Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!
-
Chương 17: Tiểu Sam Tử - Đàm Thế Hưng
“Vương gia! Hoàng thượng phái người tới hỏi, khi nào thì Vương gia mang thần cung tới?”
Ta ngẫm nghĩ một hồi. Hoàng huynh vội quá, mới có sáu tháng, thần cung đâu có dễ tìm?
“Báo lại cho nội giám, ta cần thêm một tháng nữa.”
...
Ta không nhớ rõ mẫu thân. Lúc phụ vương và mẫu thân qua đời, ta mắc bệnh rất nặng, sau đó thì đầu óc mụ mị cả đi.
Tường Lam cô cô và biểu muội không ưa ta. Mỗi khi Hoàng bá bá mở yến tiệc, thân là Thân vương kế thừa, ta buộc phải vào tham dự, hai người họ liền không ngừng châm chọc ta.
Năm ta lên mười lăm, mười sáu gì ấy ta cũng chẳng nhớ, trong thế giới của ta có thêm một Hoàng huynh. Huynh ấy là con trai duy nhất của Hoàng bá bá, vừa thông minh lại vừa rất thương ta, mỗi khi có đồ ngon đều tìm tới phủ, thậm chí còn dẫn ta đi khắp hoàng cung, chỉ cho ta biết rất nhiều điều. Ta cùng huynh ấy học võ, văn thơ. Hoàng huynh thường nói với ta, “Nếu đệ có thể nhìn thấu lòng người hơn nữa thì tốt quá.”
Huynh ấy nói đúng. Có đôi lúc, ta thực sự rất ngây thơ.
Biểu muội Hà Dĩnh Mai lúc nào cũng lớn tiếng mắng ta là đồ óc heo. Ta nhịn... Ta là đứa nhỏ không có phụ thân, mẫu thân. Ta nhịn... Mỗi khi đêm về, ta lại trốn trong chăn rồi khóc. Hoàng huynh nói, nam nhi tuyệt đối không được để rơi nước mắt trước mặt người khác.
Và rồi, không biết vì sao hoàng huynh biết được, huynh ấy cho mời Tường Lam trưởng công chúa vào cung đối chất, trước mặt mọi người mắng cho Quận chúa biểu muội một trận, nói cái gì mà... một Quận chúa nhỏ nhoi dám dè bỉu Thân vương, tội đáng muôn chết.
Ta thật sự không hiểu. Hoàng huynh thường ngày rất trầm tĩnh, lúc nào cũng âm thầm đề phòng người khác, không dễ bứt dây động rừng, vì sao hôm nay huynh ấy lại lớn gan như vậy?
Chuyện đó rồi cũng qua đi. Ba năm sau, Hoàng bá bá băng hà, hoành huynh đăng cơ, trở thành Tân đế của Đàm quốc.
Huynh ấy ban thưởng cho phủ ta rất nhiều thứ. Vàng bạc, lụa là, ta nhìn cả đống lễ vật trước mắt mà ngán ngẩm. Hoàng huynh à, huynh quan tâm đệ là đủ rồi, cần gì phải khách sáo như vậy?
Mấy tháng sau, hoàng huynh bảo ta tìm cho huynh ấy một cây cung thần.
Đường xa vạn dặm, hiểm trở khôn cùng. Cũng may ta có võ công, nếu không thì chẳng còn toàn mạng trở về.
Trương Tướng quân tới phủ ta chơi. Hắn nhìn khắp phủ một lượt rồi hỏi, “Vương gia, chỗ ngài không có nữ nhân à?”
Ta đáp gọn, “Nữ nhân... không có.”
Đột nhiên nhớ tới khuôn mặt đáng sợ của cô cô lẫn vẻ châm chọc của biểu muội, ta càng đâm ra sợ hai tiếng “nữ nhân”.
Trương Tướng quân thở dài, lắc đầu, “Vương gia, bên ngoài sớm đã đồn ầm lên rằng người... người.. đoạn tụ.”
Ta phụt hết trà từ trong miệng ra ngoài.
Có một dạo, hoàng huynh từng hỏi ta về đại sự của mình. Ta thấy huynh ấy rảnh rỗi vô cùng, sống an nhàn thì quá tốt rồi, còn bảo ta làm đại sự như huynh ấy thì ta mệt chết chứ chẳng chơi. Cho nên, ta mới đáp trả lại, “Đệ thấy huynh làm đại sự ở triều chính mệt lắm rồi, đệ không muốn bị dính vào đâu.”
Kết quả, ta bị huynh ấy cốc đầu một cái rõ đau.
...
Một ngày kia, ta đến tẩm cung Hoàng đế để đưa thần cung cho hoàng huynh. Tên nội giám bên ngoài đột nhiên ngăn ta lại, sắc mặt có chút xám xịt.
“Vương gia, người không... không thể vào...”
Ta bất giác cảm thấy lo lắng. Không quan tâm tới hắn nữa, ta đạp cửa xông vào.
Tiếng cười vang rộn khắp cung. Dưới bóng cây đào, dáng người của một tiểu thái giám đang xông tới, khuôn mặt rạng rỡ nét cười tươi tắn...
Rầm!!!
Ta không kịp định thần, hắn đã nhào tới, đè lên người ta.
...
Ta không phải kẻ đoạn tụ, ta không thích “nữ nhân”, nhưng ta yêu thái giám.
Tiểu Sam Tử bằng tuổi ta, dáng vẻ rất đáng yêu. Tuy rằng hắn có chút hung dữ, nhưng ta không thể phủ nhận rằng hắn rất quan tâm ta, quan tâm ta hơn cả hoàng huynh.
Ta trực tiếp dùng khinh công để phi vào hoàng cung. Mỗi buổi tối, hắn hẹn ta dưới gốc hoa lê trong cung Thượng Nguyệt phía Đông Tử Cấm Thành. Nơi đó rất vắng người, lại hiếm kẻ canh gác...
Lần đầu gặp mặt, Tiểu Sam Tử đánh ta một trận tơi bời, bảo ta phá hỏng mặt mũi của hắn. Ta gân cổ cãi lại, là hắn nhào vào ta trước, ta mới tiện tay ôm thôi mà!
Lần thứ hai gặp mặt, Tiểu Sam Tử hẹn ta uống rượu, múa kiếm. Hắn vỗ tay khen ta giỏi, sau đó còn tỷ thí với ta, kẻ nào thắng được uống rượu trước. Thật tuyệt vời!
Lần thứ ba gặp mặt, Tiểu Sam Tử bảo ta làm cho hắn một bài thơ với tựa đề là Gió xuân. Ta suy nghĩ rồi viết ngay tức khắc. Ánh mắt hắn nhìn ta vô cùng ngưỡng mộ!
Hai người chúng ta cứ gặp mặt nhau như vậy, thấm thoắt mà gần một năm ròng...
Những lúc Hoàng huynh bận việc, Tiểu Sam Tử thường rủ ta ra ngoài. Khi ấy, hắn rất thích mặc y phục của nữ nhân. Kỳ lạ là, hắn mặc vào rất giống nữ nhân, thậm chí còn đáng yêu vô cùng.
Và rồi đêm hôm ấy, hắn đột nhiên hỏi ta có thích hắn không. Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Ta rất... rất là thích ngươi, nhưng ngươi với ta... ngươi với ta không thể...”
Tiểu Sam Tử cười nhạt, “Ngươi đúng là đồ ngốc! Chẳng trách biểu muội ngươi luôn chê bai ngươi!”
Hắn chạm vào nỗi đau của ta. Ta uất quá mới cãi lại, “Phải! Ta là đồ đần độn ngu ngốc, ta là đứa ngu si dốt nát! Ngươi không cần phải châm chọc ta! Tiểu Sam Tử, ta thừa nhận ta thích ngươi, tuy hai chúng ta không thể cùng một chỗ, nhưng ít nhất ngươi và ta sẽ đối tốt với nhau cả cuộc đời. Ta không cần nữ nhân, ta chỉ yêu thái giám. Nhưng ngươi lại chê bai ta... Hóa ra ngươi cũng giống nữ nhân vậy!!! Tiểu Sam Tử, ta không muốn gặp ngươi nữa!”
...
Suốt mấy hôm sau, ta và hắn tránh mặt nhau triệt để. Hắn lạnh lùng, ta lơ đãng...
Trong lòng ta rất khó chịu. Không gặp được hắn, ta liền nhớ nhung...
Khi nhìn thấy hắn ngồi dưới gốc hoa lê uống rượu, cả người mặc y phục nữ nhân, ta lại cảm thấy đau lòng. Áo mỏng như vậy, hắn có lạnh không? Mặt đỏ hết cả rồi, hắn có bị bệnh không?
Ta vội vàng chạy tới, giật lấy bình rượu trong tay hắn, hét toáng lên với hắn thật nhiều. Hắn cười gian tà với ta, hắn còn nhào tới ôm ta. Không... Tiểu Sam Tử, ngươi là thái giám, ta và ngươi không thể...
Ta bị hắn đè xuống sân. Bãi cỏ thơm mềm cũng bị chân hắn đạp nát, y phục của ta cũng bị hắn lột bỏ. Hắn muốn gì ở ta?
Thật kỳ lạ làm sao, dường như có một luồng sức mạnh đang dâng tràn trong người. Ta lập tức đè hắn xuống dưới thân, hôn hắn thật sâu ~~~
Những chuyện sau đó ta không dám kể ra.
Hai tháng sau, hắn lén lút nói cho ta biết, hắn có mang con của ta rồi.
Ta mừng đến phát điên lên. Hóa ra thái giám cũng biết sinh con.
Trong một dịp tình cờ, ta đã nói thẳng với hoàng huynh về những gì mà mình mong muốn. Hoàng huynh nghe xong thì trợn mắt, lập tức bảo Tiểu Sam Tử thay đổi y phục, dọn đồ qua Vương phủ ở.
Kế đó, ta bị hoàng huynh giáo huấn một trận...
Hóa ra, Tiểu Sam Tử là nữ nhân, không phải thái giám ~~~
Nàng ấy sẽ là Vương phi của ta, Vương phi ta yêu nhất trên đời ~~~
...
"Nương tử, vì sao nàng lại chọn ta?"
"Bởi vì trừ chàng ra, chẳng có kẻ nào to gan hơn nữa!"
"Còn có Trương Tướng quân mà?"
"Tên đó hả? Dẹp đi. Nếu không phải hắn và Tuyền tỷ là thanh mai trúc mã, ta đố hắn dám có cái gan đó!"
"Ý của nàng là, ta rất dũng cảm, đúng không?"
"Không phải... Ý ta là, chàng rất có khí phách!"
"Ta biết nương tử là nhất mà!"
Ta ngẫm nghĩ một hồi. Hoàng huynh vội quá, mới có sáu tháng, thần cung đâu có dễ tìm?
“Báo lại cho nội giám, ta cần thêm một tháng nữa.”
...
Ta không nhớ rõ mẫu thân. Lúc phụ vương và mẫu thân qua đời, ta mắc bệnh rất nặng, sau đó thì đầu óc mụ mị cả đi.
Tường Lam cô cô và biểu muội không ưa ta. Mỗi khi Hoàng bá bá mở yến tiệc, thân là Thân vương kế thừa, ta buộc phải vào tham dự, hai người họ liền không ngừng châm chọc ta.
Năm ta lên mười lăm, mười sáu gì ấy ta cũng chẳng nhớ, trong thế giới của ta có thêm một Hoàng huynh. Huynh ấy là con trai duy nhất của Hoàng bá bá, vừa thông minh lại vừa rất thương ta, mỗi khi có đồ ngon đều tìm tới phủ, thậm chí còn dẫn ta đi khắp hoàng cung, chỉ cho ta biết rất nhiều điều. Ta cùng huynh ấy học võ, văn thơ. Hoàng huynh thường nói với ta, “Nếu đệ có thể nhìn thấu lòng người hơn nữa thì tốt quá.”
Huynh ấy nói đúng. Có đôi lúc, ta thực sự rất ngây thơ.
Biểu muội Hà Dĩnh Mai lúc nào cũng lớn tiếng mắng ta là đồ óc heo. Ta nhịn... Ta là đứa nhỏ không có phụ thân, mẫu thân. Ta nhịn... Mỗi khi đêm về, ta lại trốn trong chăn rồi khóc. Hoàng huynh nói, nam nhi tuyệt đối không được để rơi nước mắt trước mặt người khác.
Và rồi, không biết vì sao hoàng huynh biết được, huynh ấy cho mời Tường Lam trưởng công chúa vào cung đối chất, trước mặt mọi người mắng cho Quận chúa biểu muội một trận, nói cái gì mà... một Quận chúa nhỏ nhoi dám dè bỉu Thân vương, tội đáng muôn chết.
Ta thật sự không hiểu. Hoàng huynh thường ngày rất trầm tĩnh, lúc nào cũng âm thầm đề phòng người khác, không dễ bứt dây động rừng, vì sao hôm nay huynh ấy lại lớn gan như vậy?
Chuyện đó rồi cũng qua đi. Ba năm sau, Hoàng bá bá băng hà, hoành huynh đăng cơ, trở thành Tân đế của Đàm quốc.
Huynh ấy ban thưởng cho phủ ta rất nhiều thứ. Vàng bạc, lụa là, ta nhìn cả đống lễ vật trước mắt mà ngán ngẩm. Hoàng huynh à, huynh quan tâm đệ là đủ rồi, cần gì phải khách sáo như vậy?
Mấy tháng sau, hoàng huynh bảo ta tìm cho huynh ấy một cây cung thần.
Đường xa vạn dặm, hiểm trở khôn cùng. Cũng may ta có võ công, nếu không thì chẳng còn toàn mạng trở về.
Trương Tướng quân tới phủ ta chơi. Hắn nhìn khắp phủ một lượt rồi hỏi, “Vương gia, chỗ ngài không có nữ nhân à?”
Ta đáp gọn, “Nữ nhân... không có.”
Đột nhiên nhớ tới khuôn mặt đáng sợ của cô cô lẫn vẻ châm chọc của biểu muội, ta càng đâm ra sợ hai tiếng “nữ nhân”.
Trương Tướng quân thở dài, lắc đầu, “Vương gia, bên ngoài sớm đã đồn ầm lên rằng người... người.. đoạn tụ.”
Ta phụt hết trà từ trong miệng ra ngoài.
Có một dạo, hoàng huynh từng hỏi ta về đại sự của mình. Ta thấy huynh ấy rảnh rỗi vô cùng, sống an nhàn thì quá tốt rồi, còn bảo ta làm đại sự như huynh ấy thì ta mệt chết chứ chẳng chơi. Cho nên, ta mới đáp trả lại, “Đệ thấy huynh làm đại sự ở triều chính mệt lắm rồi, đệ không muốn bị dính vào đâu.”
Kết quả, ta bị huynh ấy cốc đầu một cái rõ đau.
...
Một ngày kia, ta đến tẩm cung Hoàng đế để đưa thần cung cho hoàng huynh. Tên nội giám bên ngoài đột nhiên ngăn ta lại, sắc mặt có chút xám xịt.
“Vương gia, người không... không thể vào...”
Ta bất giác cảm thấy lo lắng. Không quan tâm tới hắn nữa, ta đạp cửa xông vào.
Tiếng cười vang rộn khắp cung. Dưới bóng cây đào, dáng người của một tiểu thái giám đang xông tới, khuôn mặt rạng rỡ nét cười tươi tắn...
Rầm!!!
Ta không kịp định thần, hắn đã nhào tới, đè lên người ta.
...
Ta không phải kẻ đoạn tụ, ta không thích “nữ nhân”, nhưng ta yêu thái giám.
Tiểu Sam Tử bằng tuổi ta, dáng vẻ rất đáng yêu. Tuy rằng hắn có chút hung dữ, nhưng ta không thể phủ nhận rằng hắn rất quan tâm ta, quan tâm ta hơn cả hoàng huynh.
Ta trực tiếp dùng khinh công để phi vào hoàng cung. Mỗi buổi tối, hắn hẹn ta dưới gốc hoa lê trong cung Thượng Nguyệt phía Đông Tử Cấm Thành. Nơi đó rất vắng người, lại hiếm kẻ canh gác...
Lần đầu gặp mặt, Tiểu Sam Tử đánh ta một trận tơi bời, bảo ta phá hỏng mặt mũi của hắn. Ta gân cổ cãi lại, là hắn nhào vào ta trước, ta mới tiện tay ôm thôi mà!
Lần thứ hai gặp mặt, Tiểu Sam Tử hẹn ta uống rượu, múa kiếm. Hắn vỗ tay khen ta giỏi, sau đó còn tỷ thí với ta, kẻ nào thắng được uống rượu trước. Thật tuyệt vời!
Lần thứ ba gặp mặt, Tiểu Sam Tử bảo ta làm cho hắn một bài thơ với tựa đề là Gió xuân. Ta suy nghĩ rồi viết ngay tức khắc. Ánh mắt hắn nhìn ta vô cùng ngưỡng mộ!
Hai người chúng ta cứ gặp mặt nhau như vậy, thấm thoắt mà gần một năm ròng...
Những lúc Hoàng huynh bận việc, Tiểu Sam Tử thường rủ ta ra ngoài. Khi ấy, hắn rất thích mặc y phục của nữ nhân. Kỳ lạ là, hắn mặc vào rất giống nữ nhân, thậm chí còn đáng yêu vô cùng.
Và rồi đêm hôm ấy, hắn đột nhiên hỏi ta có thích hắn không. Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Ta rất... rất là thích ngươi, nhưng ngươi với ta... ngươi với ta không thể...”
Tiểu Sam Tử cười nhạt, “Ngươi đúng là đồ ngốc! Chẳng trách biểu muội ngươi luôn chê bai ngươi!”
Hắn chạm vào nỗi đau của ta. Ta uất quá mới cãi lại, “Phải! Ta là đồ đần độn ngu ngốc, ta là đứa ngu si dốt nát! Ngươi không cần phải châm chọc ta! Tiểu Sam Tử, ta thừa nhận ta thích ngươi, tuy hai chúng ta không thể cùng một chỗ, nhưng ít nhất ngươi và ta sẽ đối tốt với nhau cả cuộc đời. Ta không cần nữ nhân, ta chỉ yêu thái giám. Nhưng ngươi lại chê bai ta... Hóa ra ngươi cũng giống nữ nhân vậy!!! Tiểu Sam Tử, ta không muốn gặp ngươi nữa!”
...
Suốt mấy hôm sau, ta và hắn tránh mặt nhau triệt để. Hắn lạnh lùng, ta lơ đãng...
Trong lòng ta rất khó chịu. Không gặp được hắn, ta liền nhớ nhung...
Khi nhìn thấy hắn ngồi dưới gốc hoa lê uống rượu, cả người mặc y phục nữ nhân, ta lại cảm thấy đau lòng. Áo mỏng như vậy, hắn có lạnh không? Mặt đỏ hết cả rồi, hắn có bị bệnh không?
Ta vội vàng chạy tới, giật lấy bình rượu trong tay hắn, hét toáng lên với hắn thật nhiều. Hắn cười gian tà với ta, hắn còn nhào tới ôm ta. Không... Tiểu Sam Tử, ngươi là thái giám, ta và ngươi không thể...
Ta bị hắn đè xuống sân. Bãi cỏ thơm mềm cũng bị chân hắn đạp nát, y phục của ta cũng bị hắn lột bỏ. Hắn muốn gì ở ta?
Thật kỳ lạ làm sao, dường như có một luồng sức mạnh đang dâng tràn trong người. Ta lập tức đè hắn xuống dưới thân, hôn hắn thật sâu ~~~
Những chuyện sau đó ta không dám kể ra.
Hai tháng sau, hắn lén lút nói cho ta biết, hắn có mang con của ta rồi.
Ta mừng đến phát điên lên. Hóa ra thái giám cũng biết sinh con.
Trong một dịp tình cờ, ta đã nói thẳng với hoàng huynh về những gì mà mình mong muốn. Hoàng huynh nghe xong thì trợn mắt, lập tức bảo Tiểu Sam Tử thay đổi y phục, dọn đồ qua Vương phủ ở.
Kế đó, ta bị hoàng huynh giáo huấn một trận...
Hóa ra, Tiểu Sam Tử là nữ nhân, không phải thái giám ~~~
Nàng ấy sẽ là Vương phi của ta, Vương phi ta yêu nhất trên đời ~~~
...
"Nương tử, vì sao nàng lại chọn ta?"
"Bởi vì trừ chàng ra, chẳng có kẻ nào to gan hơn nữa!"
"Còn có Trương Tướng quân mà?"
"Tên đó hả? Dẹp đi. Nếu không phải hắn và Tuyền tỷ là thanh mai trúc mã, ta đố hắn dám có cái gan đó!"
"Ý của nàng là, ta rất dũng cảm, đúng không?"
"Không phải... Ý ta là, chàng rất có khí phách!"
"Ta biết nương tử là nhất mà!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook