Ngày thứ hai, sau khi hoàn thành ca mổ, y ta trưởng yêu cầu tôi bước xuống giường vận động nhẹ nhàng. Cô ấy nói rằng như vậy sẽ giúp tôi hồi phục nhanh hơn.

Lúc đó, trên người tôi còn cắm đầy ống truyền, vết mổ khiến tôi phải nghiến răng nghiến lợi chịu đau. Nhưng tôi vẫn kéo theo chai nước truyền, đi vòng quanh dãy phòng bệnh.

Khi đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc bác sĩ Tô xuất hiện trước cửa, hai tay đút túi áo blouse trắng, nói với tôi: "Bốn vòng, thế là tạm được rồi."

Tôi lập tức cười tươi như hoa, cố nhịn đau nói: "Anh đang đếm giúp tôi à? Vậy tôi có phải là người kiên cường nhất trong số các bệnh nhân của anh không?"

Anh nhìn tôi rồi thản nhiên buông một câu: "Là người đẹp nhất."

Ngay lúc trái tim tôi như sắp nổ tung đến nơi, anh bổ sung thêm: "Bởi vì cô được mặc bộ đồng phục bệnh viện đẹp nhất."


Tôi cúi đầu nhìn trang phục của mình. Bệnh viện vừa đặt may một lô đồng phục màu xanh dương kẻ ca rô mới tinh. Tôi chính là người đầu tiên mặc nó.

Tuy nhiên cho đến tận bây giờ, ký ức tôi vẫn tự động xoá bỏ câu nói sau cùng của anh,  chỉ dừng lại ở việc anh khen tôi là người đẹp nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương