Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Khi Từ Kiều Sinh lên lầu gọi Nguyên Dịch và Nhan Khê, phát hiện Nhan Khê mặt có chút đỏ, mà anh họ nhà mình cười như hoa hướng dương rực rỡ, nhịn không được miệng tiện hỏi một câu: "Hai người trốn trong phòng làm gì?"

"Yên lặng sẽ làm cho mọi người có vẻ cao thâm khó lường hơn." Nguyên Dịch đem Từ Kiều Sinh gạt sang một bên, nhìn hắn nói: "Học điều đó sẽ có lợi cho em."

Từ Kiều Sinh: "..."

Nhan Khê sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên của mình, thật không nghĩ tới kỹ thuật hôn của Nguyên Dịch lại tăng nhanh như vậy, vừa rồi cô thiếu chút nữa trụ không nổi, may mắn hai người còn nhớ rõ nơi này là Từ gia, cho nên rất khắc chế, bằng không hôm nay liền xấu hổ.

Hai người đi xuống lầu, Nguyên Dịch thấy Từ Nhã ngồi trên sô pha, nắm tay Nhan Khê tiến lên chào hỏi, tư thái thập phần thản nhiên, nhưng cũng không nhận thấy tình cảm mẹ con thân thiết nên có trong đó.


Bất quá làm cho Nhan Khê tương đối kinh ngạc chính là, thái độ của Từ Nhã đối với cô bất ngờ hòa ái, quả thực giống như là đổi thành một người khác vậy. Cô nhịn không được nhìn Nguyên Dịch, anh dường như không hề phát hiện ra sự thay đổi của Từ Nhã, nhét dâu tây không lớn không nhỏ cho cô từ trên đĩa trái cây.

"Chỉ có thể ăn năm miếng, còn phải dùng cơm trưa." Nguyên Dịch rút một tờ giấy ăn nhét vào tay Nhan Khê, "Ăn đi."

"Tiểu Dịch thật sự thương yêu cháu." Lão thái thái nói chuyện ngoại hình hơi mập mạp, thập phần hòa khí, Nhan Khê nhớ rõ hình như bà là dì họ của Nguyên Dịch.

"Cũng đúng, trước kia hắn làm sao có thể làm những chuyện này a." Một người thân khác nhìn Từ Nhã, bắt đầu khen ngợi Nhan Khê, "Nhan tiểu thư xinh đẹp lại tài hoa. Tôi nghe người khác nói, công ty hiện tại của Tiểu Dịch vừa lớn mạnh kinh doanh lại tốt, xem ra là có bạn gái, được bạn gái quản, mới phấn đấu như vậy."


Những người thân khác bắt đầu cùng nhau khen Nhan Khê, vài người thậm chí còn nói ra nội dung chương trình do Nhan Khê chủ trì, hỏi thăm những người trong cuộc thế nào.

"Quỹ tài trợ đã được thành lập, do chính phủ, nhà tài trợ, đài truyền hình ba bên giám sát lẫn nhau, cho nên tính minh bạch không cần hoài nghi." Nhan Khê thấy mọi người quan tâm nhất, vẫn là những đứa trẻ mồ côi hoặc bị ngược đãi, "Cháu chỉ là một người dẫn chương trình, cho nên chỉ có thể tận lực đưa tin về một số hiện trạng xã hội, nhưng người thật sự thay đổi cuộc sống và vận mệnh của những đứa trẻ, là nhờ sự nhiệt tình của những người xem ạ."

"Cũng không thể nói như vậy, cháu có thể đem tiết mục làm hay như vậy, cũng không dễ dàng." Dì họ Từ gia cảm khái nói, "Không có tổ tiết mục các cháu, mọi người cũng không thể biết nhiều chuyện như vậy đúng không?"


Từ Nhã nhìn thân thích trong nhà cùng Nhan Khê ngồi cùng một chỗ, nói đề tài mà bà không biết, trong lòng ngũ vị trần tạp, cảm giác nói không nên lời. Bà vốn không thể lý giải được một cô gái điều kiện trong nhà cũng không tệ, bộ dạng cũng thanh tú, vì sao phải dầm mưa dãi nắng lăn lộn khắp nơi, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhan Khê, dường như bà lại có chút hiểu ra.

Quay đầu nhìn đứa con trai út của mình, hắn đang nhìn cô gái tên Nhan Khê kia, trong ánh mắt ôn nhu, còn ngầm kiêu ngạo.

Từ Nhã cúi đầu nhìn bàn tay mình bảo dưỡng cực tốt, bỗng nhiên liền thoải mái.

Đàn ông trên thế giới không giống nhau, phụ nữ trên thế giới cũng không giống nhau, bà không nên dựa theo sở thích của mình và chồng, yêu cầu con cái lựa chọn theo. Rất nhiều người mẹ trên thế giới đều hiểu, nhưng chỉ có bà là không hiểu.
Cả đời này, bà nợ hai đứa nhỏ, bà thậm chí không còn mặt mũi nào đòi hỏi bọn họ nữa.

"Tiểu Nhị..." Bà nhịn không được gọi một tiếng, muốn biết hắn đến tột cùng là trách mình hay là hận mình.

"Vâng?" Nguyên Dịch quay đầu nhìn bà, ánh mắt phá lệ bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nhìn một người cực kỳ bình thường, không có hận, cũng không trách.

Trong nháy mắt này, Từ Nhã nhìn thấy chính mình trong đồng tử con trai, sợ hãi, ích kỷ cùng với hối hận không thể bù đắp.

Bà muốn khóc, lại khóc không ra, trái tim như đao cắt, lại không cách nào nói ra một chữ đau.

"A Bác..." Nguyên Á Sâm vội vàng đi vào cửa Từ gia, thấy ba vợ ngồi ở trên sô pha, bước chân dừng lại, quy củ tiến lên chào hỏi.

"Xem ra hôm nay là một ngày tốt lành, cả nhà đều đoàn tụ." Từ lão gia tử chỉ chỉ bên cạnh Từ Nhã, nói với Nguyên Á Sâm, "Qua đó ngồi đi."
Nguyên Á Sâm lo lắng khí lạnh trên người mình truyền đến bên cạnh Từ Nhã, sau khi cởϊ áσ khoác ra, mới ngồi xuống, nói với Nguyên Bác: "A Bác, dự án công trình ở thành phố Đào Hương kia là chuyện gì xảy ra?" Công ty của bạn bè đột nhiên xuất hiện vấn đề lớn, không nghĩ tới lại có liên quan đến Trường Phong của bọn họ, khó trách ông ta lại gọi điện thoại cho mình vào thời điểm cuối năm.

"Thành phố Đào Hương?" Nguyên Bác cẩn thận hồi tưởng lại một chút, "Công ty kia có chút vấn đề nhỏ, cho nên con bảo chi nhánh tạm dừng hợp tác với bọn họ, có vấn đề gì không?"

"Con không biết ông chủ của công ty bọn họ là ai sao?" Nguyên Á Sâm mấy năm nay rất ít quản chuyện của công ty, cho nên Nguyên Bác nói cái này, ông cũng không cách nào phân rõ đến tột cùng là thật hay giả.
"Đây đều là chuyện của chi nhánh, con không rõ lắm." Nguyên Bác lấy điện thoại di động ra, "Con bảo thư ký lập tức điều tra chuyện này một chút."

"Không cần." Nguyên Á Sâm trên mặt có chút không được tự nhiên, "Bình thường con quản lý công ty cũng vất vả, năm mới liền nghỉ ngơi một chút."

Nguyên Bác tâm như nước gật đầu, không nói thêm gì nữa.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Có lẽ là bởi vì bầu không khí náo nhiệt vui vẻ của Từ gia ảnh hưởng đến bốn người Nguyên gia, lúc dùng cơm, trên mặt bọn họ đều mang theo vài phần ý cười, ngay cả Nguyên Á Sâm đối với Nhan Khê không quá hài lòng, ở trước mặt ba vợ, cũng không dám có nửa câu không phải.

Một bữa cơm ăn xong, chủ nhà và khách tự sinh hoạt. Từ Nhã lấy ra một phong bao lì xì lớn đưa tới trước mặt Nhan Khê: "Chúc mừng năm mới."
Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, Nguyên Dịch giúp cô nhận lấy: "Cảm ơn mẹ."

"Nên làm." Từ Nhã miễn cưỡng cười cười.

"Ông ngoại, khó có được Tiểu nhị và Tiểu Khê đều không cần đi làm, cháu thấy hôm nay nên để hai đứa có không gian riêng." Nguyên Bác cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình, "Hôm nay cháu cùng mọi người đánh mấy ván bài."

"Đại Bánh Trôi nói đúng, người trẻ tuổi các cháu nên đi dạo phố nhiều, cái nào nên thì mua, đừng cùng chúng ta tụ một chỗ." Từ lão gia tử thầm hiểu, từ trong túi áo lấy ra hai cái bao lì xì, nhét cho Nguyên Dịch cùng Nhan Khê mỗi người một cái, "Đi đi."

Nguyên Dịch cùng Nhan Khê cầm một đống bao lì xì bị đuổi ra khỏi cửa, chờ sau khi ngồi lên xe, Nhan Khê mở tất cả bao lì xì ra, phát hiện bên trong những phong bao lì xì này có một số thẻ ngân hàng, có chút trang sức, một số trực tiếp nhét chi phiếu.
"Em rốt cục cũng biết vì sao có nhiều người muốn gả vào hào môn như vậy." Nhan Khê nhìn đồ đạc đầy chỗ ngồi, "Những thứ này cộng lại đã sớm qua bảy con số rồi."

"Đừng vội, chờ hai chúng ta kết hôn, bọn họ còn phải tặng nhà, tặng cửa hàng nữa." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê cười tủm tỉm kiểm kê thu bao nhiêu lễ vật, bắt đầu ý đồ tẩy não Nhan Khê, "Kết hôn càng sớm càng có lợi."

Nhan Khê nhướng mày nhìn Nguyên Dịch: "Em là người phụ nữ vì tiền mà kết hôn?"

Nguyên Dịch lập tức lắc đầu: "Không phải!" Nếu em thật sự vì tiền mà có thể kết hôn, vậy anh cũng không cần vắt óc cầu hôn nữa.

"Trước kia mỗi khi đến gần Tết, em lại cùng mẹ đi dạo phố mua quần áo." Nhan Khê kể một ít chuyện trong quá khứ, nói với Nguyên Dịch: "Lát nữa anh đưa em đến công ty của ba em, buổi tối công ty ba phải tổ chức hội nghị thường niên, ba bảo em đến, gặp mặt quản lý cấp cao của công ty."
Nguyên Dịch muốn cùng Nhan Khê đi, nhưng anh biết hiện tại còn chưa thích hợp lắm, cho nên chỉ có thể không tình nguyện đáp ứng.

Đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ, Nguyên Dịch dẫn cô đi vào cửa hàng, mua cho cô một bộ đồ mới từ đầu đến chân.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Nguyên Dịch cười nói: "Chúc mừng năm mới."

Nhan Khê chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đang cười trước mắt, mạnh mẽ đâm vào trong lòng ngực anh: "Nguyên tiểu nhị, sao anh lại tốt như vậy hả!"

Tuy rằng người đến người đi trên đường phố, thỉnh thoảng có người nhìn sang bên này, bất quá Nguyên Dịch vẫn ở trước mắt bao người, ôm Nhan Khê vào trong ngực. Nữ nhân của mình thích làm nũng một chút, nam nhân nên bao dung nhiều hơn.

Đàn ông mà, việc nên làm phải làm, nên bao dung thì phải bao dung, bằng không còn là đàn ông cái gì chứ.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Đưa Nhan Khê đến dưới lầu công ty Nhan Hải, Nguyên Dịch một tay giữ chặt Nhan Khê đang chuẩn bị xuống xe: "Tất niên anh đến tìm em."

Đêm 30 Tết?

"Tối 30 tết tới tìm em làm gì?"

"Muốn tìm em cùng anh ăn Tết." Nguyên Dịch sợ Nhan Khê không đồng ý, trực tiếp nói: "Quyết định như vậy đi"

"Được." Nhan khê nhớ tới quan hệ ba con có chút lạnh nhạt của Nguyên gia, gật đầu nói, "Buổi tối tới sớm một chút, chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên."

"Thật sao?" Hai mắt Nguyên Dịc lên nhìn Nhan Khê, hai mắt đều phát sáng.

"Em đã lừa anh khi nào chưa?"

Nguyên Dịch lắc đầu: "Vậy ngày mốt anh ăn cơm trưa xong sẽ tới."

Nhan Khê bật cười: "Được."

Hai người anh anh em em nói chuyện một hồi lâu, Nguyên Dịch mới nỡ để Nhan Khê xuống xe. Mãi đến khi bóng dáng Nhan Khê biến mất sau cửa tòa nhà văn phòng, Nguyên Dịch mới nói với tài xế: "Đại Cương, đi hiệu sách."
"Nguyên tiên sinh, lúc này gần hiệu sách có thể không dễ tìm chỗ đậu xe."

"Không sao, sau khi tôi xuống xe, anh lái xe ra ngoài dạo một vòng rồi lại đón tôi." Nguyên Dịch đối với chuyện đi hiệu sách, thập phần kiên trì. Loại chuyện mua công thức nấu ăn này, cấp bách không thể chậm trễ, anh còn có thể ở nhà luyện tập một ngày.

Lần trước đến nhà ba vợ, ngay cả hành cùng tỏi anh cũng không biết làm, lần này nhất định không thể để mất mặt.

Nhan Khê vừa xuất hiện ở công ty Nhan Hải đã khiến vô số nhân viên tò mò, vị này chính là nhân vật trong truyền thuyết. Có thể cùng dẫn chương trình với Thẩm Tinh Nhan, còn có thể khiến bạn trai cao phú soái một lòng chung tình, loại người thành công như này, quả thực chính là hình mẫu trong lòng phụ nữ.

Có người dũng khí tiến lên chào hỏi Nhan Khê, còn muốn chụp ảnh cùng cô, Nhan Khê đều đồng ý.
Mọi người thấy Nhan Khê dễ nói chuyện như vậy, đều chen tới, ghé vào một chỗ chụp ảnh lưu niệm. Mặc kệ bọn họ có xem chương trình do Nhan Khê chủ trì hay không, nhưng nói thế nào cũng là MC nổi tiếng mới có thể nhìn thấy trên TV, chụp chung với cô, đăng trong vòng bạn bè khoe khoang cũng không tệ lắm.

Tống Hải vừa ra khỏi văn phòng, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, ông cho rằng Tết sắp đến, tất cả mọi người đều không tâm tư làm việc, cho nên cũng không để trong lòng, quay đầu nói với một vị quản lý bộ phận: "Tuy rằng bọn họ còn ở công ty, nhưng tâm đã không còn, sớm biết vậy còn không bằng cho bọn họ nghỉ sớm một ngày."

Giám đốc bộ phận cho rằng Tống Hải sẽ không vui, sau khi nghe ông nói như vậy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người đi ra ngoài, mới nhìn thấy không ít nhân viên vây thành một vòng tròn, rầm rĩ không biết đang nói cái gì.
"Ông chủ, hình như là cô chủ nhỏ đến rồi." Trợ lý kiễng chân nhìn vài lần, "Những nhân viên này đều đang chụp ảnh với cô chủ nhỏ."

"Người trẻ tuổi thích náo nhiệt, để cho các cô ấy chơi đi." Tống Hải suy nghĩ một chút, nói với trợ lý: "Anh xem Nhan Nhan có cầm gì trong tay không, anh giúp con bé mang đồ đến phòng làm việc của tôi."

Trợ lý chen vào đám người, cảm thấy ông chủ đoán rất chuẩn, trong tay cô chủ nhỏ thật đúng là mang theo không ít đồ.

"Cô chủ." Trợ lý gian nan chen chúc bên cạnh Nhan Khê, còn chưa mở miệng đã bị một nữ nhân viên túm lấy kéo ra, "Một đại lão gia như anh không cần chen ngang, đứng phía sau xếp hàng đêiii."

Trợ lý: "..."

Đám phụ nữ trong công ty thật sự quá hung tàn, anh ta... Không thể trêu chọc được.

Đứng bên cạnh trông mong gần nửa giờ, chờ những nữ nhân viên này cảm thấy mỹ mãn cầm điện thoại di động tản ra, trợ lý mới lần nữa chen qua: "Cô chủ, ông chủ bảo tôi giúp ngài mang đồ vào văn phòng, hiện tại còn một lát nữa mới đến hội nghị thường niên, tôi sắp xếp vài người cùng ngài đi dạo một vòng trong công ty."
"Mấy thứ này có chút nặng, vẫn là tôi tự mình cầm đi." Nhan Khê nói lời tạm biệt với các nữ nhân viên nhiệt tình này, xoay người đi về phía văn phòng Tống Hải.

Có một chút nặng, cho nên tự mình xách?

Logic này có phải hơi sai rồi không, vì nó nặng, nên không cần sự giúp đỡ của người khác?

Trợ lý trẻ trung và mạnh mẽ cực kỳ tổn thương.

Hội nghị thường niên của công ty Nhan Hải so với hội nghị thường niên của đài truyền hình còn náo nhiệt hơn, Tống Hải trực tiếp thuê một tầng khách sạn, đồ ăn ngon trước bày lên bàn, Tống Hải lên đài nói nói mấy câu, khen ngợi mọi người làm việc có cố gắng, nên lấy tiền lì xì thì lấy tiền lì xì, nên hát thì hát, nên nhảy múa múa thì nhảy múa. Tuy rằng ca hát cũng không tốt, khiêu vũ chính là duỗi tay cùng đuỗi chân, nhưng không khí lại náo nhiệt sôi nổi.
Ngay cả Nhan Khê cũng bởi vì mọi người vui vẻ, lên sân khấu kể hai đoạn truyện cười, chọc cho cả sảnh cười không ngừng.

"Tôi vẫn luôn cảm thấy mình phải thuộc về người dẫn chương trình hài, chỉ tiếc đạo diễn nói, khán giả nhìn thấy gương mặt này của tôi sẽ cười không nổi, mong tôi đừng đập vỡ bát cơm của người khác." Nhan Khê biểu tình 'Tôi rất tuyệt vọng', một lần nữa khiến mọi người cười to không ngừng.

Gương mặt Nhan Khê này quả thật không quá phù hợp với sự nghiệp hài, nhưng có thể lấy tướng mạo của mình ra chọc cười người khác, dễ làm cho mọi người có hảo cảm. Cho nên một bữa cơm còn chưa ăn xong, nhân viên lớn nhỏ đều đã từng ngụm từng ngụm "Cô chủ nhỏ" kêu không ngừng.

Lãnh đạo công ty nói đùa với Tống Hải: "Ông chủ, may mắn ông không phải hoàng đế, bằng không với địa vị của cô chủ nhỏ trong lòng mọi người, ngày mai giang sơn của ông sẽ truyền ngôi cho công chúa."
"Tôi ngược lại có lòng làm hoàng đế, đáng tiếc công chúa không có lòng ở đây." Tống Hải uống mấy chén rượu, lúc này hồng quang đầy mặt, "Bất quá làm ba mẹ, không phải là muốn đứa nhỏ có thể sống vui vẻ sao, nó thích làm nghề nào thì làm nghề đó đi."

Lãnh đạo biết ông chủ đắc ý nhất chính là đứa con gái này, cho nên đều vui vẻ vỗ mông ngựa của ông chủ, tàn tiệc, miệng Tống Hải đều sắp nhếch thành miệng hà mã. May mắn ông còn nhớ rõ lời Nhan Khê nói, cả đêm không dám uống quá nhiều rượu.

Sau khi hội nghị thường niên kết thúc, hai ba con ngồi vào trong xe, Nhan Khê mời Nguyên Dịch cùng nhau đến ăn bữa cơm tất niên, nói với Tống Hải.

"Việc này..." Tống Hải nhíu nhíu mày, "Con có nghĩ tới ý kiến của ba mẹ Nguyên Dịch không?"

Nhan Khê do dự một lát, đem toàn bộ chuyện nhà Nguyên gia nói cho Tống Hải một lần.
"Làm sao có thể có ba mẹ như vậy, trước kia ba nghe con nói mấy chuyện kia, còn tưởng rằng nhà bọn họ chỉ là đối với con cái không quá để ý, nào biết đây không phải là không để ý, căn bản là không quan tâm!" Tống Hải say rượu, vỗ mạnh lên ghế nói, "Gặp phải loại ba mẹ này, cũng là xui xẻo cho phận làm con. Con đi gọi điện thoại cho Tiểu Nguyên, lập tức gọi! Nhà bọn họ không thương nó, ba đến giúp bọn họ đau lòng."

Cho dù Nguyên tiểu tử ở trong mắt ông là một con lợn muốn mang cải ngọc đi, nhưng đó cũng là một con heo tốt, nhà ai nỡ ủy khuất một đứa nhỏ tốt như vậy?!

----

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên lợn tốt: Cảm ơn ba, con buổi sáng liền tới, không cần đợi đến chiều!

Đại Hà:……

Ngủ ngon ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương