Trong hẻm nhỏ vắng vẻ, hai bóng người một đỏ một đen thật nhanh đi trên mái hiên
Cho dù bọn họ chạy trốn rất nhanh, nhưng sau lưng vẫn có người đuổi theo không dứt.
Người áo đen nghiêng đầu nói với nữ tử áo đỏ: “ Thiên Linh, ngươi đi trước, ta ở lại cản phía sau”
“Không được, muốn đi cùng đi, Tiếu Thiên, cho tới bây giờ, mỗi lần chúng ta làm nhiệm vụ đều là cùng tiến cùng lùi, việc này vĩnh viễn sẽ không thay đổi”. Phượng Thiên Linh kiên định trả lời hắn.
Ánh mắt Dạ Tiếu Thiên có chút kích động, xem lẫn một tia tình cảm phức tạp.
Chỉ là cảm xúc trong nháy mắt, lý trí của hắn nhanh chóng thanh tỉnh lại
Hắn nắm lấy tay Phượng Thiên Linh, vận khí ở lòng bàn tay, trở tay đẩy phần lưng nàng: “Đi mau!”
Phượng Thiên Linh không kịp đề phòng, cứ như vậy bị hắn đẩy ra xa phía trước.
Nàng quay đầu lại, thấy những người kia đã đuổi giết tới, chuẩn bị tấn công Tiếu Thiên, nàng thất kinh hét lên: “ Tiếu Thiên, cẩn thận!”
Dạ Tiếu Thiên quay đầu lại, cho nàng một ánh mắt trấn an, sau đó nhanh chóng đối mặt với những sát thủ đang đuổi theo kia
“ Thật to gan, ngay cả Thập nhị gia ngươi cũng dám động, nói, rốt cuộc là ai phái ngươi đến giết Mục Ngự Sử?” Nam nhân cầm đầu lạnh lùng hỏi
“ Muốn biết? Đến địa ngục hỏi Mục Ngử đi!”

Dạ Tiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay khua ra những chiêu thức bén nhọn, dẫn đầu phát ra sát chiêu.
“Keng keng keng…”
Đao kiếm chạm nhau phát ra vô số ngân quang.
Mấy người bao bọc vây quanh Dạ Tiếu Thiên, chiêu chiêu tàn nhẫn, dần dần Dạ Tiếu Thiên cảm thấy lực bất tòng tâm
“Ưm…” Hắn rên lên một tiếng, bả vai đã bị đâm một đao
Nhưng hắn chính là đệ nhất sát thủ của Băng Môn, cho dù bị đâm nhưng lực chiến đấu vẫn không suy giảm
Trong khoảng thời gian ngắn những người đó cũng không làm gì được hắn
Cuộc chiến lâm vào giằng co.
……
Lạc Lạc cầm một xâu kẹo đường hồ lồ, vừa ngâm nga hát vừa đi dạo các con phố lớn nhỏ.
Chợt, nàng tinh mắt phát hiện được kẻ thù —— Thương Nguyệt Lưu Vân!
Nàng nhanh chóng trốn sau một gian hàng, nhìn hắn hình như đang tìm cái gì.
Chỉ chốc lát sau, hắn xác định một phương hướng, sau đó đi về phía trước.
Lạc Lạc nghiêng đầu trầm ngâm một chút: “Nhìn thần thái hắn hình như muốn làm chuyện lớn”
Con ngươi đảo một vòng, nàng len lén theo sau
Trằn trọc đi qua mấy cái hẻm nhỏ, trong lúc mơ hồ hình như nàng nghe tiếng đao kiếm va chạm. Có người đang đánh nhau!
Nàng trước tiên chạy nhanh tìm chỗ trốn an toàn, sau đó bắt đầu xem xét tình huống.
Chỉ thấy trong hẻm nhỏ, mấy đại hán lực lưỡng vây công một nam nhân áo đen, mà Thương Nguyệt Lưu Vân đang gác tay ngạo nghễ đứng ngoài vòng chiến.
“Chậc! Nhìn bộ dạng mười phần nắm chắc của hắn thật khó chịu”. Lạc Lạc trong lòng nói móc.
Đột nhiên, người áo đen lại trúng một đao, trên cánh tay có hai nơi chảy máu ròng ròng nhưng hắn lại không rên một tiếng
Thật là một con người kiên cường a!
Lạc Lạc không nhịn được ở đáy lòng tán thưởng Dạ Tiếu Thiên.
Chợt, một bóng người áo hồng “vèo” một cái từ trên trời gián xuống, kiếm khi đung đưa liền gia nhập vào hàn ngũ của người áo đen.

“Thiên Linh, sao ngươi lại quay lại”. Dạ Tiếu Thiên giọng nói có chút trách cứ.
Phượng Thiên Linh vừa đánh kẻ thù vừa lạnh lùng kiên định trả lời: “Ta nói rồi, chúng ta cùng nhau tiến lùi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi”
“Ngươi…” Dạ Tiếu Thiên còn muốn trách cứ, nhưng cuối cùng lại im lặng
Hắn lôi kéo nàng lùi về phía sau mấy bước, sao đó cùng nàng giao nhau một ánh mắt hết sức ăn ý.
Kiếm trong tay hai người ngân vang rồi cùng vung lên, song kiếm thống nhất biến ảo vô hạn sát chiêu, đem kẻ địch liên tục bức lui
Thương Nguyệt Lưu Vân nheo mắt lại, nhìn thủ hạ rơi vào thế bại, ngọc tiêu trong tay hắn chợt nắm chặt, sát khí tỏa ra.
Nhìn nhất cử nhất động của hắn, Lạc Lạc nheo mắt, ánh mắt quét về đống gậy trúc bên cạnh, linh quang hiện ra
Nàng chợt xông ra, đồng thời thất kinh kêu lên: “A a, có đánh nhau…., thật đáng sợ…..”
Rất không cẩn thận, nàng đẩy ngã đống gậy trúc.
“Rầm rầm….” Gậy trúc thẳng tắp ngã xuống người Thương Nguyệt Lưu Vân.
Thương Nguyệt Lưu Vân phản ứng thật nhanh, tung người nhảy lên, tránh khỏi những cây gậy trúc đang ngã xuống
Khi hắn ổn định thân thể hạ xuống, Dạ Tiếu Thiên cùng Phượng Thiên Linh đã nhân cơ hội đó nhanh chóng chạy trốn
Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, Thương Nguyệt Lưu Vân tức giận nắm chặt nấm đấm
Hăn vung tay áo, xoay người nhìn chằm chằm Lạc Lạc
Thượng Quan Lạc Lạc, ngươi cố ý!”
Lạc Lạc khí định thần nhàn chắp tay sau lưng đi đến trước mặt hắn, con ngươi tinh quái chuyển động

“Không sai, ta cố ý muốn cùng người đối nghịch” Nàng không chút che giấu trả lời, dù thế nào thì hắn cũng đã biết, che giấu làm gì.
Thương Nguyệt Lưu Vân giận tái mặt: “ Ngươi với bọn họ là cùng một phe?”
Lạc Lạc đưa một ngón tay ra lắc lắc
“Ta với họ không cùng một phe, với ngươi càng thêm không phải một phe, bọn họ là ai ta cũng lười biết, bởi vì… Ta chỉ nhắm vào một mình người, đừng quên giữa chúng ta có thù oán, ngươi thiếu chút nữa hại ta rơi vào hố phân, cái thù này…… Ta vẫn mãi mãi ghi trong lòng.”
“Thượng Quan Lạc Lạc, đừng tưởng ngươi bây giờ là Thập tam vương phi thì ta sẽ không dám động tới ngươi”
“ Ngươi có thể thử, Vô Triệt ca ca của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hơn nữa, ngươi dám khiêu chiến uy nghiêm của hoàng thượng sao? Không sợ hoàng thượng điều tra ra, ngươi sẽ tranh không lại Vô Triệt ca ca”
Nàng chỉ là một đứa bé, làm sao biết được hắn cùng Vô Triệt tranh đoạt cái gì…..
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt long lanh của nàng hồi lâu, Thương Nguyệt Lưu Vân âm thầm nhìn một vòng xung quanh
Không lẽ đây là cái bẫy do Vô Triệt và Thượng quan Lạc Lạc tạo ra?
Tròng đen lóe sáng, gương mặt lạnh lùng bao phủ một tầng cẩn thận.
Chỉ chốc lát sau, hắn lạnh lùng nhìn Lạc Lạc một cái.
“Xem ra…. Ta thật coi thường tiểu oa nhi ngươi”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn những thủ hạ, dẫn đầu rời đi, những thủ hạ kia theo sát sau lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương