Dưới Vẻ Bề Ngoài
-
Chương 110: Anh yêu em (2015) (Hoàn chính văn)
“Là một cách trị bệnh, nhưng nó cũng là một trò chơi. Là đấu tranh nội tâm mãnh liệt giữa hai nhân cách, như kim đồng hồ nhúc nhích liên tục tại chỗ, quyết định giữa tiếp tục quay thuận hay nghịch chiều. Là lựa chọn gian nan của người bệnh khi phải đưa ra quyết định nơi ngã tư đường.”
“Ngài Lệ, tôi phải cảnh báo rằng mọi lý thuyết đều đều cần cơ sở lý luận làm điểm tựa. Không có cơ sở lý luận, không có kiểm nghiệm thực tế thì tất cả chỉ là mộng tưởng cho dù nó chân thực đến đâu. Vì trường hợp này chưa từng có tiền lệ, nên không ai có thể khẳng định chắc chắn điều gì.”
Đó là lời của bác sĩ Taylor – bác sĩ tâm lý của Hứa Qua đã nói với Lệ Liệt Nông mấy tháng trước.
Tiệm tạp hoá ở góc khuất trong quảng trường hôm nay mở cửa sớm hơn bình thường hai tiếng. Bởi vì người mở tiệm hôm nay là một chuyên gia thôi miên, còn đồng xu rơi xuống đất kia chính là dụng cụ để đưa con gái ông chủ tiệm kim khí đến với đường hầm du hành thời gian. Dọc theo đường hầm ấy, quảng trường Prague biến thành sân bay Mexico.
Hứa Qua, lần này Artenza của em không nói dối, hắn ta chân thành bộc bạch mọi chuyện cho em biết và mong được em tha thứ.
Tiếng súng vang lên, Phương Vy Kỳ đã hoàn thành xuất sắc lời hứa của mình: Một viên đạn hoàn mỹ, chấn động lòng người.
Và để doạ em đến hồn bay phách lạc, ám ảnh lâu dài, hắn ta còn cố tình mặc chiếc áo sơmi màu trắng.
Khoảnh khắc người em ngã xuống cũng chính là giây phút em phải quyết định bước qua đường trở về nhà.
**
Trong nháy mắt cô ngã xuống đường, trên quảng trường vang vọng tiếng còi xe cấp cứu dồn dập. Anh và cô cùng được đặt lên cán, đưa vào trong xe cấp cứu.
Lệ Liệt Nông đã thêm những vài yêu cầu khó nhằn cho Phương Vy Kỳ: Viên đạn không được làm anh bất tỉnh nhân sự. Toàn bộ thời gian trên đường tới bệnh viện, anh cần phải tỉnh táo hoàn toàn. Bởi vì anh cần phải nói một câu, không sớm hơn, không muộn hơn.
Khi máu được cầm lại, anh yêu cầu nhân viên y tế rời đi. Hiện tại, trong khoang xe cấp cứu chỉ còn anh và cô, không một ai có thể làm phiền họ.
Hứa Qua nhắm chặt mắt, cô nằm bất động trên chiếc cán vải trắng càng giống búp bê trong tủ kính. Con gái ông chủ tiệm kim khí thật …
Đây là lúc anh tỏ tình với cô. Anh chỉ mong đường tới viện đủ xa, chỉ mong bóng tối không trùm lấy anh quá sớm. Anh cũng đã tính đến trường hợp tệ nhất, ví dụ như, đây là giây phút cuối cùng của anh và cô, là khoảnh khắc vĩnh biệt mãi mãi.
Hứa Qua đã đi tới một nơi rất rất xa, xa tới mức cô quên đường trở về. Nếu cô quên đường về cũng không sao, anh sẽ nắm chặt tay cô hơn là được.
Lệ Liệt Nông nắm lấy tay Hứa Qua.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, có một số câu anh không thể nói trực tiếp với em, nên anh chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này để nói ra, anh biết em có thể nghe được.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, nếu em không nhớ đường về cũng không sao, Artenza sẽ giải cứu cả thế giới.
Trong đêm mưa ấy, khi Phương Vy Kỳ cho anh một cú đấm mạnh rồi nói: “Lệ Liệt Nông, kiếp trước cậu đã cứu cả thế giới nên kiếp này mới gặp được một người con gái tốt như Hứa Qua.”
Hứa Qua là một cô gái tốt, cũng là một cô gái ngốc.
Nếu như kiếp trước Artenza cứu cả thế giới để được gặp Hứa Qua ở kiếp này. Vậy thì kiếp sau anh vẫn muốn được gặp em, anh nhất định phải được gặp em.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, anh đã cứu thế giới hai lần rồi.
Năm 2015, một sự kiện lớn đã xảy ra: Một ngày tháng năm nào đó, Mỹ cầm đầu nhóm NATO đưa chiến hạm cùng tàu sân bay tới Biển Đen và phía Tây Thái Bình Dương. Khi tất cả vũ khí, bom đạn đã vào vị trí sẵn sàng, chỉ đợi duy nhất nhận lệnh khai hoả thì phía Nga và Trung Quốc cũng đồng thời kích hoạt hệ thống phòng thủ khẩn cấp. Đội quân tinh nhuệ nhất của Trung Quốc đã tuyên thệ chỉ cần một mảnh vũ khí rơi xuống Biển Đông*, Nhà Trắng sẽ được san phẳng.
*Bản raw để là Nam Hải, mình đoán là biển phía Nam của Trung Quốc, cũng là Biển Đông của Việt Nam.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trung Quốc, Nga và NATO nhận được một văn kiện hoả tốc. Nội dung của hồ sơ này là những bằng chứng vô cùng thuyết phục rằng Nhật Bản và Philippines là “ngư ông đắc lợi” phía sau cuộc chiến huỷ diệt. Hẳn em có thể đoán được hồ sơ mật đó là do ai gửi, ngoài hắn ta thì còn ai có thể làm như vậy nữa. Chính nhà lãnh đạo 1942 đã gửi thư hoả tốc ngăn lại một cuộc chiến tranh thế giới.
Cũng năm 2015 ấy, vào một ngày nọ, một tiểu hành tinh bay chệch khỏi quỹ đạo, lao về phía Trái Đất với tốc độ kinh khủng, trong khi hàng tỉ người vẫn đang say giấc. Họ không hề hay biết rằng hành tinh của mình đang đứng trước nguy cơ bị huỷ diệt.
Ở khoảnh khắc một phần nghìn giây, từ chòm sao Alpha Centuri có một “chiến binh” lao tới bằng tốc độ ánh sáng. “Chiến binh” tạo một nguồn năng lượng khổng lồ, cản lại hành tinh đang lao đến tựa như phép thuật của Thuỷ thủ Mặt Trăng, khiến tiểu hành tinh quay về đúng vị trí quỹ đạo ban đầu.
Cả thế giới an toàn, người cứu cả thế giới đang ngủ say là “chiến binh” có tên gọi là màu lam Lucifer.
Hai câu chuyện chắc chắn đã đủ gây ấn tượng. Hứa Qua, trong hai phiên bản kia, em thích cái nào hơn?
Dù em thích phiên bản nào thì Artenza cứu cả thế giới là sự thật không thể chối cãi. Vận mệnh không có lý do nào để ngăn cách chúng ta ở những kiếp sau.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, có thể khi ta gặp lại, tên anh không phải Lệ Liệt Nông, em cũng không phải Hứa Qua. Kể cả như thế, anh vẫn luôn là anh, em vẫn là chính em. Điều duy nhất khác biệt là anh yêu em say đắm trước.
Cảm nắng em, mê mẩn em, một mực theo đuổi em, vì em mà làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch.
Nếu khi đó em vẫn là con gái ông chủ tiệm kim khí, anh sẽ là con trai nhà bán giày da ở sát vách. Cùng trong một con hẻm nhỏ, nhà mình cách nhau bởi một bức tường thấp, mỗi ngày anh lại được thấy em từ ban công đối diện.
Khi mùa xuân đến, cô gái tươi tắn rạng rỡ hết như cây hoa đâm chồi ngày xuân. So với trận bóng khiến người người nô nức bàn luận, chỉ duy nhất em thành công hấp dẫn mọi sự chú ý của anh.
Từ ngày đó, anh bắt đầu chờ đợi, chờ cô gái ở ban công đối diện lớn lên thật nhanh, tới khi anh thành chàng trai ăn mặc chỉn chu, ngượng ngùng đưa em một lá thư màu xanh nhạt.
Nếu một lá thư chưa khiến em rung động, vậy anh sẽ tiếp tục viết, viết đến khi thư chất đầy phòng, kín tầng nhà em, lúc đó em cũng cảm động rồi chứ?
Lúc đó, chúng ta cùng nhau trưởng thành, đến tuổi dựng vợ gả chồng. Tỏ tình xong anh lại vắt óc nghĩ từng chi tiết cho kế hoạch cầu hôn. Rồi lễ kết hôn được cử hành, ngày kỷ niệm một năm qua đi, sau rất nhiều ngày kỷ niệm trôi qua, chúng ta là hai ông bà già ngồi trên ghế công viên.
Cũng có những phiên bản khác về tương lai của mình ở những kiếp sau.
Nếu lúc đó em là một nàng công chúa, anh sẽ là chàng hoàng tử ở nước láng giềng. Nếu lúc đó nhà em nghèo xác xơ thì nhà anh cũng chỉ là bốn bức tường. Nếu em xuất thân từ gia đình khá giả thì anh là con nhà quyền quý.
Anh chẳng muốn tiếp tục vòng vo, thời gian quá mức quý giá. Anh chỉ muốn tình yêu của mình êm đềm, hạnh phúc.
Đến lúc đó, nếu em là chú cá thời cổ đại thì anh hoá thành nước biển để mãi bên em. Hứa Qua, sao em trốn thoát khỏi anh được.
Chỉ là, Hứa Qua, đến kiếp sau thì xa quá, sao anh có thể chờ được. Mấy tháng trước, bác sĩ Taylor còn nói với anh như thế này: “Ngài Lệ, trước giờ trong y học có rất nhiều phương pháp chữa bệnh đi ngược với cách thông thường mà thành công, họ gọi đó là kỳ tích. Những kỳ tích này không hoàn toàn dựa vào may mắn, mà nhờ sự kiên trì, nỗ lực không ngừng.”
Không, bác sĩ à, hắn ta chẳng cần kỳ tích hay đột phá gì hết. Tất cả những gì hắn mong cầu là đưa Hứa Qua về với mình.
Đưa Hứa Qua về, cùng cô làm những điều đơn điệu, nhàm chán như “Hứa Qua”, “Vâng”, “Hứa Qua”, “Vâng”, “Hứa Qua”, “Phiền chết em, anh rốt cuộc muốn gì?”, “Hứa Qua, trên đầu em có một con nhện”, “Đồ độc ác, đồ xấu tính, tại sao anh giờ mới nói”.
Anh cố tình đợi tới lúc đó mới nói cho cô biết. Cái bộ dạng quýnh quáng lên vì sợ nhện của cô cực kỳ thú vị. Cả thế giới này chỉ duy nhất Hứa Qua có phản ứng té hoảng sinh động và đáng yêu như thế.
Và những lúc như ấy, anh có thể tranh thủ một chút, ví dụ như cô sẽ chủ động nhảy vào lòng anh.
**
Tiếng còi xe cấp cứu kéo dài qua những con phố. Phía cuối con đường dài ngoằng này là cổng bệnh viện.
Đã qua hai phần ba thời gian cho phép, bàn tay cô vẫn nằm trong tay anh, chỉ là điều đó không dễ dàng chút nào. Anh chỉ có thể dùng hết sức để nắm chặt tay cô trong khi tinh thần ngày càng rã rời. Phải nắm tay cô thật chặt, anh không muốn rời xa cô dù chỉ một chút.
Trong quá trình thổ lộ tình cảm, có những lúc anh nói nhỏ đến mức anh không chắc chắn liệu mình có cất nổi thành lời hay không. Và dù là thế, anh biết em vẫn đang lắng nghe. Hứa Qua à, anh sẽ cố gắng tranh thủ thời gian.
“Hứa Qua” – Hứa Qua, hãy về với anh.
Em cũng biết anh không có nhiều cơ hội để làm chuyện bốc đồng mà. Nhưng cũng không đồng nghĩa rằng anh sẽ không tranh thủ vài cơ hội ít ỏi đó để hành động theo ý muốn, gạt những trách nhiệm qua một bên.
Như bây giờ, anh đang làm một chuyện như thế. Nếu em vẫn không chịu quay về, anh không biết mình có thể chịu tới bao giờ, tới bao giờ mới có thể gặp em ở đầu đường bên kia.
Ở đầu bên kia không đẹp đẽ, êm ả chút nào, không có chú thỏ nào dẫn đường, cũng không có thế giới xinh đẹp, bậc thang láng bóng, em biết mà.
Vậy nên, Hứa Qua, hãy về với anh.
Hứa Qua, em phải biết rằng Thượng Đế sẽ không ban phước một cách ngẫu nhiên cho bất kỳ ai. Thậm chí với những người không trân trọng sinh mạng, Thượng Đế sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Thượng Đế có nhiều việc phải quyết lắm, ổng chẳng có thời gian tìm hiểu tình cảnh từng người một, cũng không thèm quan tâm người đàn ông tuỳ hứng này yêu cuộc sống hơn bất kỳ ai. Anh ta chỉ là quá yêu, quá nhung nhớ một người phụ nữ, đến mức anh ta chẳng còn biện pháp nào khác.
Vậy nên, Hứa Qua, em còn chờ gì nữa, mau về với anh. Nếu không…
Nếu không đến lúc em quay lại, có lẽ em sẽ không gặp được Artenza nữa.
Đúng vậy, anh đang uy hiếp em đó.
Nhưng…
Có lẽ ngày mai, lời uy hiếp này lại biến thành sự thật. Cho nên bây giờ, anh phải thề với Thượng Đế rằng: Lệ Liệt Nông yêu mạng sống của mình hơn bất kỳ ai.
Và Thượng Đế ơi, con chỉ đang dùng cách của mình để cầu xin Ngài đưa cô gái có đôi mắt cười quay lại với con.
“Hứa Qua.”
Tiếng Hứa Qua này đã rút hết toàn bộ sức lực của anh. Bàn tay cô chậm rãi trượt ra khỏi tay anh, anh không đủ sức nắm tay chặt cô nữa.
Tay anh không thể nhưng đôi mắt anh vẫn còn sức. Chỉ mong bóng đêm không bao phủ quá sớm, ít nhất, phải đợi anh nói xong lời cuối cùng này.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, em nói em luôn ghi nhớ mọi lời anh từng kể với em.
“Người đàn ông to mồm người Pháp kia tên Bernard, là một nhân viên ngân hàng. Dầu gội có hương thơm dễ chịu kia tên là Lush, nghĩa là hương cỏ cây tươi mát. Chú chó bị chúng ta hạ thuốc ngủ tên là Nick, là giống chó Akita từ Nhật Bản.”
“Tiệm bánh mì ở trong khu phố cổ là của một người đàn ông từ Utah. Ông ấy đưa cửa hàng bánh mì tên Blueberry tới Prague. Chiếc bánh hình đoàn tàu đó là cách ông ấy tưởng nhớ người em trai đã qua đời trong chiến tranh Iraq. Ở căn nhà đối diện tiệm bánh mì, có một người đàn ông vì mải ngắm người phụ nữ mà đụng đầu vào biển quảng cáo.”
Những câu chuyện ấy là sinh mệnh, là khoảng thời gian bình thường mà độc nhất, ấm áp và ý nghĩa mà mất một thời gian dài anh mới hiểu được.
Hứa Qua, về nhà với anh nhé?
Nhà mình có vườn nho, có ba lăm con bò, còn có con trai, con gái chúng ta, Halim và Ataulla.
Hứa Qua, hãy nhớ lại những lời anh kể em nghe, nghĩ đến vườn nho và hai đứa con của mình, em nhất định sẽ tìm được đường về, về với thế giới anh đang ở đây.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua của anh, em đừng sợ. Anh biết giờ em đang bước từng bước về phía này, anh biết con đường ấy đầy bụi cây gai góc, nhưng em là ai chứ, em là Hứa Qua vô cùng dũng cảm.
Hứa Qua, đừng để gã phù thuỷ mặc áo choàng đen đó doạ em sợ, cái thiện sẽ luôn chiến thắng. Dù trong lòng sợ hãi đến đâu, chỉ cần em không chùn bước lại, chỉ cần em thẳng lưng tiến bước, nhất định gã sẽ tránh đường.
Hứa Qua, trên đường em về, có thể em sẽ phải đi qua rừng cây ăn thịt người. Nhìn thấy những cái gai nhọn, những dây leo cuộn, những cái miệng ngoác rộng, em hãy bình tĩnh nhé. Đó chỉ là cách gã phù thuỷ kia phù phép để hù doạ người yếu bóng vía. Qua rừng cây gớm ghiếc đó là cái Đầm U Mê, em đừng nhìn ngó xung quanh, cứ tiếp tục bước về phía trước, dù là từng bước nhỏ khó khăn.
Hứa Qua, em hãy nhớ rằng, tất cả những điều đó đều không có thật, chúng sẽ mãi nằm ở phía sau.
Cuối cùng, khi sắp về tới nhà, em sẽ thấy một con rồng hung ác chặn lại. Hứa Qua à, cái này anh nghĩ là mình không giúp được em rồi. Điều duy nhất anh có thể làm là đứng cổ vũ em từ xa.
Hứa Qua yêu dấu của anh, đừng quên cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay em, đó là thanh kiếm sắc bén nhất thế giới. Hãy vung thanh kiếm ấy vào mắt con rồng hung dữ. Khi thanh kiếm xuyên qua mắt nó, thế giới đáng sợ ấy sẽ tan thành mây khói.
Giây phút này, bóng đêm, mây mù dần tan, để lộ thế giới chân thật trước mắt em.
Tốt lắm, Hứa Qua à… Anh nhìn thấy bóng tối ào đến, đang bao phủ tầm mắt anh.
Hứa Qua, anh tin là…
Khi anh mở mắt ra, anh có thể thấy em, thấy đôi mắt sưng đỏ của em khóc vì anh.
Cuối cùng, cuối cùng…
Anh muốn nói với em một câu chân thật và bình thường như cách hàng tỉ người vẫn nói khi tỏ tình.
“Hứa Qua, anh yêu em.”
===
Hoàn Chính Văn.
Lời của tác giả: Rốt cuộc tôi cũng viết xong rồi. Đây là câu chuyện khó nhất mà tôi từng viết, đến mức khi hoàn thành, tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Vỗ đầu mình một cái, hồn ơi mau trở lại…
Câu chuyện này thật khó kể. Về phần ngoại truyện, tôi phải nghĩ lại đã, khó có thể đảm bảo sẽ có.
====
Editor: Anh bị bắn đạn nên anh chỉ nghĩ được trong đầu, còn cái miệng thì chỉ thốt lên tên em, gọi tên em liên tục để em nghe thấy và quay lại với anh, và rồi anh tỏ tình và bất tỉnh nhân sự. Chúng ta hãy tưởng tượng tiếp là anh sẽ tỉnh lại trong bệnh viện và khi mở mắt, thứ đầu tiên anh thấy là đôi mắt sưng húp của vợ anh nhé.
****** Gập máy tínhhhh và mong không có ngoại truyện. ******
Đùa thôi, nếu các bạn biết có ngoại truyện thì nhắn mình nhé.
“Ngài Lệ, tôi phải cảnh báo rằng mọi lý thuyết đều đều cần cơ sở lý luận làm điểm tựa. Không có cơ sở lý luận, không có kiểm nghiệm thực tế thì tất cả chỉ là mộng tưởng cho dù nó chân thực đến đâu. Vì trường hợp này chưa từng có tiền lệ, nên không ai có thể khẳng định chắc chắn điều gì.”
Đó là lời của bác sĩ Taylor – bác sĩ tâm lý của Hứa Qua đã nói với Lệ Liệt Nông mấy tháng trước.
Tiệm tạp hoá ở góc khuất trong quảng trường hôm nay mở cửa sớm hơn bình thường hai tiếng. Bởi vì người mở tiệm hôm nay là một chuyên gia thôi miên, còn đồng xu rơi xuống đất kia chính là dụng cụ để đưa con gái ông chủ tiệm kim khí đến với đường hầm du hành thời gian. Dọc theo đường hầm ấy, quảng trường Prague biến thành sân bay Mexico.
Hứa Qua, lần này Artenza của em không nói dối, hắn ta chân thành bộc bạch mọi chuyện cho em biết và mong được em tha thứ.
Tiếng súng vang lên, Phương Vy Kỳ đã hoàn thành xuất sắc lời hứa của mình: Một viên đạn hoàn mỹ, chấn động lòng người.
Và để doạ em đến hồn bay phách lạc, ám ảnh lâu dài, hắn ta còn cố tình mặc chiếc áo sơmi màu trắng.
Khoảnh khắc người em ngã xuống cũng chính là giây phút em phải quyết định bước qua đường trở về nhà.
**
Trong nháy mắt cô ngã xuống đường, trên quảng trường vang vọng tiếng còi xe cấp cứu dồn dập. Anh và cô cùng được đặt lên cán, đưa vào trong xe cấp cứu.
Lệ Liệt Nông đã thêm những vài yêu cầu khó nhằn cho Phương Vy Kỳ: Viên đạn không được làm anh bất tỉnh nhân sự. Toàn bộ thời gian trên đường tới bệnh viện, anh cần phải tỉnh táo hoàn toàn. Bởi vì anh cần phải nói một câu, không sớm hơn, không muộn hơn.
Khi máu được cầm lại, anh yêu cầu nhân viên y tế rời đi. Hiện tại, trong khoang xe cấp cứu chỉ còn anh và cô, không một ai có thể làm phiền họ.
Hứa Qua nhắm chặt mắt, cô nằm bất động trên chiếc cán vải trắng càng giống búp bê trong tủ kính. Con gái ông chủ tiệm kim khí thật …
Đây là lúc anh tỏ tình với cô. Anh chỉ mong đường tới viện đủ xa, chỉ mong bóng tối không trùm lấy anh quá sớm. Anh cũng đã tính đến trường hợp tệ nhất, ví dụ như, đây là giây phút cuối cùng của anh và cô, là khoảnh khắc vĩnh biệt mãi mãi.
Hứa Qua đã đi tới một nơi rất rất xa, xa tới mức cô quên đường trở về. Nếu cô quên đường về cũng không sao, anh sẽ nắm chặt tay cô hơn là được.
Lệ Liệt Nông nắm lấy tay Hứa Qua.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, có một số câu anh không thể nói trực tiếp với em, nên anh chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này để nói ra, anh biết em có thể nghe được.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, nếu em không nhớ đường về cũng không sao, Artenza sẽ giải cứu cả thế giới.
Trong đêm mưa ấy, khi Phương Vy Kỳ cho anh một cú đấm mạnh rồi nói: “Lệ Liệt Nông, kiếp trước cậu đã cứu cả thế giới nên kiếp này mới gặp được một người con gái tốt như Hứa Qua.”
Hứa Qua là một cô gái tốt, cũng là một cô gái ngốc.
Nếu như kiếp trước Artenza cứu cả thế giới để được gặp Hứa Qua ở kiếp này. Vậy thì kiếp sau anh vẫn muốn được gặp em, anh nhất định phải được gặp em.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, anh đã cứu thế giới hai lần rồi.
Năm 2015, một sự kiện lớn đã xảy ra: Một ngày tháng năm nào đó, Mỹ cầm đầu nhóm NATO đưa chiến hạm cùng tàu sân bay tới Biển Đen và phía Tây Thái Bình Dương. Khi tất cả vũ khí, bom đạn đã vào vị trí sẵn sàng, chỉ đợi duy nhất nhận lệnh khai hoả thì phía Nga và Trung Quốc cũng đồng thời kích hoạt hệ thống phòng thủ khẩn cấp. Đội quân tinh nhuệ nhất của Trung Quốc đã tuyên thệ chỉ cần một mảnh vũ khí rơi xuống Biển Đông*, Nhà Trắng sẽ được san phẳng.
*Bản raw để là Nam Hải, mình đoán là biển phía Nam của Trung Quốc, cũng là Biển Đông của Việt Nam.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trung Quốc, Nga và NATO nhận được một văn kiện hoả tốc. Nội dung của hồ sơ này là những bằng chứng vô cùng thuyết phục rằng Nhật Bản và Philippines là “ngư ông đắc lợi” phía sau cuộc chiến huỷ diệt. Hẳn em có thể đoán được hồ sơ mật đó là do ai gửi, ngoài hắn ta thì còn ai có thể làm như vậy nữa. Chính nhà lãnh đạo 1942 đã gửi thư hoả tốc ngăn lại một cuộc chiến tranh thế giới.
Cũng năm 2015 ấy, vào một ngày nọ, một tiểu hành tinh bay chệch khỏi quỹ đạo, lao về phía Trái Đất với tốc độ kinh khủng, trong khi hàng tỉ người vẫn đang say giấc. Họ không hề hay biết rằng hành tinh của mình đang đứng trước nguy cơ bị huỷ diệt.
Ở khoảnh khắc một phần nghìn giây, từ chòm sao Alpha Centuri có một “chiến binh” lao tới bằng tốc độ ánh sáng. “Chiến binh” tạo một nguồn năng lượng khổng lồ, cản lại hành tinh đang lao đến tựa như phép thuật của Thuỷ thủ Mặt Trăng, khiến tiểu hành tinh quay về đúng vị trí quỹ đạo ban đầu.
Cả thế giới an toàn, người cứu cả thế giới đang ngủ say là “chiến binh” có tên gọi là màu lam Lucifer.
Hai câu chuyện chắc chắn đã đủ gây ấn tượng. Hứa Qua, trong hai phiên bản kia, em thích cái nào hơn?
Dù em thích phiên bản nào thì Artenza cứu cả thế giới là sự thật không thể chối cãi. Vận mệnh không có lý do nào để ngăn cách chúng ta ở những kiếp sau.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, có thể khi ta gặp lại, tên anh không phải Lệ Liệt Nông, em cũng không phải Hứa Qua. Kể cả như thế, anh vẫn luôn là anh, em vẫn là chính em. Điều duy nhất khác biệt là anh yêu em say đắm trước.
Cảm nắng em, mê mẩn em, một mực theo đuổi em, vì em mà làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch.
Nếu khi đó em vẫn là con gái ông chủ tiệm kim khí, anh sẽ là con trai nhà bán giày da ở sát vách. Cùng trong một con hẻm nhỏ, nhà mình cách nhau bởi một bức tường thấp, mỗi ngày anh lại được thấy em từ ban công đối diện.
Khi mùa xuân đến, cô gái tươi tắn rạng rỡ hết như cây hoa đâm chồi ngày xuân. So với trận bóng khiến người người nô nức bàn luận, chỉ duy nhất em thành công hấp dẫn mọi sự chú ý của anh.
Từ ngày đó, anh bắt đầu chờ đợi, chờ cô gái ở ban công đối diện lớn lên thật nhanh, tới khi anh thành chàng trai ăn mặc chỉn chu, ngượng ngùng đưa em một lá thư màu xanh nhạt.
Nếu một lá thư chưa khiến em rung động, vậy anh sẽ tiếp tục viết, viết đến khi thư chất đầy phòng, kín tầng nhà em, lúc đó em cũng cảm động rồi chứ?
Lúc đó, chúng ta cùng nhau trưởng thành, đến tuổi dựng vợ gả chồng. Tỏ tình xong anh lại vắt óc nghĩ từng chi tiết cho kế hoạch cầu hôn. Rồi lễ kết hôn được cử hành, ngày kỷ niệm một năm qua đi, sau rất nhiều ngày kỷ niệm trôi qua, chúng ta là hai ông bà già ngồi trên ghế công viên.
Cũng có những phiên bản khác về tương lai của mình ở những kiếp sau.
Nếu lúc đó em là một nàng công chúa, anh sẽ là chàng hoàng tử ở nước láng giềng. Nếu lúc đó nhà em nghèo xác xơ thì nhà anh cũng chỉ là bốn bức tường. Nếu em xuất thân từ gia đình khá giả thì anh là con nhà quyền quý.
Anh chẳng muốn tiếp tục vòng vo, thời gian quá mức quý giá. Anh chỉ muốn tình yêu của mình êm đềm, hạnh phúc.
Đến lúc đó, nếu em là chú cá thời cổ đại thì anh hoá thành nước biển để mãi bên em. Hứa Qua, sao em trốn thoát khỏi anh được.
Chỉ là, Hứa Qua, đến kiếp sau thì xa quá, sao anh có thể chờ được. Mấy tháng trước, bác sĩ Taylor còn nói với anh như thế này: “Ngài Lệ, trước giờ trong y học có rất nhiều phương pháp chữa bệnh đi ngược với cách thông thường mà thành công, họ gọi đó là kỳ tích. Những kỳ tích này không hoàn toàn dựa vào may mắn, mà nhờ sự kiên trì, nỗ lực không ngừng.”
Không, bác sĩ à, hắn ta chẳng cần kỳ tích hay đột phá gì hết. Tất cả những gì hắn mong cầu là đưa Hứa Qua về với mình.
Đưa Hứa Qua về, cùng cô làm những điều đơn điệu, nhàm chán như “Hứa Qua”, “Vâng”, “Hứa Qua”, “Vâng”, “Hứa Qua”, “Phiền chết em, anh rốt cuộc muốn gì?”, “Hứa Qua, trên đầu em có một con nhện”, “Đồ độc ác, đồ xấu tính, tại sao anh giờ mới nói”.
Anh cố tình đợi tới lúc đó mới nói cho cô biết. Cái bộ dạng quýnh quáng lên vì sợ nhện của cô cực kỳ thú vị. Cả thế giới này chỉ duy nhất Hứa Qua có phản ứng té hoảng sinh động và đáng yêu như thế.
Và những lúc như ấy, anh có thể tranh thủ một chút, ví dụ như cô sẽ chủ động nhảy vào lòng anh.
**
Tiếng còi xe cấp cứu kéo dài qua những con phố. Phía cuối con đường dài ngoằng này là cổng bệnh viện.
Đã qua hai phần ba thời gian cho phép, bàn tay cô vẫn nằm trong tay anh, chỉ là điều đó không dễ dàng chút nào. Anh chỉ có thể dùng hết sức để nắm chặt tay cô trong khi tinh thần ngày càng rã rời. Phải nắm tay cô thật chặt, anh không muốn rời xa cô dù chỉ một chút.
Trong quá trình thổ lộ tình cảm, có những lúc anh nói nhỏ đến mức anh không chắc chắn liệu mình có cất nổi thành lời hay không. Và dù là thế, anh biết em vẫn đang lắng nghe. Hứa Qua à, anh sẽ cố gắng tranh thủ thời gian.
“Hứa Qua” – Hứa Qua, hãy về với anh.
Em cũng biết anh không có nhiều cơ hội để làm chuyện bốc đồng mà. Nhưng cũng không đồng nghĩa rằng anh sẽ không tranh thủ vài cơ hội ít ỏi đó để hành động theo ý muốn, gạt những trách nhiệm qua một bên.
Như bây giờ, anh đang làm một chuyện như thế. Nếu em vẫn không chịu quay về, anh không biết mình có thể chịu tới bao giờ, tới bao giờ mới có thể gặp em ở đầu đường bên kia.
Ở đầu bên kia không đẹp đẽ, êm ả chút nào, không có chú thỏ nào dẫn đường, cũng không có thế giới xinh đẹp, bậc thang láng bóng, em biết mà.
Vậy nên, Hứa Qua, hãy về với anh.
Hứa Qua, em phải biết rằng Thượng Đế sẽ không ban phước một cách ngẫu nhiên cho bất kỳ ai. Thậm chí với những người không trân trọng sinh mạng, Thượng Đế sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Thượng Đế có nhiều việc phải quyết lắm, ổng chẳng có thời gian tìm hiểu tình cảnh từng người một, cũng không thèm quan tâm người đàn ông tuỳ hứng này yêu cuộc sống hơn bất kỳ ai. Anh ta chỉ là quá yêu, quá nhung nhớ một người phụ nữ, đến mức anh ta chẳng còn biện pháp nào khác.
Vậy nên, Hứa Qua, em còn chờ gì nữa, mau về với anh. Nếu không…
Nếu không đến lúc em quay lại, có lẽ em sẽ không gặp được Artenza nữa.
Đúng vậy, anh đang uy hiếp em đó.
Nhưng…
Có lẽ ngày mai, lời uy hiếp này lại biến thành sự thật. Cho nên bây giờ, anh phải thề với Thượng Đế rằng: Lệ Liệt Nông yêu mạng sống của mình hơn bất kỳ ai.
Và Thượng Đế ơi, con chỉ đang dùng cách của mình để cầu xin Ngài đưa cô gái có đôi mắt cười quay lại với con.
“Hứa Qua.”
Tiếng Hứa Qua này đã rút hết toàn bộ sức lực của anh. Bàn tay cô chậm rãi trượt ra khỏi tay anh, anh không đủ sức nắm tay chặt cô nữa.
Tay anh không thể nhưng đôi mắt anh vẫn còn sức. Chỉ mong bóng đêm không bao phủ quá sớm, ít nhất, phải đợi anh nói xong lời cuối cùng này.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua, em nói em luôn ghi nhớ mọi lời anh từng kể với em.
“Người đàn ông to mồm người Pháp kia tên Bernard, là một nhân viên ngân hàng. Dầu gội có hương thơm dễ chịu kia tên là Lush, nghĩa là hương cỏ cây tươi mát. Chú chó bị chúng ta hạ thuốc ngủ tên là Nick, là giống chó Akita từ Nhật Bản.”
“Tiệm bánh mì ở trong khu phố cổ là của một người đàn ông từ Utah. Ông ấy đưa cửa hàng bánh mì tên Blueberry tới Prague. Chiếc bánh hình đoàn tàu đó là cách ông ấy tưởng nhớ người em trai đã qua đời trong chiến tranh Iraq. Ở căn nhà đối diện tiệm bánh mì, có một người đàn ông vì mải ngắm người phụ nữ mà đụng đầu vào biển quảng cáo.”
Những câu chuyện ấy là sinh mệnh, là khoảng thời gian bình thường mà độc nhất, ấm áp và ý nghĩa mà mất một thời gian dài anh mới hiểu được.
Hứa Qua, về nhà với anh nhé?
Nhà mình có vườn nho, có ba lăm con bò, còn có con trai, con gái chúng ta, Halim và Ataulla.
Hứa Qua, hãy nhớ lại những lời anh kể em nghe, nghĩ đến vườn nho và hai đứa con của mình, em nhất định sẽ tìm được đường về, về với thế giới anh đang ở đây.
“Hứa Qua.”
Hứa Qua của anh, em đừng sợ. Anh biết giờ em đang bước từng bước về phía này, anh biết con đường ấy đầy bụi cây gai góc, nhưng em là ai chứ, em là Hứa Qua vô cùng dũng cảm.
Hứa Qua, đừng để gã phù thuỷ mặc áo choàng đen đó doạ em sợ, cái thiện sẽ luôn chiến thắng. Dù trong lòng sợ hãi đến đâu, chỉ cần em không chùn bước lại, chỉ cần em thẳng lưng tiến bước, nhất định gã sẽ tránh đường.
Hứa Qua, trên đường em về, có thể em sẽ phải đi qua rừng cây ăn thịt người. Nhìn thấy những cái gai nhọn, những dây leo cuộn, những cái miệng ngoác rộng, em hãy bình tĩnh nhé. Đó chỉ là cách gã phù thuỷ kia phù phép để hù doạ người yếu bóng vía. Qua rừng cây gớm ghiếc đó là cái Đầm U Mê, em đừng nhìn ngó xung quanh, cứ tiếp tục bước về phía trước, dù là từng bước nhỏ khó khăn.
Hứa Qua, em hãy nhớ rằng, tất cả những điều đó đều không có thật, chúng sẽ mãi nằm ở phía sau.
Cuối cùng, khi sắp về tới nhà, em sẽ thấy một con rồng hung ác chặn lại. Hứa Qua à, cái này anh nghĩ là mình không giúp được em rồi. Điều duy nhất anh có thể làm là đứng cổ vũ em từ xa.
Hứa Qua yêu dấu của anh, đừng quên cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay em, đó là thanh kiếm sắc bén nhất thế giới. Hãy vung thanh kiếm ấy vào mắt con rồng hung dữ. Khi thanh kiếm xuyên qua mắt nó, thế giới đáng sợ ấy sẽ tan thành mây khói.
Giây phút này, bóng đêm, mây mù dần tan, để lộ thế giới chân thật trước mắt em.
Tốt lắm, Hứa Qua à… Anh nhìn thấy bóng tối ào đến, đang bao phủ tầm mắt anh.
Hứa Qua, anh tin là…
Khi anh mở mắt ra, anh có thể thấy em, thấy đôi mắt sưng đỏ của em khóc vì anh.
Cuối cùng, cuối cùng…
Anh muốn nói với em một câu chân thật và bình thường như cách hàng tỉ người vẫn nói khi tỏ tình.
“Hứa Qua, anh yêu em.”
===
Hoàn Chính Văn.
Lời của tác giả: Rốt cuộc tôi cũng viết xong rồi. Đây là câu chuyện khó nhất mà tôi từng viết, đến mức khi hoàn thành, tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Vỗ đầu mình một cái, hồn ơi mau trở lại…
Câu chuyện này thật khó kể. Về phần ngoại truyện, tôi phải nghĩ lại đã, khó có thể đảm bảo sẽ có.
====
Editor: Anh bị bắn đạn nên anh chỉ nghĩ được trong đầu, còn cái miệng thì chỉ thốt lên tên em, gọi tên em liên tục để em nghe thấy và quay lại với anh, và rồi anh tỏ tình và bất tỉnh nhân sự. Chúng ta hãy tưởng tượng tiếp là anh sẽ tỉnh lại trong bệnh viện và khi mở mắt, thứ đầu tiên anh thấy là đôi mắt sưng húp của vợ anh nhé.
****** Gập máy tínhhhh và mong không có ngoại truyện. ******
Đùa thôi, nếu các bạn biết có ngoại truyện thì nhắn mình nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook