Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-----

Một bữa một bữa cơm, Nhan Khê đại khái có hiểu biết về thân phận của mấy đồng nghiệp này.

Nhiếp ảnh Triệu Bằng hơn bốn mươi tuổi, là một nhân vật từng lừng lẫy, biên đạo Trần Bội làm người khéo léo một chút, nghe nói trước kia là chủ nhiệm hội phụ nữ nông thôn, hiện tại hơn bốn mươi tuổi làm biên đạo truyền hình, đối với người bình thường mà nói, cũng coi như thập phần thành công. Hai nhân viên hậu kỳ còn lại trẻ hơn một chút, xem bọn họ nói chuyện làm việc, ở trên đài hẳn là không có nhiều quyền nói chuyện.

Kim đài trưởng cố ý giao hảo với Nhan Khê, cho nên trước mặt đám đồng nghiệp, ông biểu hiện giống như trưởng bối thân thuộc với Nhan Khê nhiều năm vậy. Loại hành vi này, nói cái gì cũng có tác dụng, Nhan Khê nhận nhân tình của ông, thừa dịp đi toilet, tới quầy lễ tân đem bữa cơm này thanh toán.


Tiền cơm cũng không nhiều, nhưng sau khi mọi người biết Nhan Khê đã tính tiền, thái độ đối với cô vẫn phải thân thiết một chút.

Thân là người mới, cho dù có hậu trường, việc nên làm cũng phải làm đến nơi đến chốn, bằng không muốn chân chính dung nhập vào một cái vòng tròn cũng không dễ dàng. Những người này đều là nhân vật đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, không thể đắc tội với một người mới không biết gì như cô, cũng không phải là một chuyện khó khăn.

Sau khi trở về, Tống Hải hỏi đồng nghiệp của Nhan Khê như thế nào, cô khen đồng nghiệp một lần, thuận tiện nói giám đốc Minh Kim rất chăm sóc cô.

Không quá hai ngày sau, 《Chuyện quanh ta 》 còn chưa phát sóng đã chiêu mộ được nhà tài trợ quảng cáo đầu tiên, công ty Nhan Hải.

Vì vậy, vào ngày đầu tiên đến Nhan Khê chính thức đi làm, được đồng nghiệp nhiệt tình tiếp đãi, thậm chí còn có một văn phòng riêng biệt, bên trong bàn ghế và máy tính đều là cấu hình mới.


Tòa nhà truyền hình Đế Đô tổng cộng có gần mười tầng lầu, chỉ riêng đài truyền hình vệ tinh Đế Đô đã một mình chiếm lĩnh bốn tầng lầu, bên trong có mấy phòng thu, người dẫn chương trình đều là nhân vật nổi danh trong cả nước. Không giống như Kênh 8 Đế Đô cha không thương mẹ không yêu, cùng đồng nghiệp Kênh 9 chen chúc ở cùng một tầng, không có việc gì liền nhàn rỗi đánh muỗi.

Sau khi Nhan Khê đến làm việc, mới được mấy ngày đã quen biết với hai kênh, bởi vì hai kênh tổng cộng lại, cũng chỉ có hơn hai mươi người, có mấy đồng nghiệp còn làm chung cho hai kênh. Lãnh đạo lớn nhất của hai kênh tuy rằng tất cả mọi người đều xưng là đài trưởng, nhưng trên thực tế trong tòa nhà này, còn không có địa vị như chủ sáng lập kênh vệ tinh.

"Tiểu Nhan, nội dung tập đầu tiên của chương trình chúng ta đã được định ra rồi." Trần Bội đưa sách phương án lên bàn làm việc của Nhan Khê, "Kỳ 1 làm nội dung giao thông, nhưng cần em quay ngoại cảnh, không thành vấn đề chứ?"


Dù sao cô cũng đã lên kế hoạch, tùy tiện chụp mấy người đi bộ hoặc phương tiện vi phạm luật giao thông, sau đó hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, trong chương trình nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tuân thủ quy tắc giao thông, có thể chống đỡ một chương trình.

Phương án được làm hết sức đơn giản, trong lòng Nhan Khê rất rõ ràng, tổ tiết mục cũng không có ý định làm chương trình này thật tốt, chỉ là vì đáp ứng yêu cầu của tổng đài.

Cô đọc lại sách kế hoạch vài lần: "Không thành vấn đề gì. Chị Trần, em xem chương trình vài ngày nữa sẽ chính thức phát sóng, không biết thời gian có kịp hay không?"

"Hầy" Trần Bội mãn mãn không để ý, "Chỉ cần tư liệu hình ảnh đủ, hậu kỳ tùy tiện cắt một cái, liền không sai biệt lắm." Cô bé mới ra trường kinh nghiệm không đủ, loại tiết mục này cũng không phải là phim bom tấn, có thể mất bao nhiêu thời gian.
"Thì ra là như vậy." Nhan Khê cười cười, không tranh luận với Trần Bội, bày ra tư thái nhu thuận của hậu bối.

Thấy Nhan Khê như vậy, Trần Bội ngược lại có chút băn khoăn, cô mềm lòng khuyên vài câu: "Kênh chúng ta vẫn không có người xem gì, nếu không phải cấp trên cứng nhắc có chỉ tiêu, kênh của chúng ta nói không chừng đã sớm đóng cửa rồi. Em cũng không cần quá liều mạng, sau này có cơ hội, sẽ được cấp trên điều đi"

Cô không tiện nói quá nhiều, thấy Nhan Khê không nói gì, liền bắt đầu giảng giải với Nhan Khê về tình huống ngoại cảnh cần ứng phó.

Sáng hôm sau, Nhan Khê cùng với người quay phim ra cửa, phương tiện giao thông là một xe Minibus do đài cung cấp, phía trên có in dấu hiệu đài truyền hình đế đô thật lớn, phía sau còn đánh dấu một số 8.

Thời tiết có chút nóng, Nhan Khê lắc quạt nói: "Anh Triệu, điều hòa của chiếc xe này có phải có chút vấn đề hay không."
Triệu Bằng điều chỉnh ống kính một chút, nói với Nhan Khê: "Tập thành thói quen dần, kênh của chúng ta chỉ có một chiếc xe xuất cảnh này, điều hòa tháng trước đã hỏng một lần, em vận khí cũng rất tốt, đúng lúc điều hoà vừa mới đem đi sửa."

Nhan Khê lấy gương ra soi gương mặt mình, may mắn mỹ phẩm của cô không thấm nước, trang điểm cũng không dễ dàng, bằng không cô sẽ đeo một đôi mắt gấu trúc.

Triệu Bằng thấy cô soi gương, thở dài nói: "Trước kia khi tôi làm việc ở đài vệ tinh, người dẫn chương trình có chút địa vị xuất ngoại cảnh, bên cạnh đều phải đi theo một chuyên gia trang điểm cùng trợ lý..."

Hắn ngữ khí dừng một chút, tựa hồ không muốn nói tiếp. Nhan Khê cho rằng tâm trạng anh có chút sa sút, không ngờ anh đang mở cửa sổ xe quay một chiếc xe ép hai làn đường đang di chuyển bên ngoài.
Hiện tại rất nhiều loại quay ngoại cảnh đều là vừa chụp hiện trường vừa thu âm, Nhan Khê đúng lúc mở miệng nói: "Loại hành vi ép làn đường này, lái xe giống như cua, vô cùng nguy hiểm, các bác tài không nên học thói quen xấu này, chúng ta đuổi theo xem người bạn lái xe này là ai, thuận tiện cùng hắn dạy một chút về luật giao thông."

Triệu Bằng quay đầu lại nhìn Nhan Khê, không nghĩ tới người mới này rất biết bắt đề tài, xem ra có chút kinh nghiệm.

Ngay khi sắp đuổi kịp xe con, đèn xanh phía trước còn vài giây nữa sẽ chuyển sang đèn đỏ, Nhan Khê lại mở miệng: "Người lái xe còn phải nhớ một điểm, có đôi khi thà chậm một phút, cũng không nên vượt đèn vàng, an toàn là quan trọng nhất."

Triệu Bằng tán thưởng nhìn Nhan Khê một cái, tiếng phổ thông của cô rất chuẩn, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, đoạn này nếu như cắt vào trong chương trình, cho dù khán giả không nhìn thấy mặt cô, cũng sẽ có vài phần hảo cảm với cô.
Chỉ tiếc... Họ không có nhiều khán giả.

Mùa hè nóng nực, một số người bận rộn với công việc, một số người chạy cho sinh kế của họ, cũng có những người đang tận hưởng cuộc sống.

"Nguyên nhị" Trương Vọng chạy đuổi theo Nguyên Dịch, "Tiểu Vy vừa rồi hơi quá, tớ thay cô ấy xin lỗi cậu."

Nguyên Dịch dừng bước nhìn về phía Trương Vọng, nhíu mày nói: "Trương Vọng, cậu cả ngày bị phụ nữ nắm trong lòng tay, cậu là đàn ông sao?"

"Hắc hắc" Trương Vọng ngượng ngùng cười nói, "Cô ấy là bạn gái của tớ, tớ nhường nhịn một chút là chuyện nên làm."

Nguyên Dịch nhíu mày càng chặt hơn: "Cậu làm như thế nào tớ mặc kệ, nhưng tớ là loại nam nhân gì, còn chờ cô ấy đánh giá giùm?"

"Tính tình cô ấy vẫn hay nóng nảy, sau này bạn bè chúng ta tụ tập, tớ không dẫn cô ấy tới đây nữa, cậu đừng so đo với cô ấy." Trương Vọng cười đến có chút xấu hổ, hắn cũng thật không ngờ Nguyên Dịch cùng bạn gái hắn lại xuất hiện mâu thuẫn.
"Tớ là một đại nam nhân, so đo với một người phụ nữ như cô ấy?" Nguyên Dịch thấy bộ dáng xấu hổ của Trương Vọng, cười nhạo một tiếng, "Dù sao sau này nếu tớ tìm được bạn gái, tuyệt đối sẽ không xách túi xách giày cho cô ấy. Vì một phụ nữ, ngay cả nhân khí đàn ông cũng không có, cậu là cái dạng gì?"

"Chỉ muốn làm dạng cô ấy thích được rồi." Trương Vọng nở nụ cười, "Chờ sau này cậu có bạn gái cậu sẽ biết."

Chậc chậc.

Nguyên Dịch khinh thường cười, hắn cho dù muốn tìm bạn gái, cũng sẽ tìm người dịu dàng dễ chịu một chút, hắn Nguyên Dịch đời này, tuyệt đối không có khả năng xách túi cho phụ nữ.

Thấy Nguyên Dịch nâng cằm, bộ dáng thờ ơ, Trương Vọng biết hắn không để lời nói của mình ở trong lòng.

"Quên đi, cậu cao hứng là tốt rồi." Nguyên Dịch là một người không thích xen vào việc của người khác, hắn có chút không kiên nhẫn đặt tay vào trong túi quần, "Tớ còn có chút việc phải đi xử lý, đi trước."
Biết Nguyên Dịch có chuyện mới nói, Trương Vọng cũng không giữ lại: "Được, lần sau chúng ta gặp mặt"

Nguyên Dịch gật đầu rồi xoay người rời đi, hắn vừa mới vào bãi đỗ xe, chỉ thấy một chiếc xe tư nhân màu đen chạy vào, xe của tài xế còn chưa dừng lại, một chiếc Minibus màu trắng hơi cũ đi theo.

Trên xe đi xuống một nam một nữ, nữ giơ micro, trên vai nam mang theo camera, hai người trực tiếp đi tới trước mặt xe tư nhân màu đen, chặn tài xế vừa từ trên xe xuống.

"Xin chào tiên sinh, tôi là phóng viên của Kênh 8 của đài truyền hình Đế Đô..."

Nguyên Dịch dừng bước, quay đầu nhìn nữ phóng viên nói chuyện, lại là nữ nhân thoạt nhìn điềm đạm đáng thương kia?

Hắn không hiểu sao có chút tò mò, người phụ nữ này chặn được tài xế muốn nói cái gì.

"Tiên sinh, vừa rồi tôi thấy xe của anh không chỉ thường xuyên ép làn đường, đôi khi chuyển làn còn không bật đèn xi nhan, thập phần lo lắng cho sự an toàn khi lái xe của ngài, cho nên liền đuổi theo hỏi ngài một chút, "Nhan Khê đưa micro đến trước mặt tài xế, lộ ra nụ cười yếu ớt kiểu đặc trưng của mình.
Tài xế thấy có người chặn trước mặt mình, trong bụng vốn còn có một cỗ khí, nhưng vừa nghe đối phương là phóng viên đài truyền hình, thanh âm mềm mại dễ nghe, tức giận trong bụng nhất thời hạ xuống.

Nghe đối phương nói mình vi phạm quy tắc giao thông, trên mặt người đàn ông có chút không được tự nhiên, hắn len lén nhìn thoáng qua ống kính, có chút xấu hổ.

"Xin ngài yên tâm, chúng tôi đuổi kịp chỉ là muốn nhắc nhở ngài chú ý an toàn, mặt và biển số xe của ngài chúng tôi sẽ mosaic" Đoán được đối phương đang lo lắng cái gì, Nhan Khê mấy câu liền xua tan băn khoăn của tài xế, sau đó lại kéo đến không tuân thủ an toàn giao thông có thể gây ra hậu quả, cuối cùng lấy một câu chuyện bi thảm do tai nạn giao thông thật sự gây ra làm kết thúc.

Câu chuyện rất bình thường, nhưng bởi vì giọng điệu của cô thật sự quá kích động, khiến người đàn ông cao 1m8 này đồng cảm, thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ, sau đó hắn không chỉ hối hận trước ống kính, còn hỏi đứa trẻ còn sống sót trong câu chuyện Nhan Khê hiện tại như thế nào, hắn muốn quyên góp một ít tiền cho đứa bé kia.
"Xin tiên sinh yên tâm, đứa nhỏ kia có nhà nước chăm sóc, cuộc sống cũng không tệ lắm, chỉ là ai cũng không thay thế được địa vị của cha mẹ nó." Nhan Khê cười nhìn người đàn ông mặt đỏ tai hồng, "Hy vọng ngài ra ngoài, ngẫm lại người nhà của mình, mỗi ngày bọn họ đều chờ ngài bình an trở về"

"Ra ngoài vui vẻ, bình an về nhà, tuy rằng là một câu nói không thể bình thường hơn." Nhan Khê cười đến ôn hòa, cả người tràn ngập ánh sáng của tỷ tỷ tri kỷ, "Nhưng tôi vẫn chúc ngài, còn có đông đảo bạn bè khán giả trước TV, ra ngoài vui vẻ, bình an trở về nhà."

Tài xế liên tục gật đầu, nhiều lần cam đoan sau này mình nhất định sẽ sửa chữa thói quen xấu, không vi phạm quy tắc giao thông nữa, mới xấu hổ rời đi.

Triệu Bằng tắt máy quay, quay đầu giơ ngón tay cái lên với Nhan Khê: "Tiểu Nhan, em giỏi lắm." Làm nghề của bọn họ, người dẫn chương trình có thể kích động cảm xúc của người khác, chính là tổ nghề thưởng cơm ăn.
Người mới đến này, thật sự có vài phần bản lĩnh.

Nhan Khê cười đến vẻ mặt ngượng ngùng.

"Hổ thẹn hổ thẹn, quá khen."

Bất quá dù có khen nhiều vài câu cũng không sao, cô chịu được.

....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương