Dưới Mái Hiên
46: Bảo Vệ


Lúc gần tối, chân trời dấy lên rạng mây đỏ tía, ánh mặt trời trở nên ảm đạm mà đầy ý thơ.
Ánh sáng màu vàng cam dịu nhẹ, xuyên qua kính cửa sổ ở hành lang chiếu lên mặt Trình Tiêu.
Trước mặt anh là một cánh cửa lớn đóng chặt, rỉ sắt loang lổ, nhìn rất cũ kỹ.
“Dao Dao...”
Bị ăn bơ nửa tiếng, người trong phòng vẫn im lặng, quyết tâm không để ý tới anh.
Trình Tiêu đủ kiên nhẫn, đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, đờ ra như cái cọc gỗ.
Anh luôn gõ cửa hai cái, sau đó yên tĩnh đợi.
Thời gian lại trôi qua mười phút trong im lặng.
“Cốc cốc.”
Cửa lại bị gõ vang.
“Anh có việc phải đi ra ngoài, lát nữa lại đến tìm em nhé.”
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng lập tức truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng xa, mãi cho đến khi khôi phục yên lặng.
Cô gái nhỏ cúi người tựa lưng vào phía sau cửa uể oải cúi đầu, trong lòng rầu rĩ.
Nhanh như vậy đã bỏ cuộc rồi...
Kể mà dỗ thêm một lát, một lát nữa là được.
“Két.”
Cửa mở ra một khe nhỏ, cô nín thở, từ từ đẩy ra, thò cái đầu nhỏ liếc mắt xuống hành lang, rỗng tuếch.
Đang buồn bực thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, dùng sức kéo cửa chính ra.
Chu Thanh Dao sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tiếng hét chói tai kẹt ở cổ họng, lúc mở miệng bị người ta bịt miệng lại, ôm sau eo rồi tiện tay kéo cô vào trong.
Cửa đóng lại.
Đôi mắt của người đàn ông trước mặt đen thâm thúy, khóe miệng ẩn chứa nụ cười gian xảo, lúc thả tay ra còn rất vô lại nắm lấy móng vuốt nhỏ của cô, hôn lên lòng bàn tay mềm mại.
“Anh làm em sợ muốn chết...”
Cô bị giật mình, tức giận ngẩng đầu lên lườm anh.
Đáng sợ như này, trái tim đập thình thịch như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trình Tiêu cúi đầu nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Còn chưa bớt giận à?”
Chu Thanh Dao mất tự nhiên nhìn đi nơi khác, tức đến mức giọng nói run rẩy: “Em không...!giận.”
Anh cười khẩy: “Thật à?”
“Ờ.” Cô nói bằng giọng mũi.
“Vậy anh đến quán bar biểu diễn đây.”
Trình Tiêu nói bằng giọng điệu lười biếng, khi nói chuyện còn cố ý lên xuống trầm bổng, cố tình đâm thủng lớp khăn che mặt để ngụy trang của cô.
“Hôm nay có ban nhạc khác tới biểu diễn, sau khi xong việc sẽ cùng nhau đi ăn đêm, em ngủ sớm một chút, đừng chờ anh.”

Chu Thanh Dao bỗng nhiên nổi lên lòng cảnh giác, hô hấp trở nên nôn nóng: “Ban nhạc gì vậy?”
“À… Hình như là… tóc hai bên thì phải…”
“Em cũng muốn đi.”
Anh vừa mới nói được một nửa, cô đã vội vàng cắt ngang, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cảm xúc của cô trở nên nóng nảy hơn.
Trình Tiêu nhìn cái tay nhỏ túm chặt quần áo của mình, còn có đôi mắt nhỏ luống cuống hoảng loạn của cô, nhếch môi cười một cái.
“Em đi theo trong trường hợp này, không thích hợp.”
Chu Thanh Dao sửng sốt, cô đơn cúi đầu xuống, yên lặng rút tay nhỏ về, đáy lòng vừa chua xót lại vừa đau khổ, nhưng lại không muốn để lộ ra rõ mồn một.
“Vậy được rồi, anh đi làm đi, không quấy rầy anh nữa.”
Âm cuối lên cao, lờ mờ có hơi nước bay ra, hòa vào trong từng chữ một.
Cô khẽ đẩy anh ra, rồi xoay người đi về phòng.
Một bước, hai bước, phía sau vẫn yên tĩnh như nước.
Tiếng bước chân mong đợi không vang lên, Chu Thanh Dao càng nghĩ càng khó chịu, cái mũi đau xót, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
Vừa mới mở cửa phòng, người phía sau đột nhiên bước mấy bước lao tới, trực tiếp chặn ngang khiêng cô lên luôn.
Hô hấp của cô run lên, còn chưa kịp hét lên thì đã bị người ta ném phăng lên giường nhỏ.
“Á, anh làm gì thế?!”
Trình Tiêu im lặng không nói, đè người lên, cởi áo trên, hôn tới tấp lên người cô.
Ngón tay linh hoạt trượt vào trong quần đồng phục rộng rãi, tìm được cánh hoa mềm mại yêu kiều ấy, dùng đầu ngón tay ra sức xoa nắn trêu chọc.
Trong lòng cô giận dỗi nên không nghe theo anh, xoay người định trốn, nhưng lại bị anh bóp tay đè lên giường.
Nụ hôn sâu ướt nóng lấp kín cái miệng nhỏ, đầu lưỡi nóng bỏng như lửa, cuốn lấy khiến cô đau đầu chóng mặt, dần dần từ bỏ chống cự…
“Trình Tiêu… Đừng mà… A a! Ưm ư…”
Khoái cảm cực hạn tới nhanh mà mãnh liệt, kích thích gấp trăm lần so với bất kỳ một lần nào trong quá khứ.
Cô bất lực mềm nhũn người, cái miệng nhỏ thở hổn hển, mờ mịt nhìn người đàn ông để trần phía trên, thong thả đứng lên từ chỗ giữa hai chân đang run rẩy của cô.
Anh lau chất lỏng ở khóe môi, cúi đầu đè xuống, lại là một nụ hôn nồng nhiệt, cuốn lấy hương vị đặc biệt của riêng cô.
Căn phòng rất bí bách, cái quạt cũ kỹ phát ra tiếng vang chói tai.
Hai người ướt đẫm mồ hôi nóng cả người dính vào nhau, Chu Thanh Dao tựa vào hõm cổ anh, tay nhỏ lén lút sờ từng thớ cơ bụng săn chắc của anh.
Cô bị người ta làm mấy cái khiến cho hơi thở yếu đi, đầu óc cũng mơ màng hồ đồ, hồn nhiên quên mất mình còn đang giận dỗi.
“Không phải anh định đi biểu diễn à?” Cô chọc chọc vào ngực anh.
Thế mà anh lại thản nhiên: “...!Lừa em thôi.”
Mắt Chu Thanh Dao sáng lên, sau khi phản ứng lại thì mới biết mình bị đùa bỡn.
“Lại lừa em!”
“Anh toàn bắt nạt người ta thôi!”
Cô nằm bò ở trên người anh, tức giận cắn cằm anh, khăng khăng phải để lại dấu răng thật sâu thì mới chịu bỏ qua.

Mặt mày Trình Tiêu chứa ý cười, mặc cho cô tùy ý phát tiết cảm xúc, toàn bộ quá trình đều bất động không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, cô mới nhả ra vì cảm thấy hài lòng.
“Không mặn sao?”
Anh tốt bụng lau khóe môi cho cô: “Toàn là mồ hôi.”
Cô kiêu ngạo mắng: “Ai bảo anh chơi trò lưu manh…”
Trình Tiêu nhướng mày, chợt xoay người đè cô xuống dưới người, nhìn chăm chú vào gò má ửng đỏ của cô, đôi mắt trăng non còn sáng hơn cả sao trời.
“Nhắn tin không trả lời, tan học là chạy đi luôn, còn không mở cửa cho anh, em thật sự muốn tra tấn anh à?”
Cô bĩu môi: “Đáng đời anh.”
Trình Tiêu dùng tay chống một bên đầu, là tư thế kiềm chế từ mọi góc độ, nói dễ nghe một chút là dính người, khó nghe một chút chính là chơi xấu.
“Có muốn nghe anh giải thích không?”
“Không, muốn.”
Trình Tiêu nhìn cô một hồi lâu như đang suy ngẫm điều gì đó.
“Chậc, còn chưa nguôi giận.”
Vẻ mặt anh nghiêm túc.
“Lại “làm” một lần nữa.”
Nói xong, anh hạ tay xuống bắt đầu cởi quần đồng phục của mình.

Chu Thanh Dao thấy anh làm thật thì sợ tới mức luống cuống tay chân ngăn cản cái tay đang sờ lung tung của anh.
“Em nghe… em nghe đã được chưa?”
Người đàn ông này, quả thật là không thể dính vào thức ăn mặn, một khi đã dính vào là không dứt được.
Trình Tiêu hài lòng gật đầu: “Như vậy mới ngoan.”
Cô khó chịu hừ lạnh.
Điển hình của việc vừa đe dọa lại vừa dụ dỗ, bị nghi ngờ có liên quan tới việc đe dọa thiếu nữ.
Anh ngang ngược xoay gương mặt nhỏ của cô qua, ánh mắt nhìn cô chăm chú, nghiêm túc giải thích: “Ca sĩ chính của ban nhạc mà Dương Khả nói ấy, nói thật thì đúng là cô ta rất có tài, vẻ ngoài thì cũng coi như đáng yêu.”
Chu Thanh Dao xoay mặt đi, đáy lòng buồn khổ không tả nổi.
“Nhưng…”
Anh cố tình kéo dài giọng nói, Chu Thanh Dao ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh.
“Anh không có hứng với cô ta, cho nên sau đó cô ta có đi tìm anh vài lần, anh đều không quan tâm.”
“Điêu.”
Cô gái nhỏ sắp ghen muốn chết rồi, lầm bầm mắng.
Trình Tiêu cười sờ đầu cô: “Nhà anh có chú hổ nhỏ, canh chặt giữ vững, người nào chọc vào thì em ấy cắn luôn người đó.


Gan anh nhỏ, nào dám lỗ mãng.”
Chu Thanh Dao không tin những lời nói xằng nói bậy của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói nghe ngọt xớt.”
Anh đè tay cô đặt ở trước ngực, đôi mắt đen trong trẻo sáng ngời: “Lời nói từ tận đáy lòng.”
“Vậy, mấy đàn em khóa dưới… hoa khôi của khối thì sao?”
Giọng điệu dò hỏi tới cùng kia, quả thật là có vài phần phong thái giống với người vợ đang ép cung bằng hình phạt nghiêm khắc.
Trình Tiêu không nhịn xuống mà nghiêng đầu bật cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?!”
Cô gái nhỏ hung ác đánh anh một cái, càng tức giận hơn.
Rõ ràng đang nói chuyện đứng đắn, thế mà anh lại không đứng đắn chút nào.
“Anh đang nghĩ, em so sánh với mấy người đó làm gì…”
Trình Tiêu giơ tay bóp mạnh vào mặt cô, người ấy đau tới mức kêu oai oái.
“Người ta còn chưa nói được mấy câu với anh, mà em thì nằm bò ngủ trên người anh, còn chưa đủ sao?”
Chu Thanh Dao nghe mà đỏ bừng mặt, trái lo phải nghĩ, thế mà lại cảm thấy lời anh nói rất có lý.
Cô mềm nhũn nằm lên ngực anh, không nói gì.
Rất lâu sau, trong phòng đều yên tĩnh không một tiếng động.
Trình Tiêu tưởng rằng con mèo nhỏ trên người đã ngủ rồi, giơ tay vuốt mái tóc ngắn sau gáy cô, đã dài hơn nhiều so với trước đây.
“Không được chạm vào.”
“Hả?”
Giọng cô rầu rĩ: “Đừng ảnh hưởng tới việc dậy thì của tóc em.”
Trình Tiêu sửng sốt, nghe không hiểu.
“Em cũng, em cũng muốn nuôi tóc để buộc tóc hai bên.”
“…”
Người nào đó toét miệng, cười sắp điên luôn rồi.
Cô dùng tay trêu chọc hạt đậu đỏ nho nhỏ ở trước ngực anh, khẽ trượt một cái, chọc cho bụng dưới của anh nóng lên.
“Trình Tiêu, em ghen, nhưng em lại không muốn để anh biết.”
“Em sợ anh ghét em vì em nhỏ mọn, thích nổi giận, không có chút tác phong nào của cô gái tốt…”
“Nhưng em lại cứ nhỏ mọn như vậy, cũng không học được cách hào phóng.”
Cô ngoan ngoãn dán vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh.
“Em thật sự rất thích anh, thích đến mức ngày nào cũng muốn bày tỏ với anh, muốn cho anh biết, rốt cuộc anh tốt cỡ nào…”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu, uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua tai anh tựa như đang nói mớ.
Trình Tiêu cúi đầu nhìn xuống, chú mèo gầy nhỏ nào đó đã ngủ rồi.
Anh hé miệng cười, hôn lên mái tóc đen trên đỉnh đầu cô.
“Anh cũng yêu em.”
——————
Đêm đã khuya.
Hơn 12 giờ, ngày thứ bảy.

Đêm nay phòng ngủ của Trình Tiêu bật điều hòa.

Cô ngủ rất say, dính chặt vào người anh, giống y một cái kẹo đường không xé xuống được.
Trình Tiêu dùng hai tay làm gối đầu, nhìn trần nhà đen kịt bằng ánh mắt trống rỗng.
Di động đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên “rè rè”, anh vội vàng xoay người ra tắt đi.
Anh cẩn thận kéo cô ra, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Quả nhiên là một số lạ.
Anh gọi lại, tới lúc gần tắt chuông thì đầu bên kia mới thong thả nghe máy.
“10 giờ tối nay, câu lạc bộ XX.”
Không nói nhảm thừa thãi, trực tiếp báo thời gian địa điểm, như thể đã chắc chắn là Trình Tiêu sẽ không từ chối.
Trình Tiêu bật lửa châm một điếu thuốc, vừa nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ vừa hít mạnh một hơi.
“Tôi sẽ đến đúng giờ, cũng sẽ thắng trận này, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Nói đi.”
“Đây là lần cuối cùng, hết tối nay, ông ta và tôi không có bất kỳ quan hệ gì nữa.

Ông muốn chặt tay hay là chặt chân ông ta thì tùy ông.

Tôi sẽ không quan tâm tới chuyện của ông ta nữa.”
Cuộc gọi cứ thế bị tắt đi.
Anh hút mạnh mấy hơi, từng làn khói trắng phả hết vào trong bóng đêm đen kịt, lượn lờ lòng vòng giống như bức tranh màu nước đã phác hoạ thành hình.
“Trình Tiêu…”
Phía sau có người gọi anh, giọng non nớt quấn người.
Anh dụi tắt tàn thuốc, khi ngoảnh đầu lại, người con gái mảnh khảnh mặc áo phông ngắn tay của anh làm áo ngủ đang tựa vào khung cửa, mơ màng dụi mắt.
“Sao lại tỉnh rồi?”
Anh bước mấy bước tới đón cô, bế cô lên đi vào trong phòng.
“Không thấy anh.” Cô thì thầm nói.
Anh nhỏ giọng giải thích: “Thèm thuốc lá.”
Hai tay cô quấn lên cổ anh, lầm bầm nửa tỉnh nửa mơ.
Trình Tiêu bế cô về giường, cô lăn vào trong chăn, ôm gối trong lồng ngực, một giây sau lại ngủ thiếp đi.
Anh đứng ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.
Trước khi mất, ông nội đã dặn dò, bảo Trình Tiêu tìm mọi cách để giúp đỡ cậu mình một phen.

Dẫu sao, trên thế giới này, anh chỉ còn lại một người thân cặn bã đó.
Nhưng bây giờ, Trình Tiêu rất muốn tự mình nói cho ông nội biết.
Người anh thật lòng muốn bảo vệ đã xuất hiện rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương