Dung Thành
Chương 90: Tôi là Liên Xuyên.

“Sao trước kia tôi không cảm thấy mặt đất thung lũng lạc lối lại cứng như vậy nhỉ?” Ninh Cốc nằm trong một hang động nhỏ bên trong hang ổ của Cửu Dực, nhìn lên trần.

“Cậu từng ngủ ở thung lũng lạc lối rồi à?” Cửu Dực ngồi bên cạnh, dựa vào vách hang động nhìn cậu.

“Chắc là ngủ rồi,” Ninh Cốc nghĩ ngợi, “Ngồi rồi, cũng từng nằm rồi, Liên Xuyên cũng từng ngủ rồi… Không, Liên Xuyên là ngất đi, còn có giường không.”

“Cậu bảo tôi đi tìm giường cho cậu vào lúc này?” Cửu Dực nói, “Cậu là ai?”

“Chúa cứu thế chứ ai.” Ninh Cốc nhìn gã.

“Đừng nhìn tôi,” Cửu Dực nói, “Mau ngủ đi, nhìn tôi trước khi ngủ, tôi sợ cậu ngủ rồi sẽ mơ thấy tôi.”

“Vậy thì anh hơi đề cao mình rồi đấy.” Ninh Cốc nói.

“Có ngủ không đây?” Cửu Dực nói.

“Tôi ngủ, được chưa!” Ninh Cốc nổi giận, thoắt cái đã lại ngồi dậy, “Tình hình hiện tại của Liên Xuyên thế nào tôi cũng không biết, dì Xuân và Long Bưu thế nào cũng không biết! Tôi lại nằm đây ngủ, anh nói xem tôi ngủ được sao! Anh ngủ được sao!”

“Ngủ được chứ,” Cửu Dực cười, “Tôi cũng đâu quan tâm những người đó.”

“Cứ mạnh miệng đi.” Ninh Cốc ngồi xuống đất, cúi đầu thở dài.

“Uống ít nước đi, bình tĩnh lại,” Cửu Dực đứng lên, đi sang bên cạnh cầm một cốc nước tới cho cậu, “Không được thì để tôi kiếm ít thuốc ngủ cho cậu.”

“Không được,” Ninh Cốc nhận lấy nước, uống một ngụm, “tôi sợ anh nhân cơ hội này cải tạo tôi…”

Cửu Dực nện một đấm lên thái dương Ninh Cốc.

Ninh Cốc ngã xuống mặt đất.

Ngay trước lúc cậu ngã xuống đất, Cửu Dực đã nhận lấy cái cốc trong tay cậu, trở tay lại đưa cái cốc đi.

Phúc Lộc duỗi đầu ngó nghía vào cửa động, rồi chạy đến nhận lấy cái cốc: “Đại ca, anh đánh chết cậu ta rồi?”

“Cút đi,” Cửu Dực nhìn nó, “Tao thấy mày cũng nên cải tạo nốt đầu đi, dù sao cũng trống không!”

“Ngất đi.” Phúc Lộc nhảy tới, duỗi tay tới dưới mũi Ninh Cốc.

“Mày đi ra ngoài cho tao!” Cửu Dực nói.

Phúc Lộc thả cái cốc về lại chỗ, rồi xoay người chạy ra khỏi hang.

“Chúa cứu thế,” Cửu Dực lật Ninh Cốc nằm ngửa, “Tỉnh lại rồi thì đừng gây rắc rối cho tôi, tôi không có nhiều thời gian dỗ trẻ ngủ như vậy, muộn nữa tôi sợ cậu không cứu được Liên Xuyên cũng muốn liều mạng với tôi…”

Ninh Cốc đang nhắm mắt, trạng thái thoạt nhìn vẫn còn khá ổn, không giống như bị đánh ngất đi, mà tựa như đã ngủ.

Cửu Dực tiện tay cầm tấm chăn tới lót dưới đầu cậu, rồi ngồi trở về trong góc, dựa vào vách động tiếp tục nhìn cậu: “Tôi vẫn luôn cảm thấy, không có vướng bận gì mới là ưu thế, mà giờ xem ra, có vướng bận mới là không có nhược điểm… nhìn vào cậu là biết.”

Không có thời gian.

Ninh Cốc chạy mãi về phía trước theo một hành lang kim loại màu trắng, hai bên là vách tường cậu đã từng nhìn thấy, là hành lang nơi cậu nhìn thấy bốn bức tranh “Ninh Cốc”.

Cậu muốn tìm ra Liên Xuyên, hẳn không phải là nơi này, nơi này không phải vị trí của Liên Xuyên vào lúc này.

Nhưng cậu cũng không biết phải làm thế nào để rời khỏi nơi này.

“Liên Xuyên!” Cậu vừa chạy vừa gọi to.

Tiếp đó, cậu cảm thấy mặt đất dưới chân bỗng biến mất, bất chợt rơi xuống, lọt vào một hành lang khác.

Hành lang này, cậu cũng nhận ra, khi cùng Liên Xuyên đi đến kho sở thành vụ lấy trang phục cách nhiệt, cậu đã đi qua hành lang này.

“Liên Xuyên!” Cậu lại gọi to một lần nữa.

Sau đó dừng chân lại.

Nhưng mặt đất cũng không hề thay đổi.

…… Xem ra không phải điều khiển bằng giọng nói.

Chỉ có thể tiếp tục chạy, tìm được Liên Xuyên rồi tính.

Hành lang này rất dài, chạy qua không biết bao nhiêu là lối rẽ, cậu nhìn thấy một cánh cửa, vẫn không nhìn ra được đây là nơi nào, Ninh Cốc tiến tới đẩy cửa ra.

Là một căn phòng cùng loại với căn phòng có khoang thí nghiệm mà trước đó Xuân Tam đã dẫn cậu tới.

Bên trong có người.

Cậu nhìn thấy Lưu Đống và Trần Phi, còn cả Lôi Dự.

Tầm mắt của ba người họ đều hướng về khoang thí nghiệm phía trước.

Ninh Cốc quay đầu sang.

Nhìn thấy một đứa trẻ.

Trông khoảng trên dưới mười tuổi, mặc áo ngắn tay quần đùi đơn giản, trên người trên mặt toàn là những vết thương màu đen, có cũ có mới.

Nhìn thấy những vết thương này, tim Ninh Cốc bỗng đập dồn dập.

Đây là Liên Xuyên.

“Giết nó, là cháu có thể ra ngoài.” Lưu Đống nói.

Nhìn ra được chân trái của Liên Xuyên bé bỏng trong khoang thí nghiệm đã không còn sức nữa, mà quỳ một gối xuống đất, nhưng vẫn còn đang nỗ lực chống tay xuống muốn đứng lên.

“Đứng lên,” Lưu Đống nói, “Hiện tại cháu là người phù hợp, không giết được nó, cháu sẽ không có tác dụng gì cả.”

Tiểu Liên Xuyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những người bên ngoài khoang.

Chầm chậm đứng dậy.

“Hôm nay đến đây thôi.” Trần Phi hạ thấp giọng nói.

“Phóng.” Lưu Đống không để ý đến lời Trần Phi nói.

Cánh cửa trên nóc khoang thí nghiệm mở ra, một thể thí nghiệm hình người có màu trắng bệch chậm rãi bò lộn ngược vào trong khoang.

“Tôi đi ra ngoài,” Lôi Dự xoay người đi, “hút điếu thuốc.”

Lôi Dự đi sượt qua bên người Ninh Cốc, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào Tiểu Liên Xuyên trong khoang, vào lúc thể thí nghiệm kia bỗng nhiên rời khỏi trần khoang rơi xuống đỉnh đầu Tiểu Liên Xuyên, cậu thình lình xông vài bước về phía trước: “Cẩn thận!”

Nhưng thân thể vẫn còn đang ở giữa không trung của thể thí nghiệm bỗng nhiên khựng lại.

Tiểu Liên Xuyên vậy mà lại giẫm mạnh cái chân trái vừa nãy đã mất sạch sức lực, nhảy lộn nhào về phía sau, cẳng chân phải ngoắc một cái đá trúng thể thí nghiệm giữa không trung, một cây gai xương màu đen trên cẳng chân phải trực tiếp đâm thủng đầu nó.

Gai xương của Betelgeuse.

Có điều, gai xương nhỏ hơn một chút so với Ninh Cốc đã từng thấy.

Tiểu Liên Xuyên hạ xuống đất xong, thể thí nghiệm mới ngã xuống mặt đất, không còn động đậy gì nữa.

Lưu Đống vỗ tay lộp bộp vài cái, rồi quay đầu sang nhìn Trần Phi: “Thấy được không?”

“Ừ.” Trần Phi gật đầu.

“Cảm giác thế nào?” Lưu Đống liền dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Tiểu Liên Xuyên, “Có đau không?”

Tiểu Liên Xuyên đứng lên, nhìn gã: “Không sao.”

Âm thanh non nớt mà lạnh nhạt khiến Ninh Cốc buồn bã mất một hồi.

Ninh Cốc chưa kịp nhìn kỹ thương tích trên người Tiểu Liên Xuyên, mặt đất dưới chân cậu lại biến mất, cậu rơi vào một hành lang khác.

Ninh Cốc chạy vội vàng về phía trước, khi nhìn thấy cánh cửa một lần nữa, cậu đã biết mình sẽ nhìn thấy gì.

Phía sau cửa vẫn là khoang thí nghiệm như cũ.

Liên Xuyên hơn mười tuổi không ngừng nhảy lên, bị đánh trúng, bị ngã, bị thương, nhưng mỗi một lần, bất kể thoạt nhìn có bao nhiêu vết thương nghiêm trọng đi nữa, hắn đều có thể đứng lên một lần nữa, giết chết.

“Cháu phải chứng minh rằng cháu không thể bị thay thế, phải giết chết mọi uy hiếp, cho dù chỉ là ‘khả năng’, chỉ khi cháu tồn tại, cháu mới là không thể bị thay thế.”

Ninh Cốc lại một lần nữa rơi xuống hành lang tiếp theo.

Cậu không biết vì sao mình lại tiến vào một quỹ đạo như vậy.

Những hành lang khác nhau, những thể thí nghiệm không quá giống nhau, những thể thí nghiệm khác nhau, huấn luyện khác nhau.

Thứ duy nhất bất biến chính là Liên Xuyên vẫn cứ mãi đang chiến đấu, từ thuở còn là một đứa trẻ, đến thiếu niên, rồi thanh niên.

Số lần bị thương càng ngày càng ít, tốc độ càng lúc càng nhanh, thời gian giết chết càng lúc càng ngắn.

Ánh mắt càng ngày càng lạnh nhạt.

Ninh Cốc chưa bao giờ nghe thấy hắn phát ra bất cứ âm thanh gì vì bị thương, chưa từng kêu khóc, chưa từng xin giúp đỡ, thậm chí chưa hề rên đau một tiếng nào.

Bất kể là tấn công, hay là chịu đựng công kích, hắn vĩnh viễn im ắng lặng thinh, đến mức tưởng như không có sinh mệnh.

——  Tôi chỉ là một món vũ khí.

Ninh Cốc không biết Liên Xuyên đã hiểu ra điều này từ lúc nào, là ngay từ đầu, hay là giữa những đau đớn không ngừng, cậu từng tưởng tượng ra Liên Xuyên đã từng trải qua những đau đớn và tăm tối như thế nào, nhưng chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được mình đang làm một kẻ bàng quan, tay run lên vì tuyệt vọng và sợ hãi.

Liên Xuyên có bao nhiêu phẫn nộ và oán hận giấu trong lòng.

Một khi những tối tăm đó bị cào rách miệng, đủ để trở thành ngọn nguồn thù hận lấy hủy diệt mọi thứ để tồn tại của Liên Xuyên.

Mà Liên Xuyên lại phải dùng nỗ lực lớn đến nhường nào, mới kéo được mình ra từ vòng luân hồi dẫn phu dọn đường hủy diệt vô số thế giới.

Mọi bóng tối đều đã bị hắn đè xuống, khóa chặt một lần nữa.

Liên Xuyên thật sự là một BUG mạnh mẽ không thể bị thay thế.

Ninh Cốc lại một lần rơi xuống.

Nhìn thấy một trụ nước màu đen.

Cậu đã quá quen thuộc khoang trụ nước này, thứ này xuyên suốt qua cuộc sống hơn hai mươi năm của Liên Xuyên, chốc chốc là sẽ xuất hiện.

Nhưng hiện tại, chất lỏng trong khoang trụ nước lại là màu đen.

Không còn là chất lỏng trong suốt có thể nhìn thấy thân thể chằng chịt những vết thương của Liên Xuyên trong quá khứ nữa.

“Liên Xuyên.” Ninh Cốc đi tới phía trước khoang trụ nước, duỗi tay sờ lên lớp vỏ cứng rắn.

“Cửu Dực!” Bộ đàm phát ra giọng nói nôn nóng của Lôi Dự.

“Có.” Cửu Dực đứng lên.

“Cậu đi kiểm tra tình hình của E đi,” Lôi Dự nói, “Rào chắn sắt đen có lỗ hổng, phu dọn đường đã qua rồi, không liên lạc được với E, không biết liệu E có xảy ra tình huống gì không.”

“Tôi sẽ đi xem, nhưng tôi gặp ông ta cũng chẳng để làm gì, ngoại trừ Ninh Cốc, không ai có thể khống chế được con rối.” Cửu Dực nói vậy nhưng vẫn bước nhanh ra khỏi hang động, trở tay lại giơ lên cao, một tấm lưới dệt bởi hàn quang bịt kín lại cửa động.

Tiếp đó gã nhảy lên vách hang, gai trên ngón tay búng ra tiếng lanh lảnh, mấy nhẫn đen xuất hiện từ góc tối.

“Trông chừng Ninh Cốc,” Cửu Dực nói, “Nếu trạng thái của cậu ta không đúng, chết bao người cũng phải giữ chân cậu ta lại trong động.”

Nhẫn đen im lìm lặng lẽ nhảy xuống đáy động, canh giữ trước cửa động.

Lỗ hổng vẫn luôn ở đó, nhưng bởi vì có con rối thủ, phu dọn đường đã không có hạt nhân điều khiển không thể nào đột phá qua được.

Có điều khi Cửu Dực ra khỏi thung lũng lạc lối, đi về hướng hoang nguyên sắt đen một khoảng chưa quá xa, gã đã nhìn thấy từng mảng phu dọn đường bị hỏa lực của đội dọn dẹp áp chế, nhẫn đen cùng một bộ phận kẻ lữ hành lưu lại bên này đang không ngừng đánh gục bọn chúng giữa ánh lửa.

Cửu Dực nhảy lên không trung, gai trên ngón tay kéo ra một vầng hàn quang, đổ ập về phía dọn đường.

Sau khi dọn sạch được một mảng, gã tiếp tục đi về phía trước, đội dọn dẹp dưới mặt đất cũng dàn hàng áp về phía trước, muốn dồn phu dọn đường trở về, tu bổ lỗ hổng.

Cửu Dực nhanh chóng lướt qua hai bức tường lửa, vẫn còn vài khu ngăn cách nữa, đều không hề nhìn thấy E.

Nhưng hiện tại, đã có thể nhìn thấy tình hình trên hoang nguyên sắt đen, E hẳn đã xảy ra chuyện.

Con rối đã không còn được khống chế và chỉ huy, sức chiến đấu suy giảm nghiêm trọng, con rối lấp mấy lỗ hổng đều đã tử thương quá nửa, kẻ lữ hành đóng giữ cũng đều mệt mỏi khó chịu đựng khi phải chiến đấu không ngừng nghỉ như vậy.

“Chúa cứu thế, chúa cứu thế,” Cửu Dực bay vòng trên không trung, gai ngón tay thi thoảng lại vạch qua màn đêm, phu dọn đường bị gã cắt nát cả mảng, nhưng dựa vào một mình gã, chỉ cần có đủ lượng phu dọn đường lao ra lần cuối, xông vào thung lũng lạc lối e rằng cũng là chuyện không sớm thì muộn, “Chúa cứu thế, cậu đang làm gì?”

Phía trước hiện lên vầng sáng bàng bạc, như mang theo gợn sóng, một mảng sáng bạc tràn ra ngoài theo dạng phóng xạ, nháy mắt vầng sáng hiện lên, con rối khôi phục sức chiến đấu.

Cửu Dực thở phào nhẹ nhõm, đi tới phía trước đáp xuống sau một tảng sắt đen.

E đang ngồi dựa vào tảng sắt, sắc mặt tái nhợt.

“Còn có thể trụ bao lâu nữa?” Cửu Dực hỏi.

“Không rõ lắm,” E nói, “Ninh Cốc đâu?”

“Đang nắm tay Liên Xuyên đi dạo trong mơ,” Cửu Dực ngồi xổm xuống, gai trên ngón tay chĩa vào gần yết hầu của E cắt vài đường, “Không biết cần bao nhiêu thời gian nữa… Muốn tôi chống giúp anh một lúc không?”

“Hiện tại vẫn chưa cần.” E nhìn gã.

“Anh mà chết thì không còn cần nữa rồi,” Cửu Dực nói, “Tôi không cải tạo được người chết.”

“Trước khi chết sẽ gọi cậu.” E nói.

“Không được, anh phải chừa thời gian, tôi cũng đâu phải làm ảo thuật, một giây đã sửa xong.” Cửu Dực nói.

“Hiểu rồi.” E nói xong liền quay đầu đi ho khan vài cái.

“Anh trụ thêm một lúc nữa,” Cửu Dực ngẩng đầu nhìn về hướng chủ thành, “Tôi có linh cảm.”

“Giọt sương sẽ có hành động,” E nói, “Nó có thể cảm nhận được dao động của phu dọn đường, lượng lớn phu dọn đường đột phá lỗ hổng, nó có thể sẽ tóm lấy cơ hội này.”

“Anh biết đọc ý nghĩ người khác à?” Cửu Dực nói.

“Đi mau đi.” E nói.

“Chưa biết chừng là đi chết ấy chứ,” Cửu Dực giang cánh, “Vội cái gì.”

.

“Số liệu thay đổi!” Giọng của kỹ thuật viên phát ra từ máy theo dõi.

“Bắt đầu tới đây rồi sao?” Lưu Đống nhìn khoang trụ nước trong màn hình, vẫn là một màu đen kịt như cũ, không nhìn ra được bất cứ thay đổi nào.

“Đúng vậy, bắt đầu gửi thông tin biểu hiện.” Kỹ thuật viên trả lời, đồng thời quay đầu lại nhìn về khoang cột nước sau lưng, tiếp đó liền hơi hoảng sợ đứng lên, “khoang trụ nước xuất hiện vết nứt!”

“Sửa.” Lưu Đống hạ mệnh lệnh đơn giản, rồi quay đầu nhìn sang người bên cạnh, “Đóng chặt khoang thí nghiệm.”

Trên màn hình, có thể nhìn thấy xung quanh khoang thí nghiệm bắt đầu có mặt tường kim loại rơi xuống, vài giây sau, khoang thí nghiệm này sẽ trở thành một cái hòm kim loại khép kín.

Khoang trụ nước có cung cấp oxy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, liên lạc với giọt sương sẽ vẫn còn tiếp tục.

Về phần kỹ thuật viên còn đang ở bên trong, thì không nằm trong phạm vi suy xét của gã.

“Trưởng quan Lưu,” Kỹ thuật viên bổ nhào vào phía trước máy theo dõi, “Mở cửa! Cho tôi đi ra ngoài!”

“Trấn định!” Lưu Đống cao giọng, “Không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu vẫn còn có thể sống sót ra khỏi khoang! Xảy ra chuyện gì bất ngờ, tất cả chúng ta đều sẽ chết, bên ngoài bên trong không có gì khác nhau cả!”

“Nhưng tôi không muốn chết như vậy…” Giọng kỹ thuật viên run lên.

“Bình tĩnh lại, theo dõi thay đổi của số liệu đi,” Lưu Đống đứng lên, “Giờ tôi sẽ đến khoang liên lạc, cậu chính là anh hùng giúp chúng ta đón chào thế giới mới.”

Ninh Cốc duỗi tay vào trụ nước đen, đầu ngón tay chạm vào một thứ gì đó.

Cậu nhẹ nhàng cử động ngón tay, chạm đến… có lẽ là bụng của Liên Xuyên, và cả vài vết thương nhỏ trên bụng.

“Liên Xuyên,” tay Ninh Cốc vuốt sang bên cạnh, nắm được tay Liên Xuyên, “Cược đâu thắng đó, tôi đến rồi đây.”

Tay Liên Xuyên cử động.

“Liên Xuyên!” Ninh Cốc cất cao giọng.

Tay Liên Xuyên nắm chặt lấy tay cậu.

Cả người Ninh Cốc đều nhẹ nhàng thả lỏng, tiếp đó cậu kéo thật mạnh, túm Liên Xuyên ra khỏi trụ nước màu đen.

Ninh Cốc chưa kịp thấy rõ tình hình của Liên Xuyên, phía sau đã vang lên giọng Lưu Đống: “Xin chào, người bạn đến từ thế giới mới.”

Ninh Cốc khiếp sợ quay đầu lại, thấy được bóng người hơi mơ hồ của Lưu Đống ngồi trên một cái ghế màu vàng: “Lưu Đống?”

“Ông là ai.” Liên Xuyên mở miệng.

Ninh Cốc lại một lần nữa kinh sợ quay đầu sang, nhìn thấy người đứng trước mặt là Liên Xuyên không hề sai, thậm chí trên mu bàn tay còn có chuỗi sáng đang hiện lên.

“Tôi là chủ nhân của thế giới cũ đã không còn hi vọng này.” Lưu Đống trả lời.

“Vớ vẩn!” Ninh Cốc quay đầu lại mắng một câu, “Những chủ nhân của thế giới này vẫn còn đang chiến đấu ở ngoài kia!”

Nhưng Lưu Đống có vẻ như không phát hiện ra cậu đang ở đây, tầm mắt chỉ dừng lại trên người Liên Xuyên.

“Ông muốn gì.” Liên Xuyên hỏi.

Ninh Cốc cảm giác đầu mình sắp bị xoay gãy giữa những lần quay đầu, Liên Xuyên đã bị người trong giọt sương cắn nuốt ý thức rồi hay sao hả!

“Tôi là một người thẳng thắn chân thành, thời gian không còn nhiều lắm,  để tôi khái quát đơn giản qua đi,” Lưu Đống nói, “tôi muốn hợp tác với các anh, dọn sạch thế giới này một phen, sau khi giải quyết được phu dọn đường, chúng ta có thể chia sẻ thế giới này.”

Không, không đúng.

Nếu như ý thức của Liên Xuyên bị cắn nuốt, Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên, cậu không thể nào vẫn còn ở nơi này được, cậu vẫn còn ở trong ý thức của Liên Xuyên, Lưu Đống không nhìn thấy cậu chính là bằng chứng.

“Chia sẻ như thế nào.” Liên Xuyên hỏi.

“Đầu tiên, tôi cần biết biết điều kiện và phương thức mà các anh đưa ra,” Lưu Đống nói, “Mặt khác, tôi còn muốn nói với anh, điều kiện thứ nhất trong hợp tác giữa chúng ta.”

“Nói đi.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc vẫn nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên.

Cách thức nói chuyện này giống y hệt Liên Xuyên, cậu đã quá quen thuộc Liên Xuyên, cậu biết Liên Xuyên lúc là linh cẩu sẽ nói chuyện như thế nào, lúc tức giận sẽ nói chuyện như thế nào, lúc vui vẻ sẽ nói chuyện như thế nào, lúc không muốn để ý đến người khác sẽ nói chuyện như thế nào, lúc châm chọc người khác sẽ nói chuyện như thế nào… Tuy rằng rất nhiều lúc nghe không khác gì nhau cả.

Nhưng cậu lại có thể phân biệt ra được tất cả.

Đây là Liên Xuyên.

Đây không phải người trong giọt sương.

“Các anh phải giúp chúng tôi dọn sạch đám cặn bã vẫn còn đang giãy giụa bên ngoài trước,” Lưu Đống nói, “Vị lãnh tụ cũ vô dụng cùng đồng liêu của gã, kẻ lữ hành coi thường quy củ, con dơi điên khùng, đương nhiên, nếu như các anh cảm thấy cần thiết, chúng ta có thể giữ lại một phần người đột biến, năng lực của bọn họ chưa biết chừng sẽ có thể trợ giúp chúng ta.”

“Được.” Liên Xuyên trả lời.

“Giờ xin anh hãy nói cho tôi, cách các anh ra ngoài từ giọt sương,” Lưu Đống nói, “tôi cần sắp xếp dựa theo tình huống.”

“Sao tôi có thể phán đoán được,” Liên Xuyên nói, “Lời ông nói có phải là thật hay không?”

“Các anh đã tới đây được một khoảng thời gian rồi,” Lưu Đống nói, “cũng có một vài hiểu biết đối với thế giới này rồi, chúa cứu thế của các anh hẳn cũng sẽ truyền lại một vài thông tin cho anh, tôi là người như thế nào, tôi muốn làm gì, hẳn là vừa xem đã hiểu.”

“Ông muốn làm thần của thế giới này.” Liên Xuyên nói.

Lưu Đống bật cười.

“Vì sao chúng tôi phải sống dưới sự thống trị của ông.” Liên Xuyên nói.

Lưu Đống thu nụ cười lại: “Ai nói chỉ có một vị thần? Đây có thể là một thế giới tồn tại nhiều vị thần.”

“Cả một đống rắm này xì ra có thể đánh lại được tám giọt sương rồi,” Ninh Cốc nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào Lưu Đống, “Ông thật sự chỉ vì đạt được mục đích, đến người của một thế giới khác mà cũng muốn lừa? Ông thật sự cảm thấy mọi người đều chỉ là công cụ để ông đạt được mục đích hay sao!”

“Chúng ta không có nhiều thời gian lắm,” Lưu Đống nói, “Chúng tôi cần phải tranh thủ xuất kích vào lúc đám cặn bã bên ngoài đang ứng phó chật vật nhất với phu dọn đường, xin hãy nói cho tôi biết các anh ra ngoài bằng cách nào.”

“Như vậy.” Liên Xuyên chậm rãi nâng tay lên.

Một giọt sương nhỏ trong suốt chậm rãi trôi ra từ trong lòng bàn tay hắn, từ nhỏ như đầu ngón tay, chầm chậm biến thành kích thước của một bàn tay.

“Liên Xuyên?” Ninh Cốc ngây người.

Cậu vốn cảm thấy ý thức của Liên Xuyên vẫn còn, nhưng hiện tại nhìn thấy giọt sương nhỏ này, cậu lại đột nhiên thấy lo sợ.

“Đây là thứ gì?” Lưu Đống hơi kích động đứng lên khỏi cái ghế màu vàng của gã, đi về phía trước hai bước.

“Đây là,” Liên Xuyên nhìn vào giọt sương nhỏ đó, “Người ông đang đợi, thế giới mà ông muốn.”

“Hả?” Lưu Đống nhìn hắn.

“Trưởng quan Lưu,” Liên Xuyên nói, “Tôi đã nói bao giờ chưa, ông thật sự không hiểu tôi?”

Lưu Đống bất chợt cứng đờ.

“Ông không hiểu,” Liên Xuyên nói, “tôi rốt cuộc hận ông chừng nào.”

“Anh là ai?” Lưu Đống hoảng sợ hét lên, quay đầu sang bên cạnh, “Số liệu của khoang thí nghiệm có bình thường không!”

“Liên Xuyên?” Ninh Cốc cũng hét lên, “Anh có phải Liên Cẩu không!”

“Số liệu bình thường,” Liên Xuyên nói, “Tất cả đều bình thường.”

“Anh là ai?” Giọng nói của Lưu Đống đã run lên.

“Tôi là người tới hủy diệt “thần điện” của ông,” Tay Liên Xuyên đột nhiên nắm lại, giọt sương nho nhỏ trong lòng bàn tay bị hắn nắm vỡ tan, như một đóa bọt nước nổ tung, văng ra bốn phía, “Tôi là Liên Xuyên.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương