Đúng Như Em Ôn Nhu
Chương 83: Cuộc sống ở nhà X Đấu với mèo

cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

“Xem ra hôm nay không ra ngoài được rồi.” Tôi quỳ gối trên sofa, nhìn dòng nước mênh mông chảy trên kính cửa sổ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt mèo Haku-chan.

Một đôi tay gầy mạnh mẽ ôm tôi từ phía sau, lẳng lặng tựa vào người cậu ấy. Hơi hơi ngẩng đầu, dụi cọ vào cằm cậu ấy, khóe miệng nhấc lên. Nếu thời gian dừng lại ở giờ khắc này thì thật tốt, tôi tham lam nghĩ.

Bên tai là hơi thở ấm áp, làn da ngứa xôn xao, khiến tôi không khỏi khẽ cười ra tiếng. “Ha ha.” Dụi dụi sau lưng. “Sao thế?” cậu ấy tựa đầu vào vai tôi, thì thầm nói.

“Tớ sợ ngứa, ha ha.” nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Cậu thở trúng lỗ tai tớ, rất ngứa ~” cả người bất giác giãy dụa, cảm giác thấy cánh tay cậu ấy ôm càng chặt.

Kunimitsu nhẹ nhàng xoay tôi lại, để tôi nằm thẳng ở trong lòng cậu ấy. Tóc tản ra ở trong khuỷu tay dịu dàng, cậu ấy dịu dàng vuốt ve gò má tôi, cùng tôi đưa tình nhìn nhau, sóng tình bắt đầu khởi động. “Vậy còn thế này?” cậu ấy cúi người, áo tắm màu xanh lơi lỏng, hơi thở nam tính phả vào mặt. Dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt lạnh lùng của cậu ấy có vẻ nhu hòa, vầng sáng phủ lên đường cong hoàn mỹ, thiếu niên ôn nhuận, đôi mắt trong vắt, tư thế khêu gợi. Không được, máu trong cơ thể như chảy ngược, tất cả đều xông lên đầu óc. Đầu sung huyết, mất đi năng lực suy xét.

“Còn ngứa nữa không?” khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy đã sắp gần sát khuôn mặt tôi, bất giác ngừng thở. Kunimitsu vươn ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc dài hơi ẩm của tôi, hơi thở ẩm ướt phả vào mặt. Từng tơ tình quấn quanh tôi, không thể cử động, lẳng lặng nhắm lại hai mắt, trong lòng chờ mong, chờ mong. Cánh môi quen thuộc, mang theo vài tia yêu chiều, vài tia triền miên, nhẹ nhàng cắn môi dưới của tôi. Mỗi một cái đụng chạm đều sẽ khiến tôi than nhẹ, mỗi một lần đầu lưỡi chơi đùa đều sẽ làm tôi run rẩy. Như là đang phẩm một ly rượu nhẹ trong veo, thơm ngọt lành lạnh làm người ta thư thái, thật lâu khó có thể quên được.

“Mieo ~” một tiếng mèo kêu trong phòng yên tĩnh có vẻ rõ ràng. Đầu lưỡi của cậu ấy chậm rãi rời khỏi hàm răng tôi, cánh môi nhẹ nhàng dán vào nhau, cảm giác được đôi môi cậu ấy lưu luyến khẽ cắn, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau một lúc lâu, bờ môi lạnh đi, mở to mắt. Cậu ấy vẫn không ngẩng đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt, chui vào lỗ chân lông, thấm vào trái tim. Tôi, ánh mắt trầm mê, khóe miệng giống như bay lên, sở sở ẩn tình. Cậu ấy vô cùng thân thiết dùng chóp mũi dụi tôi, tôi không khỏi cúi đầu cười.

“Ngứa không?” hơi thở tươi mát của cậu ấy làm lòng tôi càng cảm thấy trong veo. “Hm ~ hm ~” tôi lắc đầu, làm nũng khẽ dụi vào khuỷu tay cậu ấy, “Không ngứa, cảm giác rất hạnh phúc.” Sờ sờ Haku-chan trong lòng, Kunimitsu luôn cong người để tránh đè phải Haku-chan, thật dịu dàng.

“Ừ, tớ cũng vậy.” cậu ấy nhẹ nhàng ngẩng lên, chậm rãi nâng tôi dậy.

Tôi ôm lấy Haku-chan, quan sát từ trên xuống dưới: “Hakuteiken, có phải đói bụng không?”

“Mieo ~” thân thể mềm yếu khẽ nhúc nhích trong lòng tôi.

“Trong rương có một túi thức ăn cho mèo.” Kunimitsu nhắc nhở. Tôi cấp tốc cầm lấy túi ấy vọt vào phòng bếp, lấy từ tủ chén ra một cái đĩa có hình dán phim hoạt hình, đổ ra một đĩa nhỏ bánh bích quy hình con mèo nhỏ. Đặt Haku-chan xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, ôm chân, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn nó khoan khoái ăn. Tóc bị nhẹ nhàng vén trên vai, ngẩng đầu thấy Kunimitsu đang giúp tôi vén gọn lại tóc: “Tóc dài rơi xuống đất kìa.”

“Ừ.” Tôi chậm rãi đứng dậy, nghiêng người, ôm mái tóc đã dài đến giữa lưng, “Tớ định cắt, dài quá, gội rất hảo phiền toái.”

“Tóc của cậu rất xinh đẹp.” Kunimitsu lẳng lặng nhìn tôi.

Tay tôi ngừng lại, cúi đầu che giấu mặt đỏ ửng: “Lúc Kunimitsu chơi tennis, tóc rất sinh động, bay lên rất tiêu sái.” bản năng lấy tay cuốn lấy tóc, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, ngẩng đầu lên hơi chán nản nói: “Giữa trưa không ăn cơm, mẹ chưa kịp nấu cơm trưa đã ra ngoài rồi…”

Cậu ấy buồn cười nhìn tôi, khóe miệng nhấc lên: “Muốn ăn gì?” Nói xong liền vòng qua tôi đi đến bồn rửa, bắt đầu rửa tay.”Vậy làm mì Miso rau như lần trước nhé, rất ngon.” Tôi vui vẻ bổ nhào vào lưng cậu ấy, ôm lấy eo cậu ấy, mặt nhẹ nhàng dụi dụi: hạnh phúc quá, về sau sẽ không phải chịu đói. (Tác giả Phi:-_-|||)

Cậu ấy xoa xoa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn gì không.” Tôi lưu luyến nới tay, mở tủ lạnh ra: “Có, rất nhiều, rau dưa, thịt bò, hải sản, mẹ luôn nhét đầy tủ lạnh.”

“Vậy làm mì Miso rau thịt bò.” Cậu ấy lấy thức ăn ra. Tôi cuộn tay áo lên, lấy rau: “Để tớ rửa rau, cái này tớ làm được.” Kunimitsu nhàn nhạt nhìn tôi, trong mắt đầy ý cười. Vẩy khô nước trên rau, để vào rổ. Sùng bái nhìn cậu ấy thuần thục cắt thịt bò thành từng miếng: “Thật lợi hại, thể thao, học tập, nấu ăn đều rất tuyệt, có gì mà Kunimitsu không biết không?”

Cậu ấy nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười: “Có, rất nhiều.”

“Ví dụ như?”

“Nhạc khí.” Cậu ấy mỉm cười tiếp tục làm.

“Aiz, nhạc khí cũng là nỗi đau của tớ.” Tôi xoay người, tựa vào tủ, “Chính vì không biết phổ, nên không thể học thổi sáo nâng cao. Còn gì nữa không?”

“Tớ không biết lời ngon tiếng ngọt.” Cậu ấy thả dao, quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có chút xin lỗi và bất đắc dĩ.

Có sao đâu? Cậu yên lặng bảo vệ và dịu dàng bao dung còn chân thật hơn lời ngon tiếng ngọt nhiều, tôi mỉm cười tươi ngọt nhất với cậu ấy, lại ôm lấy cậu ấy từ phía sau, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Không cần thiết đâu, như vậy cũng rất tốt rồi.” Người cậu ấy thả lỏng, lại cầm lấy dao bắt đầu thái. Tôi vẫn ôm eo cậu ấy, tựa vào lưng cậu ấy, cảm thấy ngọt ngào mà ấm áp, cảm nhận được cảm giác an toàn tràn đầy tràn đầy tràn đầy.

Đột nhiên một mùi thối đâm vào xoang mũi, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Haku-chan dán cửa đang đi đại tiện. “A! Trẻ hư!” Tôi hô nhỏ một tiếng, rút mấy tờ khăn giấy, giơ chân sau của nó lên, nâng lên cái mông nhỏ của nó, nhẹ nhàng chà lau: “Thối chết đi được, thối chết đi được, về sau chị sẽ dạy em văn minh đi xí.”

“Meo ô ~ ô ~” Haku-chan sống chết giãy dụa~ing.

“Em dám phản kháng?” Tôi một tay bắt lấy Haku-chan đang nóng lòng đào thoát, một tay cầm khăn giấy ôm đùi nó, lấy khăn lau mặt đất, “Kunimitsu, tớ đi dạy cho Haku-chan tiết học vệ sinh, nhờ cậu tiếp tục làm thức ăn nhé.”

“Ừ.”

“Haku, ngồi yên nhé.” Tôi đặt tiểu gia hỏa không nghe lời ở trong toilet, ngồi trên mặt đất, chặn cửa, “Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nơi em đi vệ sinh.” Tôi vứt chỗ cứt vừa rồi vào thùng rác, xốc tiểu gia hỏa lên, để nó ngửi ngửi, “Nếu đã lấy tên Hakuteiken đặt cho em thì em không thể làm mất mặt Kuchiki Byakuya được, hiểu chưa?”

Haku-chan hoàn toàn không để ý tới tôi, vui vẻ chạy ra bên ngoài. Tôi giơ một bàn tay túm lấy gáy nó, đó là nơi mà mèo không cảm thấy đau: “Nếu còn phạm sai nữa, chị sẽ phạt em ngủ toilet, hiểu chưa?” Hoàn toàn không hiểu, hoàn toàn không để ý đến tôi, Haku-chan rất cá tính đạp chân, lúc tôi vừa buông nó ra, nó lập tức chạy vọt ra ngoài.

“A! Khá lắm, em còn dám chạy!” Tôi vội vàng đứng lên, vội vàng đuổi theo.

“Haku, chớ chống cự vô ích. Đi ra nào, đi ra chị sẽ cho em ăn cá.” Haku-chan ngồi xổm giữa khe tủ, nhàn nhã liếm mặt. Tôi nửa quỳ trên mặt đất, tay phải với vào khe hở hẹp, đầu ngón tay sát qua lông nó, trong lòng lập tức hưng phấn, vươn dài ngón tay, sờ soạng trái phải. Hm? Lại giương mắt nhìn lại, tiểu gia hỏa kia dán sát vào vách tường.

“Được lắm, Haku-chan, em bắt đầu giở trò rồi! Chị hôm nay sẽ chờ ở đây, có bản lĩnh thì em đừng ra ngoài!” Ôm ngực quỳ ngồi dưới đất, trợn mắt nhìn.

“Kimiko, ăn cơm.” bên trong nhà ăn truyền ra tiếng Kunimitsu.

“A, tớ lập tức…” Còn chưa dứt lời, Haku-chan đã đạp vai tôi nhảy ra ngoài. Hơi sửng sốt, vội vàng đứng dậy: “Haku thối, em đứng lại đó cho chị!!!”

Chạy đến trước bàn cơm, thấy Haku-chan ngồi ở dưới chân Kunimitsu, ngoan ngoãn cọ đùi cậu ấy, trong cổ họng phát ra tiếng rầm rì như làm nũng. Tôi nheo lại mắt, lạnh nhạt nhìn nó: đúng là kẻ hai mặt, nhìn thấy Kunimitsu liền giả vờ ngoan ngoãn. Chân Kunimitsu, tôi còn chưa cọ bao giờ đâu! Thế mà em dám giành trước, chẳng lẽ? Tôi trừng lớn mắt, không thể tin chỉ vào nó: “Chẳng lẽ em là bl?”

“Hả? bl?” Kunimitsu kỳ quái nhìn tôi, nhìn nhìn Haku-chan dưới chân.

“A, ha ha ha, tớ nói nhầm, nói nhầm.” Tôi sờ sờ tóc, “Haku-chan vẫn là bb, mèo baby.” Vội vàng đi vào phòng bếp, rửa tay lau khô, yên lặng thở dài: đầu năm nay, ngoài hủ nữ đè jj, ngay cả con mèo nhỏ cũng không thuần khiết.

Trở lại trước bàn ngồi xuống: “i ta da ki ma su.” Cầm lấy chiếc đũa, há to miệng ăn mỳ, tràn đầy cảm giác dạt dào, hạnh phúc nồng đậm, ấm từ miệng đến tận trong lòng. Kunimitsu cười tủm tỉm nhìn tôi, tao nhã ăn mỳ.

“Mieo ~” Haku-chan ngồi bên cạnh ghế tựa của tôi, vẻ mặt lấy lòng nhìn tôi, “Mieo ~ ”

Nhíu mày, nhìn tiểu gia hỏa ngoan ngoãn. Nó trang mô tác dạng dụi dị cánh tay của tôi, một tia sáng xẹt qua trong mắt. Làm gì? Muốn ăn? Tôi gắp một miếng thịt bò, lắc lư ở trước mũi nó. Cái đầu tròn ngốc của Haku-chan đuổi theo mùi thịt bò, đong đưa qua lại.”Ha ha, thật đáng yêu.” Tôi cười khẽ ra tiếng, “Aiz, không cho, không cho, ai bảo vừa rồi em dám đùa giỡn chị, hừ.”

Mèo đột nhiên không rung đùi đắc ý nữa, cúi đầu xuống, đuôi đập liên tục vào ghế. Đột nhiên móng vuốt chợt lóe, một ánh sáng xẹt qua, thịt bò trên chiếc đũa bị nó cắm ở đầu móng tay. Haku-chan vui vẻ nhảy xuống ghế dựa, ngồi xổm bên chân Kunimitsu bắt đầu nhấm nháp.

Tôi đen mặt, không thể tin nổi nhìn cái kẻ hai mặt kia, ngón tay run rẩy: “Nó… Nó có phải mèo không thế?” Kunimitsu nhíu mày, buồn cười nhìn tôi.

“Cậu không biết đâu, vừa rồi ở toilet, còn cả ở ngăn tủ nữa, tên kia đùa giỡn tớ hai lần!” Tôi vừa giải thích vừa chạy vào phòng bếp đổi chiếc đũa khác đi ra, híp mắt thấy tiểu gia hỏa đang ăn ngon lành, “Haku thối!” Hừ nhẹ một tiếng.

“Mieo ~” tên kia liếm liếm móng vuốt, đuôi nhếch lên, dụi đi dụi lại ở trên đùi Kunimitsu, vẻ mặt say mê. Bụng hờn dỗi: tên này quả nhiên là mèo bl! Tuyệt đối!

Sau khi ăn xong, tôi đem hong khô quần áo đưa cho cậu ấy, thúc giục cậu ấy đi thay quần áo. Lẳng lặng đi vào phòng bếp, mang theo chút ngọt ngào chậm rãi rửa bát: cuộc sống ở nhà như vậy, thật hạnh phúc.

Hoàn thành, rửa tay sạch sẽ, chậm rãi bước ra phòng bếp. Thấy Kunimitsu tựa vào sofa xem trận đấu tennis trên kênh thể thao, Haku-chan ngồi xổm bên cạnh cậu ấy, liên tục dụi cậu ấy, Kunimitsu bất vi sở động, ánh mắt vẫn nhìn tivi.

“Sao thế?” Tôi ôm lấy tiểu gia hỏa, “Hm ~ sao vẻ mặt táo bón vậy, ha ha.” Đang bất mãn chứ gì, Haku thối.

“Mieo ~” nó cọ cọ ngực tôi, đột nhiên cảm thấy khí lạnh tỏa bốn phía. Vừa quay đầu lại, Kunimitsu địch ý nhìn Haku-chan ‘sàm sỡ’ tôi, cái kẻ hai mặt này thoáng chốc hóa thành mèo đông lạnh tê liệt ngã xuống trong lòng tôi.

Tôi cởi giày, nằm ở trên sofa, gối đầu lên đùi cậu ấy, đặt Haku-chan ở bên cạnh: “Đừng đổi kênh nhé, tớ cũng thích xem tennis.”

Ngẩng đầu lên, thấy Kunimitsu thoáng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cười nhẹ: “Kiếm đạo và tennis đều thể hiện ra hai loại sức quyến rũ, một loại là lẳng lặng chờ đợi, lập tức lại kích tình, một loại khác là tràn đầy kích tình, lập tức lại chờ đợi, hai thứ giống nhau, không phải sao?” đầu cọ cọ đùi cậu ấy, tự đắc như mèo.

“Ừ.” Cậu ấy hiểu rõ nhìn tôi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Nghe nói Kunimitsu có thể đạt tới cảnh giới tennis ‘Thiên chuy bách luyện chi cực hạn’, phải không?” Hai mắt chớp chớp, tò mò nhìn phía cậu ấy, “Đó là cảm giác như thế nào?”

Cậu ấy hơi nhíu mày một chút, cúi đầu nghiêm túc nói: “Theo bản năng mà đánh bóng, hoàn toàn không cần suy xét, trong lòng giống như trống rỗng, thân thể tự nhiên hành động, làm ra phản ứng, tất cả giống như bản năng một loại.”

“Này giống như Vô Trụ chi Tâm trong kiếm đạo.” Tôi lĩnh ngộ nói, “Không nhìn, không suy nghĩ, vạn vật hư không, tâm tâm trống rỗng, niệm niệm tĩnh lặng.” Vỗ đùi cậu ấy, bắt đầu ngâm nga tâm pháp: “Nếu dùng Phóng Tâm chi Tâm để buộc chặt tâm, không ngừng kéo nó trở về, cậu sẽ không thể thực sự giải thoát và tự do. Cho dù tinh thần trong lòng tự do hoạt động, nó cũng không giằng co ngưng trệ ở bất kỳ nơi nào, đây mới là tâm tự do giải thoát.”

Kunimitsu dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi, tinh tinh tương tích*. Cậu ấy lẳng lặng nghe, gật đầu. Thì ra cảnh giới này, cậu cũng đạt tới, tớ hiểu cậu, cậu hiểu tớ, không cần nói ra.

*(Tojikachan: tinh tinh tương tích là một thành ngữ chỉ những người có cùng tính cách, sở thích, cảnh ngộ tương đồng, sẽ quý trọng, đồng tình, hỗ trợ lẫn nhau. (nguồn dịch baidu: toujifuu.wordpress.com))

Tôi ngừng lại, lẳng lặng gối đùi cậu ấy, xem trận đấu trong TV, một tay vuốt ve Haku-chan. Đầu ngón tay cậu ấy lần lượt lướt qua tóc tôi, dịu dàng khẽ vuốt, khiến lòng tôi hóa thành một hồ nước trong xanh, khẽ gợn sóng.

Màn trời tối đen, ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, bão đổ ập xuống. Trong TV trình diễn trận đấu phấn khích, thiếu nam thiếu nữ trên sofa dựa vào nhau, cùng thưởng thức sự kích tình và lý tính của thể thao, đều yên lặng không nói gì, ý hợp tâm đầu.

Một loại ngọt ngào yên tĩnh, một loại hạnh phúc tri tâm, thản nhiên tràn ngập dưới ánh đèn vàng.

Ngay tại buổi trưa lặng im này.

Spoi:

“Ừ, ở đây, người duy nhất có kinh nghiệm yêu đương thì có Nakamura thôi.” Mai vỗ vỗ môi, chớp mắt to, hưng phấn nhìn tôi, “Để Nakamura nói quá trình yêu đương của cậu ấy đi, nói không chừng có thể cho Konokie và Yuki chút ý kiến.”

Ho nhẹ một cái, ôm ngực ngồi vào chỗ của mình: “Tất cả nghe kĩ đây! Đây là độc nhất vô nhị, chỉ một lần này thôi đấy.” Ba người lập tức gật gật đầu, hai tay đặt ở trên đùi, ngồi quỳ ở trước mặt tôi, vào trạng thái học sinh ngoan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương