Trong ba năm ấy, tôi không đi làm, cũng không có tâm tư xã giao, Kỳ Ngôn từng có ý đưa tôi vào giới thượng lưu mà hắn qua lại, thế nhưng luôn bị tôi ngăn cản từ chối.

Những gương mặt đã từng hoặc là chế giễu hoặc là ân cần xuất hiện trước mặt tôi, đều đã cắt đứt liên hệ kể từ ngày tôi dọn ra khỏi biệt thự hôm ấy.

Tôi vốn cho rằng ngày khai trương tiệm mới có lẽ chỉ có tôi và mấy sinh viên đại học làm thêm, nhưng không ngờ lại lại ngoài ý muốn trông thấy một người.

“Tiểu Liên.

"
Cậu ta mặc vest, cổ tay đeo chiếc đồng hồ đắt đỏ, chẳng hề ăn nhập gì với cậu thanh niên để đầu húi cua vẻ non nót chưa mất hết trong ký ức của tôi.

“A Tiêu?" Tôi buột miệng nói.

Bao nhiều năm tôi chưa gặp Dụ Thanh thì có bấy nhiêu năm chưa gặp lại Lâm Tử Tiêu.

Trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường ấy, tôi đấu võ mồm với cậu ta, cãi cọ.

Trận bóng rổ bị người ta giở trò nên thua, cậu ta không nuốt nổi cơn tức xông lên vung một đấm, cuối cùng vinh dự giăng giấy đỏ nằm trên giường của phòng y tế, Dụ Thanh bôi thuốc cho cậu ta, tôi thì xoay lưng lại khóc lu bù.

Cậu ta từng dùng sách toán của tôi làm gối đầu, sau khi thức dậy cầm quyển sách dính đầy nước miếng chạy tới xin lỗi tôi, con người trước nay chưa từng đi học đúng giờ lại phải đau khổ đem bữa sáng cho tôi một tuần liền!
Có những người xuất hiện, dường như chỉ để nhắc nhở bạn, bạn đã từng là một người như thế nào, rồi trong những năm tháng sau này, mất đi những gì.

Mà tôi lần nữa nhận thức được rõ ràng, trong bảy năm quá khứ, tôi chưa từng quên đi Dụ Thanh, anh hệt như một cuốn sách được tôi giấu kín trong tủ, mà sự xuất hiện của Lâm Tử Tiêu, đã trở thành chiếc chìa khóa có thể mở được chiếc tủ ấy.

Cũng là cậu ta, trong hội trường của trường học, giữa đám đông đen kịt, cùng tôi nhìn lên sân khấu nơi Dụ Thanh đang phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó bỗng nhiên quay ra nói với tôi: “Liên Vị Chi, quên đi thôi.

"
Quên đi?
Sao có thể quên đi được đây, thiếu niên mặc thân đồ tây trên sân khấu, tất cả ánh đèn đều hội tụ trên người anh, thế nhưng chỉ có tôi biết, khúc nhạc anh đàn lúc này, là khúc dương cầm mà tôi thích nhất.

Mội đoạn hồi ức ập tới, vô số người quen cũ ngồi lên chuyến xe tốc hành vụt qua trước mắt tôi.

Mà giờ phút này, tôi chỉ có thể nắm lấy bàn tay đang giơ tới trước mặt, sau đó đáp lại một câu:
“Đã lâu không gặp.

"
"Liên Vị Chi cậu mau lên!" ngoài cửa sổ, Lâm Tử Tiêu đang đè giọng nói.

"Giục cái gì mà giục chẳng phải tôi đang tìm hay sao?"
"Lạ thật, bà già này không để đồ trong tủ sao? A Tiêu cậu lại đây chút! Lâm Tử Tiêu?"
Tôi đứng thẳng người khỏi bàn làm việc nhìn ngó, nhưng lại đối diện với một gương mặt lạnh tanh.

“Liên! Vị! Chi!"
Loa phát thanh bên ngoài còn đang phát nhạc tập thể dục, tôi và Lâm Tử Tiêu thì đứng trong văn phòng của chủ nhiệm phòng giáo vụ, co đầu rụt cổ hệt như hai con chim cút.

"Em nói xem hai đứa bọn em! Đây đã là lần thứ mấy rồi hả!"
Chủ nhiệm phòng giáo vụ là một người phụ nữ năm mươi tuổi, lúc này đang tức điện lên dùng ngón trỏ chỉ vào tôi: “Hôm trước! Hôm trước em còn đan áo len trong giờ toán bị tôi bắt đưỢc, hôm nay em đã trèo cửa sổ vào văn phòng!"
Tôi nhỏ giọng phản bác nói: “Đó không phải là áo len!.

Là khăn quàng! "
“Bùm.

"
Chủ nhiệm phòng giáo vụ đập mạnh tay lên bàn, thở phì phò không dứt.

Lâm Tử Tiêu kéo ống tay áo tôi nháy nháy mắt, sau đó gương mặt mang theo chút khó xử mở miệng:
"Cô ơi, cô đừng trách Tiểu Liên nữa, đó là quà cậu ấy tặng mẹ mình.

"
Âm thanh thở phì phò bỗng ngừng lại.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ đưa ánh mắt ngờ vực nhìn sang tôi.

"Em ấy nói là thật hả?"
"Em.

.

"
Lâm Tử Tiêu lại lặng lẽ kéo ống tay áo của tôi.

"Cô ơi đúng ạ, sinh nhật của mẹ em sắp tới rồi, em nghĩ chẳng có gì có thể tặng, vậy thì đan một chiếc khăn thôi, thế nhưng ở nhà em làm gì có thời gian đầu, mới mang tới trường học ấy ạ.

"
Lần này, người xấu hổ ngượng ngùng cuối cùng đã biến thành bà ấy.


Chủ nhiệm phòng giáo vụ khẽ ho vài tiếng, sau đó đứng thẳng người lên nói: “Được rồi, nể tình một mảnh hiếu tâm của em, lần này trả lại cho em, nhưng không được phép đan trong giờ học nữa đầu đấy.

"
"Em biết rồi a! Em hiểu rồi a! Cảm ơn cô nhiều!"
Trên lối đi, tôi ôm lấy đống len lộn xộn dùng mặt dụi lên đó không ngừng.

Lâm Tử Tiêu đắc ý dựng ngón cái lên chỉ về bản thân, “Thế nào hả, vẫn là Lâm gia của cậu trâu bò đúng không, mau cảm ơn tớ đi.

"
Tôi cười hì hì nói: “Cảm ơn cậu, tôi thay mặt mẹ già vừa kết hôn đang hưởng tuần trăng mật ở Tam Á cảm tạ khăn quàng của Lâm gia nhá!"
Nói xong tôi nhấc chân chạy mất, không thèm để ý tới Lâm Tủ Tiêu đang tức điên ở phía sau.

"Liên Vị Chi! Cậu đứng lại!"
Tôi dừng trước cửa phòng học.

Cũng chẳng phải vì câu hét của Lâm Tử Tiêu, mà không biết Dụ Thanh từ đầu xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ấy nhăn mày nói: “Cậu đi đầu vậy?"
Tôi khua khoắng đống đồ trong tay khoe: “Đi lấy món quà sinh nhật thuộc về cậu đó.

"
Nét mặt của Dụ Thanh bỗng chốc biến thành bất lực, “Tiểu Liên, bây giờ vẫn là mùa hè.

"
"Vậy cậu đợi đến mùa đông hãy quàng, thế nào, cậu chê tớ hả?"
Tôi biết trước nay Dụ Thanh đều không chống cự nổi giọng điệu kiểu này của tôi, anh cũng biết tôi đã nắm thóp được tính cách của anh rồi.

Thế nhưng anh vẫn phối hợp giơ hai tay lên giả bộ đầu hàng, nói: “Tôi nào có gan đó chứ"
Hôm sinh nhật của Dụ Thanh, lần đầu tiên mời chúng tôi tới nhà anh ấy.

Xe taxi dừng trước lối vào của khu biệt thự, thậm chí tôi còn có chút lúng ta lúng túng.

Lâm Tử Tiêu vỗ lên ba lộ của tôi, khiến tôi tiến lên phía trước mấy bước.

“Đi thôi, làm gì thế, ngốc rồi hả?"
Tôi nghiêng đầu qua, “Nhà Dụ Thanh nhiều tiền vậy hả?"
"Phải đó, đây còn là căn nhà mà bố mẹ cậu ta cố ý mua để cậu ta được yên tĩnh học tập đó, thế nào hả, phát hiện ra thì ra không chỉ có tên ngốc tôi mới là nhà giàu đúng không.

"
Tên ngốc nhà giàu đại là biệt danh tôi đặt cho Lâm Tử Tiêu.

Nếu không phải do bố cậu ta hào phóng quyền cho trường học một tòa nhà, thì nhà trường sẽ không nhắm một mắt mở một mắt đối với hành vi đánh nhau hằng ngày của cậu ta.

Thế nhưng Dụ Thanh và Lâm Tử Tiêu không giống nhau.

Lúc ấy chẳng rõ vì sao thái độ của bản thân tôi đối với tình huống của hai nhà lại khác nhau, khi trưởng thành rồi nhìn lại, tâm tư thiếu nữ khi ấy lại rõ ràng rành mạch đến vậy!.

Đó là cảm giác tự ti không thể nào khống chế được khi đối diện với người mình thích.

Điều này cũng là vì sao, sau khi Lâm Tử Tiêu tặng mô hình xe đua bản giới hạn, và lải nhải không ngừng rằng cậu ta đã tốn công phí sức như thế nào mới mua được nó, ánh mắt của Dụ Thanh chuyển sang tôi, tôi xua tay nói:
"Không có.

"
"Cái gì?" Dụ Thanh ngây người.

"Làm mất rồi, hôm nay lật tung khắp nơi không tìm thấy.

"
Lâm Tử Tiêu nóng lên, hùng hổ kéo tôi ra một góc nói: “Có chuyện gì vậy, tâm huyết nửa tháng trời của Tiểu Liên nhà chúng ta đầu rồi!"
Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta, sau đó dùng gương mặt mỉm cười nói với Dụ Thanh: “Cái đó xấu quá, lần sau tôi đan cho cậu cái đẹp hơn.

"
Trên thực tế tôi đã nói dối.

Đây là lần đầu tiên tôi nói dối Du Thanh.

Chiếc khăn quàng xấu xí đó, lúc này được bọc bởi chiếc hộp màu xanh đang nằm gọn trong ba lô của tôi.

Dụ Thanh tốt đẹp nhường ấy, thành tích tốt còn biết đánh dương cầm, gia thế tốt, gia giáo tốt, sao anh có thể quàng một chiếc khăn len rẻ rúng được?
Anh sẽ bị người ta cười nhạo.

Món quà mà anh nhận được, nên là mô hình xe đua bản giới hạn, là một căn biệt thự, hoặc là thứ tốt hơn nữa.

Tóm lại, không nên là một món đồ len nhìn không ra hình dáng gì.


Tôi chẳng rõ có phải Dụ Thanh đã nhìn thấu tâm tư của tôi hay không, nhưng anh không nói gì nữa, anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi, sau đó nghiêm túc nhìn tôi nói:
"Tiểu Liên, tôi đã từng nói, cậu làm thành hình dáng gì tôi cũng sẽ quàng, cậu làm thành kiểu gì tôi cũng đều thích.

"
Từng có một khoảnh khắc, tôi giãy giụa có nên thổ lộ thực tình hay không, thế nhưng cuối cùng phần tôn nghiêm hèn mọn ấy vẫn bò lên điểm cao nhất.

Có những lúc cái tôi nó chính là thứ kì cục như vậy.

Tôi có thể trèo tường ngã sấp mặt trước mặt Lâm Tử Tiêu, cũng có thể thản nhiên ngồi lên xe sang của Kỳ Ngôn trước mặt nhiều người đang chỉ trỏ, thế nhưng tôi không thể mất mặt trước Dụ Thanh được.

Một chút cũng không được.

Giống như tôi sẽ không vì anh không tốt mà từ chối tới gần anh.

Nhưng tôi nhất định sẽ bởi bản thân mình không tốt, mà rời khỏi anh.

Tôi không ngờ Lã Tống sẽ chủ động tới tìm tôi.

Cô ta mặc chiếc váy bó sát mông, tiếng giày cao gót gõ lên mặt sàn gỗ vang lên vô cùng rõ ràng.

Trông thấy vẻ ngoài này của cô ta khiến tôi vô thức cau mày, “Tôi nhớ tôi từng nói với cô, Kỳ Ngôn không thích kiểu ăn mặc như thế này.

"
Cô ta nghe xong lời này, bỗng chốc trên mặt tràn ra vẻ ấm ức.

"Chẳng phải cô nói chỉ cần tôi giống Vu Hạ, Kỳ Ngôn sẽ thích tôi sao?"
Tôi buông cốc cà phê trong tay xuống, “Lẽ nào không phải hả?"
Lẽ nào không phải sao? Những chiếc túi đắt tiền, những lần đưa cô xuất hiện ở những trường hợp quan trọng.

Lã Tống bực bội giậm chân.

Tôi trông thấy dáng vẻ nhõng nhẽo này tự dưng có chút đau đầu, càng đau lòng cho mặt sàn mới lắp đặt xong hơn.

"Có việc thì nói thẳng, không nói thì đi nhanh.

"
Mặt Lã Tống đô lựng lên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, “Thế nhưng! Thế nhưng mấy ngày nay anh ấy căn bản không đụng vào tôi.

"
"Cái gì?"
"Tôi nói anh ấy không hề ngủ với tôi.

"
Thực ra tôi nghe rõ câu đầu tiên mà cô ta nói, chỉ là kinh ngạc nên mới cất tiếng hỏi, nhưng không ngờ một giây sau đã phải đón nhận tiếng thét phẫn nộ của Lã Tống.

Người trong tiệm cà phê đều đồng loạt nhìn sang bên này.

Dường như Lã Tống đánh cược hết ra ngoài, tiến lên phía trước kéo lấy tay tôi, nước mắt chảy ào ào, “Tôi làm theo hết những điều cô nói, nhưng tại sao anh ấy không dụng vào tôi?"
"Chẳng phải anh ta đối xử với cô rất tốt sao, những thứ trên dòng thời gian kia của cô! "
"Phải đó, cho tôi tiền, tặng tôi túi, nhưng tôi cần những thứ này có tác dụng gì"
Tôi dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc mà nhìn cô ra, “Không tốt hả? có tiền lại không cần thất thân.

"
Lớp trang điểm tinh tế trên mặt Lã Tống đã bị nước mắt làm nhòe bẩn thỉu, cô ta nghẹn ngào nói: “Thế nhưng tôi muốn khiến anh ấy yêu tôi mà!.

Ai gặp được người đàn ông tốt như thế mà không rung động chứ?"
Tôi không trả lời cô ta, bởi vì tôi hiểu rõ trong ván cờ này, cô ta đã bị đào thải.

Giống hệt với kết cục của những người phụ nữ vốn chỉ vì tiền của Kỳ Ngôn, cuối cùng lại tham lam muốn toàn bộ của hắn.

Tuy tôi không hiểu đàn ông, nhưng tôi cũng biết rõ trong một đoạn tình cảm một khi động lòng chắc chắn đã thua không nghi ngờ.

Mà tôi có thể ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm là bởi vì tôi chưa từng nảy sinh tình cảm với hắn.

Tôi xoay người nói với Lã Tống: “Muốn Kỳ Ngôn hồi tâm chuyển ý với cô, thì hiện giờ rời khỏi anh ta đi.

"
Tôi vốn thật lòng khuyên nhur, thế nhưng cô gái trước mặt này lại chìm đắm trong tình yêu của mình mà không thoát ra được, cô ta hất mạnh tay tôi ra.

"Cô không chịu giúp tôi thì thôi, tôi không giống cô, cô kiếm được một món đã vội muốn đi, chỉ có tôi thật lòng yêu anh ấy!"
Nói xong, cô ta xoay người rời khỏi, động tác phẫn nộ đóng cửa khiến chuông gió treo trên tường rung động var

lên tiếng leng keng.

Tôi thở dài một hơi, lờ đi ánh mắt thăm dò của khách hàng, cúi đầu lau vệt cà phê vừa rồi không cẩn thận sánh ra.

Lau mãi, động tác trên tay tôi bỗng khựng lại, có một nghi vấn xong thẳng vào tim.

Nếu như Kỳ Ngôn chưa bao giờ đụng vào Lã Tống, vậy thì vết hôn ẩn hiện dưới cổ áo hắn ngày hôm ấy là cái gì?
"Cô mắng cô ấy rồi hả?"
Wechat của tôi nảy ra một tin nhắn khiến tôi cạn lời vạn lần.

Một người buổi chiều vừa tới tìm tôi nổi điên, một người vội vã nhắn tin tới chất vấn.

“Không có.

"
Thế nhưng đầu bên kia dường như không nhìn thấy câu phủ nhận của tôi, không chỉ trả lời ngay tắp lự mà còn kèm theo một tràng châm chọc:
“Không phải chứ Liên Vị Chi, cô lại là người phụ nữ đố thế này cớ đấy, sao trước kia tôi không nhìn ra nhĩ?"
"Thế nào, ghen rồi hả? Không chịu nổi cô ấy sống tốt hơn cô hå?"
Tôi nhìn khung trò chuyện hiển thị [Đối phương đang nhập! ], bỗng chốc không nghĩ ra được bình thường Kỳ Ngôn là người ít nói như biến thành người khác.

Tôi khựng lại, đã không hề quan tâm đến hình tượng mà tôi tạo dựng trước mặt hắn, tôi gửi một câu [Ngu ngốc), sau đó cho hắn vào danh sách đen.

Ban đầu sao tôi lại cảm thấy hắn giống Dụ Thanh cơ chứ?
Nhìn thì quý phái, mở miệng bỗng trở thành gã trẻ con, sao lại giống Dụ Thanh cho được?
Tôi ném điện thoại sang một bên, không thèm nghĩ ngợi đến Kỳ Ngôn ở đầu bên kia nữa.

Mặt khác, thời gian hẹn với Lâm Tử Tiêu sắp tới.

Khi chiếc xe đua đỏ chói mắt dừng dưới lầu nhà tôi, hệt như một tòa tượng phật, khiến người xung quanh đều tránh đi đường vòng.

Tôi vừa thắt dây an toàn vừa mở miệng ném đá: “Rốt cuộc tới khi nào cậu mới không khoe khoang như thế này nữa vậy.

"
Lần này Lâm Tử Tiêu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, một chiếc kính mát đeo ngược ra sau tai, ngầm nga câu hát có vẻ tâm trạng rất được.

"Thật đúng là chẳng rõ cậu gọi tôi tới làm bạn gái gì, trông Lâm thiếu gia của chúng ta không giống như người thiếu oanh yến bên người mà.

"
Lần gặp mặt đầu tiên sau bảy năm xa cách hôm trước, trong khoảng hai phút yên lặng không biết nói gì, Lâm Tử Tiêu bỗng hỏi tôi: “Một tuần sau có một buổi tiệc tối, cậu đi cùng tôi tham gia được không?"
Người quen cũ lâu ngày mới gặp, lại đưa ra thỉnh cầu này tôi không đành từ chối, cho nên tôi căng da đầu đồng ý.

Vậy mới có một màn như ngày hôm nay.

Lâm Tử Tiêu liếc tôi một cái, “Liên Vị Chi sao câu vẫn nhiều lời như thế hả.

"
Tôi cũng tặng lại cho cậu ta một cái trọn mắt, “Cảm ơn, Lâm Tử Tiêu cậu vẫn biết nói chuyện như xưa.

"
Rất lạ lùng, khi tôi đối diện với Dụ Thanh sẽ tự ti, đối diện với Kỳ Ngôn sẽ tự giác sinh ra một loại xa cách, nhưng chỉ khi tôi đối diện với Lâm Tử Tiêu, mới là thoải mái thản nhiên nhất.

Cậu ta trong mắt tôi gần như mãi mãi không thay đổi, vẫn là tên ngốc nằm bò trong phòng y tế kêu đau kia.

Thế nhưng trong lòng tôi biết rõ thực ra cái gì Lâm Tử Tiêu cũng hiểu, giống như lần này cậu ta tìm tới tôi, không hề nhắc một chữ nào tới cái tên đó cả, dường như trong ba năm oanh oanh liệt liệt ấy chưa từng có một người như thế tồn tại.

Đây chính là sự ăn ý không ai biết được giữa chúng tôi.

Xe đua lái tới trung tâm mua sắm, Lâm Tử Tiêu gần như là đẩy tôi về phía trước.

“Nhanh lên đi, chân ngắn còn chậm rì rì thế.

"
"Cậu muốn chết hả?"
Lấy bộ này đẹp đấy, cậu thử xem.

"
Cậu ta đưa cho tôi một chiếc váy đỏ chấm đất, tôi thấy chiếc cổ chữ V to đùng, sau đó tiếp tục cạn lời nhìn cậu ta.

Lâm Tử Tiêu cũng chú ý tới chi tiết này, sau khi cậu ta dùng ánh mắt đánh giá bộ phận nào đó của tôi xong, ra vẻ lắc đầu, “Thôi đi thôi đi, không nâng lên được.

"
Không nhịn nổi nữa.

Tôi húc mạnh đầu vào trán cậu ta.

Nhân viên xếp thành hàng đi theo sau lưng chúng tôi, Lâm Tử Tiêu chẳng buồn ngoảnh lại ném từng chiếc có giá trị trên chục nghìn ra phía sau.

"Cậu có thể đừng lựa đồ trong cửa hàng xa xî giống như đi chợ được không?"
Lâm Tử Tiêu làm lợ câu chấm chọc của tôi, ánh mắt cậu ta lướt qua tôi nhìn vào nhân viên dẫn đầu phía sau nói: “Tất cả những thứ này, gói hết lại.

"
Tôi gấp lên, “Chẳng phải nói là chọn một bộ lễ phục sao? Cậu mua nhiều như thế này làm gì?"
Lâm Tử Tiêu tiến lại gần, gương mặt phóng to xuất hiện trước mặt tôi, rất đẹp trai, chẳng qua nó mang theo một chút bỡn cợt khinh bỉ, khiến người ta kìm lòng không đậu muốn tiến lên tẩn cho một trận.

"Lễ phục đương nhiên phải tìm studio để đặt may rồi, cậu cho rằng sẽ mặc mấy thứ bày bán trên thị trường này sao? Quê mùa.

"
“Thế mấy thứ này là! "

“Mua quần áo mặc ngày thường cho cậu đó," cậu ta chế bai dùng hai ngón tay miết vạt áo thun của tôi, “Đúng là chất lượng còn kém hơn cả đồng phục trường của chúng ta"
Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, tặng cậu ta một phát tát vào sau gáy.

"Liên Vị Chi! Cậu cái người phụ nữ này sao mà không biết tốt xấu thế hả!"
“Tên ngốc nhà giàu!"
Xa cách nhiều năm, cuối cùng tôi lại hùng hổ nói ra từ này.

Nhân viên bên kia khẽ nhắc nhở: “Đã gói lại rồi ạ, đưa đến nhà quý ngài hay là bây giờ mang đi?"
"Gửi thẳng tới nhà tôi.

"
Tôi đứng một bên híp mắt, “Khách quen đó nhà Lâm Tử Tiêu, chẳng hiếm khi dẫn mấy em đến đây rồi chứ?"
Vẻ mặt của Lâm Tử Tiêu càng trở nên buồn cười hơn, cậu ta khoanh tay lại nhìn tôi, “Đây là trung tâm thương mại nhà tôi, lẽ nào ngay cả điều này mà cậu cũng không biết?"
Tôi nhìn vào gương mặt đắc ý này, xuýt nữa không kìm nổi nước miếng của mình.

"Tên ngốc nhà giàu!" Tôi buột miệng nói với cậu ta.

Một giây sau, chúng tôi nhìn nhau bật cười.

“Tôi sớm biết cậu sẽ nói câu này.

"
“Được được được, cậu trâu bò.

"
Chẳng cần biết qua bao nhiêu năm, trong mắt tôi, cậu ta mãi mãi là Lâm Tử Tiêu của tuổi 17, cũng giống như tôi biết cho dù tôi thay đổi thành dáng vẻ gì, trong mắt cậu ta tôi mãi mãi là Liên Vị Chi năm 17 tuổi vậy.

Tôi từng nói, điều này chính là ăn ý không người nào biết được giữa chúng tôi.

Trong bãi đậu xe,vừa khởi động máy, bỗng nhiên Lâm Tử Tiêu nghiêng đầu nói với tôi: “Chưa từng dẫn người nào tới.

"
“Hả?"
“Tôi nói là tôi chưa từng dẫn em gái nào đi dạo phố cả.

"
“À.

"
Tôi ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc của cậu ta, giây phút đó hồi ức bỗng trôi dạt về những năm đó.

Lâm Tủ Tiêu khổ công mua bữa sáng cho tôi, nữ sinh cùng lớp yêu thầm cậu ta chạy tới tìm tôi.

"Tiểu Liên, có thể bảo cậu ấy cũng đem cho tớ một phần không?"
Tôi của lúc ấy vẫn chưa biết yêu là gì gặm bữa sáng hàm hồ gật đầu, ai mà biết được Lâm Tử Tiêu lại vì chuyện này mà nổi giận đùng đùng.

Tôi cạn lời, “Bữa sáng mà thôi, một phần cũng là đem hai phần cũng là đem, có gì khác nhau đầu.

"
Gương mặt của Lâm Tử Tiêu viết đầy chữ không vui, “Không giống nhau.

"
"Có gì không giống?"
"Dù sao thì chính là không giống, nói cậu cũng không hiểu.

"
Tôi trọn mắt nóng lên, “Cậu nói đi, cậu khinh thường tôi làm gì, cái gì gọi là nói rồi tôi cũng không hiểu hả!"
Lâm Tử Tiêu ấp úng nửa ngày, mới rặn ra một câu, “Hết tiền.

"
Tôi trợn to hai mắt, đó là lần đầu tiên tôi nghe được hai chữ đó từ miệng của Lâm Tử Tiêu.

Thế nhưng Lâm Tử Tiêu còn không biết thẹn, cả người dường như trở nên hùng hồn hơn nhiều, cậu ta gần cổ lên nói: “Chính là hết tiền đó, hôm nay cậu ta muốn đem, ngày mai cậu ta muốn đem, bữa sáng của cả lớp đều áp lên người tôi, chẳng phải ăn đến nỗi tôi nghèo mất sao.

"
Tôi luôn cảm thấy cậu ta nói chuyện vô cùng lạ lùng, nhưng lại không tìm ra sai sót lô-gic nào, thế mà cuối cùng càng nghĩ càng có ý, tôi nói: “Đúng nhỉ, thế tôi giúp cậu từ chối cậu ta.

"
Nói xong, tôi xoay người móc lấy ba lô, “Đưa tiền đồ ăn sáng của tuần này cho cậu trước"
Ai biết được Lâm Tử Tiêu gần như là nhào lên ấn chặt lấy tay tôi, “Không cần!"
"Tôi sợ ăn nghèo mất cậu.

"
“Mời cậu một phần thì vẫn mời được," Cậu ta nhìn tôi, “Cậu cũng đầu có ăn nhiều.

"
Tuy tôi không hiểu lý lẽ của cậu ta, nhưng được khen như thế vẫn thấy rất vui, cho nên tôi cũng ngừng động tác lại.

Cậu ta lại khẽ bổ sung thêm: “Thậm chí ăn quá ít ấy, còn có thể ăn thêm một chút nữa"
Hồi ức kết thúc.

Tôi xoay người rút lại ánh mắt của mình, đối với việc bầu không khí trong xe bỗng nhiên yên lặng có chút lúng túng.

Mà tôi bỗng ý thức được, bao nhiêu năm nay những thứ mà Lâm Tử Tiêu cho tôi, đều là một phần duy nhất.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương