Đừng Sợ, Có Anh Đây
-
Chương 54: Chiều chuộng vô đối
Sau đó, Sở Ngôn Hàm lại lần dò từng cách làm hiệu quả và an toàn để dành cho cô. Vì anh phải chăm sóc cô thật chu đáo, cho cô và con thật khỏe mạnh. Như vậy anh mới yên tâm được.
Ngồi được tầm hai tiếng, tận hai tiếng mà Sở Ngôn Hàm không thấy mệt mỏi chút bào, có lẽ vì cô vì con nên như vậy. Nếu như làm việc, ngồi gần hai tiếng anh sẽ có cảm giác choáng ngợp kì lạ, còn chuyện này thì khác. Sở Ngôn Hàm sao lưu từng tin bổ ích rồi để đó, tiếp anh nhìn đồng hồ treo trên tường, kim ngắn đã chỉ đến số sáu rồi sao?
Đã sáu giờ chiều, cô cũng ngủ đủ giấc rồi ấy nhỉ?
Nghĩ vậy, Sở Ngôn Hàm đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh cũng là phòng ngủ của vợ chồng hai người,Sở Ngôn Hàm mở cửa một cách nhẹ nhàng lắm! Sợ đánh thức cô, dù biết là ý định của anh vào đây là để gọi cô thức dậy. Nhưng thấy cô còn ngủ ngon lành thế kia anh nảy sinh cảm giác không nỡ, lẻn lại gần bên giường, nhìn cô ngủ, Sở Ngôn Hàm phải công nhận một điều lúc cô ngủ thật sự rất đáng yêu, vẻ đáng yêu đó thể hiện rất rõ trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Anh đã hiểu vì sao anh yêu cô đến như vậy rồi? Vì vẻ đẹp hồn nhiên, vì sự trong sánh thuần khiết của cô đã làm nhốn nháo trái tim anh. Lúc nào nó cũng lâng lâng vì cô, chỉ một mình cô.
"Ưm"..
Ngay thời điểm đó, Song Thuần bỗng nhiên trở mình qua, rồi khẽ mở đôi mắt to tròn long lanh của mình, nhìn anh một cách đấm đuối, cười cười:"Ông xã, buổi sáng vui vẻ?"
Sở Ngôn Hàm chạm nhẹ vào mũi cô:"Vợ yêu, bây giờ là trời tối rồi. Em chào buổi sáng cái gì?"
Song Thuần mở tròn xoe mắt:"Cái gì chứ? Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao?"
Cô nhẽ đưa lưng qua để nhìn về hướng cửa sổ. Quả thực trời đã sập tối, vậy mà cô cứ tưởng bây giờ là trời sáng rồi ấy chứ?
"Đói chưa?"
"Đói lắm, anh có gì cho em ăn không?"
"Có chứ?"
"Món gì, món gì?".
"Anh này?"
Song Thuần đỏ mặt:"Em mới không thèm ăn anh, con sẽ chê anh dở tệ".
"Em chưa ăn làm sao biết được?"
"Không, không, em đang mang thai cấm anh mang động đấy?".
"Anh có làm gì em đâu?"
Sở Ngôn Hàm phì cười trước cô, anh bây giờ rất quan trọng cho sức khỏe của cô, không dám làm gì vượt quá phạm vi đâu, như vậy mới tốt cho cô. Dù cho, anh có phải nhịn một cách khổ cực như thế nào?
Song Thuần nhìn thấy anh cứ nghĩ ngợi về điều gì đó, mà gương mặt cứ thay đổi miên mang, lúc thì nhăn lại, lúc thì co giãn ra trông thấy, cô khều tay anh:"Ông xã, đang nghĩ về cô gái nào đó?"
"Anh đang nghĩ đến một cô gái rất xinh đẹp, rất đáng yêu, anh cũng rất thích"
Song Thuần cảm thấy hụt hẫng, như rơi xuống một vực thẳm sâu, có lẽ lúc mang thai sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều điều, cho nên nghe anh nói cô cảm thấy rất buồn.
"Em đừng hiểu lầm ý anh, ý anh là nói là em đó, vợ à?"_
Song Thuần ngay sau đó ngước mặt lên nhìn anh:"Em còn đang nghĩ không biết anh đang nói đến ai nữa? Em sợ...."
"Không gì phải sợ, anh yêu em và em cũng yêu anh là được. Chúng ta phải đặt chữ "tin" lên đầu tiên".
Ngồi được tầm hai tiếng, tận hai tiếng mà Sở Ngôn Hàm không thấy mệt mỏi chút bào, có lẽ vì cô vì con nên như vậy. Nếu như làm việc, ngồi gần hai tiếng anh sẽ có cảm giác choáng ngợp kì lạ, còn chuyện này thì khác. Sở Ngôn Hàm sao lưu từng tin bổ ích rồi để đó, tiếp anh nhìn đồng hồ treo trên tường, kim ngắn đã chỉ đến số sáu rồi sao?
Đã sáu giờ chiều, cô cũng ngủ đủ giấc rồi ấy nhỉ?
Nghĩ vậy, Sở Ngôn Hàm đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh cũng là phòng ngủ của vợ chồng hai người,Sở Ngôn Hàm mở cửa một cách nhẹ nhàng lắm! Sợ đánh thức cô, dù biết là ý định của anh vào đây là để gọi cô thức dậy. Nhưng thấy cô còn ngủ ngon lành thế kia anh nảy sinh cảm giác không nỡ, lẻn lại gần bên giường, nhìn cô ngủ, Sở Ngôn Hàm phải công nhận một điều lúc cô ngủ thật sự rất đáng yêu, vẻ đáng yêu đó thể hiện rất rõ trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Anh đã hiểu vì sao anh yêu cô đến như vậy rồi? Vì vẻ đẹp hồn nhiên, vì sự trong sánh thuần khiết của cô đã làm nhốn nháo trái tim anh. Lúc nào nó cũng lâng lâng vì cô, chỉ một mình cô.
"Ưm"..
Ngay thời điểm đó, Song Thuần bỗng nhiên trở mình qua, rồi khẽ mở đôi mắt to tròn long lanh của mình, nhìn anh một cách đấm đuối, cười cười:"Ông xã, buổi sáng vui vẻ?"
Sở Ngôn Hàm chạm nhẹ vào mũi cô:"Vợ yêu, bây giờ là trời tối rồi. Em chào buổi sáng cái gì?"
Song Thuần mở tròn xoe mắt:"Cái gì chứ? Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao?"
Cô nhẽ đưa lưng qua để nhìn về hướng cửa sổ. Quả thực trời đã sập tối, vậy mà cô cứ tưởng bây giờ là trời sáng rồi ấy chứ?
"Đói chưa?"
"Đói lắm, anh có gì cho em ăn không?"
"Có chứ?"
"Món gì, món gì?".
"Anh này?"
Song Thuần đỏ mặt:"Em mới không thèm ăn anh, con sẽ chê anh dở tệ".
"Em chưa ăn làm sao biết được?"
"Không, không, em đang mang thai cấm anh mang động đấy?".
"Anh có làm gì em đâu?"
Sở Ngôn Hàm phì cười trước cô, anh bây giờ rất quan trọng cho sức khỏe của cô, không dám làm gì vượt quá phạm vi đâu, như vậy mới tốt cho cô. Dù cho, anh có phải nhịn một cách khổ cực như thế nào?
Song Thuần nhìn thấy anh cứ nghĩ ngợi về điều gì đó, mà gương mặt cứ thay đổi miên mang, lúc thì nhăn lại, lúc thì co giãn ra trông thấy, cô khều tay anh:"Ông xã, đang nghĩ về cô gái nào đó?"
"Anh đang nghĩ đến một cô gái rất xinh đẹp, rất đáng yêu, anh cũng rất thích"
Song Thuần cảm thấy hụt hẫng, như rơi xuống một vực thẳm sâu, có lẽ lúc mang thai sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều điều, cho nên nghe anh nói cô cảm thấy rất buồn.
"Em đừng hiểu lầm ý anh, ý anh là nói là em đó, vợ à?"_
Song Thuần ngay sau đó ngước mặt lên nhìn anh:"Em còn đang nghĩ không biết anh đang nói đến ai nữa? Em sợ...."
"Không gì phải sợ, anh yêu em và em cũng yêu anh là được. Chúng ta phải đặt chữ "tin" lên đầu tiên".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook