Dưới Gốc Cây Sồi
-
Chương 112: Sự quyết tâm của Max (1)
Anh cầm cuốn trên cùng lên, nhướn một bên mày nhìn cô gái đối diện.
Cái nhìn soi mói ấy làm tụt hẳn sự tự tin của Max. Nàng mấp máy trả lời.
“À thì….vì chuyện đ-đó có thể xảy ra…d-dù không nhiều nhưng…tôi ngh-nghĩ sẽ thật t-tốt nếu mình biết….”
Ruth bỗng nở một nụ cười rạng rỡ khi thấy nàng lo lắng liếc sang mình, hình như anh chàng đang định khịt mũi.
“Một ý tưởng thật đáng khen ngợi.” anh nói như đang khen thưởng một đứa trẻ, rồi kéo ghế mình sang bên.
“Người bắt đầu học từ hôm qua à? Để xem người hiểu được gì rồi nào.”
Nàng còn chưa cho phép mà anh chàng đã nhặt đống giấy lên. Max trừng mắt nhìn anh. Một ngày nào đó, nàng sẽ phải nói với pháp sư rằng không bao giờ được động vào đồ của phụ nữ khi chưa có sự cho phép của người ta. Nàng đang thầm quyết định vậy…..
Thì Ruth bất ngờ đặt câu hỏi. “Người biết cổ ngữ ư?”
“Tôi t-tôi đã học….h-hồi còn nhỏ.” nàng ngại ngùng đáp.
Trong khi Rosetta lớn lên thành một thiếu nữ hoàn hảo thì Max phải chịu đựng sự dạy dỗ nghiêm khắc nhất. Đó là lệnh của Công tước Croix với mục đích là để sửa lại sự ngu dốt của con gái ông ta. Tuy nhiên, kể cả có là chương trình giáo dục ngặt nghèo đi chăng nữa, thì cái tật của nàng vẫn không hề thuyên giảm, và không lâu sau, Rosetta đã bộc lộ được sự xuất sắc của mình. Điều đó giúp giải thoát Max khỏi nhiệm vụ kinh khủng, là mỗi tháng một lần, phải đọc thuộc lòng một bài thơ trước mặt giáo viên nghiêm khắc và cha nàng.
Tất nhiên, có học thuộc cả đêm thì nàng cũng chẳng bao giờ đọc được trọn vẹn một bài thơ. Chưa hết khổ một, nàng đã bị cha đánh cho thừa sống thiếu chết rồi. Max vội cụp mặt, che đi khuôn mặt tái nhợt của mình khi nghĩ về quá khứ khủng khiếp ấy.
“Tôi kh-không thạo cổ ngữ lắm nh-nhưng….” Nàng cất lời.
“Nét chữ của người, trông khá nắn nót đấy.”
“V-vì tôi th-thích đ-đọc sách….nên có thể đ-đọc thông v-viết thạo. Nh-nhưng từ nào kh-khó quá… thì tôi ch-chịu….”
Ruth im lặng một lúc lâu. Sự tĩnh lặng không mấy dễ chịu khiến Max ngoảnh mặt sang hướng khác. Nhìn đống giấy bị nàng vứt ở phía sau, Ruth bỗng cất lời, “Sao người không học phép thuật?”
Max chớp mắt, chưa kịp định thần xem anh vừa nói gì. Thích thú với ý kiến của bản thân, Ruth bỗng đề xuất.
“Học phép thuật tốt hơn nhiều so với học cái này. Nếu người biết dùng phép thuật để cứu chữa, thì tôi sẽ giảm bớt được gánh nặng hơn đấy!” Pháp sư chả thèm giấu diếm, rằng ý định nhỏ bé ấy hoàn toàn là vì lợi ích của anh chàng.
Max nhăn mặt, từ chối, “Ph-phép thuật….phức tạp lắm, lại còn hay phải t-tính toán cao siêu nữa….tôi nghe nói đấy là tr-trình độ đại học mà. Th-thế thì sao mà t-tôi theo được.”
“Tất nhiên phải khổ luyện một thời gian dài mới học được trình cấp cao, nhưng phù phép bình thường thì lại khác. Chỉ cần có ái lực cơ bản, dành thêm vài năm luyện tập nữa là người có thể học được một số bài phép rồi.”
“Ph-phù phép b-bình thường là sao?” Max bối rối.
“Là phép thuật thuộc đạo phù thủy Saman giáo1. Gồm bài phép chữa bệnh đơn giản, phép thuật chữa lành hay phép thuật bay, v.v.” Ruth nói hết sức tự nhiên như thể các bài phép ấy chỉ là các phép toán cộng trừ.
Đạo phù thủy Saman giáo1: là tín ngưỡng bản địa có các vị pháp sư hoặc phù thuỷ là người mang ý của Thần Linh nơi đó và họ chính là Sứ giả của Thần Linh giúp Thần Linh giao tiếp với tín đồ và người dân. (theo Wikipedia)
Max nở một nụ cười miễn cưỡng. “Nếu tôi c-có thể ….thì t-tuyệt quá….nhưng sẽ phải mất khá nhiều năm. H-học được cách chữa bệnh luôn giờ thì t-tốt quá….”
“Sẽ mất khoảng vài năm để nâng cao ái lực, học toán, cổ ngữ cũng như các bài phép cơ bản. Tuy còn yếu nhưng người đã có những kỹ năng nền rồi mà, như hứng thú với phép thuật, biết cổ ngữ và biết làm toán. Chỉ khổ luyện trong vài tháng là người đã có thể học được các bài phép đơn giản rồi.”
Anh chàng ra sức thuyết phục khiến Max bị lung lay. Mình thật sự có thể làm phép sao?
Hai mắt nàng rưng rưng nhìn anh. “Tôi th-thật sự c-có thể học được ph-phép thuật ư?”
“Người cứ thử đi, có sao đâu.”
Phải! Max lấy hết sự can đảm của mình. “N-nếu cậu c-có thể dạy tôi…thì t-tôi sẽ h-học hành chăm chỉ!”
“Ngon, thế luôn chiều mai ở thư viện nhé. Tôi có đồ nghề để dạy phép thuật cho người rồi.” Ruth vui vẻ nói, anh bước đến giá sách, chọn ra hai cuốn dày cộp.
“Hai cuốn này sẽ giúp người hiểu về phép thuật. Hãy đọc khi nào người rảnh.”
Max rời thư viện với hai cuốn sách dày cùng một trái tim đang rung động. Tim nàng đập mạnh quá. Dường như lần đầu tiên trong đời nàng nhận ra được tiềm lực của bản thân.
~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~
Tiếng trống ngực khác lạ làm Max trằn trọc đến tận sáng. Nàng thắp nến rồi đọc cuốn sách mà Ruth đưa cho đến khi hai mắt nàng tối sầm lại. Một cuốn là phép thuật đại cương, còn một cuốn là đơn giản hóa nguyên lý phép thuật.
Cũng không khó như nàng tưởng. Quyết tâm trong nàng tăng vọt lên, nàng tin mình có thể làm được. Từ những gì nàng biết, nàng thực sự có thể trở thành một pháp sư.
Max tự vẽ ra trong đầu cảnh mình dùng tay không bắn lửa, đập tan năng lượng và hô mưa gọi gió để tiêu kẻ thù đang cố gắng xâm lược Anatol. Còn cả cảnh Riftan tự hào ôm lấy nàng nữa. Chỉ cần nghĩ đến cảnh chàng tự hào vì nàng là hai môi Max đã cong tớn cả lên.
Nếu biết làm phép thì nàng có thể đồng hành cùng Riftan trong các cuộc viễn chinh. Max dậm chân xuống giường, quên luôn việc mình từng ngất xỉu khi gặp lũ quái vật.. Trái tim nàng giờ chỉ toàn là hy vọng.
Cái nhìn soi mói ấy làm tụt hẳn sự tự tin của Max. Nàng mấp máy trả lời.
“À thì….vì chuyện đ-đó có thể xảy ra…d-dù không nhiều nhưng…tôi ngh-nghĩ sẽ thật t-tốt nếu mình biết….”
Ruth bỗng nở một nụ cười rạng rỡ khi thấy nàng lo lắng liếc sang mình, hình như anh chàng đang định khịt mũi.
“Một ý tưởng thật đáng khen ngợi.” anh nói như đang khen thưởng một đứa trẻ, rồi kéo ghế mình sang bên.
“Người bắt đầu học từ hôm qua à? Để xem người hiểu được gì rồi nào.”
Nàng còn chưa cho phép mà anh chàng đã nhặt đống giấy lên. Max trừng mắt nhìn anh. Một ngày nào đó, nàng sẽ phải nói với pháp sư rằng không bao giờ được động vào đồ của phụ nữ khi chưa có sự cho phép của người ta. Nàng đang thầm quyết định vậy…..
Thì Ruth bất ngờ đặt câu hỏi. “Người biết cổ ngữ ư?”
“Tôi t-tôi đã học….h-hồi còn nhỏ.” nàng ngại ngùng đáp.
Trong khi Rosetta lớn lên thành một thiếu nữ hoàn hảo thì Max phải chịu đựng sự dạy dỗ nghiêm khắc nhất. Đó là lệnh của Công tước Croix với mục đích là để sửa lại sự ngu dốt của con gái ông ta. Tuy nhiên, kể cả có là chương trình giáo dục ngặt nghèo đi chăng nữa, thì cái tật của nàng vẫn không hề thuyên giảm, và không lâu sau, Rosetta đã bộc lộ được sự xuất sắc của mình. Điều đó giúp giải thoát Max khỏi nhiệm vụ kinh khủng, là mỗi tháng một lần, phải đọc thuộc lòng một bài thơ trước mặt giáo viên nghiêm khắc và cha nàng.
Tất nhiên, có học thuộc cả đêm thì nàng cũng chẳng bao giờ đọc được trọn vẹn một bài thơ. Chưa hết khổ một, nàng đã bị cha đánh cho thừa sống thiếu chết rồi. Max vội cụp mặt, che đi khuôn mặt tái nhợt của mình khi nghĩ về quá khứ khủng khiếp ấy.
“Tôi kh-không thạo cổ ngữ lắm nh-nhưng….” Nàng cất lời.
“Nét chữ của người, trông khá nắn nót đấy.”
“V-vì tôi th-thích đ-đọc sách….nên có thể đ-đọc thông v-viết thạo. Nh-nhưng từ nào kh-khó quá… thì tôi ch-chịu….”
Ruth im lặng một lúc lâu. Sự tĩnh lặng không mấy dễ chịu khiến Max ngoảnh mặt sang hướng khác. Nhìn đống giấy bị nàng vứt ở phía sau, Ruth bỗng cất lời, “Sao người không học phép thuật?”
Max chớp mắt, chưa kịp định thần xem anh vừa nói gì. Thích thú với ý kiến của bản thân, Ruth bỗng đề xuất.
“Học phép thuật tốt hơn nhiều so với học cái này. Nếu người biết dùng phép thuật để cứu chữa, thì tôi sẽ giảm bớt được gánh nặng hơn đấy!” Pháp sư chả thèm giấu diếm, rằng ý định nhỏ bé ấy hoàn toàn là vì lợi ích của anh chàng.
Max nhăn mặt, từ chối, “Ph-phép thuật….phức tạp lắm, lại còn hay phải t-tính toán cao siêu nữa….tôi nghe nói đấy là tr-trình độ đại học mà. Th-thế thì sao mà t-tôi theo được.”
“Tất nhiên phải khổ luyện một thời gian dài mới học được trình cấp cao, nhưng phù phép bình thường thì lại khác. Chỉ cần có ái lực cơ bản, dành thêm vài năm luyện tập nữa là người có thể học được một số bài phép rồi.”
“Ph-phù phép b-bình thường là sao?” Max bối rối.
“Là phép thuật thuộc đạo phù thủy Saman giáo1. Gồm bài phép chữa bệnh đơn giản, phép thuật chữa lành hay phép thuật bay, v.v.” Ruth nói hết sức tự nhiên như thể các bài phép ấy chỉ là các phép toán cộng trừ.
Đạo phù thủy Saman giáo1: là tín ngưỡng bản địa có các vị pháp sư hoặc phù thuỷ là người mang ý của Thần Linh nơi đó và họ chính là Sứ giả của Thần Linh giúp Thần Linh giao tiếp với tín đồ và người dân. (theo Wikipedia)
Max nở một nụ cười miễn cưỡng. “Nếu tôi c-có thể ….thì t-tuyệt quá….nhưng sẽ phải mất khá nhiều năm. H-học được cách chữa bệnh luôn giờ thì t-tốt quá….”
“Sẽ mất khoảng vài năm để nâng cao ái lực, học toán, cổ ngữ cũng như các bài phép cơ bản. Tuy còn yếu nhưng người đã có những kỹ năng nền rồi mà, như hứng thú với phép thuật, biết cổ ngữ và biết làm toán. Chỉ khổ luyện trong vài tháng là người đã có thể học được các bài phép đơn giản rồi.”
Anh chàng ra sức thuyết phục khiến Max bị lung lay. Mình thật sự có thể làm phép sao?
Hai mắt nàng rưng rưng nhìn anh. “Tôi th-thật sự c-có thể học được ph-phép thuật ư?”
“Người cứ thử đi, có sao đâu.”
Phải! Max lấy hết sự can đảm của mình. “N-nếu cậu c-có thể dạy tôi…thì t-tôi sẽ h-học hành chăm chỉ!”
“Ngon, thế luôn chiều mai ở thư viện nhé. Tôi có đồ nghề để dạy phép thuật cho người rồi.” Ruth vui vẻ nói, anh bước đến giá sách, chọn ra hai cuốn dày cộp.
“Hai cuốn này sẽ giúp người hiểu về phép thuật. Hãy đọc khi nào người rảnh.”
Max rời thư viện với hai cuốn sách dày cùng một trái tim đang rung động. Tim nàng đập mạnh quá. Dường như lần đầu tiên trong đời nàng nhận ra được tiềm lực của bản thân.
~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~
Tiếng trống ngực khác lạ làm Max trằn trọc đến tận sáng. Nàng thắp nến rồi đọc cuốn sách mà Ruth đưa cho đến khi hai mắt nàng tối sầm lại. Một cuốn là phép thuật đại cương, còn một cuốn là đơn giản hóa nguyên lý phép thuật.
Cũng không khó như nàng tưởng. Quyết tâm trong nàng tăng vọt lên, nàng tin mình có thể làm được. Từ những gì nàng biết, nàng thực sự có thể trở thành một pháp sư.
Max tự vẽ ra trong đầu cảnh mình dùng tay không bắn lửa, đập tan năng lượng và hô mưa gọi gió để tiêu kẻ thù đang cố gắng xâm lược Anatol. Còn cả cảnh Riftan tự hào ôm lấy nàng nữa. Chỉ cần nghĩ đến cảnh chàng tự hào vì nàng là hai môi Max đã cong tớn cả lên.
Nếu biết làm phép thì nàng có thể đồng hành cùng Riftan trong các cuộc viễn chinh. Max dậm chân xuống giường, quên luôn việc mình từng ngất xỉu khi gặp lũ quái vật.. Trái tim nàng giờ chỉ toàn là hy vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook