Dưới Gốc Cây Sồi
-
Chương 102: Cảm giác thân thuộc (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên tấm gỗ rộng có trải khăn đen, người ta bày la liệt rễ của một vài loại cây hiếm gặp, mấy lọ bột không rõ nguồn gốc cùng một đống những cành cây mảnh dẻ được chất bừa lên nhau. Đối với người thường không biết mấy thứ này thì chúng chẳng khác gì đống phế liệu.
Ruth vội nhảy xuống ngựa, xem xét kỹ từng món hàng.
“Đây đều là thảo mộc à?”
Hebaron, mặc cả nãy giờ ở phía sau, tò mò mãi không chịu được, cuối cùng cũng lò đầu vào hỏi. Ruth không trả lời anh mà đi hỏi người đàn ông đang cắt tỉa các loại thảo mộc ở trong góc.
“Tôi muốn lấy mỗi loại 20 Segal (= 1 lạng), giá bao nhiêu?”
“10 Segal giá 1 Derham.” Người lái buôn nở một nụ cười hào phóng, đáp. “Đây toàn dược liệu quý hiếm, chất lượng cao nên giá cả cũng khá là mắc. Nếu cậu muốn mua hết, thì phải trả 40 Derham.”
“Tôi trả bằng Liram được không?” Ruth hỏi.
“Được chứ! Để tôi đi cân.”
Nàng quan sát người lái buôn cẩn thận đặt rễ cây với lá khô lên một cái cân bằng đồng1. Ruth, hay có thói quen bỏ mấy đồ lặt vặt vào túi nhỏ, nên giờ cậu cũng tiện tay thò vào trong móc ra bốn đồng xu bạc. Thế rồi, người lái buôn cân mấy đồng bạc ấy lên cân.
Sự việc trước mặt làm Max phải thì thầm bên tai pháp sư. “Sao…ông ấy lại cân tiền?”
“Để chắc chắn đây là bạc thật.” Ruth liền nói thêm “Gần đây xuất hiện một dòng tiền giả. Chúng tôi thậm chí còn từng bắt gặp một số người đang mài tiền xu từng chút một để làm ra loại tiền mới.”
“M-mài t-tiền xu sao?” Max sửng sốt.
“Khi người bỏ tiền vào một cái rổ rồi lắc lên, bụi vàng từ trong đó sẽ rơi ra. Người ta gom đống bụi ấy lại rồi làm ra những đồng vàng mới. Nếu người cứ lắc hoài lắc hoài, thì đồng tiền sẽ bị hao mòn và trọng lượng cũng sẽ bị thay đổi. Nhưng không phải lo. Phần lớn tiền của tôi đều là tiền mới cả.”
Anh chàng lấy từ trong túi ra ít tiền xu rồi cầm nó lên cho nàng xem. Các đường viền của chúng vẫn rất rõ ràng.
Thấy hài lòng, người lái buôn liền bỏ mấy đồng bạc vào túi rồi lấy ra 8 đồng Derham để kiểm tra trọng lượng, trong khi Ruth vẫn chăm chú quan sát cái kim cân.
“Pháp sư lúc nào ki bo.”
Hebaron khinh bỉ nói, nhưng Ruth chẳng thèm bận tâm.
“Đây người ta gọi là kỹ tính.” Anh chàng tự hào nói, rồi đi sang đường.
Lần này, anh chàng mặc cả với một người đàn ông trông có vẻ là lính đánh thuê, về một hòn đá to bằng một đá tảng. Người lính đánh thuê nói mình đã suýt chết khi đi lấy viên đá năng lượng này nên anh ta đòi hơn 15 Liram nhưng Ruth cứng đầu lại khịt mũi và phân bua rằng cái này chỉ 10 Liram là cùng. Cuối cùng, sau một hồi hồi tranh đấu, Ruth cũng mua được 5 viên đá năng lượng theo mức giá mình mong muốn.
Trong khi đó, Max mải ngắm nhìn những thứ đang được bày biện ở các gian hàng khác. Một con dao găm cỡ bằng lòng bàn tay, một miếng gỗ nhỏ khắc hình động vật, một chiếc thắt lưng có thêu họa tiết, một cái trâm cài bằng đồng và một sợi dây được bện bằng các sợi chỉ mang màu sắc khác nhau.
“Cá-cái này là gì thế?” Max tò mò nhìn sợi dây sặc sỡ và hỏi người bên cạnh.
Tuy nhiên, Ruth còn đang bận kì kèo với một người lái buôn khác ở góc xa. Nàng thấy xấu hổ, định rời đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói thẳng thừng:
“Đó là vật trang trí cho thanh kiếm.”
Max ngạc nhiên qua đầu lại. Là Hebaron đang cúi xuống, nghịch ngợm những món đồ trang trí mà nàng đang ngắm nhìn.
Anh cứ nói tiếp mà chẳng hề ngước mắt lên: “Nhiều nhà thám hiểm tin rằng họ có thể xua đuổi được linh hồn nếu họ đeo mấy món đồ này lên. Phu nhân buộc nó ở đây này.”
Nói rồi anh chỉ vào thanh kiếm dắt ở eo mình. Lớp vỏ kiếm bằng da trông thật cứng cáp lại được trang trí bằng những lớp vải xoắn nhiều màu sắc. Nàng ngượng ngùng nhìn lên Hebaron rồi lại nhìn xuống mấy món đồ trang trí.
“Tôi ch-chưa bao giờ nhìn thấy cái này tr-trước đây. Ri-Riftan không có đồ tr-trang trí, nên…..”
Toàn bộ đồ dùng của Riftan đều khá thô sơ, cứng cáp y như chàng vậy. Thế nên, rõ ràng người mới chỉ lại gần một người đàn ông như Max không hề hay biết, rằng niềm tin này dường như đã trở nên phổ biến trong quần chúng nhân dân.
“Chỉ huy nghĩ cái này chẳng có tác dụng gì. Niềm kiêu hãnh của ngài ấy quá lớn để có thể tin vào mấy cái trò mê tín dị đoan.”
Lời chàng hiệp sĩ nói vừa châm biếm vừa … thân tình.
Max thấy thoải mái, khẽ mỉm cưởi. “Nếu đó là Riftan…thì tôi cũng ng-nghĩ vậy.”
“Nhưng nếu phu nhân đưa nó cho ngài ấy thì ngài ấy chắc sẽ đeo thôi.” Anh điềm tĩnh nói, đưa tay ra sau, gãi gãi mái tóc gợn sóng của mình. “Phu nhân có muốn chọn một cái không?”
Max chớp mắt nhìn anh. Sự ưu ái bất ngờ khiến cô vừa bối rối vừa vui mừng. “Chắc không mắc lắm nhỉ?”
“Cái này thì bao nhiêu tiền chứ?”
Max đỏ mặt trước lời nói ngớ ngẩn của anh. Nàng không muốn tỏ ra ngốc nghếch. Trong đống quà trang trí đang treo ở đó, nàng chọn ra một sợi dây ngắn được bện bằng chỉ đỏ, chỉ xanh lá và chỉ da cam. Hebaron đưa một đồng xu cho người lái buôn mà không thèm hỏi giá.
“Vừa đủ tiền luôn.”
Nhìn ánh mắt mở to của người lái buôn, có vẻ như anh chàng vừa trả nhiều hơn giá tiền gốc.
“Tôi s-sẽ hoàn lại tiền cho anh ng-ngay khi về đến lâu đài.”
“Không sao đâu. Tôi đâu phải tên keo kiệt bủn xỉn như tên pháp sư mang được mỗi một đồng xu.”
Anh nhún vai rồi quay lại chỗ Ruth. Max cầm đồ trang trí của mình lên rồi vội vã đuổi theo anh. Trong đầu nàng chợt nhớ ra mình vẫn chưa cảm ơn anh, nhưng người đàn ông ấy đã cắt ngang những suy nghĩ của nàng và càu nhàu với Ruth, hỏi anh còn định kì kèo đến bao giờ. Ruth bỏ những hàng hóa đã mua vào một cái bao tải rồi tỏ vẻ khó chịu.
Cân bằng đồng1:
Trên tấm gỗ rộng có trải khăn đen, người ta bày la liệt rễ của một vài loại cây hiếm gặp, mấy lọ bột không rõ nguồn gốc cùng một đống những cành cây mảnh dẻ được chất bừa lên nhau. Đối với người thường không biết mấy thứ này thì chúng chẳng khác gì đống phế liệu.
Ruth vội nhảy xuống ngựa, xem xét kỹ từng món hàng.
“Đây đều là thảo mộc à?”
Hebaron, mặc cả nãy giờ ở phía sau, tò mò mãi không chịu được, cuối cùng cũng lò đầu vào hỏi. Ruth không trả lời anh mà đi hỏi người đàn ông đang cắt tỉa các loại thảo mộc ở trong góc.
“Tôi muốn lấy mỗi loại 20 Segal (= 1 lạng), giá bao nhiêu?”
“10 Segal giá 1 Derham.” Người lái buôn nở một nụ cười hào phóng, đáp. “Đây toàn dược liệu quý hiếm, chất lượng cao nên giá cả cũng khá là mắc. Nếu cậu muốn mua hết, thì phải trả 40 Derham.”
“Tôi trả bằng Liram được không?” Ruth hỏi.
“Được chứ! Để tôi đi cân.”
Nàng quan sát người lái buôn cẩn thận đặt rễ cây với lá khô lên một cái cân bằng đồng1. Ruth, hay có thói quen bỏ mấy đồ lặt vặt vào túi nhỏ, nên giờ cậu cũng tiện tay thò vào trong móc ra bốn đồng xu bạc. Thế rồi, người lái buôn cân mấy đồng bạc ấy lên cân.
Sự việc trước mặt làm Max phải thì thầm bên tai pháp sư. “Sao…ông ấy lại cân tiền?”
“Để chắc chắn đây là bạc thật.” Ruth liền nói thêm “Gần đây xuất hiện một dòng tiền giả. Chúng tôi thậm chí còn từng bắt gặp một số người đang mài tiền xu từng chút một để làm ra loại tiền mới.”
“M-mài t-tiền xu sao?” Max sửng sốt.
“Khi người bỏ tiền vào một cái rổ rồi lắc lên, bụi vàng từ trong đó sẽ rơi ra. Người ta gom đống bụi ấy lại rồi làm ra những đồng vàng mới. Nếu người cứ lắc hoài lắc hoài, thì đồng tiền sẽ bị hao mòn và trọng lượng cũng sẽ bị thay đổi. Nhưng không phải lo. Phần lớn tiền của tôi đều là tiền mới cả.”
Anh chàng lấy từ trong túi ra ít tiền xu rồi cầm nó lên cho nàng xem. Các đường viền của chúng vẫn rất rõ ràng.
Thấy hài lòng, người lái buôn liền bỏ mấy đồng bạc vào túi rồi lấy ra 8 đồng Derham để kiểm tra trọng lượng, trong khi Ruth vẫn chăm chú quan sát cái kim cân.
“Pháp sư lúc nào ki bo.”
Hebaron khinh bỉ nói, nhưng Ruth chẳng thèm bận tâm.
“Đây người ta gọi là kỹ tính.” Anh chàng tự hào nói, rồi đi sang đường.
Lần này, anh chàng mặc cả với một người đàn ông trông có vẻ là lính đánh thuê, về một hòn đá to bằng một đá tảng. Người lính đánh thuê nói mình đã suýt chết khi đi lấy viên đá năng lượng này nên anh ta đòi hơn 15 Liram nhưng Ruth cứng đầu lại khịt mũi và phân bua rằng cái này chỉ 10 Liram là cùng. Cuối cùng, sau một hồi hồi tranh đấu, Ruth cũng mua được 5 viên đá năng lượng theo mức giá mình mong muốn.
Trong khi đó, Max mải ngắm nhìn những thứ đang được bày biện ở các gian hàng khác. Một con dao găm cỡ bằng lòng bàn tay, một miếng gỗ nhỏ khắc hình động vật, một chiếc thắt lưng có thêu họa tiết, một cái trâm cài bằng đồng và một sợi dây được bện bằng các sợi chỉ mang màu sắc khác nhau.
“Cá-cái này là gì thế?” Max tò mò nhìn sợi dây sặc sỡ và hỏi người bên cạnh.
Tuy nhiên, Ruth còn đang bận kì kèo với một người lái buôn khác ở góc xa. Nàng thấy xấu hổ, định rời đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói thẳng thừng:
“Đó là vật trang trí cho thanh kiếm.”
Max ngạc nhiên qua đầu lại. Là Hebaron đang cúi xuống, nghịch ngợm những món đồ trang trí mà nàng đang ngắm nhìn.
Anh cứ nói tiếp mà chẳng hề ngước mắt lên: “Nhiều nhà thám hiểm tin rằng họ có thể xua đuổi được linh hồn nếu họ đeo mấy món đồ này lên. Phu nhân buộc nó ở đây này.”
Nói rồi anh chỉ vào thanh kiếm dắt ở eo mình. Lớp vỏ kiếm bằng da trông thật cứng cáp lại được trang trí bằng những lớp vải xoắn nhiều màu sắc. Nàng ngượng ngùng nhìn lên Hebaron rồi lại nhìn xuống mấy món đồ trang trí.
“Tôi ch-chưa bao giờ nhìn thấy cái này tr-trước đây. Ri-Riftan không có đồ tr-trang trí, nên…..”
Toàn bộ đồ dùng của Riftan đều khá thô sơ, cứng cáp y như chàng vậy. Thế nên, rõ ràng người mới chỉ lại gần một người đàn ông như Max không hề hay biết, rằng niềm tin này dường như đã trở nên phổ biến trong quần chúng nhân dân.
“Chỉ huy nghĩ cái này chẳng có tác dụng gì. Niềm kiêu hãnh của ngài ấy quá lớn để có thể tin vào mấy cái trò mê tín dị đoan.”
Lời chàng hiệp sĩ nói vừa châm biếm vừa … thân tình.
Max thấy thoải mái, khẽ mỉm cưởi. “Nếu đó là Riftan…thì tôi cũng ng-nghĩ vậy.”
“Nhưng nếu phu nhân đưa nó cho ngài ấy thì ngài ấy chắc sẽ đeo thôi.” Anh điềm tĩnh nói, đưa tay ra sau, gãi gãi mái tóc gợn sóng của mình. “Phu nhân có muốn chọn một cái không?”
Max chớp mắt nhìn anh. Sự ưu ái bất ngờ khiến cô vừa bối rối vừa vui mừng. “Chắc không mắc lắm nhỉ?”
“Cái này thì bao nhiêu tiền chứ?”
Max đỏ mặt trước lời nói ngớ ngẩn của anh. Nàng không muốn tỏ ra ngốc nghếch. Trong đống quà trang trí đang treo ở đó, nàng chọn ra một sợi dây ngắn được bện bằng chỉ đỏ, chỉ xanh lá và chỉ da cam. Hebaron đưa một đồng xu cho người lái buôn mà không thèm hỏi giá.
“Vừa đủ tiền luôn.”
Nhìn ánh mắt mở to của người lái buôn, có vẻ như anh chàng vừa trả nhiều hơn giá tiền gốc.
“Tôi s-sẽ hoàn lại tiền cho anh ng-ngay khi về đến lâu đài.”
“Không sao đâu. Tôi đâu phải tên keo kiệt bủn xỉn như tên pháp sư mang được mỗi một đồng xu.”
Anh nhún vai rồi quay lại chỗ Ruth. Max cầm đồ trang trí của mình lên rồi vội vã đuổi theo anh. Trong đầu nàng chợt nhớ ra mình vẫn chưa cảm ơn anh, nhưng người đàn ông ấy đã cắt ngang những suy nghĩ của nàng và càu nhàu với Ruth, hỏi anh còn định kì kèo đến bao giờ. Ruth bỏ những hàng hóa đã mua vào một cái bao tải rồi tỏ vẻ khó chịu.
Cân bằng đồng1:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook