Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời
-
Chương 2: Lời Thề
Edit: Đồng - Beta: Đậu
Khi ngồi trong ô tô để về quê, Lê Dự khoác áo len nằm trong lòng Cố Thừa Minh ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào khung cảnh ngoài cửa xe.
Đường ở nông thôn lầy lội khó đi, cho dù ô tô có giảm xóc nhưng đi rất chậm, vẫn khiến người không thoải mái.
Cố Thừa Minh ngồi trong xe bị lắc qua lắc lại đến hoa mắt chóng mặt. Đây là lần đầu hắn về quê của Lê Dự, không nghĩ tới lại là một thôn xóm nhỏ như vậy. Nếu không phải đã đồng ý sẽ để cậu về thăm mộ cha thì dù có gì hắn cũng không bao giờ để cậu "chịu tội" như vậy.
Nhớ tới hai ngày trước cậu nói với hắn muốn đến mộ cha mình, mấy ngày gần đây tinh thần cậu luôn rất tốt, hôm nay cũng vậy, không hề thấy chút mệt mỏi khó chịu nào.
"Em sao rồi, có khó chịu gì không?"
Lê Dự lắc đầu: "Không có chuyện gì." Ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Cố Thừa Minh, sau đó nhìn ra cửa xe: "Nơi này thay đổi thật nhiều."
Cậu đã rời quê mười năm. Mười năm qua cũng chưa một lần trở lại, ngay cả mộ cha đều là gửi tiền nhờ người khác trông hộ.
Mười năm, thời gian cứ trôi, mọi việc cũng dần thay đổi, cậu tìm được công việc mình thích, gặp được Cố Thừa Minh, bây giờ lại mắc bệnh ung thư về gặp cha lần cuối.
Lê Dự thử nhớ lại cuộc sống ngắn ngủi của bản thân, đã gặp rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Người thật lòng tốt với cậu chỉ có một mình Cố Thừa Minh, lúc sự sống dần mong manh, người bên cạnh cậu cũng là hắn.
Mộ của cha nằm trong rừng, bia mộ làm bằng gỗ, bên trên có khắc hai chữ - Lê Nghĩa. Trước mộ đặt một lư hương và một đĩa bánh bích quy.
Cậu yên lặng quỳ xuống dập đầu, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cha, con tới thăm cha đây. Lâu như vậy mới đến thăm cha, cha đừng giận con nha."
Cậu kể những chuyện mình đã làm suốt mấy năm qua, bất tri bất giác lại nói đến hắn, cậu chỉ vào Cố Thừa Minh đang đứng bên cạnh, giới thiệu: "Đây chính là Cố Thừa Minh, hôm nay anh ấy theo con về gặp cha. Mấy năm nay anh ấy giúp đỡ con rất nhiều, con rất biết ơn anh ấy, thật ra cha cũng có thể đoán được đi, quan hệ của con với anh ấy..."
Hắn nghe cậu nói xong liền ngẩn người, không nghĩ tới cậu sẽ thừa nhận quan hệ của hai người trước mộ cha, Lê Dự....
"Lê Dự..." Cố Thừa Minh giơ tay nắm lấy vai cậu, đôi tay khẽ run bán đứng sự khiếp sợ trong lòng hắn.
Lê Dự chân thành nhìn đường viền trên gò má hắn, khóe miệng không kìm được ý cười, duỗi tay vịn vào hắn để đứng lên: "Không nói gì với cha sao?"
Cố Thừa Minh nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Lê Dự, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu khẽ gợn sóng: "Con cảm ơn cha đã mang em ấy đến thế giới này, để con được gặp em ấy. Cả đời con chỉ muốn thật tốt với em ấy, nếu cha ở trên trời có linh thiêng, hi vọng cha có thể cho con cơ hội đó."
Lúc trước hắn cảm thấy đời người rất dài, luôn lãng phí thời gian, ngày ngày sống trong xa hoa phung phí. Tuy mới ba mươi tuổi nhưng hắn đã có thể đoán được tương lai năm mươi năm sau - không chút thú vị nhưng từ khi gặp được cậu, suy nghĩ của hắn liền thay đổi. Cả đời này hắn chỉ muốn bên cạnh cậu, cho dù là năm mươi năm hay một trăm năm cũng không đủ, thế nhưng bây giờ, đừng nói là năm mươi, mấy năm thôi cũng là hy vọng xa vời.
Lê Dự nắm hai tay Cố Thừa Minh, chờ đến khi bên tai không còn tiếng thở dài mới tiếp tục nói: "Không biết con còn có cơ hội đến thăm cha không, phí chăm sóc mộ cha con đã thanh toán đến hai mươi năm sau, cha không phải lo lắng..."
Rời khỏi mộ của cha, cậu và hắn đi dọc theo con đường nhỏ quanh co lúc đầu để trở về, trên đường lại đụng phải một người.
Người kia ngẩng đầu lên thấy Lê Dự, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt trợn lên căm tức nhìn cậu quát: "Lê Dự, tên sao chổi mày còn dám trở về? Mày đúng là loại người thấp hèn không cần mặt mũi... Ai u!"
Câu chửi rủa còn chưa dứt, hán tử đã bị Cố Thừa Minh đấm một cái, thậm chí còn nghe được tiếng trật khớp. Cú đấm này hắn đương nhiên là dùng toàn lực, có kẻ dám ở trước mặt hắn sỉ nhục Lê Dự, chỉ ăn một đấm đã là may rồi.
Hắn hừ lạnh cảnh cáo: "Tôi không cần biết cậu là ai nhưng nếu để tôi nghe những lời vừa nãy một lần nữa thì nửa đời sau của cậu phải ngồi xe lăn sống qua ngày."
Cố Thừa Minh nói xong liền đỡ Lê Dự rời đi, toàn bộ quá trình cậu không nói một câu, cũng không liếc mắt nhìn hán tử đang bưng cằm không ngừng rên rỉ.
Hán tử bị đấm một cú, khí thế lúc ban đầu một chút cũng không còn, ánh mắt của kẻ đứng cạnh Lê Dự thực khủng bố, khí thế lạnh lẽo như có thể đông chết gã. Mẹ nó hôm nay thật xui xẻo, Lê Dự kia quả thực là sao chổi!
Mãi đến khi lên xe, hắn vẫn không thể hết tức giận, không nhịn được hỏi cậu: ""Kẻ kia là ai?"
"Đó là con trai của chú em – Triệu Tiểu Kiệt." Lê Dự nhẹ nhàng trả lời, giống như người bị mắng lúc nãy không phải là mình.
Cố Thừa Minh trầm mặc một chút, lúc trước hắn có điều tra một ít tư liệu về Lê Dự, biết được sau khi cha qua đời, mẹ vì tái giá nên gửi con cho em trai mình – Triệu Bảo Quốc nuôi nấng. Cậu từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, không thể thi đại học. Nếu không phải ngày thường cậu thích đọc sách, chỉ sợ công việc của viện điều dưỡng cũng không thể làm được.
Những tư liệu hắn tra được rất ít, cũng không có rõ ràng, hôm nay được thấy tận mắt, hắn mới tự hỏi mình Lê Dự của hắn rốt cuộc đã lớn lên như thế nào? Hắn không dám tưởng tượng....
"Đừng tức giận, em không để ý hắn ta. Thật đó." Cậu kéo kéo tay áo hắn, khuyên nhủ.
Cơn tức của hắn vẫn không thể thuyên giảm, lòng có cảm giác như bị kim đâm, hai tay vịn lấy vai Lê Dự trịnh trọng nói: "Tất cả đều đã qua, sau này có anh ở đây, ai cũng không thể bắt nạt em."
"Anh có biết tại sao em lại rời đi, mười năm qua còn không trở về dù chỉ một lần không?" Cậu nở nụ cười: "Em đột nhiên muốn nói, anh có muốn nghe hay không?"
Hắn nhìn gương mặt ôn hòa bình tĩnh của cậu, gật gật đầu.
"Mười năm trước, em gái của Triệu Tiểu Kiệt là Triệu Tiểu Mai kết hôn, dì nói em trở về giúp đỡ, buổi tối hôm ấy em uống hơi nhiều, nửa đêm đột nhiên vợ của Triệu Tiểu Kiệt lại bò lên giường câu dẫn em, em không đồng ý, tiếng động bị Triệu Tiểu Kiệt đi tiểu đêm nghe được, vợ của gã liền nói em dụ dỗ cô ta, sau đó em bị chú đánh suốt dêm, đá ra khỏi cửa. Thật ra bọn họ đều biết rõ chân tướng nhưng lại đổ hết mọi sai lầm lên người em bởi vì họ không muốn là tiêu điểm trò cười cho thôn, con dâu phải dùng giá cao mới rước được tất nhiên không thể để vài lời đồn đãi làm nó bỏ đi, cho nên đánh đuổi em chính là biện pháp tốt nhất." Ngữ khí của cậu nhàn nhạt giống như là đang kể chuyện của người khác.
Nhìn hắn không có ý định ngắt lời, cậu thở dài một hơi, nói tiếp: "Khi cha còn sống, thật ra em cũng rất hạnh phúc. Mỗi lần cha đến thành phố lớn đều sẽ đem socola em thích nhất về. Cha cũng rất quan tâm đến việc học của em, mỗi lần rảnh rỗi sẽ kiểm tra bài học của em, em không thuộc cha sẽ dạy lại, sẽ phạt em đứng nhưng là chưa từng đánh em. Nếu em học thuộc thì cha sẽ khen em thông minh, tương lai nhất định sẽ thành tài, làm một đại nhân vật. Cha làm đồ chơi cho em, em muốn cái gì cha sẽ khắc cái đó, tay cha rất khéo, lúc còn bé em thích nhất là nhìn cha khắc đồ."
"Đến năm em bảy tuổi thì cha vì bệnh nên qua đời, mẹ em đau lòng suốt mấy tháng, nhưng rồi cũng bỏ em mà đi tái giá tha hương. Lúc đầu ở nhà chú còn được vì mẹ có gửi phí sinh hoạt, một nhà chú rất khách khí với em nhưng dần dần mẹ không có gửi tiền về nữa, nhà cậu vốn đã có ba đứa con, thêm em nữa thật sự là một gánh nặng lớn, chú liền bắt em làm việc, làm không tốt thì bị đánh, lúc đánh cũng không cho khóc, không cho kêu. Khi đó em thường xuyên nghĩ, nếu mẹ không cần em thì lúc trước sao lại sinh em ra? Thầy nói sự tồn tại của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, nhất định sẽ có người quý trọng thương yêu ta nhưng em lại không được như vậy."
"Lúc đó em tự nhủ với mình sẽ không bao giờ quên những điều này, ai đã từng bắt nạt em em sẽ nhớ thật kỹ, một người cũng sẽ không tha thứ. Khi em có năng lực rời khỏi nơi này liền lập tức rời đi, chưa từng quay đầu lại."
"Em đã từng nghĩ sẽ không bao giờ trở lại nữa nhưng trước khi chết dù như thế nào cũng muốn gặp cha một lần cuối. Hô... Có thể là nghẹn quá lâu, có chút..." Lê Dự đang nói đột nhiên dừng lại thở dốc.
"Em sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Có hơi mệt, Cố Thừa Minh, em thực sự cảm thấy mệt..."
Cố Thừa Minh phát hiện có chút không đúng, đôi mắt đen thẳm toát lên sự sợ hãi chưa từng có. Hắn ôm chặt lấy vai của cậu, vừa giúp cậu thuận khí, vừa hối tài xế chạy nhanh hơn. Lúc tài xế chạy tới bệnh viện đã có bác sĩ được báo tin đứng chờ sẵn.
"Lê Dự, rất khó chịu sao? Em kiên trì thêm một chút."
"Nghe lời anh, Lê Dự, đừng nhắm mắt lại."
"Lê Dự, Lê Dự.."
Hô hấp của cậu càng lúc càng khó khăn, khí tức càng lúc càng yếu ớt, Cố Thừa Minh liều mạng khống chế đôi tay đang run rẩy của bản thân đẩy cậu vào phòng cấp cứu nhưng cũng không thể ngăn tia sinh mệnh dần bay đi. Thậm chí hắn có thể thấy rõ sắc mặt cậu dần xám đi.
"Lê Dự!" Cố Thừa Minh kinh hoảng mở to mắt, cánh tay dùng sức ôm cậu vào lòng, đôi môi ấm áp không ngừng Em chờ một chút, kiên trì một chút, lập tức đến nơi, lập tức..."
Lê Dự cố sức nở nụ cười, đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp lưu luyến không rời: "Cố Thừa Minh, điều em tiếc nuối nhất là không thể tiếp tục cùng anh..."
Khi ngồi trong ô tô để về quê, Lê Dự khoác áo len nằm trong lòng Cố Thừa Minh ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào khung cảnh ngoài cửa xe.
Đường ở nông thôn lầy lội khó đi, cho dù ô tô có giảm xóc nhưng đi rất chậm, vẫn khiến người không thoải mái.
Cố Thừa Minh ngồi trong xe bị lắc qua lắc lại đến hoa mắt chóng mặt. Đây là lần đầu hắn về quê của Lê Dự, không nghĩ tới lại là một thôn xóm nhỏ như vậy. Nếu không phải đã đồng ý sẽ để cậu về thăm mộ cha thì dù có gì hắn cũng không bao giờ để cậu "chịu tội" như vậy.
Nhớ tới hai ngày trước cậu nói với hắn muốn đến mộ cha mình, mấy ngày gần đây tinh thần cậu luôn rất tốt, hôm nay cũng vậy, không hề thấy chút mệt mỏi khó chịu nào.
"Em sao rồi, có khó chịu gì không?"
Lê Dự lắc đầu: "Không có chuyện gì." Ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Cố Thừa Minh, sau đó nhìn ra cửa xe: "Nơi này thay đổi thật nhiều."
Cậu đã rời quê mười năm. Mười năm qua cũng chưa một lần trở lại, ngay cả mộ cha đều là gửi tiền nhờ người khác trông hộ.
Mười năm, thời gian cứ trôi, mọi việc cũng dần thay đổi, cậu tìm được công việc mình thích, gặp được Cố Thừa Minh, bây giờ lại mắc bệnh ung thư về gặp cha lần cuối.
Lê Dự thử nhớ lại cuộc sống ngắn ngủi của bản thân, đã gặp rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Người thật lòng tốt với cậu chỉ có một mình Cố Thừa Minh, lúc sự sống dần mong manh, người bên cạnh cậu cũng là hắn.
Mộ của cha nằm trong rừng, bia mộ làm bằng gỗ, bên trên có khắc hai chữ - Lê Nghĩa. Trước mộ đặt một lư hương và một đĩa bánh bích quy.
Cậu yên lặng quỳ xuống dập đầu, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cha, con tới thăm cha đây. Lâu như vậy mới đến thăm cha, cha đừng giận con nha."
Cậu kể những chuyện mình đã làm suốt mấy năm qua, bất tri bất giác lại nói đến hắn, cậu chỉ vào Cố Thừa Minh đang đứng bên cạnh, giới thiệu: "Đây chính là Cố Thừa Minh, hôm nay anh ấy theo con về gặp cha. Mấy năm nay anh ấy giúp đỡ con rất nhiều, con rất biết ơn anh ấy, thật ra cha cũng có thể đoán được đi, quan hệ của con với anh ấy..."
Hắn nghe cậu nói xong liền ngẩn người, không nghĩ tới cậu sẽ thừa nhận quan hệ của hai người trước mộ cha, Lê Dự....
"Lê Dự..." Cố Thừa Minh giơ tay nắm lấy vai cậu, đôi tay khẽ run bán đứng sự khiếp sợ trong lòng hắn.
Lê Dự chân thành nhìn đường viền trên gò má hắn, khóe miệng không kìm được ý cười, duỗi tay vịn vào hắn để đứng lên: "Không nói gì với cha sao?"
Cố Thừa Minh nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Lê Dự, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu khẽ gợn sóng: "Con cảm ơn cha đã mang em ấy đến thế giới này, để con được gặp em ấy. Cả đời con chỉ muốn thật tốt với em ấy, nếu cha ở trên trời có linh thiêng, hi vọng cha có thể cho con cơ hội đó."
Lúc trước hắn cảm thấy đời người rất dài, luôn lãng phí thời gian, ngày ngày sống trong xa hoa phung phí. Tuy mới ba mươi tuổi nhưng hắn đã có thể đoán được tương lai năm mươi năm sau - không chút thú vị nhưng từ khi gặp được cậu, suy nghĩ của hắn liền thay đổi. Cả đời này hắn chỉ muốn bên cạnh cậu, cho dù là năm mươi năm hay một trăm năm cũng không đủ, thế nhưng bây giờ, đừng nói là năm mươi, mấy năm thôi cũng là hy vọng xa vời.
Lê Dự nắm hai tay Cố Thừa Minh, chờ đến khi bên tai không còn tiếng thở dài mới tiếp tục nói: "Không biết con còn có cơ hội đến thăm cha không, phí chăm sóc mộ cha con đã thanh toán đến hai mươi năm sau, cha không phải lo lắng..."
Rời khỏi mộ của cha, cậu và hắn đi dọc theo con đường nhỏ quanh co lúc đầu để trở về, trên đường lại đụng phải một người.
Người kia ngẩng đầu lên thấy Lê Dự, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt trợn lên căm tức nhìn cậu quát: "Lê Dự, tên sao chổi mày còn dám trở về? Mày đúng là loại người thấp hèn không cần mặt mũi... Ai u!"
Câu chửi rủa còn chưa dứt, hán tử đã bị Cố Thừa Minh đấm một cái, thậm chí còn nghe được tiếng trật khớp. Cú đấm này hắn đương nhiên là dùng toàn lực, có kẻ dám ở trước mặt hắn sỉ nhục Lê Dự, chỉ ăn một đấm đã là may rồi.
Hắn hừ lạnh cảnh cáo: "Tôi không cần biết cậu là ai nhưng nếu để tôi nghe những lời vừa nãy một lần nữa thì nửa đời sau của cậu phải ngồi xe lăn sống qua ngày."
Cố Thừa Minh nói xong liền đỡ Lê Dự rời đi, toàn bộ quá trình cậu không nói một câu, cũng không liếc mắt nhìn hán tử đang bưng cằm không ngừng rên rỉ.
Hán tử bị đấm một cú, khí thế lúc ban đầu một chút cũng không còn, ánh mắt của kẻ đứng cạnh Lê Dự thực khủng bố, khí thế lạnh lẽo như có thể đông chết gã. Mẹ nó hôm nay thật xui xẻo, Lê Dự kia quả thực là sao chổi!
Mãi đến khi lên xe, hắn vẫn không thể hết tức giận, không nhịn được hỏi cậu: ""Kẻ kia là ai?"
"Đó là con trai của chú em – Triệu Tiểu Kiệt." Lê Dự nhẹ nhàng trả lời, giống như người bị mắng lúc nãy không phải là mình.
Cố Thừa Minh trầm mặc một chút, lúc trước hắn có điều tra một ít tư liệu về Lê Dự, biết được sau khi cha qua đời, mẹ vì tái giá nên gửi con cho em trai mình – Triệu Bảo Quốc nuôi nấng. Cậu từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, không thể thi đại học. Nếu không phải ngày thường cậu thích đọc sách, chỉ sợ công việc của viện điều dưỡng cũng không thể làm được.
Những tư liệu hắn tra được rất ít, cũng không có rõ ràng, hôm nay được thấy tận mắt, hắn mới tự hỏi mình Lê Dự của hắn rốt cuộc đã lớn lên như thế nào? Hắn không dám tưởng tượng....
"Đừng tức giận, em không để ý hắn ta. Thật đó." Cậu kéo kéo tay áo hắn, khuyên nhủ.
Cơn tức của hắn vẫn không thể thuyên giảm, lòng có cảm giác như bị kim đâm, hai tay vịn lấy vai Lê Dự trịnh trọng nói: "Tất cả đều đã qua, sau này có anh ở đây, ai cũng không thể bắt nạt em."
"Anh có biết tại sao em lại rời đi, mười năm qua còn không trở về dù chỉ một lần không?" Cậu nở nụ cười: "Em đột nhiên muốn nói, anh có muốn nghe hay không?"
Hắn nhìn gương mặt ôn hòa bình tĩnh của cậu, gật gật đầu.
"Mười năm trước, em gái của Triệu Tiểu Kiệt là Triệu Tiểu Mai kết hôn, dì nói em trở về giúp đỡ, buổi tối hôm ấy em uống hơi nhiều, nửa đêm đột nhiên vợ của Triệu Tiểu Kiệt lại bò lên giường câu dẫn em, em không đồng ý, tiếng động bị Triệu Tiểu Kiệt đi tiểu đêm nghe được, vợ của gã liền nói em dụ dỗ cô ta, sau đó em bị chú đánh suốt dêm, đá ra khỏi cửa. Thật ra bọn họ đều biết rõ chân tướng nhưng lại đổ hết mọi sai lầm lên người em bởi vì họ không muốn là tiêu điểm trò cười cho thôn, con dâu phải dùng giá cao mới rước được tất nhiên không thể để vài lời đồn đãi làm nó bỏ đi, cho nên đánh đuổi em chính là biện pháp tốt nhất." Ngữ khí của cậu nhàn nhạt giống như là đang kể chuyện của người khác.
Nhìn hắn không có ý định ngắt lời, cậu thở dài một hơi, nói tiếp: "Khi cha còn sống, thật ra em cũng rất hạnh phúc. Mỗi lần cha đến thành phố lớn đều sẽ đem socola em thích nhất về. Cha cũng rất quan tâm đến việc học của em, mỗi lần rảnh rỗi sẽ kiểm tra bài học của em, em không thuộc cha sẽ dạy lại, sẽ phạt em đứng nhưng là chưa từng đánh em. Nếu em học thuộc thì cha sẽ khen em thông minh, tương lai nhất định sẽ thành tài, làm một đại nhân vật. Cha làm đồ chơi cho em, em muốn cái gì cha sẽ khắc cái đó, tay cha rất khéo, lúc còn bé em thích nhất là nhìn cha khắc đồ."
"Đến năm em bảy tuổi thì cha vì bệnh nên qua đời, mẹ em đau lòng suốt mấy tháng, nhưng rồi cũng bỏ em mà đi tái giá tha hương. Lúc đầu ở nhà chú còn được vì mẹ có gửi phí sinh hoạt, một nhà chú rất khách khí với em nhưng dần dần mẹ không có gửi tiền về nữa, nhà cậu vốn đã có ba đứa con, thêm em nữa thật sự là một gánh nặng lớn, chú liền bắt em làm việc, làm không tốt thì bị đánh, lúc đánh cũng không cho khóc, không cho kêu. Khi đó em thường xuyên nghĩ, nếu mẹ không cần em thì lúc trước sao lại sinh em ra? Thầy nói sự tồn tại của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, nhất định sẽ có người quý trọng thương yêu ta nhưng em lại không được như vậy."
"Lúc đó em tự nhủ với mình sẽ không bao giờ quên những điều này, ai đã từng bắt nạt em em sẽ nhớ thật kỹ, một người cũng sẽ không tha thứ. Khi em có năng lực rời khỏi nơi này liền lập tức rời đi, chưa từng quay đầu lại."
"Em đã từng nghĩ sẽ không bao giờ trở lại nữa nhưng trước khi chết dù như thế nào cũng muốn gặp cha một lần cuối. Hô... Có thể là nghẹn quá lâu, có chút..." Lê Dự đang nói đột nhiên dừng lại thở dốc.
"Em sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Có hơi mệt, Cố Thừa Minh, em thực sự cảm thấy mệt..."
Cố Thừa Minh phát hiện có chút không đúng, đôi mắt đen thẳm toát lên sự sợ hãi chưa từng có. Hắn ôm chặt lấy vai của cậu, vừa giúp cậu thuận khí, vừa hối tài xế chạy nhanh hơn. Lúc tài xế chạy tới bệnh viện đã có bác sĩ được báo tin đứng chờ sẵn.
"Lê Dự, rất khó chịu sao? Em kiên trì thêm một chút."
"Nghe lời anh, Lê Dự, đừng nhắm mắt lại."
"Lê Dự, Lê Dự.."
Hô hấp của cậu càng lúc càng khó khăn, khí tức càng lúc càng yếu ớt, Cố Thừa Minh liều mạng khống chế đôi tay đang run rẩy của bản thân đẩy cậu vào phòng cấp cứu nhưng cũng không thể ngăn tia sinh mệnh dần bay đi. Thậm chí hắn có thể thấy rõ sắc mặt cậu dần xám đi.
"Lê Dự!" Cố Thừa Minh kinh hoảng mở to mắt, cánh tay dùng sức ôm cậu vào lòng, đôi môi ấm áp không ngừng Em chờ một chút, kiên trì một chút, lập tức đến nơi, lập tức..."
Lê Dự cố sức nở nụ cười, đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp lưu luyến không rời: "Cố Thừa Minh, điều em tiếc nuối nhất là không thể tiếp tục cùng anh..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook