Dưới Vẻ Bề Ngoài
-
Chương 107: Anh yêu em (2015)
Một ngày Thứ Hai, tháng Mười ở Prague, Hứa Qua cùng Lệ Liệt Nông đứng ở phía sau bệnh viện nhìn về phía bên kia bờ sông.
Lệ Liệt Nông vừa tái khám xong lần cuối, lúc này rừng cây sồi bên kia bờ sông cũng ngả sang màu vàng.
Nhìn ngắm rừng cây ấy dường như trở thành nhiệm vụ duy nhất của anh vào lúc này. Cả người anh như hoá thành một pho tượng cẩm thạch.
Khi anh nhìn mãi phía bên kia, cô nhìn anh chăm chú. Khi những hàng cây ấy vẫn còn xanh, anh đã nói với Hứa Qua rằng, chờ chúng đổi màu vàng, anh sẽ kể cho cô một số chuyện.
Cô gác đầu lên vai anh, gọi tên Artenza.
“Ừm.”
“Anh không cần kể cũng được, dù chuyện gì đã xảy ra em cũng sẽ tha thứ cho anh.”
Anh không nói gì.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Anh muốn mua cho em bộ đồ đẹp nhất trên đời.”
**
Anh đưa cô tới một nhà hàng trên tầng cao, nơi có thể ngắm được cảnh hoàng hôn tráng lệ, nơi cả thế giới có thể chiêm ngưỡng bộ váy lộng lẫy của cô. Chiếc váy màu trắng ngà cùng với những viên đá lấp lánh trên đai lưng phản chiếu màu sắc rực rỡ của bầu trời lúc xế chiều.
Hứa Qua đã nhiều lần để ý bộ váy này khi đi bộ qua mặt tiền cửa hàng, cuối cùng cô cũng được mặc nó. Đặc biệt hơn, người mua cho cô là anh, người kiên nhẫn đợi ngoài phòng thử đồ là anh, người đứng bật dậy từ sopha khi cô nhấc váy bước ra cũng là anh.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy giống như một chàng hoàng tử đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng được diện kiến cô công chúa nước láng giềng.
Trong vài tích tắc, hốc mắt cô nóng lên. Hứa Qua nhớ về thời thiếu niên u tối của mình, thời tóc cô còn ngắn cũn. Khi đó, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có những ngày tươi đẹp, hạnh phúc như hôm nay.
“Không có ai lấy mất của em đâu”, tiếng cười nhẹ anh phát ra từ phía đối diện.
Như cô học trò nhỏ trộm bôi son đến trường nhưng lại bao biện là mình vừa ăn mứt dâu tây, cô vô cùng nghiêm túc đáp lại anh: “Em chỉ đang nhìn cảnh ngoài cửa sổ”.
Ông Lệ rất hiểu ý: “Ừm, hoá ra là em đang ngắm cảnh.”
“Đương nhiên.”
Khi đ ĩa thức ăn của họ đã sạch sẽ, Lệ Liệt Nông gọi tên người đang định đứng lên đi về, chính là cô. Hứa Qua ngoan ngoãn ngồi xuống, làm bộ nghiêm túc lắng nghe.
Mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, chỉ còn vài vệt màu cam nhạt trên bầu trời xanh đen, Hứa Qua nghe Lệ Liệt Nông hỏi: “Em có muốn gặp cậu ấy không?”
“Cậu ấy?”
Giọng anh rất nhẹ: “Em vẫn luôn tìm kiếm người đó mà. Anh biết trước nay em vẫn luôn muốn gặp lại cậu ta.”
Đúng là Hứa Qua vẫn mong ngóng tin tức một người, vẫn luôn muốn gặp anh ấy dưới bầu trời đêm đầy sao.
Sau khi rời khỏi Jerusalem, cô không còn được gặp anh nữa. Trong những đêm cô đơn cùng cực, cô thường nhớ lại những lần anh bước vào phòng cô. Mỗi lần như thế, cuộc sống chao đảo ngoài kia như dừng lại, thật ấm áp và yên tĩnh.
Cô vẫn luôn tìm anh, nhưng lại không thể tìm anh, người hiệp sĩ trộm chiếc quần bò như biến mất khỏi thế gian.
Lời nói của Lệ Liệt Nông làm Hứa Qua tập trung tinh thần hẳn, cô bất giác nắm chặt chiếc ly, cẩn thận hỏi lại: “Người đó? Hiệp sĩ Núi Đền?”
Câu hỏi của cô khiến anh cau mày, cái miệng không nể nang thốt ra: “Hiệp sĩ Núi Đền? Thật ấu trĩ!”
Lúc này Hứa Qua chỉ quan tâm đ ến việc Lệ Liệt Nông có thông tin về hiệp sĩ của cô: “Artenza, thật không?”
Tiếng “ừm” không mấy vui vẻ của anh khiến Hứa Qua hớn hở mặt mày: “Tại sao em không thể tìm thấy anh ấy. Hiện tại anh ấy ở đâu? Có to cao hơn trước không? Có đẹp trai hơn trước không? Có…”
Tiếng mắng cắt ngang câu hỏi của cô: “Hứa Qua! Em đừng quên giờ em là bà Lệ, là phụ nữ đã có chồng!!”
Cô ấp úng mím môi, ừm, nghĩ lại thì biểu hiện của cô không khác nào một cô nàng nóng lòng gặp lại tình cũ. Nhưng thật ra đó là phản ứng bình thường của những cô gái trẻ khi nghe tin về người bạn thân khác giới đã lâu không gặp.
Bầu trời dần tối hơn, bộ dáng cô ngồi ngoan ngoãn làm anh bớt khó chịu hơn, nhưng vẫn không tình nguyện nói ra: “Cậu ta cũng đang ở Prague.”
Có phải như vậy là: “Em sẽ được gặp anh ấy sớm thôi?”
“Ừm.”
Sớm, là sớm như thế nào? Cô bỗng nhớ sáng nay Kim Nguyên cũng xuất hiện ở bệnh viện cùng với một loạt xe hơi màu đen.
Cô cẩn thận hỏi dò: “Là tối nay ư?”
“Ừm.”
Cô cố nén lại cảm xúc muốn nhảy tung lên trời, đôi mắt liếc nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Chỉ còn vài phút nữa thôi, bầu trời sẽ tối đen. Cô nhìn xuống bộ váy trên người, trong lòng có niềm vui nho nhỏ, đây chính là một mơ ước nghìn lẻ một đêm của con gái ông chủ tiệm kim khí.
Trong lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, hồi tưởng thì, “Hứa Qua!!”
Cô tỉnh mộng, giả vờ ho khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lệ Liệt Nông. Miệng cô hờn dỗi: “Atenza, anh nhìn em kiểu gì vậy?”
“Hứa Qua, anh cảnh cáo em, cấm có nghĩ linh tinh.”
“Anh nói gì lạ vậy?”, cô tiếp tục giả ngu.
“Váy em mặc là anh mua!”, nhà lãnh đạo 1942 dùng tông giọng vô cùng nghiêm túc.
Cô giận dỗi: “Ai nói là không phải anh mua đâu?”
“Em biết vậy thì tốt.”
Một lúc trôi qua, Hứa Qua dịu dàng nói: “Artenza, đừng keo kiệt như vậy mà! Nhé?”
“Xem ra em vẫn còn EQ”, Lệ Liệt Nông day day thái dương: “Em thật sự cho rằng mình mặc chiếc váy đó là trông xinh đẹp đệ nhất thiên hạ?”
Hứa Qua dài mặt, cô không vui chút nào: “Là ai mấy tiếng trước còn nói, bà Lệ mặc chiếc váy không khác nào nữ thần Athena?”
Biểu cảm trên mặt Lệ Liệt Nông như viết hàng chữ: Sao em có thể ngốc như vậy.
Cô tức giận lườm anh một cái, người đàn ông này thật có cách khiến người khác cụt hứng.
“Hứa Qua, em ngốc vừa. Trong mắt đàn ông, quần áo váy vóc phụ nữ có đẹp hay không được đánh giá bởi tốc độ của anh ta. Chính là tốc độ anh ta có thể đẩy cô ấy xuống giường vào công chuyện. Ngược lại, nếu người phụ nữ ấy đẹp như nữ thần Athena, như nữ hoàng, công chúa, như thiên thần thì thực ra, nó nghĩa là…”, khuỷu tay anh chống lên bàn, người anh vươn tới gần phía cô: “Bộ đồ này thật nhạt nhẽo, cùng lắm mình chỉ có thể hôn cô ấy”.
Lời của anh khiến Hứa Qua ngồi không yên, cô đứng dậy: “Như vậy chẳng phải càng tốt sao, ít nhất ông Lệ không cần lo lắng người đàn ông khác có suy nghĩ bậy bạ với bà Lệ.”
“Hừ, đúng rồi.”
“Lệ Liệt Nông!”
“Em cũng đừng có nghĩ, bộ đồ là anh mua đấy.”
Hứa Qua còn có thể nghĩ gì nữa.
“Hứa Qua, anh phải cho em biết, em chỉ được gặp người bạn ngu ngốc của mình trong vòng ba mươi phút”, Lệ Liệt Nông vô cùng sung sướng khi thấy người khác khó khăn: “Nhắc thêm một chút, từ chỗ này tới chỗ cậu ta phải đi mất mười hai, mười lăm phút kìa.”
Cái gì?! Tên khốn này nhất định cố ý, chẳng phải cô chỉ còn mười lăm phút để gặp lại anh ấy sao?
Phút thứ mười, Hứa Qua khoanh tay trước ngực, nhìn người đàn ông đang đứng chềnh ềnh trước cửa: “Khốn khiếp, anh đứng sang một bên!”
Lệ Liệt Nông cố tình đứng chắn ở cửa, chỉ còn hở một khe bé tí. Điều kiện của anh khiến Hứa Qua nghẹn họng không nói nên lời. Cô phát điên mất: “Bôi son là phép lịch sự tối thiểu, thưa ngài!”
Anh không bị dao động: “Không chỉ mỗi son môi, còn cả đôi hoa tai xấu xí kia nữa.”
Hoa tai? Hoa tai nào xấu xí cơ? Hứa Qua thật sự muốn quăng chiếc túi vào khuôn mặt nghiêm túc của Lệ Liệt Nông.
Cô cũng không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng hiệp sĩ trộm quần bò chính là một người đặc biệt trong đời cô, tuyệt đối không thể ăn mặc tuỳ tiện gặp lại anh sau từng ấy năm.
Ít nhất, cô mong hôm nay mình sẽ để lại ấn tượng: Ừm, trông em cũng không tệ.
Cô giậm chân, ánh mắt muốn giận dữ bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tuy nhiên, anh chẳng để cô vào mặt, miệng phun từng chữ: “Vậy cũng được, để anh gọi Kim Nguyên. Giờ này anh cũng không muốn lái xe.”
Tên khốn, đồ tồi! Cô hung hăng lau son môi, oán giận: “Mời anh nhường một bước.”
Lệ Liệt Nông vẫn trưng khuôn mặt poker đó.
Đồ tồiiiii!
“Kệ anh, em sẽ Không! Tháo! Hoa! Tai!”
Phút thứ mười lăm, Lệ Liệt Nông đứng sang một bên. Khi đi qua anh, cô không cam lòng quay đầu lại, tặng cho anh một cái ngón giữa ngay trước mặt.
Lệ Liệt Nông lái xe, Hứa Qua ngồi ở bên ghế phụ. Xe họ đang hướng về quảng trường nhỏ trong thành phố. Dưới ánh đèn đường rực rỡ, quảng trường được vây lại bởi một bức tường cao ngang nửa người. Nơi này có thể chứa được hơn một ngàn người, cũng là nơi người ta thường tổ chức hội chợ hương liệu hay các lễ hội thường niên.
Xe dừng lại bên ngoài bức tường, vừa đúng thời gian đã hẹn. Bàn tay xách túi của cô bị nắm chặt.
“Anh còn muốn gì nữa!”, cô không thèm nhìn anh, hậm hực nói.
“Phụ nữ nên để nam giới đợi năm phút, đó cũng là một phép lễ nghi”, anh dám nói như vậy.
Ha! Cô nghiêng mặt nhìn anh, rất nghiêm túc sửa lại: “Em chưa bao giờ nghe thấy chuyện này.”
Lệ Liệt Nông lại nhíu mày. Ánh mắt anh khiến Hứa Qua hơi giật mình, mới ban nãy khi anh không chú ý, cô có lén thoa son môi nhè nhẹ.
Anh vẫn nhìn chằm chằm môi cô: “Hứa Qua, em nói xem năm phút này mình nên làm gì?”
“Cái… Làm gì?” Cô lắp bắp vì anh đang ngày càng sát lại gần.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào má cô khiến làn da như cháy lên. Khi đôi môi họ dán chặt vào nhau, cô không còn chút ý chí nào, nhắm mắt lại. Cuối cùng, Hứa Qua đã bị hôn cho nhũn cả người.
Khi cô mở to mắt, quay sang nhìn bóng mình trên cửa kính ô tô, môi cô trôi sạch son rồi. Ngay cả thỏi son cô bỏ trong viền tay áo khoác cũng bị trộm mất.
Tên khốn này, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, nắm chặt túi đập lên người anh. Anh không né tránh dù chỉ một chút, cuối cùng cô đập túi vào đầu anh, tức giận trừng mắt: “Anh nói em ngu ngốc, ấu trĩ, người đó là anh mới đúng!”
Khi cô không kịp đề phòng, anh nói: “Hứa Qua, anh ghen.”
Cô bỗng ngẩn ngơ.
“Anh ghen tị, trong buổi tối đầy sao đẹp như thế này, em đeo bông tai đi gặp cậu ta, ghen tị khi thấy em vì cậu ta mà lén bôi son những hai lần, còn nữa…”, anh cụp mắt, “Đôi bông tai của em không xấu xí, không những thế, chúng còn rất đáng yêu. Cả chiếc váy em mặc, người nào mặc anh chả quan tâm, nhưng khi em mặc nó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là, khi nhà thiết kế làm chiếc váy này, họ có nghĩ rằng mình sẽ gián tiếp tăng tỉ lệ đàn ông phạm tội không?”
Những lời nói cứ như vậy đi thẳng vào tai cô, cùng với hình ảnh người đàn ông đâm sầm vào biển quảng cáo thật đáng yêu, khiến tim cô đập thình thịch.
“Artenza…”, tiếng gọi này vô cùng ngọt ngào và dịu dàng.
“Hứa Qua, anh rất hối hận. Hối hận vì bản thân giả làm người chồng rộng lượng, để em đi gặp cậu ta, chưa kể”, anh ngước mắt lên: “Em giờ rất xinh, cho dù không có chiếc váy này, cho dù em không bôi son, không đeo hoa tai, em vẫn là đẹp nhất.”
“Artenza”, miệng cô run run.
“Năm phút rồi, em đi đi”, anh cười, đưa thỏi son cho cô: “Anh ở đây đợi em.”
Cô nhận lấy thỏi son, nhưng ngay sau đó tháo đôi hoa tai xuống, thả cả hai món đồ vào trong túi rồi đưa cho anh. Cô mở cửa xe bước xuống, thầm nghĩ ông Lệ đã yên tâm rồi chứ? Tên khốn, anh đạt được mục đích rồi.
Được rồi, cô sẽ tin con gái ông chủ tiệm kim khí cho dù mặc quần áo bình thường, không bôi son, không mang hoa tai thì cũng vẫn xinh đẹp.
Cô ngẩng cao đầu, vẫy tay với anh.
Bức tường vôi bên ngoài quảng trường đã bong tróc khắp nơi, nơi này sắp được chính quyền thành phố Prague tu sửa cải tạo. Bên ngoài quảng trường có rất nhiều du khách đứng chụp ảnh, nhưng bên trong chỉ có hai ngọn đèn được bật sáng. Dưới ánh đèn màu cam ấy có một người đàn ông đứng đưa lưng lại với cô. Bờ vai anh rất rộng, vóc dáng cao lớn được ánh đèn càng thêm nổi bật, nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Trong mơ hồ, Hứa Qua có một ảo giác, một ngày nào đó, một năm nào đó, cô từng cùng anh chạy sóng vai, một ngày nào đó, cô đã từng chạy đuổi theo bóng dáng ấy.
Những ngày, tháng, năm đó đang cách cô rất gần, chỉ cần cô bước thêm vài bước, hoặc quay đầu lại đều có thể chạm vào được.
Cô bước trên mặt đá trơn nhẵn tiến về phía bóng dáng kia. Khi chỉ còn cách anh khoảng ba bước, cô đứng lại sửa sang bản thân. Hít một hơi thật sâu, cô giơ tay lên, chạm vào người đàn ông: “Xin chào!”
Khi người đàn ông quay đầu lại, Hứa Qua đã chuẩn bị nụ cười đẹp nhất của mình. Nụ cười này cô đã tập vài lần trước khi đến đây, để bày tỏ sự cảm kích của bản thân, để anh thấy rằng sau ngần ấy năm, cô vẫn là cô gái nhỏ năm nào.
Chỉ là nụ cười nhanh chóng cứng đơ.
Như không tin vào mắt mình, cô nhìn chằm chằm người đàn ông từ trên xuống dưới. Đến khi cô chắc chắn mình không bị ảo giác: Mái tóc rủ trước trán, gọng kính đen, Hứa Qua thấy đến anh chàng “lao công” ở cô nhi viện.
“Phương… Phương Vy Kỳ, sao anh lại ở đây?” Cô vừa hỏi vừa nhìn quanh quảng trường.
Cả quảng trường lác đác vài người, mà ai cũng đã có đôi hoặc đi theo nhóm. Cô chưa từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm kiếm dáo dác, chắc ở đây hơi tối nên cô chưa thấy anh.
“Anh đang đợi một người”, Phương Vy Kỳ nói.
Cô gật đầu, khéo thật, Phương Vy Kỳ cũng hẹn gặp bạn ở đây.
“Người này tới muộn năm phút.”
Cô giật mình, nhìn anh tháo kính mắt xuống, gạt phần tóc trước trán sang một bên. Thật kỳ lạ, người đàn ông ba mươi tuổi trông như mọt sách ở trong nhà bỗng có một khuôn mặt quen thuộc.
Trong lòng cô rất bực, nhưng dưới bầu trời tối đen, dưới ánh đèn cam ấm áp, giữa quảng trường nhỏ ở Prague, hình ảnh người đàn ông trước mặt bỗng trở nên mờ ảo vì một tầng sương mù mỏng.
**
Quảng trường nhỏ vẫn còn giữ lại đài phun nước bằng đá. Cô và anh ngồi trên mép đài phun nước, chân cô đung đưa trong không trung, khuôn mặt ngửa lên nhìn sao trời.
Ở Prague có rất ít buổi tối nhìn được bầu trời nhiều sao như tối nay.
Giữa bầu trời đầy sao đêm, có hiệp sĩ từ Núi Đền cưỡi diều hâu bay tới. Từ Jerusalem tới Prague rất xa xôi, nhưng với hiệp sĩ thì khoảng cách ấy chỉ như một bữa sáng.
“Phải không?” Cô mỉm cười hỏi.
“Em nói đúng lắm”, anh mỉm cười đáp.
“Lúc trước em không nhận ra anh, anh không tức giận sao?”
“Một chút cũng không, là anh muốn như vậy.”
Cả hai im lặng.
Sau đó, cô thấp giọng hỏi: “Tại sao chứ?”
“Hứa Qua, em không thấy câu hỏi này rất kỳ lạ sao?”, anh cũng ngửa cổ nhìn bầu trời, cười nhẹ: “Em xem, con gái ông chủ tiệm kim khí đáng yêu như thế, theo logic thông thường sẽ hấp dẫn sự chú ý của cả vũ trụ ấy chứ.”
Hứa Qua nở nụ cười. Khi cô còn nhỏ, cô thật sự tin hiệp sĩ Núi Đền sẽ đến thăm mình vào một buổi đêm trời đầy sao. Khi cô đem chuyện này kể với lũ bạn, kể ở tiệm tạp hoá, kể với cô bán hàng ở chợ, ai cũng khen cô đáng yêu và cho cô một chiếc kẹo.
Cô cười tủm tỉm, tự hào vì bản thân là một chú mèo thần tài. Đương nhiên phía sau, dì Mai không quên trêu chọc cô.
Cô vẫn rất tự tin nói: “Chuyện này hoàn toàn có thể mà.”
Giờ con gái ông chủ tiệm kim khí đã trưởng thành rồi. Khi lớn lên, cô có thể lý giải bản thân hồi còn nhỏ là: Mỗi người đều có một bí mật nhỏ thuộc về riêng mình. Bí mật ấy có thể vô cùng ngu ngốc, ngây thơ, nhưng với một số người, nó lại là tín ngưỡng vô cùng quan trọng.
Bầu trời ngày càng đen thẫm, làm nổi bật những vì sao lấp lánh. Nhìn thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy, Phương Vy Kỳ chậm rãi kể: “Rất lâu rồi, trước kia anh có một người bạn tên là Hứa Thuần.”
Quả nhiên, một câu nói này khiến khuôn mặt Hứa Qua giàn giụa nước mắt.
Cô gái ngốc, thật ra Hứa Thuần vẫn luôn ở bên cạnh em, chỉ là bằng một cách khác. Hiện tại, anh chỉ có thể lấy thân phận Phương Vy Kỳ ở cạnh em.
Năm đó, người thật sự hy sinh trong trận bạo loạn ở Đông Phi là Phương Vy Kỳ. Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng người chết là Hứa Thuần. Vì bị thương nặng, Hứa Thuần đã phải nằm ở bệnh viện Hội Chữ thập đỏ quốc tế suốt bốn tháng.
Nửa năm sau, Hứa Thuần mới trở về trụ sở 1942, lúc đó, họ hỏi anh có muốn khôi phục lại thân phận không.
Trong nháy mắt, Hứa Thuần nhớ đến khuôn mặt nhỏ với đôi mắt cười của em gái. Anh giật mình, nói với họ rằng như vậy cũng ổn. Và như vậy từ đó, Hứa Thuần sống với thân phận Phương Vy Kỳ.
Trong quá khứ, khi Hứa Thuần còn chưa biến thành Phương Vy Kỳ, trong những buổi đêm đầy sao đêm thắp sáng bầu trời, anh đi vào đường hầm bí mật từ chợ trong phố cổ thông tới nhà, lẻn bước vào phòng cô.
Ban đầu, anh chỉ lấy cớ là anh trai đến thăm em gái mình một chút. Nhưng dần dần, có cái gì đó dần thay đổi. Con gái ông chủ tiệm kim khí khi cười rộ lên trông thật ngọt ngào, con gái ông chủ tiệm kim khí hay nói năng linh tinh lộn xộn nhưng thật đáng yêu.
Đáng yêu hơn cả là khi em nói rằng anh là hiệp sĩ từ Núi Đền.
Trên thế giới này làm gì có thuật chú đi xuyên tường. Nếu thật sự có, nhất định anh là người cuối cùng biết tới pháp thuật này.
Khi xuất hiện trong tang lễ của ba, anh đã mang thân phận của Phương Vy Kỳ. Khi ấy, trong lòng tràn ngập sự ân hận và tự trách. Màu hoa bỉ ngạn trắng trong buổi lễ cũng chính là nỗi nhớ vô hạn, là tình yêu thương trong tuyệt vọng, là nỗi niềm mà anh sẽ chôn giấu cho tới giây phút cuối cùng.
Dù đã chắc chắn với bản thân như vậy, nhưng chỉ cần nhớ về em, chỉ cần liếc thấy em, anh liền quên hết những điều đó.
Em vừa nói, Phương Vy Kỳ, kể cho em nghe một chút chuyện cũ của Hứa Thuần đi.
Thế giới xung quanh như chao đảo, không còn là cô gái hai mươi sáu tuổi, thời gian quay ngược lại khi Hứa Qua mười hai tuổi, em đã khóc trước mặt anh. Anh đã dùng câu nói này để trấn an: “Anh kể em nghe câu chuyện Mật mã Dorabella”*.
Xem ra, bây giờ anh chỉ có thể kể em nghe tiếp câu chuyện đó.
(*) Mật mã Dorabella là một bức thư mã hoá do Tòng Nam tước Edward Elgar, nhà soạn nhạc người Anh, viết cho cô Dora Penny. Cho đến giờ ý nghĩa của bức thư vẫn là điều bí mật. Mình nghĩ ở đây tác giả đang ẩn dụ rằng “Phương Vy Kỳ” (Hứa Thuần) đã “dựng” lên câu chuyện khác về Hứa Thuần để che giấu bí mật rằng Phương Vy Kỳ hiện tại chính là Hứa Thuần. (Chú thích của editor)
Khi tiếng chuông lúc nửa đêm đổ, người phụ nữ đã say giấc trong chiếc xe. Trên quảng trường vắng vẻ chỉ còn tiếng cãi nhau của hai người đàn ông. Cuối cùng, tiếng cãi cọ biến thành tiếng hít thở trong khói thuốc, hết người này tới người kia đốt điếu mới, không khí vô cùng nặng nề.
Không biết sau bao lâu, hai người đàn ông cuối cùng cũng bình tĩnh lại:
“Lệ Liệt Nông, coi như tôi chưa nghe thấy những gì cậu vừa nói đêm nay.”
“Cậu muốn thế nào cũng được, tôi phải cho cậu biết rằng chỉ cần tôi đồng ý chi tiền, không thiếu người tình nguyện làm chuyện như vậy, đó là những tay súng bắn tỉa giỏi nhất, miễn đạt được mục đích tôi muốn. Sỡ dĩ để cậu biết chuyện là vì cậu hiểu sự tình hơn ai hết, chứ không phải vì tôi nể cái câu “đó là trách nhiệm của anh trai là bảo vệ em gái mình” của cậu. Đừng dùng cái cớ sứt sẹo đó nữa. Trên đời này không có gì tôi không dám làm vì cô ấy, nhất là sau khi cô ấy rời xa lâu như vậy.”
“Lệ Liệt Nông, cậu điên vừa thôi.”
“Nửa tháng trước cậu cũng nói câu này, kết quả là tôi thành công mang cô ấy quay lại.”
Hai người đàn ông lại bắt đầu thi nhau hút thuốc cho tới khi hộp thuốc rỗng tuếch. Người đàn ông đứng bên trái vẫn chưa nguôi ngoai, anh đá chân vào bồn phun nước.
Người đàn ông bên phải khó xử nói: “Phương Vy Kỳ, nhất định cậu chưa nhìn thấy chiếc hộp màu cam. Tôi cố tình đặt người làm một chiếc hộp như vậy, nhìn ngoài không khác gì những hộp kẹo đồ chơi của tụi trẻ con nhưng bên trong đều là thuốc.”
“Thuốc gì ư, là mỗi khi cô ấy chọn một viên màu sắc đẹp đẽ bỏ vào miệng, không phải vì nó có vị ngon nhất, mà chính là vì nó đắng nhất. Đắng đến mức đa số mọi người không có dũng cảm nếm thử.”
Nói tới đây, người đàn ông hơi tạm dừng lại, chủ đề này khiến tâm trạng anh vô cùng nặng nề: “Thuốc trong chiếc hộp màu cam đó sẽ ngày càng được tăng liều. Phương Vy Kỳ, tôi thật sự sợ hãi một ngày nào đó, những viên thuốc ấy không còn tác dụng nữa, họ bảo phải cần những liều nặng hơn, những chiếc hộp to hơn. Tôi thật sự sợ cô ấy sẽ bị trói buộc với chiếc hộp màu cam mãi mãi.”
“Phương Vy Kỳ, cô ấy giờ mới 26 tuổi, 26 tuổi thôi!”, lồ ng ngực Lệ Liệt Nông phập phồng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đứng bên trái mới khó khăn nói: “Lệ Liệt Nông, cậu phải biết rằng trên thế giới này, bất kỳ ai cũng phải suy tính, quyết định rất nhiều chuyện quan trọng. Trong đó, có những chuyện chúng ta không có kiến thức, kinh nghiệm, cũng không thể tham khảo bất kỳ ai, không thể chắc chắn một đáp án như mong đợi, và cũng không biết được hậu quả có thể xảy ra là gì.”
Giọng Phương Vy Kỳ nhẹ nhàng: “Nhưng dù vậy, vẫn có những người quyết tâm thử và làm tới cùng. Rốt cuộc, vẫn có người tò mò tự hỏi vì sao quả táo lại rơi từ trên cành xuống.”
“Lệ Liệt Nông…”
Ánh mắt người đàn ông dừng ở phía chân trời xa xôi: “Phương Vy Kỳ, nói không chừng con gái ông chủ tiệm kim khí cũng giống như Định luật hấp dẫn, bằng một cách thần kỳ nào đó, cô ấy sẽ quay trở lại với chúng ta.”
Khi những ngôi sao vẫn lấp lánh chiếu xuống dãy kiến trúc cổ, người phụ nữ đang say ngủ trong ô tô trở mình, miệng lẩm bẩm: “Artenza.”
Một lúc lâu sau.
“Lệ Liệt Nông, tôi mong cậu sẽ may mắn như Newton, vào một khoảnh khắc kỳ diệu, quả táo sẽ rơi xuống chỗ cậu.”
**
Người đàn ông đứng ở quảng trường nhìn bóng dáng người đàn ông đang dần đi xa: “Tôi không chắc chắn liệu mình có thành công hay không, nhưng tôi hứa chúng ta có thể khiến con gái ông chủ tiệm kim khí sợ đến hồn bay phách lạc, đến mức cô ấy không còn dám chạy linh tinh đâu nữa.”
“Lệ Liệt Nông, cậu nói đúng. Dù sao thế giới này cần một người dám thử dám làm”, người đàn ông đang đi bộ dừng bước chân trước ngã rẽ, anh không quay đầu lại, làm động tác vẫy tay phóng khoáng với người đang nhìn mình từ phía sau.
**
Trong mơ màng, Hứa Qua thoáng nhìn ra cửa sổ, sao họ chưa về nhà nữa. Ngoài cửa sổ là nhà hát kịch, là cầu Charlie, là sông Vltava, tất cả đều rất yên tĩnh.
Cô vẫn buồn ngủ quá, vừa nhắm mắt, cô vừa hỏi: “Artenza, chúng ta ở đây làm gì?”
“Chúng ta đang ngắm cảnh đêm.”
Cô cong môi, đúng vậy, họ đang ngắm cảnh đêm. Suy nghĩ cô bắt đầu trôi đi thì…
“Hứa Qua.”
Cô phát ra âm mũi nhẹ, tỏ vẻ mình đang lắng nghe, cũng như giả bộ mình đang say sưa thưởng thức cảnh đêm.
“Chúng mình chơi một trò chơi nhé. Quy tắc là anh nói cái gì em cũng phải nói “được”. Em dám nói từ khác hoặc phản đối thì em chính là con cún.”
Sao trò chơi này bất công cho cô thế.
“Hứa Qua, anh bắt đầu nhé.”
“Vâng”, cô đồng ý trong mơ màng. Người đàn ông này tính đặt bẫy cô với câu hỏi: “Hứa Qua, em đồng ý lấy anh chứ” ư?
“Hứa Qua, sau này mình có hai đứa, một trai một gái được không?”
“Được.”
“Hứa Qua, con trai chúng ta đặt tên là Halim, con gái là Ataulla được không?”
“Được.”
“Hứa Qua, chúng ta cùng nhau già đi nhé?”
“Được.”
“Hứa Qua, sau này già rồi, chúng ta cùng kinh doanh trang trại nho mà mẹ anh để lại nhé?”
“Được.”
“Hứa Qua, cạnh trang trại nho là cánh đồng hoa hướng dương, mình có thể nuôi thêm ba lăm con bò nữa, được không?”
“Được.”
Trong mơ màng, sự yên lặng của anh làm Hứa Qua nghĩ trò chơi đã kết thúc. Thực ra nãy giờ Lệ Liệt Nông nói gì cô cũng không nghe rõ lắm, vì cô chỉ cần trả lời “Được” mà thôi.
Khi Hứa Qua đã nghĩ trò chơi kết thúc thì…
“Hứa Qua, để chúng ta làm được những việc đó, trước hết anh phải phá hỏng cỗ máy thời gian của em.”
“Được.”
=================
HOÁ RA CHƯA HẾT, VẪN CÒN 2 CHƯƠNG NỮA Ạ ;-;
Lệ Liệt Nông vừa tái khám xong lần cuối, lúc này rừng cây sồi bên kia bờ sông cũng ngả sang màu vàng.
Nhìn ngắm rừng cây ấy dường như trở thành nhiệm vụ duy nhất của anh vào lúc này. Cả người anh như hoá thành một pho tượng cẩm thạch.
Khi anh nhìn mãi phía bên kia, cô nhìn anh chăm chú. Khi những hàng cây ấy vẫn còn xanh, anh đã nói với Hứa Qua rằng, chờ chúng đổi màu vàng, anh sẽ kể cho cô một số chuyện.
Cô gác đầu lên vai anh, gọi tên Artenza.
“Ừm.”
“Anh không cần kể cũng được, dù chuyện gì đã xảy ra em cũng sẽ tha thứ cho anh.”
Anh không nói gì.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Anh muốn mua cho em bộ đồ đẹp nhất trên đời.”
**
Anh đưa cô tới một nhà hàng trên tầng cao, nơi có thể ngắm được cảnh hoàng hôn tráng lệ, nơi cả thế giới có thể chiêm ngưỡng bộ váy lộng lẫy của cô. Chiếc váy màu trắng ngà cùng với những viên đá lấp lánh trên đai lưng phản chiếu màu sắc rực rỡ của bầu trời lúc xế chiều.
Hứa Qua đã nhiều lần để ý bộ váy này khi đi bộ qua mặt tiền cửa hàng, cuối cùng cô cũng được mặc nó. Đặc biệt hơn, người mua cho cô là anh, người kiên nhẫn đợi ngoài phòng thử đồ là anh, người đứng bật dậy từ sopha khi cô nhấc váy bước ra cũng là anh.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy giống như một chàng hoàng tử đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng được diện kiến cô công chúa nước láng giềng.
Trong vài tích tắc, hốc mắt cô nóng lên. Hứa Qua nhớ về thời thiếu niên u tối của mình, thời tóc cô còn ngắn cũn. Khi đó, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có những ngày tươi đẹp, hạnh phúc như hôm nay.
“Không có ai lấy mất của em đâu”, tiếng cười nhẹ anh phát ra từ phía đối diện.
Như cô học trò nhỏ trộm bôi son đến trường nhưng lại bao biện là mình vừa ăn mứt dâu tây, cô vô cùng nghiêm túc đáp lại anh: “Em chỉ đang nhìn cảnh ngoài cửa sổ”.
Ông Lệ rất hiểu ý: “Ừm, hoá ra là em đang ngắm cảnh.”
“Đương nhiên.”
Khi đ ĩa thức ăn của họ đã sạch sẽ, Lệ Liệt Nông gọi tên người đang định đứng lên đi về, chính là cô. Hứa Qua ngoan ngoãn ngồi xuống, làm bộ nghiêm túc lắng nghe.
Mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, chỉ còn vài vệt màu cam nhạt trên bầu trời xanh đen, Hứa Qua nghe Lệ Liệt Nông hỏi: “Em có muốn gặp cậu ấy không?”
“Cậu ấy?”
Giọng anh rất nhẹ: “Em vẫn luôn tìm kiếm người đó mà. Anh biết trước nay em vẫn luôn muốn gặp lại cậu ta.”
Đúng là Hứa Qua vẫn mong ngóng tin tức một người, vẫn luôn muốn gặp anh ấy dưới bầu trời đêm đầy sao.
Sau khi rời khỏi Jerusalem, cô không còn được gặp anh nữa. Trong những đêm cô đơn cùng cực, cô thường nhớ lại những lần anh bước vào phòng cô. Mỗi lần như thế, cuộc sống chao đảo ngoài kia như dừng lại, thật ấm áp và yên tĩnh.
Cô vẫn luôn tìm anh, nhưng lại không thể tìm anh, người hiệp sĩ trộm chiếc quần bò như biến mất khỏi thế gian.
Lời nói của Lệ Liệt Nông làm Hứa Qua tập trung tinh thần hẳn, cô bất giác nắm chặt chiếc ly, cẩn thận hỏi lại: “Người đó? Hiệp sĩ Núi Đền?”
Câu hỏi của cô khiến anh cau mày, cái miệng không nể nang thốt ra: “Hiệp sĩ Núi Đền? Thật ấu trĩ!”
Lúc này Hứa Qua chỉ quan tâm đ ến việc Lệ Liệt Nông có thông tin về hiệp sĩ của cô: “Artenza, thật không?”
Tiếng “ừm” không mấy vui vẻ của anh khiến Hứa Qua hớn hở mặt mày: “Tại sao em không thể tìm thấy anh ấy. Hiện tại anh ấy ở đâu? Có to cao hơn trước không? Có đẹp trai hơn trước không? Có…”
Tiếng mắng cắt ngang câu hỏi của cô: “Hứa Qua! Em đừng quên giờ em là bà Lệ, là phụ nữ đã có chồng!!”
Cô ấp úng mím môi, ừm, nghĩ lại thì biểu hiện của cô không khác nào một cô nàng nóng lòng gặp lại tình cũ. Nhưng thật ra đó là phản ứng bình thường của những cô gái trẻ khi nghe tin về người bạn thân khác giới đã lâu không gặp.
Bầu trời dần tối hơn, bộ dáng cô ngồi ngoan ngoãn làm anh bớt khó chịu hơn, nhưng vẫn không tình nguyện nói ra: “Cậu ta cũng đang ở Prague.”
Có phải như vậy là: “Em sẽ được gặp anh ấy sớm thôi?”
“Ừm.”
Sớm, là sớm như thế nào? Cô bỗng nhớ sáng nay Kim Nguyên cũng xuất hiện ở bệnh viện cùng với một loạt xe hơi màu đen.
Cô cẩn thận hỏi dò: “Là tối nay ư?”
“Ừm.”
Cô cố nén lại cảm xúc muốn nhảy tung lên trời, đôi mắt liếc nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Chỉ còn vài phút nữa thôi, bầu trời sẽ tối đen. Cô nhìn xuống bộ váy trên người, trong lòng có niềm vui nho nhỏ, đây chính là một mơ ước nghìn lẻ một đêm của con gái ông chủ tiệm kim khí.
Trong lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, hồi tưởng thì, “Hứa Qua!!”
Cô tỉnh mộng, giả vờ ho khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lệ Liệt Nông. Miệng cô hờn dỗi: “Atenza, anh nhìn em kiểu gì vậy?”
“Hứa Qua, anh cảnh cáo em, cấm có nghĩ linh tinh.”
“Anh nói gì lạ vậy?”, cô tiếp tục giả ngu.
“Váy em mặc là anh mua!”, nhà lãnh đạo 1942 dùng tông giọng vô cùng nghiêm túc.
Cô giận dỗi: “Ai nói là không phải anh mua đâu?”
“Em biết vậy thì tốt.”
Một lúc trôi qua, Hứa Qua dịu dàng nói: “Artenza, đừng keo kiệt như vậy mà! Nhé?”
“Xem ra em vẫn còn EQ”, Lệ Liệt Nông day day thái dương: “Em thật sự cho rằng mình mặc chiếc váy đó là trông xinh đẹp đệ nhất thiên hạ?”
Hứa Qua dài mặt, cô không vui chút nào: “Là ai mấy tiếng trước còn nói, bà Lệ mặc chiếc váy không khác nào nữ thần Athena?”
Biểu cảm trên mặt Lệ Liệt Nông như viết hàng chữ: Sao em có thể ngốc như vậy.
Cô tức giận lườm anh một cái, người đàn ông này thật có cách khiến người khác cụt hứng.
“Hứa Qua, em ngốc vừa. Trong mắt đàn ông, quần áo váy vóc phụ nữ có đẹp hay không được đánh giá bởi tốc độ của anh ta. Chính là tốc độ anh ta có thể đẩy cô ấy xuống giường vào công chuyện. Ngược lại, nếu người phụ nữ ấy đẹp như nữ thần Athena, như nữ hoàng, công chúa, như thiên thần thì thực ra, nó nghĩa là…”, khuỷu tay anh chống lên bàn, người anh vươn tới gần phía cô: “Bộ đồ này thật nhạt nhẽo, cùng lắm mình chỉ có thể hôn cô ấy”.
Lời của anh khiến Hứa Qua ngồi không yên, cô đứng dậy: “Như vậy chẳng phải càng tốt sao, ít nhất ông Lệ không cần lo lắng người đàn ông khác có suy nghĩ bậy bạ với bà Lệ.”
“Hừ, đúng rồi.”
“Lệ Liệt Nông!”
“Em cũng đừng có nghĩ, bộ đồ là anh mua đấy.”
Hứa Qua còn có thể nghĩ gì nữa.
“Hứa Qua, anh phải cho em biết, em chỉ được gặp người bạn ngu ngốc của mình trong vòng ba mươi phút”, Lệ Liệt Nông vô cùng sung sướng khi thấy người khác khó khăn: “Nhắc thêm một chút, từ chỗ này tới chỗ cậu ta phải đi mất mười hai, mười lăm phút kìa.”
Cái gì?! Tên khốn này nhất định cố ý, chẳng phải cô chỉ còn mười lăm phút để gặp lại anh ấy sao?
Phút thứ mười, Hứa Qua khoanh tay trước ngực, nhìn người đàn ông đang đứng chềnh ềnh trước cửa: “Khốn khiếp, anh đứng sang một bên!”
Lệ Liệt Nông cố tình đứng chắn ở cửa, chỉ còn hở một khe bé tí. Điều kiện của anh khiến Hứa Qua nghẹn họng không nói nên lời. Cô phát điên mất: “Bôi son là phép lịch sự tối thiểu, thưa ngài!”
Anh không bị dao động: “Không chỉ mỗi son môi, còn cả đôi hoa tai xấu xí kia nữa.”
Hoa tai? Hoa tai nào xấu xí cơ? Hứa Qua thật sự muốn quăng chiếc túi vào khuôn mặt nghiêm túc của Lệ Liệt Nông.
Cô cũng không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng hiệp sĩ trộm quần bò chính là một người đặc biệt trong đời cô, tuyệt đối không thể ăn mặc tuỳ tiện gặp lại anh sau từng ấy năm.
Ít nhất, cô mong hôm nay mình sẽ để lại ấn tượng: Ừm, trông em cũng không tệ.
Cô giậm chân, ánh mắt muốn giận dữ bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tuy nhiên, anh chẳng để cô vào mặt, miệng phun từng chữ: “Vậy cũng được, để anh gọi Kim Nguyên. Giờ này anh cũng không muốn lái xe.”
Tên khốn, đồ tồi! Cô hung hăng lau son môi, oán giận: “Mời anh nhường một bước.”
Lệ Liệt Nông vẫn trưng khuôn mặt poker đó.
Đồ tồiiiii!
“Kệ anh, em sẽ Không! Tháo! Hoa! Tai!”
Phút thứ mười lăm, Lệ Liệt Nông đứng sang một bên. Khi đi qua anh, cô không cam lòng quay đầu lại, tặng cho anh một cái ngón giữa ngay trước mặt.
Lệ Liệt Nông lái xe, Hứa Qua ngồi ở bên ghế phụ. Xe họ đang hướng về quảng trường nhỏ trong thành phố. Dưới ánh đèn đường rực rỡ, quảng trường được vây lại bởi một bức tường cao ngang nửa người. Nơi này có thể chứa được hơn một ngàn người, cũng là nơi người ta thường tổ chức hội chợ hương liệu hay các lễ hội thường niên.
Xe dừng lại bên ngoài bức tường, vừa đúng thời gian đã hẹn. Bàn tay xách túi của cô bị nắm chặt.
“Anh còn muốn gì nữa!”, cô không thèm nhìn anh, hậm hực nói.
“Phụ nữ nên để nam giới đợi năm phút, đó cũng là một phép lễ nghi”, anh dám nói như vậy.
Ha! Cô nghiêng mặt nhìn anh, rất nghiêm túc sửa lại: “Em chưa bao giờ nghe thấy chuyện này.”
Lệ Liệt Nông lại nhíu mày. Ánh mắt anh khiến Hứa Qua hơi giật mình, mới ban nãy khi anh không chú ý, cô có lén thoa son môi nhè nhẹ.
Anh vẫn nhìn chằm chằm môi cô: “Hứa Qua, em nói xem năm phút này mình nên làm gì?”
“Cái… Làm gì?” Cô lắp bắp vì anh đang ngày càng sát lại gần.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào má cô khiến làn da như cháy lên. Khi đôi môi họ dán chặt vào nhau, cô không còn chút ý chí nào, nhắm mắt lại. Cuối cùng, Hứa Qua đã bị hôn cho nhũn cả người.
Khi cô mở to mắt, quay sang nhìn bóng mình trên cửa kính ô tô, môi cô trôi sạch son rồi. Ngay cả thỏi son cô bỏ trong viền tay áo khoác cũng bị trộm mất.
Tên khốn này, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, nắm chặt túi đập lên người anh. Anh không né tránh dù chỉ một chút, cuối cùng cô đập túi vào đầu anh, tức giận trừng mắt: “Anh nói em ngu ngốc, ấu trĩ, người đó là anh mới đúng!”
Khi cô không kịp đề phòng, anh nói: “Hứa Qua, anh ghen.”
Cô bỗng ngẩn ngơ.
“Anh ghen tị, trong buổi tối đầy sao đẹp như thế này, em đeo bông tai đi gặp cậu ta, ghen tị khi thấy em vì cậu ta mà lén bôi son những hai lần, còn nữa…”, anh cụp mắt, “Đôi bông tai của em không xấu xí, không những thế, chúng còn rất đáng yêu. Cả chiếc váy em mặc, người nào mặc anh chả quan tâm, nhưng khi em mặc nó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là, khi nhà thiết kế làm chiếc váy này, họ có nghĩ rằng mình sẽ gián tiếp tăng tỉ lệ đàn ông phạm tội không?”
Những lời nói cứ như vậy đi thẳng vào tai cô, cùng với hình ảnh người đàn ông đâm sầm vào biển quảng cáo thật đáng yêu, khiến tim cô đập thình thịch.
“Artenza…”, tiếng gọi này vô cùng ngọt ngào và dịu dàng.
“Hứa Qua, anh rất hối hận. Hối hận vì bản thân giả làm người chồng rộng lượng, để em đi gặp cậu ta, chưa kể”, anh ngước mắt lên: “Em giờ rất xinh, cho dù không có chiếc váy này, cho dù em không bôi son, không đeo hoa tai, em vẫn là đẹp nhất.”
“Artenza”, miệng cô run run.
“Năm phút rồi, em đi đi”, anh cười, đưa thỏi son cho cô: “Anh ở đây đợi em.”
Cô nhận lấy thỏi son, nhưng ngay sau đó tháo đôi hoa tai xuống, thả cả hai món đồ vào trong túi rồi đưa cho anh. Cô mở cửa xe bước xuống, thầm nghĩ ông Lệ đã yên tâm rồi chứ? Tên khốn, anh đạt được mục đích rồi.
Được rồi, cô sẽ tin con gái ông chủ tiệm kim khí cho dù mặc quần áo bình thường, không bôi son, không mang hoa tai thì cũng vẫn xinh đẹp.
Cô ngẩng cao đầu, vẫy tay với anh.
Bức tường vôi bên ngoài quảng trường đã bong tróc khắp nơi, nơi này sắp được chính quyền thành phố Prague tu sửa cải tạo. Bên ngoài quảng trường có rất nhiều du khách đứng chụp ảnh, nhưng bên trong chỉ có hai ngọn đèn được bật sáng. Dưới ánh đèn màu cam ấy có một người đàn ông đứng đưa lưng lại với cô. Bờ vai anh rất rộng, vóc dáng cao lớn được ánh đèn càng thêm nổi bật, nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Trong mơ hồ, Hứa Qua có một ảo giác, một ngày nào đó, một năm nào đó, cô từng cùng anh chạy sóng vai, một ngày nào đó, cô đã từng chạy đuổi theo bóng dáng ấy.
Những ngày, tháng, năm đó đang cách cô rất gần, chỉ cần cô bước thêm vài bước, hoặc quay đầu lại đều có thể chạm vào được.
Cô bước trên mặt đá trơn nhẵn tiến về phía bóng dáng kia. Khi chỉ còn cách anh khoảng ba bước, cô đứng lại sửa sang bản thân. Hít một hơi thật sâu, cô giơ tay lên, chạm vào người đàn ông: “Xin chào!”
Khi người đàn ông quay đầu lại, Hứa Qua đã chuẩn bị nụ cười đẹp nhất của mình. Nụ cười này cô đã tập vài lần trước khi đến đây, để bày tỏ sự cảm kích của bản thân, để anh thấy rằng sau ngần ấy năm, cô vẫn là cô gái nhỏ năm nào.
Chỉ là nụ cười nhanh chóng cứng đơ.
Như không tin vào mắt mình, cô nhìn chằm chằm người đàn ông từ trên xuống dưới. Đến khi cô chắc chắn mình không bị ảo giác: Mái tóc rủ trước trán, gọng kính đen, Hứa Qua thấy đến anh chàng “lao công” ở cô nhi viện.
“Phương… Phương Vy Kỳ, sao anh lại ở đây?” Cô vừa hỏi vừa nhìn quanh quảng trường.
Cả quảng trường lác đác vài người, mà ai cũng đã có đôi hoặc đi theo nhóm. Cô chưa từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm kiếm dáo dác, chắc ở đây hơi tối nên cô chưa thấy anh.
“Anh đang đợi một người”, Phương Vy Kỳ nói.
Cô gật đầu, khéo thật, Phương Vy Kỳ cũng hẹn gặp bạn ở đây.
“Người này tới muộn năm phút.”
Cô giật mình, nhìn anh tháo kính mắt xuống, gạt phần tóc trước trán sang một bên. Thật kỳ lạ, người đàn ông ba mươi tuổi trông như mọt sách ở trong nhà bỗng có một khuôn mặt quen thuộc.
Trong lòng cô rất bực, nhưng dưới bầu trời tối đen, dưới ánh đèn cam ấm áp, giữa quảng trường nhỏ ở Prague, hình ảnh người đàn ông trước mặt bỗng trở nên mờ ảo vì một tầng sương mù mỏng.
**
Quảng trường nhỏ vẫn còn giữ lại đài phun nước bằng đá. Cô và anh ngồi trên mép đài phun nước, chân cô đung đưa trong không trung, khuôn mặt ngửa lên nhìn sao trời.
Ở Prague có rất ít buổi tối nhìn được bầu trời nhiều sao như tối nay.
Giữa bầu trời đầy sao đêm, có hiệp sĩ từ Núi Đền cưỡi diều hâu bay tới. Từ Jerusalem tới Prague rất xa xôi, nhưng với hiệp sĩ thì khoảng cách ấy chỉ như một bữa sáng.
“Phải không?” Cô mỉm cười hỏi.
“Em nói đúng lắm”, anh mỉm cười đáp.
“Lúc trước em không nhận ra anh, anh không tức giận sao?”
“Một chút cũng không, là anh muốn như vậy.”
Cả hai im lặng.
Sau đó, cô thấp giọng hỏi: “Tại sao chứ?”
“Hứa Qua, em không thấy câu hỏi này rất kỳ lạ sao?”, anh cũng ngửa cổ nhìn bầu trời, cười nhẹ: “Em xem, con gái ông chủ tiệm kim khí đáng yêu như thế, theo logic thông thường sẽ hấp dẫn sự chú ý của cả vũ trụ ấy chứ.”
Hứa Qua nở nụ cười. Khi cô còn nhỏ, cô thật sự tin hiệp sĩ Núi Đền sẽ đến thăm mình vào một buổi đêm trời đầy sao. Khi cô đem chuyện này kể với lũ bạn, kể ở tiệm tạp hoá, kể với cô bán hàng ở chợ, ai cũng khen cô đáng yêu và cho cô một chiếc kẹo.
Cô cười tủm tỉm, tự hào vì bản thân là một chú mèo thần tài. Đương nhiên phía sau, dì Mai không quên trêu chọc cô.
Cô vẫn rất tự tin nói: “Chuyện này hoàn toàn có thể mà.”
Giờ con gái ông chủ tiệm kim khí đã trưởng thành rồi. Khi lớn lên, cô có thể lý giải bản thân hồi còn nhỏ là: Mỗi người đều có một bí mật nhỏ thuộc về riêng mình. Bí mật ấy có thể vô cùng ngu ngốc, ngây thơ, nhưng với một số người, nó lại là tín ngưỡng vô cùng quan trọng.
Bầu trời ngày càng đen thẫm, làm nổi bật những vì sao lấp lánh. Nhìn thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy, Phương Vy Kỳ chậm rãi kể: “Rất lâu rồi, trước kia anh có một người bạn tên là Hứa Thuần.”
Quả nhiên, một câu nói này khiến khuôn mặt Hứa Qua giàn giụa nước mắt.
Cô gái ngốc, thật ra Hứa Thuần vẫn luôn ở bên cạnh em, chỉ là bằng một cách khác. Hiện tại, anh chỉ có thể lấy thân phận Phương Vy Kỳ ở cạnh em.
Năm đó, người thật sự hy sinh trong trận bạo loạn ở Đông Phi là Phương Vy Kỳ. Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng người chết là Hứa Thuần. Vì bị thương nặng, Hứa Thuần đã phải nằm ở bệnh viện Hội Chữ thập đỏ quốc tế suốt bốn tháng.
Nửa năm sau, Hứa Thuần mới trở về trụ sở 1942, lúc đó, họ hỏi anh có muốn khôi phục lại thân phận không.
Trong nháy mắt, Hứa Thuần nhớ đến khuôn mặt nhỏ với đôi mắt cười của em gái. Anh giật mình, nói với họ rằng như vậy cũng ổn. Và như vậy từ đó, Hứa Thuần sống với thân phận Phương Vy Kỳ.
Trong quá khứ, khi Hứa Thuần còn chưa biến thành Phương Vy Kỳ, trong những buổi đêm đầy sao đêm thắp sáng bầu trời, anh đi vào đường hầm bí mật từ chợ trong phố cổ thông tới nhà, lẻn bước vào phòng cô.
Ban đầu, anh chỉ lấy cớ là anh trai đến thăm em gái mình một chút. Nhưng dần dần, có cái gì đó dần thay đổi. Con gái ông chủ tiệm kim khí khi cười rộ lên trông thật ngọt ngào, con gái ông chủ tiệm kim khí hay nói năng linh tinh lộn xộn nhưng thật đáng yêu.
Đáng yêu hơn cả là khi em nói rằng anh là hiệp sĩ từ Núi Đền.
Trên thế giới này làm gì có thuật chú đi xuyên tường. Nếu thật sự có, nhất định anh là người cuối cùng biết tới pháp thuật này.
Khi xuất hiện trong tang lễ của ba, anh đã mang thân phận của Phương Vy Kỳ. Khi ấy, trong lòng tràn ngập sự ân hận và tự trách. Màu hoa bỉ ngạn trắng trong buổi lễ cũng chính là nỗi nhớ vô hạn, là tình yêu thương trong tuyệt vọng, là nỗi niềm mà anh sẽ chôn giấu cho tới giây phút cuối cùng.
Dù đã chắc chắn với bản thân như vậy, nhưng chỉ cần nhớ về em, chỉ cần liếc thấy em, anh liền quên hết những điều đó.
Em vừa nói, Phương Vy Kỳ, kể cho em nghe một chút chuyện cũ của Hứa Thuần đi.
Thế giới xung quanh như chao đảo, không còn là cô gái hai mươi sáu tuổi, thời gian quay ngược lại khi Hứa Qua mười hai tuổi, em đã khóc trước mặt anh. Anh đã dùng câu nói này để trấn an: “Anh kể em nghe câu chuyện Mật mã Dorabella”*.
Xem ra, bây giờ anh chỉ có thể kể em nghe tiếp câu chuyện đó.
(*) Mật mã Dorabella là một bức thư mã hoá do Tòng Nam tước Edward Elgar, nhà soạn nhạc người Anh, viết cho cô Dora Penny. Cho đến giờ ý nghĩa của bức thư vẫn là điều bí mật. Mình nghĩ ở đây tác giả đang ẩn dụ rằng “Phương Vy Kỳ” (Hứa Thuần) đã “dựng” lên câu chuyện khác về Hứa Thuần để che giấu bí mật rằng Phương Vy Kỳ hiện tại chính là Hứa Thuần. (Chú thích của editor)
Khi tiếng chuông lúc nửa đêm đổ, người phụ nữ đã say giấc trong chiếc xe. Trên quảng trường vắng vẻ chỉ còn tiếng cãi nhau của hai người đàn ông. Cuối cùng, tiếng cãi cọ biến thành tiếng hít thở trong khói thuốc, hết người này tới người kia đốt điếu mới, không khí vô cùng nặng nề.
Không biết sau bao lâu, hai người đàn ông cuối cùng cũng bình tĩnh lại:
“Lệ Liệt Nông, coi như tôi chưa nghe thấy những gì cậu vừa nói đêm nay.”
“Cậu muốn thế nào cũng được, tôi phải cho cậu biết rằng chỉ cần tôi đồng ý chi tiền, không thiếu người tình nguyện làm chuyện như vậy, đó là những tay súng bắn tỉa giỏi nhất, miễn đạt được mục đích tôi muốn. Sỡ dĩ để cậu biết chuyện là vì cậu hiểu sự tình hơn ai hết, chứ không phải vì tôi nể cái câu “đó là trách nhiệm của anh trai là bảo vệ em gái mình” của cậu. Đừng dùng cái cớ sứt sẹo đó nữa. Trên đời này không có gì tôi không dám làm vì cô ấy, nhất là sau khi cô ấy rời xa lâu như vậy.”
“Lệ Liệt Nông, cậu điên vừa thôi.”
“Nửa tháng trước cậu cũng nói câu này, kết quả là tôi thành công mang cô ấy quay lại.”
Hai người đàn ông lại bắt đầu thi nhau hút thuốc cho tới khi hộp thuốc rỗng tuếch. Người đàn ông đứng bên trái vẫn chưa nguôi ngoai, anh đá chân vào bồn phun nước.
Người đàn ông bên phải khó xử nói: “Phương Vy Kỳ, nhất định cậu chưa nhìn thấy chiếc hộp màu cam. Tôi cố tình đặt người làm một chiếc hộp như vậy, nhìn ngoài không khác gì những hộp kẹo đồ chơi của tụi trẻ con nhưng bên trong đều là thuốc.”
“Thuốc gì ư, là mỗi khi cô ấy chọn một viên màu sắc đẹp đẽ bỏ vào miệng, không phải vì nó có vị ngon nhất, mà chính là vì nó đắng nhất. Đắng đến mức đa số mọi người không có dũng cảm nếm thử.”
Nói tới đây, người đàn ông hơi tạm dừng lại, chủ đề này khiến tâm trạng anh vô cùng nặng nề: “Thuốc trong chiếc hộp màu cam đó sẽ ngày càng được tăng liều. Phương Vy Kỳ, tôi thật sự sợ hãi một ngày nào đó, những viên thuốc ấy không còn tác dụng nữa, họ bảo phải cần những liều nặng hơn, những chiếc hộp to hơn. Tôi thật sự sợ cô ấy sẽ bị trói buộc với chiếc hộp màu cam mãi mãi.”
“Phương Vy Kỳ, cô ấy giờ mới 26 tuổi, 26 tuổi thôi!”, lồ ng ngực Lệ Liệt Nông phập phồng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đứng bên trái mới khó khăn nói: “Lệ Liệt Nông, cậu phải biết rằng trên thế giới này, bất kỳ ai cũng phải suy tính, quyết định rất nhiều chuyện quan trọng. Trong đó, có những chuyện chúng ta không có kiến thức, kinh nghiệm, cũng không thể tham khảo bất kỳ ai, không thể chắc chắn một đáp án như mong đợi, và cũng không biết được hậu quả có thể xảy ra là gì.”
Giọng Phương Vy Kỳ nhẹ nhàng: “Nhưng dù vậy, vẫn có những người quyết tâm thử và làm tới cùng. Rốt cuộc, vẫn có người tò mò tự hỏi vì sao quả táo lại rơi từ trên cành xuống.”
“Lệ Liệt Nông…”
Ánh mắt người đàn ông dừng ở phía chân trời xa xôi: “Phương Vy Kỳ, nói không chừng con gái ông chủ tiệm kim khí cũng giống như Định luật hấp dẫn, bằng một cách thần kỳ nào đó, cô ấy sẽ quay trở lại với chúng ta.”
Khi những ngôi sao vẫn lấp lánh chiếu xuống dãy kiến trúc cổ, người phụ nữ đang say ngủ trong ô tô trở mình, miệng lẩm bẩm: “Artenza.”
Một lúc lâu sau.
“Lệ Liệt Nông, tôi mong cậu sẽ may mắn như Newton, vào một khoảnh khắc kỳ diệu, quả táo sẽ rơi xuống chỗ cậu.”
**
Người đàn ông đứng ở quảng trường nhìn bóng dáng người đàn ông đang dần đi xa: “Tôi không chắc chắn liệu mình có thành công hay không, nhưng tôi hứa chúng ta có thể khiến con gái ông chủ tiệm kim khí sợ đến hồn bay phách lạc, đến mức cô ấy không còn dám chạy linh tinh đâu nữa.”
“Lệ Liệt Nông, cậu nói đúng. Dù sao thế giới này cần một người dám thử dám làm”, người đàn ông đang đi bộ dừng bước chân trước ngã rẽ, anh không quay đầu lại, làm động tác vẫy tay phóng khoáng với người đang nhìn mình từ phía sau.
**
Trong mơ màng, Hứa Qua thoáng nhìn ra cửa sổ, sao họ chưa về nhà nữa. Ngoài cửa sổ là nhà hát kịch, là cầu Charlie, là sông Vltava, tất cả đều rất yên tĩnh.
Cô vẫn buồn ngủ quá, vừa nhắm mắt, cô vừa hỏi: “Artenza, chúng ta ở đây làm gì?”
“Chúng ta đang ngắm cảnh đêm.”
Cô cong môi, đúng vậy, họ đang ngắm cảnh đêm. Suy nghĩ cô bắt đầu trôi đi thì…
“Hứa Qua.”
Cô phát ra âm mũi nhẹ, tỏ vẻ mình đang lắng nghe, cũng như giả bộ mình đang say sưa thưởng thức cảnh đêm.
“Chúng mình chơi một trò chơi nhé. Quy tắc là anh nói cái gì em cũng phải nói “được”. Em dám nói từ khác hoặc phản đối thì em chính là con cún.”
Sao trò chơi này bất công cho cô thế.
“Hứa Qua, anh bắt đầu nhé.”
“Vâng”, cô đồng ý trong mơ màng. Người đàn ông này tính đặt bẫy cô với câu hỏi: “Hứa Qua, em đồng ý lấy anh chứ” ư?
“Hứa Qua, sau này mình có hai đứa, một trai một gái được không?”
“Được.”
“Hứa Qua, con trai chúng ta đặt tên là Halim, con gái là Ataulla được không?”
“Được.”
“Hứa Qua, chúng ta cùng nhau già đi nhé?”
“Được.”
“Hứa Qua, sau này già rồi, chúng ta cùng kinh doanh trang trại nho mà mẹ anh để lại nhé?”
“Được.”
“Hứa Qua, cạnh trang trại nho là cánh đồng hoa hướng dương, mình có thể nuôi thêm ba lăm con bò nữa, được không?”
“Được.”
Trong mơ màng, sự yên lặng của anh làm Hứa Qua nghĩ trò chơi đã kết thúc. Thực ra nãy giờ Lệ Liệt Nông nói gì cô cũng không nghe rõ lắm, vì cô chỉ cần trả lời “Được” mà thôi.
Khi Hứa Qua đã nghĩ trò chơi kết thúc thì…
“Hứa Qua, để chúng ta làm được những việc đó, trước hết anh phải phá hỏng cỗ máy thời gian của em.”
“Được.”
=================
HOÁ RA CHƯA HẾT, VẪN CÒN 2 CHƯƠNG NỮA Ạ ;-;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook