Dung Tuyết
-
Chương 10: Đánh thức
Edit: @fanbaoyuan
***
Thời gian biểu diễn là ngày Nguyên Đán buổi tối hôm đó bảy giờ.
Không đến năm giờ, Vinh Tuyết liền nhận được tin nhắn của Thiệu Tê, nói ở dưới lầu chờ cô.
Bởi vì là ngày nghỉ, bốn người ở ký túc xá, chỉ còn lại có cô cùng Giang Ngưng do muốn đuổi kịp bảng báo cáo thực nghiệm còn chưa có về nhà.
Nhìn thấy cô thay quần áo ra cửa, Giang Ngưng thuận miệng hỏi: "Buổi tối có việc?"
Vinh Tuyết nói: "Ngày trước không phải trúng một vé kịch nói Thanh Hòa Xã sao, chính là hôm nay."
Giang Ngưng cười: "Tớ thiếu chút nữa đã quên." Nhìn thấy cô thay áo khoác lông màu lam mới kia, cô ấy a một tiếng, "Cái áo này có chút quen mắt, khi nãy ở dưới lầu có nhìn thấy một cậu nam sinh dường như cùng cậu khoác cái áo y chang nhau, giống như là cặp người yêu mặc đồ đôi."
"Phải không? Có thể là áo mới được tung ra thị trường đi!" Vinh Tuyết không quá để ở trong lòng.
Giang Ngưng buông bút, nhìn nhìn cô, dù bận vẫn ung dung nói: "Vinh Tuyết, trong khoảng thời gian này cậu mỗi đêm từ ban phụ đạo trở về, có phải có người nam sinh chạy xe đạp đưa cậu về hay không? Tớ nhìn thấy qua vài lần, sớm muốn hỏi cậu, nhưng vẫn luôn chưa hỏi."
Vinh Tuyết ngẩng đầu nhìn cô bạn, gật đầu: "Là học sinh bổ túc bên kia, cậu ấy chạy xe đạp, mỗi lần đi về tương đối trễ, thấy tớ một người đi đường về trường học, nên đưa tớ đoạn đường, rất nhiệt tâm."
Giang Ngưng nói: "Chỉ là nhiệt tâm sao? Vừa nãy tớ đi lên nhìn thấy cậu nam sinh đó khoác cùng cái áo giống y cậu, hẳn chính là người học sinh kia."
Vinh Tuyết nhấp miệng trầm mặc một lát, mày hơi hơi nhăn lại: "Cậu muốn nói cái gì?"
Giang Ngưng nói: "Nam sinh đó mỗi ngày đưa cậu trở về, mặc áo giống như cặp đôi đang yêu nhau, còn muốn cùng đi xem kịch nói?"
Vinh Tuyết thấp giọng nói: "Quần áo cùng vé xem biểu diễn là tham gia hoạt động Giáng Sinh được phần thưởng."
Giang Ngưng cười: "Cho nên hai người còn cùng nhau tham gia hoạt động Giáng Sinh?"
Vinh Tuyết cũng cười: "Giang Ngưng, tớ biết cậu suy nghĩ cái gì, nhưng thật không phải như vậy, cậu ấy chỉ là một cậu học sinh bình thường. Nói trở về, tớ cùng một người học sinh Cao Trung đi chung, có thể có cái gì?"
Giang Ngưng trên dưới đánh giá cái áo cô mới thay, không đeo mắt kính, tóc mái bởi vì hơi dài, nghiêng nghiêng tách ra, không hề ở phía trước che đậy cái trán xinh đẹp.
Làn da cô trắng nõn, đôi mắt to đen bóng, thời điểm nhìn người khác bởi vì cận thị, sẽ hơi hơi híp mắt, mang theo nói không rõ cảm giác khiến người ta say đắm vào.
Cùng cô ở ký túc xá hơn hai năm, quan hệ tốt nhất, Giang Ngưng quá hiểu biết người bạn chung phòng là mỹ nhân mà lại không tự biết. Cô cũng không phải là trì độn, chỉ là trước nay không đem tâm tư đặt ở quá cao loại chuyện này.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, cô trừ bỏ việc học chính là kiêm chức để kiếm tiền, ở trong thế giới của cô không có quần áo xinh đẹp hay các màu son môi, càng thêm không có phong hoa tuyết nguyệt, lớp học cũng có nam sinh ý đồ đối cô biểu lộ tâm tư qua, nhưng đều bị cô xa cách cùng lý do không thú vị dọa lui. Thế cho nên hiện tại tất cả mọi người cảm thấy, nữ sinh Vinh Tuyết đã như vậy, chỉ sợ sẽ không ở vườn trường yêu đương.
Giang Ngưng đem ghế dựa kéo đến trước mặt cô: "Cậu là không có gì? Nhưng còn cậu nam sinh nhỏ kia đâu?" Nói, lại cười cười, "Kỳ thật nếu cậu muốn yêu đương, tớ sẽ giơ hai tay hai chân tán thành. Nhưng nếu là học sinh Cao Trung, loại tuổi nam sinh này dính vào chính là phiền toái, cậu ngàn vạn phải xử lý tốt."
Vinh Tuyết nhìn cô bạn, nhất thời không nói gì. Lúc trước, cô xác thật không nghĩ bản thân cùng Thiệu Tê quan hệ quá nhiều.
Cô thấy qua hắn đối với Trần lão sư có chuyển biến, cảm thấy đây là cậu nam sinh rất thiện lương. Nam sinh hơn mười mấy tuổi nhiệt tâm một chút, ở cô xem ra cũng không có cái gì kỳ quái.
Chỉ là khi Giang Ngưng vừa nhắc nhở, lại bỗng nhiên ý thức được hai người giống như thật sự có điểm không thích hợp. Mấy ngày nghỉ này, cô cùng Thiệu Tê chưa từng gặp mặt qua, nhưng mỗi ngày buổi tối vẫn là có thể nhận được tin nhắn hắn nói ngủ ngon.
Có lẽ cô kỳ thật có thể cảm giác được, chỉ là cô chưa từng có suy nghĩ qua loại sự tình như vậy, vì thế đối cô tới nói, cũng liền hoàn toàn không thể gọi cái vấn đề này là cái gì.
Cô như ở trong mộng mới tỉnh hít hà một hơi, thay đổi cái áo khác, hướng Giang Ngưng nói: "Cảm ơn cậu nhắc nhở tớ."
Giang Ngưng cười: "Cậu có thể ý thức được vấn đề, vậy là tớ thuyết trình có tiến bộ rồi." Nói xong lại chớp chớp mắt, "Bất quá cậu nam sinh nhỏ kia lớn lên thật đúng là đẹp. Nếu cậu ta không phải học sinh cao tam, tớ nhất định xúi giục cậu cùng cậu ta ở bên nhau."
Vinh Tuyết bật cười: "Hiệp hội những người nghiêm cấm yêu đương thật đáng sợ."
"Tớ nói thật."
"Được rồi, tớ xuống lầu một chuyến."
Cậu nói chuyện có điểm khéo léo a! Đừng để thiếu niên đẹp trai bị tổn thương."
Vinh Tuyết cười: "Tớ đây còn chưa nói cái gì, đều là cậu ở chỗ này ảo tưởng đoán mò. Dù sao tớ cùng cậu ấy bảo trì thỏa đáng khoảng cách không khác biệt lắm là được rồi."
Giang Ngưng cười to.
-
Đi xuống dưới lầu, Thiệu Tê quả nhiên mặc một thân áo khoác lông khi hoạt động trúng thưởng lần trước. Cái áo phi thường vừa người, rõ ràng cũng không phải kiểu dáng mới gặp được, nhưng mặc ở trên người hắn, chính là có loại cảm giác thanh xuân bồng bột.
Nhìn thấy cô, hắn lập tức đi lên trước: "Hiện tại còn sớm, chúng ta trước cùng nhau ăn cơm đi, cô không phải muốn mời tôi sao?"
Vinh Tuyết nhìn cậu thiếu niên nhảy nhót mặt đầy hưng phấn, môi nhu chiếp một lát, thấp giọng mở miệng: "Thiệu Tê, thật ngại, đêm nay trong viện y học chúng tôi tạm thời có việc, tôi không đi xem biểu diễn được."
"Cái gì?" Sắc mặt Thiệu Tê đại biến, vừa mới tươi cười, giờ như là bị người ta giội một chậu nước lạnh xuống đầu, nháy mắt đọng lại, "Chuyện gì? Không thể không đi sao? Buổi biểu diễn này hiệu ứng rất tốt, hôm nay chỉ một màn để lúc khác chính là đến sau tuần, khi đó chúng ta đang ở thi cử cuối kỳ, tôi chỉ sợ cũng không có thời gian."
Vinh Tuyết đem vé đưa cho hắn: "Cậu kêu bạn bè cùng cậu đi chung là được rồi."
Thiệu Tê vội la lên: "Làm sao có thể giống nhau! Cô đi vào trong viện xin nghỉ được không a? Nói là có việc gấp."
Vinh Tuyết nói: "Trong viện có việc rất quan trọng."
Thiệu Tê nhìn cô biểu tình nghiêm túc, biết không có đường sống xoay chuyển, có chút thất vọng nói: "Được rồi!"
Hắn đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên Vinh Tuyết dường như lại nghĩ đến cái gì gọi hắn lại, "Từ từ!"
"Cái gì?"
Vinh Tuyết từ trong bóp tiền lấy ra hai trăm tệ: "Lúc trước đồng ý mời cậu ăn một bữa lớn, hôm nay tôi đi không được, cậu cùng bạn bè rủ nhau ăn, coi như tôi mời."
Thiệu Tê cúi đầu mắt nhìn tiền giấy màu hồng nhạt, thật tự nhiên đem tiền tiếp nhận: "Được rồi!"
Vinh Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cái áo khoác lông đó chính mình không thể trả lại, dùng hai trăm tệ này, đối với cô tới nói, giống như là bán đứt về điểm ái muội.
Mà đối với Thiệu Tê tới nói, tiền loại đồ vật này xác thật tượng trưng cho người cùng người ở giữa thân mật, cho nên nhận lấy tiền cô đưa, thật giống như là cùng cô càng tiến thêm một tầng quan hệ.
Hắn đem tờ tiền thật cẩn thận nhét vào cặp sách, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, tôi cùng mấy bạn bè thương lượng tốt, chờ khảo thí kết thúc cùng đi ra bờ sông gần nhà tôi nướng BBQ. Cô giáo nhỏ cũng đi thôi!"
Vinh Tuyết cười: "Đứa trẻ nhỏ các cậu tụ tập cùng nhau chơi, tôi đi làm gì?"
Thiệu Tê nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nói: "Cái gì đứa trẻ nhỏ? Cô cũng so với tôi lớn hơn hai ba tuổi đi!"
Vinh Tuyết nói: "Chờ cậu lên đại học, liền sẽ biết, được sinh ra dưới Cao Trung đã là đứa trẻ."
Thiệu Tê bĩu môi, nhưng thật ra không cùng cô cãi cọ.
Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: "Còn không như vậy đi? Nếu thành tích kiểm tra tiếng anh cuối kỳ tôi tốt, cô liền tới."
Vinh Tuyết do dự một lát, vẫn là gật đầu: "Được, nếu thành tích tiếng anh cậu có thể đạt một trăm điểm rồi nói."
Thiệu Tê nhướng mày: "Đã nói như vậy định rồi, nếu tôi kiểm tra hơn một trăm điểm, cô không chỉ có tới cùng chúng tôi cùng nhau chơi, còn phải cho tôi quà tặng khen thưởng."
Vinh Tuyết gật đầu: "Có thể."
Nói xong cùng cô phất tay, cưỡi lên xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đi.
Tâm tư thiếu niên chính là đơn giản như vậy, vui vẻ cùng không vui có thể tùy ý cắt bỏ. Rõ ràng một giây trước còn bởi vì Vinh Tuyết không thể đi xem biểu diễn mà phiền lòng, giây tiếp theo lại bởi vì tìm được một hy vọng khác mà vui sướng nhảy nhót.
Vinh Tuyết nhìn bóng dáng hắn đi xa, thở dài, quay đầu hướng ký túc xá đi vào.
Cô cũng không biết khi nãy vì cái gì đáp ứng yêu cầu của hắn, bản thân mình biết rõ dưới tình huống như vậy động cơ hắn không đơn thuần là bình thường.
Có lẽ là cô quá hy vọng vì Trần lão sư làm một chút chuyện gì đó.
-
Kỳ thật không chỉ là Cao Trung, tháng một cũng là thời gian khảo thí của đại học. Vinh Tuyết bận tối mày tối mặt, cũng liền dần dần đem chuyện của Thiệu Tê ném ở sau đầu.
Đại học nghỉ so trung học hơi sớm. Mà vừa đến nghỉ, Vinh Tuyết lại bắt đầu chuẩn bị kỳ nghỉ kiêm chức. Năm nay chiêu sinh thật thuận lợi, trung tâm sắp xếp rất nhanh chương trình học cho cô.
Nhập học trước hai ngày, ký túc xá sớm đã chỉ còn lại có cô một người.
Khảo thí kết thúc, kiêm chức lại còn chưa có bắt đầu, cô chính một mình ở ký túc xá chán muốn chết, bỗng nhiên nhận được điện thoại Thiệu Tê.
Nguyên Đán lúc sau, hai người đã nhiều ngày không gặp, tuy rằng Thiệu Tê vẫn là mỗi đêm sẽ gửi lời nói chúc ngủ ngon, nhưng Vinh Tuyết có đôi khi xem cũng chưa xem liền trực tiếp xóa đi.
Cô vốn không phải một người tình cảm dư thừa, là cô gái thích tưởng tượng đông tưởng tượng tây, cho nên cơ hồ không suy nghĩ quá người này.
"Cô giáo nhỏ, cô xuống dưới đi. Trong thanh âm điện thoại, nghe tới có điểm hưng phấn.
Vinh Tuyết chợt sửng sốt: "Cậu ở dưới lầu tôi?"
"Ừm, cô mau xuống dưới!"
Đi xuống dưới lầu, Vinh Tuyết vừa mới đi ra cổng lớn ký túc xá, liền thấy Thiệu Tê trong tay cầm một sấp bài thi xa xa hướng cô vẫy vẫy, sau đó gấp không chờ nổi chạy tới gần cô: "Cô giáo nhỏ, thành tích cuối kỳ chúng tôi đã ra tới."
"A." Vinh Tuyết hỏi, "Kiểm tra như thế nào?"
Thiệu Tê đem phiếu điểm trong tay đưa cho cô, khóe mắt đuôi lông mày đều là đắc ý chi sắc: "Chính cô xem."
Vinh Tuyết tới tiếp nhận, cúi đầu nhìn lại, đó là một bảng phiếu điểm xếp hạng toàn ban, Thiệu Tê tên rất dễ tìm, bởi vì hắn xếp hạng thứ nhất.
Mà tiếng anh kia một chặn, thình lình ấn một trăm linh một điểm.
Không thể không nói, Vinh Tuyết đối cái thành tích này vẫn là rất có chút ngoài ý muốn, thế nhưng gần đây nhất Thiệu Tê ở trường Giang Đại có thể đạt hạng nhất, thứ hai là tiếng anh giữa kỳ hắn mới tám mươi điểm, cuối kỳ trực tiếp nhảy đến một trăm, có thể nói là bay vọt lên cao.
Mấy ngày hôm trước Trần lão sư còn gọi điện thoại hỏi qua cô, hiện tại xem như hoàn toàn yên tâm.
Cô ngẩng đầu, khẽ cười nói: "Chúc mừng cậu!"
Thiệu Tê thấy cô phản ứng bình đạm, duỗi tay chỉ vào một hàng điềm tiếng anh: "Cô giáo nhỏ, cô sẽ không quên đã đáp ứng tôi cái gì đi?"
Vinh Tuyết thật đúng là không một chút nhớ tới, nhìn hắn chỉ vào con số một trăm linh một điểm, mới bừng tỉnh thông suốt, khẽ cười một tiếng: "Cậu không nói tôi thật đúng là đã quên."
Thiệu Tê cũng không sinh khí: "Vậy cô hôm nay có thời gian đi, bạn học tôi bọn họ đã đi qua, tôi là tới đón cô."
Vinh Tuyết cũng không phải là một người quá thích náo nhiệt, đặc biệt là còn cùng giúp mấy đứa trẻ vị thành niên này ở cùng nhau, ngẫm lại liền có điểm đau đầu. Cô lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng, chỉ là hy vọng hắn an tâm học tập khảo thí. Trên thực tế cô cũng không nghĩ tới hắn có thể kiểm tra hơn một trăm điểm, ấn trình độ của hắn, đại khái cũng chính là vừa mới đạt bộ dáng tiêu chuẩn.
Hiển nhiên, cô vẫn là xem nhẹ năng lực học tập của một học bá trường Giang Đại.
Đã nói qua thì không thể nói là đổi ý, cô thoáng do dự, sau thì gật đầu: "Được, tôi đi lên lấy đồ chút."
Hai mắt Thiệu Tê sáng lên: "Là quà tặng khen thưởng cho tôi sao?"
Vinh Tuyết hơi sửng sốt, không tỏ ý kiến mà cười cười.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính nói như thế nào đâu? Hiện tại cũng đã hai mươi tuổi, có một số việc không có khả năng xử lý tốt đến như vậy.
- HẾT CHƯƠNG 10 -
***
Thời gian biểu diễn là ngày Nguyên Đán buổi tối hôm đó bảy giờ.
Không đến năm giờ, Vinh Tuyết liền nhận được tin nhắn của Thiệu Tê, nói ở dưới lầu chờ cô.
Bởi vì là ngày nghỉ, bốn người ở ký túc xá, chỉ còn lại có cô cùng Giang Ngưng do muốn đuổi kịp bảng báo cáo thực nghiệm còn chưa có về nhà.
Nhìn thấy cô thay quần áo ra cửa, Giang Ngưng thuận miệng hỏi: "Buổi tối có việc?"
Vinh Tuyết nói: "Ngày trước không phải trúng một vé kịch nói Thanh Hòa Xã sao, chính là hôm nay."
Giang Ngưng cười: "Tớ thiếu chút nữa đã quên." Nhìn thấy cô thay áo khoác lông màu lam mới kia, cô ấy a một tiếng, "Cái áo này có chút quen mắt, khi nãy ở dưới lầu có nhìn thấy một cậu nam sinh dường như cùng cậu khoác cái áo y chang nhau, giống như là cặp người yêu mặc đồ đôi."
"Phải không? Có thể là áo mới được tung ra thị trường đi!" Vinh Tuyết không quá để ở trong lòng.
Giang Ngưng buông bút, nhìn nhìn cô, dù bận vẫn ung dung nói: "Vinh Tuyết, trong khoảng thời gian này cậu mỗi đêm từ ban phụ đạo trở về, có phải có người nam sinh chạy xe đạp đưa cậu về hay không? Tớ nhìn thấy qua vài lần, sớm muốn hỏi cậu, nhưng vẫn luôn chưa hỏi."
Vinh Tuyết ngẩng đầu nhìn cô bạn, gật đầu: "Là học sinh bổ túc bên kia, cậu ấy chạy xe đạp, mỗi lần đi về tương đối trễ, thấy tớ một người đi đường về trường học, nên đưa tớ đoạn đường, rất nhiệt tâm."
Giang Ngưng nói: "Chỉ là nhiệt tâm sao? Vừa nãy tớ đi lên nhìn thấy cậu nam sinh đó khoác cùng cái áo giống y cậu, hẳn chính là người học sinh kia."
Vinh Tuyết nhấp miệng trầm mặc một lát, mày hơi hơi nhăn lại: "Cậu muốn nói cái gì?"
Giang Ngưng nói: "Nam sinh đó mỗi ngày đưa cậu trở về, mặc áo giống như cặp đôi đang yêu nhau, còn muốn cùng đi xem kịch nói?"
Vinh Tuyết thấp giọng nói: "Quần áo cùng vé xem biểu diễn là tham gia hoạt động Giáng Sinh được phần thưởng."
Giang Ngưng cười: "Cho nên hai người còn cùng nhau tham gia hoạt động Giáng Sinh?"
Vinh Tuyết cũng cười: "Giang Ngưng, tớ biết cậu suy nghĩ cái gì, nhưng thật không phải như vậy, cậu ấy chỉ là một cậu học sinh bình thường. Nói trở về, tớ cùng một người học sinh Cao Trung đi chung, có thể có cái gì?"
Giang Ngưng trên dưới đánh giá cái áo cô mới thay, không đeo mắt kính, tóc mái bởi vì hơi dài, nghiêng nghiêng tách ra, không hề ở phía trước che đậy cái trán xinh đẹp.
Làn da cô trắng nõn, đôi mắt to đen bóng, thời điểm nhìn người khác bởi vì cận thị, sẽ hơi hơi híp mắt, mang theo nói không rõ cảm giác khiến người ta say đắm vào.
Cùng cô ở ký túc xá hơn hai năm, quan hệ tốt nhất, Giang Ngưng quá hiểu biết người bạn chung phòng là mỹ nhân mà lại không tự biết. Cô cũng không phải là trì độn, chỉ là trước nay không đem tâm tư đặt ở quá cao loại chuyện này.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, cô trừ bỏ việc học chính là kiêm chức để kiếm tiền, ở trong thế giới của cô không có quần áo xinh đẹp hay các màu son môi, càng thêm không có phong hoa tuyết nguyệt, lớp học cũng có nam sinh ý đồ đối cô biểu lộ tâm tư qua, nhưng đều bị cô xa cách cùng lý do không thú vị dọa lui. Thế cho nên hiện tại tất cả mọi người cảm thấy, nữ sinh Vinh Tuyết đã như vậy, chỉ sợ sẽ không ở vườn trường yêu đương.
Giang Ngưng đem ghế dựa kéo đến trước mặt cô: "Cậu là không có gì? Nhưng còn cậu nam sinh nhỏ kia đâu?" Nói, lại cười cười, "Kỳ thật nếu cậu muốn yêu đương, tớ sẽ giơ hai tay hai chân tán thành. Nhưng nếu là học sinh Cao Trung, loại tuổi nam sinh này dính vào chính là phiền toái, cậu ngàn vạn phải xử lý tốt."
Vinh Tuyết nhìn cô bạn, nhất thời không nói gì. Lúc trước, cô xác thật không nghĩ bản thân cùng Thiệu Tê quan hệ quá nhiều.
Cô thấy qua hắn đối với Trần lão sư có chuyển biến, cảm thấy đây là cậu nam sinh rất thiện lương. Nam sinh hơn mười mấy tuổi nhiệt tâm một chút, ở cô xem ra cũng không có cái gì kỳ quái.
Chỉ là khi Giang Ngưng vừa nhắc nhở, lại bỗng nhiên ý thức được hai người giống như thật sự có điểm không thích hợp. Mấy ngày nghỉ này, cô cùng Thiệu Tê chưa từng gặp mặt qua, nhưng mỗi ngày buổi tối vẫn là có thể nhận được tin nhắn hắn nói ngủ ngon.
Có lẽ cô kỳ thật có thể cảm giác được, chỉ là cô chưa từng có suy nghĩ qua loại sự tình như vậy, vì thế đối cô tới nói, cũng liền hoàn toàn không thể gọi cái vấn đề này là cái gì.
Cô như ở trong mộng mới tỉnh hít hà một hơi, thay đổi cái áo khác, hướng Giang Ngưng nói: "Cảm ơn cậu nhắc nhở tớ."
Giang Ngưng cười: "Cậu có thể ý thức được vấn đề, vậy là tớ thuyết trình có tiến bộ rồi." Nói xong lại chớp chớp mắt, "Bất quá cậu nam sinh nhỏ kia lớn lên thật đúng là đẹp. Nếu cậu ta không phải học sinh cao tam, tớ nhất định xúi giục cậu cùng cậu ta ở bên nhau."
Vinh Tuyết bật cười: "Hiệp hội những người nghiêm cấm yêu đương thật đáng sợ."
"Tớ nói thật."
"Được rồi, tớ xuống lầu một chuyến."
Cậu nói chuyện có điểm khéo léo a! Đừng để thiếu niên đẹp trai bị tổn thương."
Vinh Tuyết cười: "Tớ đây còn chưa nói cái gì, đều là cậu ở chỗ này ảo tưởng đoán mò. Dù sao tớ cùng cậu ấy bảo trì thỏa đáng khoảng cách không khác biệt lắm là được rồi."
Giang Ngưng cười to.
-
Đi xuống dưới lầu, Thiệu Tê quả nhiên mặc một thân áo khoác lông khi hoạt động trúng thưởng lần trước. Cái áo phi thường vừa người, rõ ràng cũng không phải kiểu dáng mới gặp được, nhưng mặc ở trên người hắn, chính là có loại cảm giác thanh xuân bồng bột.
Nhìn thấy cô, hắn lập tức đi lên trước: "Hiện tại còn sớm, chúng ta trước cùng nhau ăn cơm đi, cô không phải muốn mời tôi sao?"
Vinh Tuyết nhìn cậu thiếu niên nhảy nhót mặt đầy hưng phấn, môi nhu chiếp một lát, thấp giọng mở miệng: "Thiệu Tê, thật ngại, đêm nay trong viện y học chúng tôi tạm thời có việc, tôi không đi xem biểu diễn được."
"Cái gì?" Sắc mặt Thiệu Tê đại biến, vừa mới tươi cười, giờ như là bị người ta giội một chậu nước lạnh xuống đầu, nháy mắt đọng lại, "Chuyện gì? Không thể không đi sao? Buổi biểu diễn này hiệu ứng rất tốt, hôm nay chỉ một màn để lúc khác chính là đến sau tuần, khi đó chúng ta đang ở thi cử cuối kỳ, tôi chỉ sợ cũng không có thời gian."
Vinh Tuyết đem vé đưa cho hắn: "Cậu kêu bạn bè cùng cậu đi chung là được rồi."
Thiệu Tê vội la lên: "Làm sao có thể giống nhau! Cô đi vào trong viện xin nghỉ được không a? Nói là có việc gấp."
Vinh Tuyết nói: "Trong viện có việc rất quan trọng."
Thiệu Tê nhìn cô biểu tình nghiêm túc, biết không có đường sống xoay chuyển, có chút thất vọng nói: "Được rồi!"
Hắn đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên Vinh Tuyết dường như lại nghĩ đến cái gì gọi hắn lại, "Từ từ!"
"Cái gì?"
Vinh Tuyết từ trong bóp tiền lấy ra hai trăm tệ: "Lúc trước đồng ý mời cậu ăn một bữa lớn, hôm nay tôi đi không được, cậu cùng bạn bè rủ nhau ăn, coi như tôi mời."
Thiệu Tê cúi đầu mắt nhìn tiền giấy màu hồng nhạt, thật tự nhiên đem tiền tiếp nhận: "Được rồi!"
Vinh Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cái áo khoác lông đó chính mình không thể trả lại, dùng hai trăm tệ này, đối với cô tới nói, giống như là bán đứt về điểm ái muội.
Mà đối với Thiệu Tê tới nói, tiền loại đồ vật này xác thật tượng trưng cho người cùng người ở giữa thân mật, cho nên nhận lấy tiền cô đưa, thật giống như là cùng cô càng tiến thêm một tầng quan hệ.
Hắn đem tờ tiền thật cẩn thận nhét vào cặp sách, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, tôi cùng mấy bạn bè thương lượng tốt, chờ khảo thí kết thúc cùng đi ra bờ sông gần nhà tôi nướng BBQ. Cô giáo nhỏ cũng đi thôi!"
Vinh Tuyết cười: "Đứa trẻ nhỏ các cậu tụ tập cùng nhau chơi, tôi đi làm gì?"
Thiệu Tê nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nói: "Cái gì đứa trẻ nhỏ? Cô cũng so với tôi lớn hơn hai ba tuổi đi!"
Vinh Tuyết nói: "Chờ cậu lên đại học, liền sẽ biết, được sinh ra dưới Cao Trung đã là đứa trẻ."
Thiệu Tê bĩu môi, nhưng thật ra không cùng cô cãi cọ.
Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: "Còn không như vậy đi? Nếu thành tích kiểm tra tiếng anh cuối kỳ tôi tốt, cô liền tới."
Vinh Tuyết do dự một lát, vẫn là gật đầu: "Được, nếu thành tích tiếng anh cậu có thể đạt một trăm điểm rồi nói."
Thiệu Tê nhướng mày: "Đã nói như vậy định rồi, nếu tôi kiểm tra hơn một trăm điểm, cô không chỉ có tới cùng chúng tôi cùng nhau chơi, còn phải cho tôi quà tặng khen thưởng."
Vinh Tuyết gật đầu: "Có thể."
Nói xong cùng cô phất tay, cưỡi lên xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đi.
Tâm tư thiếu niên chính là đơn giản như vậy, vui vẻ cùng không vui có thể tùy ý cắt bỏ. Rõ ràng một giây trước còn bởi vì Vinh Tuyết không thể đi xem biểu diễn mà phiền lòng, giây tiếp theo lại bởi vì tìm được một hy vọng khác mà vui sướng nhảy nhót.
Vinh Tuyết nhìn bóng dáng hắn đi xa, thở dài, quay đầu hướng ký túc xá đi vào.
Cô cũng không biết khi nãy vì cái gì đáp ứng yêu cầu của hắn, bản thân mình biết rõ dưới tình huống như vậy động cơ hắn không đơn thuần là bình thường.
Có lẽ là cô quá hy vọng vì Trần lão sư làm một chút chuyện gì đó.
-
Kỳ thật không chỉ là Cao Trung, tháng một cũng là thời gian khảo thí của đại học. Vinh Tuyết bận tối mày tối mặt, cũng liền dần dần đem chuyện của Thiệu Tê ném ở sau đầu.
Đại học nghỉ so trung học hơi sớm. Mà vừa đến nghỉ, Vinh Tuyết lại bắt đầu chuẩn bị kỳ nghỉ kiêm chức. Năm nay chiêu sinh thật thuận lợi, trung tâm sắp xếp rất nhanh chương trình học cho cô.
Nhập học trước hai ngày, ký túc xá sớm đã chỉ còn lại có cô một người.
Khảo thí kết thúc, kiêm chức lại còn chưa có bắt đầu, cô chính một mình ở ký túc xá chán muốn chết, bỗng nhiên nhận được điện thoại Thiệu Tê.
Nguyên Đán lúc sau, hai người đã nhiều ngày không gặp, tuy rằng Thiệu Tê vẫn là mỗi đêm sẽ gửi lời nói chúc ngủ ngon, nhưng Vinh Tuyết có đôi khi xem cũng chưa xem liền trực tiếp xóa đi.
Cô vốn không phải một người tình cảm dư thừa, là cô gái thích tưởng tượng đông tưởng tượng tây, cho nên cơ hồ không suy nghĩ quá người này.
"Cô giáo nhỏ, cô xuống dưới đi. Trong thanh âm điện thoại, nghe tới có điểm hưng phấn.
Vinh Tuyết chợt sửng sốt: "Cậu ở dưới lầu tôi?"
"Ừm, cô mau xuống dưới!"
Đi xuống dưới lầu, Vinh Tuyết vừa mới đi ra cổng lớn ký túc xá, liền thấy Thiệu Tê trong tay cầm một sấp bài thi xa xa hướng cô vẫy vẫy, sau đó gấp không chờ nổi chạy tới gần cô: "Cô giáo nhỏ, thành tích cuối kỳ chúng tôi đã ra tới."
"A." Vinh Tuyết hỏi, "Kiểm tra như thế nào?"
Thiệu Tê đem phiếu điểm trong tay đưa cho cô, khóe mắt đuôi lông mày đều là đắc ý chi sắc: "Chính cô xem."
Vinh Tuyết tới tiếp nhận, cúi đầu nhìn lại, đó là một bảng phiếu điểm xếp hạng toàn ban, Thiệu Tê tên rất dễ tìm, bởi vì hắn xếp hạng thứ nhất.
Mà tiếng anh kia một chặn, thình lình ấn một trăm linh một điểm.
Không thể không nói, Vinh Tuyết đối cái thành tích này vẫn là rất có chút ngoài ý muốn, thế nhưng gần đây nhất Thiệu Tê ở trường Giang Đại có thể đạt hạng nhất, thứ hai là tiếng anh giữa kỳ hắn mới tám mươi điểm, cuối kỳ trực tiếp nhảy đến một trăm, có thể nói là bay vọt lên cao.
Mấy ngày hôm trước Trần lão sư còn gọi điện thoại hỏi qua cô, hiện tại xem như hoàn toàn yên tâm.
Cô ngẩng đầu, khẽ cười nói: "Chúc mừng cậu!"
Thiệu Tê thấy cô phản ứng bình đạm, duỗi tay chỉ vào một hàng điềm tiếng anh: "Cô giáo nhỏ, cô sẽ không quên đã đáp ứng tôi cái gì đi?"
Vinh Tuyết thật đúng là không một chút nhớ tới, nhìn hắn chỉ vào con số một trăm linh một điểm, mới bừng tỉnh thông suốt, khẽ cười một tiếng: "Cậu không nói tôi thật đúng là đã quên."
Thiệu Tê cũng không sinh khí: "Vậy cô hôm nay có thời gian đi, bạn học tôi bọn họ đã đi qua, tôi là tới đón cô."
Vinh Tuyết cũng không phải là một người quá thích náo nhiệt, đặc biệt là còn cùng giúp mấy đứa trẻ vị thành niên này ở cùng nhau, ngẫm lại liền có điểm đau đầu. Cô lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng, chỉ là hy vọng hắn an tâm học tập khảo thí. Trên thực tế cô cũng không nghĩ tới hắn có thể kiểm tra hơn một trăm điểm, ấn trình độ của hắn, đại khái cũng chính là vừa mới đạt bộ dáng tiêu chuẩn.
Hiển nhiên, cô vẫn là xem nhẹ năng lực học tập của một học bá trường Giang Đại.
Đã nói qua thì không thể nói là đổi ý, cô thoáng do dự, sau thì gật đầu: "Được, tôi đi lên lấy đồ chút."
Hai mắt Thiệu Tê sáng lên: "Là quà tặng khen thưởng cho tôi sao?"
Vinh Tuyết hơi sửng sốt, không tỏ ý kiến mà cười cười.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính nói như thế nào đâu? Hiện tại cũng đã hai mươi tuổi, có một số việc không có khả năng xử lý tốt đến như vậy.
- HẾT CHƯƠNG 10 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook