Dược Nữ Hàn Y
-
Chương 3: Phụ thân đại nhân
Trở lại biệt viện đúng lúc trời vừa hừng sáng. Mấy ngày tới sẽ là lễ đại thọ của lão quốc công phu nhân. Ắt hẳn ngoại công nàng cũng tới, ông là tể tướng đương triều mà. Nàng đến lúc cũng nên xuất hiện rồi.
Mấy ngày ngắn ngủi nhanh chóng chôi qua. Đại thọ tới. Sáng nàng dậy từ sớm, bỗng thấy một nha đầu lảng vảng ở sau biệt viện. Nàng thấy hơi nghi ngờ bèn lẻn đi theo. Nha đầu nhanh chóng lén bỏ một bịch gì đó vào chiếc lu sau nhà rồi chạy mất. Nàng lại lấy ra coi, là một thứ bột màu trắng. Nàng đưa lên mũi ngửi thử, thuốc này không phải thuốc sổ sao, tại sao nha đầu đó lại bỏ vào biệt viện của nàng, lẽ nào...Không đúng, nàng nhanh chóng cầm thuốc vào nhà gọi Ngân Nhi. Ngân Nhi cũng vào nhà ngay sau đó. Nàng dặn Ngân Nhi đi tra xem nha đầu kia là người của ai. Ngân Nhi đi một lúc rồi trở về ngay. Hóa ra nha đầu đó là người của tứ tiểu thư, Hàn Nạp Lan a.
Tứ tiểu thư? Con gái thứ hai của Nhị phu nhân? Nhị phu nhân ơi Nhị phu nhân, bà cuối cùng cũng lộ đuôi rồi. Tứ tiểu thư bề ngoài thì rất tốt với nàng, thường xuyên nói tốt Ngân nhi với bọn nha hoàn nhưng nàng dù sao cũng là con của Lâm thị bà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a. Vở kịch này ta nhất định phải làm náo nhiệt lên chút. Bà đã muốn chơi với ta, thì ta sẽ chơi đến cùng với bà. Nàng dặn Ngân Nhi nhân lúc yến tiệc, bỏ túi thuốc này vào trong tẩm phòng của nha đầu đó, để xem nàng ta xử lí như thế nào. Tiện thể cũng dọn dẹp nơi này chút, chuẩn bị đón khách tới a. Phụ thân đại nhân ta xem ngươi xử lí như thế nào.
Đúng như nàng dự đoán, hai canh giờ sau một đoàn người hung hổ đi tới biệt viện của nàng. Một nam tử trung niên, gương mặt não luyện, có một số nếp nhăn trên trán, mặc lễ phục dẫn đầu; bên cạnh là một đứa trẻ tầm 5 tuổi nhìn rất trong sáng, tinh khiết nhưng có phần âm hiểm, thâm độc, mặc một bộ váy hồng đào. Đúng là cổ đại a, mới 5 tuổi mà tính cách đã như này thì không biết lớn lên sau như thế nào. Nam tử hẳn là Hàn quốc công đáng kính, nữ tử chắc là tứ tiểu thư đây.
Cạnh đó còn có hai nam tử một người tầm 14 tuổi ngoại hình đẹp trai, nhưng gương mặt lạnh lùng, vô cảm; một người tầm 10 tuổi nhìn có vẻ ra dáng thư sinh, có học; đây ắt hẳn là hai thiếu gia của Hàn quốc công, Nhị thiếu gia- Hàn Mặc Phong và Tam thiếu gia- Hàn Mặc Kiên đây. Đi đến biệt viện, Hàn quốc công không cần mở cửa mà đạp thẳng cửa đi vào, mặc kệ nàng đang đứng đó. Vừa vào ngồi ông đã đập bàn quát lớn:
- Nghiệt chủng, quỳ xuống ngươi xem ngươi đã gây ra chuyện gì?
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, vô tư vô số tội quỳ xuống lẩm bẩm:
- Thỉnh người, con đã làm gì?
- Ngươi đã bỏ gì vào thức ăn trong yến tiệc hả? Hàn quốc công hơi ngạc nhiên gằn giọng quát lại.
Nàng mỉm cười âm hiểm, nhưng do nàng cúi xuống nên không ai nhìn thấy. Ánh mắt của Hàn Nạp Lan nhìn qua đây đầy sự thương cảm tiệc nuối, giống như có lỗi với nàng vậy. Kịch hay, phải nói là kịch hay a, mới 5 tuổi mà diễn xuất chúng thế này có khi đạt tới giải Ảnh Hậu nha. Tam thiếu gia bỗng nhiên chêm lời:
- Tam muội có phải ngươi lén bỏ thuốc sổ vào đồ ăn yến tiệc không? Khách trong bữa tiệc đều bị đau bụng cả.
- Nhị ca, huynh nói phải có bằng chứng, ta đâu có làm việc đó.
Hàn Mặc Kiên nhất thời không biết nói gì nữa, đành im lặng. Bỗng nhiên quốc công đập bàn quát:
- Hảo, ngươi còn chối, người đâu lục soát biệt viện này cho ta! Hàn quốc công ra lệnh.
Thế là đoàn người tiến vào lục lọi đồ đại cả sân sau và sân trước. Ngân Nhi diễn một số động tác tỏ vẻ ngăn cản nhưng rồi cũng thôi, để cho chúng tìm kiếm. Một lúc sau tốp lính cuối cùng rời khỏi, vẫn thông báo là không phát hiện được gì. Tứ tiểu thư và nha đầu bên cạnh đã bắt đầu bất an. Nha đầu bên cạnh nàng hỏi đi hỏi lại là tìm kiếm kĩ chưa, nhưng tìm đi tìm lại vẫn không thấy gì. Hàn quốc công có chút mất mặt, nhưng ông vẫn ngồi đó không di chuyển. Nàng thấy đã tìm xong mà ông ta chưa nói gì nên tranh thủ nói trước:
- Phụ thân người tại đâu buộc tội nữ nhi? Người cho lục tung biệt viện của ta rốt cuộc tìm thứ gì? Nàng ra vẻ uất ức nói.
Hàn Mặc Ngôn trong mắt xuất hiện sự bối rối nhưng nhanh chóng dập tắt. Ông thét lên:
- Vô Tuyền ngươi nói xem chuyện là như thế nào?
Nha hoàn bên cạnh Tứ tiểu thư nhanh chóng quỳ xuống:
- Nô tì tuyệt không biết, nô tì chỉ nghĩ là chỉ có Tam tiểu thư không tham gia bữa tiệc nên nô tì mới nghĩ là nàng hạ độc.
- Hồ đồ, đúng là hồ đồ. Người đâu mau đem nha đầu này đánh 20 trượng cho ta. Hàn Mặc Ngôn giận sôi người, quát lính.
Lúc này, Hàn Nạp Lan định quỳ xuống cầu tình, nhưng nhanh chóng bị Ngọc Như Tuyết cắt ngang:
- Phụ thân, mặc dù ta oan ức cũng không sao nhưng tìm ra người hạ độc vẫn là cần thiết nhất. Nha đầu kia ắt hẳn có vấn đề, người nên cho người lục soát nơi ở của nàng ta a. Tứ muội thân là chủ tử có lẽ cũng chút liên quan.
Hàn Nạp Lan nghe vậy thâm tâm nhảy dựng lên nhưng vẫn giữ bình tĩnh nhẹ nhàng nói:
- Tam tỷ ý tỷ là sao? Tỷ nghi ngờ muội hạ độc?
- Đúng vậy, tứ muội sao có thể hạ độc?
Hàn Mặc Kiên lại chen mồm vào. Tuy nhiên, Hàn Mặc Phong từ đầu đến cuối lại không nói một lời, đến nhìn nàng một cái cũng không, chỉ ngồi im đó uống trà. Nàng thấy có chút bất đồng a, huynh đệ mà sao khác nhau quá vậy? Nghĩ thế thôi nhưng nàng vẫn từ tốn đáp lại:
- Không tỷ làm gì nghi ngờ tiểu muội muội. Tỷ chỉ sợ có ai vu oan giáng họa hại người vô tội thôi, nên muội vẫn cẩn thận chút thì hơn
Hàn Nạp Lan nghe không hiểu lắm nhưng lại nghĩ là Như Tuyết nói tốt cho nàng nên cười cảm tạ. Dù sao thuốc độc cũng không ở chỗ Vô Tuyền, kiểm tra thì kiểm tra nàng cũng chẳng mất gì.
Tuy nhiên Hàn quốc công có chút ngạc nhiên. Nha đầu này từ khi nào mà sắc sảo như vậy, dù nàng đang quỳ ông vẫn cảm thấy khí thế phát ra từ người nàng, rất lạnh lẽo. Có lẽ ông tưởng tượng chăng? Làm sao một nha đầu 6 tuổi có khí thế như vậy được. Có lẽ ông nhìn nhầm. Ông cũng đứng lên phất tay đi khỏi, cho người lúc soát chỗ ở của nha đầu kia.
Kết quả phát hiện trong có gói thuốc trùng với thuốc hạ trong yến tiệc. Vô Tuyền bị phạt 80 trượng đuổi khỏi phủ, tuy nhiên Hàn Nạp Lan quỳ khóc cầu tình, lão nhân gia thương đứa trẻ còn nhỏ nên nàng không bị đuổi khỏi phủ, chỉ bị đánh 60 mươi trượng rồi trả về chỗ cũ. Với một người con gái, 60 trượng cũng coi như là lấy nửa cái mạng của nàng rồi. Hàn Nạp Lan cũng đau lòng không thôi.
”Cái giá này vẫn còn hơi nhẹ a” Ngân Nhi tức giận nói. Như Tuyết lại không nghĩ vậy. Lần sau Lâm thị trở lại chắc chắn còn ra đòn mạnh hơn, đây mới chỉ là khúc dạo đầu nhẹ nhàng thôi. Cái nàng thấy thất vọng nhất vẫn là người làm phụ thân kia, vu oan cho nàng rồi không một câu xin lỗi bỏ đi như chưa xảy ra chuyện gì, thật vô tình a. Có lẽ không hi vọng gì được nữa rồi. Dù sao đây cũng không phải cha ruột nàng, nàng cũng không muốn quan tâm. Phải rồi, nàng cũng nên đề phòng một chút vậy.
Sự việc yến tiệc nhanh chóng trôi qua. Lâm thị, ngươi rốt cuộc cũng đã về rồi.
Cuộc chơi chính thức bắt đầu. Hôm nay lại có nha hoàn mang thức ăn tới. Điều đặc biệt là thức ăn hôm nay đặc biệt phong phú, không phải bánh bao với rau luộc nữa mà là thịt, cá, trứng rất nhiều thể loại, bày đầy một bàn. Nhị di nương mới đổi tính a. Trong món ăn không món nào là không hạ thuốc, đặc biệt là canh chỉ cần ngửi sơ là thấy. Bà ta ắt hẳn định trả thù vụ yến tiệc đây mà, chỉ vì một đứa nha hoàn? Có chút không đáng a.
Vậy thì ta phải mời bà nếm thử trước a. Nàng không cho Ngân Nhi đụng vào chỉ một miếng, đem hết thức ăn tặng cho nha hoàn nói là nhị phu nhân mới về nên mang cho Tam tiểu thư một số thức ăn, nhưng thực quá nhiều nên đem tặng cho mọi người chút ít. Nha hoàn có chút ngạc nhiên không hiểu sao Nhị phu nhân lại đối tốt với Tam tiểu thư như vậy, nhưng nhìn thức ăn khá hấp dẫn nên đều nhận hết. Kết quả, đến chiều gần 1/5 nha hoàn trong phủ đề trúng thuốc.
Bởi vì Lâm thị hạ thuốc rất mạnh nên chỉ cần ăn một miếng cũng khiến người ta làm bạn với nhà xí nửa ngày rồi, đừng nói là cả bàn ăn như thế. Nàng lại sắp chạm mặt với phụ thân đại nhân đáng kính rồi, để xem lần này hắn muốn phạt nàng như thế nào.
Tối đó ngay lập tức có người mời nàng đến sảnh chính. Đây là lần đầu tiên nàng tới đây. Sảnh chính phủ quốc công khá lớn, ngoài ra còn bày một số đồ gốm khá đắt tiền. Phụ thân đại nhân ngồi ngay vị trí thượng tọa, mặt mày có chút khó chịu; bên cạnh là một phụ nữ trung niên khá xinh đẹp mặc xiêm y vàng, đầu cài trâm công tuy nhiên nhưng trong mắt có tia âm độc, vẻ mặt nhìn có phần đắc ý ắt hẳn là Lâm thị rồi, ngoài ra còn một nữ nhân khác bụng bầu dáng vẻ liễu yếu đào tơ đứng bên cạnh chắc là thị thiếp- Linh Lung mới có bầu nên được làm di nương a. Hai bên dưới là Hàn Mặc Phong, Hàn Mặc Kiên và Hàn Mặc Diệp; Hàn Trầm Liên, Hàn Ngân Xuyên, Hàn Nạp Lan.
Có điều nàng chưa thấy đại ca bao giờ, nghe nói hắn đã có gia đình, làm thị lang bộ binh sống ở phủ Thị Lang. Hôm nay, sắc mặt của Hàn Mặc Phong vẫn không thay đổi, vẫn không liếc nàng đến một cái, vẫn nhâm nhi ly trà. Có điều đại tỷ Hàn Trầm Liên cũng một thần thái không thua gì đệ đệ, không thèm nhìn nàng một cái, quay đầu trở về tẩm viện của mình. Thật khinh người a, hai người này mặc dù là tỷ đệ ruột nhưng đâu cần giống nhau đến thế. Vừa vào, Quốc công đã đập bàn thét:
- Còn không quỳ xuống!
- Xin hỏi phụ thân nữ nhi có tội gì mà phải quỳ xuống? Nàng lập tức hỏi ngược lại
- Hồ nháo, ngươi giám nói thế với phụ thân ngươi à? Không đợi Quốc công trả lời, Lâm thị bên cạnh đã nhảy vào
Nữ nhân này, mắng người ta nhưng không biết nhìn lại mình. Thân chỉ là một di nương mà cắt lời phu quân cũng quá là chuyên quyền a. Nàng vẫn còn muốn chơi tiếp a:
- Ta chỉ muốn hỏi phụ thân ta mắc tội gì, ngươi thân là di nương có quyền cản lời phụ thân hay sao?
Cả sảnh tròn to mắt hướng về nàng. Lần này Hàn Mặc Phong cũng hướng về nàng không khỏi ngạc nhiên, Hàn Mặc Ngôn cũng trong trạng thái tương tự. Lâm thị giả bộ uất ức, tủi thân kéo Hàn Mặc Ngôn õng ẹo:
- Quốc công gia, người làm chủ cho thiếp, ta rõ ràng đã là phu nhân chính thức của nhà này, nhưng có người không thừa nhận ta, người nghĩ ta làm sao mà bước ra đường được bây giờ?
- Đúng, con tiện nhân đó sao dám nói mẫu thân, nó căn bản không xứng! Hàn Mặc Diệp lập tức hùa theo.
Diễn tuồng a, thực sự là hay quá đi, mẫu tử nhà này đi nhận giải Ảnh hậu Ảnh đế hết đi cho rồi, đúng là khiến người khác cảm động mà. Hàn Mặc Ngôn nhanh chóng mềm lòng, sau đó lại chuyển sang vẻ mặt tức giận quát:
- Ta đã đưa Nhị nương ngươi lên làm phu nhân, ngươi từ nay hãy xưng nàng là nương đi. Còn nữa, tại sao ngươi lại hạ thuốc nha hoàn trong phủ?
Kêu nàng gọi kẻ thù hại chết mẹ nàng bằng nương? Nàng ta? Không xứng a. Mẹ nàng đường đường là thiên kim Tể tướng đương triều, còn Lâm thị nhà ngươi chỉ là con gái nhà thị lang bộ hộ, ngươi nghĩ xứng sao? Phụ thân ơi phụ thân, ngươi đúng là có mắt không tròng, không lâu đâu, nhà này cũng suy kiệt trong tay người thôi. Như Tuyết thầm oán trong lòng, nhưng nàng vẫn thản nhiên đáp lại:
- Thức ăn do chính nha hoàn của Nhị di...à Nhị phu nhân đưa, nói là Nhị phu nhân thưởng cho ta nên ta mới đi phân phát cho các nha hoàn khác.
Mấy ngày ngắn ngủi nhanh chóng chôi qua. Đại thọ tới. Sáng nàng dậy từ sớm, bỗng thấy một nha đầu lảng vảng ở sau biệt viện. Nàng thấy hơi nghi ngờ bèn lẻn đi theo. Nha đầu nhanh chóng lén bỏ một bịch gì đó vào chiếc lu sau nhà rồi chạy mất. Nàng lại lấy ra coi, là một thứ bột màu trắng. Nàng đưa lên mũi ngửi thử, thuốc này không phải thuốc sổ sao, tại sao nha đầu đó lại bỏ vào biệt viện của nàng, lẽ nào...Không đúng, nàng nhanh chóng cầm thuốc vào nhà gọi Ngân Nhi. Ngân Nhi cũng vào nhà ngay sau đó. Nàng dặn Ngân Nhi đi tra xem nha đầu kia là người của ai. Ngân Nhi đi một lúc rồi trở về ngay. Hóa ra nha đầu đó là người của tứ tiểu thư, Hàn Nạp Lan a.
Tứ tiểu thư? Con gái thứ hai của Nhị phu nhân? Nhị phu nhân ơi Nhị phu nhân, bà cuối cùng cũng lộ đuôi rồi. Tứ tiểu thư bề ngoài thì rất tốt với nàng, thường xuyên nói tốt Ngân nhi với bọn nha hoàn nhưng nàng dù sao cũng là con của Lâm thị bà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a. Vở kịch này ta nhất định phải làm náo nhiệt lên chút. Bà đã muốn chơi với ta, thì ta sẽ chơi đến cùng với bà. Nàng dặn Ngân Nhi nhân lúc yến tiệc, bỏ túi thuốc này vào trong tẩm phòng của nha đầu đó, để xem nàng ta xử lí như thế nào. Tiện thể cũng dọn dẹp nơi này chút, chuẩn bị đón khách tới a. Phụ thân đại nhân ta xem ngươi xử lí như thế nào.
Đúng như nàng dự đoán, hai canh giờ sau một đoàn người hung hổ đi tới biệt viện của nàng. Một nam tử trung niên, gương mặt não luyện, có một số nếp nhăn trên trán, mặc lễ phục dẫn đầu; bên cạnh là một đứa trẻ tầm 5 tuổi nhìn rất trong sáng, tinh khiết nhưng có phần âm hiểm, thâm độc, mặc một bộ váy hồng đào. Đúng là cổ đại a, mới 5 tuổi mà tính cách đã như này thì không biết lớn lên sau như thế nào. Nam tử hẳn là Hàn quốc công đáng kính, nữ tử chắc là tứ tiểu thư đây.
Cạnh đó còn có hai nam tử một người tầm 14 tuổi ngoại hình đẹp trai, nhưng gương mặt lạnh lùng, vô cảm; một người tầm 10 tuổi nhìn có vẻ ra dáng thư sinh, có học; đây ắt hẳn là hai thiếu gia của Hàn quốc công, Nhị thiếu gia- Hàn Mặc Phong và Tam thiếu gia- Hàn Mặc Kiên đây. Đi đến biệt viện, Hàn quốc công không cần mở cửa mà đạp thẳng cửa đi vào, mặc kệ nàng đang đứng đó. Vừa vào ngồi ông đã đập bàn quát lớn:
- Nghiệt chủng, quỳ xuống ngươi xem ngươi đã gây ra chuyện gì?
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, vô tư vô số tội quỳ xuống lẩm bẩm:
- Thỉnh người, con đã làm gì?
- Ngươi đã bỏ gì vào thức ăn trong yến tiệc hả? Hàn quốc công hơi ngạc nhiên gằn giọng quát lại.
Nàng mỉm cười âm hiểm, nhưng do nàng cúi xuống nên không ai nhìn thấy. Ánh mắt của Hàn Nạp Lan nhìn qua đây đầy sự thương cảm tiệc nuối, giống như có lỗi với nàng vậy. Kịch hay, phải nói là kịch hay a, mới 5 tuổi mà diễn xuất chúng thế này có khi đạt tới giải Ảnh Hậu nha. Tam thiếu gia bỗng nhiên chêm lời:
- Tam muội có phải ngươi lén bỏ thuốc sổ vào đồ ăn yến tiệc không? Khách trong bữa tiệc đều bị đau bụng cả.
- Nhị ca, huynh nói phải có bằng chứng, ta đâu có làm việc đó.
Hàn Mặc Kiên nhất thời không biết nói gì nữa, đành im lặng. Bỗng nhiên quốc công đập bàn quát:
- Hảo, ngươi còn chối, người đâu lục soát biệt viện này cho ta! Hàn quốc công ra lệnh.
Thế là đoàn người tiến vào lục lọi đồ đại cả sân sau và sân trước. Ngân Nhi diễn một số động tác tỏ vẻ ngăn cản nhưng rồi cũng thôi, để cho chúng tìm kiếm. Một lúc sau tốp lính cuối cùng rời khỏi, vẫn thông báo là không phát hiện được gì. Tứ tiểu thư và nha đầu bên cạnh đã bắt đầu bất an. Nha đầu bên cạnh nàng hỏi đi hỏi lại là tìm kiếm kĩ chưa, nhưng tìm đi tìm lại vẫn không thấy gì. Hàn quốc công có chút mất mặt, nhưng ông vẫn ngồi đó không di chuyển. Nàng thấy đã tìm xong mà ông ta chưa nói gì nên tranh thủ nói trước:
- Phụ thân người tại đâu buộc tội nữ nhi? Người cho lục tung biệt viện của ta rốt cuộc tìm thứ gì? Nàng ra vẻ uất ức nói.
Hàn Mặc Ngôn trong mắt xuất hiện sự bối rối nhưng nhanh chóng dập tắt. Ông thét lên:
- Vô Tuyền ngươi nói xem chuyện là như thế nào?
Nha hoàn bên cạnh Tứ tiểu thư nhanh chóng quỳ xuống:
- Nô tì tuyệt không biết, nô tì chỉ nghĩ là chỉ có Tam tiểu thư không tham gia bữa tiệc nên nô tì mới nghĩ là nàng hạ độc.
- Hồ đồ, đúng là hồ đồ. Người đâu mau đem nha đầu này đánh 20 trượng cho ta. Hàn Mặc Ngôn giận sôi người, quát lính.
Lúc này, Hàn Nạp Lan định quỳ xuống cầu tình, nhưng nhanh chóng bị Ngọc Như Tuyết cắt ngang:
- Phụ thân, mặc dù ta oan ức cũng không sao nhưng tìm ra người hạ độc vẫn là cần thiết nhất. Nha đầu kia ắt hẳn có vấn đề, người nên cho người lục soát nơi ở của nàng ta a. Tứ muội thân là chủ tử có lẽ cũng chút liên quan.
Hàn Nạp Lan nghe vậy thâm tâm nhảy dựng lên nhưng vẫn giữ bình tĩnh nhẹ nhàng nói:
- Tam tỷ ý tỷ là sao? Tỷ nghi ngờ muội hạ độc?
- Đúng vậy, tứ muội sao có thể hạ độc?
Hàn Mặc Kiên lại chen mồm vào. Tuy nhiên, Hàn Mặc Phong từ đầu đến cuối lại không nói một lời, đến nhìn nàng một cái cũng không, chỉ ngồi im đó uống trà. Nàng thấy có chút bất đồng a, huynh đệ mà sao khác nhau quá vậy? Nghĩ thế thôi nhưng nàng vẫn từ tốn đáp lại:
- Không tỷ làm gì nghi ngờ tiểu muội muội. Tỷ chỉ sợ có ai vu oan giáng họa hại người vô tội thôi, nên muội vẫn cẩn thận chút thì hơn
Hàn Nạp Lan nghe không hiểu lắm nhưng lại nghĩ là Như Tuyết nói tốt cho nàng nên cười cảm tạ. Dù sao thuốc độc cũng không ở chỗ Vô Tuyền, kiểm tra thì kiểm tra nàng cũng chẳng mất gì.
Tuy nhiên Hàn quốc công có chút ngạc nhiên. Nha đầu này từ khi nào mà sắc sảo như vậy, dù nàng đang quỳ ông vẫn cảm thấy khí thế phát ra từ người nàng, rất lạnh lẽo. Có lẽ ông tưởng tượng chăng? Làm sao một nha đầu 6 tuổi có khí thế như vậy được. Có lẽ ông nhìn nhầm. Ông cũng đứng lên phất tay đi khỏi, cho người lúc soát chỗ ở của nha đầu kia.
Kết quả phát hiện trong có gói thuốc trùng với thuốc hạ trong yến tiệc. Vô Tuyền bị phạt 80 trượng đuổi khỏi phủ, tuy nhiên Hàn Nạp Lan quỳ khóc cầu tình, lão nhân gia thương đứa trẻ còn nhỏ nên nàng không bị đuổi khỏi phủ, chỉ bị đánh 60 mươi trượng rồi trả về chỗ cũ. Với một người con gái, 60 trượng cũng coi như là lấy nửa cái mạng của nàng rồi. Hàn Nạp Lan cũng đau lòng không thôi.
”Cái giá này vẫn còn hơi nhẹ a” Ngân Nhi tức giận nói. Như Tuyết lại không nghĩ vậy. Lần sau Lâm thị trở lại chắc chắn còn ra đòn mạnh hơn, đây mới chỉ là khúc dạo đầu nhẹ nhàng thôi. Cái nàng thấy thất vọng nhất vẫn là người làm phụ thân kia, vu oan cho nàng rồi không một câu xin lỗi bỏ đi như chưa xảy ra chuyện gì, thật vô tình a. Có lẽ không hi vọng gì được nữa rồi. Dù sao đây cũng không phải cha ruột nàng, nàng cũng không muốn quan tâm. Phải rồi, nàng cũng nên đề phòng một chút vậy.
Sự việc yến tiệc nhanh chóng trôi qua. Lâm thị, ngươi rốt cuộc cũng đã về rồi.
Cuộc chơi chính thức bắt đầu. Hôm nay lại có nha hoàn mang thức ăn tới. Điều đặc biệt là thức ăn hôm nay đặc biệt phong phú, không phải bánh bao với rau luộc nữa mà là thịt, cá, trứng rất nhiều thể loại, bày đầy một bàn. Nhị di nương mới đổi tính a. Trong món ăn không món nào là không hạ thuốc, đặc biệt là canh chỉ cần ngửi sơ là thấy. Bà ta ắt hẳn định trả thù vụ yến tiệc đây mà, chỉ vì một đứa nha hoàn? Có chút không đáng a.
Vậy thì ta phải mời bà nếm thử trước a. Nàng không cho Ngân Nhi đụng vào chỉ một miếng, đem hết thức ăn tặng cho nha hoàn nói là nhị phu nhân mới về nên mang cho Tam tiểu thư một số thức ăn, nhưng thực quá nhiều nên đem tặng cho mọi người chút ít. Nha hoàn có chút ngạc nhiên không hiểu sao Nhị phu nhân lại đối tốt với Tam tiểu thư như vậy, nhưng nhìn thức ăn khá hấp dẫn nên đều nhận hết. Kết quả, đến chiều gần 1/5 nha hoàn trong phủ đề trúng thuốc.
Bởi vì Lâm thị hạ thuốc rất mạnh nên chỉ cần ăn một miếng cũng khiến người ta làm bạn với nhà xí nửa ngày rồi, đừng nói là cả bàn ăn như thế. Nàng lại sắp chạm mặt với phụ thân đại nhân đáng kính rồi, để xem lần này hắn muốn phạt nàng như thế nào.
Tối đó ngay lập tức có người mời nàng đến sảnh chính. Đây là lần đầu tiên nàng tới đây. Sảnh chính phủ quốc công khá lớn, ngoài ra còn bày một số đồ gốm khá đắt tiền. Phụ thân đại nhân ngồi ngay vị trí thượng tọa, mặt mày có chút khó chịu; bên cạnh là một phụ nữ trung niên khá xinh đẹp mặc xiêm y vàng, đầu cài trâm công tuy nhiên nhưng trong mắt có tia âm độc, vẻ mặt nhìn có phần đắc ý ắt hẳn là Lâm thị rồi, ngoài ra còn một nữ nhân khác bụng bầu dáng vẻ liễu yếu đào tơ đứng bên cạnh chắc là thị thiếp- Linh Lung mới có bầu nên được làm di nương a. Hai bên dưới là Hàn Mặc Phong, Hàn Mặc Kiên và Hàn Mặc Diệp; Hàn Trầm Liên, Hàn Ngân Xuyên, Hàn Nạp Lan.
Có điều nàng chưa thấy đại ca bao giờ, nghe nói hắn đã có gia đình, làm thị lang bộ binh sống ở phủ Thị Lang. Hôm nay, sắc mặt của Hàn Mặc Phong vẫn không thay đổi, vẫn không liếc nàng đến một cái, vẫn nhâm nhi ly trà. Có điều đại tỷ Hàn Trầm Liên cũng một thần thái không thua gì đệ đệ, không thèm nhìn nàng một cái, quay đầu trở về tẩm viện của mình. Thật khinh người a, hai người này mặc dù là tỷ đệ ruột nhưng đâu cần giống nhau đến thế. Vừa vào, Quốc công đã đập bàn thét:
- Còn không quỳ xuống!
- Xin hỏi phụ thân nữ nhi có tội gì mà phải quỳ xuống? Nàng lập tức hỏi ngược lại
- Hồ nháo, ngươi giám nói thế với phụ thân ngươi à? Không đợi Quốc công trả lời, Lâm thị bên cạnh đã nhảy vào
Nữ nhân này, mắng người ta nhưng không biết nhìn lại mình. Thân chỉ là một di nương mà cắt lời phu quân cũng quá là chuyên quyền a. Nàng vẫn còn muốn chơi tiếp a:
- Ta chỉ muốn hỏi phụ thân ta mắc tội gì, ngươi thân là di nương có quyền cản lời phụ thân hay sao?
Cả sảnh tròn to mắt hướng về nàng. Lần này Hàn Mặc Phong cũng hướng về nàng không khỏi ngạc nhiên, Hàn Mặc Ngôn cũng trong trạng thái tương tự. Lâm thị giả bộ uất ức, tủi thân kéo Hàn Mặc Ngôn õng ẹo:
- Quốc công gia, người làm chủ cho thiếp, ta rõ ràng đã là phu nhân chính thức của nhà này, nhưng có người không thừa nhận ta, người nghĩ ta làm sao mà bước ra đường được bây giờ?
- Đúng, con tiện nhân đó sao dám nói mẫu thân, nó căn bản không xứng! Hàn Mặc Diệp lập tức hùa theo.
Diễn tuồng a, thực sự là hay quá đi, mẫu tử nhà này đi nhận giải Ảnh hậu Ảnh đế hết đi cho rồi, đúng là khiến người khác cảm động mà. Hàn Mặc Ngôn nhanh chóng mềm lòng, sau đó lại chuyển sang vẻ mặt tức giận quát:
- Ta đã đưa Nhị nương ngươi lên làm phu nhân, ngươi từ nay hãy xưng nàng là nương đi. Còn nữa, tại sao ngươi lại hạ thuốc nha hoàn trong phủ?
Kêu nàng gọi kẻ thù hại chết mẹ nàng bằng nương? Nàng ta? Không xứng a. Mẹ nàng đường đường là thiên kim Tể tướng đương triều, còn Lâm thị nhà ngươi chỉ là con gái nhà thị lang bộ hộ, ngươi nghĩ xứng sao? Phụ thân ơi phụ thân, ngươi đúng là có mắt không tròng, không lâu đâu, nhà này cũng suy kiệt trong tay người thôi. Như Tuyết thầm oán trong lòng, nhưng nàng vẫn thản nhiên đáp lại:
- Thức ăn do chính nha hoàn của Nhị di...à Nhị phu nhân đưa, nói là Nhị phu nhân thưởng cho ta nên ta mới đi phân phát cho các nha hoàn khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook