Hôm đó, lúc Đường Minh Hồng về nhà, đang bước trên cầu thang thì bị trượt chân ngã, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cẳng chân lại có một vết xước dài, trông rất đáng sợ. Cứ để máu chảy ra, anh lẩm bẩm: “Thiển Thiển, Lâm Thâm Thâm nói chỉ những lúc em không ở bên cạnh anh, anh mới cảm thấy yêu em nhất, bây giờ thì em đã không còn ở bên cạnh anh nữa rồi.”

Đường Minh Hồng chán nản ngồi bệt ở cầu thang, để vết máu dần khô lại, rồi lại thở dài, tiếp tục lẩm bẩm: “Thiển Thiển, em biết không, lúc em không ở bên cạnh anh, anh vẫn ngốc nghếch như vậy, nhưng thế cũng tốt, em sẽ không còn trách mắng anh nữa, cũng không biết chuyện này để kể cho Tôn Diễm nghe nữa, vì qua cái loa của cô ta thì tất cả mọi người xung quanh đều sẽ biết chuyện anh bị ngã rất vớ vẩn này.” Anh nghĩ có lẽ Quách Thiển Thiển đã quên hết chuyện ngày xưa rồi cũng nên, cho dù bản thân anh cũng quên rất nhiều chuyện, ngoại trừ những kỷ niệm khi hai người ở bên nhau.

Anh đã từng đứng rất lâu dưới khu chung cư của cô, vào ban đêm, nhưng ô cửa sổ đen ngòm như một cái hố có thể thò bàn tay lạnh buốt tóm gọn cả con người vào trong đó. Anh nghĩ đến màu đen của những ô cửa sổ với ánh mắt sâu không thấy đáy của Quách Thiển Thiển, có lẽ cả cuộc đời này anh sẽ nhớ mãi đôi mắt của cô. Họ giống như những con đom đóm, chỉ có thể phát sáng trong bóng tối, đương nhiên, ánh sáng đó cũng chỉ như đốm lửa trên điếu thuốc cháy giữa hai ngón tay, nhưng cho dù là gì, ánh sáng nhỏ nhoi đó chắc chắn đã sưởi ấm những năm tháng sau này của họ.

Đường Minh Hồng nhớ đến lần gặp cuối cùng của anh và Quách Thiển Thiển ngày hôm đó. Họ vừa đi trên đường vừa tranh luận gay gắt, thực ra họ đã cãi vã suốt tám năm nên ai có thể đảm bảo là vẫn giữ được sự hoàn hảo không tì vết?

Lúc đang tranh cãi, Đường Minh Hồng không biết rằng Cố Trạch Nặc xuất hiện và mang cô ra khỏi cuộc đời anh, khiến anh vĩnh viễn không thể gặp lại cô nữa. Anh cũng không biết rằng, hoá ra Quách Thiển Thiển luôn rất để ý những lời anh nói. Anh lại thở dài, lẩm bẩm: “Lúc em không ở bên anh, anh thực sự rất nhớ em, rất yêu em.” Anh nghĩ mình bắt đầu hối hận rồi, nhưng đã muộn, Quách Thiển Thiển không còn ở bên cạnh anh nữa, cho dù có Lâm Thâm Thâm, nhưng anh vẫn lạc lối.

Chuyện Cố Trạch Nặc đồng ý ly hôn thực sự bất ngờ, sau khi nhận được tin nhắn Quách Thiển Thiển gửi đến, Lâm Thâm Thâm cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô hiểu sâu sắc rằng, thế là chấm hết. Lúc này đây, cô đang để mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi, miệng cắn chặt chiếc khăn rửa mặt và cứ thế khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô khóc rất lâu, khóc đến nỗi người mệt nhoài, sau đó mới lặng lẽ bước vào phòng vệ sinh, nhìn kỹ khuôn mặt mệt mỏi, trắng bệch của mình trong gương.

Cô biết, cuối cùng cô cũng phải đi rồi, còn lúc này Tôn Diễm đang đứng bên ngoài gõ cửa rất lâu, không ngừng hét to: “Thâm Thâm, cậu đã xong chưa, tớ sắp tè ra quần rồi đây này!”

“Đợi chút, đợi chút.” Lâm Thâm Thâm nhẹ nhàng vén tóc mai, dùng khăn mặt lau đôi mắt đang sưng đỏ và không có ý định ra khỏi phòng vệ sinh.

Bụng đang cuộn lên rất dữ dội nhưng vẫn phải chịu đựng, Tôn Diễm ôm bụng đi vòng quanh phòng khách, quan sát khắp nơi rồi vui mừng phát hiện ra một chiếc túi bìa cứng, trông khá chắc chắn. Nước mắt giàn giụa vì xúc động, chiếc túi này đúng là ân nhân cứu mạng của cô!

Tôn Diễm không nói lời nào, nhảy lên xô pha như một chú khỉ rồi nhanh chóng đổ tất cả giấy tờ trong túi ra. Sau đó, cô cầm chiếc túi mang về phòng mình, trịnh trọng ngồi lên, rồi bắt đầu tiến hành “công việc” một cách đầy nhẹ nhõm và sung sướng.

Trong khi Tôn Diễm đang ở trong phòng thực hiện cái công việc rất mất hình tượng đó, lại còn ngâm nga hát thì Lâm Thâm Thâm từ phòng vệ sinh bước ra. Cô thấy phòng của Tôn Diễm không đóng cửa nên ngó đầu vào định bảo bạn là phòng vệ sinh có thể dùng được rồi, kết quả, trước mắt cô lại là cảnh tượng Tôn Diễm đang ngồi hít ra thở vào.

Lâm Thâm Thâm vội bịt mũi, vừa tức vừa buồn cười, không có ý định bỏ qua cho bạn. Cô cố ý đứng ở cửa nhìn với vẻ khinh bỉ, nói: “Tôn Diễm, cậu đang làm gì đấy?” Có lúc, cô cảm thấy mình và Quách Thiển Thiển thật may mắn vì đã có một người bạn thân như Tôn Diễm, vì bất cứ lúc nào cảm thấy buồn phiền, bọn họ cũng có người để xả stress.

“Đang giải quyết.” Tôn Diễm nói thẳng thắn không cần giấu giếm.

“Được rồi, cậu đúng là… chuyện gì cũng có thể làm được…” Lâm Thâm Thâm thở dài cảm thán, sau đó quay người bỏ đi.

Mặc dù những đồ đạc Lâm Thâm Thâm thu dọn rất ít, hành lý cũng rất đơn giản nhưng Tôn Diễm cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn. Cô kiếng chân đứng ở ban công nhìn ra ngoài, thấy Lâm Thâm Thâm và Đường Minh Hồng đã mất hút ở cổng chung cư, rồi quay vào vội vàng gọi điện thoại cho Quách Thiển Thiển. Nhưng điện thoại mới đổ một hồi chuông, cô lại nhanh chóng tắt máy vì cảm thấy vẫn hơi sợ giọng nói của bạn. Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, thấy Quách Thiển Thiển không gọi lại, dù bất ngờ nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu hãy nhanh chóng đến sân bay, nếu may mắn có thể gặp được Lâm Thâm Thâm và Đường Minh Hồng ở quầy soát vé và giữ họ lại, họ đang chuẩn bị cao chạy xa bay đấy.” Đây là tin nhắn của Tôn Diễm vừa gửi cho Quách Thiển Thiển, gửi xong, cô nhìn khắp lượt căn phòng trống rỗng chỉ có mỗi mình cô mà thở dài. Cô cố gắng gửi tin nhắn này với mục đích muốn lấy công chuộc tội, vì cô không tìm được cách nào để bù đắp cho Quách Thiển Thiển, bù đắp cho những lỗi lầm mà cô đã phạm phải.

Lúc này, Quách Thiển Thiển đang ngồi trên taxi đến sân bay. Người lái xe quay đầu lại nói với cô: “Cháu gái, cháu yên tâm đi, đường xá bây giờ rất tốt, chưa đầy ba mươi phút nữa là cháu có thể đến nhà ga T3 của sân bay Bắc Kinh rồi.” Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc thì đột nhiên Quách Thiển Thiển cảm thấy hối hận, cô vội vàng nói: “Bác tài, cháu không muốn ra sân bay nữa, cho cháu quay về ạ.”

“Quay về?” Người lái xe có chút ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô gái qua gương chiếu hậu.

“Dạ vâng, quay về, nhưng không phải là nơi vừa nãy.” Đại chỉ cô muốn nói đến là phòng trọ của cô và Tôn Diễm, cô muốn về nhà, trở về làm Quách Thiển Thiển.

Không thể không thừa nhận Cố Trạch Nặc làm việc rất nhanh, luật sư của anh đã thông báo cho Lâm Thâm Thâm đến ký thủ tục ly hôn. Lâm Thâm Thâm ký tên rất nhanh, sau đó, cô cùng Đường Minh Hồng ra đi và chuyển giao hết và chuyển giao hết các mối quan hệ xã hội lên Quách Thiển Thiển, ngay cả số điện thoại của cô cũng chuyển cho Quách Thiển Thiển.

Cuối cùng, Lâm Thâm Thâm cũng không còn một ngày hai mươi tư tiếng lúc nào cũng phải ở trạng thái “sẵn sàng chiến đấu” nữa. Cô nói với Quách Thiển Thiển rằng cô thật may mắn vì đã vứt bỏ lại cái gánh nặng “làm Cố phu nhân” cho em gái. Cô kể rằng, ngày trước, mỗi lần trong công ty xuất hiện tin đồn Cố Trạch Nặc cặp kè với một nữ sinh nào đó thì tất cả nhân viên trong công ty sẽ liệt kê danh sách một loạt các đối tượng khả nghi, bao gồm cả cô, từ tính cách, học lực, thậm chí số đo ba vòng, họ cũng đem ra so sánh. Áp lực vô hình này khiến cho Lâm Thâm Thâm không thể thở nổi, cô không phải siêu nhân, đương nhiên không thể có cùng lúc ba bằng đại học và một bằng tiến sĩ như Cố Trạch Nặc, cô cũng không có thân hình siêu mẫu một mét tám như một cô người mẫu mà công ty anh từng hợp tác làm quảng cáo, cô lại càng không có thói quen chăm chút tỉ mỉ, chu đáo cho tổng giám đóc như thư ký Lý Mạn, và đương nhiên cô lại càng không phải là một “nữ công gia chánh” chuyên ở nhà nấu cơm, giặt giũ, “nâng khăn sửa túi” cho chồng.

Những kẻ ngồi lê đôi mach ấy còn suýt đem cả mẹ của Cố Trạch Nặc ra để so sánh, đương nhiên nếu họ muốn so sánh, Lâm Thâm Thâm lập tức giơ hai tay đầu hàng, cho dù cô có ăn kiêng để giữ dáng, cố gắng chăm sóc da dẻ hay học thạc sĩ, tiến sĩ, chịu đựng tất cả thì cũng không thể sinh một đứa con cho nhà họ được.

Sau vài tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Song Lưu, Thành Đô. Trước khi lên xe du lịch, cô kéo Đường Minh Hồng đến phố đi bộ Xuân Hy ăn một bát mì lạnh và bánh sủi cảo. Ở phố đi bộ này có những món ăn với tên gọi rất hay. Thực ra gọi bằng tên gì thì cũng chỉ là một cái tên, chúng ta gọi thứ đó là tuổi trẻ, quá khứ, hay một cái tên nào khác của thời gian, chẳng qua cũng chỉ là những câu chuyện đặc biệt đã từng xuất hiện trước đây và trong một tâm trạng đặc biệt mà thôi.

Cẩn thận nếm những món ăn được dệt bởi những câu chuyện xưa và những tâm trạng xưa cũ khiến cho cô cảm thấy món ăn càng trở nên đặc biệt. Tuy nhiên, ngay lập tức, làm như vậy thật tốn công, tuổi trẻ của cô, quá khứ của cô như bình hoa đã vỡ, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể hàn gắn lại được.

Ăn xong, Lâm Thâm Thâm đứng dưới bức tượng đồng ở quảng trường Trung Sơn, ngẩng lên nhìn ánh nắng chiếu vào bức tượng, cảm thấy bờ vai thật ấm nóng. Cô gọi điện đường dài cho Quách Thiển Thiển, số điện thoại cũng là số lạ vì cô vừa mua ở một sạp báo gần đây. Cô nói với em gái: “Cuối cùng chị cũng nghĩ thông suốt rồi, tiền thật sự không phải là quan trọng nhất, quan trọng là được giải thoát tâm hồn. Bây giờ chị đang ở bên Đường Minh Hồng, thế nên đã thực sự được giải thoát rồi.”

“Thế ư? Vậy thì chúc mừng hai người.” Quách Thiển Thiển cười lạnh đáp lại chị.

“Chị nhớ có lần em hỏi chị, Đường Minh Hồng đã trả lời em một bức thư, đúng không?” Lâm Thâm Thâm cắn môi.

“Vâng.” Quách Thiển Thiển gật đầu. “Có điều em cũng nói em không biết, không nhìn thấy, cũng chưa đọc được, đúng không?” (Hơi kỳ kỳ ta? Phải là “chị” chứ nhỉ? Thôi kệ để nguyên bản đi)

“Bức thư đó chị đã nhận được và giữ nó, chị sợ làm em bị tổn thương nên không chuyển nó cho em. Trong thư, Đường Minh Hồng nói là em chẳng biết viết thư tình gì cả, hãy cố gắng học viết cho hay rồi có chuyện gì thì tính sau.”

“Vậy bây giờ thì sao? Chị đã làm tổn thương em rồi nên mới nói thẳng cho em biết?” Bàn tay cô nắm chặt chiếc điện thoại.

“Không phải, không phải!” Lâm Thâm Thâm lắc đầu. “Thực ra, cái chị muốn giấu không phải điều này, chị bị bệnh xuất phát từ đâu em biết không? Chính là từ bức thư này. Chị biết, lúc chị nhận được bức thư này và đốt nó đi, ông trời đã báo ứng chị.”

“Đốt ư? Chị nói chị đã đốt rồi ư?” Quách Thiển Thiển bất giác xiết chặt điện thoại, cô cảm thấy chị sắp nói ra những lời không hay chút nào.

Quả nhiên, Lâm Thâm Thâm nói tiếp những lời mà cô đã chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm nay, giọng nghèn nghẹn: “Đúng vậy, trận hoả hoạn năm đó, bố mẹ vì trận hoả hoạn đó mà chết.”

“Chị hết thuốc chữa rồi, Lâm Thâm Thâm!” Quách Thiển Thiển nhắm mắt trong sự rã rời.

“Đúng, chị nghĩ mình đã hết thuốc chữa rồi, nhưng thực sự chị không cố ý. Lúc đố chị đốt lá thư trong cái chậu rửa mặt, không ngờ bố đột nhiên gọi chị, vì hoảng sợ, chị đặt cái chậu với lá thư đang cháy đó xuống dưới gầm giường…” Vô số lần nghĩ tới khoảnh khắc đó, Lâm Thâm Thâm vẫn hận sao mình không chết quách đi.

“Chị đang sợ phải không?” Quách Thiển Thiển không kìm được hỏi lại.

“Đương nhiên là rất sợ, sợ đến nỗi muốn chết. Em có biết lúc ở bên Mỹ,chị đã sống với những ngày tháng như thế nào không?” Lâm Thâm Thâm gật đầu, nước mắt cứ thế trào ra, cô vội vàng đưa tay lên quệt.

“Còn bây giờ thì sao? Chị không sợ nữa ư? Chuyện gì chị cũng dám nói ra rồi sao?” Quách Thiển Thiển cố gắng kìm nén cơn tức giận đang bùng lên, cô thực sự không muốn trách chị, nhưng trận hoả hoạn đó rốt cuộc có được coi là cơn ác mộng của bản thân cô không?

“Chị đã bù đắp cho em rồi mà,” Lâm Thâm Thâm thốt lên.

“Chị bù đắp cho em?” Quách Thiển Thiển hỏi lại bằng giọng rất nhạt, nhạt đến nỗi như có một màn sương bao phủ trước mắt.

“Đúng.” Lâm Thâm Thâm hít một hơi rồi gật đầu. “Ba mươi triệu tệ chị đã để lại toàn bộ cho em, toàn bộ… Hãy coi đó là sự day dứt của chị, là sự bù đắp của chị cho em~”

“Chị còn gì để nói nữa không?” Quách Thiển Thiển cảm thấy môi mình sắp bị cắn rách. “Nếu không còn gì để nói nữa, em cúp máy đây!”

“Đương nhiên có chứ, em đã độc chiếm toàn bộ số tiền thì cũng cần giúp chị một số chuyện chứ.” Lâm Thâm Thâm cố gắng giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh.

Quách Thiển Thiển giận đến mức bật cười. “Chị nghĩ điều này có thể xảy ra sao?”

“Có chứ.” Lâm Thâm Thâm kiên trì nói tiếp. “Vì dù sao đó cũng không phải chuyện của chị, mà là mẹ chồng chị, mẹ của anh Cố Trạch Nặc.”

“Em không thể giúp chị được.” Quách Thiển Thiển nói rất dứt khoát.

Lâm Thâm Thâm đã dự cảm trước là em gái cô sẽ nói như vậy, nên cô nhanh chóng nói tiếp: “Giúp hay không là do em tự quyết định.”

“Chị nói xong chưa? Vậy em cúp máy đây.” Mặc dù nói thế nhưng Quách Thiển Thiển không dám ngắt điện thoại trước, vì trong thâm tâm, cô ý thức được rằng, có lẽ đây là lần cuối cùng mình và chị nói chuyện với nhau.

“Em nói đúng, yêu thật lòng rất quan trọng, tình cảm chân thật rất quan trọng, chị có Đường Minh Hồng rồi còn cầu xin gì nữa chứ?” Sau đó bên tai cô là những âm tút tút của điện thoại bị ngắt, chính cô chủ động ấn vào nút đỏ vì cô không thể nào nói tiếp được nữa, nói những lời làm tổn thương Quách Thiển Thiển đồng nghĩa với việc làm tổn thương chính mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương