Đuôi Váy Cô Ấy
-
Chương 10: Đừng Trốn
Từng bước một,
Mặc dù tôi đang rất vội.
——《 Trích lời “Tra Ngôn”》
Tiết thể dục.
Sau khi chạy ba vòng sân thể dục, bắt đầu hoạt động tự do.
Sắc môi của Bạch Trí Thiện nhợt nhạt, cô vừa đi vừa há miệng thở dốc. Cảm thấy cổ họng khô khốc nên cô không khỏi nuốt nước miếng vài lần.
Bởi vì đang là mùa hè, mặt trời đã lên cao từ sớm, chiếu xuống mặt đất ánh nắng chói chang.
Đa số học sinh đều chạy tới sân vận động, nhưng cũng có vài học sinh cá biệt không sợ nắng nóng mà chơi ở sân bóng rổ hoặc làm vài chuyện khác.
Lớp khoa học xã hội nhiều nữ sinh, mà đại đa số đều không thích vận động. Mỗi lần học thể dục xong đều sẽ hoạt động tự do hoặc chạy tới quầy bán đồ ăn vặt, một số sẽ trở lại lớp học. Lần trước, sau khi bị giáo viên phát hiện thì phải nghe mắng một trận, cũng nói rõ là đang trong giờ thế dục, cho dù có học xong rồi cũng không thể về lớp.
Bình thường, xong khi chạy xong vài vòng sân trường thì Bạch Chí Thiện sẽ trở lại lớp để làm bài tập. Nhưng mà sau khi bị giáo viên đặt ra quy định kia thì cô cũng không dám làm trái yêu cầu, đành phải đi tới cầu thang của tòa nhà dạy học bên kia.
Ngày thường rất ít khi vận động cho nên mới vận động mạnh một chút thôi mà Bạch Chí Thiện đã không thở nổi. Sau khi đi tới chỗ cầu thang, cô phủi một bậc thang rồi ngồi xuống.
Chạy xong mấy vòng sân cho nên lúc này Bạch Chí Thiện cảm thấy khá mệt mỏi. Đặt tay lên đùi, nghe tiếng gió thổi bên tai, lẳng lặng ngồi ở đó.
...
“Này Thẩm Ngôn, cậu có muốn đi dọn kho thiết bị thể dục với tôi không?”
Lương Bắc vỗ quả bóng rổ, nói.
Thẩm Ngôn cúi đầu hất tóc, lau sạch mồ hôi trên trán, dường như không nghe thấy câu nói của Lương Bắc, đưa mắt nhìn xung quanh vài vòng.
“Nhỡ đâu Bạch Chí Thiện cũng ở đấy thì sao?”
Thẩm Ngôn thu hồi tầm mắt, trên trán là mấy lọn tóc đen hơi lộ xộn còn hơi ẩm ướt, làm lộ ra cái trán và đôi lông mày.
Lương Bắc còn cho rằng Thẩm Ngôn sẽ trả lời mình thì lại nghe thấy câu hỏi có phần nghiêm túc của cậu:
“Ban nãy có nhìn thấy Bạch Chí Thiện không?”
Lương Bắc: “…”
“Tôi có bệnh mới nhìn chằm chằm vào người ta. Cậu ấy ở đâu, tôi làm sao mà biết được. Nhưng mà cũng thật trùng hợp đấy, hôm nay lớp mình trùng giờ thể dục với lớp cậu ấy đó.”
“Nhưng mà nói lại chuyện này đi, bây giờ quan hệ giữa cậu với Bạch Chí Thiện là như thế nào? Giải quyết vấn đề kia chưa?”
Trong lúc Lương Bắc đang nói, Thẩm Ngôn lại rời tầm mắt đi chỗ khác, tìm kiếm hình bóng cô.
“Đang mập mờ.”
Nói xong thì rời khỏi sân bóng rổ.
Thẩm Ngôn nhìn một đám nữ sinh đang đi về phía quầy bán quà vặt, nhưng lại không thấy bóng dáng của Bạch Chí Thiện đâu. Đang chuẩn bị đi về hướng khác thì cậu như bỗng nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt lại nhìn về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Lương Bắc ôm bóng rổ, đi cùng Minh Tử về phía cậu. Nhưng còn chưa đi tới thì lại thấy Thẩm Ngôn đi về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Vẻ mặt Lương Bắc và Minh Tử như viết hai chữ “khó hiểu”, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Người chưa bao giờ đi vào quầy bán đồ ăn vặt hôm nay lại chủ động vào, thật sự rất lạ đó!
Không nghĩ nhiều nữa, Lương Bắc và Minh Tử đi theo Thẩm Ngôn vào bên trong.
Nơi bán đồ ăn vặt của nhà trường khá giống một cái siêu thị nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ.
Thẩm Ngôn đẩy cửa kính ra, khí lạnh từ bên trong lập tức phả vào người cậu, thổi hết những nóng bức bên ngoài đi, chỉ còn lại duy nhất cảm giác mát mẻ.
Thẩm Ngôn nhìn vào bên trong, cuối cùng cũng đuổi kịp mấy nữ sinh.
Mấy nữ sinh đi dạo ở quầy bán đồ uống lạnh, vừa nói vừa cười.
“Cái này uống ngon lắm luôn. Mới ra không lâu, tớ muốn uống lần nữa.”
Một nữ sinh lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu giới thiệu cho đám chị em thân thiết của mình.
Thẩm Ngôn đứng ở bên cạnh một lúc, hơi khom lưng, đưa tay lấy chai nước mà nữ sinh ban nãy lấy, nhìn vài lần, sau đó lại để về chỗ cũ.
Lạnh, không tốt.
Thẩm Ngôn xoay người rời khỏi chỗ này.
Cậu thay đổi mục tiêu, nhìn mấy nữ sinh có chút ngại ngùng đang kéo tay nhau đi tới chỗ khác.
Thẩm Ngôn đi lên mấy bước.
Cậu vừa mới bước chân vào nơi đó, đưa mắt nhìn mấy cái hộp mềm mềm được bày ngăn nắp trên kệ. Bước chân của Thẩm Ngôn dừng lại, tầm mắt lơ đãng nhìn về mấy cái hộp đó, Thẩm Ngôn sững sờ.
Nửa giây trôi qua.
Thẩm Ngôn nhanh chóng xoay người rời đi.
Lương Bắc và Minh Tử đi phía sau Thẩm Ngôn, vẻ mặt quỷ dị nhìn cậu khiến cho Thẩm Ngôn cảm thấy mình như một tên biến thái vậy.
“Thẩm Ngôn, cậu có biết không? Hành động lúc nãy của cậu có chút…”
“Có chút khốn nạn!”
Thẩm Ngôn: “…”
Thẩm Ngôn đi qua bọn họ, thuận tay cầm lấy một chai nước có gas vị đào bình thường, không thèm để ý tới hai người Minh Tử và Lương Bắc đang cười nhạo ở đằng sau, tính tiền xong thì lập tức đi ra ngoài.
“** má, cười ẻ ha ha ha ha ha ha ha…”
“Thời khắc lịch sử như vậy phải chụp lại chứ nhở? Hối hận quá!”
Nhìn Bạch Chí Thiện đang ngồi ở chỗ bậc cầu thang, hàng lông mày của Thẩm Ngôn giãn ra, sải bước đi tới.
Cậu không vội gọi cô mà khi khoảng khách giữa hai người còn một bậc cầu thang thì dừng lại.
Thẩm Ngôn cúi đầu nhìn Bạch Chí Thiện đang gục mặt xuống hai tay, khóe miệng khé cong lên, đôi con ngươi đen nhánh mang theo ý cười.
“Bạch Chí Thiện.”
“…. Dạ?…”
Âm thanh của Bạch Chí Thiện không rõ ràng, sau đó cô như nhận ra gì đó. Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Ngôn, cô hơi cắn môi, sau đó là gục đầu xuống, đưa tay sửa lại mái tóc hơi rối.
Thẩm Ngôn đặt chai nước vào lòng cô, tùy tiện dựa vào vách tường bên cạnh, nói:
“Cho cậu đấy.”
Bạch Chí Thiện nhìn chai nước đào bất ngờ nằm trong lòng mình, ngơ ngác nhìn một lúc, sau đó cầm lên trả lại cho cậu.
“Tớ không cần.”
“Cầm lấy.”
“Thật sự không cần mà.”
“Bạch Chí Thiện.”
“Ơi?”
“Không uống thì vứt đi, đừng đưa cho tôi.”
Bạch Chí Thiện: “…”
Trong nhất thời, toàn bộ không gian đều trở nên im lặng, Bạch Chí Thiện có chút mất tự nhiên.
Bạch Chí Thiện cảm thấy hơi xấu hổ, đành đọc phần giá trị dinh duownxgin trên bao bì của chai nước.
Thẩm Ngôn nhìn đôi môi có hơi khô của cô, cậu cúi xuống, lấy chai nước đào trong tay cô, mở ra, rồi đưa lại cho cô.
“Uống thử?”
Bạch Chí Thiện nhìn chằm chằm cậu, uống cũng được, mà không uống cũng được, mồ hôi chảy đầy tay cô.
“Thẩm Ngôn, cậu đừng như vậy nữa mà. Nhiệm vụ lúc này của chúng mình là phải…”
“Học tập, tôi biết.” Thẩm Ngôn cắt ngang lời cô.
Vài giây sau.
“Chuyện đó với chuyện tôi thích cậu có gì liên quan không?”
Trái tim của Bạch Chí Thiện đập lỡ một nhịp, cô đành cầm lấy chai nước, uống một ngụm.
“Uống ngon không?”
“Ừm… Ừm?”
Bạch Chí Thiện uống thêm một ngụm nhỏ nữa, đôi mắt ngập nước, nhìn về phía cậu, nói:
“Rất ngon.”
Thẩm Ngôn thấp giọng cười.
Bạch Chí Thiện nghe thấy tiếng cậu cười, không nhịn được mà lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Đuôi mắt của thiếu niên khẽ cong lên, hàng lông mi vừa dày vừa cong, vừa đẹp trai, vừa quyến rũ.
Dường như thời gian chạy chậm lại, khiến cho trên mặt cậu thiếu niên chỉ còn lại nụ cười ấy, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như ngừng lại, mọi sự chú ý đều tập trung trên người cậu, làm cho trái tim trong ngực cô cũng đập nhanh lạ thường.
“Bạch Chí Thiện, cậu mà còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa là tôi sẽ hôn cậu đấy.”
Bạch Chí Thiện nhanh chóng chuyển tầm mắt đi nơi khác, bàn tay đang cầm chai nước không khỏi siết chặt thêm một chút.
…. Đây là lời nói lưu manh đó!
“Thẩm Ngôn, tờ giấy tớ đưa cho cậu kia, tại sao cậu lại không trả cho tớ? Chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, tớ cho cậu WeChat, cậu sẽ trả lại cho tớ, vậy mà cậu…”
Bạch Chí Thiện bỗng dưng nhớ ra chuyện này, cho nên lập tức nói ra.
Vừa dứt lời, Bạch Chí Thiện ngẩn người.
Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Chí Thiện thấy cậu ngồi xuống, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lại bị cậu nắm lấy cổ tay.
“Đừng trốn.”
Nói xong thì buông lỏng tay cô ra.
Trong nháy mắt khi mà cổ tay bị cậu nắm lấy, thân thể Bạch Chí Thiện cứng đờ, cô ngồi im ở chỗ cũ, không có động tác tiếp theo.
“Xem tờ giấy tôi đưa cho cậu chưa?”
Biết rồi còn hỏi.
Bạch Chí Thiện không thèm để ý đến cậu nữa.
Thẩm Ngôn nhịn cười.
“Biết tại sao tôi không đưa cho cậu không?”
Bạch Chí Thiện cúi đầu, nghịch chai nước, không trả lời.
“Không phải tôi không muốn, mà là có nguyên nhân.”
Thẩm Ngôn dừng lại một chút rồi nói:
“Tôi làm rơi mất nó trên đường đi về nhà rồi.”
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bạch Chí Thiện vặn nắp chai nước. Khuôn mặt vốn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
“Xem tờ giấy tôi cho cậu rồi chứ?” Thẩm Ngôn hỏi thêm một lần nữa.
Bạch Chí Thiện gật đầu.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, Bạch Chí Thiện bừng tỉnh.
Tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Tớ phải về lớp rồi.”
“Bạch Chí Thiện, tôi vẽ có đẹp không?”
Thẩm Ngôn nhìn bóng dáng đi lên lầu của cô, cũng đứng dậy, phủi bụi trên quần, cười hỏi.
Bạch Chí Thiện làm bộ không nghe thấy, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt đang tươi cười chói mắt của thiếu niên.
Kết quả, vừa đi tới tầng hai, Bạch Chí Thiện phát hiện mình còn chưa có thay quần áo thể dục. Cô dừng một chút, sau đó xoay người đi xuống tầng.
Thẩm Ngôn vẫn chưa đi, cậu lại đứng dựa vào tường, tựa như đang chờ cô quay lại.
Khi cô vừa đi qua người cậu, Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt lười biếng, nói một câu:
“Đi thay cùng nhau đi.”
Bạch Chí Thiện bước hụt một bước, Thẩm Ngôn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô.
Quá gầy.
Hai tay của cậu đặt bên eo cô vài giây, sau đó nhẹ nhàng dùng sức đặt kéo cô đứng thẳng lên.
Chờ tới khi Bạch Chí Thiện đã đứng vững, cánh tay của thiếu niên bên hông cô mới rời đi.
Bạch Chí Thiện ngây ngốc đứng ở đó, thân thể còn phản ứng nhanh hơn đại não, từ cổ lên mặt đều là một mảng ửng hồng.
Thậm chí cô còn quay đầu nhìn Thẩm Ngôn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt như có chút giao động, có cảm xúc gì đó, phản chiếu lại bóng hình của đối phương, âm thầm hấp dẫn lẫn nhau.
“… Cảm ơn.”
Nói xong câu này, trên mặt Bạch Chí Thiện không có biểu cảm gì, bình tĩnh rời đi.
Rất bình tĩnh, không có chút nào gọi là hoảng loạn cả.
Thẩm Ngôn nhìn cần cổ đã phiếm hồng của cô, chậm rãi bước theo sau.
...
Bạch Chí Thiện mở ngăn tủ ra, đưa tay vào trong lấy quần áo đồng phục. Cho tới khi đóng tủ lại, cô mới phát hiện ra đó không phải tên của cô. Bạch Chí Thiện vội vàng trả lại quần áo vào trong tủ.
Sau khi đóng tủ lại, cô bước sang trái một bước, mở ngăn tủ của mình ra, lấy quần áo đồng phục, sau đó đi vào gian phòng nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại, cởi đồng phục thể dục ra.
Vòng eo nhỏ nhắn trắng mịn của thiếu nữ lộ ra. Điều khác với ngày thường đó chính là, hôm nay đặc biệt nóng.
Bạch Chí Thiện cúi đầu nhìn nơi cậu đã chạm vào, trong nháy mắt, hơi thở trở nên dồn dập. Cho tới khi nhìn thấy một chỗ khác bị bầm tím, trái tim vốn đang đập nhanh bỗng dưng trở nên bình tĩnh lại, chẳng còn cảm xúc gì cả.
Sau khi Bạch Chí Thiện thay đồng phục xong, nhìn thấy Thẩm Ngôn đang đứng bên ngoài, cô cũng không có phản ứng gì.
Trong lúc đi qua, trong mắt Bạch Chí Thiện chỉ có chai nước đào trong tay, ngoài ra không để ý đến thứ gì cả.
“Thẩm Ngôn, lát nữa cậu lên tầng hai đợi tớ được không?”
Thẩm Ngôn chăm chú nhìn thái độ của cô, cuối cùng chẳng phát hiện được gì, cậu hơi nhíu mày.
“Có thể. Cậu muốn làm gì?”
“Trả lại giấy cho cậu.”
Mặc dù tôi đang rất vội.
——《 Trích lời “Tra Ngôn”》
Tiết thể dục.
Sau khi chạy ba vòng sân thể dục, bắt đầu hoạt động tự do.
Sắc môi của Bạch Trí Thiện nhợt nhạt, cô vừa đi vừa há miệng thở dốc. Cảm thấy cổ họng khô khốc nên cô không khỏi nuốt nước miếng vài lần.
Bởi vì đang là mùa hè, mặt trời đã lên cao từ sớm, chiếu xuống mặt đất ánh nắng chói chang.
Đa số học sinh đều chạy tới sân vận động, nhưng cũng có vài học sinh cá biệt không sợ nắng nóng mà chơi ở sân bóng rổ hoặc làm vài chuyện khác.
Lớp khoa học xã hội nhiều nữ sinh, mà đại đa số đều không thích vận động. Mỗi lần học thể dục xong đều sẽ hoạt động tự do hoặc chạy tới quầy bán đồ ăn vặt, một số sẽ trở lại lớp học. Lần trước, sau khi bị giáo viên phát hiện thì phải nghe mắng một trận, cũng nói rõ là đang trong giờ thế dục, cho dù có học xong rồi cũng không thể về lớp.
Bình thường, xong khi chạy xong vài vòng sân trường thì Bạch Chí Thiện sẽ trở lại lớp để làm bài tập. Nhưng mà sau khi bị giáo viên đặt ra quy định kia thì cô cũng không dám làm trái yêu cầu, đành phải đi tới cầu thang của tòa nhà dạy học bên kia.
Ngày thường rất ít khi vận động cho nên mới vận động mạnh một chút thôi mà Bạch Chí Thiện đã không thở nổi. Sau khi đi tới chỗ cầu thang, cô phủi một bậc thang rồi ngồi xuống.
Chạy xong mấy vòng sân cho nên lúc này Bạch Chí Thiện cảm thấy khá mệt mỏi. Đặt tay lên đùi, nghe tiếng gió thổi bên tai, lẳng lặng ngồi ở đó.
...
“Này Thẩm Ngôn, cậu có muốn đi dọn kho thiết bị thể dục với tôi không?”
Lương Bắc vỗ quả bóng rổ, nói.
Thẩm Ngôn cúi đầu hất tóc, lau sạch mồ hôi trên trán, dường như không nghe thấy câu nói của Lương Bắc, đưa mắt nhìn xung quanh vài vòng.
“Nhỡ đâu Bạch Chí Thiện cũng ở đấy thì sao?”
Thẩm Ngôn thu hồi tầm mắt, trên trán là mấy lọn tóc đen hơi lộ xộn còn hơi ẩm ướt, làm lộ ra cái trán và đôi lông mày.
Lương Bắc còn cho rằng Thẩm Ngôn sẽ trả lời mình thì lại nghe thấy câu hỏi có phần nghiêm túc của cậu:
“Ban nãy có nhìn thấy Bạch Chí Thiện không?”
Lương Bắc: “…”
“Tôi có bệnh mới nhìn chằm chằm vào người ta. Cậu ấy ở đâu, tôi làm sao mà biết được. Nhưng mà cũng thật trùng hợp đấy, hôm nay lớp mình trùng giờ thể dục với lớp cậu ấy đó.”
“Nhưng mà nói lại chuyện này đi, bây giờ quan hệ giữa cậu với Bạch Chí Thiện là như thế nào? Giải quyết vấn đề kia chưa?”
Trong lúc Lương Bắc đang nói, Thẩm Ngôn lại rời tầm mắt đi chỗ khác, tìm kiếm hình bóng cô.
“Đang mập mờ.”
Nói xong thì rời khỏi sân bóng rổ.
Thẩm Ngôn nhìn một đám nữ sinh đang đi về phía quầy bán quà vặt, nhưng lại không thấy bóng dáng của Bạch Chí Thiện đâu. Đang chuẩn bị đi về hướng khác thì cậu như bỗng nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt lại nhìn về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Lương Bắc ôm bóng rổ, đi cùng Minh Tử về phía cậu. Nhưng còn chưa đi tới thì lại thấy Thẩm Ngôn đi về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Vẻ mặt Lương Bắc và Minh Tử như viết hai chữ “khó hiểu”, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Người chưa bao giờ đi vào quầy bán đồ ăn vặt hôm nay lại chủ động vào, thật sự rất lạ đó!
Không nghĩ nhiều nữa, Lương Bắc và Minh Tử đi theo Thẩm Ngôn vào bên trong.
Nơi bán đồ ăn vặt của nhà trường khá giống một cái siêu thị nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ.
Thẩm Ngôn đẩy cửa kính ra, khí lạnh từ bên trong lập tức phả vào người cậu, thổi hết những nóng bức bên ngoài đi, chỉ còn lại duy nhất cảm giác mát mẻ.
Thẩm Ngôn nhìn vào bên trong, cuối cùng cũng đuổi kịp mấy nữ sinh.
Mấy nữ sinh đi dạo ở quầy bán đồ uống lạnh, vừa nói vừa cười.
“Cái này uống ngon lắm luôn. Mới ra không lâu, tớ muốn uống lần nữa.”
Một nữ sinh lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu giới thiệu cho đám chị em thân thiết của mình.
Thẩm Ngôn đứng ở bên cạnh một lúc, hơi khom lưng, đưa tay lấy chai nước mà nữ sinh ban nãy lấy, nhìn vài lần, sau đó lại để về chỗ cũ.
Lạnh, không tốt.
Thẩm Ngôn xoay người rời khỏi chỗ này.
Cậu thay đổi mục tiêu, nhìn mấy nữ sinh có chút ngại ngùng đang kéo tay nhau đi tới chỗ khác.
Thẩm Ngôn đi lên mấy bước.
Cậu vừa mới bước chân vào nơi đó, đưa mắt nhìn mấy cái hộp mềm mềm được bày ngăn nắp trên kệ. Bước chân của Thẩm Ngôn dừng lại, tầm mắt lơ đãng nhìn về mấy cái hộp đó, Thẩm Ngôn sững sờ.
Nửa giây trôi qua.
Thẩm Ngôn nhanh chóng xoay người rời đi.
Lương Bắc và Minh Tử đi phía sau Thẩm Ngôn, vẻ mặt quỷ dị nhìn cậu khiến cho Thẩm Ngôn cảm thấy mình như một tên biến thái vậy.
“Thẩm Ngôn, cậu có biết không? Hành động lúc nãy của cậu có chút…”
“Có chút khốn nạn!”
Thẩm Ngôn: “…”
Thẩm Ngôn đi qua bọn họ, thuận tay cầm lấy một chai nước có gas vị đào bình thường, không thèm để ý tới hai người Minh Tử và Lương Bắc đang cười nhạo ở đằng sau, tính tiền xong thì lập tức đi ra ngoài.
“** má, cười ẻ ha ha ha ha ha ha ha…”
“Thời khắc lịch sử như vậy phải chụp lại chứ nhở? Hối hận quá!”
Nhìn Bạch Chí Thiện đang ngồi ở chỗ bậc cầu thang, hàng lông mày của Thẩm Ngôn giãn ra, sải bước đi tới.
Cậu không vội gọi cô mà khi khoảng khách giữa hai người còn một bậc cầu thang thì dừng lại.
Thẩm Ngôn cúi đầu nhìn Bạch Chí Thiện đang gục mặt xuống hai tay, khóe miệng khé cong lên, đôi con ngươi đen nhánh mang theo ý cười.
“Bạch Chí Thiện.”
“…. Dạ?…”
Âm thanh của Bạch Chí Thiện không rõ ràng, sau đó cô như nhận ra gì đó. Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Ngôn, cô hơi cắn môi, sau đó là gục đầu xuống, đưa tay sửa lại mái tóc hơi rối.
Thẩm Ngôn đặt chai nước vào lòng cô, tùy tiện dựa vào vách tường bên cạnh, nói:
“Cho cậu đấy.”
Bạch Chí Thiện nhìn chai nước đào bất ngờ nằm trong lòng mình, ngơ ngác nhìn một lúc, sau đó cầm lên trả lại cho cậu.
“Tớ không cần.”
“Cầm lấy.”
“Thật sự không cần mà.”
“Bạch Chí Thiện.”
“Ơi?”
“Không uống thì vứt đi, đừng đưa cho tôi.”
Bạch Chí Thiện: “…”
Trong nhất thời, toàn bộ không gian đều trở nên im lặng, Bạch Chí Thiện có chút mất tự nhiên.
Bạch Chí Thiện cảm thấy hơi xấu hổ, đành đọc phần giá trị dinh duownxgin trên bao bì của chai nước.
Thẩm Ngôn nhìn đôi môi có hơi khô của cô, cậu cúi xuống, lấy chai nước đào trong tay cô, mở ra, rồi đưa lại cho cô.
“Uống thử?”
Bạch Chí Thiện nhìn chằm chằm cậu, uống cũng được, mà không uống cũng được, mồ hôi chảy đầy tay cô.
“Thẩm Ngôn, cậu đừng như vậy nữa mà. Nhiệm vụ lúc này của chúng mình là phải…”
“Học tập, tôi biết.” Thẩm Ngôn cắt ngang lời cô.
Vài giây sau.
“Chuyện đó với chuyện tôi thích cậu có gì liên quan không?”
Trái tim của Bạch Chí Thiện đập lỡ một nhịp, cô đành cầm lấy chai nước, uống một ngụm.
“Uống ngon không?”
“Ừm… Ừm?”
Bạch Chí Thiện uống thêm một ngụm nhỏ nữa, đôi mắt ngập nước, nhìn về phía cậu, nói:
“Rất ngon.”
Thẩm Ngôn thấp giọng cười.
Bạch Chí Thiện nghe thấy tiếng cậu cười, không nhịn được mà lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Đuôi mắt của thiếu niên khẽ cong lên, hàng lông mi vừa dày vừa cong, vừa đẹp trai, vừa quyến rũ.
Dường như thời gian chạy chậm lại, khiến cho trên mặt cậu thiếu niên chỉ còn lại nụ cười ấy, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như ngừng lại, mọi sự chú ý đều tập trung trên người cậu, làm cho trái tim trong ngực cô cũng đập nhanh lạ thường.
“Bạch Chí Thiện, cậu mà còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa là tôi sẽ hôn cậu đấy.”
Bạch Chí Thiện nhanh chóng chuyển tầm mắt đi nơi khác, bàn tay đang cầm chai nước không khỏi siết chặt thêm một chút.
…. Đây là lời nói lưu manh đó!
“Thẩm Ngôn, tờ giấy tớ đưa cho cậu kia, tại sao cậu lại không trả cho tớ? Chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, tớ cho cậu WeChat, cậu sẽ trả lại cho tớ, vậy mà cậu…”
Bạch Chí Thiện bỗng dưng nhớ ra chuyện này, cho nên lập tức nói ra.
Vừa dứt lời, Bạch Chí Thiện ngẩn người.
Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Chí Thiện thấy cậu ngồi xuống, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lại bị cậu nắm lấy cổ tay.
“Đừng trốn.”
Nói xong thì buông lỏng tay cô ra.
Trong nháy mắt khi mà cổ tay bị cậu nắm lấy, thân thể Bạch Chí Thiện cứng đờ, cô ngồi im ở chỗ cũ, không có động tác tiếp theo.
“Xem tờ giấy tôi đưa cho cậu chưa?”
Biết rồi còn hỏi.
Bạch Chí Thiện không thèm để ý đến cậu nữa.
Thẩm Ngôn nhịn cười.
“Biết tại sao tôi không đưa cho cậu không?”
Bạch Chí Thiện cúi đầu, nghịch chai nước, không trả lời.
“Không phải tôi không muốn, mà là có nguyên nhân.”
Thẩm Ngôn dừng lại một chút rồi nói:
“Tôi làm rơi mất nó trên đường đi về nhà rồi.”
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bạch Chí Thiện vặn nắp chai nước. Khuôn mặt vốn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
“Xem tờ giấy tôi cho cậu rồi chứ?” Thẩm Ngôn hỏi thêm một lần nữa.
Bạch Chí Thiện gật đầu.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, Bạch Chí Thiện bừng tỉnh.
Tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Tớ phải về lớp rồi.”
“Bạch Chí Thiện, tôi vẽ có đẹp không?”
Thẩm Ngôn nhìn bóng dáng đi lên lầu của cô, cũng đứng dậy, phủi bụi trên quần, cười hỏi.
Bạch Chí Thiện làm bộ không nghe thấy, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt đang tươi cười chói mắt của thiếu niên.
Kết quả, vừa đi tới tầng hai, Bạch Chí Thiện phát hiện mình còn chưa có thay quần áo thể dục. Cô dừng một chút, sau đó xoay người đi xuống tầng.
Thẩm Ngôn vẫn chưa đi, cậu lại đứng dựa vào tường, tựa như đang chờ cô quay lại.
Khi cô vừa đi qua người cậu, Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt lười biếng, nói một câu:
“Đi thay cùng nhau đi.”
Bạch Chí Thiện bước hụt một bước, Thẩm Ngôn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô.
Quá gầy.
Hai tay của cậu đặt bên eo cô vài giây, sau đó nhẹ nhàng dùng sức đặt kéo cô đứng thẳng lên.
Chờ tới khi Bạch Chí Thiện đã đứng vững, cánh tay của thiếu niên bên hông cô mới rời đi.
Bạch Chí Thiện ngây ngốc đứng ở đó, thân thể còn phản ứng nhanh hơn đại não, từ cổ lên mặt đều là một mảng ửng hồng.
Thậm chí cô còn quay đầu nhìn Thẩm Ngôn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt như có chút giao động, có cảm xúc gì đó, phản chiếu lại bóng hình của đối phương, âm thầm hấp dẫn lẫn nhau.
“… Cảm ơn.”
Nói xong câu này, trên mặt Bạch Chí Thiện không có biểu cảm gì, bình tĩnh rời đi.
Rất bình tĩnh, không có chút nào gọi là hoảng loạn cả.
Thẩm Ngôn nhìn cần cổ đã phiếm hồng của cô, chậm rãi bước theo sau.
...
Bạch Chí Thiện mở ngăn tủ ra, đưa tay vào trong lấy quần áo đồng phục. Cho tới khi đóng tủ lại, cô mới phát hiện ra đó không phải tên của cô. Bạch Chí Thiện vội vàng trả lại quần áo vào trong tủ.
Sau khi đóng tủ lại, cô bước sang trái một bước, mở ngăn tủ của mình ra, lấy quần áo đồng phục, sau đó đi vào gian phòng nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại, cởi đồng phục thể dục ra.
Vòng eo nhỏ nhắn trắng mịn của thiếu nữ lộ ra. Điều khác với ngày thường đó chính là, hôm nay đặc biệt nóng.
Bạch Chí Thiện cúi đầu nhìn nơi cậu đã chạm vào, trong nháy mắt, hơi thở trở nên dồn dập. Cho tới khi nhìn thấy một chỗ khác bị bầm tím, trái tim vốn đang đập nhanh bỗng dưng trở nên bình tĩnh lại, chẳng còn cảm xúc gì cả.
Sau khi Bạch Chí Thiện thay đồng phục xong, nhìn thấy Thẩm Ngôn đang đứng bên ngoài, cô cũng không có phản ứng gì.
Trong lúc đi qua, trong mắt Bạch Chí Thiện chỉ có chai nước đào trong tay, ngoài ra không để ý đến thứ gì cả.
“Thẩm Ngôn, lát nữa cậu lên tầng hai đợi tớ được không?”
Thẩm Ngôn chăm chú nhìn thái độ của cô, cuối cùng chẳng phát hiện được gì, cậu hơi nhíu mày.
“Có thể. Cậu muốn làm gì?”
“Trả lại giấy cho cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook