Đừng Tìm Em Darling
Chương 3-3

***

“Uy?” Đào Tử An ngạc nhiên nhấc máy, trên màn hình là một dãy số xa lạ, “Xin chào, tôi là Đào Tử An, xin hỏi ai vậy?”.

“Xin chào, Đào tiểu thư” Bên kia đầu dây vang lên một thanh âm xa lạ, khô khan, phảng phất giọng nói không có chút sinh khí: “Tôi là trợ lý tổng giám đốc khách sạn Kim Lợi, Lí Kì”.

“Vâng.....” Trong lúc nhất thời ĐàoTử An không kịp phản ứng: “Xin hỏi anh gọi là có việc gì?”

Nàng nghĩ nghĩ, khách sạn lớn Kim Lợi khi nào thì có thêm chức vị "trợ lý Tổng giám đốc " này?

“Tôi đại diện cho công ty gọi điện thoại thông báo cho cô, cô còn chưa xin phép cấp trên đã tự ý nghỉ qua mười lăm ngày không đi làm, cũng không đệ đơn xin từ chức, căn cứ vào hợp đồng cô đã ký với khách sạn chúng tôi, cô cần đến gặp quản lý khách sạn giải thích toàn bộ, cũng bổ sung lượng công việc trong khi nghỉ; nếu không đúng hạn trở lại làm việc, chúng tôi đành phải căn cứ quy định của pháp luật, tiến hành khởi tố cô, bởi vì trong bản hợp đồng mà cô đã kí kết với chúng tôi là năm năm......”

Đào Tử An đầu “ong” lên một chút liền tỉnh ngộ, hơn nữa cũng hiểu được người vừa gọi điện thoại chính là do ai ra lệnh.

Cô nghiến răng nghiến lợi mà mắng, Nếp Hề Viễn, con hồ ly giảo hoạt! Vì muốn làm cho tôi trở lại bên cạnh anh, cư nhiên lại sử dụng chiêu này! Thế nhưng còn dám ở trước mặt cô nói mình mất trí nhớ! Hết thảy đều là gạt người! Chết tiệt, vậy mà cô còn tin lời nói dối của con hồ ly tên Nếp Hề Viễn này! (Ôi, hồ ly *chết cười*) Hay cho anh, Nếp Hề Viễn, không phải anh đã mất trí nhớ hay sao? Nếu đã như vậy, cô cũng nên tương kế tựu kế, trở lại bên cạnh Nếp Hề Viễn như anh ta mong muốn, đem mọi uỷ khuất trong quá khứ hết thảy đều đòi lại! Hừ!

Đào Tử An thở phì phì, nắm thật chặt di động trong tay, nghiến răng nghiến lợi rốt cục phun ra vài câu: “Tôi, sáng ngày mai, liền, quay về, khách sạn, giải thích”.

Tiếp sau đó “Ba” một tiếng ngắt máy di động, Lí Kì đang cầm điện thoại sửng sốt một lát, anh có chút dở khóc dở cười.

Mới vừa rồi, Lí Kì nhận được điện thoại của Nếp Hề Viễn, chỉ thị cho anh gọi cho nữ nhân viên đã nhìn lén Nếp Hề Viễn tắm rửa hôm đó, tìm cách khiến cho cô quay lại làm việc.

Như vậy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cho dù Lí Kì cũng không phải một người có lòng hiếu kỳ, tò mò, nhưng hiện tại vẫn nhận ra trong chuyện này có một tia bất thường.

Lí Kì thở dài, hy vọng là anh đã đa tâm, Nếp Hề Viễn hẳn không phải một người đứng núi này trông núi nọ đi? Bằng không anh như thế nào lại làm việc cùng người đó?

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa hừng đông, Đào Tử An đã rời giường rửa mặt, đem toàn bộ quần áo trong tủ mang ra mặc thử, nhưng chính là có thử đi thử lại, cũng chỉ có mấy bộ kia, căn bản hoàn toàn không có cơ hội đắc tuyển.

Cuối cùng, cô bất đắc dĩ lựa chọn bộ trang phục màu trắng khá bảo thủ, trang điểm nhẹ nhàng, vừa lòng nhìn vào gương, tự cổ vũ cho chính mình.

Cố lên nào, Đào Tử An! Trải qua cả đêm lo lắng, ngày hôm nay tâm tình của cô thật tốt, cô trước kia nghĩ sẽ không nhìn lại Nếp Hề Viễn bởi cô hận hắn ta đã ruồng bỏ cô! Rốt cuộc, hận vẫn cứ hận, nhưng chỉ mình cô biết, mình vẫn còn rất yêu Nếp Hề Viễn, điểm này cô không phủ nhận, cũng không cách nào thay đổi.

Nếu hiện tại Nếp Hề Viễn xuất hiện trước mắt cô, còn tỏ ý muốn cô trở lại bên cạnh hắn, vậy lý do gì cô phải từ chối? Dù sao cha Nếp Hề Viễn cũng không ở Đài Bắc, như vậy cũng không thể ngăn cô đối với Nếp Hề Viễn..... hắc hắc, hạ độc thủ.

Đào Tử An tự nhận chính mình chẳng phải người có tấm lòng thiện lương, có cừu oán tất sẽ báo, không thể làm một nữ nhân yếu đuối, hậu thuẫn lớn nhất của cô chính là lòng kiên cường.

Cô suy nghĩ cả đêm nên dùng cách gì đối phó Nếp Hề Viễn, kết luận chính là, cô phải ăn miếng trả miếng! Quá khứ, Nếp Hề Viễn đã vô tình mà ruồng bỏ cô,như vậy hiện tại cô muốn nghĩ biện pháp khiến Nếp Hề Viễn yêu thương cô, dụ dỗ anh ta lên giường, sau đó lại hung hăng vứt bỏ anh ta giống như năm đó!

Đào Tử An bất giác thở dài, kỳ thật chính cô cũng phải thừa nhận dùng phương pháp này quá ngây thơ, chính là cái đầu của cô vốn đã không linh hoạt, sáng suốt, một khi gặp tên Nếp Hề Viễn hỗn đản kia lại càng thêm mơ hồ; đây chính là biện pháp duy nhất mà cô suy nghĩ cả đêm để có thể trở lại bên cạnh anh ta, hung hăng giáo huấn anh ta một trận, quả thật trừ bỏ kế này, cô thật sự không nghĩ ra thủ đoạn nào khác để trả thù”

Dù sao, tâm ý Đào Tử An đã quyết, cho dù Nếp Hề Viễn mất trí nhớ là thật hay giả vờ, cô cũng không tin, một nam nhân đối với việc cô tự nguyện ngả vào lòng mình mà vẫn không loạn, trừ phi là Liễu Hạ Huệ.....

Trong lúc bị người ta so sánh với “Liễu Hạ Huệ”, Nếp Hề Viễn ngồi trong văn phòng đột nhiên hắt xì một cái, Nếp Hề Viễn ngẩng đầu hướng Lí Kì, ý bảo anh ta tiếp tục công tác báo cáo.

“Kết quả báo cáo quý này từ phòng tài vụ tôi đã xem xong, số lượng khách coi như ổn định, nhưng là chúng ta vẫn cần thu hút nhiều khách hàng mới, doanh thu quý này so với năm trước có tăng lên, nhưng là vẫn không đáng kể.....”

“Từ từ” Nếp Hề Viễn cắt ngang lời nói của Lí Kì, như là nghĩ đến vấn đề gì đó, anh quay đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Ngày hôm qua phân phó anh gọi điện thoại cho Đào tiểu thư, anh đã gọi?”

Không nghĩ tới Nếp Hề Viễn đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Lí Kì ngẩn người rồi lập tức gật đầu, “Tổng giám đốc, ngày hôm qua anh cũng đã hỏi tôi để xác nhận, hiện tại tôi có thể khẳng định lại một lần nữa, tôi đã gọi điện, hơn nữa.....”

Lí Kì nhìn đến bộ dạng há hốc mồm của Nếp Hề Viễn, chỉ biết người đối diện xem ra đã nghe thấy, vì thế tiếp tục nói: “Hơn nữa, Đào Tử An tiểu thư đã trả lời tôi ngày hôm sau sẽ đi làm”.

Nếp Hề Viễn có chút lo lắng “Nhưng mà hiện tại tại sao vẫn không thấy Đào tiểu thư thông báo đã đến?”.

Lí Kì thiếu chút liền ngửa mặt kêu trời, anh thật không thể tin đây là tổng giám đốc đang ở trước mắt mình, người vẫn luôn làm việc hết sức nghiêm túc, “Tổng giám đốc, Đào tiểu thư hôm nay đi làm trước hết phải hướng quản lý giải thích lý do nghỉ mà không xin phép, sau đó cũng sẽ đến nơi cô ấy làm việc, đến chỗ báo danh, cũng không cần đến văn phòng tổng giám đốc”.

Lí Kì kiên nhẫn giải thích nghi vấn của Nếp Hề Viễn, tuy rằng anh chưa từng yêu qua, nhưng ít nhất cũng từng nghe nói một loại bệnh trạng, mà lúc này bệnh trạng đó đang được biểu hiện trên người Nếp Hề Viễn.

Chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết, những người đang mắc bệnh tương tư chỉ số thông minh đều là số âm sao?

“Cô ấy chẳng phải do Nguỵ Di Nhiên phân phó làm quản gia cho tôi hay sao? Chẳng lẽ hiện tại không cần đến văn phòng tôi giải thích? Anh bây giờ đi đến bộ phận quản lý tìm hiểu xem sao lại thế này! Trong vòng mười phút, nếu tôi không thấy Đào tiểu thư đến, tôi nghĩ cũng không muốn thấy anh nữa”. Bàn tay to vừa vung lên, Lí Kì bất đắc dĩ xoay người nhanh chóng đến bộ phận quản lý.

Lúc Lí Kì tìm thấy Đào Tử An, cô đang từ bộ phận quản lý đi ra, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, tìm cô giống như tìm được báu vật, không đợi Đào Tử An mở miệng, anh vội nắm lấy tay cô chạy vội đến thang máy giành cho tổng giám đốc.

“Uy, anh.....A! Anh là trợ lý gì đó phải không?” Đào Tử An bị Lí Kì một đường lôi kéo đến thang máy, nhìn anh ta thấy vài phần quen mắt, liền nhớ tới anh chính là nam nhân ngày đó đứng trong phòng Nếp Hề Viễn, nếu cô đoán không sai, đây chính là người hôm qua gọi điện cho cô”.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Đào Tử An cầm lấy tay chính mình.

Lí Kì lúc này mới phát hiện là mình đã thất lễ, trên mặt bỗng chốc nóng ran, anh cho tới bây giờ chưa từng quá thân cận với nữ nhân nào, cho dù nữ nhân hiện tại không phải là gì của Nếp Hề Viễn, nhưng là có thể thấy được cô đối với Nếp Hề Viễn có vị trí rất quan trọng, Lí Kì đỏ mặt giải thích: “Đối,.......thực xin lỗi, Đào tiểu thư, tôi nhất thời tình thế cấp bách, quên mất rằng nam nữ thụ thụ bất thân”.

“Phốc!” Vừa nghe Lí Kì giải thích, Đào Tử An lập tức nở nụ cười, nam nhân kia là người cổ đại hay sao? Bây giờ là thời đại nào, vẫn còn nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ là nắm một tay mà thôi,mặt cũng không cần đỏ như vậy chứ?

Xem anh ta ngây thơ thanh minh, Đào cảm thấy có chút thiện cảm, “Lí Kì, Lí trợ lý sao? Yên tâm, chỉ là nắm tay của tôi, cũng không cần phụ trách; hơn nữa, tôi là người đã từng ly hôn, không cần câu nệ tiểu tiết, anh không cần quá để ý”.

“Cô.....”Lí Kì kinh ngạc trừng lớn mắt; Đào Tử An cư nhiên đã ly hôn! Chuyện này, tổng giám đốc có biết hay không?”

Lúc này, Lí Kì lại đem Đào Tử An cẩn thận đánh giá một phen, tuy rằng nghe như vậy giống như một nữ nhân không lễ phép, nhưng là trong lòng lại không khỏi có chút thổn thức, lấy ánh mắt của một nam nhân nhận xét, anh thật sự không thể nghĩ Đào Tử An là một mỹ nhân.

Cô diện mạo bình thường, tóc cột cẩn thận, mặt tròn tròn, xem ra chỉ khi cười có chút đáng yêu, có lẽ do khuôn mặt của cô khá đầy đặn; cái duy nhất đáng giá thưởng thức chính là cặp mắt to tròn lúng liếng kia, làm cho người khác nhịn không được trong lòng có ý nghĩ muốn thân cận.

Chỉ thấy Đào Tử An nhìn anh cười, nụ cười ấm áp

Nhìn đến đây, Lí Kì cũng có thể hiểu được một chút, vì lý do gì Nếp Hề Viễn đối với Đào Tử An có vài phần kính trọng, trên người của nữ nhân này biểu lộ hai chữ “Chân thành”, không giống với nữ nhân khác kiêu căng giả dối, kiêu ngạo, cô chính là tự nhiên như vậy, làm người ta rất muốn gần gũi.

Nam nhân vẫn thường muốn chọn những nữ nhân như vậy để kết hôn, nhưng mà vì cái gì chồng trước của Đào Tử An lại vứt bỏ cô?

Lí Kì muốn mở miệng hỏi, cũng vừa lúc thang máy đến nơi; mà anh vẫn không hề biết, tất cả động tác cùng biểu tình của anh trong thang máy đều rơi vào đôi mắt của người nào đó, anh cũng không biết, chờ đợi anh phía trước chính là một cơn cuồng phong giận dữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương