Cuối cùng, Ninh Lan chọn cách quay mặt ra rồi nhảy xuống.

Cậu buông cái tay đang bám mép giường ra, lúc xoay người lại thật ra cũng không còn sợ như trước nữa.
Tùy Ý đón lấy cậu, ôm vào trong ngực.

Sợ lúc nhảy xuống cậu không đứng vững, hắn dùng lực nhấc bổng cậu lên.

Hai chân Ninh Lan đung đưa giữa không trung một lúc rồi mới chạm đất.
Tim cậu đập hơi nhanh, có lẽ do đang hồi hộp.

Cậu rời khỏi ngực Tùy Ý: “Cảm ơn cậu.”
“Một ngày cậu định nói cảm ơn với tôi bao nhiêu lần thế?” Tùy Ý cũng lùi về phía sau một bước, bật đèn trên bàn lên.
Ninh Lan cảm thấy câu hỏi này sẽ không có câu trả lời, nó được quyết định bởi số lần Tùy Ý ra tay giúp đỡ cậu, từ chuyện nhỏ đến những việc cần tiêu tốn nhiều tiền, hơn nữa có vẻ Tùy Ý cũng không muốn biết.
Những suy nghĩ hỗn loạn nhảy múa trong đầu, Ninh Lan cúi xuống nhìn dáng vẻ của mình trong vô thức, áo ba lỗ trắng đi kèm quần đùi xanh, dù có chút nhan sắc thì cũng bị cách ăn mặc này hủy diệt.
Cậu tiến lên vài bước, định tắt đèn.

Tùy Ý tưởng cậu có ý đồ khác, cảnh giác lui sang bên cạnh, gót chân vô tình đụng phải vali trên mặt đất nên bật ra một tiếng kêu đau.
Cảnh này sao giống như đang bức ép con gái nhà lành thế? Ninh Lan nghĩ.
Cậu vươn tay tắt đèn, Tùy Ý nhanh chóng lách đi, đến khi đèn được tắt, hắn cũng đã bò lên giường trên.
Ninh Lan xoay người lại, tức giận hỏi: “Cậu lên đó làm gì?”
Tùy Ý xốc chăn đắp lên người, quay lưng về phía cậu: “Đi ngủ.”
“Chẳng phải sẽ cùng ngủ ở dưới sao?” Ninh Lan cảm thấy mình bị lừa.
“Ngủ đi.” Tùy Ý nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm.”
Ninh Lan định leo lên lại nhưng Tùy Ý như có mắt sau gáy, hắn nhắc nhở: “Lên thì lên, nhưng tôi không đỡ cậu xuống nữa đâu.”
Ninh Lan dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi thu chân, ngồi về giường của mình.
Người nằm giường trên không nói thêm gì nữa, Ninh Lan uể oải nằm xuống, cầm lấy di động.

Việc đầu tiên cậu làm khi cầm điện thoại lên là đặt một bộ đồ ngủ lụa, loại chỉ cần tháo đai lưng là cởi ra được.
Ninh Lan bừng tỉnh lúc nửa đêm, nghĩ lại cũng cảm thấy mình nhất thời kích động tốn tiền như vậy là không ổn.

Cậu lấy điện thoại dưới gối ra, hủy đơn bộ đồ ngủ vừa đặt chưa được ba tiếng.
Loại đồ vật chỉ ra hoa mà không kết quả này đâu thể đòi đại gia bao nuôi chi trả, có ngu mới mua.
Sáng sớm hôm sau, hai người một trước một sau cùng vào nhà tắm.

Ninh Lan nửa mê nửa tỉnh, như đang bước trên bông, suýt nữa đã nhét cán bàn chải đánh răng vào miệng.
“Dậy sớm thế làm gì?” Tùy Ý hỏi.
Ninh Lan miệng đầy bọt, híp mắt trả lời: “Tiễn cậu.”
Trước khi đi cần kiểm tra hành lý một lần cuối.


Ninh Lan đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu thay quần áo rồi ôm đồm mọi việc như đêm qua, nhanh chóng kiểm tra rồi khóa vali lại.

Vali hơi nặng, không thể xách lên bằng một tay.

Tùy Ý đón hành lý từ tay cậu, rũ mắt nhìn xuống cổ tay Ninh Lan, hỏi: “Còn đau không?”
Ninh Lan nhìn theo tầm mắt hắn mới hiểu hắn đang hỏi về vệt đỏ do chuyện tối qua.
“Không sao, từ bé người tôi đã dễ hằn đỏ rồi, không đau.” Ninh Lan tỏ vẻ không sao.
Tùy Ý không nói gì thêm, hắn mở ngăn kéo bàn của mình, lấy ra một chai xịt Vân Nam Bạch Dược (*), nắm lấy tay Ninh Lan, xịt vài lần lên chỗ đỏ trên cổ tay cậu.
(*) Xịt giảm đau Vân Nam Bạch Dược

Nước thuốc lành lạnh xịt lên tay, Ninh Lan co vai định rút tay về, nhưng lại bị Tùy Ý giữ chặt.
“Xịt thuốc này sẽ khỏi nhanh hơn.” Tùy Ý nói.
Vị thuốc Đông y rất nồng.

Khi đã ra đến sảnh sân bay, Ninh Lan giơ tay lên ngửi vẫn thấy mùi hương gay mũi kia chưa tan hết, da tay cũng nong nóng.
Tùy Ý đi phía trước bất ngờ quay người, Ninh Lan không kịp dừng lại, suýt nữa đã nhào vào lồng ngực hắn.
Tùy Ý đỡ cậu: “Đến rồi, cậu về đi.”
Ninh Lan nhìn thời gian chuyến bay trên màn hình thông tin: “Còn sớm, tôi tiễn cậu đến cổng kiểm tra an ninh.”
Hai người đều đeo khẩu trang, Tùy Ý không thấy rõ biểu cảm của Ninh Lan lúc này, nói: “Cậu không cần như vậy.”
Ninh Lan chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: “Như nào cơ?”
Tùy Ý vỗ vali: “Giúp tôi thu dọn hành lý, cả…”
Hắn còn chưa kịp nói hết đã bị người đối diện chặn lại.

Ninh Lan lấy tay che nửa gương mặt hắn qua lớp khẩu trang, trừng mắt nói: “Xin cậu đừng nói! Tôi sẽ tổn thọ mất.”
Mạch não của Ninh Lan khiến Tùy Ý dở khóc dở cười, hắn gật đầu, lúc này Ninh Lan mới thu tay về.
Tới gần cổng kiểm tra an ninh, Ninh Lan không thể đi vào, chỉ đành dặn dò Tùy Ý: “Sau này những việc như sắp xếp đồ đạc này nhớ phải giao cho tôi đấy.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tùy Ý bỗng muốn trêu ghẹo: “Sao nào, muốn thu xếp cho tôi cả đời à?”
Ninh Lan chớp mắt, giống đang tính toán về vụ mua bán không có lời này.

Một lát sau, cậu cười cong mắt, gật đầu thật mạnh, đáp: “Tôi cảm thấy không có vấn đề gì!”
Đêm đến, cậu nhận được tin nhắn của Tùy Ý: “Có đó không? Dao cạo râu để ở đâu thế?”
Ninh Lan nhanh chóng trả lời: “Túi đồ vệ sinh màu đen ở trong ngăn kép của vali.”
Một lát sau, bên kia lại hỏi: “Áo ngủ thì sao?”
Ninh Lan gõ chữ như bay: “Áo phông trắng à? Ở trên quần ấy, quần lót ở phía dưới.”
Sau mấy lượt hỏi qua đáp lại, cuối cùng Ninh Lan cũng hầu hạ vị thiếu gia nào đó đâu ra đấy.

Cậu không nhịn được hỏi: “Bình thường cậu đi ra ngoài thì thế nào? Không mang theo hành lý à?”

Tùy Ý trả lời: “Có mang.

Nhưng lần này là cậu xếp.”
Ninh Lan ngẫm nghĩ một lát mới hiểu ra, Tùy đại thiếu gia đang ụp nồi cho cậu đây mà.
Trong ký túc chỉ còn mình cậu.

Ninh Lan nằm trên giường, thoải mái bắt chéo chân, vừa đung đưa chân vừa nhắn tin: “Sao rồi, có quen không?”
Tùy Ý: “Rất ổn.”
Ninh Lan lại hỏi tiếp: “Cậu quay mất bao lâu?”
Tùy Ý: “Một tháng.”
Ninh Lan một mặt cảm thán phim thần tượng nước nhà làm ăn ẩu tả, một tháng đã quay xong, mặt khác lại đếm lịch, một tháng à, chờ khi Tùy Ý về trời cũng đã vào thu.
Cậu không nhắn tin thêm nữa, buồn chán lướt lên đọc lịch sử trò chuyện, phát hiện lần nói chuyện gần nhất của cả hai là lúc Tùy Ý nhận được vai nam chính, nhắn tin lên nhóm mời mọi người đi ăn; trước nữa là lúc mọi người tham gia chương trình phát sóng trực tiếp ở thành phố S, hắn gọi cậu tới phòng bọn họ ăn gì đó.
Ninh Lan bấm giữ từng cái một, thu hồi toàn bộ những tin trước đây mình từng nhắn nhưng không nhận được phản hồi.

Xóa xong, cậu kéo xuống, cuộc trò chuyện của cậu và Tùy Ý được giữ lại, bắt đầu từ ba chữ “Có đó không?”, tạo cảm giác giả dối rằng quan hệ giữa hai người không tệ lắm.
Cậu giơ cổ tay lên ngửi thử, sau khi tắm xong, mùi Vân Nam Bạch Dược đã phai đi rất nhiều.

Trong lúc Ninh Lan đang cân nhắc có nên xịt thêm không thì di động bỗng rung lên.

Tùy Ý nhắn thêm một tin: “Thuốc xịt để trong ngăn kéo thứ nhất ở bàn tôi, cậu tự lấy ra xịt, mỗi ngày ít nhất ba lần.”
Ninh Lan nhìn di động hồi lâu, gõ rồi lại xóa, rối rắm một lúc, cuối cùng cậu chỉ trả lời một chữ đơn giản, “Ok”.
Nhóm trưởng không có mặt, những thành viên khác của AOW mềm nhũn như sợi dây thun sau thời gian dài bị kéo căng, không có tinh thần làm bất cứ điều gì.
Trương Phạm sợ bọn họ nhàn đến hỏng người, thiết kế cho mỗi người một chương trình học riêng.

Ninh Lan bị Vương Băng Dương dụ dỗ lừa gạt, kéo đi học khóa diễn xuất, sau đó get được niềm vui của việc diễn xuất, ít ra cũng sảng khoái hơn ca hát nhảy nhót nhiều.
Phương Vũ cũng nhận một bộ phim, đóng vai bạn trai cũ của nữ chính, suất diễn không nhiều, chỉ cần quay một tuần ngay tại vùng này.

Sau khi học xong, mỗi khi có thời gian, Ninh Lan đều tới đoàn làm phim của cậu ta.

Vẻ ngoài của nữ chính không tinh xảo bằng Phương Vũ, trước khi quay liên tục yêu cầu quay phim chú ý góc độ, đừng khiến mặt cô quá to.
“Bộ phim này nhìn qua đã không logic, với gương mặt này của cậu, nữ chính có mù mới chia tay với cậu.” Nói xong, Ninh Lan há miệng ăn kem.
“Ai dô, cậu đừng ăn vội, còn chưa chụp ảnh.” Phương Vũ lấy kem của mình tới, để cạnh kem của Ninh Lan, bắt đầu tìm kiếm góc chụp đẹp.
Ninh Lan ngồi chờ cũng thấy nhàm chán, bèn lấy điện thoại ra “tách tách” chụp một tấm.
Phương Vũ chụp phải đến mười tấm mới ngừng, sau khi thêm filter, cậu nói: “Nữ chính mù hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn mắt nam chính có vấn đề.”
Nhắc đến nam chính, Ninh Lan liền hỏi cậu ta: “Lần trước không phải Lục Khiếu Xuyên nhất định muốn diễn vai nam chính sao? Cuối cùng lại không được à?”
Phương Vũ hừ lạnh: “Chẳng lẽ cứ muốn là được chắc? Nam chính vừa mù vừa ngu thế, bộ phim này mà không tuyên truyền chắc chìm đến tâm trái đất luôn.”
Ninh Lan cười đến run vai.


Di động bỗng vang lên hai tiếng “ting ting” thông báo có tin từ mục chú ý đặc biệt.

Phương Vũ đã đăng Weibo hình ảnh hai cái tay cầm kem.
Đến tối, dưới bình luận vẫn đang sôi nổi bàn tán cái tay còn lại là của ai.

Có người nói là của nữ chính, nhưng so sánh lại thấy tay nữ chính chắc hẳn sẽ không to như vậy.

Có người nói là trợ lý, rồi một fangirl ngồi xổm bên ngoài đoàn phim lại báo rằng rằng phân đoạn của Tiểu Hoa Hoa rất ít nên không dẫn theo trợ lý.

Rất nhiều người đồn rằng đó là nhóm trưởng, fan CP ngốc nghếch liếm “đường” một phen, nhưng không bao lâu sau đã bị fan có thâm niên vả mặt bằng cách so sánh màu da.

Tuy Tùy Ý không đen, nhưng cũng không thể trắng như trong ảnh được.
Trải qua một phen gian khổ phỏng đoán, loại trừ, cuối cùng các fan cho ra kết luận — là tay của Bubble Lan.
Tối đến, Ninh Lan chuyển tiếp bài đăng Weibo này với một biểu tượng trái tim, hành động của cậu lập tức khiến mặt hồ dậy sóng.

Không chỉ fan CP, ngay cả fan nhóm cũng cảm thấy ngỡ ngàng — Bubble Lan vốn là người thứ ba đồng thời là pháo hôi (*) cố định của CP Cao Hoa, sao đột nhiên lại thăng cấp “show ân ái” với nhân vật chính rồi?
(*) Nhân vật pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích là làm nền cho nhân vật chính.
Fan CP Cao Hoa hoảng loạn không đến nửa tiếng thì bắt đầu phát huy bản tính trời sinh của fan CP, tự tẩy não an ủi bản thân — Hoa nhà chúng ta đúng là quá tốt, bị người ta cướp mất điệu nhảy tình yêu với nhóm trưởng cũng không tức giận, bài đăng Weibo kiểu này chắc chắn là do công ty sắp đặt cả rồi.
Sau showcase, có một nhóm nhỏ fan CP Ý Lan tụ họp với nhau, đặt tên là “Tùy Ba Trục Lan”(*), chính bọn họ cũng coi CP Ý Lan là “tà giáo”.

Cả đám đều kinh ngạc thì thầm cảm thán với nhau — chính cung và tân hoan thế mà lại ở chung hòa hợp đến thế, nhóm trưởng cũng thật đỉnh!
(*) Nghĩa là Theo sóng vợt nước.
Ninh Lan đăng Weibo xong cũng không đọc bình luận, đương nhiên không biết sự diễn giải quá đà của người hâm mộ.
Trước khi đi ngủ, cậu đăng ảnh chụp kem lên vòng bạn bè, khi tỉnh lại đã thấy Tùy Ý nhấn like.

Theo cái like, cậu vào xem trang cá nhân của Tùy Ý, thấy hắn cũng mới cập nhật hôm qua, là một bức ảnh chụp mặt trời mọc đằng xa, mái nhà trong bức ảnh có phần bị uốn cong, có vẻ như người chụp ảnh không đứng thẳng, đi kèm chỉ có hai chữ “Buồn ngủ”.
Ninh Lan ngẫm nghĩ, cảm thấy đây mới là dáng vẻ một thiếu niên 18 tuổi như hắn nên có.

Có qua có lại, cậu cũng ấn like.

Khi quay trở lại giao diện trò chuyện, ngón cái của Ninh Lan dừng trên hộp thoại với Tùy Ý hồi lâu mà không ấn vào.
Cậu không biết nên nói gì, nhưng cũng chẳng muốn thoát ra.
Đúng lúc này, ông trời đã lựa chọn thay cậu, giao diện tin nhắn đột ngột biến thành giao diện gọi điện, di động rung lên liên tục.
Ninh Lan mới vừa ấn nghe, giọng em gái Ninh Huyên từ đầu bên kia đã vọng tới: “Anh, em muốn có Apple Watch.”
Ninh Huyên tìm cậu chắn chắn đều vì đòi tiền.

Cuối tuần trước, Ninh Lan mới mua cho cô ta di động mới và laptop, giờ còn muốn Apple Watch.

Những đòi hỏi vô lý với tần suất cao khiến Ninh Lan cảm thấy ước nguyện ban đầu đã đi chệch hướng.
“Chẳng phải có thể xem giờ trên di động sao, em còn cần đồng hồ làm gì?” Ninh Lan hỏi.
Ninh Huyên: “Là Apple Watch, không giống đồng hồ, có thể theo dõi nhịp tim, còn có thể nghe gọi luôn nữa.”
Ninh Lan bỏ qua sự khinh thường trong lời nói của cô, hỏi: “Thứ này có hỗ trợ việc học không?”
Ninh Huyên không trả lời, chỉ nói: “Các bạn trong lớp em đều có.”

Lớp ở đây chính là lớp TOEFL.

Những đứa trẻ theo lớp học này đều chuẩn bị đi du học, đương nhiên điều kiện gia đình không hề tệ.

Ninh Huyên muốn so bì với họ là chuyện cực kỳ miễn cưỡng.
Ninh Lan thu nhỏ cuộc gọi, mở trình duyệt tìm kiếm, nhẫn nại nói: “Để anh xem, trả lời tin nhắn bằng giọng nói, chỉ đường, phát nhạc, đo nhịp tim, rồi đếm bước chân, những tính năng này đều có trên app di động, không cần mua thêm…”
Cậu còn chưa nói xong, Ninh Huyên đã không chút khách sáo ngắt lời: “Có hơn 3000 đồng, không bằng số lẻ anh cho mẹ anh, sao anh nhỏ mọn thế hả!”
Đầu Ninh Lan ong lên: “Sao em biết…”
Ninh Huyên nói năng hùng hồn như thể rất có lý: “Hôm qua mẹ anh còn đến nhà chúng tôi khoe khoang, bảo anh mới chuyển cho bà ta ba vạn, bà ta mua dây chuyền vàng, vòng tay vàng, khuyên tai vàng, ha, giàu quá nhỉ.”
Ninh Lan không nói gì, sức lực trong cơ thể như bị rút cạn trong nháy mắt.
Sao cậu lại không nghĩ ra chứ, bọn họ sẽ so bì tiền mà cậu đưa cho, tự hào vì có thể vắt sạch đến giọt máu cuối cùng của cậu.
Ninh Lan đỡ ghế ngồi xuống, nhìn chân mình vì tập nhảy bị thương còn phải dán thuốc mà ngẩn người.

Ninh Huyên ở bên kia vẫn đang kêu gào, cậu không muốn nghe nữa, cúp máy.
Mặt trời dần hiện ra nơi đường chân trời, chiếu rọi một khoảng vàng ruộm trong phòng, nhưng Ninh Lan lại cảm thấy cả người rét run, không thể ấm nổi.
Mặt bàn của Tùy Ý vô cùng sạch sẽ, cậu duỗi tay định lấy thuốc xịt bên góc bàn, đúng lúc này, di động lại đột nhiên rung lên.

Cậu chần chờ một lát rồi vẫn cầm lấy di động.
Là một tin nhắn, Tùy Ý gửi: “Vết thương trên tay sao rồi?”
Có lẽ do mặt trời quá gắt, mắt Ninh Lan cay cay.

Cậu nhắn lại: “Ổn lắm rồi.”
Tùy Ý có vẻ không tin: “Thật chứ?”
Ngay sau đó, hắn lại nhắn tiếp: “Cho tôi xem.”
Ninh Lan biết hắn muốn xem ảnh chụp, ảnh trên vòng bạn bè là tay trái, không thấy tay phải bị siết đỏ hồng.
“Cậu thật sự muốn thấy sao?” Ninh Lan hỏi hắn.
Tùy Ý chỉ đáp: “Ừ.”
Ninh Lan hít mũi, mở trang web đặt vé xe lửa.

Vé tàu cao tốc đi thành phố J hôm nay đều đã hết, vé đầu K và đầu T(*) cũng chỉ còn loại đứng.
(*) Vé đầu K: tàu nhanh.

Vé đầu T: tàu siêu tốc.
Cậu nhìn một lát, tự cảm thấy mình thật ngốc, sau đó đi tìm vé máy bay.
Vé bay hai chiều hết một nghìn, coi như mua nửa cái Apple Watch.
Cút mẹ Apple Watch đi.
Bảy tiếng sau, Ninh Lan đứng trước cửa ngõ thành phố điện ảnh và truyền hình J, gọi điện cho Tùy Ý.
“Alo.” Lần đầu tiên Tùy Ý nhận được điện thoại của Ninh Lan, mơ màng trả lời: “Ninh Lan?”
Mỗi lần nghe thấy hắn gọi tên mình, tim Ninh Lan đều đập dồn như có thứ gì đó đang lớn nở ra trong lồng ngực, sắp sửa vươn ra ngoài.
“Tùy Ý.” Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Lan gọi thẳng tên hắn: “Tôi đang đứng trước cửa ngõ thành phố điện ảnh và truyền hình J, vừa tới.”
Người bên kia im lặng, xung quanh kẻ đến người đi, tiếng tranh luận ồn ã lạ thường nhưng trong điện thoại lại lặng im không một tiếng động.
Ngay khi Ninh Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ, hoảng hốt định cúp máy, Tùy Ý lại nói chuyện.
“Ở đó đừng đi đâu, tôi đón cậu.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương