Dưới Mái Hiên
82: Nước Xuân


Mưa nhỏ tí tách bên ngoài đã tạnh, không bao lâu sau, mây mù tan hết, mặt trăng sáng ngời đã ló ra.
Tầng một khách sạn, ghế sofa nhỏ ở khu tiếp khách bị Thang Viên và Du Điều chiếm giữ hai bên trái phải.
Hôm nay, quán bar đóng cửa sớm, Tiêu Anh say ngà ngà ngồi ở rìa ghế sofa hát ngâm nga, tay cầm chai bia lắc qua lắc lại.
Du Điều đứng ngồi không yên, thì thầm hỏi Thang Viên: “Này, có đáng tin không thế? Nếu như chuyện tối nay không thành công, tôi sẽ bị chôn cùng cậu mất.”
“Yên tâm đi, con mẹ nó, canh pín hổ tôi hầm suốt đêm đấy, tác dụng tráng dương thì chuẩn cơm mẹ nấu luôn.” Thang Viên cao giọng nói, tràn ngập lòng tin.
Tiêu Anh lờ mờ nghe thấy hai chữ “tráng dương”, không biết nhớ tới cái gì, ngửa đầu cười sằng sặc một cách càn rỡ, bọn họ nghe thấy tiếng cười quái gở đó mà sởn cả tóc gáy.
“Hôm nay đúng là ngày đẹp.”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía hai người đang trợn mắt há hốc mồm: “Lại có thêm thuốc kích thích hạng nặng nữa, cậu bảo cậu ta giả vờ giả vịt nữa đi.

Cậu ta mà còn có thể nhịn được thì sau này, tôi quỳ xuống cúng cậu ta luôn.”
Thang Viên và Du Điều sững sờ trong chớp nhoáng, trố mắt nhìn nhau, sau đó thì lập tức hiểu ra trong tích tắc, không hẹn mà cùng nhìn cô ấy bằng ánh mắt kính nể, đồng thời còn giơ ngón tay cái lên.
“Nếu không, tại sao lại nói, thần giao cách cảm một phát hiểu ngay chứ, ăn cmn ý.” Thang Viên vỗ bụng cười hớn ha hởn hở.
Còn chưa dứt lời, một bóng người nho nhỏ chợt vọt tới trước mặt ba người.

Cô ta đứng ngược sáng, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay tràn ngập vẻ lo lắng và nghiêm túc.
Cô ta nén giận trong ngực, giọng nói the thé, chĩa thẳng mũi dùi vào Thang Viên: “...!Anh cho anh Trình Tiêu ăn thứ kỳ quái gì thế hả?”
Thang Viêng ngẩng đầu lên liếc cô ta một cái, cười cà lơ phất phơ: “Nói cô cũng không hiểu đâu, trẻ ranh.”
Cô ta không thuận theo không buông tha tiến lên đẩy anh ấy, càng nói càng sốt ruột: “Anh nói cho rõ ràng đi! Anh nói rõ ra xem nào!”
“...!Cô bị điên hả?”
Thang Viên bị làm phiền, rặn ra sự ghét bỏ mất kiên nhẫn: “Chua nhề, đừng nói là cô tưởng rằng ngày nào cũng quấn lấy anh ấy, giả vờ đáng yêu ở trước mặt anh ấy thì anh ấy sẽ thích cô thật chứ?”

“Tôi nói thật cho cô biết nhé, bình thường cô mặt nặng mày nhẹ với những người phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh anh ấy, Trình Tiêu mặc kệ cô, không phải cô là người đặc biệt cỡ nào, mà đơn giản là bởi vì chẳng sao hết.

Cô chưa từng trông thấy dáng vẻ săn sóc chu đáo, nghe lời người khác răm rắp của anh ấy, chứ thấy rồi là cô biết bản thân mình nực cười cỡ nào ngay.”
Cô gái trẻ kia bị nói cho mặt lúc đỏ lúc trắng: “...!Anh nói lung tung!”
“Đậu xanh, khuyên cô giải phóng đầu óc thông minh lên chút đi.

Cô nên từ bỏ khi còn có thể, con mẹ nó, đừng gây chuyện nữa.

Nếu ngày nào đó làm Cái Đuôi Nhỏ khó chịu, thì người đầu tiên khai đao với cô chính là Trình Tiêu đấy.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi cãi lại: “Anh đừng dọa em, em sẽ không tin những lời nhảm nhí mê hoặc người khác của anh đâu.

Anh Trình Tiêu thích em mà, anh ấy đối xử với em không giống với những người khác!”
“Có em ở đây, em sẽ không để cho mưu kế xấu xa của anh được như ý, tuyệt đối không!”
Cô ta đỏ bừng má thốt ra những lời này, sau đó nhấc chân chạy luôn lên tầng.
Du Điều đứng dậy muốn cản lại: “Này, cô…”
“Kệ cho cô ta đi đi.”
Người lên tiếng nói là Tiêu Anh, cô ấy thong thả uống hết chai rượu, lạnh nhạt nói: “Đâm đầu vào tường một lần thì cô ta sẽ tự nhiên hiểu ra thôi.”
————————
Trong phòng không bật đèn, ánh trắng sáng ngời rọi nghiêng vào từ bên ngoài cửa sổ, vung đầy sự dịu dàng tinh tế ra khắp cả giường.
Chiếc giường rộng hai mét, khăn trải giường màu trắng đã bị hai người lăn lộn không còn hình dạng.


Tiếng thở dốc dồn dập của đàn ông gợi cảm cọ vào tai, tiếng khóc nỉ non đứt quãng của phụ nữ xen lẫn mấy tiếng rên rỉ yêu kiều kìm nén.
“Trình Tiêu...!Muốn… muốn có anh…”
Khi thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất, Chu Thanh Dao bị lửa nóng đốt cháy suy nghĩ, mất hết lý trí, ngoan ngoãn phối hợp với người đàn ông bày ra tư thế quỳ đầy gợi tình.
Nửa người trên của cô hoàn toàn vùi lấp vào trong gối mềm chồng chất lên nhau, eo nhỏ ép chặt xuống giường, chổng cái mông nhỏ lên cao thật cao, thịt mông mẩy tròn trịa trắng nõn lắc lư dưới ánh trăng khiến người lóa mắt.
“A… ưm!”
Cô bỗng nhiên ngẩng cao đầu rên rỉ đầy phóng túng, cơ thể nhỏ xinh trắng mịn co rúm lại, cánh hoa rỉ nước được bao bọc bởi ấm áp và ẩm ướt, liên tục rỉ ra vô số mật hoa.
Cô gái nhỏ cong người về phía anh, hai tay nắm chặt góc gối, tận hưởng kỹ thuật liếm “cô bé” lúc thì dịu dàng lúc thì thô lỗ mạnh mẽ của anh.
Ở chỗ khuất của tầm mắt lại càng kích thích hơn là nhìn trực tiếp.
Đầu óc cô mơ màng hồ đồ, trong đầu cô toàn là cái lưỡi nóng hừng hực của anh.

Đầu lưỡi trơn tuồn tuột tỉ mỉ liếm mút hai mảnh thịt non yêu kiều xinh xắn, từng chút phác hoạ sự quyến rũ như hoa nở rộ của nó.
Người đàn ông liếm rất tập trung, rất khéo léo có kỹ thuật, nhưng thường hay gặm cắn viên trân châu một cách thô bạo, hoàn toàn vạch trần sự đói khát và mất kiểm soát của anh lúc này.
Nóng quá đi mất.
Tựa như bị ốm nặng vậy, cơ thể vui sướng tràn trề liên tục toát mồ hôi.
Cô vốn đã nhạy cảm, vắng vẻ đã lâu cộng thêm bị ảnh hưởng của thuốc.

Cái lưỡi thô nóng của anh chống giãn miệng huyệt rồi cắm vào bên trong vách tường thịt ướt đẫm, thọc vào rút ra qua lại mấy chục cái.
“A! Trình Tiêu! ...!ưm a..


A...”
Cô sướng đến mức cả người run lên, vừa nũng nịu hét chói tai vừa điên cuồng bắn đầy vào mặt anh.
Cơn cực khoái kéo dài cỡ nửa phút rồi mới dần dần bình thường trở lại.
Cô gái nhỏ xụi lơ y hệt chú cá nhỏ mắc cạn, ôm gối há hốc miệng để thở dốc, tìm lại không khí đã tiêu tán ở trong đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi mông cô, lau sạch mật dịch bên môi, nuốt nước xuân tanh ngọt trong miệng xuống.
Anh tiện tay cởi áo sơ-mi, cởi quần, gậy thịt thô to lập tức bắn ra.
Gân xanh xung quanh gồ lên, đầu nắm cực to cương cứng tới mức tím bầm, trông càng đáng sợ hơn so với hồi niên thiếu, là vật nam tính của người đàn ông trưởng thành.
Trình Tiêu nửa quỳ ở trên giường, đôi mắt đỏ ngầu quét qua cơ thể trần trụi trắng nõn lộ liễu dưới ánh trăng của cô.

Trên làn da trắng nõn nà ánh lên dấu vết xanh đỏ đan xen nhau, tựa như một tác phẩm nghệ thuật cao quý vô giá.
Yết hầu của anh lăn lên lộn xuống, cúi người đè xuống, nụ hôn rơi xuống cặp mông vểnh trắng mịn của người con gái ấy, hôn dọc sống lưng gồ lên của cô, gặm cắn xương bướm tinh xảo của cô.
Chu Thanh Dao bị sự ve vãn dạo đầu từ tốn bình thản của anh chọc cho hơi thở mềm nhũn, thốt ra tiếng rên rỉ ngâm nga như tiếng mèo nhỏ kêu, dụ dỗ người ta tới mức máu nóng sôi trào.
Trước ngực nóng như lửa của người đàn ông dán lên, gậy thịt to nóng thuận thế cắm vào chỗ giữa hai chân khép chặt của cô, bắt đầu khẽ đong đưa di chuyển nhờ chất nhầy tràn lan.
“Anh… A!”
Môi bị người ta ra sức chặn lại, anh cắn lên đôi môi hồng hào khẽ hé ra của cô.

Khi lưỡi anh trượt vào trong, chút không khí còn sót lại trong đầu cô không đủ dùng.
Cảm giác thiếu khí hít thở không thông càng dữ dội hơn, dần dần hợp thành từng cơn khoái cảm chết người khó có thể miêu tả được.
Người đàn ông hôn lên vành tai nóng bừng của cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn: “Liếm em sướng không?”
“Ừm.” Con mèo nhỏ thẹn thùng đáp lại.
Cô bị người đàn ông cường tráng chèn ép mọi đường, gậy thịt run lên giữa hai chân cô mạnh mẽ cọ xát mài vào miệng huyệt, cảm giác tồn tại chân thật giày vò tâm trí người ta một cách bất thường.
“Anh cắm vào đi được không… Ưm… Nhớ cảm giác được anh cắm vào…”

Hô hấp của người đàn ông ngưng lại mấy giây, anh đột ngột rút gậy thịt đỏ sẫm ra.
Anh lật người cô lại, mặt đối mặt đè lên cô, cọ cọ vào chóp mũi, hơi thở nóng rực.
“...!Nhớ anh à?”
Anh cong môi cười: “Nhớ chỗ nào nhất?”
Cô gái nhỏ hơi ngượng ngùng, nũng nịu mắng một tiếng: “Đồ xấu xa.”
Cách ve vãn dạo đầu không cần mặt mũi này rất giống hai người thời niên thiếu.

Anh nổi hứng trêu đùa, còn chưa vào chủ đề chính mà cô gái nhỏ phía dưới đã bị trêu chọc cho hứng tình.
Cởi bỏ vẻ bề ngoài lạnh nhạt khó tính, lúc này, Trình Tiêu không rõ là do cơn nhộn nhạo dữ dội trong cơ thể làm mờ lý trí, hay là do cô to gan lớn mật trêu chọc nên mới đập tan phòng tuyến cuối cùng của mình.
Anh thừa nhận.
Anh rất nhớ cô.
Cho dù ép bản thân phải phong tỏa toàn bộ ký ức, nhưng chỉ cần cô xuất hiện, một cái nhăn mày một nụ cười đã có thể dễ dàng khiến cho trái tim anh run rẩy, ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.
Xa cách 2000 ngày, anh đếm từng ngày, kéo dài hơi tàn trong nỗi nhớ nhung hèn mọn.
Trình Tiêu nhìn xuống, nhỏ giọng hỏi cô: “Về nhà, em còn đi nữa không?”
“Không đi nữa.”
Cô gái nhỏ thân mật ôm lấy cổ anh, hơi hơi nâng đầu gối lên, chạm vào con quái vật khổng lồ dính đầy nước xuân kia.
“Em rất nhớ nó…”
Ánh mắt của Chu Thanh Dao chân thành tha thiết, lại có chứa chút ngượng ngùng của thiếu nữ: “Dao Dao thèm...!xin anh đút cho ăn no...”
Trình Tiêu cười trầm thấp, hai tay trượt xuống dọc theo da thịt nhẵn mịn, véo eo nhỏ mềm mại của cô.
Gậy thịt nóng bỏng như lửa sưng lên, vận sức chờ phát động.
“Rầm rầm.”
Tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên bên ngoài phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương