Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây
-
Chương 47: Hoa khôi Mị Nhi
Beta: Thần Bơ
“Mị cô nương, hôm nay cô thật là may mắn. Được cung chủ Vô Tà cung nhìn trúng. Vậy sau này cô nương có thể hưởng vinh hoa phú quý rồi”. Trong phòng cao nhất của Thanh lâu nổi tiếng nhất Trần gia trang Hưng Vinh lâu vang lên tiếng nói lanh lảnh của một nữ nhân. Miệng nói là hâm mộ, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự khinh bỉ. Nữ nhân này tên là Bích Hương, là nha hoàn hầu hạ hoa khôi của Hưng Vinh lâu – Mị Nhi. Nàng hầu hạ nữ nhân này tính đến nay đã được hơn tám tháng. Nhưng nữ nhân này thật không biết thức thời. Đã vào trong thanh lâu mà còn tỏ ra thanh cao, không tiếp khách. Nhiều lần nàng bắt gặp nàng ta lén lút đi gặp một nam nhân khác, đến rạng sáng hôm sau mới rón rén đi về. Có lần nàng bí mật đi theo nàng ta, thấy nàng ta đi vào trong một ngôi nhà cùng một nam tử. Mà nam tử đó lại chẳng có tướng phú quý chỉ cả. Chắc chắn hắn chẳng phải là vương tôn quý tộc hay là đại phú nào. Vì cái nam nhân không tiền tài đó mà từ chối biết bao nhiêu nam nhân khác, nữ nhân này thật ngu ngốc. Với lại, nữ nhân này, nàng cũng đã không còn là nữ nhân trong trắng gì, vậy mà không chịu tiếp khách. Dù nàng là hoa khôi ở đây, nhưng không tiếp khách thì nàng ta cũng chỉ là cái đinh. Nàng ta nghĩ nam nhân tìm đến thanh lâu để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để nghe các cô nương trong này ca múa cho họ xem sao? Thật là ý nghĩ quá ngây thơ.
Nữ tử tên Mị Nhi ngồi trước gương nhìn khuôn mặt phản chiếu của bản thân, đôi mắt phong tình chứa đựng nỗi sầu không thể nào nói. Nàng biết, nữ nhân kia không hề muốn phục vụ nàng. Nàng ta luôn mắt cao hơn đầu, làm sao chịu phục vụ cho một nữ nhân thấp kém như nàng chứ. Còn về Cung chủ Vô Tà cung, nàng không tham lam thứ gì. Nàng chỉ muốn một đời cùng với người đó, sống một cuộc đời vô ưu vô lo. Nhưng, cuộc đời thật là chớ trêu. Hôm nay, đột nhiên chạm mặt với Vô Tà cung chủ, hắn nói muốn nàng làm nữ nhân của hắn. Nàng muốn từ chối, nhưng mama lại không cho nàng nói. Có vẻ Vô Tà cung chủ biết nàng không nguyện ý nên hắn đã để hai tên hộ vệ của hắn đến canh chừng nàng. Đêm nay chính là đêm Cung chủ Vô Tà cung muốn nàng. Một nữ tử yếu đuối như nàng có đủ sức để tránh khỏi sao? Tại sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy? Chỉ vì phụ thân mê cờ bạc mà bán nàng cho bọn buôn nô lệ. Rồi nàng được coi là hàng hóa mà bán vào cái thanh lâu này. Nếu không phải nàng học tài nghệ của mẫu thân từ nhỏ, có khi bây giờ nàng cũng sẽ như mấy nữ nhân kia, chỉ biết ôm ấp với nam nhân. Trái tim nàng, tấm thân của nàng, nàng muốn trao trọn vẹn cho người đó.
“Bích Hương, ta muốn ở một mình” Mị Nhi lạnh nhạt đuổi khéo Bích Hương ra ngoài.
“Dạ, Mị Nhi cô nương, cô nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong, Bích Hương đi ra ngoài.
Trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Mị Nhi, nàng liền không kìm được ôm mặt khóc. Nhưng nàng chỉ có thể khóc trong im lặng. Trong thanh lâu này không như những nơi khác, nếu nàng khóc to, vậy sau này nàng đừng mong yên ổn. Nàng muốn giữ lại phần tự do này để được gặp người đó. Chỉ có phần tự do ít ỏi này thôi, nếu mất, nàng không biết bản thân sẽ như thế nào nữa.
“Nếu đau khổ như vậy sao không trốn?”
Mị Nhi đang chìm trong cảm xúc đau thương của bản thân thì đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt bất cần vang lên. Mị Nhi hoảng hốt nhìn về phía chủ nhân giọng nói. Trên giường của nàng, một nữ nhân chùm áo choàng đen, khuôn mặt bị che đi hơn nửa, chỉ lộ ra đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Vì nàng ngồi trên giường nên áo chùm hở ra, lộ ra những đóa hoa tuyết liên được thêu tỷ mỉ trên bạch y của nàng. Bàn tay nhỏ nhắn thon gọn đặt ngay ngắn lên đùi. Ở nàng tỏa ra một loại quý khí làm cho Mị Nhi không nhịn được mà kính sợ. Nữ nhân này, không phải là nhân vật đơn giản. Không tiếng động đột nhập vào phòng của nàng mà không kinh động đến hai tên hộ vệ ngoài kia, chắc hẳn võ công của nàng ta rất cao.
Nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, Mị Nhi nở nụ cười nhàn nhạt nói “Cô nương, cô là ai, đến tìm Mị Nhi hẳn là cô nương cần Mị Nhi làm gì?”. Từ khi nàng lên mười, phụ thân của nàng bắt đầu mê cờ bạc, suốt ngày chỉ biết đến cờ bạc. Nhà chỉ còn có mẫu thân cùng nàng đi bán nghệ kiếm tiền. Tám năm, nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn, như vậy cũng đủ để tôi luyện cho nàng. Bản thân nàng bây giờ không hề có một chút gì hết, ngoài danh hiệu hoa khôi Mị Nhi của Hưng Vinh lâu nổi danh thì nàng chẳng có chút giá trị nào cả.
“Ta rất thích nói chuyện với những người thông minh, nhất là nữ nhân thông minh.” Băng Băng nhếch miệng nói. Đúng là nàng không có nhìn nhầm, nữ nhân này, nếu sinh ra trong một gia đình gia giáo, nàng đảm bảo nàng ta sẽ trở thành một tài nữ có tiếng trong kinh thành, có khi còn xa hơn. Thật ra, khi ăn trưa xong, nàng với mọi người bắt đầu chia ra hành động. Lần này đi với nàng chỉ có Minh Nhật, Trần Long, Lan Nhi và Tình Nhi. Khi đến Hưng Vinh lâu, nàng liền tách bọn họ ra. Nàng muốn đi tìm đối tượng để bản thân nàng giả mạo. Nhưng ai ngờ nàng lại nghe được một chuyện tốt đến mức không thể tốt hơn. Chỉ cần nàng giả mạo nữ nhân này là được.
“Quá khen, cô nương muốn Mị Nhi giúp gì cho cô?” Mị Nhi không siểm nịnh đứng dạy đi đến trước mặt Băng Băng, đứng cách nàng ba bước chân nói.
“Ngươi không sợ ta giết người sao?” Băng Băng mở miệng hỏi, trong mắt nàng nhìn Mị Nhi thêm một phần tán thưởng. Nữ nhân này, nếu được, nàng muốn thu về dưới chướng của nàng. Đằng nào thân phận của nàng rất là đặc thù, có người thu xếp cho cũng tốt. Dù Lan Nhi Tình Nhi rất được, nhưng nàng vẫn muốn thu người tài về với nàng.
“Cô nương sẽ giết Mị Nhi sao?” Mị Nhi nở nụ cười hỏi lại. Thật không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy nữ nhân này rất đáng để tin tưởng. Chỉ cần nàng nguyện ý tin, nàng ta sẽ không để nàng thất vọng.
“Thật đúng là nói chuyện với người thông minh thật là dễ chịu mà” Băng Băng cười, đứng lên, bước chân rút ngắn khoảng cách của hai người, nàng nói “Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi”.
“Giao dịch?” Mị Nhi nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng, là giao dịch. Ta cần ngươi phối hợp với ta, rồi ta sẽ cho ngươi và nam nhân của mình cao chạy xa bay, sống một cuộc sống vô ưu vô lo như các ngươi mong muốn. Còn nếu muốn ở bên cạnh ta thì ta rất là vui vẻ thu nhận. Dù sao, ta rất có cảm tình với ngươi.” Băng Băng nói.
“Được, cô nương, cô nói đi.” Mị Nhi nghe thấy điều kiện của Băng Băng liền sảng khoái đồng ý. Đằng nào điều kiện của nữ nhân này đưa ra rất hấp dẫn nàng.
//////////////////////////Phân cách tuyến////////////////////////////
“Thị vệ đại ca, đây là Mị Nhi cô nương mà đích danh Cung chủ chỉ tên, thỉnh ngài bẩm báo với cung chủ một tiếng.” Bích Hương khuôn mặt tươi cười nhìn mấy hai tên thị vệ nói. Hai tên này dù có khăn che mặt, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức đáng sợ. Bích Hương thầm cầu mong vị Cung chủ kia nhanh chóng cho kĩ nữ này vào để nàng còn đi chỗ khác. Thật đáng sợ mà.
Một tên thị vệ không trả lời Bích Hương, gõ cửa ba tiếng. Khi nhận được câu nói “cho vào” từ trong truyền ra, tên thị vệ đó liền mở cửa cho Mị Nhi. Mị Nhi hít một hơi thật sâu rồi cất bước vào trong phòng. Khi nàng vừa vào phòng, cánh cửa liền đóng lại. Mị Nhi lần này vận một bộ hồng y nổi bật lên làn da trắng mịn của nàng. Tay áo xẻ đôi, để lộ cánh tay ngọc ngà, vạt áo mỏng manh để lộ chiếc yếm cùng màu ở bên trong. Nhìn nàng, thật sự rất khiêu gợi.
Vô Tà cung chủ nhìn mĩ nhân đến, cười đến bỉ ổi. Hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường, vận một bạch y. Nhưng đôi mắt dài hẹp ánh lên từng tia dâm tà kia lại làm hỏng đi vẻ tiêu soái của hắn. Cánh tay đưa lên, ra hiệu Mị Nhi đến gần, hắn cười nói “Mị Nhi, đến đây với bản cung chủ”.
Ánh mắt Mị Nhi ánh lên vẻ sợ hãi, sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng nàng cũng cất bước đến gần Vô Tà cung chủ. Khi nàng vừa đến gần, nàng liền bị Vô Tà cung chủ kéo ngã vào lòng, cánh tay không yên phận mắt đầu xờ mó lên từng đường cong mê người của nàng. Không để Mị Nhi kịp phản kháng, hắn liền nhanh chóng đè nàng dưới thân, đôi môi ý đồ muốn dán vào đôi môi mê người của Mị Nhi. Nhưng, hắn chưa kịp động đến, đột nhiên hắn mất ý thức ngục trên người Mị Nhi. Mị Nhi thấy hắn không động đậy, nàng liền dùng một lực đẩy mạng hắn ra khỏi người nàng. Đang định đứng dạy xử lý cái tên hỗn đản này tiếp, đột nhiên nàng bị kéo vào một vòng ngực. Cảm thấy vòng eo bị ôm chặt, nàng liền cười cười nói nhỏ, đủ cho hai người nghe “Nhật, đừng làm rộn, ta đang làm nhiệm vụ”. Đúng, Mị Nhi này chính là Băng Băng dịch dung. Giao dịch của nàng với Mị Nhi là nàng ta nhường chỗ này cho nàng và nàng ta sẽ đi cùng với tình lang của nàng ta. Mị Nhi mới đầu nghi ngờ, rồi một lúc sau cuối cùng cũng đồng ý. Vừa nãy, nàng đã châm vào huyệt ngủ của Vô Tà cung chủ, trong ngân châm của nàng còn có một loại dược làm người đó như bị ảo giác, mơ rằng bản thân đang hoan ái với nữ nhân. Bây giờ, chỉ cần đợi dược phát huy tác dụng thì không lo khi hắn tỉnh lại nghi ngờ nàng.
“Hắn ta chạm vào nàng.” Minh Nhật không vui nói.
Nghe giọng ai đó mang vị chua nồng đậm, Băng Băng vừa buồn cười lại vừa ngọt ngào. Nam nhân này thật là đáng yêu mà. Băng Băng không nói gì, nàng đặt hai tay lên vai của Minh Nhật, lấy đà nhóm chân lên hôn lên bạc môi đang mím chặt của Minh Nhật. Nụ hôn của nàng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, rồi nàng ngại ngùng chôn mặt vào trong ngực của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động, thật là ngại chết mà.
Minh Nhật ngẩn ngơ một lúc lâu sau, lúc hồi phục lại tinh thần, tiếng cười trầm thấp từ miệng hắn phát ra thể hiện bây giờ hắn rất là cao hứng. Nhưng, tiếng cười đó lại làm cho Băng Băng ngại ngùng đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ hơn cả trái cà chua chín, và cô còn có chiều hướng rúc sâu dần vào ngực của Minh Nhật.
Đang lúc không khí ngượng ngùng nhưng không kém phần ngọt ngào này lại vang lên một tiếng rên trầm đục mang đầy dục vọng của nam nhân trên giường. Băng Băng theo bản năng định xoay đầu lại nhìn, nhưng nhanh chóng một bàn tay nhanh chóng ấn đầu nàng trở lại ngực của hắn. Minh Nhật nhíu mày nhìn nam nhân trên giường đang tự thoát y, tự giải quyết mà miệng không ngừng vang lên tiếng rên đáng ghê tởm kia. Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, Minh Nhật không để cho Băng Băng có ý kiến gì, bế ngang người nàng nhảy qua cửa sổ. Sáng hôm sau tính tiếp.
////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách…Vô Tà bị diệt/////////////////////////
Thấm thoát cũng đã được một tuần. Ngày đó, mãi đến gần sáng hôm sau Băng Băng mới có thể trở lại căn phòng của Vô Tà cung chủ. Nàng không nghĩ gì nhiều, thay một chiếc áo lụa rồi ngồi lên giường. Trên người nàng toàn là vết hôn do kẻ nào đó để lại. Khi Vô Tà cung chủ tỉnh lại, nàng lại giả dạng làm Mị Nhi rụt rè. Nhưng không biết tên này nghĩ gì, hắn ta liền mang nàng về Vô Tà cung trước thời hạn. Khi đi, nàng thấy được Bích Hương do Lan Nhi dịch dung đi theo, khi đi nàng còn mang theo một nha hoàn khác do Tình Nhi dịch dung. Hai tên thị vệ gác cửa cũng đã trở thành Minh Nhật và Hạo Nhiên. Lần vào Vô Tà cung này, nàng chỉ muốn giết hai kẻ cầm đầu và tìm ra kẻ đứng phía sau chỉ dẫn Vô Tà cung.
Một tuần tìm kiếm, nàng vẫn không tìm được chút manh mối nào ngoài nhìn hai cha con cung chủ dâm tà này. Đúng là thế gian đồn không sai. Với lại, khi vào đây nàng còn biết được thêm chuyện nữa, nhưng nữ tử thanh lâu trong trắng đều bị Vô Tà cung chủ lấy đi lần đầu tiên, khi đưa về đây, nàng ta sẽ bị đưa đến cho lão Vô Tà cung chủ dùng. Nữ nhân đó một lúc sẽ hầu hạ hai cha con nhà này. May là y thuật của nàng giỏi, không thì nàng thật sự sẽ bị phát hiện mất. Nàng luôn nhân lúc hai cha con nhà này không để ý, châm cho một châm tẩm dược gây ảo giác. Nhiều lúc nàng nhìn trời cảm thán, thật không biết bản thân chọc phải vị đại phật nào mà cuộc đời nàng khổ như thế này. Vào đây được gần một tuần, đêm nào nàng và Minh Nhật và Hạo Nhiên đều sẽ tụ tập ở phòng của nàng để bàn chính vụ, hiểu thêm về cơ quan trong này. Còn Lan Nhi Tình Nhi sẽ ở ngoài canh chừng. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
“Đại tẩu, tẩu có ý nào để phá những cạm bẫy này không?” Hạo Nhiên nhìn bản đồ mà khó khăn lắm hắn và Minh Nhật mới lấy được, nhìn Băng Băng hỏi.
“Những cạm bẫy cơ quan này nhìn tưởng như không liên quan đến nhau, nhưng thực chất nó lại bí mật nối lại với nhau bằng một cơ quan chính. Chỉ cần tìm được cơ quan chính ở đâu, những cạm bẫy này không thể làm gì được chúng ta nữa” Băng Băng nói.
“Nàng có cách nào để tìm ra cơ quan chính không?” Minh Nhật hỏi. Hắn đã đọc nhiều về cơ quan nhưng thực sự chưa đọc được cơ quan nào như thế này.
“Ta cũng không biết cách nào. Nhưng chàng đừng lo, chúng ta không cần phải tìm mà tra hỏi là được.” Băng Băng nở nụ cười nửa miệng.
“Hỏi? Tẩu đừng nói là…” Hạo Nhiên lo lắng hỏi.
“Đúng đó. Minh Nhật, chàng đến cung của lão Vô Tà cung chủ, bảo là ta mời hắn tới đây. Hạo Nhiên, đi mời Vô Tà cung chủ, cũng nói như vậy.” Băng Băng nói.
“Nàng muốn làm gì?” Minh Nhật nhíu mày hỏi.
“Thuốc gây ảo giác của ta có một thành phần phụ, chỉ cần ta động tay động chân một chút, hai người đó không thể không nghe theo sự sắp xếp của ta” Băng Băng cười nói.
“Đại tẩu, về sau ta mà có con, ta sẽ để nó bái tẩu làm sư phụ.” Hạo Nhiên dâng ánh mắt như nhìn thần tượng nhìn Băng Băng.
“Được rồi, hai người đi đi, gọi luôn Lan Nhi Tình Nhi vào đây hộ ta.” Băng Băng phẩy phẩy tay, còn nàng quay lưng đi đến rương ở cuối giường, mở ra bắt đầu chế chút dược dẫn. Thật ra, không hẳn là trên ngân châm của nàng có thuốc, mà là trên người nàng có một loài hương dược gây ảo mộng. Hương dược này nàng lấy từ phấn hương của Linh Hồ Điệp trong rừng sâu của núi Tuyết Liên. Minh Nhật và Hạo Nhiên không bị trúng dược là vì nàng bí mật cho hai người đó uống giải dược. Lan Nhi Tình Nhi thì cũng không lo gì, trên người bọn họ cũng có.
Lúc cha con Vô Tà đến, Băng Băng cũng đã chuẩn bị xong. Lão Vô Tà cung chủ là một nam nhân ngoài năm mươi tuổi, trên khuôn mặt anh tuấn kia đã có vài nét chân chim rõ nét. Đôi mắt ông ta ánh lên dâm tà, kết hợp với vai bên ria mép như hai chiếc râu tôm, thật sự làm phá hỏng khuôn mặt anh tuấn kia. Hai cha con Vô Tà cung chủ vừa vào, nhìn thấy Băng Băng trong hình dạng của Mị Nhi, ánh mắt hai người nhìn nàng như thể nhìn thấy một món ăn ngon vậy. Ánh mắt đó làm Băng Băng cảm giác khó chịu, nhưng nàng vẫn nở một nụ cười quyến rũ. Nàng duyên dáng bước từng bước đến trước mặt hai người, kéo hồn hai người trở lại “Mị Nhi tham kiến hai vị cung chủ”.
“Mị Nhi, đứng lên đứng lên nào.” Lão cung chủ vội vàng đỡ mĩ nhân đứng dậy, nhân tiện ăn chút đậu hũ thơm.
“Mị Nhi, nàng gọi ta và phụ thân cùng một lúc đến đây là có chuyện gì?” Lời này là lời của Vô Nhai. Không hổ là con trai của lão Vô Tà cung chủ, thật là tinh ý. Không thể trách hắn sao lại không tinh ý. Bình thường toàn là hắn và phụ thân tìm đến nữ nhân này, hôm nay, đột nhiên cho gọi cả hai cha con hắn, vậy hắn không thể không nghi ngờ động cơ của nữ nhân này được. Dù gì thì nàng ta cũng là một nữ tử thanh lâu, không thể coi thường.
“Đêm nay trăng thanh, Mị Nhi đột nhiên cảm thấy cô đơn nên mạo muội mời hai vị cung chủ đến đây uống rượu ngâm thơ với Mị Nhi. Bàn tiệc có thể đã chuẩn bị xong, kính mời hai vị cung chủ theo Mị Nhi đến bàn tiệc.” Nói xong, Băng Băng uyển chuyển bước đi vào trong phòng. Lão cung chủ thấy nàng vào vòng, một ý nghĩ dâm tà hiện lên trong đầu, ông ta khinh thường đứa con trai của mình nói “Ngươi lo lắng gì, nàng ta chỉ là một kỹ nữ, không làm nên trò trống gì đâu.” Rồi bước theo Băng Băng.
Nhìn theo bóng của lão cung chủ, Vô Nhai nhíu chặt đôi mày lại. Hắn cảm thấy, đêm nay, chắc chắn sẽ có chuyện.
“Mị cô nương, hôm nay cô thật là may mắn. Được cung chủ Vô Tà cung nhìn trúng. Vậy sau này cô nương có thể hưởng vinh hoa phú quý rồi”. Trong phòng cao nhất của Thanh lâu nổi tiếng nhất Trần gia trang Hưng Vinh lâu vang lên tiếng nói lanh lảnh của một nữ nhân. Miệng nói là hâm mộ, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự khinh bỉ. Nữ nhân này tên là Bích Hương, là nha hoàn hầu hạ hoa khôi của Hưng Vinh lâu – Mị Nhi. Nàng hầu hạ nữ nhân này tính đến nay đã được hơn tám tháng. Nhưng nữ nhân này thật không biết thức thời. Đã vào trong thanh lâu mà còn tỏ ra thanh cao, không tiếp khách. Nhiều lần nàng bắt gặp nàng ta lén lút đi gặp một nam nhân khác, đến rạng sáng hôm sau mới rón rén đi về. Có lần nàng bí mật đi theo nàng ta, thấy nàng ta đi vào trong một ngôi nhà cùng một nam tử. Mà nam tử đó lại chẳng có tướng phú quý chỉ cả. Chắc chắn hắn chẳng phải là vương tôn quý tộc hay là đại phú nào. Vì cái nam nhân không tiền tài đó mà từ chối biết bao nhiêu nam nhân khác, nữ nhân này thật ngu ngốc. Với lại, nữ nhân này, nàng cũng đã không còn là nữ nhân trong trắng gì, vậy mà không chịu tiếp khách. Dù nàng là hoa khôi ở đây, nhưng không tiếp khách thì nàng ta cũng chỉ là cái đinh. Nàng ta nghĩ nam nhân tìm đến thanh lâu để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để nghe các cô nương trong này ca múa cho họ xem sao? Thật là ý nghĩ quá ngây thơ.
Nữ tử tên Mị Nhi ngồi trước gương nhìn khuôn mặt phản chiếu của bản thân, đôi mắt phong tình chứa đựng nỗi sầu không thể nào nói. Nàng biết, nữ nhân kia không hề muốn phục vụ nàng. Nàng ta luôn mắt cao hơn đầu, làm sao chịu phục vụ cho một nữ nhân thấp kém như nàng chứ. Còn về Cung chủ Vô Tà cung, nàng không tham lam thứ gì. Nàng chỉ muốn một đời cùng với người đó, sống một cuộc đời vô ưu vô lo. Nhưng, cuộc đời thật là chớ trêu. Hôm nay, đột nhiên chạm mặt với Vô Tà cung chủ, hắn nói muốn nàng làm nữ nhân của hắn. Nàng muốn từ chối, nhưng mama lại không cho nàng nói. Có vẻ Vô Tà cung chủ biết nàng không nguyện ý nên hắn đã để hai tên hộ vệ của hắn đến canh chừng nàng. Đêm nay chính là đêm Cung chủ Vô Tà cung muốn nàng. Một nữ tử yếu đuối như nàng có đủ sức để tránh khỏi sao? Tại sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy? Chỉ vì phụ thân mê cờ bạc mà bán nàng cho bọn buôn nô lệ. Rồi nàng được coi là hàng hóa mà bán vào cái thanh lâu này. Nếu không phải nàng học tài nghệ của mẫu thân từ nhỏ, có khi bây giờ nàng cũng sẽ như mấy nữ nhân kia, chỉ biết ôm ấp với nam nhân. Trái tim nàng, tấm thân của nàng, nàng muốn trao trọn vẹn cho người đó.
“Bích Hương, ta muốn ở một mình” Mị Nhi lạnh nhạt đuổi khéo Bích Hương ra ngoài.
“Dạ, Mị Nhi cô nương, cô nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong, Bích Hương đi ra ngoài.
Trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Mị Nhi, nàng liền không kìm được ôm mặt khóc. Nhưng nàng chỉ có thể khóc trong im lặng. Trong thanh lâu này không như những nơi khác, nếu nàng khóc to, vậy sau này nàng đừng mong yên ổn. Nàng muốn giữ lại phần tự do này để được gặp người đó. Chỉ có phần tự do ít ỏi này thôi, nếu mất, nàng không biết bản thân sẽ như thế nào nữa.
“Nếu đau khổ như vậy sao không trốn?”
Mị Nhi đang chìm trong cảm xúc đau thương của bản thân thì đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt bất cần vang lên. Mị Nhi hoảng hốt nhìn về phía chủ nhân giọng nói. Trên giường của nàng, một nữ nhân chùm áo choàng đen, khuôn mặt bị che đi hơn nửa, chỉ lộ ra đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Vì nàng ngồi trên giường nên áo chùm hở ra, lộ ra những đóa hoa tuyết liên được thêu tỷ mỉ trên bạch y của nàng. Bàn tay nhỏ nhắn thon gọn đặt ngay ngắn lên đùi. Ở nàng tỏa ra một loại quý khí làm cho Mị Nhi không nhịn được mà kính sợ. Nữ nhân này, không phải là nhân vật đơn giản. Không tiếng động đột nhập vào phòng của nàng mà không kinh động đến hai tên hộ vệ ngoài kia, chắc hẳn võ công của nàng ta rất cao.
Nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, Mị Nhi nở nụ cười nhàn nhạt nói “Cô nương, cô là ai, đến tìm Mị Nhi hẳn là cô nương cần Mị Nhi làm gì?”. Từ khi nàng lên mười, phụ thân của nàng bắt đầu mê cờ bạc, suốt ngày chỉ biết đến cờ bạc. Nhà chỉ còn có mẫu thân cùng nàng đi bán nghệ kiếm tiền. Tám năm, nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn, như vậy cũng đủ để tôi luyện cho nàng. Bản thân nàng bây giờ không hề có một chút gì hết, ngoài danh hiệu hoa khôi Mị Nhi của Hưng Vinh lâu nổi danh thì nàng chẳng có chút giá trị nào cả.
“Ta rất thích nói chuyện với những người thông minh, nhất là nữ nhân thông minh.” Băng Băng nhếch miệng nói. Đúng là nàng không có nhìn nhầm, nữ nhân này, nếu sinh ra trong một gia đình gia giáo, nàng đảm bảo nàng ta sẽ trở thành một tài nữ có tiếng trong kinh thành, có khi còn xa hơn. Thật ra, khi ăn trưa xong, nàng với mọi người bắt đầu chia ra hành động. Lần này đi với nàng chỉ có Minh Nhật, Trần Long, Lan Nhi và Tình Nhi. Khi đến Hưng Vinh lâu, nàng liền tách bọn họ ra. Nàng muốn đi tìm đối tượng để bản thân nàng giả mạo. Nhưng ai ngờ nàng lại nghe được một chuyện tốt đến mức không thể tốt hơn. Chỉ cần nàng giả mạo nữ nhân này là được.
“Quá khen, cô nương muốn Mị Nhi giúp gì cho cô?” Mị Nhi không siểm nịnh đứng dạy đi đến trước mặt Băng Băng, đứng cách nàng ba bước chân nói.
“Ngươi không sợ ta giết người sao?” Băng Băng mở miệng hỏi, trong mắt nàng nhìn Mị Nhi thêm một phần tán thưởng. Nữ nhân này, nếu được, nàng muốn thu về dưới chướng của nàng. Đằng nào thân phận của nàng rất là đặc thù, có người thu xếp cho cũng tốt. Dù Lan Nhi Tình Nhi rất được, nhưng nàng vẫn muốn thu người tài về với nàng.
“Cô nương sẽ giết Mị Nhi sao?” Mị Nhi nở nụ cười hỏi lại. Thật không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy nữ nhân này rất đáng để tin tưởng. Chỉ cần nàng nguyện ý tin, nàng ta sẽ không để nàng thất vọng.
“Thật đúng là nói chuyện với người thông minh thật là dễ chịu mà” Băng Băng cười, đứng lên, bước chân rút ngắn khoảng cách của hai người, nàng nói “Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi”.
“Giao dịch?” Mị Nhi nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng, là giao dịch. Ta cần ngươi phối hợp với ta, rồi ta sẽ cho ngươi và nam nhân của mình cao chạy xa bay, sống một cuộc sống vô ưu vô lo như các ngươi mong muốn. Còn nếu muốn ở bên cạnh ta thì ta rất là vui vẻ thu nhận. Dù sao, ta rất có cảm tình với ngươi.” Băng Băng nói.
“Được, cô nương, cô nói đi.” Mị Nhi nghe thấy điều kiện của Băng Băng liền sảng khoái đồng ý. Đằng nào điều kiện của nữ nhân này đưa ra rất hấp dẫn nàng.
//////////////////////////Phân cách tuyến////////////////////////////
“Thị vệ đại ca, đây là Mị Nhi cô nương mà đích danh Cung chủ chỉ tên, thỉnh ngài bẩm báo với cung chủ một tiếng.” Bích Hương khuôn mặt tươi cười nhìn mấy hai tên thị vệ nói. Hai tên này dù có khăn che mặt, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức đáng sợ. Bích Hương thầm cầu mong vị Cung chủ kia nhanh chóng cho kĩ nữ này vào để nàng còn đi chỗ khác. Thật đáng sợ mà.
Một tên thị vệ không trả lời Bích Hương, gõ cửa ba tiếng. Khi nhận được câu nói “cho vào” từ trong truyền ra, tên thị vệ đó liền mở cửa cho Mị Nhi. Mị Nhi hít một hơi thật sâu rồi cất bước vào trong phòng. Khi nàng vừa vào phòng, cánh cửa liền đóng lại. Mị Nhi lần này vận một bộ hồng y nổi bật lên làn da trắng mịn của nàng. Tay áo xẻ đôi, để lộ cánh tay ngọc ngà, vạt áo mỏng manh để lộ chiếc yếm cùng màu ở bên trong. Nhìn nàng, thật sự rất khiêu gợi.
Vô Tà cung chủ nhìn mĩ nhân đến, cười đến bỉ ổi. Hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường, vận một bạch y. Nhưng đôi mắt dài hẹp ánh lên từng tia dâm tà kia lại làm hỏng đi vẻ tiêu soái của hắn. Cánh tay đưa lên, ra hiệu Mị Nhi đến gần, hắn cười nói “Mị Nhi, đến đây với bản cung chủ”.
Ánh mắt Mị Nhi ánh lên vẻ sợ hãi, sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng nàng cũng cất bước đến gần Vô Tà cung chủ. Khi nàng vừa đến gần, nàng liền bị Vô Tà cung chủ kéo ngã vào lòng, cánh tay không yên phận mắt đầu xờ mó lên từng đường cong mê người của nàng. Không để Mị Nhi kịp phản kháng, hắn liền nhanh chóng đè nàng dưới thân, đôi môi ý đồ muốn dán vào đôi môi mê người của Mị Nhi. Nhưng, hắn chưa kịp động đến, đột nhiên hắn mất ý thức ngục trên người Mị Nhi. Mị Nhi thấy hắn không động đậy, nàng liền dùng một lực đẩy mạng hắn ra khỏi người nàng. Đang định đứng dạy xử lý cái tên hỗn đản này tiếp, đột nhiên nàng bị kéo vào một vòng ngực. Cảm thấy vòng eo bị ôm chặt, nàng liền cười cười nói nhỏ, đủ cho hai người nghe “Nhật, đừng làm rộn, ta đang làm nhiệm vụ”. Đúng, Mị Nhi này chính là Băng Băng dịch dung. Giao dịch của nàng với Mị Nhi là nàng ta nhường chỗ này cho nàng và nàng ta sẽ đi cùng với tình lang của nàng ta. Mị Nhi mới đầu nghi ngờ, rồi một lúc sau cuối cùng cũng đồng ý. Vừa nãy, nàng đã châm vào huyệt ngủ của Vô Tà cung chủ, trong ngân châm của nàng còn có một loại dược làm người đó như bị ảo giác, mơ rằng bản thân đang hoan ái với nữ nhân. Bây giờ, chỉ cần đợi dược phát huy tác dụng thì không lo khi hắn tỉnh lại nghi ngờ nàng.
“Hắn ta chạm vào nàng.” Minh Nhật không vui nói.
Nghe giọng ai đó mang vị chua nồng đậm, Băng Băng vừa buồn cười lại vừa ngọt ngào. Nam nhân này thật là đáng yêu mà. Băng Băng không nói gì, nàng đặt hai tay lên vai của Minh Nhật, lấy đà nhóm chân lên hôn lên bạc môi đang mím chặt của Minh Nhật. Nụ hôn của nàng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, rồi nàng ngại ngùng chôn mặt vào trong ngực của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động, thật là ngại chết mà.
Minh Nhật ngẩn ngơ một lúc lâu sau, lúc hồi phục lại tinh thần, tiếng cười trầm thấp từ miệng hắn phát ra thể hiện bây giờ hắn rất là cao hứng. Nhưng, tiếng cười đó lại làm cho Băng Băng ngại ngùng đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ hơn cả trái cà chua chín, và cô còn có chiều hướng rúc sâu dần vào ngực của Minh Nhật.
Đang lúc không khí ngượng ngùng nhưng không kém phần ngọt ngào này lại vang lên một tiếng rên trầm đục mang đầy dục vọng của nam nhân trên giường. Băng Băng theo bản năng định xoay đầu lại nhìn, nhưng nhanh chóng một bàn tay nhanh chóng ấn đầu nàng trở lại ngực của hắn. Minh Nhật nhíu mày nhìn nam nhân trên giường đang tự thoát y, tự giải quyết mà miệng không ngừng vang lên tiếng rên đáng ghê tởm kia. Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, Minh Nhật không để cho Băng Băng có ý kiến gì, bế ngang người nàng nhảy qua cửa sổ. Sáng hôm sau tính tiếp.
////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách…Vô Tà bị diệt/////////////////////////
Thấm thoát cũng đã được một tuần. Ngày đó, mãi đến gần sáng hôm sau Băng Băng mới có thể trở lại căn phòng của Vô Tà cung chủ. Nàng không nghĩ gì nhiều, thay một chiếc áo lụa rồi ngồi lên giường. Trên người nàng toàn là vết hôn do kẻ nào đó để lại. Khi Vô Tà cung chủ tỉnh lại, nàng lại giả dạng làm Mị Nhi rụt rè. Nhưng không biết tên này nghĩ gì, hắn ta liền mang nàng về Vô Tà cung trước thời hạn. Khi đi, nàng thấy được Bích Hương do Lan Nhi dịch dung đi theo, khi đi nàng còn mang theo một nha hoàn khác do Tình Nhi dịch dung. Hai tên thị vệ gác cửa cũng đã trở thành Minh Nhật và Hạo Nhiên. Lần vào Vô Tà cung này, nàng chỉ muốn giết hai kẻ cầm đầu và tìm ra kẻ đứng phía sau chỉ dẫn Vô Tà cung.
Một tuần tìm kiếm, nàng vẫn không tìm được chút manh mối nào ngoài nhìn hai cha con cung chủ dâm tà này. Đúng là thế gian đồn không sai. Với lại, khi vào đây nàng còn biết được thêm chuyện nữa, nhưng nữ tử thanh lâu trong trắng đều bị Vô Tà cung chủ lấy đi lần đầu tiên, khi đưa về đây, nàng ta sẽ bị đưa đến cho lão Vô Tà cung chủ dùng. Nữ nhân đó một lúc sẽ hầu hạ hai cha con nhà này. May là y thuật của nàng giỏi, không thì nàng thật sự sẽ bị phát hiện mất. Nàng luôn nhân lúc hai cha con nhà này không để ý, châm cho một châm tẩm dược gây ảo giác. Nhiều lúc nàng nhìn trời cảm thán, thật không biết bản thân chọc phải vị đại phật nào mà cuộc đời nàng khổ như thế này. Vào đây được gần một tuần, đêm nào nàng và Minh Nhật và Hạo Nhiên đều sẽ tụ tập ở phòng của nàng để bàn chính vụ, hiểu thêm về cơ quan trong này. Còn Lan Nhi Tình Nhi sẽ ở ngoài canh chừng. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
“Đại tẩu, tẩu có ý nào để phá những cạm bẫy này không?” Hạo Nhiên nhìn bản đồ mà khó khăn lắm hắn và Minh Nhật mới lấy được, nhìn Băng Băng hỏi.
“Những cạm bẫy cơ quan này nhìn tưởng như không liên quan đến nhau, nhưng thực chất nó lại bí mật nối lại với nhau bằng một cơ quan chính. Chỉ cần tìm được cơ quan chính ở đâu, những cạm bẫy này không thể làm gì được chúng ta nữa” Băng Băng nói.
“Nàng có cách nào để tìm ra cơ quan chính không?” Minh Nhật hỏi. Hắn đã đọc nhiều về cơ quan nhưng thực sự chưa đọc được cơ quan nào như thế này.
“Ta cũng không biết cách nào. Nhưng chàng đừng lo, chúng ta không cần phải tìm mà tra hỏi là được.” Băng Băng nở nụ cười nửa miệng.
“Hỏi? Tẩu đừng nói là…” Hạo Nhiên lo lắng hỏi.
“Đúng đó. Minh Nhật, chàng đến cung của lão Vô Tà cung chủ, bảo là ta mời hắn tới đây. Hạo Nhiên, đi mời Vô Tà cung chủ, cũng nói như vậy.” Băng Băng nói.
“Nàng muốn làm gì?” Minh Nhật nhíu mày hỏi.
“Thuốc gây ảo giác của ta có một thành phần phụ, chỉ cần ta động tay động chân một chút, hai người đó không thể không nghe theo sự sắp xếp của ta” Băng Băng cười nói.
“Đại tẩu, về sau ta mà có con, ta sẽ để nó bái tẩu làm sư phụ.” Hạo Nhiên dâng ánh mắt như nhìn thần tượng nhìn Băng Băng.
“Được rồi, hai người đi đi, gọi luôn Lan Nhi Tình Nhi vào đây hộ ta.” Băng Băng phẩy phẩy tay, còn nàng quay lưng đi đến rương ở cuối giường, mở ra bắt đầu chế chút dược dẫn. Thật ra, không hẳn là trên ngân châm của nàng có thuốc, mà là trên người nàng có một loài hương dược gây ảo mộng. Hương dược này nàng lấy từ phấn hương của Linh Hồ Điệp trong rừng sâu của núi Tuyết Liên. Minh Nhật và Hạo Nhiên không bị trúng dược là vì nàng bí mật cho hai người đó uống giải dược. Lan Nhi Tình Nhi thì cũng không lo gì, trên người bọn họ cũng có.
Lúc cha con Vô Tà đến, Băng Băng cũng đã chuẩn bị xong. Lão Vô Tà cung chủ là một nam nhân ngoài năm mươi tuổi, trên khuôn mặt anh tuấn kia đã có vài nét chân chim rõ nét. Đôi mắt ông ta ánh lên dâm tà, kết hợp với vai bên ria mép như hai chiếc râu tôm, thật sự làm phá hỏng khuôn mặt anh tuấn kia. Hai cha con Vô Tà cung chủ vừa vào, nhìn thấy Băng Băng trong hình dạng của Mị Nhi, ánh mắt hai người nhìn nàng như thể nhìn thấy một món ăn ngon vậy. Ánh mắt đó làm Băng Băng cảm giác khó chịu, nhưng nàng vẫn nở một nụ cười quyến rũ. Nàng duyên dáng bước từng bước đến trước mặt hai người, kéo hồn hai người trở lại “Mị Nhi tham kiến hai vị cung chủ”.
“Mị Nhi, đứng lên đứng lên nào.” Lão cung chủ vội vàng đỡ mĩ nhân đứng dậy, nhân tiện ăn chút đậu hũ thơm.
“Mị Nhi, nàng gọi ta và phụ thân cùng một lúc đến đây là có chuyện gì?” Lời này là lời của Vô Nhai. Không hổ là con trai của lão Vô Tà cung chủ, thật là tinh ý. Không thể trách hắn sao lại không tinh ý. Bình thường toàn là hắn và phụ thân tìm đến nữ nhân này, hôm nay, đột nhiên cho gọi cả hai cha con hắn, vậy hắn không thể không nghi ngờ động cơ của nữ nhân này được. Dù gì thì nàng ta cũng là một nữ tử thanh lâu, không thể coi thường.
“Đêm nay trăng thanh, Mị Nhi đột nhiên cảm thấy cô đơn nên mạo muội mời hai vị cung chủ đến đây uống rượu ngâm thơ với Mị Nhi. Bàn tiệc có thể đã chuẩn bị xong, kính mời hai vị cung chủ theo Mị Nhi đến bàn tiệc.” Nói xong, Băng Băng uyển chuyển bước đi vào trong phòng. Lão cung chủ thấy nàng vào vòng, một ý nghĩ dâm tà hiện lên trong đầu, ông ta khinh thường đứa con trai của mình nói “Ngươi lo lắng gì, nàng ta chỉ là một kỹ nữ, không làm nên trò trống gì đâu.” Rồi bước theo Băng Băng.
Nhìn theo bóng của lão cung chủ, Vô Nhai nhíu chặt đôi mày lại. Hắn cảm thấy, đêm nay, chắc chắn sẽ có chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook