Đuổi Hình Bắt Bóng
-
Chương 6
Đúng là quái vật, tốc độ giao thủ của Cổ Nghiên Hy và Lâm Huy Thành đạt tới một cảnh giới xa xa người thường. Thu Dung từng kiêu ngạo vì kỹ thuật giao chiến lẫn thân thủ nhanh nhẹn của mình cũng không tránh khỏi khiếp sợ.
Khóe môi cô rướm máu trông rất yêu dị, những vết thương xây xát không ngừng rỉ máu là bằng chứng cho sự tận lực nương tay của cả hai người họ. Cô trợn mắt nhìn bọn họ với vẻ thù địch, biết là không thể chạy thoát trong lòng Thu Dung vô cùng buồn bực. Sao cô lại dại dột gây hấn với hai con người ngay đến một cơ hội thoát thân cũng không có nói gì đến việc đánh bại một trong hai người họ để lấy đó làm nền tảng uy hiếp, an toàn rời đi.
Cả hai người còn trẻ vậy đã có thân thủ bất phàm, xuất thân của họ cô cũng không nên mạo phạm vào.
"Phàm là những đứa trẻ xuất thân từ các đại gia tộc càng phải chịu sự dạy dỗ ở một tầm cao hơn khả năng chịu đựng của một người bình thường để chúng có thể trở thành người đứng đầu bất khả xâm phạm. Nhân tài trên đời này không thiếu, nhưng những đứa trẻ đó từ khi sinh ra được định sẵn là nhân tài trong nhân tài, không một ai được phép xem thường năng lực của chúng. Nhưng các nhân tài tuổi thiếu niên thường rất ít khi lộ diện, chỉ khi chúng thật sự trở thành gia chủ mới hô mưa gọi gió, nắm quyền kiểm soát trong tay. Đó là lý do tại sao chúng ta không để Thiếu Quân xuất hiện trước công chúng quá nhiều." Dương Hiếu Kính nhìn Thu Dung bằng ánh mắt dạy dỗ của một bậc bề trên.
"Thiếu Quân sinh ra thua kém những thiếu niên thiên tài ấy về thể chất, điều đó vẫn giải quyết được nhưng cần thời gian, trước khi nó đủ khả năng ngồi trên cương vị gia chủ đã được định sẵn cho nó, nó vẫn cần một người giúp nó nắm quyền kiểm soát trong tay. Thu Dung con sinh ra cũng có một năng lực tốt để lãnh đạo, thế nhưng đời này đã định sẵn, con không thể vượt mặt Dương Thiếu Quân. Con có làm được không?"
"Thế hệ tiếp theo của các đại gia tộc chính là thế hệ tiếp quản của những nhân tài xuất chúng, Thiếu Quân không thể thiếu con khi nó ngồi trên cương vị đầy phong ba đó. Nếu nó ngồi không vững, cái giá phải trả không chỉ là tính mạng của nó, mà còn cả toàn bộ nhà họ Dương phải chịu diệt vong."
Thu Dung nhớ lại cha ruột đã từng nói với cô một câu như vậy.
Bởi vì ông thật sự lo lắng cho tương lai của nhà họ Dương, Dương Thiếu Quân từ lúc sinh ra đã đau ốm bệnh tật, không thể nào trải qua chương trình huấn luyện hà khắc như vậy. Người trong gia tộc cũng vì thế mà nổi loạn tranh chấp ngôi vị gia chủ.
Để làm được điều cha cô nói, cô phải dùng mạng sống của mình để đổi lấy một đời bình an của anh. Thiếu Quân thật sự có thể ngồi vững sau khi cô rời đi hay không, cô cũng từng tự hỏi mình như vậy.
Cô từng đọc qua báo cáo về tình hình của các đại gia tộc nên Thu Dung nắm rất rõ, có những cái tên tuyệt đối không được chọc vào.
Vậy họ thật sự không phải người của dư đảng?
Nhìn thấy Cổ Nghiên Hy thong thả tiến lại gần mình, Thu Dung lập tức lùi về phía sau, ánh mắt cảnh giác."Đừng sợ. Tôi sẽ không hại em." Cổ Nghiên Hy chưa bao giờ nhẹ lời dỗ dành ai như vậy, mặc dù trong mắt anh lúc nào cũng mang vẻ khát máu, cặp mắt yêu dã ấy càng sáng rực hơn khi nhìn thấy những vết thương trên người Thu Dung.
Cổ Nghiên Hy cực kỳ thích nhìn thấy máu tươi, máu tươi chảy trên làn da trắng lại là một cảnh tượng đẹp đẽ đến nhường nào.
Lời ngon ngọt dỗ dành ấy nghe vô tai Thu Dung lại hóa thành lời uy hiếp quyền uy. Cô là người đã từng chết một lần, đã từng trải qua hai mươi mấy năm đời người, một thiếu niên lại nghĩ sẽ có thể lừa cô bằng những lời như thế sao? Vậy cũng không khỏi quá ngây thơ đi.
Để khẳng định một lần nữa sự chống đối của mình, Thu Dung vẫn tiếp tục lùi về phía sau, cự tuyệt mọi sự tiếp cận của bất kỳ ai.
"Thật sự là một cô bé không ngoan." Cổ Nghiên Hy thở dài, anh nhún vai lười nhác.
Khóe miệng Thu Dung khẽ giật giật. Cô bé? Thề có trời đất chứng giám, một người đã ngoài hai mươi lăm như cô mà lại bị một tên nhóc thua tuổi mình gọi là cô bé, không khỏi quá nghịch lý đi.
Trên người Thu Dung giờ đây trầy trụa đầy những vết thương cho cuộc ẩu đả vừa rồi với anh, Cổ Nghiên Hy không hiểu sao lại thấy đau lòng, anh không nghĩ mình lại không những không nương tay với một đứa trẻ mà còn nghiêm túc nghênh chiến như vậy. Nhằm tăng phần thiện cảm, Cổ Nghiên Hy đưa tay đỡ Thu Dung dậy mà không hỏi qua sự đồng ý của cô.
"Buông tay." Sự đụng chạm của Cổ Nghiên Hy làm cho trong đầu Thu Dung thoáng hiện một số ký ức không vui trong lòng, cô phản ứng kịch liệt khiến anh hơi ngẩn ra.
Ngay lúc Cổ Nghiên Hy dịu dàng đỡ Thu Dung đứng dậy mặc cho cô có ý định phản kháng không để cho anh đụng chạm vào người mình thì tiếng chuông báo động toàn viện nghiên cứu reng lên inh ỏi.
Cổ Nghiên Hy nhìn cô đầy ngạc nhiên, mặc cho cô đánh anh túi bụi đầy bất lực, cùng đoàn nghiên cứu sinh, anh vẫn nghiêm túc nghĩ về ánh mắt đầy thù hận của cô.
Điều gì khiến cho một đứa trẻ căm thù sâu sắc đến như vậy?
Đôi mắt đó làm Cổ Nghiên Hy cảm thấy không được thoải mái cho lắm, anh hoàn toàn không thích cách Thu Dung nhìn anh như vậy.
Lâm Huy Thành nhìn Cổ Nghiên Hy đang giữ chặt lấy Thu Dung, bất giác đăm chiêu nghĩ ngợi.
Xem ra kết quả thí nghiệm của giáo sư thành công vượt quá mong đợi rồi.
"Giáo sư." Lâm Huy Thành tạm thời dời mắt, bày tỏ lòng tôn kính với vị giáo sư già đang vội vã đi về phía mình.
"Lâm gia chủ, cậu đến đúng lúc lắm." Giáo sư rút khăn tay ra lau mồ hôi, vẻ mặt vui mừng theo sau nét hớt hải: "Cậu đến để chiêm ngưỡng thành phẩm phải không?"
"Vậy đây chính là kết quả thành công ngoài mong đợi mà giáo sư vừa gửi báo cáo đến cho tôi phải không?" Lâm Huy Thành hơi cúi người, mỉm cười đoan chính: "Nhưng theo tôi được biết là trong viện nghiên cứu bố trí không ít camera quan sát và bộ cảm biến nhiệt. Sao cô bé có thể thoát ra ngoài mà không một ai hay biết vậy?"
Vị giáo sư và cậu tiến sĩ trẻ đi theo ông thực tập nghiên cứu nghe vậy thì lắc đầu: "Toàn bộ camera đều bị vô hiệu hóa tạm thời. Mặc khác bộ cảm biến nhiệt có thể là do đứa trẻ này phát hiện được mà né tránh, chúng tôi cũng chưa giải thích được chính xác chuyện gì đã xảy ra."
"Vậy thì lạ thật." Bây giờ cứ cho là đứa trẻ này ra ngoài không ai phát hiện được, tại sao gần nửa giờ trôi qua kể từ khi giao thủ với anh và Cổ Nghiên Hy, chuông báo động bây giờ mới reo lên?
Nghĩ được như vậy anh lại nhìn về hướng viên nghiên cứu, từ ban công tầng trên, anh nhìn thấy một bóng người đang đứng đó dõi theo về hướng này. Không cần mất quá nhiều thời gian Lâm Huy Thành cũng đoán ra được là ai đã nhúng tay vào chuyện này.
Ánh mắt anh lạnh lẽo giao với ánh mắt thích thú của Huỳnh Tưởng Minh đằng sau chiếc mắt kính bạc. Nếu đứa trẻ này thuận lợi thoát ra ngoài để vô tình gặp anh và Cổ Nghiên Hy dưới sự tiếp tay của người đang đứng trên kia, thì anh cũng chẳng thấy có gì là lạ.
Tuy nhiên anh không nghĩ là Huỳnh Tưởng Minh sắp xếp từ đầu chí cuối cho cuộc tẩu thoát ngoạn mục này, chắc hẳn mọi thứ chỉ được sắp xếp ở phần sau mà thôi. Huỳnh Tưởng Minh cũng không ngu xuẩn mạo hiểm để cho một đứa trẻ trốn thoát rồi lại tốn công bắt về như vậy, dù tư duy của hắn suy cho cùng người bình thường không thể nào theo kịp được, nói trắng ra bất bình thường.
Nghiên cứu cải tạo thể chất ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến trí năng. Nhưng việc thoát khỏi viện nghiên cứu một cách chuyên nghiệp như vậy chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của một tay lành nghề. Viện nghiên cứu không phải trung tâm huấn luyện nên anh không dễ dàng nghĩ người ở đây đã dạy đứa trẻ này cách trốn thoát.
Thế nhưng trước mặt tất cả mọi người ở đây đều thấy rất rõ Thu Dung chỉ là một cô bé chưa tới mười tuổi, thể trạng nhỏ gầy lại mang sức chiến đấu cùng kỹ thuật giao thủ chưa trải qua rèn luyện đáng kinh ngạc như vậy, chuyện này quá là bất khả thi đi?
Khóe môi cô rướm máu trông rất yêu dị, những vết thương xây xát không ngừng rỉ máu là bằng chứng cho sự tận lực nương tay của cả hai người họ. Cô trợn mắt nhìn bọn họ với vẻ thù địch, biết là không thể chạy thoát trong lòng Thu Dung vô cùng buồn bực. Sao cô lại dại dột gây hấn với hai con người ngay đến một cơ hội thoát thân cũng không có nói gì đến việc đánh bại một trong hai người họ để lấy đó làm nền tảng uy hiếp, an toàn rời đi.
Cả hai người còn trẻ vậy đã có thân thủ bất phàm, xuất thân của họ cô cũng không nên mạo phạm vào.
"Phàm là những đứa trẻ xuất thân từ các đại gia tộc càng phải chịu sự dạy dỗ ở một tầm cao hơn khả năng chịu đựng của một người bình thường để chúng có thể trở thành người đứng đầu bất khả xâm phạm. Nhân tài trên đời này không thiếu, nhưng những đứa trẻ đó từ khi sinh ra được định sẵn là nhân tài trong nhân tài, không một ai được phép xem thường năng lực của chúng. Nhưng các nhân tài tuổi thiếu niên thường rất ít khi lộ diện, chỉ khi chúng thật sự trở thành gia chủ mới hô mưa gọi gió, nắm quyền kiểm soát trong tay. Đó là lý do tại sao chúng ta không để Thiếu Quân xuất hiện trước công chúng quá nhiều." Dương Hiếu Kính nhìn Thu Dung bằng ánh mắt dạy dỗ của một bậc bề trên.
"Thiếu Quân sinh ra thua kém những thiếu niên thiên tài ấy về thể chất, điều đó vẫn giải quyết được nhưng cần thời gian, trước khi nó đủ khả năng ngồi trên cương vị gia chủ đã được định sẵn cho nó, nó vẫn cần một người giúp nó nắm quyền kiểm soát trong tay. Thu Dung con sinh ra cũng có một năng lực tốt để lãnh đạo, thế nhưng đời này đã định sẵn, con không thể vượt mặt Dương Thiếu Quân. Con có làm được không?"
"Thế hệ tiếp theo của các đại gia tộc chính là thế hệ tiếp quản của những nhân tài xuất chúng, Thiếu Quân không thể thiếu con khi nó ngồi trên cương vị đầy phong ba đó. Nếu nó ngồi không vững, cái giá phải trả không chỉ là tính mạng của nó, mà còn cả toàn bộ nhà họ Dương phải chịu diệt vong."
Thu Dung nhớ lại cha ruột đã từng nói với cô một câu như vậy.
Bởi vì ông thật sự lo lắng cho tương lai của nhà họ Dương, Dương Thiếu Quân từ lúc sinh ra đã đau ốm bệnh tật, không thể nào trải qua chương trình huấn luyện hà khắc như vậy. Người trong gia tộc cũng vì thế mà nổi loạn tranh chấp ngôi vị gia chủ.
Để làm được điều cha cô nói, cô phải dùng mạng sống của mình để đổi lấy một đời bình an của anh. Thiếu Quân thật sự có thể ngồi vững sau khi cô rời đi hay không, cô cũng từng tự hỏi mình như vậy.
Cô từng đọc qua báo cáo về tình hình của các đại gia tộc nên Thu Dung nắm rất rõ, có những cái tên tuyệt đối không được chọc vào.
Vậy họ thật sự không phải người của dư đảng?
Nhìn thấy Cổ Nghiên Hy thong thả tiến lại gần mình, Thu Dung lập tức lùi về phía sau, ánh mắt cảnh giác."Đừng sợ. Tôi sẽ không hại em." Cổ Nghiên Hy chưa bao giờ nhẹ lời dỗ dành ai như vậy, mặc dù trong mắt anh lúc nào cũng mang vẻ khát máu, cặp mắt yêu dã ấy càng sáng rực hơn khi nhìn thấy những vết thương trên người Thu Dung.
Cổ Nghiên Hy cực kỳ thích nhìn thấy máu tươi, máu tươi chảy trên làn da trắng lại là một cảnh tượng đẹp đẽ đến nhường nào.
Lời ngon ngọt dỗ dành ấy nghe vô tai Thu Dung lại hóa thành lời uy hiếp quyền uy. Cô là người đã từng chết một lần, đã từng trải qua hai mươi mấy năm đời người, một thiếu niên lại nghĩ sẽ có thể lừa cô bằng những lời như thế sao? Vậy cũng không khỏi quá ngây thơ đi.
Để khẳng định một lần nữa sự chống đối của mình, Thu Dung vẫn tiếp tục lùi về phía sau, cự tuyệt mọi sự tiếp cận của bất kỳ ai.
"Thật sự là một cô bé không ngoan." Cổ Nghiên Hy thở dài, anh nhún vai lười nhác.
Khóe miệng Thu Dung khẽ giật giật. Cô bé? Thề có trời đất chứng giám, một người đã ngoài hai mươi lăm như cô mà lại bị một tên nhóc thua tuổi mình gọi là cô bé, không khỏi quá nghịch lý đi.
Trên người Thu Dung giờ đây trầy trụa đầy những vết thương cho cuộc ẩu đả vừa rồi với anh, Cổ Nghiên Hy không hiểu sao lại thấy đau lòng, anh không nghĩ mình lại không những không nương tay với một đứa trẻ mà còn nghiêm túc nghênh chiến như vậy. Nhằm tăng phần thiện cảm, Cổ Nghiên Hy đưa tay đỡ Thu Dung dậy mà không hỏi qua sự đồng ý của cô.
"Buông tay." Sự đụng chạm của Cổ Nghiên Hy làm cho trong đầu Thu Dung thoáng hiện một số ký ức không vui trong lòng, cô phản ứng kịch liệt khiến anh hơi ngẩn ra.
Ngay lúc Cổ Nghiên Hy dịu dàng đỡ Thu Dung đứng dậy mặc cho cô có ý định phản kháng không để cho anh đụng chạm vào người mình thì tiếng chuông báo động toàn viện nghiên cứu reng lên inh ỏi.
Cổ Nghiên Hy nhìn cô đầy ngạc nhiên, mặc cho cô đánh anh túi bụi đầy bất lực, cùng đoàn nghiên cứu sinh, anh vẫn nghiêm túc nghĩ về ánh mắt đầy thù hận của cô.
Điều gì khiến cho một đứa trẻ căm thù sâu sắc đến như vậy?
Đôi mắt đó làm Cổ Nghiên Hy cảm thấy không được thoải mái cho lắm, anh hoàn toàn không thích cách Thu Dung nhìn anh như vậy.
Lâm Huy Thành nhìn Cổ Nghiên Hy đang giữ chặt lấy Thu Dung, bất giác đăm chiêu nghĩ ngợi.
Xem ra kết quả thí nghiệm của giáo sư thành công vượt quá mong đợi rồi.
"Giáo sư." Lâm Huy Thành tạm thời dời mắt, bày tỏ lòng tôn kính với vị giáo sư già đang vội vã đi về phía mình.
"Lâm gia chủ, cậu đến đúng lúc lắm." Giáo sư rút khăn tay ra lau mồ hôi, vẻ mặt vui mừng theo sau nét hớt hải: "Cậu đến để chiêm ngưỡng thành phẩm phải không?"
"Vậy đây chính là kết quả thành công ngoài mong đợi mà giáo sư vừa gửi báo cáo đến cho tôi phải không?" Lâm Huy Thành hơi cúi người, mỉm cười đoan chính: "Nhưng theo tôi được biết là trong viện nghiên cứu bố trí không ít camera quan sát và bộ cảm biến nhiệt. Sao cô bé có thể thoát ra ngoài mà không một ai hay biết vậy?"
Vị giáo sư và cậu tiến sĩ trẻ đi theo ông thực tập nghiên cứu nghe vậy thì lắc đầu: "Toàn bộ camera đều bị vô hiệu hóa tạm thời. Mặc khác bộ cảm biến nhiệt có thể là do đứa trẻ này phát hiện được mà né tránh, chúng tôi cũng chưa giải thích được chính xác chuyện gì đã xảy ra."
"Vậy thì lạ thật." Bây giờ cứ cho là đứa trẻ này ra ngoài không ai phát hiện được, tại sao gần nửa giờ trôi qua kể từ khi giao thủ với anh và Cổ Nghiên Hy, chuông báo động bây giờ mới reo lên?
Nghĩ được như vậy anh lại nhìn về hướng viên nghiên cứu, từ ban công tầng trên, anh nhìn thấy một bóng người đang đứng đó dõi theo về hướng này. Không cần mất quá nhiều thời gian Lâm Huy Thành cũng đoán ra được là ai đã nhúng tay vào chuyện này.
Ánh mắt anh lạnh lẽo giao với ánh mắt thích thú của Huỳnh Tưởng Minh đằng sau chiếc mắt kính bạc. Nếu đứa trẻ này thuận lợi thoát ra ngoài để vô tình gặp anh và Cổ Nghiên Hy dưới sự tiếp tay của người đang đứng trên kia, thì anh cũng chẳng thấy có gì là lạ.
Tuy nhiên anh không nghĩ là Huỳnh Tưởng Minh sắp xếp từ đầu chí cuối cho cuộc tẩu thoát ngoạn mục này, chắc hẳn mọi thứ chỉ được sắp xếp ở phần sau mà thôi. Huỳnh Tưởng Minh cũng không ngu xuẩn mạo hiểm để cho một đứa trẻ trốn thoát rồi lại tốn công bắt về như vậy, dù tư duy của hắn suy cho cùng người bình thường không thể nào theo kịp được, nói trắng ra bất bình thường.
Nghiên cứu cải tạo thể chất ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến trí năng. Nhưng việc thoát khỏi viện nghiên cứu một cách chuyên nghiệp như vậy chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của một tay lành nghề. Viện nghiên cứu không phải trung tâm huấn luyện nên anh không dễ dàng nghĩ người ở đây đã dạy đứa trẻ này cách trốn thoát.
Thế nhưng trước mặt tất cả mọi người ở đây đều thấy rất rõ Thu Dung chỉ là một cô bé chưa tới mười tuổi, thể trạng nhỏ gầy lại mang sức chiến đấu cùng kỹ thuật giao thủ chưa trải qua rèn luyện đáng kinh ngạc như vậy, chuyện này quá là bất khả thi đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook