Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, có nhiều khi, Quách Thiển Thiển cảm thấy giữa cô và Đường Minh Hồng thì cảm giác lực bất tòng tâm hình như chiếm quá nhiều. Gửi tin nhắn cho anh, nhưng không thấy anh trả lời, cô cảm thấy chán nản, chẳng biết làm thế nào, cũng chẳng thể ngồi yên, thế là cô gọi điện cho anh. Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cô lại không biết nên nói gì, thế là sau hai, ba câu đã cúp máy.

Nơi làm việc của Đường Minh Hồng là CDB* ở phía đông thành phố. Sàn nhà lát những tấm đá lớn màu trắng xám phối hợp với đại sảnh cao, rộng mang lại cảm giác rất sang trọng, trang nghiêm. Trong toà nhà có khoảng hơn mười thang máy lúc nào cũng hoạt động, “nhả ra” những nhóm người sống nghiêm túc hoặc hồ đồ trong cái xã hội phức tạp, xô bồ.

(*). CBD là viết tắt của Central business development – Trung tâm tài chính và kinh doanh.

Quách Thiển Thiển gửi tin nhắn, chỉ vài phút nữa thôi là anh lên đến tầng cao nhất. Bước đi khá gấp gáp, hơi thở hổn hển, ánh mắt anh không giấu được niềm hân hoan. “Sao em lại đến đây? Sao nói đến là đến thế?” Bây giờ đang giờ làm việc, Đường Minh Hồng mặc bộ com lê màu xanh tối phối với chiếc áo sơ mi trắng muốt và chiếc cà vạt màu xanh thẫm.

Rất ít khi nhìn thấy anh ăn mặc lịch sự như thế này, Quách Thiển Thiển nghĩ, Đường Minh Hồng mặc com lê quả là đẹp trai, trong phút chốc, hình như tim cô đập nhanh hơn. Anh đang toát mồ hôi, vội vàng nới lỏng cổ áo, để lộ cái cổ đang đỏ lên, khuôn mặt cũng ửng đỏ. “Thời tiết hôm nay nóng thật đấy!”

Quách Thiển Thiển nhìn anh, không nói gì mà chỉ bật cười. Anh cười hì hì. “Thiển Thiển, em đừng có cười. Em cười rất đẹp, em nên biết là lúc em cười cuốn hút lắm đấy, thế nên nụ cười của em là sự cuốn hút “chết người” với anh. Anh sẽ muốn hôn em, đáng tiếc, bây giờ đang ở công ty, giữa thanh thiên bạch nhật.”

“Được rồi.” Cô đáp rồi thu lại nụ cười, mặt nhăn lại.

Đường Minh Hồng thấy thế lại năn nỉ. “Thế thì không được, em không cười, anh lại nghĩ rằng em đang giận anh, mà anh không muốn em giận anh, nên em hãy cười đi nhé!”

Quách Thiển Thiển gõ gõ vào trán anh, vẻ mặt giận dỗi. “Ý anh là em chỉ có thể mỉm cười, không được cười thành tiếng chứ gì?” Sau đó, cô giơ tay nhìn đồng hồ. “Công việc của anh có bận không? Chúng ta còn mấy phút nữa?”

Đường Minh Hồng ngại ngùng bóp trán. “Nhận được tin nhắn của em, anh đang họp nhưng vẫn chuồn ra ngoài, có điều anh dặn đồng nghiệp rồi, có người hỏi thì bảo anh đi vệ sinh.”

“Đi vệ sinh?” Cớ này có lẽ rất hay dùng đến. Quách Thiển Thiển gật đầu. “Vậy bây giờ anh nên vào rồi đấy.”

“Em có chuyện gì à?” Đường Minh Hồng nắm cổ tay cô không muốn buông ra.

“Em chẳng có chuyện gì cả, chỉ là đi ngang qua, muốn đi lên gặp anh thôi.” Vương Chuẩn hẹn Quách Thiển Thiển đi ăn cơm, chỗ hẹn rất gần đây và cô cố tình đến trước thời gian hẹn rất sớm.

“Ồ!” Anh cười, nói. “Thực ra anh còn một lúc nữa, anh nói với đồng nghiệp là anh phải hút một điếu thuốc nữa!”

Toà nhà này rất cao, đứng trên tầng cao nhất có cảm giác như căn phòng đang bị gió thổi làm cho chao đảo. Quách Thiển Thiển chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt anh và nghĩ ngợi, tình cảm của họ có phải cũng giống như vậy không? Lắc lư, chao đảo đã bao nhiêu năm rồi.

“Toà nhà to lớn này có thể bị sập không nhỉ?” Quách Thiển Thiển hỏi anh, bây giờ cô rất quan tâm tới chuyện này.

“Làm sao mà sập được?” Đường Minh Hồng đột ngột bước đến ôm lấy cô. “Thiển Thiển, anh hôn em được không?”

Quách Thiển Thiển ngẩn người trong giây lát rồi nói: “Không được!” Hai chữ “không được” của cô thốt ra thật dịu dàng, không hề dứt khoát, vừa trần đầy ý từ chối nhưng cũng vừa chào đón.

Anh cúi xuống, cô lặng lẽ tránh, anh đợi một lát, sau đó hôn vào trán cô, hít lấy mùi hương trên gương mặt cô, hỏi khẽ: “Thiển Thiển, có phải chúng ta đang yêu nhau không? Sao lúc nào em cũng cứng nhắc thế?”

“Cứng nhắc?” Quách Thiển Thiển vô tình ngẩng lên, khoé môi cô lập tức chạm vào má anh, cô vội quay mặt tránh né, lòng dạ rối bời.

“Em có vấn đề gì về cơ thể à? Em có thể nói cho anh nghe mà, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.” Đường Minh Hồng ngập ngừng. “Yêu em, ở bên em, anh không thể kiềm chế được quyến luyến, muốn tiếp xúc thân mật, nhưng chúng ta lại…”

“Em biết rồi.” Ngón tay cô chạm vào bờ môi anh, ngăn anh nói tiếp, chỉ gật đầu khe khẽ. “Em hiểu, anh không cần phải nói. Em quả thực có một số vấn đề cần giải quyết.” Những từ như “dè dặt”, “thuần khiết” dù sao cũng không thể che giấu được những hành động có chừng mực và giữ khoảng cách trong suốt bao nhiêu năm qua của cô với anh.

Đường Minh Hồng còn muốn nói gì đó nhưng cô đã nhanh chóng rời tay khỏi môi anh. “Anh hãy tin em, hãy cho em một chút thời gian, sẽ nhanh thôi, thật sự sẽ rất nhanh thôi.” Nói xong, Quách Thiển Thiển kiễng chân lên, chủ động hôn vào trán anh, sau đó quay người chạy đi.

Quách Thiển Thiển không ngờ rằng, lúc ở chỗ Đường Minh Hồng, thời gian trôi qua quá nhanh, bởi vì cô không phải chờ đợi lâu, rồi cũng chỉ nói với anh vài câu đã quay người bỏ đi. Lúc này cô đang ngồi trong nhà hàng chat với chị gái qua điện thoại. Cô thật sự rất hiểu Đường Minh Hồng, giữa nam và nữ, ai mà không có ham muốn chiếm hữu?

Lâm Thâm Thâm dường như rất kinh ngạc khi nghe nói đến chuyện này. “Hai người chưa bao giờ làm chuyện ấy à?”

“Chuyện gì cơ?” Quách Thiển Thiển cầm điện thoại đỏ mặt đáp.

“Chuyện ấy, quan hệ ấy.” Lâm Thâm Thâm nhẹ nhàng gõ mấy chữ.

Quách Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý đến người đang ngồi một góc là cô, mới tiếp tục chat về chủ đề “không lành mạnh” này: “Chị cũng mặt dày đấy nhỉ, chị tưởng ai cũng như chị và Cố Trạch Nặc à? Không đâu, thực sự bọn em không có chuyện đó. Còn chị, chắc xa người đàn ông đó thì không sống nổi nhỉ?”

“Ặc, bao nhiêu năm rồi mà chưa lên giường, thế mà cũng được gọi là yêu à?” Lâm Thâm Thâm quả thực không ngờ, mình và em gái lại có thể nói về vấn đề nhạy cảm này tự nhiên đến vậy. “Chị thấy không phải em có vấn đề mà chắc chắn là Đường Minh Hồng có bệnh, kiểu như bệnh liệt dương ấy, nên mới không đòi hỏi như thế chứ!”

Quách Thiển Thiển bặm môi, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động rồi than thở: “Xem ra đúng là Đường Minh Hồng thiếu trình độ ở cái vụ ấy rồi, đành phải thỉnh giáo anh rể Cố Trạch Nặc vài chiêu xem làm thế nào để trở nên dũng mãnh vô song, oai phong lẫm liêt, thiên hạ vô địch!”

Lâm Thâm Thâm đọc xong, kêu lên oai oái, mắng em gái là con nhỏ chết tiệt. “Chị cô đang bực, ngứa mồm ngứa miệng đến mức muốn xé xác ai đó thành năm mảnh đây!”

Quách Thiển Thiển vội cười, xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, trên người em chẳng có mấy thịt, bà chị tốt bụng có thương thì để lại cho em một ít.

Vương Chuẩn bước vào nhà hàng, đi vài bước đã nhìn thấy Quách Thiển Thiển. Quách Thiển Thiển đang cúi đầu, cười ngốc nghếch rất thoải mái. Cô ta nhanh chóng bước đến, quẳng chiếc túi MiuMiu mới mua lên ghế, cầm thực đơn rồi ra vẻ chủ nhà, nói: “Cậu chưa gọi món à? Cậu muốn ăn gì?”

“Ờ.” Quách Thiển Thiển lúc này mới ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, vội ngồi thẳng người. “Tớ thế nào cũng được!”

Vương Chuẩn bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm, cảm giác nhạt nhẽo, nhìn thực đơn rồi ngẩng lên hỏi Thiển Thiển: “Cậu muốn uống rượu gì?”

Quách Thiển Thiển nhìn cốc nước chanh đã cạn của mình, lắc đầu. “Tớ không biết uống rượu.”

“Thế thì học đi!” Vương Chuẩn gập cuốn menu, gọi rượu vang rồi gọi rất nhiều món.

“Ờ.” Quách Thiển Thiển đáp lại, khách đành phải gật đầu theo ý chủ thôi.

“Thiển Thiển, tớ hẹn cậu ra ăn cơm chắc câu bất ngờ lắm hả?” Khi thức ăn được bày kín mặt bàn, Vương Chuẩn dường như không muốn ăn gì, chỉ cầm đôi đũa gảy qua gảy lại thức ăn ở các đĩa.

“Không.” Quách Thiển Thiển lắc đầu. “Sao cậu lại nói vậy?”

“Thực ra bọn mình cũng không thân nhau lắm, quan hệ cũng không phải tốt đẹp, có lúc tớ rất ghét câu, vì cậu và Tôn Diễm rất thân nhau. Tớ biết, các cậu đều coi thường tớ, ghét tớ, không muốn chơi với tớ. Bây giờ không phải đi làm nữa, vì có nhiều thời gian rảnh rỗi nên tớ mới cảm thấy mình chẳng có bất cứ một người bạn nào.” Cô ta tuỳ tiện gắp một ít thức ăn bỏ vào miệng, nhai trệu trạo. “Thế nên tớ mới nhớ đến cậu, có lẽ chỉ là để gặp nhau, nói chuyện vài câu cũng được.”

Quách Thiển Thiển không biết nên an ủi bạn thế nào, đành quay sang hỏi: “Cậu không muốn hỏi tình hình của Sử Khải sao?”

“Anh ấy à?” Trong giọng nói của Vương Chuẩn có ý giễu cợt. “Chắc cũng chỉ đau buồn chán nản rồi tìm Đường Minh Hồng tâm sự vài câu, sau đó sẽ lại như bình thường, chơi game thâu đêm suốt sáng, đến quán bar hát hò, không chết đói và cũng chẳng khấm khá lên được!”

Quách Thiển Thiển vừa nghe vừa cúi đầu, ngón tay để dưới gầm bàn đang ra sức vò góc khăn trải bàn.

Vương Chuẩn hiểu rõ Sử Khải như lòng bàn tay và bắt thóp anh rất chính xác. Có phải vì yêu nên mới hiểu rõ, vì hiểu rõ nên mới nắm thả tự do đến vậy? Còn cô thì sao? Rốt cuộc cô có hiểu Đường Minh Hồng không mà chỉ biết ngốc nghếch đoán chừng như thế?

”Cậu đang nghĩ gì đấy?” Vương Chuẩn thấy cô không nói gì, gõ đũa vào thành cốc. “Đợi lúc nào cậu nghĩ thông suốt, muốn đổi thằng khác, tớ sẽ giới thiệu cho.”

”Không có gì, không cần đâu.” Quách Thiển Thiển nhún vai lảng sang chuyện khác. “Vương Chuẩn, hôm nay trông cậu rất xinh đấy!” Cô đan hai tay vào nhau, đặt trên bàn ăn.

”Ngày trước tớ xấu lắm à?” Vương Chuẩn hỏi vặn lại.

”Đương nhiên là không, chỉ là hôm nay, trông cậu rất xinh.”

”Thế thì chẳng qua là do ăn mặc thôi.” Vương Chuẩn nói xong, với chiếc túi trên ghế, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút. Cô ta vừa hút thuốc, ánh mắt chơi vơi liếc nhìn Thiển Thiển. “Bây giờ tớ đang rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc!”

”Không phải được sủng hạnh đấy chứ?” Quách Thiển Thiển phát hiện mình rất thích dáng vẻ khi hút thuốc của cô bạn, vừa dễ thương vừa cuốn hút, đương nhiên cũng có thể là vì điếu thuốc trắng nhỏ được kẹp giữa ngón tay thon dài với móng tay sơn đỏ của cô bạn.

”Cậu có biết thế nào gọi là sủng hạnh không? Chỉ nói lung tung!”

Quách Thiển Thiển cười nhẹ. “Ai mà không biết sủng hạnh, không phải hoàng đế và phi tần “tập thể dục” trên giường sao?”

Vương Chuẩn bật cười, ngón tay cầm điếu thuốc áp sát một bên đầu, cứ nghĩ rằng trên đời này chỉ có bản thân là hiểu rõ phong hoa tuyết nguyệt, hoá ra, ai cũng có thể biết chuyện này là thế nào.

Mùi thuốc lá bắt đầu váng vất xung quanh. “Xin lỗi chị, nhà hàng có quy định không được hút thuốc, phiền chị...” Phục vụ bàn đã đứng bên cạnh bàn của họ từ lúc nào, dè dặt mỉm cười nhắc nhở.

”Được rồi, biết rồi.” Vương Chuẩn xua xua tay với người phục vụ, dập tắt điếu thuốc trên chiếc đĩa sứ trắng, sau đó bảo phục vụ mang chiếc đĩa đi. Cô ta ngoảnh mặt lại, đúng lúc nhìn thấy Phương Thạch đang bước đến, khi chỉ còn cách ba bước, cô ta vội vã đứng dậy đón anh ta. “Anh đến muộn đấy nhé!”

”Xin lỗi, anh mua một ít quà cho em, nhưng phải chọn lâu quá!” Phương Thạch một tay ôm eo cô ta, một tay lấy từ trong túi chiếc hộp nhung màu đen.

“Ôi!” Vương Chuẩn vội vàng nhận lấy và mở hộp ra. Sợi dây chuyền với ba viên đá tourmaline màu tím nhạt, kích thước tương đương nhau xếp thành hình hoa mai, xung quanh là những viên đá nhỏ được chạm khắc rất tinh tế đang phát sáng lấp lánh. Ngạc nhiên và vui sướng, cô bạn nũng nịu đấm vào vai Phương Thạch, “Sao anh phải tốn kém thế làm gì!”

“Em thích là được rồi.” Phương Thạch nói như thì thầm bên tai người yêu, rồi quay lại gật đầu với Quách Thiển Thiển. “Xin lỗi, chúng tôi thất lễ trước mặt cô rồi.”

“Ồ, không có gì.” Cô vội vàng lắc đầu, rồi cũng đứng dậy.

“Đây là bạn em, Quách Thiển Thiển. Còn đây là chồng tớ, Phương Thạch.” Khi Vương Chuẩn giới thiệu, Phương Thạch giơ tay ra bắt tay Quách Thiển Thiển rồi nhanh chóng buông ra. Sau đó, anh ta lấy sợi dây chuyền trong chiếc hộp đang ở trong tay của Vương Chuẩn, dịu dàng nói: “Để anh đeo giúp em nhé?”

“Vâng.” Vương Chuẩn ngẩng đầu nhìn vào mắt Quách Thiển Thiển, cười tươi. Phương Thạch vén tóc cô ta lên rồi đeo sợi dây vào chiếc cổ trắng ngần của cô ta. Những viên đá tourmaline tím mát lạnh chạm vào xương quai xanh, vào ngực của cô ta. Cô ta sờ nắn, rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Sau đó, Phương Thạch vừa nhìn theo bóng dáng Vương Chuẩn vừa nói với Quách Thiển Thiển: “Có phải cô ấy vào nhà vệ sinh để ngắm sợi dây chuyền không?”

Quách Thiển Thiển lịch sự cười với anh ta. “Chắc là vậy ạ.”

Sau khi ngồi xuống, Phương Thạch rất tự nhiên xoa tay vào nhau và hỏi: “Cô thấy sợi dây chuyền đó có đẹp không?”

“Đương nhiên ạ.” Quách Thiển Thiển lễ phép gật đầu. “Rất đẹp.”

“Nếu cô Quách thích, tôi cũng có thể tặng cô một sợi.” Nói xong, anh ta nghiêng người về phía trước, bàn tay không khách sáo chạm vào những ngón tay của cô đang để trên bàn.

“Không cần đâu.” Quách Thiển Thiển đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn vẻ mặt không tự nhiên của anh ta rồi rụt tay lại, đưa ra sau lưng.

“Cô Quách, cô đang làm gì vậy?” Phương Thạch cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói cũng to hơn bình thường khiến những khách hàng ngồi xung quanh đều nghe rõ và quay lại nhìn. Vừa nãy thôi, bàn tay bẩn thỉu của anh ta còn sờ mó, thế mà bây giờ đã ung dung nâng ly rượu vang đưa đến miệng, uống một ngụm. “Ghế cô ngồi không thoải mái à? Để tôi bảo phục vụ đổi chiếc khác nhé!”

Quách Thiển Thiển không nói gì, lạnh lùng nhìn bộ mặt vô liêm sỉ của Phương Thạch. Anh ta thấy cô như vậy lại càng thích thú, đắc ý giơ ly rượu về phía cô, mắt mở to, phóng cái nhìn hạ lưu như đang muốn nhìn xuyên thấu vào những đường cong và thân thể mảnh mai của cô.

“Xin lỗi!” Trong lúc hai người đang nhìn nhau thách thức thì một giọng nói xa lạ, trầm thấp xen ngang. “Cô ấy gặp người quen nên đứng dậy chào hỏi thôi.” Chàng trai có vóc dáng cao lớn bước đến, nhân lúc Quách Thiển Thiển quay đầu nhìn cậu ta với vẻ kinh ngạc, cậu ta vội vàng nháy mắt với cô rồi ra hiệu bằng tay khi người cô đang che khuất tầm nhìn của Phương Thạch.

“Ồ, đúng vậy.” Quách Thiển Thiển nhanh chóng phối hợp với cậu ta. “Lâu lắm rồi không gặp anh.”

“Vậy chúng ta đi thôi, không dám làm phiền bữa ăn của quý anh đây.” Trong lúc đưa tay ra nắm tay cô, cậu ta còn bổ xung thêm. “Người và súc sinh làm sao có thể ngồi cùng bàn được chứ?”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Phương Thạch ngồi đó bất động, mặc dù trong lòng vô cùng bực tức nhưng vẫn nhẫn nhịn không nổi đoá lên.

Quách Thiển Thiển cũng phối hợp cần lấy khăn ăn, khẽ lau khoé miệng. “Xin lỗi anh Phương, tôi cảm thấy hơi say, đúng lúc bạn tôi đến đón nên tôi xin phép đi trước, phiền anh nói với Vương Chuẩn một câu nhé!”

“Xin cứ tự nhiên, cô Quách.” Phương Thạch không nhìn cô, ngón tay mân mê ly rượu. Đúng lúc này, Vương Chuẩn cũng từ nhà vệ sinh bước ra. Khi trở lại bàn, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Quách Thiển Thiển và chàng trai lạ cùng sánh bước ra khỏi cửa nhà hàng.

“Sao Thiển Thiển lại đi như vậy?” Ngay cả chào cô ta một tiếng cũng không, cô ta nghi hoặc nhìn Phương Thạch.

“Hừ!” Anh ta nắm chặt chiếc khăn ăn mà Quách Thiển Thiển vừa dùng, ném mạnh xuống đất, đến lúc này, cơn giận ở trong lòng anh ta mới bắt đầu phát tác, mà “thùng trút giận” lại chính là Vương Chuẩn. “Em kết bạn với loại người gì vậy?”

“Sao thế?” Cô ta ngồi xuống cạnh anh ta, đặt tay lên tay anh ta.

“Em xem, ở bên cạnh em là những loại người gì vậy?” Phương Thạch hất tay cô ta ra, chỉ vào mặt cô ta, nước bọt văng tung toé. “Cái cô Quách Thiển Thiển đó, cô ta dám hỏi anh có thể mua cho cô ta một sợi dây chuyền không, thật nực cười, cô ta dám dụ dỗ anh, cô ta coi anh là loại người gì? Đúng là đồ đê tiện!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương