Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
-
Chương 31
Edit: Flanty
Trong phương thức nhậpQuanPin[1], cùng một cách phát âm, chữ đầu tiên xuất hiện đương nhiên thường được sử dụng nhiều nhất.
[1] Quanpin là một sơ đồ mã hóa của phương thức nhập Hán Việt. Khi nhập các ký tự tiếng Trung qua QuanPin, bạn cần nhập tất cả các từ bính âm (hay pinyin) của các ký tự Trung Quốc (bao gồm phụ âm và nguyên âm, thường không bao gồm thanh điệu).
Thẩm Khinh Lãng am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Mặc dù cậu rất ít khi nói chuyện phiếm với Tịch Hoan trên WeChat, nhưng lúc cụm từ này nhảy ra cậu cũng không hề có dự liệu trước.
Cậu mới chỉ vô thức nhấn vào từ này, nhìn cách nhập từ, Thẩm Khinh Lãng hít một hơi thật sâu.
Mà bên kia, Tịch Hoan cũng ngây người.
Không phải chỉ một câu hỏi thôi hả, sao vẫn luôn hiển thị là đang nhập, nhập cả nửa ngày cũng chưa thấy câu trả lời.
Nói về điều này, trước đây Tịch Hoan từng nhìn thấy một câu hỏi trên Zhihu[2], liên quan đến lời giải thích cho dòng chữ “Đối phương đang nhập” của WeChat.
[2] Zhihu là một website hỏi đáp nổi tiếng tại Trung Quốc.
Căn cứ theo thiết lập WeChat, nếu trong vòng từ mười đến mười lăm giây sau khi nhận được tin nhắn, bên kia mà đưa vào hộp thoại một chữ cái hoặc ký tự nào đó, thì sẽ hiển thị như vậy.
Điều này còn nói rõ nếu vượt quá thời gian, có nghĩa là bên nhận được tin nhắn không quá chú trọng vào cuộc trò chuyện, vì vậy nó sẽ không được hiển thị.
Đương nhiên, Tịch Hoan còn có suy nghĩ khác, bởi vì có thể người ta không mở điện thoại hoặc không cầm điện thoại, có đủ loại tình huống.
Nhưng bây giờ, nó hiện là bên kia đăng nhập.
Tịch Hoan rất tò mò, không biết Thẩm Khinh Lãng gõ một đoạn văn dài bao nhiều.
Ai ngờ, chờ đợi một lúc lâu, cô chỉ nhận được hai chữ ngắn gọn từ bên kia: “Thích.”
Tịch Hoan: “…”
Hai chữ này cần phải nhập lâu như vậy cơ à?
Khiến cô còn tưởng chuyện gì, trong lòng còn hơi chờ mong, hiện tại giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống.
Tịch Hoan thở dài, cảm nhận sâu sắc rằng mình đã nghĩ quá nhiều, cô thẳng thừng nhắn lại: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Nói xong, cô lập tức ném di động sang một bên chuẩn bị đi rửa mặt, sau đó luyện tập một chút, không thể để bản thân lười biếng được.
Mà trong ký túc xá nam sinh.
Tâm trạng Thẩm Khinh Lãng rất tốt, cậu gửi: “Được.”
Sau đó thì không nhận được câu trả lời nào nữa.
Cậu một mực chờ đợi vài phút, mới mất mát mà đi thiết kế, nhưng trong lòng cậu vẫn không yên ổn, phải mở âm thanh đến mức lớn nhất.
Vẽ một hồi để giải toả, vẽ không biết mệt.
Về sau, có lẽ Thẩm Khinh Lãng biết sẽ không nhận được tin nhắn trả lời nên càng đắm chìm vào thiết kế.
Không biết qua bao lâu, di động đột nhiên reo lên.
Thẩm Khinh Lãng bừng tỉnh, ngẩng đầu lên từ bản vẽ, mở khóa di động, sau đó lại thất vọng mà đóng lại.
Vẽ lâu như vậy mà chỉ có thông báo từ một trình duyệt.
Trước đó, Trần Tuyết Dương vừa ra khỏi toilet đã thấy mấy hành động quái dị của cậu, giờ lại thấy hành động này, cậu ta phụt cười thành tiếng.
Mặc dù ví von không giống lắm, nhưng dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Khinh Lãng rất giống hòn vọng phu.
———
Căn cứ của chiến đội YGH.
Đối với những người ở đây, ban đêm là thời điểm bận rộn nhất, bởi vì lúc này chương trình phát sóng trực tiếp sẽ được phát sóng, cộng thêm việc huấn luyện ban đêm được triển khai.
Nhưng giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi, tất cả còn chưa bắt đầu.
Sau khi nam sinh béo và nam sinh gầy hàn huyên hồi lâu thì nhìn thấy đội trưởng của họ mặt không biểu cảm đặt di động xuống, tiếp tục chơi game.
Một người hỏi: “Cậu nói xem đội trưởng nhìn thấy gì?”
Một người khác đáp: “Chắc là không có gì? Bình tĩnh như thế, tôi cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, người kia là ai, người trong nhà à?”
Hai người lải nhải thảo luận hồi lâu, cũng chưa đưa ra được kết luận nào, vừa ngẩng đầu, người ta đã đánh xong một ván rồi.
Giang Sóc đóng máy tính rồi đứng lên, trầm giọng nói: “Lát nữa mở hoạt động rút thăm trúng thưởng trên official weibo, tặng vé vào cửa trận đấu.”
Đội của họ có vé vào cửa, bọn họ cũng có thể tự mua với giá vé thấp hơn, số lượng không nhiều lắm nhưng đều được chuẩn bị để tặng cho bạn bè người thân.
Nam sinh béo “Á” một tiếng: “Tặng thật ạ? Tặng mấy tấm?”
Giang Sóc nghĩ, “Hai mươi tấm đi.”
Một tấm có vẻ quá rêu rao, đối với fans cũng không tốt, mà nhiều quá cũng không tốt lắm, hai mươi tấm không nhiều không ít, còn lại thì đưa cho bạn bè.
Nam sinh béo lập tức gật đầu, “Được, em sẽ đăng lên official weibo.”
Official weibo của chiến đội do người khác phụ trách, nhưng là người một nhà. Official weibo quan trọng như vậy cũng không thể giao cho người ngoài được.
Giang Sóc gọi cậu ta lại, “Từ từ.”
Nam sinh béo không rõ nguyên nhân, kiên nhẫn chờ câu nói tiếp theo.
Giang Sóc đút tay trong túi, giống như chỉ thuận miệng nói một câu, “Không cần rút thăm trúng thưởng trên nền tảng khác, đến lúc đó tôi sẽ thông báo người được chọn.”
Không cần rút thăm trúng thưởng trên nền tảng khác… vậy chẳng phải là tự rút sao?
Nam sinh béo ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đội trưởng nhà mình nhàn nhạt, rũ mắt nhìn di động, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Được ạ.” Nam sinh béo gật đầu.
Được rồi, tự rút thì tự rút, đội trưởng lớn nhất.
...
Fans của chiến đội luôn chú ý động tĩnh trên official weibo từng giây từng phút, vừa thấy rút thăm trúng thưởng vé vào cửa, đều kích động đi chia sẻ.
“Aaaaaa! Tôi mặc kệ, tôi nhất định có thể lấy được một tấm, dùng cái bánh kem đêm nay của tôi để đổi lấy may mắn!”
“Tự rút hả? Vậy chẳng phải tôi có cơ hội rất lớn sao!”
“Cuối cùng cũng chờ được đến lúc tự rút, tôi chưa từng trúng lần rút thăm trúng thưởng Weibo nào trên nền tảng khác cả, tức chết mất!”
“Tôi muốn viết thư bằng máu! Không rút được tôi sẽ khóc, tôi mà khóc thì ba ba tôi cũng sợ, thử hỏi các chế có sợ không!”
Ngắn ngủn 30 phút, bình luận chia sẻ tăng vọt, còn có không ít fans chia sẻ vô số lần.
Trong căn cứ chiến đội, mọi người đều ngồi xem náo nhiệt.
Những người khác ngoại trừ Giang Sóc, bao gồm hai đội, được chia thành hai phe, một phe cho rằng tự rút thăm trúng thưởng là bình thường, một phe khác cho rằng sâu trong đó chắc chắn có ẩn tình.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trước đây Giang Sóc chưa từng quan tâm đến việc này.
Tuy nhiên thảo luận tranh chấp hồi lâu, ánh mắt cả đám đều không hẹn mà cùng đặt trên hành lang, không ai lên tiếng.
Một phút sau, Giang Sóc xuất hiện ở hành lang.
Mặt anh vốn dĩ không có biểu cảm gì, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, anh hơi nhíu mày, “Tôi có cái gì đẹp?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đẹp chứ, đội trưởng nhà mình mà khó coi, vậy thì chẳng có ai là người đẹp cả. Mỗi lần đi thi đấu, fans nữ đều hét ầm lên, phóng tầm mắt ra xa nhìn không thấy đầu.
Giang Sóc phớt lờ bọn họ, đi qua từ bên cạnh.
Chóp mũi nam sinh béo hít hít, “Đội trưởng anh hút thuốc?”
Giang Sóc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, vẫn không nhiều lời.
Anh sửa lại cổ tay áo sơ mi đen, cuộn lên đến khuỷu tay, giọng anh hơi lạnh, “Chuẩn bị một chút.”
Nghe thấy lời này, các đội viên lập tức vào vị trí của mình.
Sau khi huấn luyện kết thúc, đã là đêm khuya hơn mười một giờ.
Với những người chơi thể thao điện tử, ngủ giờ này là rất bình thường, thức đêm cũng rất bình thường, cho nên không một ai cảm thấy không thích hợp.
Đúng lúc ấy, có người gõ cửa.
Người quản lý official weibo đẩy cửa bước vào, “Đội trưởng, trước đó anh có nói đêm nay sẽ rút thưởng cho các fans, giờ đã muộn rồi, còn rút không?”
Tốn công tự rút, thật mệt anh có thể nghĩ ra được.
Giang Sóc xoa xoa khóe mắt, giọng nói rất có khí phách: “Rút.”
Vì thế, một đám người ở đây nhìn anh rút thăm trúng thưởng.
Giang Sóc mở bình luận trên official weibo, có vài ngàn cái, khóe môi anh khựng lại một chút, khẽ thở dài.
Thật đúng là tự làm khổ mình.
Giang Sóc lướt xem khá lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ, nói: “Bình luận nhiều như vậy, ngày mai rút, các cậu về trước ngủ đi.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giang Sóc đứng lên, đang chuẩn bị về phòng lại bị ngăn cản.
Nam sinh béo không giấu được lòng hiếu kỳ: “Đội trưởng, có thể hỏi anh một vấn đề không… Cái đó… Vivi là ai vậy?”
Giang Sóc dừng lại.
Trong miệng anh lẩm bẩm từ “Vivi”, sau đó trả lời nhẹ bẫng: “Cậu đoán xem.”
“Ôi! Nếu em đoán được đã không hỏi!”
Tên này vừa nghe đã biết là nữ sinh, cậu ta tiếp xúc với ít người như vậy, nào biết ai với ai chứ.
———
Tiểu học Lâm Xuyên.
Sau khi ra khỏi toilet, Tịch Hoan quên sạch những chuyện trước đó không còn một mảnh, cô ngân nga hát với tâm trạng tốt.
Mặc dù vậy kỹ thuật hát của cô cũng không tốt lắm.
Tịch Hoan không khỏi nghĩ đến bản thân khi mới vào năm nhất.
Vào thời điểm ấy, trường học muốn tổ chức một bữa tiệc tối chào mừng sinh viên mới, tất cả các sinh viên mới đều có thể tự đăng ký tiết mục trình diễn. Lớp trưởng cảm thấy hình tượng của cô ổn, nên định đăng ký cho cô một tiết mục ca hát.
Kết quả sau khi nghe giọng hát của Tịch Hoan, cậu ta không bao giờ đề cập đến chuyện này nữa.
Cuối cùng vào buổi tối hôm đó, tiết mục của lớp cô vẫn được chọn, chẳng qua đó là một tiết mục múa rất sống động.
Sau chuyện này, Tịch Hoan có nhận thức vô cùng sâu sắc đối với khả năng hát hò của bản thân, ngày thường sẽ không ca hát gì.
May mắn thay, hiện tại cũng không có ai muốn cô hát.
Đang nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tịch Hoan nhận máy, nói: “Hoan Hoan, sao cậu lại rảnh mà gọi điện cho tớ vậy?”
La Hoan Hoan là đồng đội thân thiết với cô ở trong đoàn múa, tính cách cũng hoạt bát, khá giống Vưu Vi, luôn chăm chỉ nỗ lực để đạt tới cấp độ nhất định.
Cô tự nhận mình còn kém La Hoan Hoan.
“Làm sao tớ có thể không gọi điện thoại cho cậu được. Đi dạy hỗ trợ lâu như thế, cậu cũng chẳng gọi cho tớ để nói về hình hình của cậu.” La Hoan Hoan giả bộ tức giận.
Tịch Hoan nói: “Ôi chao, tớ thật không tốt.”
La Hoan Hoan cười, “Cậu biết cậu không tốt là được rồi.”
Hai người hàn huyên một lát, cô ấy vào thẳng vấn đề, “Đúng rồi, hôm nay tớ tìm cậu là có chuyện muốn nói cho cậu.”
Tịch Hoan nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô ấy, cũng không khỏi nghiêm túc lên.
La Hoan Hoan liếc nhìn các đồng đội khác trong hậu trường, hạ thấp giọng: “Phía trên đang có chương trình liên quan đến khiêu vũ, mời chúng ta, đoàn trưởng còn đang cân nhắc có đi hay không.”
Tịch Hoan lặp lại: “Chương trình?”
“Ừ.” La Hoan Hoan giải thích: “Là thi múa, người chiến thắng cuối cùng sẽ được cơ hội ra nước ngoài thi đấu.”
Đoàn múa ba lê Lạc Thành tuy có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ ở trong phạm vi nhỏ, chỉ được biết đến ở trong nước mà thôi.
Đối với việc ra nước ngoài thi đấu, nếu là một cuộc thi nhỏ thì có thể, nhưng lớn thì có rất ít diễn viên múa ba lê có thể đi được đến cuối cùng.
Theo thời gian, số người càng ít dần.
Điều quan trọng nhất là thật sự có người Hoa đã giành được giải thưởng, nhưng họ cũng lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ. Đoàn múa ba lê nước ngoài, cho dù về giảng dạy hay tài nguyên, đều tốt số một.
So sánh trong nước với nước ngoài, người xem múa ba lê thực sự rất ít.
Cũng giống như nhạc kịch, ở nước ngoài có rất nhiều người sẵn sàng mua vé đi xem, người bình thường cũng sẽ hiểu biết ít nhiều, nhưng ở trong nước thì rất ít người biết đến.
Tịch Hoan tự hỏi một lúc, “Việc này cậu nghĩ cũng vô ích, phải xem đoàn trưởng.”
La Hoan Hoan thở dài, “Cũng đúng. Đúng rồi, cảm giác đi dạy hỗ trợ thế nào? Múa không thụt lùi đấy chứ? Trần Văn Ngọc luôn một lòng muốn thay thế cậu.”
“Chỗ này khá tốt, nhưng mà thời gian quá ngắn, có thời gian cậu cũng có thể tới đây thử xem.” Tịch Hoan cười, “Còn múa, cậu cảm thấy tớ sẽ như vậy hả?”
La Hoan Hoan lập tức cười nói: “Chắc chắn không.”
Cô ấy hàn huyên với Tịch Hoan thêm một lát, lại hỏi chút chuyện, xong mới cắt đứt điện thoại.
Mới vừa cất đi động, trước mặt liền xuất hiện một bóng người, “Gọi cho Tịch Hoan à? Khi nào cậu ta về?”
La Hoan Hoan liếc Trần Văn Ngọc, “Trước đêm Nguyên Đán.”
Trần Văn Ngọc “Ồ” một tiếng, lại cười khẽ, “Vậy thật chờ mong mấy tháng sau cậu ta luyện tập ở trong đoàn.”
Trực giác La Hoan Hoan nhận thấy nụ cười này có chút quái dị, nhưng hết lần này đến lần khác lại không nhìn ra điều gì trên mặt người nọ.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ, cô ấy cũng có thể thông suốt, Trần Văn Ngọc có thiên phú và cũng rất cố gắng, múa chính trong đoàn luôn là thứ cô ta mong muốn, kết quả lại bị Tịch Hoan lấy mất, có thể vui vẻ mới là lạ.
Trần Văn Ngọc lại nói: “Nghe nói cậu ta đến vùng núi dạy hỗ trợ, thế chẳng phải cuộc sống rất khổ sao, thật đau lòng mà.”
Nghe vậy, La Hoan Hoan cúi đầu sửa sang lại trang phục múa của mình, làm bộ không thèm để ý, nói: “Vẫn ổn, nghe nói còn có Lạc Hàng đồng hành, còn một lần tới giúp làm thịt nướng, hẳn là rất tốt.”
Trần Văn Ngọc sửng sốt.
La Hoan Hoan nhìn chỗ khác, “Chúng ta đi luyện tập thôi, vở kịch này rất quan trọng.”
Trong lòng Trần Văn Ngọc hừ lạnh một tiếng.
Cô ta cũng không tin Tịch Hoan có thể có bất cứ cơ hội luyện tập nào ở nơi đó, không có phòng luyện múa, chứ đừng đến các điều kiện khác.
Đến lúc đó múa chính không phải là cô.
...
Tịch Hoan căn bản không biết còn có chuyện này xảy ra.
Mặc dù có thể không tham gia chương trình, nhưng cô thật sự đã luyện tập rất nhiều, nếu như bị Trần Văn Ngọc đuổi kịp, có lẽ cuộc sống sau này sẽ không yên.
Dù vậy khoảng thời gian này đúng thật là thời gian luyện tập đã giảm bớt.
Khi cô đang lấy sổ ghi chép định sắp xếp thời gian huấn luyện cho tháng tới thì thông báo nhắc nhở của WeChat vang lên.
Là tin nhắn của Trần Tuyết Dương: “Cô bớt chút thời gian trả lời cậu ấy đi.”
Tịch Hoan còn thấy hơi buồn bực khi nhận được WeChat của cậu ta, biết “cậu ấy” trong miệng cậu ta chắc chắn là Thẩm Khinh Lãng không thể nghi ngờ.
Cô hỏi: “Sao vậy?”
Trần Tuyết Dương nhìn Thẩm Khinh Lãng ở trong toilet, lén nói với cô: “Chỉ mới buổi tối hôm nay thôi, cậu ấy đã nhìn di động hơn chục lần rồi, mỗi lần mở ra đều hưng phấn, sau đó liền thất vọng tắt đi, tôi đoán chắn chắn là bắt nguồn từ cô.”
Tịch Hoan bị câu trả lời của cậu ta làm cho sửng sốt.
Cô cũng không ngờ lý do lại đơn giản như vậy… chỉ là phản ứng của Thẩm Khinh Lãng thật sự khiến cô cảm thấy buồn cười.
Tịch Hoan nhướng mày, nhắn: “Không trả lời.”
Trần Tuyết Dương: “Hả? Vì sao chứ? Cãi nhau?”
Cậu ta buồn bực một lát, sao lại không trả lời, cũng không nghe thấy tin tức nào rằng hai người cãi nhau.
Rất nhanh, cậu ta đã nhận được tin nhắn của Tịch Hoan: “Cậu không biết sao? Để tin nhắn lại không trả lời thì ngày mai có thể lấy tiếp chủ đề đó để trò chuyện.”
Trần Tuyết Dương: “…”
Thú vị!
Còn có lý do như thế cơ, nội tâm Trần Tuyết Dương hung hăng phun một ngụm máu, hoàn toàn không hiểu tư duy của đám con gái.
Cậu ta buồn bực nghĩ, vì sao không trả lời thì ngày mai có thể tiếp tục chủ đề để trò chuyện, chẳng lẽ trả lời thì mai sẽ không thể trò chuyện tiếp à?
Trần Tuyết Dương thở dài, mức độ đồng tình với Thẩm Khinh Lãng lại tăng thêm một bậc.
Gặp được Tịch Hoan, bạn cùng phòng của cậu ta nhất định là cá trong chậu.
———
Buổi sáng hôm sau không có tiết học, Tịch Hoan vẫn dậy sớm.
Cô luyện vũ đạo một lúc ở trong phòng ký túc xá, dần dần cũng trở nên tốt hơn, mặc dù hơi lạ lẫm một chút, nhưng vẫn trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Thuần thục mà xoay người duỗi thân, mỗi một động tác đều giống như đã khắc sâu vào trong ký ức, vĩnh viễn không thể quên.
Tịch Hoan yêu múa ba lê sâu sắc.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên: “Hoan Hoan! Đại mỹ nhân! Cậu có ở đây không vậy? Rời giường chưa?”
Tịch Hoan thu động tác, nhẹ nhàng thở ra, rồi đi mở cửa.
Vẻ mặt Vưu Vi đầy phấn chấn, thấy cô mặc trang phục múa, nói: “Có phải tớ quấy rầy cậu không, đợi lát nữa tớ lại đến tìm cậu nhen.”
Cô ấy sẽ không quấy rầy bạn thân mình tập luyện.
Tịch Hoan giữ chặt Vưu Vi đang định quay người, “Không sao, vừa vặn cũng sắp kết thúc, mới sáng sớm mà cậu đã gõ cửa, làm gì kích động thế?”
Nhắc tới chuyện này, sự chú ý của Vưu Vi đã bị hấp dẫn.
Điện thoại cô ấy vẫn một mực cầm trên tay, mở khoá rồi đưa tới trước mặt Tịch Hoan, “Xem đi, đây là cái gì?”
Trên màn hình là tin nhắn Weibo.
Tịch Hoan nhìn username thông báo thì hiểu, “Lại trúng thưởng, trách không được vui vẻ như vậy.”
Vưu Vi nói: “Cậu không thấy bây giờ tớ rất may mắn sao?”
Hiến khi tối hôm qua cô ấy đi ngủ muộn, lúc sắp ngủ thì lướt Weibo nên mới không bỏ lỡ lần rút thăm trúng thưởng vé vào cửa trên official weibo của chiến đội YGH.
Vốn dĩ cô ấy không mong đợi mình sẽ giành được, ai ngờ sáng nay tỉnh lại đã thấy thông báo mình trúng thưởng.
Cô ấy còn nhìn thật kỹ xem là thật hay giả.
Official weibo cũng đăng tải một lần nữa danh sách những người trúng thưởng Weibo, tên của cô ấy thình lình ở trong đó.
Lúc này bao nhiêu buồn ngủ đều chạy biến.
Tịch Hoan nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện tối qua một chút, buồn bực nói: “Không phải lần trước cậu bảo không đi hả?”
Vưu Vi bĩu môi, “Đó là vé vào cửa người khác đưa cho, nếu cậu ta ngồi ngay cạnh tớ thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là trực tiếp gặp mặt à, tớ mới không đi.”
Cô ấy vẫy vẫy di động, “Nhưng cái này là chiến đội rút thăm trúng thưởng, cậu ta không biết tớ có tấm phiếu nào, đi cũng không biết.”
Thực tế Vưu Vi rất muốn đến hiện trường, đặc biệt là thi đấu ở nước ngoài, nhất định là rất kịch liệt và nhiệt huyết.
Hiện trường đẹp hơn một vạn lần so với phát sóng trực tiếp.
Hơn nữa thật ra vé vào cửa đã bị bán hết, nếu cô ấy dùng tiền để mua của bọn bán lại vé, đoán chừng vị trí chẳng khá hơn chút nào, nhưng vé của chiến đội giữ lại thì không giống, vị trí chắc chắn rất đẹp.
Tịch Hoan nhướng mày, “Vậy cậu đi thôi.”
Vưu Vi ôm cô hôn chụt một cái, “Ha ha ha ha ha, tớ về phòng đây.”
Cô ấy chỉ quá kích động mà đi chia sẻ một chút sự phấn kích của mình thôi.
Trùng hợp tin nhắn WeChat vang lên, Vưu Vi đóng cửa lại, mở di động.
Giang: “Cho nên bây giờ em muốn đi?”
Nhìn thấy là cậu ta, Vưu Vi đứng hình.
Vừa rồi khi rời giường nhìn thấy tin tức trên Weibo, cô quá kích động nên đã chia sẻ đi, nhưng nghĩ lại, nói với cậu ta cũng chẳng có việc gì.
Vưu Vi không chút nào bủn xỉn nói đáp án ra: “Đúng vậy, không đi quá lãng phí.”
Dù sao cậu ta cũng không biết mình ngồi ở đâu.
...
Giữa trưa, Tịch Hoan và Vưu Vi đến nhà ăn.
Bây giờ vẫn chưa tan học, trong nhà ăn chỉ có lác đác vài dì, nhưng lúc nhìn vào một góc cô lại thấy Thẩm Khinh Lãng đang ngồi ở kia.
Tịch Hoan đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, hình như cũng là cảnh tượng này.
Cô giao hộp cơm cho Vưu Vi, sau đó nhẹ tay chân nhẹ đi qua, chuẩn bị xem Thẩm Khinh Lãng đang làm gì mà nhập tâm như vậy.
Mới đến gần, âm thanh quen thuộc liền truyền vào trong tai.
Tịch Hoan đứng ở tại chỗ suy nghĩ, cuối cùng linh quang chợt lóe, đây không phải là Nikki UP2U: World Traveller sao?
Mặc dù chơi không được bao lâu, nhưng cô vẫn nhớ rõ.
Cô đi qua, bởi vì từ trên cao nhìn xuống nên dễ dàng thấy hình ảnh trên màn hình di động, đúng là trò chơi này.
Hoá ra không phải Ngôi sao thời trang mà là Nikki UP2U: World Traveller, Trần Tuyết Dương đúng là mù tịt game, có mỗi cái này cũng sai.
Thẩm Khinh Lãng mới vừa phối hợp xong, điểm số xuất hiện, qua màn.
Như trong dự kiến của cậu, sau khi nhận thưởng xong, chuẩn bị rời khỏi trò chơi, lại đúng lúc thấy Tịch Hoan ngồi đối diện cậu.
Thẩm Khinh Lãng tắt di động theo bản năng, kết quả không cẩn thận ấn nhầm nút tăng âm lượng, trong lúc nhất thời âm nhạc tăng lên mức lớn nhất.
Thẩm Khinh Lãng: “…”
Mặt cậu đỏ bừng.
Tịch Hoan không nhịn được cười, hỏi: “Cậu cấp bao nhiêu rồi?”
Vừa rồi chỉ kịp thấy điểm rất cao, còn cấp bậc của cậu thì không rõ ràng lắm, có lẽ lần trước lời Trần Tuyết Dương nói là sự thật.
Thẩm Khinh Lãng mím môi, cúi đầu nhanh chóng giảm âm lượng về 0, sau đó đột nhiên duỗi đến trước mặt Tịch Hoan.
Tịch Hoan nhìn giao diện, không khỏi trừng lớn mắt, kinh ngạc cảm thán: “Cậu cấp cao như vậy ý hả.”
Xem này, có lẽ đã đuổi kịp hết các công thức điểm cao rồi?
Lúc trước cô cũng chơi một thời gian ngắn, nhưng ghét bỏ việc phải tìm kiếm các công thức điểm cao, bản thân cô cũng không thích chơi như vậy, nên sau đó đã gỡ bỏ.
Thẩm Khinh Lãng hơi xấu hổ, “Tôi chỉ thỉnh thoảng chơi…”
Lời nói không có chút tự tin nào, thật ra là cậu sợ Tịch Hoan thấy cậu thích chơi game của con gái nên cảm thấy cậu đàn bà gì đó…
Tịch Hoan chống cằm, “Vậy chẳng phải còn lợi hại hơn à.”
Thẩm Khinh Lãng không còn lời gì để nói.
Tịch Hoan vuốt cằm, lại nói: “Bởi vậy mới nói, có phải cậu rất biết cách phối hợp quần áo không?”
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu, “… Không có.”
Tịch Hoan cảm thấy đây là sự khiêm tốn của học bá.
Tịch Hoan cho rằng cậu muốn nói gì, ngờ đâu câu tiếp theo của cậu lại là: “Điểm cao trong game nhiều lúc cũng phối đồ rất xấu.”
Sợ cô không tin, Thẩm Khinh Lãng còn nhấn mạnh: “Thật đấy.”
Có những bộ xấu đến khó tin, cậu cũng chỉ vì điểm số mà thôi, đối với mức độ đẹp không có bao nhiêu yêu cầu.
Tịch Hoan bừng tỉnh, “Như vậy à.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Ừ.”
Tịch Hoan xoay chuyển đôi mắt, đột nhiên nhìn cậu chằm chằm hỏi: “Vậy cậu cảm thấy hôm nay quần áo tôi phối hợp thế nào? Có thể được điểm cao không?”
Sợ cậu không nhìn rõ, cô đặc biệt đứng lên, xoay một vòng bên người cậu.
Hôm nay Tịch Hoan mặc váy dài. Múa đã nhiều năm, cô vô cùng quen thuộc với các loại tốc độ xoay, vạt váy in chìm phiêu đãng, dưới làn váy lộ ra mắt cá chân sáng bóng.
Trong phương thức nhậpQuanPin[1], cùng một cách phát âm, chữ đầu tiên xuất hiện đương nhiên thường được sử dụng nhiều nhất.
[1] Quanpin là một sơ đồ mã hóa của phương thức nhập Hán Việt. Khi nhập các ký tự tiếng Trung qua QuanPin, bạn cần nhập tất cả các từ bính âm (hay pinyin) của các ký tự Trung Quốc (bao gồm phụ âm và nguyên âm, thường không bao gồm thanh điệu).
Thẩm Khinh Lãng am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Mặc dù cậu rất ít khi nói chuyện phiếm với Tịch Hoan trên WeChat, nhưng lúc cụm từ này nhảy ra cậu cũng không hề có dự liệu trước.
Cậu mới chỉ vô thức nhấn vào từ này, nhìn cách nhập từ, Thẩm Khinh Lãng hít một hơi thật sâu.
Mà bên kia, Tịch Hoan cũng ngây người.
Không phải chỉ một câu hỏi thôi hả, sao vẫn luôn hiển thị là đang nhập, nhập cả nửa ngày cũng chưa thấy câu trả lời.
Nói về điều này, trước đây Tịch Hoan từng nhìn thấy một câu hỏi trên Zhihu[2], liên quan đến lời giải thích cho dòng chữ “Đối phương đang nhập” của WeChat.
[2] Zhihu là một website hỏi đáp nổi tiếng tại Trung Quốc.
Căn cứ theo thiết lập WeChat, nếu trong vòng từ mười đến mười lăm giây sau khi nhận được tin nhắn, bên kia mà đưa vào hộp thoại một chữ cái hoặc ký tự nào đó, thì sẽ hiển thị như vậy.
Điều này còn nói rõ nếu vượt quá thời gian, có nghĩa là bên nhận được tin nhắn không quá chú trọng vào cuộc trò chuyện, vì vậy nó sẽ không được hiển thị.
Đương nhiên, Tịch Hoan còn có suy nghĩ khác, bởi vì có thể người ta không mở điện thoại hoặc không cầm điện thoại, có đủ loại tình huống.
Nhưng bây giờ, nó hiện là bên kia đăng nhập.
Tịch Hoan rất tò mò, không biết Thẩm Khinh Lãng gõ một đoạn văn dài bao nhiều.
Ai ngờ, chờ đợi một lúc lâu, cô chỉ nhận được hai chữ ngắn gọn từ bên kia: “Thích.”
Tịch Hoan: “…”
Hai chữ này cần phải nhập lâu như vậy cơ à?
Khiến cô còn tưởng chuyện gì, trong lòng còn hơi chờ mong, hiện tại giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống.
Tịch Hoan thở dài, cảm nhận sâu sắc rằng mình đã nghĩ quá nhiều, cô thẳng thừng nhắn lại: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Nói xong, cô lập tức ném di động sang một bên chuẩn bị đi rửa mặt, sau đó luyện tập một chút, không thể để bản thân lười biếng được.
Mà trong ký túc xá nam sinh.
Tâm trạng Thẩm Khinh Lãng rất tốt, cậu gửi: “Được.”
Sau đó thì không nhận được câu trả lời nào nữa.
Cậu một mực chờ đợi vài phút, mới mất mát mà đi thiết kế, nhưng trong lòng cậu vẫn không yên ổn, phải mở âm thanh đến mức lớn nhất.
Vẽ một hồi để giải toả, vẽ không biết mệt.
Về sau, có lẽ Thẩm Khinh Lãng biết sẽ không nhận được tin nhắn trả lời nên càng đắm chìm vào thiết kế.
Không biết qua bao lâu, di động đột nhiên reo lên.
Thẩm Khinh Lãng bừng tỉnh, ngẩng đầu lên từ bản vẽ, mở khóa di động, sau đó lại thất vọng mà đóng lại.
Vẽ lâu như vậy mà chỉ có thông báo từ một trình duyệt.
Trước đó, Trần Tuyết Dương vừa ra khỏi toilet đã thấy mấy hành động quái dị của cậu, giờ lại thấy hành động này, cậu ta phụt cười thành tiếng.
Mặc dù ví von không giống lắm, nhưng dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Khinh Lãng rất giống hòn vọng phu.
———
Căn cứ của chiến đội YGH.
Đối với những người ở đây, ban đêm là thời điểm bận rộn nhất, bởi vì lúc này chương trình phát sóng trực tiếp sẽ được phát sóng, cộng thêm việc huấn luyện ban đêm được triển khai.
Nhưng giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi, tất cả còn chưa bắt đầu.
Sau khi nam sinh béo và nam sinh gầy hàn huyên hồi lâu thì nhìn thấy đội trưởng của họ mặt không biểu cảm đặt di động xuống, tiếp tục chơi game.
Một người hỏi: “Cậu nói xem đội trưởng nhìn thấy gì?”
Một người khác đáp: “Chắc là không có gì? Bình tĩnh như thế, tôi cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, người kia là ai, người trong nhà à?”
Hai người lải nhải thảo luận hồi lâu, cũng chưa đưa ra được kết luận nào, vừa ngẩng đầu, người ta đã đánh xong một ván rồi.
Giang Sóc đóng máy tính rồi đứng lên, trầm giọng nói: “Lát nữa mở hoạt động rút thăm trúng thưởng trên official weibo, tặng vé vào cửa trận đấu.”
Đội của họ có vé vào cửa, bọn họ cũng có thể tự mua với giá vé thấp hơn, số lượng không nhiều lắm nhưng đều được chuẩn bị để tặng cho bạn bè người thân.
Nam sinh béo “Á” một tiếng: “Tặng thật ạ? Tặng mấy tấm?”
Giang Sóc nghĩ, “Hai mươi tấm đi.”
Một tấm có vẻ quá rêu rao, đối với fans cũng không tốt, mà nhiều quá cũng không tốt lắm, hai mươi tấm không nhiều không ít, còn lại thì đưa cho bạn bè.
Nam sinh béo lập tức gật đầu, “Được, em sẽ đăng lên official weibo.”
Official weibo của chiến đội do người khác phụ trách, nhưng là người một nhà. Official weibo quan trọng như vậy cũng không thể giao cho người ngoài được.
Giang Sóc gọi cậu ta lại, “Từ từ.”
Nam sinh béo không rõ nguyên nhân, kiên nhẫn chờ câu nói tiếp theo.
Giang Sóc đút tay trong túi, giống như chỉ thuận miệng nói một câu, “Không cần rút thăm trúng thưởng trên nền tảng khác, đến lúc đó tôi sẽ thông báo người được chọn.”
Không cần rút thăm trúng thưởng trên nền tảng khác… vậy chẳng phải là tự rút sao?
Nam sinh béo ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đội trưởng nhà mình nhàn nhạt, rũ mắt nhìn di động, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Được ạ.” Nam sinh béo gật đầu.
Được rồi, tự rút thì tự rút, đội trưởng lớn nhất.
...
Fans của chiến đội luôn chú ý động tĩnh trên official weibo từng giây từng phút, vừa thấy rút thăm trúng thưởng vé vào cửa, đều kích động đi chia sẻ.
“Aaaaaa! Tôi mặc kệ, tôi nhất định có thể lấy được một tấm, dùng cái bánh kem đêm nay của tôi để đổi lấy may mắn!”
“Tự rút hả? Vậy chẳng phải tôi có cơ hội rất lớn sao!”
“Cuối cùng cũng chờ được đến lúc tự rút, tôi chưa từng trúng lần rút thăm trúng thưởng Weibo nào trên nền tảng khác cả, tức chết mất!”
“Tôi muốn viết thư bằng máu! Không rút được tôi sẽ khóc, tôi mà khóc thì ba ba tôi cũng sợ, thử hỏi các chế có sợ không!”
Ngắn ngủn 30 phút, bình luận chia sẻ tăng vọt, còn có không ít fans chia sẻ vô số lần.
Trong căn cứ chiến đội, mọi người đều ngồi xem náo nhiệt.
Những người khác ngoại trừ Giang Sóc, bao gồm hai đội, được chia thành hai phe, một phe cho rằng tự rút thăm trúng thưởng là bình thường, một phe khác cho rằng sâu trong đó chắc chắn có ẩn tình.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trước đây Giang Sóc chưa từng quan tâm đến việc này.
Tuy nhiên thảo luận tranh chấp hồi lâu, ánh mắt cả đám đều không hẹn mà cùng đặt trên hành lang, không ai lên tiếng.
Một phút sau, Giang Sóc xuất hiện ở hành lang.
Mặt anh vốn dĩ không có biểu cảm gì, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, anh hơi nhíu mày, “Tôi có cái gì đẹp?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đẹp chứ, đội trưởng nhà mình mà khó coi, vậy thì chẳng có ai là người đẹp cả. Mỗi lần đi thi đấu, fans nữ đều hét ầm lên, phóng tầm mắt ra xa nhìn không thấy đầu.
Giang Sóc phớt lờ bọn họ, đi qua từ bên cạnh.
Chóp mũi nam sinh béo hít hít, “Đội trưởng anh hút thuốc?”
Giang Sóc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, vẫn không nhiều lời.
Anh sửa lại cổ tay áo sơ mi đen, cuộn lên đến khuỷu tay, giọng anh hơi lạnh, “Chuẩn bị một chút.”
Nghe thấy lời này, các đội viên lập tức vào vị trí của mình.
Sau khi huấn luyện kết thúc, đã là đêm khuya hơn mười một giờ.
Với những người chơi thể thao điện tử, ngủ giờ này là rất bình thường, thức đêm cũng rất bình thường, cho nên không một ai cảm thấy không thích hợp.
Đúng lúc ấy, có người gõ cửa.
Người quản lý official weibo đẩy cửa bước vào, “Đội trưởng, trước đó anh có nói đêm nay sẽ rút thưởng cho các fans, giờ đã muộn rồi, còn rút không?”
Tốn công tự rút, thật mệt anh có thể nghĩ ra được.
Giang Sóc xoa xoa khóe mắt, giọng nói rất có khí phách: “Rút.”
Vì thế, một đám người ở đây nhìn anh rút thăm trúng thưởng.
Giang Sóc mở bình luận trên official weibo, có vài ngàn cái, khóe môi anh khựng lại một chút, khẽ thở dài.
Thật đúng là tự làm khổ mình.
Giang Sóc lướt xem khá lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ, nói: “Bình luận nhiều như vậy, ngày mai rút, các cậu về trước ngủ đi.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giang Sóc đứng lên, đang chuẩn bị về phòng lại bị ngăn cản.
Nam sinh béo không giấu được lòng hiếu kỳ: “Đội trưởng, có thể hỏi anh một vấn đề không… Cái đó… Vivi là ai vậy?”
Giang Sóc dừng lại.
Trong miệng anh lẩm bẩm từ “Vivi”, sau đó trả lời nhẹ bẫng: “Cậu đoán xem.”
“Ôi! Nếu em đoán được đã không hỏi!”
Tên này vừa nghe đã biết là nữ sinh, cậu ta tiếp xúc với ít người như vậy, nào biết ai với ai chứ.
———
Tiểu học Lâm Xuyên.
Sau khi ra khỏi toilet, Tịch Hoan quên sạch những chuyện trước đó không còn một mảnh, cô ngân nga hát với tâm trạng tốt.
Mặc dù vậy kỹ thuật hát của cô cũng không tốt lắm.
Tịch Hoan không khỏi nghĩ đến bản thân khi mới vào năm nhất.
Vào thời điểm ấy, trường học muốn tổ chức một bữa tiệc tối chào mừng sinh viên mới, tất cả các sinh viên mới đều có thể tự đăng ký tiết mục trình diễn. Lớp trưởng cảm thấy hình tượng của cô ổn, nên định đăng ký cho cô một tiết mục ca hát.
Kết quả sau khi nghe giọng hát của Tịch Hoan, cậu ta không bao giờ đề cập đến chuyện này nữa.
Cuối cùng vào buổi tối hôm đó, tiết mục của lớp cô vẫn được chọn, chẳng qua đó là một tiết mục múa rất sống động.
Sau chuyện này, Tịch Hoan có nhận thức vô cùng sâu sắc đối với khả năng hát hò của bản thân, ngày thường sẽ không ca hát gì.
May mắn thay, hiện tại cũng không có ai muốn cô hát.
Đang nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tịch Hoan nhận máy, nói: “Hoan Hoan, sao cậu lại rảnh mà gọi điện cho tớ vậy?”
La Hoan Hoan là đồng đội thân thiết với cô ở trong đoàn múa, tính cách cũng hoạt bát, khá giống Vưu Vi, luôn chăm chỉ nỗ lực để đạt tới cấp độ nhất định.
Cô tự nhận mình còn kém La Hoan Hoan.
“Làm sao tớ có thể không gọi điện thoại cho cậu được. Đi dạy hỗ trợ lâu như thế, cậu cũng chẳng gọi cho tớ để nói về hình hình của cậu.” La Hoan Hoan giả bộ tức giận.
Tịch Hoan nói: “Ôi chao, tớ thật không tốt.”
La Hoan Hoan cười, “Cậu biết cậu không tốt là được rồi.”
Hai người hàn huyên một lát, cô ấy vào thẳng vấn đề, “Đúng rồi, hôm nay tớ tìm cậu là có chuyện muốn nói cho cậu.”
Tịch Hoan nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô ấy, cũng không khỏi nghiêm túc lên.
La Hoan Hoan liếc nhìn các đồng đội khác trong hậu trường, hạ thấp giọng: “Phía trên đang có chương trình liên quan đến khiêu vũ, mời chúng ta, đoàn trưởng còn đang cân nhắc có đi hay không.”
Tịch Hoan lặp lại: “Chương trình?”
“Ừ.” La Hoan Hoan giải thích: “Là thi múa, người chiến thắng cuối cùng sẽ được cơ hội ra nước ngoài thi đấu.”
Đoàn múa ba lê Lạc Thành tuy có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ ở trong phạm vi nhỏ, chỉ được biết đến ở trong nước mà thôi.
Đối với việc ra nước ngoài thi đấu, nếu là một cuộc thi nhỏ thì có thể, nhưng lớn thì có rất ít diễn viên múa ba lê có thể đi được đến cuối cùng.
Theo thời gian, số người càng ít dần.
Điều quan trọng nhất là thật sự có người Hoa đã giành được giải thưởng, nhưng họ cũng lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ. Đoàn múa ba lê nước ngoài, cho dù về giảng dạy hay tài nguyên, đều tốt số một.
So sánh trong nước với nước ngoài, người xem múa ba lê thực sự rất ít.
Cũng giống như nhạc kịch, ở nước ngoài có rất nhiều người sẵn sàng mua vé đi xem, người bình thường cũng sẽ hiểu biết ít nhiều, nhưng ở trong nước thì rất ít người biết đến.
Tịch Hoan tự hỏi một lúc, “Việc này cậu nghĩ cũng vô ích, phải xem đoàn trưởng.”
La Hoan Hoan thở dài, “Cũng đúng. Đúng rồi, cảm giác đi dạy hỗ trợ thế nào? Múa không thụt lùi đấy chứ? Trần Văn Ngọc luôn một lòng muốn thay thế cậu.”
“Chỗ này khá tốt, nhưng mà thời gian quá ngắn, có thời gian cậu cũng có thể tới đây thử xem.” Tịch Hoan cười, “Còn múa, cậu cảm thấy tớ sẽ như vậy hả?”
La Hoan Hoan lập tức cười nói: “Chắc chắn không.”
Cô ấy hàn huyên với Tịch Hoan thêm một lát, lại hỏi chút chuyện, xong mới cắt đứt điện thoại.
Mới vừa cất đi động, trước mặt liền xuất hiện một bóng người, “Gọi cho Tịch Hoan à? Khi nào cậu ta về?”
La Hoan Hoan liếc Trần Văn Ngọc, “Trước đêm Nguyên Đán.”
Trần Văn Ngọc “Ồ” một tiếng, lại cười khẽ, “Vậy thật chờ mong mấy tháng sau cậu ta luyện tập ở trong đoàn.”
Trực giác La Hoan Hoan nhận thấy nụ cười này có chút quái dị, nhưng hết lần này đến lần khác lại không nhìn ra điều gì trên mặt người nọ.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ, cô ấy cũng có thể thông suốt, Trần Văn Ngọc có thiên phú và cũng rất cố gắng, múa chính trong đoàn luôn là thứ cô ta mong muốn, kết quả lại bị Tịch Hoan lấy mất, có thể vui vẻ mới là lạ.
Trần Văn Ngọc lại nói: “Nghe nói cậu ta đến vùng núi dạy hỗ trợ, thế chẳng phải cuộc sống rất khổ sao, thật đau lòng mà.”
Nghe vậy, La Hoan Hoan cúi đầu sửa sang lại trang phục múa của mình, làm bộ không thèm để ý, nói: “Vẫn ổn, nghe nói còn có Lạc Hàng đồng hành, còn một lần tới giúp làm thịt nướng, hẳn là rất tốt.”
Trần Văn Ngọc sửng sốt.
La Hoan Hoan nhìn chỗ khác, “Chúng ta đi luyện tập thôi, vở kịch này rất quan trọng.”
Trong lòng Trần Văn Ngọc hừ lạnh một tiếng.
Cô ta cũng không tin Tịch Hoan có thể có bất cứ cơ hội luyện tập nào ở nơi đó, không có phòng luyện múa, chứ đừng đến các điều kiện khác.
Đến lúc đó múa chính không phải là cô.
...
Tịch Hoan căn bản không biết còn có chuyện này xảy ra.
Mặc dù có thể không tham gia chương trình, nhưng cô thật sự đã luyện tập rất nhiều, nếu như bị Trần Văn Ngọc đuổi kịp, có lẽ cuộc sống sau này sẽ không yên.
Dù vậy khoảng thời gian này đúng thật là thời gian luyện tập đã giảm bớt.
Khi cô đang lấy sổ ghi chép định sắp xếp thời gian huấn luyện cho tháng tới thì thông báo nhắc nhở của WeChat vang lên.
Là tin nhắn của Trần Tuyết Dương: “Cô bớt chút thời gian trả lời cậu ấy đi.”
Tịch Hoan còn thấy hơi buồn bực khi nhận được WeChat của cậu ta, biết “cậu ấy” trong miệng cậu ta chắc chắn là Thẩm Khinh Lãng không thể nghi ngờ.
Cô hỏi: “Sao vậy?”
Trần Tuyết Dương nhìn Thẩm Khinh Lãng ở trong toilet, lén nói với cô: “Chỉ mới buổi tối hôm nay thôi, cậu ấy đã nhìn di động hơn chục lần rồi, mỗi lần mở ra đều hưng phấn, sau đó liền thất vọng tắt đi, tôi đoán chắn chắn là bắt nguồn từ cô.”
Tịch Hoan bị câu trả lời của cậu ta làm cho sửng sốt.
Cô cũng không ngờ lý do lại đơn giản như vậy… chỉ là phản ứng của Thẩm Khinh Lãng thật sự khiến cô cảm thấy buồn cười.
Tịch Hoan nhướng mày, nhắn: “Không trả lời.”
Trần Tuyết Dương: “Hả? Vì sao chứ? Cãi nhau?”
Cậu ta buồn bực một lát, sao lại không trả lời, cũng không nghe thấy tin tức nào rằng hai người cãi nhau.
Rất nhanh, cậu ta đã nhận được tin nhắn của Tịch Hoan: “Cậu không biết sao? Để tin nhắn lại không trả lời thì ngày mai có thể lấy tiếp chủ đề đó để trò chuyện.”
Trần Tuyết Dương: “…”
Thú vị!
Còn có lý do như thế cơ, nội tâm Trần Tuyết Dương hung hăng phun một ngụm máu, hoàn toàn không hiểu tư duy của đám con gái.
Cậu ta buồn bực nghĩ, vì sao không trả lời thì ngày mai có thể tiếp tục chủ đề để trò chuyện, chẳng lẽ trả lời thì mai sẽ không thể trò chuyện tiếp à?
Trần Tuyết Dương thở dài, mức độ đồng tình với Thẩm Khinh Lãng lại tăng thêm một bậc.
Gặp được Tịch Hoan, bạn cùng phòng của cậu ta nhất định là cá trong chậu.
———
Buổi sáng hôm sau không có tiết học, Tịch Hoan vẫn dậy sớm.
Cô luyện vũ đạo một lúc ở trong phòng ký túc xá, dần dần cũng trở nên tốt hơn, mặc dù hơi lạ lẫm một chút, nhưng vẫn trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Thuần thục mà xoay người duỗi thân, mỗi một động tác đều giống như đã khắc sâu vào trong ký ức, vĩnh viễn không thể quên.
Tịch Hoan yêu múa ba lê sâu sắc.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên: “Hoan Hoan! Đại mỹ nhân! Cậu có ở đây không vậy? Rời giường chưa?”
Tịch Hoan thu động tác, nhẹ nhàng thở ra, rồi đi mở cửa.
Vẻ mặt Vưu Vi đầy phấn chấn, thấy cô mặc trang phục múa, nói: “Có phải tớ quấy rầy cậu không, đợi lát nữa tớ lại đến tìm cậu nhen.”
Cô ấy sẽ không quấy rầy bạn thân mình tập luyện.
Tịch Hoan giữ chặt Vưu Vi đang định quay người, “Không sao, vừa vặn cũng sắp kết thúc, mới sáng sớm mà cậu đã gõ cửa, làm gì kích động thế?”
Nhắc tới chuyện này, sự chú ý của Vưu Vi đã bị hấp dẫn.
Điện thoại cô ấy vẫn một mực cầm trên tay, mở khoá rồi đưa tới trước mặt Tịch Hoan, “Xem đi, đây là cái gì?”
Trên màn hình là tin nhắn Weibo.
Tịch Hoan nhìn username thông báo thì hiểu, “Lại trúng thưởng, trách không được vui vẻ như vậy.”
Vưu Vi nói: “Cậu không thấy bây giờ tớ rất may mắn sao?”
Hiến khi tối hôm qua cô ấy đi ngủ muộn, lúc sắp ngủ thì lướt Weibo nên mới không bỏ lỡ lần rút thăm trúng thưởng vé vào cửa trên official weibo của chiến đội YGH.
Vốn dĩ cô ấy không mong đợi mình sẽ giành được, ai ngờ sáng nay tỉnh lại đã thấy thông báo mình trúng thưởng.
Cô ấy còn nhìn thật kỹ xem là thật hay giả.
Official weibo cũng đăng tải một lần nữa danh sách những người trúng thưởng Weibo, tên của cô ấy thình lình ở trong đó.
Lúc này bao nhiêu buồn ngủ đều chạy biến.
Tịch Hoan nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện tối qua một chút, buồn bực nói: “Không phải lần trước cậu bảo không đi hả?”
Vưu Vi bĩu môi, “Đó là vé vào cửa người khác đưa cho, nếu cậu ta ngồi ngay cạnh tớ thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là trực tiếp gặp mặt à, tớ mới không đi.”
Cô ấy vẫy vẫy di động, “Nhưng cái này là chiến đội rút thăm trúng thưởng, cậu ta không biết tớ có tấm phiếu nào, đi cũng không biết.”
Thực tế Vưu Vi rất muốn đến hiện trường, đặc biệt là thi đấu ở nước ngoài, nhất định là rất kịch liệt và nhiệt huyết.
Hiện trường đẹp hơn một vạn lần so với phát sóng trực tiếp.
Hơn nữa thật ra vé vào cửa đã bị bán hết, nếu cô ấy dùng tiền để mua của bọn bán lại vé, đoán chừng vị trí chẳng khá hơn chút nào, nhưng vé của chiến đội giữ lại thì không giống, vị trí chắc chắn rất đẹp.
Tịch Hoan nhướng mày, “Vậy cậu đi thôi.”
Vưu Vi ôm cô hôn chụt một cái, “Ha ha ha ha ha, tớ về phòng đây.”
Cô ấy chỉ quá kích động mà đi chia sẻ một chút sự phấn kích của mình thôi.
Trùng hợp tin nhắn WeChat vang lên, Vưu Vi đóng cửa lại, mở di động.
Giang: “Cho nên bây giờ em muốn đi?”
Nhìn thấy là cậu ta, Vưu Vi đứng hình.
Vừa rồi khi rời giường nhìn thấy tin tức trên Weibo, cô quá kích động nên đã chia sẻ đi, nhưng nghĩ lại, nói với cậu ta cũng chẳng có việc gì.
Vưu Vi không chút nào bủn xỉn nói đáp án ra: “Đúng vậy, không đi quá lãng phí.”
Dù sao cậu ta cũng không biết mình ngồi ở đâu.
...
Giữa trưa, Tịch Hoan và Vưu Vi đến nhà ăn.
Bây giờ vẫn chưa tan học, trong nhà ăn chỉ có lác đác vài dì, nhưng lúc nhìn vào một góc cô lại thấy Thẩm Khinh Lãng đang ngồi ở kia.
Tịch Hoan đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, hình như cũng là cảnh tượng này.
Cô giao hộp cơm cho Vưu Vi, sau đó nhẹ tay chân nhẹ đi qua, chuẩn bị xem Thẩm Khinh Lãng đang làm gì mà nhập tâm như vậy.
Mới đến gần, âm thanh quen thuộc liền truyền vào trong tai.
Tịch Hoan đứng ở tại chỗ suy nghĩ, cuối cùng linh quang chợt lóe, đây không phải là Nikki UP2U: World Traveller sao?
Mặc dù chơi không được bao lâu, nhưng cô vẫn nhớ rõ.
Cô đi qua, bởi vì từ trên cao nhìn xuống nên dễ dàng thấy hình ảnh trên màn hình di động, đúng là trò chơi này.
Hoá ra không phải Ngôi sao thời trang mà là Nikki UP2U: World Traveller, Trần Tuyết Dương đúng là mù tịt game, có mỗi cái này cũng sai.
Thẩm Khinh Lãng mới vừa phối hợp xong, điểm số xuất hiện, qua màn.
Như trong dự kiến của cậu, sau khi nhận thưởng xong, chuẩn bị rời khỏi trò chơi, lại đúng lúc thấy Tịch Hoan ngồi đối diện cậu.
Thẩm Khinh Lãng tắt di động theo bản năng, kết quả không cẩn thận ấn nhầm nút tăng âm lượng, trong lúc nhất thời âm nhạc tăng lên mức lớn nhất.
Thẩm Khinh Lãng: “…”
Mặt cậu đỏ bừng.
Tịch Hoan không nhịn được cười, hỏi: “Cậu cấp bao nhiêu rồi?”
Vừa rồi chỉ kịp thấy điểm rất cao, còn cấp bậc của cậu thì không rõ ràng lắm, có lẽ lần trước lời Trần Tuyết Dương nói là sự thật.
Thẩm Khinh Lãng mím môi, cúi đầu nhanh chóng giảm âm lượng về 0, sau đó đột nhiên duỗi đến trước mặt Tịch Hoan.
Tịch Hoan nhìn giao diện, không khỏi trừng lớn mắt, kinh ngạc cảm thán: “Cậu cấp cao như vậy ý hả.”
Xem này, có lẽ đã đuổi kịp hết các công thức điểm cao rồi?
Lúc trước cô cũng chơi một thời gian ngắn, nhưng ghét bỏ việc phải tìm kiếm các công thức điểm cao, bản thân cô cũng không thích chơi như vậy, nên sau đó đã gỡ bỏ.
Thẩm Khinh Lãng hơi xấu hổ, “Tôi chỉ thỉnh thoảng chơi…”
Lời nói không có chút tự tin nào, thật ra là cậu sợ Tịch Hoan thấy cậu thích chơi game của con gái nên cảm thấy cậu đàn bà gì đó…
Tịch Hoan chống cằm, “Vậy chẳng phải còn lợi hại hơn à.”
Thẩm Khinh Lãng không còn lời gì để nói.
Tịch Hoan vuốt cằm, lại nói: “Bởi vậy mới nói, có phải cậu rất biết cách phối hợp quần áo không?”
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu, “… Không có.”
Tịch Hoan cảm thấy đây là sự khiêm tốn của học bá.
Tịch Hoan cho rằng cậu muốn nói gì, ngờ đâu câu tiếp theo của cậu lại là: “Điểm cao trong game nhiều lúc cũng phối đồ rất xấu.”
Sợ cô không tin, Thẩm Khinh Lãng còn nhấn mạnh: “Thật đấy.”
Có những bộ xấu đến khó tin, cậu cũng chỉ vì điểm số mà thôi, đối với mức độ đẹp không có bao nhiêu yêu cầu.
Tịch Hoan bừng tỉnh, “Như vậy à.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Ừ.”
Tịch Hoan xoay chuyển đôi mắt, đột nhiên nhìn cậu chằm chằm hỏi: “Vậy cậu cảm thấy hôm nay quần áo tôi phối hợp thế nào? Có thể được điểm cao không?”
Sợ cậu không nhìn rõ, cô đặc biệt đứng lên, xoay một vòng bên người cậu.
Hôm nay Tịch Hoan mặc váy dài. Múa đã nhiều năm, cô vô cùng quen thuộc với các loại tốc độ xoay, vạt váy in chìm phiêu đãng, dưới làn váy lộ ra mắt cá chân sáng bóng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook