đóng cửa lại, nằm lên trên giường, tới khi tỉnh lại trời đã về khuya.
Tôi cho rằng có những chuyện chỉ cần không nghĩ tới nó, thì có thể vờ như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Mãi cho đến khi nghe thấy lời của Lâm Tử Tiêu ngày hôm nay, dường như nó lại đưa tôi về buổi tốt nghiệp vào mùa hè năm ấy.
Khi ấy tôi đã điền xong phiếu nguyện vọng, được trường học mời về xem buổi diễn cuối cùng của học sinh.
Đèn trong hội trường vụt tắt, một ngọn sáng duy nhất chiếu lên người thiếu niên đang đánh đàn dương cầm trên sân khấu, thệm chí tôi còn nhìn thấy những hạt bụi bay lượn trong ánh đèn ấy, giống như cả thế giới ngoài anh ấy, không còn người khác nữa.
Cũng trong lú này, Lâm Tử Tiêu nói với tôi:
"Liên Vị Chi, quên đi thôi"
"Dụ Thanh không thể nào tới đại học A đâu"
Tôi vẫn không phản ứng lại lời cậu ta nói, chỉ vô thức quay đầu lại.
"Cậu có ý gì?"
"Mẹ của Dụ Thanh đã sắp xếp xong trường đại học bên Mỹ cho cậu ấy rồi, cậu ấy không thể đi cùng cậu tới đại học A được.
"
Tôi cười rộ lên, “Cậu đang nói gì thế, Dụ Thanh đã đồng ý với tôi sẽ gặp nhau ở đại học A rồi.
"
Thế nhưng từ đầu đến cuối Lâm Tử Tiêu cũng không nhìn tôi, cậu ta nhìn thẳng vào cậu thiếu niên trên sân khấu, không tiếp lời tôi nữa.
Mãi đến khi tôi nhập học, khi tôi lật tung cả trường đại học A không tìm thấy bóng dáng của Dụ Thanh, tôi mới biết những lời Lâm Tử Tiêu nói đều là sự thật.
Hôm ấy tôi khóc rất thể thảm, tôi túm lấy ống tay áo của Lâm Tử Tiêu không chịu buông tay, tôi nói tại sao thế, rõ ràng anh ấy đã đồng ý với tôi rồi mà.
Lâm Tử Tiêu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tôi, ném ra một loạt vấn đề mà tôi không tài nào trả lời được.
Cậu ta hỏi: “Lẽ nào cậu không tò mò tại sao Dụ Thanh chưa từng nhắc tới người nhà trước mặt chúng ta sao? Tại sao cái gì cậu ấy cũng biết, cái gì cũng học, lẽ nào cậu ấy không có tâm lý phản kháng sao?"
Tôi ngây người.
Lâm Tử Tiêutiếp tục nói: “Tôi có thể bỏ bê học hành, có thể đánh nhau trốn tiết, bởi vì phía trên tôi còn có một anh trai lớn hơn tôi mười tuổi chống đỡ.
"
"Thế nhưng Dụ Thanh không giống vậy, năm cậu ấy sáu tuổi đi theo anh trai chơi bên bờ sông, không cẩn thận đã ngã xuống, anh trai cậu ấy vì cứu cậu ấy lên, mà chết đuối"
"Liên Vị Chi, cậu có từng nhìn thấy thi thể ngầm trong nước ba ngày ba đêm trông như thế nào không? Cậu có biết anh trai ruột của mình vì cứu mình mà chết là tâm trạng như thế nào không?"
"Tôi từng nói, tôi quen biết Dụ Thanh từ khi còn nhỏ, trước kia cậu ấy cũng giống hệt tôi, từng trèo cây, từng tắm sông, thế nhưng từ sau chuyện đó, cậu ấy đã thay đổi, tất cả những gì mà người thừa kế trong gia tộc cần học cậu ấy đều không bỏ sót môn nào.
Tan học chúng ta có thể tới quán net, có thể xếp hàng nửa tiếng ngoài quán nướng để ăn một xiên, thế nhưng Dụ Thanh thì không được, bởi vì trong nhà vẫn còn tiết học phụ đạo riêng không đếm hết đang đợi cậu ấy.
"
“Những thứ mệt mỏi đau khổ này, cậu ấy chưa từng nhắc tới trước mặt chúng ta, càng chưa từng nhắc tới trước mặt cậu.
"
Khi Lâm Tử Tiêu nói tới đây, tôi đã khóc thành dòng, cậu ta thấy bộ dạng này của tôi, chỉ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn dịu giọng nói.
"Tiểu Liên, Dụ Thanh không phải chỉ sống cuộc sống của một người, sau lưng cậu cấy còn gánh vác sinh mệnh của anh trai, còn có một người mẹ không thể chịu được kích thích đang trị liệu tâm lý ở nước ngoài.
"
"Tất cả những thứ này đã nói lên việc cậu ấy không thể sống theo ý muốn của bản thân mình, cho nên cũng không thể nào tới đại học A với cậu được.
"
Tôi sụt sịt, trong lòng vẫn đang liều mình thương xót cậu thiếu niên phải gánh vác quá nhiều kia, “Thế nhưng! Thế nhưng.
.
"
Lâm Tử Tiêu cắt ngang tôi, “Không có nhưng nhị gì cả Tiểu Liên," Cậu ta đặt tay lên đỉnh đầu tôi, như là an ủi, “Đây là số mệnh của cậu ấy.
"
Là số mệnh sao?
Cũng hệt như duyên phận giữa tôi à Dụ Thanh đã định trước sẽ đứt đoạn.
Đều là số mệnh sao?
Hay nói cho cùng đều tại tôi không đủ tỉ mỉ?
Trong khi tôi và Lâm Tử Tiêu trốn học chạy tới quán nét kết quả bài tập đều không làm, thở ngắn than dài giúp tôi hoàn thành nốt bài tập là Dụ Thanh.
Khi tôi không cẩn thận bị dao gọt hoa quả cắt đứt tay nhất định phải kéo bằng được tôi tới phòng y tế, là Dụ Thanh mang gương mặt nghiêm nghị giảng giải cho tôi biết vết thương bị vỡ có bao nhiều nghiêm trọng.
Khi ấy vĩnh viễn không biết tức giận không biết phiền não là Dụ Thanh.
Trước nay dường như tôi chưa bao giờ nghĩ tại sao anh ấy lại hiểu chuyện hơn người khác nhiều như thế.
Dường như tôi chưa từng suy nghĩ tại sao anh ấy vĩnh viễn đứng ở bên chăm sóc người khác, mà rõ ràng anh ấy cũng trong độ tuổi có thể thoải mái khóc cười như chúng tôi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook