Đuổi Hình Bắt Bóng
-
Chương 1-2: Tiền truyện không tên số 2
Mười năm sau đó, Thu Dung quay trở về biệt trang nhà họ Dương. Ngày cô trở về, là một ngày đầu thu, không khác biệt lắm với cái ngày đầu tiên cô đến biệt trang và bắt đầu một cuộc đời mới ở đó.
Mọi thứ trong ký ức của cô giờ đã khác rất nhiều, trừ ngôi biệt thự giờ đã mang nét cổ kính ra, hầu như tất cả đều trở nên xa lạ, đặc biệt là lớp người hầu kẻ hạ ở đây đã được thay mới hoàn toàn, không một ai nhận ra cô cũng đã từng là người ở đây. Cô đã rời đi đủ lâu để trở thành một quá khứ bị lãng quên.
Chính bản thân Thu Dung còn cảm thấy mình đã khác trước quá nhiều. Huống chi là người khác.
Cô không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi ăn nhờ ở đậu, tay chân lấm lem nữa. Mà lột xác trở thành một người phụ nữ đủ khả năng đứng trước mọi giông tố của cuộc đời.
Thế mà điều làm Thu Dung cảm thấy bất ngờ đầu tiên khi đặt chân trở lại nơi đây, đó chính là quản gia của nhà họ Dương lại nhận ra cô. Như thể biết sớm muộn gì cô cũng sẽ quay về.
Phải, cô quay về đây không ngoài mục đích vì Dương Thiếu Quân mà thôi.
Qua lời kể của ông ta, thì cô được biết mẹ của Thiếu Quân, người phụ nữ quyền uy nhận nuôi cô đã mất cách đây ba năm, chắc cũng tầm khoảng thời gian cô vừa hoàn thành đợt khảo hạch của Dương Hiếu Kính, cha ruột của cô. Còn lý do vì sao trong biệt trang chỉ còn lại một mình ông ta là người cũ, thì dường như lại không hề được nhắc tới.
Thu Dung đã có một thoáng đăm chiêu, suy nghĩ gì thì cũng không muốn tỏ ra tò mò.
Bước vào căn phòng đọc sách nơi cô và anh được ở riêng bên nhau hiển hiện suốt mười năm xa cách trong ký ức, cô không nghĩ là sẽ được gặp anh ở đây, điều đập vào mắt cô đầu tiên chính là tấm lưng vững chãi của anh quay về phía cô. Cái bóng của anh đổ dài dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều thu se lạnh.
Cô đã nóng lòng suốt mười năm, tưởng tượng ra vô sô tình huống cô và Thiếu Quân gặp lại. Không biết trên gương mặt lạnh lùng của Thiếu Quân ngày ấy sẽ xuất hiện một biểu cảm khác lạ khi nhìn thấy cô hay không? Thu Dung thật sự rất muốn biết.
Mười năm không hay biết tin tức của Thiếu Quân, không biết bệnh tình của anh sao rồi?
Thế nhưng, có một điều mà Thu Dung đã không nghĩ đến, cô thay đổi, thì Thiếu Quân của mười năm sau sẽ càng thay đổi.
Thiếu Quân chỉ thích im lặng ngày nào mà cô biết, đã không còn nữa. Mà Dương Thiếu Quân của ngày hôm nay, hai từ xa lạ lại không đủ để hình dung.
Trong chiếc áo sơmi trắng đơn bạc, thân hình cao lớn của Thiếu Quân hiện ra trước mắt cô, nét khôi ngô thuở thiếu thời nay thành khuôn mặt cương nghị mang nét chững chạc khắc sâu trong ấn tượng của Thu Dung khiến cô nghẹt thở. Con tim cứ đập liên hồi vô kiểm soát.
Không hiểu sao, cũng cùng một khuôn mặt đó, cũng cùng một con người đó thật sự đứng trước mặt mình, mà Thu Dung bỗng cảm thấy sợ hãi tột độ. Ngay cả khi cận kệ cái chết của những đợt huấn luyện hà khắc trường kỳ, cô cũng không cảm thấy khó chịu như lúc này. Ngày đầu gặp lại, trong ánh mắt của anh nhìn cô, tựa như nhìn một kẻ thù không đội trời chung.
Dương Thiếu Quân đã không còn là một thiếu niên đau ốm xanh xao, mà trở thành một người đàn ông đáng gờm hơn bất kỳ lúc nào hết, càng tàn nhẫn hơn bất kỳ ai trên đời.
"Cô nói, cha tôi cử cô trở về?" Dương Thiếu Quân ngồi đó ngạo nghễ như một vị vua, mà kẻ phục tùng chính là cô: "Về để phò tá tôi?"
"Vâng, thưa cậu. Là ông cử tôi trở về phò tá cậu." Anh hỏi một câu, cô lại cẩn trọng trả lời một câu, bất kỳ một biểu hiện nào khác trên gương mặt anh cô đều không muốn bỏ sót.
Tiếng cười cuồng ngạo của anh vang vọng khắp căn phòng xa hoa, chẳng khác nào công khai mỉa mai cho câu trả lời vừa rồi của cô: "Cha tôi chưa từng về đây lần nào trong suốt mười mấy năm qua. Thu Dung, cô có muốn đường đường chính chính quay về cũng nên tìm
cái cớ chính đáng một chút."
Anh đã nói: "Về để làm thuộc hạ. Hay, về để làm người thừa kế, hả em gái?"
Về làm em gái?
Như có tiếng sét nổ vang trên đầu, không ngờ rằng rất lâu sau đó, khi nhớ lại cuộc đối thoại này, cô đã không biết chỉ một giây hoảng hốt cô đã vô tình lọt vào kế khích tướng của anh, khiến anh không bao giờ chịu tin tưởng cô một lần nào nữa.
Cô chưa từng đặt mình ở vị trí cao như vậy, mặc nhiên chưa từng chấp nhận thân phận em gái đó. Sao anh lại có thể nghĩ như vậy?
"Tôi chưa từng có suy nghĩ hỗn xược đó, thưa cậu." Cô cuống quít trả lời: "Tôi thật sự muốn một lòng phò trợ cậu, xin cậu đừng nghi ngờ điều đó."
"Làm thuộc hạ của tôi cũng không dễ như vậy. Tôi không cần người vô dụng."
"Tôi sẽ không làm cậu thất vọng."
"Vậy thì hãy dẹp bỏ vẻ mặt thương hại tôi đó của cô đi."
Cô cười yếu ớt, cô đã là ai mà dám thương hại anh?
Thiếu Quân đã thử thách cô rất nhiều, bằng năng lực đã được rèn luyện suốt mười năm qua. Thứ anh thử thách luôn là lòng tin của cô trước tiền tài quyền lực. Bắt đầu từ công việc thấp nhất, cô cũng im lặng vui vẻ đi làm, chỉ để chứng minh mình không phải người như vậy.
Trong lòng cô, anh vẫn luôn chiếm một vị trí cao nhất, mọi thứ tốt nhất trên đời này cô đều muốn giành lấy cho anh. Anh muốn gì thì cô cũng sẽ làm, nhưng anh tuyệt nhiên không cho cô đến gần, mọi thứ cô làm anh cũng nhẫn tâm đạp đổ.
"Thu Dung, cô biết không, cô càng phục tùng tôi, tôi càng căm ghét khuôn mặt này của cô, căm ghét biểu hiện giả dối của cô. Cô thật sự không khác gì mẹ mình, tham lam danh vọng. Nhưng để tôi nói cho cô biết, đàn bà muốn càng nhiều, sẽ mất càng nhiều mà thôi."
"Tôi sẽ bức cô phải lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo đó."
Thiếu Quân xoay cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng mình, sau một phút chán ghét liền hất ngã cô xuống mặt sàn lạnh lẽo.
Thu Dung nghe có tiếng gì đó vụn vỡ trong trái tim đang run rẩy của mình.
Anh chèn ép cô, đưa cô vào những lựa chọn, dù cô lựa chọn gì, anh cũng đều không tỏ ra hài lòng.Tại sao?
Trong ký ức của cô, Thiếu Quân không phải người như thế này, làm đúng làm sai anh cũng sẽ không bao giờ trách cứ cô. Thiếu Quân không phải một người cay nghiệt và đầy hận thù như thế này, anh sống rất im lặng, từng lời nói cử chỉ đều rất nhẹ nhàng.
"Chỉ cần cô nói ra một con số, tôi sẽ ký vào tấm chi phiếu đó, cô không cần phải chịu cực khổ như vậy đâu. Số tiền đó đủ cho cô sống cả đời mà không cần phải lo nghĩ."
"Tôi không cần tiền, thưa cậu." Cái cô cần, cô cũng không ép anh phải cho: "Tôi không cần tiền."
Thu Dung đã lẩm bẩm vô hồn như thế, chỉ tiếc Thiếu Quân không bao giờ nghe thấy. Anh đã xoay lưng bước đi rồi, đầy rẻ rung và khinh miệt.
"Tôi phải làm sao, thì cậu mới tin tôi?" Anh cũng vẫn không trả lời.
Rồi cuộc chiến tranh giành vị trí thừa kế nổ ra, các bậc nguyên lão đứng đầu nhà họ Dương đã không còn nhẫn nại khi nhìn một kẻ tưởng chừng như vô dụng trong mắt họ là Dương Thiếu Quân làm gia chủ, không ngừng cử người ám sát hạ bệ anh. Trước tình thế đó một tay Thu Dung dẹp gọn tất cả, hiển nhiên Thiếu Quân không phải động đến một ngón tay.
Máu chảy thành sông, cô trở thành nỗi khiếp sợ của toàn gia tộc họ Dương và vì cô đứng về phía Dương Thiếu Quân.
Vậy mà chỉ vì một hiệp nghị hòa bình của gia tộc, anh nhẫn tâm ép gả cô cho một nguyên lão đáng tuổi cha chú có thế lực ngang ngửa với anh. Sao cô có thể không biết, những người đó là e ngại cô sẽ lật đổ bọn họ?
"Dù gì cô cũng mang dòng máu con cháu nhà họ Dương. Cô đã nói là muốn trợ giúp tôi, vậy cô chứng minh đi?" Chứng minh lòng tin anh sẽ dành cho cô sau này là xứng đáng, chứng minh vì anh bất kỳ việc gì cô cũng có thể làm.
Vốn dĩ anh không có quyền định đoạt, vậy mà Thu Dung đã để cho một Dương Thiếu Quân định đoạt cuộc đời mình như thế.
Thu Dung không cam tâm.
Cuộc đời người con gái, nếu không được lấy người mình yêu, mà phải lấy người không yêu mình, còn đáng tuổi là cha là chú, thì có gì đáng đau buồn hơn nữa?
Anh thản nhiên nhìn cô vào lễ đường với người khác, thản nhiên nói lời chúc phúc, làm tròn bổn phận của một vị huynh trưởng.
Rồi cũng thản nhiên ban bố một mệnh lệnh.
Nhìn máu tươi nhuộm đỏ cả tay mình, nhìn người chồng già cả trên danh nghĩa của mình chết trong oán hận, máu nhuộm đỏ chiếc giường uyên ương, mặt cô không một chút cảm xúc, cũng không dám rơi nước mắt. Tất cả đều diễn ra dưới sự chứng kiến của Thiếu Quân.
Cô sinh ra không phải muốn làm một cỗ máy giết người. Tuy nhiên tự cổ chí kim, các cuộc tranh đoạt quyền lực có khi nào không phải đầu rơi máu chảy. Có lẽ vì vậy mà cha ruột của cô mới tách ly ra khỏi gia tộc, bỏ lại một mình Dương Thiếu Quân gánh vác tất cả.
Thu Dung bất giác tỉnh ngộ, không phải Thu Dung làm, thì Dương Thiếu Quân sớm muộn cũng sẽ làm. Hai bàn tay anh sẽ nhuộm đầy máu tươi của kể cả người vô tội, huống hồ là người thân.Cuộc đời này của Thu Dung, không có gì khác ngoài hai chữ Thiếu Quân trong tim. Vậy thì hãy để cô thay anh gánh vác.
Lý do cô tồn tại, chính như cha ruột đã nói, là vì sự tồn tại của anh.
Ngay từ đầu, cô đã mất Thiếu Quân, chỉ bởi vì họ cùng là người họ Dương. Để là một gia chủ, Thiếu Quân đã không còn là Thiếu Quân ngày trước. Để là một cái bóng của Thiếu Quân, cô cũng không thể sống ngây thơ như hôm nào.
"Rất tốt. Cô đã có được lòng tin của tôi." Thiếu Quân đã lạnh nhạt phán một câu như thế.
Đổi được lòng tin của anh, cô bị ép phải trả bằng một cái giá quá lớn. Tự tay giết những người có chung dòng máu với mình, là một cảm giác như thế nào?
Thu Dung không biết phải diễn tả sao mới đúng, từng người từng người một ngã xuống dưới chân cô, cô dùng tính mạng của họ, để trải đường cho Thiếu Quân trở thành gia chủ duy nhất của gia tộc họ Dương, một người mà không ai dám coi thường.
Có người nói, không có Thu Dung, Thiếu Quân chưa chắc đã trở thành gia chủ, cô chính là một cánh tay đắc lực đáng gờm của anh. Muốn ngáng đường anh, điều kiện tiên quyết là phải bước qua được xác cô.
Nhưng chỉ Thu Dung mới biết, anh sợ cô sẽ phản bội anh, lật đổ anh, phàm là chuyện có liên quan đến việc anh bành trướng thế lực, đều không có cô tham dự.
Đây chính là thứ được anh gọi là lòng tin dành cho cô, riêng Thu Dung cô mà thôi.
Trong lòng anh, cô là một cái bóng không được trọng dụng và là một quân cờ bị lợi dụng.
Một ngày cô còn thể hiện được giá trị của mình, thì Thiếu Quân sẽ mặc nhiên cho phép cô được đứng bên cạnh.
Thu Dung nghĩ mình sẽ im lặng như không có gì xảy ra, vì thật sự sau cuộc hôn nhân bất đắc dĩ đó, kể cả cảnh thảm sát mấy nhánh dòng tộc họ Dương, cô cũng đã không còn gì để nói nữa, Dương Thiếu Quân muốn sao thì cứ để anh làm như vậy. Cô đã thề với lòng, với cha ruột của mình, cô tồn tại là để giúp Thiếu Quân đứng trên ngôi cao đạt được tất cả những gì mình muốn, chứ không phải để oán trách anh.
Dẫu gì giữa hai người, cũng là không thể. Bởi vì họ thật sự là anh em ruột thịt.
Nhưng anh lại một lần nữa tổn thương sâu sắc đến cô.
Dương Thiếu Quân đính hôn với một người phụ nữ môn đăng hộ đối, để củng cố quyền lực của mình. Lẽ hiển nhiên, Thiếu Quân rất yêu chiều vị hôn thê yêu kiều đó.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói khi hai người họ đến với nhau danh chính ngôn thuận đến với nhau. Trái tim của Thu Dung chết lặng khi Thiếu Quân bắt cô phải đứng nhìn hai người ân ái, còn gì đau đớn hơn khi nhìn thấy người mình yêu nhất lại đi yêu một người khác trước mặt mình?
Sự ngọt ngào của họ, là sự chua xót đến tận cùng của Thu Dung.
Vị hôn thê của anh cũng bắt đầu thấy không vừa mắt với sự hiện diện mọi lúc mọi nơi của cô, cô ta nói với Thiếu Quân rằng mình sắp trở thành phu nhân cao quý nhà họ Dương, cũng cần một sự bảo vệ tương xứng, mà xung quanh lại không có ai để tin tưởng. Khi cô ả mở lời muốn Thu Dung sẽ đảm nhận vai trò đó.Cơm bưng nước rót cho vị hôn thê của anh, kể cả những việc thấp kém nhất cô ta sai cô đi làm, Thu Dung cũng phải cắn răng chịu đựng. Trong mắt cô ta, Thu Dung có là em gái của Thiếu Quân cũng thế, anh vẫn cần vị hôn thê là cô hơn.
Vì thế cô ta không ngừng hà hiếp cô, Thiếu Quân biết sẽ chỉ im lặng.
Vì nghĩ cho tiền đồ của Thiếu Quân, Thu Dung đương nhiên không muốn đắc tội với cô ta. Cô lùi một bước nhún nhường, cô ả lại lấy danh nghĩa hôn thê của gia chủ lấn át cô.
Một ngày kia, ngày mà hai người tổ chức lễ thành hôn. Hai người họ được nhận đông đảo sự chúc phúc của mọi người, còn Thu Dung đứng một bên lặng lẽ dõi theo.
Hôn lễ của cô, đã từng như vậy, nhưng dường như không nhận được bao nhiêu sự chúc phúc, ngoại trừ lời chúc theo nghi thức của Thiếu Quân.
Bây giờ cô là phù dâu cho hôn lễ của hai người họ, tự tay đưa một tình yêu khác, đặt vào tay anh.
Trơ mắt nhìn họ trao lời thề nguyện trước Chúa, lòng Thu Dung còn lại những gì?
Vậy mà sự đau khổ vẫn chưa chấm dứt tại đó.
"Thu Dung, cô cũng là người đã từng có chồng, chuyện đêm tân hôn chắc cô cũng rõ mà phải không? Cô lại là em gái của anh ấy, cô hiểu anh ấy là người như thế nào. Vậy nên cô có thể có mặt ở đó, cho tôi bớt căng thẳng được không?"
"Dĩ nhiên đừng cho anh ấy biết. Anh ấy không muốn làm tôi buồn, cô cũng không muốn bị anh ấy trách phạt đâu phải không?"
Thuộc hạ thì không thể làm phật lòng chủ, không phải sao?
"Nếu cô không làm cô ấy vui, tôi cũng không cần cô nữa."
Cô co mình núp sau bức tường nhìn hai người họ âu âu yếm yếm, nước mắt bất giác rơi đến không ngừng lại được. Rồi phút cao trào nhất, cô lại bỏ chạy.
Bỏ chạy khỏi nỗi đau, bỏ chạy khỏi sự cô độc.
Bởi vì cô sẽ mãi mãi không bao giờ có được giây phút hạnh phúc đó.
Bởi vì cô là em gái của anh.
Bởi vì cô là cái bóng của anh.
Thu Dung rời khỏi biệt trang một thời gian, không để ai tìm thấy cô. Trừ một người cô không nghĩ đến, quản gia trung thành của nhà họ Dương.
Bệnh tim của Thiếu Quân trở nặng, không còn cách nào khác cần một trái tim khoẻ mạnh hơn để đánh đổi.
Chuyện sẽ đơn giản hơn khi có một trái tim sẵn đó bất kỳ lúc nào và anh đồng ý thực hiện phẫu thuật. Tuy nhiên Dương Thiếu Quân đã không đồng ý.
Mọi chuyện sẽ lại khác nếu Thu Dung tự nguyện cho đi trái tim của mình, kể cả khi phẫu thuật xảy ra vấn đề về việc truyền máu cũng đã có cô ở đó. Một khi cô đồng ý, thì những chuyện khác không cần phải lo.
Ngay từ đầu Thu Dung được nhà họ Dương chấp nhận, không ngoài lý do cô có một thứ mà Thiếu Quân cần.
Hiển nhiên đúng như dự đoán của quản gia già dày dạn kinh nghiệm, Thu Dung đồng ý không đắn đo.Cô cũng muốn những ngày cuối cùng của cuộc đời mình, được ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh.
Vậy là cô lại quay trở về.
Cũng nằm trong dự đoán của cô, anh hoàn toàn không hề chào đón, tựa lần gặp lại sau mười năm xa cách.
"Một góa phụ như cô, tôi còn cần gì ở cô nữa?"
Hai mắt cô trừng trừng nhìn Thiếu Quân, trên môi anh là nụ cười cay nghiệt.
"Cô đi đi. Tôi không cần cô nữa."
Anh đã thật sự nói ra câu nói mà cô đã luôn sợ đó. Anh không còn cần cô.
Cô không sợ nữa, bởi vì khi anh nói câu này, cô biết anh thật ra rất cần cô.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thu Dung lấy hết tất cả dũng khí đáp lại những lời cay nghiệt đó bằng một nụ hôn đầy nước mắt, trong sự sững sờ của Thiếu Quân.
"Cậu sẽ cần tôi, cậu chủ." Lần đầu tiên cô cười bi thương không che giấu như thế: "Anh sẽ cần em, anh trai."
Cũng là lần cuối cùng.
"Tôi không nghĩ cô lại quay trở về, Thu Dung." Người phụ nữ giờ đã là vợ anh cười mỉa mai khi hai người cùng ngồi lại: "Cô không biết là giờ tôi và anh ấy đã có con rồi sao? Điều mà cô không thể nào làm được."
Cô có thể thấy người phụ nữ ấy vuốt ve bụng một cách hạnh phúc, đôi mắt cô đau đớn, mà miệng lại cười nhạt: "Chúc mừng hai người."
Điều cô không thể làm, người khác làm cũng có sao đâu. Dù sao cô đã không còn nhiều thời gian nữa.
Đêm đó cô vẫn làm tròn bổn phận của một thuộc hạ, thay anh hộ tống phu nhân của gia chủ trở về biệt trang. Nhưng bất hạnh thay dư đảng của các nguyên lão đã chờ rất lâu cho ngày trả thù, lợi dụng một phút sơ hở trong việc phòng vệ quá mỏng ở đoàn tuỳ tùng, đã tấn công xe chở Thu Dung và người phụ nữ ấy.
Thu Dung đánh trả, do số lượng người quá đông, cô dốc hết khả năng mở đường máu để người phụ nữ ấy cùng cận vệ chạy đi.
Còn Thu Dung thì bị bắt lại.
Kẻ thù của cô trên dưới toàn tộc họ Dương đâu có ít, bắt được cô để rửa mối hận diệt môn là ước nguyện của rất nhiều người.
Rất nhiều đêm bị tra tấn bằng rất nhiều công cụ, vết thương chằn chịt trên người còn nhiều gấp mấy lần lúc đi huấn luyện, cô đều cắn răng chịu đựng được. Vết thương trên người chắc chắn sẽ lành.
Vậy mà sự tra tấn đã không dừng lại ở đó.
Tra tấn thể xác không đau bằng tôn nghiêm bị chà đạp.
Chúng bịt mắt Thu Dung, hai tay hai chân trói bằng xích sắt cứng rắn, lôi kéo cô vào một căn phòng lạnh lẽo khác.
Trong một đêm cô bị rất nhiều người đan ông mà cô không thấy mặt cưỡng bức tàn bạo.
Mặc cho cô gào thét, mặc cho cô chống cự, chúng không hề buông tha. Lạnh lùng vô tình chà đạp lên lòng kiêu ngạo của cô, sỉ nhục cô bằng những ngôn từ bẩn thỉu nhất, để lại một tấm thân tàn hèn mọn.
Thiếu Quân, cứu em, cứu em.
Không biết bao nhiêu lần, cô đã gào lên như thế.
Còn anh đã không đến.
Vì sao anh không đến cứu cô?
Trong một thoáng cô đã muốn cắn lưỡi tự sát, bi thương như thế, tuyệt vọng như thế.
Nhưng cô chết rồi, Thiếu Quân sẽ ra sao?
Anh còn cần cô, chỉ cần cô còn sống cho đến ngày anh được cứu.
Khi bọn chúng phủ phê bỏ mặc cô lại căn phòng đó, ánh mắt Thu Dung trở nên tinh anh hơn bao giờ hết, tràn ngập sát ý.
Cô không giết chúng, sớm muộn gì chúng sẽ giết cô. Cô không thể chết ngay lúc này.
Sự trả thù trở thành một vòng lặp, máu tươi lại nhuốm đầy tay, những đôi mắt trợn trừng trải dài dưới bước chân chai sạn của cô, và hả hê nhìn những vết thương chằng chịt trên tấm thân tàn.
Thu Dung chạy khỏi sự truy sát của dư đảng, chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi gục ngã giữa trời tuyết. Máu cô kéo dài trên nền tuyết trắng tinh khôi.
Cô nằm đó, nở nụ cười bi ai. Hi vọng người của quản gia sẽ tìm thấy cô, cô cũng chỉ có thể chạy đến đây mà thôi.
Đây đã là chặng cuối của sinh mệnh.
Điều hiện ra cuối cùng trước khi Thu Dung nhắm mắt bỏ lại tất cả sau lưng, chính là hình ảnh một Thiếu Quân hiền hòa im lặng của ngày xưa quay lại cười và ôm lấy cô.
Tuy nhiên cô có lừa dối mình đến đâu thì vẫn luôn biết chỉ có cái chết lạnh lẽo chờ cô ở phía trước. Ở nơi đó, vốn không có một ai chờ đợi Thu Dung.
P/s: Ai đọc xong chương này mà deep xem như tác giả thành công rồi nhé <3
Mọi thứ trong ký ức của cô giờ đã khác rất nhiều, trừ ngôi biệt thự giờ đã mang nét cổ kính ra, hầu như tất cả đều trở nên xa lạ, đặc biệt là lớp người hầu kẻ hạ ở đây đã được thay mới hoàn toàn, không một ai nhận ra cô cũng đã từng là người ở đây. Cô đã rời đi đủ lâu để trở thành một quá khứ bị lãng quên.
Chính bản thân Thu Dung còn cảm thấy mình đã khác trước quá nhiều. Huống chi là người khác.
Cô không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi ăn nhờ ở đậu, tay chân lấm lem nữa. Mà lột xác trở thành một người phụ nữ đủ khả năng đứng trước mọi giông tố của cuộc đời.
Thế mà điều làm Thu Dung cảm thấy bất ngờ đầu tiên khi đặt chân trở lại nơi đây, đó chính là quản gia của nhà họ Dương lại nhận ra cô. Như thể biết sớm muộn gì cô cũng sẽ quay về.
Phải, cô quay về đây không ngoài mục đích vì Dương Thiếu Quân mà thôi.
Qua lời kể của ông ta, thì cô được biết mẹ của Thiếu Quân, người phụ nữ quyền uy nhận nuôi cô đã mất cách đây ba năm, chắc cũng tầm khoảng thời gian cô vừa hoàn thành đợt khảo hạch của Dương Hiếu Kính, cha ruột của cô. Còn lý do vì sao trong biệt trang chỉ còn lại một mình ông ta là người cũ, thì dường như lại không hề được nhắc tới.
Thu Dung đã có một thoáng đăm chiêu, suy nghĩ gì thì cũng không muốn tỏ ra tò mò.
Bước vào căn phòng đọc sách nơi cô và anh được ở riêng bên nhau hiển hiện suốt mười năm xa cách trong ký ức, cô không nghĩ là sẽ được gặp anh ở đây, điều đập vào mắt cô đầu tiên chính là tấm lưng vững chãi của anh quay về phía cô. Cái bóng của anh đổ dài dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều thu se lạnh.
Cô đã nóng lòng suốt mười năm, tưởng tượng ra vô sô tình huống cô và Thiếu Quân gặp lại. Không biết trên gương mặt lạnh lùng của Thiếu Quân ngày ấy sẽ xuất hiện một biểu cảm khác lạ khi nhìn thấy cô hay không? Thu Dung thật sự rất muốn biết.
Mười năm không hay biết tin tức của Thiếu Quân, không biết bệnh tình của anh sao rồi?
Thế nhưng, có một điều mà Thu Dung đã không nghĩ đến, cô thay đổi, thì Thiếu Quân của mười năm sau sẽ càng thay đổi.
Thiếu Quân chỉ thích im lặng ngày nào mà cô biết, đã không còn nữa. Mà Dương Thiếu Quân của ngày hôm nay, hai từ xa lạ lại không đủ để hình dung.
Trong chiếc áo sơmi trắng đơn bạc, thân hình cao lớn của Thiếu Quân hiện ra trước mắt cô, nét khôi ngô thuở thiếu thời nay thành khuôn mặt cương nghị mang nét chững chạc khắc sâu trong ấn tượng của Thu Dung khiến cô nghẹt thở. Con tim cứ đập liên hồi vô kiểm soát.
Không hiểu sao, cũng cùng một khuôn mặt đó, cũng cùng một con người đó thật sự đứng trước mặt mình, mà Thu Dung bỗng cảm thấy sợ hãi tột độ. Ngay cả khi cận kệ cái chết của những đợt huấn luyện hà khắc trường kỳ, cô cũng không cảm thấy khó chịu như lúc này. Ngày đầu gặp lại, trong ánh mắt của anh nhìn cô, tựa như nhìn một kẻ thù không đội trời chung.
Dương Thiếu Quân đã không còn là một thiếu niên đau ốm xanh xao, mà trở thành một người đàn ông đáng gờm hơn bất kỳ lúc nào hết, càng tàn nhẫn hơn bất kỳ ai trên đời.
"Cô nói, cha tôi cử cô trở về?" Dương Thiếu Quân ngồi đó ngạo nghễ như một vị vua, mà kẻ phục tùng chính là cô: "Về để phò tá tôi?"
"Vâng, thưa cậu. Là ông cử tôi trở về phò tá cậu." Anh hỏi một câu, cô lại cẩn trọng trả lời một câu, bất kỳ một biểu hiện nào khác trên gương mặt anh cô đều không muốn bỏ sót.
Tiếng cười cuồng ngạo của anh vang vọng khắp căn phòng xa hoa, chẳng khác nào công khai mỉa mai cho câu trả lời vừa rồi của cô: "Cha tôi chưa từng về đây lần nào trong suốt mười mấy năm qua. Thu Dung, cô có muốn đường đường chính chính quay về cũng nên tìm
cái cớ chính đáng một chút."
Anh đã nói: "Về để làm thuộc hạ. Hay, về để làm người thừa kế, hả em gái?"
Về làm em gái?
Như có tiếng sét nổ vang trên đầu, không ngờ rằng rất lâu sau đó, khi nhớ lại cuộc đối thoại này, cô đã không biết chỉ một giây hoảng hốt cô đã vô tình lọt vào kế khích tướng của anh, khiến anh không bao giờ chịu tin tưởng cô một lần nào nữa.
Cô chưa từng đặt mình ở vị trí cao như vậy, mặc nhiên chưa từng chấp nhận thân phận em gái đó. Sao anh lại có thể nghĩ như vậy?
"Tôi chưa từng có suy nghĩ hỗn xược đó, thưa cậu." Cô cuống quít trả lời: "Tôi thật sự muốn một lòng phò trợ cậu, xin cậu đừng nghi ngờ điều đó."
"Làm thuộc hạ của tôi cũng không dễ như vậy. Tôi không cần người vô dụng."
"Tôi sẽ không làm cậu thất vọng."
"Vậy thì hãy dẹp bỏ vẻ mặt thương hại tôi đó của cô đi."
Cô cười yếu ớt, cô đã là ai mà dám thương hại anh?
Thiếu Quân đã thử thách cô rất nhiều, bằng năng lực đã được rèn luyện suốt mười năm qua. Thứ anh thử thách luôn là lòng tin của cô trước tiền tài quyền lực. Bắt đầu từ công việc thấp nhất, cô cũng im lặng vui vẻ đi làm, chỉ để chứng minh mình không phải người như vậy.
Trong lòng cô, anh vẫn luôn chiếm một vị trí cao nhất, mọi thứ tốt nhất trên đời này cô đều muốn giành lấy cho anh. Anh muốn gì thì cô cũng sẽ làm, nhưng anh tuyệt nhiên không cho cô đến gần, mọi thứ cô làm anh cũng nhẫn tâm đạp đổ.
"Thu Dung, cô biết không, cô càng phục tùng tôi, tôi càng căm ghét khuôn mặt này của cô, căm ghét biểu hiện giả dối của cô. Cô thật sự không khác gì mẹ mình, tham lam danh vọng. Nhưng để tôi nói cho cô biết, đàn bà muốn càng nhiều, sẽ mất càng nhiều mà thôi."
"Tôi sẽ bức cô phải lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo đó."
Thiếu Quân xoay cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng mình, sau một phút chán ghét liền hất ngã cô xuống mặt sàn lạnh lẽo.
Thu Dung nghe có tiếng gì đó vụn vỡ trong trái tim đang run rẩy của mình.
Anh chèn ép cô, đưa cô vào những lựa chọn, dù cô lựa chọn gì, anh cũng đều không tỏ ra hài lòng.Tại sao?
Trong ký ức của cô, Thiếu Quân không phải người như thế này, làm đúng làm sai anh cũng sẽ không bao giờ trách cứ cô. Thiếu Quân không phải một người cay nghiệt và đầy hận thù như thế này, anh sống rất im lặng, từng lời nói cử chỉ đều rất nhẹ nhàng.
"Chỉ cần cô nói ra một con số, tôi sẽ ký vào tấm chi phiếu đó, cô không cần phải chịu cực khổ như vậy đâu. Số tiền đó đủ cho cô sống cả đời mà không cần phải lo nghĩ."
"Tôi không cần tiền, thưa cậu." Cái cô cần, cô cũng không ép anh phải cho: "Tôi không cần tiền."
Thu Dung đã lẩm bẩm vô hồn như thế, chỉ tiếc Thiếu Quân không bao giờ nghe thấy. Anh đã xoay lưng bước đi rồi, đầy rẻ rung và khinh miệt.
"Tôi phải làm sao, thì cậu mới tin tôi?" Anh cũng vẫn không trả lời.
Rồi cuộc chiến tranh giành vị trí thừa kế nổ ra, các bậc nguyên lão đứng đầu nhà họ Dương đã không còn nhẫn nại khi nhìn một kẻ tưởng chừng như vô dụng trong mắt họ là Dương Thiếu Quân làm gia chủ, không ngừng cử người ám sát hạ bệ anh. Trước tình thế đó một tay Thu Dung dẹp gọn tất cả, hiển nhiên Thiếu Quân không phải động đến một ngón tay.
Máu chảy thành sông, cô trở thành nỗi khiếp sợ của toàn gia tộc họ Dương và vì cô đứng về phía Dương Thiếu Quân.
Vậy mà chỉ vì một hiệp nghị hòa bình của gia tộc, anh nhẫn tâm ép gả cô cho một nguyên lão đáng tuổi cha chú có thế lực ngang ngửa với anh. Sao cô có thể không biết, những người đó là e ngại cô sẽ lật đổ bọn họ?
"Dù gì cô cũng mang dòng máu con cháu nhà họ Dương. Cô đã nói là muốn trợ giúp tôi, vậy cô chứng minh đi?" Chứng minh lòng tin anh sẽ dành cho cô sau này là xứng đáng, chứng minh vì anh bất kỳ việc gì cô cũng có thể làm.
Vốn dĩ anh không có quyền định đoạt, vậy mà Thu Dung đã để cho một Dương Thiếu Quân định đoạt cuộc đời mình như thế.
Thu Dung không cam tâm.
Cuộc đời người con gái, nếu không được lấy người mình yêu, mà phải lấy người không yêu mình, còn đáng tuổi là cha là chú, thì có gì đáng đau buồn hơn nữa?
Anh thản nhiên nhìn cô vào lễ đường với người khác, thản nhiên nói lời chúc phúc, làm tròn bổn phận của một vị huynh trưởng.
Rồi cũng thản nhiên ban bố một mệnh lệnh.
Nhìn máu tươi nhuộm đỏ cả tay mình, nhìn người chồng già cả trên danh nghĩa của mình chết trong oán hận, máu nhuộm đỏ chiếc giường uyên ương, mặt cô không một chút cảm xúc, cũng không dám rơi nước mắt. Tất cả đều diễn ra dưới sự chứng kiến của Thiếu Quân.
Cô sinh ra không phải muốn làm một cỗ máy giết người. Tuy nhiên tự cổ chí kim, các cuộc tranh đoạt quyền lực có khi nào không phải đầu rơi máu chảy. Có lẽ vì vậy mà cha ruột của cô mới tách ly ra khỏi gia tộc, bỏ lại một mình Dương Thiếu Quân gánh vác tất cả.
Thu Dung bất giác tỉnh ngộ, không phải Thu Dung làm, thì Dương Thiếu Quân sớm muộn cũng sẽ làm. Hai bàn tay anh sẽ nhuộm đầy máu tươi của kể cả người vô tội, huống hồ là người thân.Cuộc đời này của Thu Dung, không có gì khác ngoài hai chữ Thiếu Quân trong tim. Vậy thì hãy để cô thay anh gánh vác.
Lý do cô tồn tại, chính như cha ruột đã nói, là vì sự tồn tại của anh.
Ngay từ đầu, cô đã mất Thiếu Quân, chỉ bởi vì họ cùng là người họ Dương. Để là một gia chủ, Thiếu Quân đã không còn là Thiếu Quân ngày trước. Để là một cái bóng của Thiếu Quân, cô cũng không thể sống ngây thơ như hôm nào.
"Rất tốt. Cô đã có được lòng tin của tôi." Thiếu Quân đã lạnh nhạt phán một câu như thế.
Đổi được lòng tin của anh, cô bị ép phải trả bằng một cái giá quá lớn. Tự tay giết những người có chung dòng máu với mình, là một cảm giác như thế nào?
Thu Dung không biết phải diễn tả sao mới đúng, từng người từng người một ngã xuống dưới chân cô, cô dùng tính mạng của họ, để trải đường cho Thiếu Quân trở thành gia chủ duy nhất của gia tộc họ Dương, một người mà không ai dám coi thường.
Có người nói, không có Thu Dung, Thiếu Quân chưa chắc đã trở thành gia chủ, cô chính là một cánh tay đắc lực đáng gờm của anh. Muốn ngáng đường anh, điều kiện tiên quyết là phải bước qua được xác cô.
Nhưng chỉ Thu Dung mới biết, anh sợ cô sẽ phản bội anh, lật đổ anh, phàm là chuyện có liên quan đến việc anh bành trướng thế lực, đều không có cô tham dự.
Đây chính là thứ được anh gọi là lòng tin dành cho cô, riêng Thu Dung cô mà thôi.
Trong lòng anh, cô là một cái bóng không được trọng dụng và là một quân cờ bị lợi dụng.
Một ngày cô còn thể hiện được giá trị của mình, thì Thiếu Quân sẽ mặc nhiên cho phép cô được đứng bên cạnh.
Thu Dung nghĩ mình sẽ im lặng như không có gì xảy ra, vì thật sự sau cuộc hôn nhân bất đắc dĩ đó, kể cả cảnh thảm sát mấy nhánh dòng tộc họ Dương, cô cũng đã không còn gì để nói nữa, Dương Thiếu Quân muốn sao thì cứ để anh làm như vậy. Cô đã thề với lòng, với cha ruột của mình, cô tồn tại là để giúp Thiếu Quân đứng trên ngôi cao đạt được tất cả những gì mình muốn, chứ không phải để oán trách anh.
Dẫu gì giữa hai người, cũng là không thể. Bởi vì họ thật sự là anh em ruột thịt.
Nhưng anh lại một lần nữa tổn thương sâu sắc đến cô.
Dương Thiếu Quân đính hôn với một người phụ nữ môn đăng hộ đối, để củng cố quyền lực của mình. Lẽ hiển nhiên, Thiếu Quân rất yêu chiều vị hôn thê yêu kiều đó.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói khi hai người họ đến với nhau danh chính ngôn thuận đến với nhau. Trái tim của Thu Dung chết lặng khi Thiếu Quân bắt cô phải đứng nhìn hai người ân ái, còn gì đau đớn hơn khi nhìn thấy người mình yêu nhất lại đi yêu một người khác trước mặt mình?
Sự ngọt ngào của họ, là sự chua xót đến tận cùng của Thu Dung.
Vị hôn thê của anh cũng bắt đầu thấy không vừa mắt với sự hiện diện mọi lúc mọi nơi của cô, cô ta nói với Thiếu Quân rằng mình sắp trở thành phu nhân cao quý nhà họ Dương, cũng cần một sự bảo vệ tương xứng, mà xung quanh lại không có ai để tin tưởng. Khi cô ả mở lời muốn Thu Dung sẽ đảm nhận vai trò đó.Cơm bưng nước rót cho vị hôn thê của anh, kể cả những việc thấp kém nhất cô ta sai cô đi làm, Thu Dung cũng phải cắn răng chịu đựng. Trong mắt cô ta, Thu Dung có là em gái của Thiếu Quân cũng thế, anh vẫn cần vị hôn thê là cô hơn.
Vì thế cô ta không ngừng hà hiếp cô, Thiếu Quân biết sẽ chỉ im lặng.
Vì nghĩ cho tiền đồ của Thiếu Quân, Thu Dung đương nhiên không muốn đắc tội với cô ta. Cô lùi một bước nhún nhường, cô ả lại lấy danh nghĩa hôn thê của gia chủ lấn át cô.
Một ngày kia, ngày mà hai người tổ chức lễ thành hôn. Hai người họ được nhận đông đảo sự chúc phúc của mọi người, còn Thu Dung đứng một bên lặng lẽ dõi theo.
Hôn lễ của cô, đã từng như vậy, nhưng dường như không nhận được bao nhiêu sự chúc phúc, ngoại trừ lời chúc theo nghi thức của Thiếu Quân.
Bây giờ cô là phù dâu cho hôn lễ của hai người họ, tự tay đưa một tình yêu khác, đặt vào tay anh.
Trơ mắt nhìn họ trao lời thề nguyện trước Chúa, lòng Thu Dung còn lại những gì?
Vậy mà sự đau khổ vẫn chưa chấm dứt tại đó.
"Thu Dung, cô cũng là người đã từng có chồng, chuyện đêm tân hôn chắc cô cũng rõ mà phải không? Cô lại là em gái của anh ấy, cô hiểu anh ấy là người như thế nào. Vậy nên cô có thể có mặt ở đó, cho tôi bớt căng thẳng được không?"
"Dĩ nhiên đừng cho anh ấy biết. Anh ấy không muốn làm tôi buồn, cô cũng không muốn bị anh ấy trách phạt đâu phải không?"
Thuộc hạ thì không thể làm phật lòng chủ, không phải sao?
"Nếu cô không làm cô ấy vui, tôi cũng không cần cô nữa."
Cô co mình núp sau bức tường nhìn hai người họ âu âu yếm yếm, nước mắt bất giác rơi đến không ngừng lại được. Rồi phút cao trào nhất, cô lại bỏ chạy.
Bỏ chạy khỏi nỗi đau, bỏ chạy khỏi sự cô độc.
Bởi vì cô sẽ mãi mãi không bao giờ có được giây phút hạnh phúc đó.
Bởi vì cô là em gái của anh.
Bởi vì cô là cái bóng của anh.
Thu Dung rời khỏi biệt trang một thời gian, không để ai tìm thấy cô. Trừ một người cô không nghĩ đến, quản gia trung thành của nhà họ Dương.
Bệnh tim của Thiếu Quân trở nặng, không còn cách nào khác cần một trái tim khoẻ mạnh hơn để đánh đổi.
Chuyện sẽ đơn giản hơn khi có một trái tim sẵn đó bất kỳ lúc nào và anh đồng ý thực hiện phẫu thuật. Tuy nhiên Dương Thiếu Quân đã không đồng ý.
Mọi chuyện sẽ lại khác nếu Thu Dung tự nguyện cho đi trái tim của mình, kể cả khi phẫu thuật xảy ra vấn đề về việc truyền máu cũng đã có cô ở đó. Một khi cô đồng ý, thì những chuyện khác không cần phải lo.
Ngay từ đầu Thu Dung được nhà họ Dương chấp nhận, không ngoài lý do cô có một thứ mà Thiếu Quân cần.
Hiển nhiên đúng như dự đoán của quản gia già dày dạn kinh nghiệm, Thu Dung đồng ý không đắn đo.Cô cũng muốn những ngày cuối cùng của cuộc đời mình, được ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh.
Vậy là cô lại quay trở về.
Cũng nằm trong dự đoán của cô, anh hoàn toàn không hề chào đón, tựa lần gặp lại sau mười năm xa cách.
"Một góa phụ như cô, tôi còn cần gì ở cô nữa?"
Hai mắt cô trừng trừng nhìn Thiếu Quân, trên môi anh là nụ cười cay nghiệt.
"Cô đi đi. Tôi không cần cô nữa."
Anh đã thật sự nói ra câu nói mà cô đã luôn sợ đó. Anh không còn cần cô.
Cô không sợ nữa, bởi vì khi anh nói câu này, cô biết anh thật ra rất cần cô.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thu Dung lấy hết tất cả dũng khí đáp lại những lời cay nghiệt đó bằng một nụ hôn đầy nước mắt, trong sự sững sờ của Thiếu Quân.
"Cậu sẽ cần tôi, cậu chủ." Lần đầu tiên cô cười bi thương không che giấu như thế: "Anh sẽ cần em, anh trai."
Cũng là lần cuối cùng.
"Tôi không nghĩ cô lại quay trở về, Thu Dung." Người phụ nữ giờ đã là vợ anh cười mỉa mai khi hai người cùng ngồi lại: "Cô không biết là giờ tôi và anh ấy đã có con rồi sao? Điều mà cô không thể nào làm được."
Cô có thể thấy người phụ nữ ấy vuốt ve bụng một cách hạnh phúc, đôi mắt cô đau đớn, mà miệng lại cười nhạt: "Chúc mừng hai người."
Điều cô không thể làm, người khác làm cũng có sao đâu. Dù sao cô đã không còn nhiều thời gian nữa.
Đêm đó cô vẫn làm tròn bổn phận của một thuộc hạ, thay anh hộ tống phu nhân của gia chủ trở về biệt trang. Nhưng bất hạnh thay dư đảng của các nguyên lão đã chờ rất lâu cho ngày trả thù, lợi dụng một phút sơ hở trong việc phòng vệ quá mỏng ở đoàn tuỳ tùng, đã tấn công xe chở Thu Dung và người phụ nữ ấy.
Thu Dung đánh trả, do số lượng người quá đông, cô dốc hết khả năng mở đường máu để người phụ nữ ấy cùng cận vệ chạy đi.
Còn Thu Dung thì bị bắt lại.
Kẻ thù của cô trên dưới toàn tộc họ Dương đâu có ít, bắt được cô để rửa mối hận diệt môn là ước nguyện của rất nhiều người.
Rất nhiều đêm bị tra tấn bằng rất nhiều công cụ, vết thương chằn chịt trên người còn nhiều gấp mấy lần lúc đi huấn luyện, cô đều cắn răng chịu đựng được. Vết thương trên người chắc chắn sẽ lành.
Vậy mà sự tra tấn đã không dừng lại ở đó.
Tra tấn thể xác không đau bằng tôn nghiêm bị chà đạp.
Chúng bịt mắt Thu Dung, hai tay hai chân trói bằng xích sắt cứng rắn, lôi kéo cô vào một căn phòng lạnh lẽo khác.
Trong một đêm cô bị rất nhiều người đan ông mà cô không thấy mặt cưỡng bức tàn bạo.
Mặc cho cô gào thét, mặc cho cô chống cự, chúng không hề buông tha. Lạnh lùng vô tình chà đạp lên lòng kiêu ngạo của cô, sỉ nhục cô bằng những ngôn từ bẩn thỉu nhất, để lại một tấm thân tàn hèn mọn.
Thiếu Quân, cứu em, cứu em.
Không biết bao nhiêu lần, cô đã gào lên như thế.
Còn anh đã không đến.
Vì sao anh không đến cứu cô?
Trong một thoáng cô đã muốn cắn lưỡi tự sát, bi thương như thế, tuyệt vọng như thế.
Nhưng cô chết rồi, Thiếu Quân sẽ ra sao?
Anh còn cần cô, chỉ cần cô còn sống cho đến ngày anh được cứu.
Khi bọn chúng phủ phê bỏ mặc cô lại căn phòng đó, ánh mắt Thu Dung trở nên tinh anh hơn bao giờ hết, tràn ngập sát ý.
Cô không giết chúng, sớm muộn gì chúng sẽ giết cô. Cô không thể chết ngay lúc này.
Sự trả thù trở thành một vòng lặp, máu tươi lại nhuốm đầy tay, những đôi mắt trợn trừng trải dài dưới bước chân chai sạn của cô, và hả hê nhìn những vết thương chằng chịt trên tấm thân tàn.
Thu Dung chạy khỏi sự truy sát của dư đảng, chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi gục ngã giữa trời tuyết. Máu cô kéo dài trên nền tuyết trắng tinh khôi.
Cô nằm đó, nở nụ cười bi ai. Hi vọng người của quản gia sẽ tìm thấy cô, cô cũng chỉ có thể chạy đến đây mà thôi.
Đây đã là chặng cuối của sinh mệnh.
Điều hiện ra cuối cùng trước khi Thu Dung nhắm mắt bỏ lại tất cả sau lưng, chính là hình ảnh một Thiếu Quân hiền hòa im lặng của ngày xưa quay lại cười và ôm lấy cô.
Tuy nhiên cô có lừa dối mình đến đâu thì vẫn luôn biết chỉ có cái chết lạnh lẽo chờ cô ở phía trước. Ở nơi đó, vốn không có một ai chờ đợi Thu Dung.
P/s: Ai đọc xong chương này mà deep xem như tác giả thành công rồi nhé <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook