“Chuyện ngoài ý muốn”, trong từ điển của Sử Khải, không bao giờ anh nghĩ mình phải để ý đến “đại danh từ” này, nó giống như tình yêu giữa anh và Vương Chuẩn vậy. Nhưng hôm nay, không hiểu vì thời tiết hay vì tâm trạng, cũng không biết có phải vừa uống cốc trà sữa có hương vị mà Vương Chuẩn thích hay không mà bất giác anh nhớ đến cô ta. Thế nên trên xe buýt, Sử Khải hết lần này đến lần khác gọi vào số máy của Vương Chuẩn, mặc dù lần nào cũng nghe thấy một giọng nói ngàn năm không đổi: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Nhưng anh muốn nói: “Anh rất nhớ em.”

Anh rất muốn nói: “Anh vô cùng, vô cùng nhớ em, em có biết không?”

Anh rất muốn nói với cô: “Vương Chuẩn, em đang ở đâu? Anh thực sự rất nhớ em!” Nhưng khi anh sắp phải xuống xe, anh không nhớ mình đã nói với chiếc điện thoại bao nhiêu lần những lời mà có nói cũng vô tác dụng: “Vương Chuẩn, tại sao em lại tắt máy? Tại sao em lại rời xa anh? Em để mặc anh như vậy sao?”

Có phải vì sắp đến điểm dừng nên xe buýt đi rất chậm, rất chậm, Sử Khải muốn gào khóc trước màn hình điện thoại, nhưng đôi mắt khô khốc của anh không thể khóc nổi. Anh xuống xe, ngẩng đầu, cuối cùng, anh nhận ra cả thế giới này chỉ thuộc về mỗi mình anh.

Có lẽ do thời tiết, cũng có lẽ là do tâm trạng, tiệm cà phê hôm nay vắng vẻ khác thường. Thế nên, Quách Thiển Thiển có thể đứng thẫn thờ ở quầy thu ngân mà không phải chạy đi chạy lại. Sau đó, cô chú ý đến anh, thực ra cô đã chú ý đến cái bóng đang lưỡng lự trước cửa tiệm của Sử Khải, hình như anh không dám bước vào, cũng không nỡ rời đi.

Cuối cùng, cả người anh dựa vào cánh cửa kính khiến tất cả nhân viên và khách hàng trong tiệm cà phê chú ý, thế nên Quách Thiển Thiển đã bước đến mở cửa, gọi anh vào trong. Anh ngước mắt lên, miệng nở nụ cười áy náy. “Xin lỗi, chân tôi bị tê.” Anh chưa dứt lời thì cả người ngã nhào xuống đất, nói ngắt quãng: “Thật sự xin lỗi, Quách Thiển Thiển, cô có thể kéo tôi dậy không?”

“Tôn Diễm!” Quách Thiển Thiển vội vàng gọi bạn, cô biết một mình cô chẳng thể nào kéo nổi con người này, nhưng vẫn muốn giúp đỡ anh. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Tôn Diễm, họ cũng kéo được Sử Khải vào ngồi trên xô pha.

“Thiển Thiển, để tớ đi rót cho anh ta cốc nước nhé?” Tôn Diễm quay người đi. Quách Thiển Thiển sau khi gật đầu với cô bạn thì ngồi xuống đối diện với Sử Khải, chống cằm nhìn người con trai trước mặt, đợi anh nói chuyện.

Anh vội vàng giải thích: “Tôi không tới đây tìm Vương Chuẩn đâu.”

“Tôi biết.” Sử Khải nói. Lúc đó, Tôn Diễm đặt cốc nước lên bàn, trước mặt anh, còn Thiển Thiển nói: “Cô ấy đã nghỉ làm ở đây lâu rồi, chắc anh đến là muốn biết tin tức của cô ấy, đúng không?”

“Không phải, không phải, không phải tôi đến để nghe ngóng tin tức của cô ấy, tôi cũng không đến để xin số điện thoại của cô ấy.” Sử Khải giải thích. “Tôi đã hoàn toàn quên cô ấy rồi.”

“Thật không?” Tôn Diễm khoanh tay nói với giọng không tin.

Quách Thiển Thiển vẫn nhìn anh từ nãy, nói: “Vậy anh đến vì cái gì? Tại sao anh lại đến đây? Còn đứng trước cửa tiệm lâu thế làm gì?”

Sử Khải nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi đến để nói với cô, tất cả là do tôi, chính tôi bắt ép Đường Minh Hồng giúp đỡ tôi. Cô cũng biết đấy, cậu ấy rất có nghĩa khí, cô cũng biết là cậu ấy rất thích cô.”

“Anh thật sự đã quên Vương Chuẩn sao?” Cô không để ý đến những lời anh nói. Bầu trời chiều của một ngày đầu mùa hè sao nhiều mây thế, cảnh vật khiến người ta cảm thấy cô đơn, hoang mang. Sử Khải cúi đầu không nói.

“Cho tôi xin điếu thuốc!” Anh ngẩng đầu nhìn Quách Thiển Thiển, giơ tay sờ túi áo ngực, phát hiện bao thuốc đã không còn điếu nào.

Quách Thiển Thiển chưa kịp nói với anh là chỗ này không được hút thuốc lá thì Tôn Diễm đã đưa điếu thuốc màu trắng cho anh.

Cô ngoảnh mặt nhìn Tôn Diễm với vẻ nghi ngờ. Tôn Diễm liền đỏ bừng mặt, giải thích: “Tớ vừa xin được của khách.”

Sử Khải đón lấy điếu thuốc, anh nhìn hai cô rồi rít một hơi nhưng bị sặc thuốc. Anh nhăn mặt ho xong, nói: “Quách Thiển Thiển, tôi muốn nói với cô một chuyện.”

Quách Thiển Thiển lo lắng ngẩng đầu. “Không cần đâu, điều anh muốn nói thì tôi biết rồi, còn điều tôi muốn nói là, anh thật sự từ bỏ được cũng tốt.” Cô nói xong bỗng bật cười. “Chắc anh nghĩ tôi rất lắm chuyện, rất lắm lời, đúng không?”

Sử Khải che miệng cười, gật đầu, tỏ vẻ ngây thơ. “Đúng thế!”

“Hả?” Quách Thiển Thiển kinh ngạc há hốc miệng, rồi đấm thùm thụp vào vai anh. “Tôi phát hiện ra anh hài hước hơn Đường Minh Hồng nhiều!” Thực ra, không chỉ hài hước, tính cách của Sử Khải cũng được coi là tốt, tâm hồn lương thiện, mặc dù có hơi yếu đuối nhưng ít nhất anh cũng có một số điểm rất đẹp, rất đáng yêu.

“Rất đẹp, rất đáng yêu, rất ấn tượng” là những từ đang được thốt ra từ miệng Lâm Thâm Thâm. Cô đang nhiệt tình khen ngợi mẹ chồng, ngoài ra còn kèm theo rất nhiều động tác cơ thể như hai cánh tay múa may, nâng lên hạ xuống, ngón tay như vẽ thành hoa lan: “Tấm lòng nhân đức của mẹ đúng là thể hiện từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong đấy ạ.”

“Thâm Thâm, con thật khéo ăn nói!” Bà Trần Thục Dung mặt vẫn tỉnh bơ, chỉ nho nhã giơ tay lên đập nhẹ vào mu bàn tay của con dâu. “Con cũng có công mà, con đã quyên góp chiếc túi cao cấp với số lượng có hạn ấy cho buổi từ thiện, khiến người mẹ như ta cảm thấy được an ủi!”

“Mẹ, mẹ đừng nói thế, thực ra tất cả mọi chuyện con làm đều ảnh hưởng từ mẹ. Mẹ luôn rất nhiệt tình làm từ thiện, huống hồ đây là chiếc túi mà mẹ tặng con. Sau đó, con phát hiện ra, phong cách thiết kế cao cấp như vậy phải phù hợp với từng người, chiếc túi này phải tương xứng với người có khí chất như mẹ mới đúng!” Cô cười nhạt, tuy nhiên khuôn mặt đó đang bị nụ cười giả tạo giày vò. “Còn con, thật sự không xứng đáng chút nào!”

Mặc dù khoé miệng mỏi nhừ vì cười, nhưng cô vẫn phải kiên trì đến cùng. Cô chắc chắn mình cười nhiều đến nỗi méo cả mặt rồi, thế nên lúc về đến nhà, cô lập tức quẳng đôi giày cao gót vào một góc, cởi hết quần áo, sau đó mở cửa nhà tắm, trước mặt Quách Thiển Thiển đang ngâm mình trong bồn tắm, côcũng nhanh chóng bước vào bồn.

“Em biết không? Chị có thể từ bỏ mọi thứ ở đây, chỉ có một thứ không nỡ bỏ là chiếc bồn tắm này thôi.” Cô ngoi đầu từ dưới nước lên, cả người thoải mái ngâm trong bồn tắm rồi nhìn Quách Thiển Thiển đang nhắm mắt mơ màng mỉm cười.

Quách Thiển Thiển nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay trần mịn màng của Lâm Thâm Thâm, đầu hơi nghiêng còn bàn chân thì đặt lên thành bồn tắm, ngón chân thò lên mặt nước và khuấy nước nghịch ngợm.

Lâm Thâm Thâm bỗng cảm thấy rằng hoá ra, cảm giác có em gái ở bên cạnh mới thoái mái và thanh thản biết bao! Nhưng hai người họ còn chưa thoái mái được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa lách cách ngoài phòng khách. Ngay sau đó, Lâm Thâm Thâm vừa hay lặn xuống nước trốn thì Cố Trạch Nặc bước vào phòng tắm. Anh mở cửa, nói: “Anh biết ngay mà, cứ về đến nhà, việc đầu tiên em làm là nằm ngủ trong bồn tắm.”

“Vâng, đúng vậy, em luôn có thói quen này mà.” Quách Thiển Thiển vội vàng cười đáp lại, sau đó tỉ mỉ kiểm tra bong bóng nổi trên mặt nước và xem cơ thể mình có hoàn toàn che được cơ thể chị hay không, đồng thời thầm rủa: “Hãy đi làm việc của anh đi chứ!”

“Ừm, đang lúc anh có hứng thú, chúng ta tắm chung nhé!” Nói xong, Cố Trạch Nặc bắt đầu cởi khuy áo.

“Này này này!” Quách Thiển Thiển vội vàng ngăn lại, vừa nói rất nghiêm túc nhưng cũng vừa lấy lòng: “Em biết anh có tiền, biết anh có thân hình chuẩn, biết anh rất đẹp trai, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể đối xử với em theo kiểu “cần thì vẫy tay gọi đến, không cần thì phẩy tay xua đi”. Cho dù chúng ta đã kết hôn nhưng trong hôn nhân cũng có án phạt dành cho việc cưỡng hiếp và khiếm nhã đấy nhé!”

“Em nói hay lắm!” Cố Trạch Nặc gật đầu, ngừng động tác, cũng ngừng làm việc mà từ trước đến nay vẫn thường xuyên làm với Lâm Thâm Thâm, hoặc thường xuyên làm thế để trêu chọc cô. Anh cười khổ. “Em có nhớ hôm nay là ngày gì không? Em tắm xong rồi cùng anh đến một nơi!”

“Rõ ràng chồng chị về, sao chị lại lặn xuống nước như đang làm việc xấu thế hả?” Đợi Cố Trạch Nặc khép cửa, Lâm Thâm Thâm mới từ phía sau người Quách Thiển Thiển nhô đầu lên. “Mà này, phòng tắm nhà chị là phòng tắm công cộng đấy à? Sao lại có người ra vào vô tư thế hả?”

“Em không lên tiếng, không ai bảo em bị câm đâu, ngốc ạ!” Lâm Thâm Thâm khẽ dìm đầu Quách Thiển Thiển xuống nước, đương nhiên động tác rất nhanh. “Chị sợ em không nín thở được nên mới chủ động lặn xuống, còn nữa, lát nữa em đi hay chị đi?”

“Hả? Đương nhiên là chị đi chứ! Chắc chắn anh ấy có nhiều lời muốn nói với chị, với một Lâm Thâm Thâm thật sự. Nếu em đi, em sợ sẽ bị lộ tẩy mất!” Quách Thiển Thiển kinh ngạc há hốc miệng, còn chảy cả nước miếng. “Biểu hiện của em vừa nãy có phải rất tuyệt không?”

“Đúng vậy, chính vì vừa nãy em thể hiện rất tuyệt, thế nên lát nữa em đi nhé!” Lâm Thâm Thâm dường như đoán được Cố Trạch Nặc muốn nói gì với mình, nhưng cô không muốn nghe nên mới bảo em gái đi nghe giúp.

“Chị, rốt cuộc chị có nghe rõ lời em nói không đấy?” Quách Thiển Thiển khẽ lay cánh tay chị gái.

“Đương nhiên chị nghe rõ, ý của chị là em đi đi, một Quách Thiển Thiển muốn đóng giả Lâm Thâm Thâm mà chẳng có chút kinh nghiệm hoặc không trải qua thử thách thì làm sao có thể được/ Chị tin em mà!” Lâm Thâm Thâm tỏ vẻ bình tĩnh và khẳng định gật đầu với em gái. Cho dù Cố Trạch Nặc có nói hết sự thật, cho dù em gái cô biết, cô cũng cảm thấy không sao, vì ít nhất, người trước mặt cô là em gái của cô. “Lát nữa, chị sẽ thu dọn tất cả mọi thứ ở đây rồi trở về nhà em, em nhớ sáng mai là ngày đầu tiên mạo danh chị đến công ty làm việc, nhất định phải nhớ lời dặn của chị đấy!”

“Em biết rồi, biết rồi!” Quách Thiển Thiển mân mê dái tai, muốn kiểm tra xem rốt cuộc những lời dặn dò của chị có làm tai mình bị mòn đi chút nào không. “Em mang máy tính xách tay lên mạng trong tiệm cà phê, tất cả email công việc đã gửi cho em vào một hòm thư riêng, sau khi xử lý xong phải gửi lại cho chị, hơn nữa…”

“Hơn nữa…” Lâm Thâm Thâm ghé sát tai em gái, nhẹ nhàng nhưng nhấn mạnh. “…nhất định phải nhớ lời chị dặn, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì chắc chắn không sai!”

Xe ô tôt lướt như bay trên con đường rộng thênh thang. Quách Thiển Thiển nhìn ánh đèn hai bên đường vụt qua trước mắt, nhìn những toà nhà cao tầng như những chiếc hộp bê tông cốt thép màu đen xếp xen kẽ trong thành phố. Ánh đèn toả ra từ những căn hộ, cái sáng cái tối, cái xa cái gần như những ngôi sao đêm lấp lánh.

Cố Trạch Nặc đang lái xe, không nói câu nào, thế nên Quách Thiển Thiển cũng yên lặng trong vui vẻ.

Sau khi anh dừng hẳn xe mới quay đầu lại nói với cô rằng đã đến nơi rồi. Tiếp đó, anh để cô một mình xuống xe, còn anh chạy trước trên con đường dài thắp đầy những ánh đèn màu tím lạnh, hàng bạch dương hai bên đường thẳng tắp, những cơn gió thổi lá cây xào xạc.

Cuối con đường là một hồ nước nhân tạo rất rộng, Quách Thiển Thiển bước đến bậc thang trải đá cuội bên hồ và ngồi xuống. Cố Trạch Nặc cũng chậm rãi bước đến từ phía sau cô và ngồi xuống cạnh cô.

“Lâm Thâm Thâm, hình như em rất vui?” Hai bàn tay anh nắm chặt.

“Em không nên vui à?” Quách Thiển Thiển nheo mắt nhìn anh. Anh mặc chiếc quần ngố màu trắng. “Anh mặc chiếc quần đắt như thế này, màu trắng lại dễ bẩn mà còn ngồi dưới đất thế sao?”

“Dù sao cũng không bắt em giặt.” Anh mỉm cười, sau đó quay đầu lại. “Anh muốn cho em biết thế giới của anh.”

“Hơn hai mươi tuổi đã có một gia sản kếch sù, tài năng nở rộ, làm được rất nhiều dự án cho công ty và cũng trải qua những thời khắc lãng mạn với biết bao cô gái, đúng không?” Quách Thiển Thiển nói một mạch những điều chị cô đã giới thiệu về anh cho cô biết. Cô vừa dứt lời, Cố Trạch Nặc bật cười. “Lâm Thâm Thâm, anh thật sự không ngờ, hoá ra em lại quan tâm đến anh như vậy!”

“Em là vợ anh, sao lại không quan tâm đến anh chứ?” Quách Thiển Thiển thay chị gái gật đầu trả lời như một lẽ đương nhiên.

“Nhưng em cảm thấy anh đã từng có một người vợ là em sao?” Anh hỏi vặn cô.

“Anh nói gì vậy?” Quách Thiển Thiển dường như không dám tin vào tai mình. “Anh nói lại lần nữa xem nào!”

“Đừng nói với anh là vì hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, thế nên em mừng đến phát điên, giả vờ ngây thơ, muốn diễn kịch trước mặt anh và diễn trò yêu đương đấy nhé!”

“Ý anh là, hàng ngày chúng ta đều giả vờ ân ái trước mặt người khác sao?” Mắt Quách Thiển Thiển càng mở to hơn.

“Không phải ai khác, là mẹ anh, là mẹ chồng của em.”

“Vì thế, bây giờ không cần đóng kịch nữa, tại sao anh lại gọi em ra đây?” Ngón tay Quách Thiển Thiển xoè ra, giọng nói của cô khá gay gắt, bản thân cô cũng đang tức giận thay chị. Cô không bao giờ có thể ngờ rằng mối quan hệ của họ lại như vậy, tại sao Lâm Thâm Thâm không nói rõ, không kể hết cho cô biết?

Cô không biết mình sẽ phản ứng thế nào với tình hình hiện tại, cô cũng ý thức rõ, mình cũng không thể có bất cứ phản ứng nào. Còn Cố Trạch Nặc cũng phát hiện ra ánh mắt của người phụ nữ trước mặt không giống thường ngày. Sự ngạc nhiên của cô khiến anh nghi hoặc, sự tức giận của cô khiến anh không hiểu nổi, sự buồn bã của cô khiến anh cảm thấy khó chịu.

Cố Trạch Nặc im lặng, vẻ mặt anh rất bình thản nhưng trong lòng lại dậy sóng. Chắc chỉ là giả thôi. Kỹ thuật diễn xuất của cô ấy luôn xuất sắc thế cơ mà. Cô ấy không yêu mày đâu, cô ấy chỉ yêu tiền thôi. Mà hôm nay cô ấy lại nghĩ ra được trò gì rồi? Cô ấy còn có trò gì nữa đây?

Khoé môi để lộ nụ cười đau khổ, anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, cũng chỉ có mình anh ngốc nghếch mới nhớ ngày đầu tiên họ quen nhau. Rõ ràng cô ấy chẳng nhớ gì, chắc chắn cô ấy có ý đồ khác, chắc chắn là thế.

Vì nghĩ như thế, Cố Trạch Nặc quay mặt, chẳng thèm nhìn Quách Thiển Thiển nữa, cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lấy ra môt hộp trang sức bằng nhung đen trong túi, giơ lên trước mặt cô. “Chuyện chiếc túi lần trước của mẹ, em xử lý rất tốt, đá hồng ngọc này được không?” Anh dúi chiếc hộp vào tay cô. “Anh không bao giờ đối xử tệ với người làm được việc, có điều, em đã nhận được phần thưởng thì tự bỏ tiền thuê taxi về nhé!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương