Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây
-
Chương 15: Đại công chúa rắc rối
Đông Uyển – Thư phòng
“Muội về từ lúc nào, tại sao không đi tìm huynh?” Minh Nhật lạnh nhạt nói. Dù lạnh nhạt nhưng trong lời nói của hắn vẫn có chứa tia sủng nịnh.
“Chi Nhi mới về, vẻ mặt này của huynh là sao đây, Chi Nhi về huynh không vui sao?” Trúc Chi chu môi oán giận. Đại vương huynh không đáng yêu gì hết, suốt ngày giữ cái vẻ mặt đó.
“Còn nãi nãi, người đang ở đâu?” Minh Nhật trực tiếp lơ đi sự oán giận của Trúc Chi lạnh nhạt hỏi. Tiểu nha đầu này mà ở đây, chắc là nãi nãi phải ở gần đây thôi.
“À…ờ…ờm…ừm…” Trúc Chi nhìn đông nhìn tây thư phòng, khuôn mặt lộ lên vẻ mất tự nhiên. Nói với vương huynh nàng trốn đi, nàng có bị sao không?
“Muội trốn đi!” đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định. Trúc Chi ái ngại nhìn Minh Nhật, chạy đến đấm vai cho hắn, cười lấy lòng: “Đại vương huynh thật là thông minh, Trúc Chi bái phục, huynh có thể hay không đừng phạt muội muội đáng yêu này nha.”
“Còn biết sợ, muội trốn đi thế còn nãi nãi ai chăm sóc?” Minh Nhật cốc yêu vào trán Trúc Chi. Trúc Chi xoa xoa trán cười hì hì: “Nãi nãi có Tiểu Thúy chăm sóc rồi, huynh không cần lo lắng.”
“Tiểu Thúy là ai?” Minh Nhật nghi hoặc hỏi. Lúc nãi nãi đưa muội muội đi thì làm gì mang theo tỳ nữ nào, mà lúc hắn lên thăm nãi nãi làm gì thấy Tiểu Thúy nào? Sao chui từ đâu ra một Tiểu Thúy vậy?
“Tiểu Thúy là cô nương muội đã cứu được vào hai năm trước, Tiểu Thúy hơn muội một tuổi a. Lần trước huynh lên thăm nãi nãi không gặp cô nương ấy là vì muội đã nhờ Tiểu Thúy đi mua mê dược để…muội trốn đi.” Trúc Chi hai ngón tay chọc chọc vào nhau, lén lút nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Minh Nhật.
“Thì ra muội đã có ý định trốn từ lâu, còn chuẩn bị cả mê dược. Thân là huynh trưởng, huynh phải phạt muội. Muội ở trong phòng hối lỗi về hành vi của mình cho ta.” Minh Nhật ngả người dựa vào ghế, ôm ngực nói.
“Muội làm gì có phòng ở đây.” Trúc Chi phản bác.
“Phong quản gia sẽ đưa muội đến phòng của mình.” Minh Nhật lạnh nhạt nói.
“Huynh, nếu muội nói cho huynh một tin rất hữu ích, huynh có thể…” chưa nói xong, Trúc Chi bị một hình bóng màu xanh dương xông vào ôm chặt lấy. “Oaoaaaaa Chi Nhi bảo bối của huynh về rồi, huynh nhớ muội quá nha.”
“Nhị vương huynh, có thể buông Chi Nhi ra không? Huynh ôm chặt quá, Chi Nhi khó chịu” Không sai, người ôm Trúc Chi chính là Huyết Vương Phong Thiên Hạo Nhiên. Trúc Chi bị ôm đột ngột, khuôn mặt nàng nhăn lại, phồng má, trông rất đáng yêu.
“Ách, tại huynh thấy muội về nên vui quá thôi, nãi nãi có đi cùng muội không?” Hạo Nhiên nhìn khắp mọi nơi để tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
“Ách…nhị vương huynh không cần tìm đâu, muội là trốn đi.” Trúc Chi hai ngón tay chọc chọc vào nhau, cúi gầm mặt xuống gần như là là chôn đầu vào ngực.
“Ahahaha…huynh biết muội trốn mà…CÁI GÌ…MUỘI TRỐN…” Hạo Nhiên cười ha hả, khi tiêu hóa xong câu nói của Trúc Chi thì hét ầm lên. Sau tiếng hét đó, Hạo Nhiên nhận ngay một chiếc hộp ngay giữ trán. Đau quá hắn ngồi xuống ôm đầu nhìn về phía thủ phạm đang ung dung dựa vào ghế kia: “Đại vương huynh, huynh có thể chọn thứ nào mềm mềm mà ném được không, chiếc hộp này vào hủy hết dung nhan hoàn mĩ của đệ. Như vậy là huynh hủy đi hàng ngàn trái tim của nữ tử đó.”
“Ta hủy đi cái tên phong lưu như đệ để quốc gia này được yên ổn.” Minh Nhật lạnh lùng nói.
“Nhị vương huynh, huynh rất phong lưu sao, cẩn thận về sau vô năng đó.” Trúc Chi che miệng nói.
“Muội muội bảo bối, muội yên tâm, nhị vương huynh của muội rất là khỏe mạnh, không lo huynh vô năng đâu” Hạo Nhiên tự tin nói.
“Hạo Nhiên thôi đi, Chi Nhi muội định nói cho ta biết chuyện gì?” Minh Nhật tay chống cằm, tay gõ bàn nói. Bây giờ ở hắn toát ra một hơi thở uy nghiêm, người nào nhìn cũng phải kính sợ vài phần.
“A, nhưng huynh phải bỏ lệnh cấm túc và cho muội tự chọn một tiểu viện a” Trúc Chi ra điều kiện.
“Được, nhưng nếu chuyện này mà không hữu ích, ta sẽ phạt nặng hơn.” Minh Nhật nói.
“Muội tin chắc huynh sẽ rất hài lòng.” Trúc Chi nâng lên vẻ mặt tự tin, đến bên bộ bàn ghế cẩm thạch, tùy ý chọn một chiếc ngồi xuống.
“Muội muội bảo bối, muội và đại vương huynh đang nói gì vậy?” Hạo Nhiên ù ù cạc cạc không hiểu hai người đang nói cái gì.
“Nhị vương huynh, huynh ngồi yên nghe đi” Nói rồi Trúc Chi quay về phía Minh Nhật hỏi: “Khi huynh vào trong viện của tẩu tẩu, huynh thấy gì?”
“Nàng ta không phải tẩu của muội” Minh Nhật lạnh lùng nói. Nương tử của hắn duy nhất chỉ có cô bé đó thôi.
“Huynh trả lời muội.” Trúc Chi gắt.
“Tang hoang” Minh Nhật lạnh nhạt phun ra hai chữ.
“Đúng, huynh biết hung thủ là ai không?” Trúc Chi ra vẻ thần bí, cầm khối điểm tâm trên bàn nhấm nháp.
“Không phải là muội sao?” Minh Nhật hứng thú nhìn muội muội của mình. Có thể tin mà muội muội nói cho hắn rất là hữu dụng đây.
“Muội làm sao? Chỉ một phần thôi. Đó cũng có phần góp sức của tì nữ bên cạnh tẩu…à Độc vương phi. Muội với nàng ta giao đâú, nàng ta võ công chỉ kém hơn muội một chút thôi.”
“Tỳ nữ của Trần Băng Băng biết võ công?” Hạo Nhiên ngạc nhiên nói.
“Thì ra nàng ta tên Băng Băng…Không chỉ tỳ nữ của nàng ta biết võ công, Tiểu Băng Băng còn là cao thủ trong cao thủ nha, nàng ta tuyệt đối không kém đại vương huynh đâu.” Trúc Chi nói lòng không khỏi hâm mộ.
“Lúc ta đến, muội đang cầm kiếm, còn cô ta đang được tỳ nữ dìu, khuôn mặt nhợt nhạt không phải mang bệnh sao?” Minh Nhật nhíu mày. Việc này thật không tầm thường.
“Trước lúc huynh đến, Tiểu Băng Băng đã ăn một loại dược để làm mình yếu đi nên huynh không biết.” Trúc Chi nói xong giương mắt lên chờ đợi Minh Nhật. Minh Nhật thấy vậy lắc đầu thở dài “Được xóa bỏ lệnh cấm, muội tự chọn biệt viện mà ở.”
“Yaaaaaa…đại vương huynh là tốt nhất a, muội muốn ở cùng tẩu tẩu ở Tây Uyển” Trúc Chi nhảy lên, nháy mắt nói.
“Trừ Tây Uyển.” Minh Nhật không lưu tình cắt đứt niềm vui của Trúc Chi.
“Huynh, nam tử hán đại trượng phu, một lời nói quý hơn vàng, không được thay đổi.” Trúc Chi ôm ngực lên án.
“Vậy cho ta một lý do chính đáng, lý do không thuyết phục thì muội đừng mong ta cho muội đến đó.” Minh Nhật suy nghĩ một hồi rồi lạnh nhạt nói. Ngày trước khi chưa biết nàng ta không đơn giản, Chi Nhi muốn ở đó hắn không ngăn cấm. Nhưng bây giờ khác. Nếu theo lời của Chi Nhi, nàng ta tuyệt đối không kém hắn, vậy Chi Nhi đến đấy ở, làm sao hắn yên tâm cho được.
“Muội thích Tiểu Băng Băng, muội muốn được gần gũi với Tiểu Băng Băng.” Trúc Chi nói. Lý do này đã được chưa.
“Không thuyết phục” Minh Nhật lạnh nhạt phun ra ba chữ.
“Nhị vương huynh, nói giúp Chi Nhi đi.” Trúc quay sang cầu cứu Hạo Nhiên. Nàng biết nhị vương huynh rất sợ nàng buồn nha, nếu nàng buồn, huynh ấy dù là làm trái với luân thường đạo lý cũng không sợ, chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng. Có thể nói nhị vương huynh của nàng là mắc một chứng bệnh khó chữa ‘cuồng muội muội’.
Đúng như Trúc Chi đoán, Hạo Nhiên thấy muội muội bảo bối của mình buồn, hắn vỗ vỗ tay Trúc Chi ý bảo nàng yên tâm, hắn sẽ giúp nàng. Thu hết mọi việc vào mắt, Minh Nhật nói: “Tốt nhất tìm lý do thật thuyết phục.”
“Đại vương huynh, võ công Chi Nhi huynh thấy như thế nào?” Hạo Nhiên cười híp mắt hỏi Minh Nhật.
“Tốt” Minh Nhật keo kiệt cho một chữ tốt.
“Nhưng so ra thì đã là cao thủ rồi đúng không huynh.” Hạo Nhiên không để ý nói.
“Ừ” Minh Nhật ngồi ngả người ra sau chờ Hạo Nhiên nói tiếp.
“Vậy cho muội ý ở cùng Trần Băng Băng cũng không có nguy hiểm gì, nếu huynh lo lắng cho muội ý, có thể điều Hồng Ảnh về bảo vệ muội ý, mà Trần Băng Băng thật ra là ai chúng ta không biết, nàng ta vào đây có mục đích gì? Cho Chi Nhi đi dò xem cũng được nha.” Hạo Nhiên nói một tràng, khát quá, hắn tự rót cho mình một ly trà uống. Minh Nhật nghe vậy thì ngồi đăm chiêu. Một lúc lâu sau, hắn gật đầu đồng ý. Trúc Chi thấy đại vương huynh đã đồng ý thì vui mừng không thôi “Đại vương huynh, nhị vương huynh là tốt nhất. Tiểu Băng Băng ta tới đây.”
Trúc Chi đang định chạy đi tìm Băng Băng thì bị Minh Nhật gọi lại, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc, không phải đại vương huynh đổi ý chứ. “Muội yên tâm, ta không đổi ý, muội ở đó thì lấy cho ta lọ dược mà nàng ta đã uống, ta muốn đưa cho Tử thần ý. Có thể từ lọ dược đó chúng ta biết được thân phận của nàng ta.” Minh Nhật hai tay đan vào nhau để lên bàn nói.
“Huynh yên tâm, muội sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Trúc Chi nói xong như cơn gió chạy thật nhanh ra khỏi đây. Nàng không thể chịu được muốn găp tẩu tẩu, xem biếu hiện của tẩu ý khi biết nàng sẽ ở lại đó a.
~~~~~~~~Tây Uyển~~~~~~~~
Từ lúc Băng Băng vào trong phòng, Lan Nhi Tình Nhi bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Vì hai người cảm nhận thấy có người ở đây nên hai nàng không sử dụng võ công mà là dùng sức lao động bình thường. Làm được một lúc lâu, Lan Nhi đấm đấm lưng oán: “Oaoaaaa….làm việc này còn mệt hơn cả dọn phòng nữa mà, cô công chúa kia mà còn đến đây, muội thề muội sẽ làm cho nàng ta không thể bước đi được nữa.”
“Làm đi, tốt nhất là lúc tiểu thư tỉnh dạy là phải xong.” Tình Nhi cầm chổi quét hết những tàn hoa lại một chỗ.
“Tỷ tỷ Lan Nhi tiếc bộ bàn ghế đã kia, bộ bàn ghế đó không phải muốn là tìm được a.” Lan Nhi ôm chổi ngồi chồm hổm. Nàng rất tiếc nga, bộ bàn ghế đó là từ đá thành tinh ngàn năm, hấp thu linh khí trời đất. Bộ đá này mùa hè mát như là băng ngàn năm, mùa đông lại có tác dụng sưởi ấm. Bây giờ lại bị một chưởng của cô công chúa đáng ghét đó mà hỏng. Oaoaoaoa cô công chúa đó tốt nhất đừng có đến đây không thì đừng trách nàng không lưu tình. Hừ…
“Tỷ biết.” Tình Nhi lạnh nhạt nói, tay vẫn tiếp tục làm việc.
Ở trong góc khuất, Hữu Ảnh vẫn lẳng lặng quan sát hai nàng. Tử thần y thì đang bận tìm sư muội của mình. Vô Ảnh thì đang theo dõi Hoàng thượng, không có trong phủ. Kim Ảnh Hồng Ảnh thì khỏi phải nói, họ vẫn bị phạt ở Ảnh một tháng rồi. Chỉ còn mình hắn, vương lại không lưu tình sai hắn đến đây theo dõi hai cô nương trói gà không chặt này. Như thế này là coi thường hắn. Nhưng lệnh của vương hắn không cãi được, hắn chỉ có thể ngậm miệng đi đến đây canh hai nàng ta thôi. Đang đứng ẩn núp, đột nhiên vai hắn xuất hiện một cánh tay. Hắn theo phản xạ tự nhiên xuất quyền nhưng người ở phía sau lại rất thuận lợi đỡ được quyền của hắn. Một giọng nói trong trẻo cất lên: “Hữu Ảnh ở đây rình trộm gì vậy?”
Hữu Ảnh khi nhìn rõ mặt của người kia, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ: “Công chúa điện hạ. nô tài thất lễ đã mạo phạm người, mong người trách tội.”
“Trách tội sao? Vậy ngươi đi về chỗ đại vương huynh lĩnh tội đi, ở đây đã có bổn công chúa rồi.” Trúc Chi ôm ngực nhìn Hữu Ảnh nói.
“Chuyện này…vương gia lệnh nô tài ở đây, nô tài không thể tự ý rời đi được.” Hữu Ảnh khó xử nói.
“Lời của bổn công chúa ngươi không coi trọng sao?” Trúc Chi mất hứng nói.
“Nô tài không dám.” Hữu Ảnh càng cúi thấp đầu hơn. Đùa. Bà cô nãi nãi này là muội muội cưng của vương gia mặt lạnh kia, lại thêm cái tên cuồng muội muội kia nữa. Hắn mà đắc tội với nàng, hắn sống yên được mới là chuyện lạ.
“Không dám. Vậy ngươi làm theo lời ta, về bên đại vương huynh, huynh ấy mà trách tội ta chịu.” Nói rồi Trúc Chi phất áo rời đi. Còn Hữu Ảnh, hắn tiến không được mà lùi cũng không xong. Không về thì là đắc tội với bà cô nãi nãi kia. Mà nếu hắn về, đảm bảo là hắn phải đối mặt với một cục băng thành tinh đang tỏa sát khí. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….ai cứu hắn với. Cuối cùng, Hữu Ảnh cũng ngậm ngùi đi về hướng Bắc Uyển. Thà đối mặt với băng còn hơn là sống không bằng chết với cô công chúa này.
Quay lại với Lan Nhi Tình Nhi, hai nàng cảm thấy người kia đã đi, hai nàng vứt chổi xuống , sử dụng võ công để thu dọn bãi chiến trường này. Xong xuôi, hai nàng vỗ vỗ tay, vươn vai.
“Oaaaaaaa…như này có phải tốt hơn không, khi nào kế hoạch của chúng ta thành công, muội sẽ bảo tiểu thư hành tẩu giang hồ, chúng ta cùng làm nữ hiệp a” Lan Nhi nhí nhảnh nói.
“Ân…lúc đó tính sau, bây giờ điều quan trọng nhất là chúng ta đợi tiểu thư tỉnh lại đã. Qủy Sai có gửi thư đến đây.” Tình Nhi nói. Haizzzz…lại chữa bệnh nữa rồi. Lần này ai mà làm cho Quỷ Sai đồng ý đây.
“Vậy chúng ta vào phòng thôi, mà muội xuống chỗ Lưu thẩm lấy chút đồ ăn vặt, đợi tiểu thư tỉnh lại sẽ ăn.” Lan Nhi nói.
“Ân…muội đi đi.” Tình Nhi vẫy tay cho Lan Nhi đi rồi hướng phòng Băng Băng đi đến. Đến khi trong sân đã khôi phục sự yên tĩnh, Trúc Chi mới đi ra, khuôn mặt nàng không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Nếu không lầm, Quỷ Sai là hai tên một câm một điếc cùng nhau hành tẩu giang hồ. Hai tên này trên giang hồ không ai địch nổi. Dung nhan của họ chưa ai có cơ hội thấy vì hai người họ thường lấy mặt nạ hình quỷ che khuôn mặt của mình lại. Nếu có người nào cố lấy mặt nạ của họ xuống thì người đó sẽ sống không bằng chết. Vì vậy, trên giang hồ truyền nhau, Quỷ Sai có dung mạo xấu hơn cả quỷ nên họ không cho ai thấy mặt của mình.
Nhưng tỳ nữ của Tiểu Băng Băng lại nói Quỷ Sai đưa thư đến. Chẳng nhẽ các nàng là thuộc hạ của Quỷ Sai? Nếu là thuộc hạ của Quỷ Sai thì các nàng vào Độc vương phủ làm gì? Thật là khó nghĩ nhưng nàng nghĩ là nàng có việc để làm rồi.
Tây Uyển – Buổi tối.
“Tiểu Băng Băng, tẩu thật ra là ai? Thuộc môn phái nào? Vị đại hiệp nào là sư phụ của tẩu vậy?” Trúc Chi ngồi ở trên ghế quý phi liến thoắng nói.
Khuôn mặt của Băng Băng vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, nằm trên ghế quý phi nhắm mắt. Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng nàng đang gào thét. Nàng mong ai đó đến đây lôi cái vị công chúa rắc rối này đi cho nàng được một chút gì đó bình yên. Buổi chiều nay khi nàng mới tỉnh dạy, nhìn quanh phòng không thấy Lan Nhi Tình Nhi, nàng bết hai người họ đang chuẩn bị bữa tối. Vừa mới mở cửa phòng, chẳng biết nàng công chúa này từ cái xó nào chui ra làm nàng xém chút ngất xỉu. Nàng ta bám theo nàng nói là đại vương huynh cho nàng ta ở đây với nàng. Nàng có đắc tội gì với cái tảng băng kia à, sao muội muội của hắn lại đến đây hành hạ nàng. Nàng không đồng ý thì cô công chúa này lại đi chiếm phòng của nàng. Nàng cáu. Thấy Lan Nhi đứng bên cạnh có ý định bộc phát, nàng đành nhịn xuống, bảo Lan Nhi tình Nhi đi ngủ trước nên bây giờ trong phòng chỉ có nàng và cô công chúa rắc rối này. Mà hôm nay Tiểu Bạch về, nàng nhớ Tiểu Bạch, nàng nhớ bộ lông trắng tinh kia. Cô côn chúa rắc rối này ở đây thì làm sao Tiểu Bạch dám vào hả? Nàng muốn một cước đá nàng ta ra khỏi đây quá aaaaaa…
“Tiểu Băng Băng, tẩu sao không trả lời Chi Nhi?” Trúc Chi ôm tay Băng Băng, khuôn mặt hiện lên chữ ‘ta đây đang bị tẩu bơ, tẩu bơ ta nữa xem’.
Bây giờ tình cảnh…Khụ Khụ…có thể nói là ái muội. Băng Băng đang nằm ngửa trên ghế quý phi, còn Trúc Chi thì…e hèm…từ ngoài nhìn vào thì là…đôi tình nhân đang…thân mật. Thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, Băng Băng không thương tiếc đẩy Trúc Chi ra. Vốn không đề phòng, lại bị Băng Băng đẩy một cái có thể coi là…mạnh, Trúc Chi được có cơ hội mông đất gặp nhau. Đau, đau đến nỗi mắt Trúc Chi hơi hơi hồng, môi chu lên ủy khuất: “Tiểu Băng Băng thật là xấu, Chi Nhi chỉ muốn gần gũi với tẩu một chút vậy mà ẩn người ta như vậy.”
“Lần sau nên giữ khoảng cách với ta.” Nói rồi Băng Băng đứng dạy, ra khỏi phòng. Thấy nàng ra khỏi phòng, Trúc Chi vội vàng nói: “Tiểu Băng Băng đi đâu vậy?”
“Ta sang phòng Lan Nhi Tình Nhi nghỉ, phòng này cho công chúa mượn, ngày mai ta sẽ dọn một phòng cho ngươi.” Nói rồi không đợi Trúc Chi kịp phản ứng, nàng đóng cửa phòng đi về phía phòng Lan Nhi Tình Nhi. Khi đi, nàng không quên nhìn lên mái nhà, thấy bóng trắng xà xuống, nàng vươn tay ra đón rồi ôm vào lòng, cất bước đi đến phòng bên cạnh.
“Muội về từ lúc nào, tại sao không đi tìm huynh?” Minh Nhật lạnh nhạt nói. Dù lạnh nhạt nhưng trong lời nói của hắn vẫn có chứa tia sủng nịnh.
“Chi Nhi mới về, vẻ mặt này của huynh là sao đây, Chi Nhi về huynh không vui sao?” Trúc Chi chu môi oán giận. Đại vương huynh không đáng yêu gì hết, suốt ngày giữ cái vẻ mặt đó.
“Còn nãi nãi, người đang ở đâu?” Minh Nhật trực tiếp lơ đi sự oán giận của Trúc Chi lạnh nhạt hỏi. Tiểu nha đầu này mà ở đây, chắc là nãi nãi phải ở gần đây thôi.
“À…ờ…ờm…ừm…” Trúc Chi nhìn đông nhìn tây thư phòng, khuôn mặt lộ lên vẻ mất tự nhiên. Nói với vương huynh nàng trốn đi, nàng có bị sao không?
“Muội trốn đi!” đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định. Trúc Chi ái ngại nhìn Minh Nhật, chạy đến đấm vai cho hắn, cười lấy lòng: “Đại vương huynh thật là thông minh, Trúc Chi bái phục, huynh có thể hay không đừng phạt muội muội đáng yêu này nha.”
“Còn biết sợ, muội trốn đi thế còn nãi nãi ai chăm sóc?” Minh Nhật cốc yêu vào trán Trúc Chi. Trúc Chi xoa xoa trán cười hì hì: “Nãi nãi có Tiểu Thúy chăm sóc rồi, huynh không cần lo lắng.”
“Tiểu Thúy là ai?” Minh Nhật nghi hoặc hỏi. Lúc nãi nãi đưa muội muội đi thì làm gì mang theo tỳ nữ nào, mà lúc hắn lên thăm nãi nãi làm gì thấy Tiểu Thúy nào? Sao chui từ đâu ra một Tiểu Thúy vậy?
“Tiểu Thúy là cô nương muội đã cứu được vào hai năm trước, Tiểu Thúy hơn muội một tuổi a. Lần trước huynh lên thăm nãi nãi không gặp cô nương ấy là vì muội đã nhờ Tiểu Thúy đi mua mê dược để…muội trốn đi.” Trúc Chi hai ngón tay chọc chọc vào nhau, lén lút nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Minh Nhật.
“Thì ra muội đã có ý định trốn từ lâu, còn chuẩn bị cả mê dược. Thân là huynh trưởng, huynh phải phạt muội. Muội ở trong phòng hối lỗi về hành vi của mình cho ta.” Minh Nhật ngả người dựa vào ghế, ôm ngực nói.
“Muội làm gì có phòng ở đây.” Trúc Chi phản bác.
“Phong quản gia sẽ đưa muội đến phòng của mình.” Minh Nhật lạnh nhạt nói.
“Huynh, nếu muội nói cho huynh một tin rất hữu ích, huynh có thể…” chưa nói xong, Trúc Chi bị một hình bóng màu xanh dương xông vào ôm chặt lấy. “Oaoaaaaa Chi Nhi bảo bối của huynh về rồi, huynh nhớ muội quá nha.”
“Nhị vương huynh, có thể buông Chi Nhi ra không? Huynh ôm chặt quá, Chi Nhi khó chịu” Không sai, người ôm Trúc Chi chính là Huyết Vương Phong Thiên Hạo Nhiên. Trúc Chi bị ôm đột ngột, khuôn mặt nàng nhăn lại, phồng má, trông rất đáng yêu.
“Ách, tại huynh thấy muội về nên vui quá thôi, nãi nãi có đi cùng muội không?” Hạo Nhiên nhìn khắp mọi nơi để tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
“Ách…nhị vương huynh không cần tìm đâu, muội là trốn đi.” Trúc Chi hai ngón tay chọc chọc vào nhau, cúi gầm mặt xuống gần như là là chôn đầu vào ngực.
“Ahahaha…huynh biết muội trốn mà…CÁI GÌ…MUỘI TRỐN…” Hạo Nhiên cười ha hả, khi tiêu hóa xong câu nói của Trúc Chi thì hét ầm lên. Sau tiếng hét đó, Hạo Nhiên nhận ngay một chiếc hộp ngay giữ trán. Đau quá hắn ngồi xuống ôm đầu nhìn về phía thủ phạm đang ung dung dựa vào ghế kia: “Đại vương huynh, huynh có thể chọn thứ nào mềm mềm mà ném được không, chiếc hộp này vào hủy hết dung nhan hoàn mĩ của đệ. Như vậy là huynh hủy đi hàng ngàn trái tim của nữ tử đó.”
“Ta hủy đi cái tên phong lưu như đệ để quốc gia này được yên ổn.” Minh Nhật lạnh lùng nói.
“Nhị vương huynh, huynh rất phong lưu sao, cẩn thận về sau vô năng đó.” Trúc Chi che miệng nói.
“Muội muội bảo bối, muội yên tâm, nhị vương huynh của muội rất là khỏe mạnh, không lo huynh vô năng đâu” Hạo Nhiên tự tin nói.
“Hạo Nhiên thôi đi, Chi Nhi muội định nói cho ta biết chuyện gì?” Minh Nhật tay chống cằm, tay gõ bàn nói. Bây giờ ở hắn toát ra một hơi thở uy nghiêm, người nào nhìn cũng phải kính sợ vài phần.
“A, nhưng huynh phải bỏ lệnh cấm túc và cho muội tự chọn một tiểu viện a” Trúc Chi ra điều kiện.
“Được, nhưng nếu chuyện này mà không hữu ích, ta sẽ phạt nặng hơn.” Minh Nhật nói.
“Muội tin chắc huynh sẽ rất hài lòng.” Trúc Chi nâng lên vẻ mặt tự tin, đến bên bộ bàn ghế cẩm thạch, tùy ý chọn một chiếc ngồi xuống.
“Muội muội bảo bối, muội và đại vương huynh đang nói gì vậy?” Hạo Nhiên ù ù cạc cạc không hiểu hai người đang nói cái gì.
“Nhị vương huynh, huynh ngồi yên nghe đi” Nói rồi Trúc Chi quay về phía Minh Nhật hỏi: “Khi huynh vào trong viện của tẩu tẩu, huynh thấy gì?”
“Nàng ta không phải tẩu của muội” Minh Nhật lạnh lùng nói. Nương tử của hắn duy nhất chỉ có cô bé đó thôi.
“Huynh trả lời muội.” Trúc Chi gắt.
“Tang hoang” Minh Nhật lạnh nhạt phun ra hai chữ.
“Đúng, huynh biết hung thủ là ai không?” Trúc Chi ra vẻ thần bí, cầm khối điểm tâm trên bàn nhấm nháp.
“Không phải là muội sao?” Minh Nhật hứng thú nhìn muội muội của mình. Có thể tin mà muội muội nói cho hắn rất là hữu dụng đây.
“Muội làm sao? Chỉ một phần thôi. Đó cũng có phần góp sức của tì nữ bên cạnh tẩu…à Độc vương phi. Muội với nàng ta giao đâú, nàng ta võ công chỉ kém hơn muội một chút thôi.”
“Tỳ nữ của Trần Băng Băng biết võ công?” Hạo Nhiên ngạc nhiên nói.
“Thì ra nàng ta tên Băng Băng…Không chỉ tỳ nữ của nàng ta biết võ công, Tiểu Băng Băng còn là cao thủ trong cao thủ nha, nàng ta tuyệt đối không kém đại vương huynh đâu.” Trúc Chi nói lòng không khỏi hâm mộ.
“Lúc ta đến, muội đang cầm kiếm, còn cô ta đang được tỳ nữ dìu, khuôn mặt nhợt nhạt không phải mang bệnh sao?” Minh Nhật nhíu mày. Việc này thật không tầm thường.
“Trước lúc huynh đến, Tiểu Băng Băng đã ăn một loại dược để làm mình yếu đi nên huynh không biết.” Trúc Chi nói xong giương mắt lên chờ đợi Minh Nhật. Minh Nhật thấy vậy lắc đầu thở dài “Được xóa bỏ lệnh cấm, muội tự chọn biệt viện mà ở.”
“Yaaaaaa…đại vương huynh là tốt nhất a, muội muốn ở cùng tẩu tẩu ở Tây Uyển” Trúc Chi nhảy lên, nháy mắt nói.
“Trừ Tây Uyển.” Minh Nhật không lưu tình cắt đứt niềm vui của Trúc Chi.
“Huynh, nam tử hán đại trượng phu, một lời nói quý hơn vàng, không được thay đổi.” Trúc Chi ôm ngực lên án.
“Vậy cho ta một lý do chính đáng, lý do không thuyết phục thì muội đừng mong ta cho muội đến đó.” Minh Nhật suy nghĩ một hồi rồi lạnh nhạt nói. Ngày trước khi chưa biết nàng ta không đơn giản, Chi Nhi muốn ở đó hắn không ngăn cấm. Nhưng bây giờ khác. Nếu theo lời của Chi Nhi, nàng ta tuyệt đối không kém hắn, vậy Chi Nhi đến đấy ở, làm sao hắn yên tâm cho được.
“Muội thích Tiểu Băng Băng, muội muốn được gần gũi với Tiểu Băng Băng.” Trúc Chi nói. Lý do này đã được chưa.
“Không thuyết phục” Minh Nhật lạnh nhạt phun ra ba chữ.
“Nhị vương huynh, nói giúp Chi Nhi đi.” Trúc quay sang cầu cứu Hạo Nhiên. Nàng biết nhị vương huynh rất sợ nàng buồn nha, nếu nàng buồn, huynh ấy dù là làm trái với luân thường đạo lý cũng không sợ, chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng. Có thể nói nhị vương huynh của nàng là mắc một chứng bệnh khó chữa ‘cuồng muội muội’.
Đúng như Trúc Chi đoán, Hạo Nhiên thấy muội muội bảo bối của mình buồn, hắn vỗ vỗ tay Trúc Chi ý bảo nàng yên tâm, hắn sẽ giúp nàng. Thu hết mọi việc vào mắt, Minh Nhật nói: “Tốt nhất tìm lý do thật thuyết phục.”
“Đại vương huynh, võ công Chi Nhi huynh thấy như thế nào?” Hạo Nhiên cười híp mắt hỏi Minh Nhật.
“Tốt” Minh Nhật keo kiệt cho một chữ tốt.
“Nhưng so ra thì đã là cao thủ rồi đúng không huynh.” Hạo Nhiên không để ý nói.
“Ừ” Minh Nhật ngồi ngả người ra sau chờ Hạo Nhiên nói tiếp.
“Vậy cho muội ý ở cùng Trần Băng Băng cũng không có nguy hiểm gì, nếu huynh lo lắng cho muội ý, có thể điều Hồng Ảnh về bảo vệ muội ý, mà Trần Băng Băng thật ra là ai chúng ta không biết, nàng ta vào đây có mục đích gì? Cho Chi Nhi đi dò xem cũng được nha.” Hạo Nhiên nói một tràng, khát quá, hắn tự rót cho mình một ly trà uống. Minh Nhật nghe vậy thì ngồi đăm chiêu. Một lúc lâu sau, hắn gật đầu đồng ý. Trúc Chi thấy đại vương huynh đã đồng ý thì vui mừng không thôi “Đại vương huynh, nhị vương huynh là tốt nhất. Tiểu Băng Băng ta tới đây.”
Trúc Chi đang định chạy đi tìm Băng Băng thì bị Minh Nhật gọi lại, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc, không phải đại vương huynh đổi ý chứ. “Muội yên tâm, ta không đổi ý, muội ở đó thì lấy cho ta lọ dược mà nàng ta đã uống, ta muốn đưa cho Tử thần ý. Có thể từ lọ dược đó chúng ta biết được thân phận của nàng ta.” Minh Nhật hai tay đan vào nhau để lên bàn nói.
“Huynh yên tâm, muội sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Trúc Chi nói xong như cơn gió chạy thật nhanh ra khỏi đây. Nàng không thể chịu được muốn găp tẩu tẩu, xem biếu hiện của tẩu ý khi biết nàng sẽ ở lại đó a.
~~~~~~~~Tây Uyển~~~~~~~~
Từ lúc Băng Băng vào trong phòng, Lan Nhi Tình Nhi bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Vì hai người cảm nhận thấy có người ở đây nên hai nàng không sử dụng võ công mà là dùng sức lao động bình thường. Làm được một lúc lâu, Lan Nhi đấm đấm lưng oán: “Oaoaaaa….làm việc này còn mệt hơn cả dọn phòng nữa mà, cô công chúa kia mà còn đến đây, muội thề muội sẽ làm cho nàng ta không thể bước đi được nữa.”
“Làm đi, tốt nhất là lúc tiểu thư tỉnh dạy là phải xong.” Tình Nhi cầm chổi quét hết những tàn hoa lại một chỗ.
“Tỷ tỷ Lan Nhi tiếc bộ bàn ghế đã kia, bộ bàn ghế đó không phải muốn là tìm được a.” Lan Nhi ôm chổi ngồi chồm hổm. Nàng rất tiếc nga, bộ bàn ghế đó là từ đá thành tinh ngàn năm, hấp thu linh khí trời đất. Bộ đá này mùa hè mát như là băng ngàn năm, mùa đông lại có tác dụng sưởi ấm. Bây giờ lại bị một chưởng của cô công chúa đáng ghét đó mà hỏng. Oaoaoaoa cô công chúa đó tốt nhất đừng có đến đây không thì đừng trách nàng không lưu tình. Hừ…
“Tỷ biết.” Tình Nhi lạnh nhạt nói, tay vẫn tiếp tục làm việc.
Ở trong góc khuất, Hữu Ảnh vẫn lẳng lặng quan sát hai nàng. Tử thần y thì đang bận tìm sư muội của mình. Vô Ảnh thì đang theo dõi Hoàng thượng, không có trong phủ. Kim Ảnh Hồng Ảnh thì khỏi phải nói, họ vẫn bị phạt ở Ảnh một tháng rồi. Chỉ còn mình hắn, vương lại không lưu tình sai hắn đến đây theo dõi hai cô nương trói gà không chặt này. Như thế này là coi thường hắn. Nhưng lệnh của vương hắn không cãi được, hắn chỉ có thể ngậm miệng đi đến đây canh hai nàng ta thôi. Đang đứng ẩn núp, đột nhiên vai hắn xuất hiện một cánh tay. Hắn theo phản xạ tự nhiên xuất quyền nhưng người ở phía sau lại rất thuận lợi đỡ được quyền của hắn. Một giọng nói trong trẻo cất lên: “Hữu Ảnh ở đây rình trộm gì vậy?”
Hữu Ảnh khi nhìn rõ mặt của người kia, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ: “Công chúa điện hạ. nô tài thất lễ đã mạo phạm người, mong người trách tội.”
“Trách tội sao? Vậy ngươi đi về chỗ đại vương huynh lĩnh tội đi, ở đây đã có bổn công chúa rồi.” Trúc Chi ôm ngực nhìn Hữu Ảnh nói.
“Chuyện này…vương gia lệnh nô tài ở đây, nô tài không thể tự ý rời đi được.” Hữu Ảnh khó xử nói.
“Lời của bổn công chúa ngươi không coi trọng sao?” Trúc Chi mất hứng nói.
“Nô tài không dám.” Hữu Ảnh càng cúi thấp đầu hơn. Đùa. Bà cô nãi nãi này là muội muội cưng của vương gia mặt lạnh kia, lại thêm cái tên cuồng muội muội kia nữa. Hắn mà đắc tội với nàng, hắn sống yên được mới là chuyện lạ.
“Không dám. Vậy ngươi làm theo lời ta, về bên đại vương huynh, huynh ấy mà trách tội ta chịu.” Nói rồi Trúc Chi phất áo rời đi. Còn Hữu Ảnh, hắn tiến không được mà lùi cũng không xong. Không về thì là đắc tội với bà cô nãi nãi kia. Mà nếu hắn về, đảm bảo là hắn phải đối mặt với một cục băng thành tinh đang tỏa sát khí. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….ai cứu hắn với. Cuối cùng, Hữu Ảnh cũng ngậm ngùi đi về hướng Bắc Uyển. Thà đối mặt với băng còn hơn là sống không bằng chết với cô công chúa này.
Quay lại với Lan Nhi Tình Nhi, hai nàng cảm thấy người kia đã đi, hai nàng vứt chổi xuống , sử dụng võ công để thu dọn bãi chiến trường này. Xong xuôi, hai nàng vỗ vỗ tay, vươn vai.
“Oaaaaaaa…như này có phải tốt hơn không, khi nào kế hoạch của chúng ta thành công, muội sẽ bảo tiểu thư hành tẩu giang hồ, chúng ta cùng làm nữ hiệp a” Lan Nhi nhí nhảnh nói.
“Ân…lúc đó tính sau, bây giờ điều quan trọng nhất là chúng ta đợi tiểu thư tỉnh lại đã. Qủy Sai có gửi thư đến đây.” Tình Nhi nói. Haizzzz…lại chữa bệnh nữa rồi. Lần này ai mà làm cho Quỷ Sai đồng ý đây.
“Vậy chúng ta vào phòng thôi, mà muội xuống chỗ Lưu thẩm lấy chút đồ ăn vặt, đợi tiểu thư tỉnh lại sẽ ăn.” Lan Nhi nói.
“Ân…muội đi đi.” Tình Nhi vẫy tay cho Lan Nhi đi rồi hướng phòng Băng Băng đi đến. Đến khi trong sân đã khôi phục sự yên tĩnh, Trúc Chi mới đi ra, khuôn mặt nàng không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Nếu không lầm, Quỷ Sai là hai tên một câm một điếc cùng nhau hành tẩu giang hồ. Hai tên này trên giang hồ không ai địch nổi. Dung nhan của họ chưa ai có cơ hội thấy vì hai người họ thường lấy mặt nạ hình quỷ che khuôn mặt của mình lại. Nếu có người nào cố lấy mặt nạ của họ xuống thì người đó sẽ sống không bằng chết. Vì vậy, trên giang hồ truyền nhau, Quỷ Sai có dung mạo xấu hơn cả quỷ nên họ không cho ai thấy mặt của mình.
Nhưng tỳ nữ của Tiểu Băng Băng lại nói Quỷ Sai đưa thư đến. Chẳng nhẽ các nàng là thuộc hạ của Quỷ Sai? Nếu là thuộc hạ của Quỷ Sai thì các nàng vào Độc vương phủ làm gì? Thật là khó nghĩ nhưng nàng nghĩ là nàng có việc để làm rồi.
Tây Uyển – Buổi tối.
“Tiểu Băng Băng, tẩu thật ra là ai? Thuộc môn phái nào? Vị đại hiệp nào là sư phụ của tẩu vậy?” Trúc Chi ngồi ở trên ghế quý phi liến thoắng nói.
Khuôn mặt của Băng Băng vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, nằm trên ghế quý phi nhắm mắt. Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng nàng đang gào thét. Nàng mong ai đó đến đây lôi cái vị công chúa rắc rối này đi cho nàng được một chút gì đó bình yên. Buổi chiều nay khi nàng mới tỉnh dạy, nhìn quanh phòng không thấy Lan Nhi Tình Nhi, nàng bết hai người họ đang chuẩn bị bữa tối. Vừa mới mở cửa phòng, chẳng biết nàng công chúa này từ cái xó nào chui ra làm nàng xém chút ngất xỉu. Nàng ta bám theo nàng nói là đại vương huynh cho nàng ta ở đây với nàng. Nàng có đắc tội gì với cái tảng băng kia à, sao muội muội của hắn lại đến đây hành hạ nàng. Nàng không đồng ý thì cô công chúa này lại đi chiếm phòng của nàng. Nàng cáu. Thấy Lan Nhi đứng bên cạnh có ý định bộc phát, nàng đành nhịn xuống, bảo Lan Nhi tình Nhi đi ngủ trước nên bây giờ trong phòng chỉ có nàng và cô công chúa rắc rối này. Mà hôm nay Tiểu Bạch về, nàng nhớ Tiểu Bạch, nàng nhớ bộ lông trắng tinh kia. Cô côn chúa rắc rối này ở đây thì làm sao Tiểu Bạch dám vào hả? Nàng muốn một cước đá nàng ta ra khỏi đây quá aaaaaa…
“Tiểu Băng Băng, tẩu sao không trả lời Chi Nhi?” Trúc Chi ôm tay Băng Băng, khuôn mặt hiện lên chữ ‘ta đây đang bị tẩu bơ, tẩu bơ ta nữa xem’.
Bây giờ tình cảnh…Khụ Khụ…có thể nói là ái muội. Băng Băng đang nằm ngửa trên ghế quý phi, còn Trúc Chi thì…e hèm…từ ngoài nhìn vào thì là…đôi tình nhân đang…thân mật. Thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, Băng Băng không thương tiếc đẩy Trúc Chi ra. Vốn không đề phòng, lại bị Băng Băng đẩy một cái có thể coi là…mạnh, Trúc Chi được có cơ hội mông đất gặp nhau. Đau, đau đến nỗi mắt Trúc Chi hơi hơi hồng, môi chu lên ủy khuất: “Tiểu Băng Băng thật là xấu, Chi Nhi chỉ muốn gần gũi với tẩu một chút vậy mà ẩn người ta như vậy.”
“Lần sau nên giữ khoảng cách với ta.” Nói rồi Băng Băng đứng dạy, ra khỏi phòng. Thấy nàng ra khỏi phòng, Trúc Chi vội vàng nói: “Tiểu Băng Băng đi đâu vậy?”
“Ta sang phòng Lan Nhi Tình Nhi nghỉ, phòng này cho công chúa mượn, ngày mai ta sẽ dọn một phòng cho ngươi.” Nói rồi không đợi Trúc Chi kịp phản ứng, nàng đóng cửa phòng đi về phía phòng Lan Nhi Tình Nhi. Khi đi, nàng không quên nhìn lên mái nhà, thấy bóng trắng xà xuống, nàng vươn tay ra đón rồi ôm vào lòng, cất bước đi đến phòng bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook