Đúng Như Em Ôn Nhu
Chương 80: Lắng nghe gió, nước X Người gỗ ngắm hoa điểu

cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

Tojikachan: Nốt chương này là xong đấu kiếm đạo rồi, phù, edit mấy chương này đến khổ T^T

Ngồi xếp bằng ở góc phòng nghỉ, để ánh chiều tà im lặng xuống núi, nhắm mắt lại, tĩnh tâm. Kiếp trước không cho tôi thiên phú hơn người, lại dạy tôi lòng “Nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc, tọa khán thiên thượng vân quyển vân thư”*. Luyện tập kiếm đạo, hàng đêm tĩnh ngộ, đem lòng ấy hóa thành vô trụ chi tâm. Ngồi ngay ngắn tạo thành chữ thập, chuyên tâm quan tưởng, ngôn, tâm, tam nghiệp hợp nhất, tu tâm thanh tịnh bất loạn.

*(Nhàn nhã ngắm hoa nở hoa rơi trước nhà, ngồi ngắm mây đến mây đi trên trời)

Cho dù tư tưởng sinh động, tâm cũng không dao động. Tựa như trăng trong nước, cho dù ngàn sóng tuyết cuộn, vạn sóng vỗ bờ, cũng sẽ không có gì theo làn sóng mà di, bởi vì bóng dánh tùy theo thân mình mà động, thân luật ảnh định.

“Nakamura, ăn cơm chiều!” Chị Kikuri đi đến bên cạnh tôi. Mắt tôi vẫn chưa mở, sắc mặt như nước, nhàn nhạt nói: “Em không ăn.”

“Hả? Chẳng phải em sợ nhất là đói sao?”

“Em không đói bụng.” Rồi yên lặng, phảng phất như đặt mình trong hư vô, lẳng lặng không có một hơi thở.

Lại bước vào sân, khán giả vẫn bộc ra trận vỗ tay như sóng to ngập trời, vẫn toát ra tràn đầy tràn đầy tràn đầy chờ mong. Nhàn nhạt nhìn về phía khán đài, thầy và ông nội Tezuka ngồi ở dãy ghế khách quý, ánh mắt họ sáng ngời, tôi yên lặng cúi chào. Kunimitsu vẫn bình tĩnh như vậy, trong mắt là kiên định là cổ vũ, tớ sẽ không để cậu và mọi người thất vọng. Hôm nay, tớ sẽ bày ra ý nghĩa sâu sa của kiếm đạo của Nakamura Kimiko.

Trọng tài tuyên bố quy tắc trận đấu, tôi và Izumo rốt cục gặp nhau ở trận chung kết trung. Bốn mắt giao nhau, sấm sét dữ dội, cậu ta là một đóa mây lẻ loi, tôi là một bóng dáng của tâm.

Cuộc chiến Ngũ Tịch có vẻ thảm thiết, Matsunaga Keiko của trung học Fukuoka Ichitaka không hổ là tân nhân giỏi nhất của đảo Kyushu, cú chém sắc bén, lực lượng hơn người hoàn toàn ngăn chặn Chiyo. Nhưng Ngũ Tịch của chúng tôi cũng không thần phục cậu ta, hai tay dù run nhưng vẫn nghịch lưu mà tấn công. Thân là yếu liễu đào tơ, tâm lại giống như tảng đá. Lần đầu tiên nghe thấy Chiyo vốn văn nhược lại thét lên, “HA! HA!” lọt vào tai, từng chữ như va mạnh vào lòng.

“Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài giơ cờ, “Trận đấu Ngũ Tịch kết thúc, Matsunaga lấy 2-1 thắng trận, trung học Fukuoka Ichitaka tạm thời dẫn đầu.” Mọi khán giả đều ngưỡng mộ hai vị tuyển thủ, Matsunaga Keiko mệt mỏi ngồi phịch ở bên cạnh Terauchi, vươn tay phải túm chị ấy lên. Hai người ỷ ôi nhau, chậm rãi thở.

Chị Tanaka Kourai là một tuyển thủ rất đặc biệt trong đội, nhìn qua thì không có chỗ nào đặc biệt, vừa không phải là loại hình kỹ thuật, cũng không phải loại hình sức mạnh, lại càng không phải là loại hình toàn diện. Chị ấy là nhân vật thường thường bị đối thủ xem nhẹ, nhưng mà hôm nay chị Tanaka đã thể hiện ra sự độc đáo của bản thân, đó là nghị lực. Đối thủ của chị ấy – Imamura Kotomi – cũng là học sinh năm thứ hai, là Tứ Tịch giỏi nhất địa khu đảo Kyushu, am hiểu đánh móc và đánh bất ngờ. Tanaka-senpai thoạt nhìn hơi chật vật, nhưng dù sức mạnh thân thể chênh lệch như thế nào, phần eo yếu ớt như thế nào, chị ấy đều có thể hiểm hiểm đỡ được. Thà rằng khom lưng, cũng không nguyện khuất phục. Một loại tâm tính nhỏ bé, cũng là một loại tâm tình rất giỏi.

“Hai bên hòa 0-0, tổng điểm số 2-1, trung học Fukuoka Ichitaka dẫn đầu.”

“Senpai.” Tôi đứng ở trước mặt chị ấy, cúi người rất sâu, “Em rất bội phục chị.” Thành khẩn nhìn vào mắt chị ấy, chị ấy suy yếu nói: “Nakamura, em hãy nỗ lực lên!”

“Hyoutei chúng ta không phải là anh hùng bi tình!” đôi mắt chị Kikuri tràn đầy hào hùng, “Ta lên!” một cô gái như lửa, ánh mắt như đốt mọi người sáng lên, chói mắt làm người ta không dám nhìn gần.

Trên sân đánh nhau kịch liệt, đai lưng màu đỏ của chị Kikuri theo gió lay động, bóng dáng màu đen nhiệt tình như lửa xả thân phóng về phía đối phương. Đối thủ Mikami Isago cũng không vội vàng xao động, vững vàng đỡ đòn. Bước chân phải lên một cái, đảo khách thành chủ, ba kích liên tục, “HA!”

“Đội trắng, một điểm!” phản kích như vậy liệu có bao phủ được kích tình của chị Kikuri hay không?

Chị Kikuri chỉ yên lặng trở lại tư thế cũ. Không mạo muội cướp tấn công, chỉ vẫn duy trì xa ba bước. Thời gian dần dần trôi qua, khiến đội hữu dưới sân không khỏi nóng vội. Ngay tại khắc tinh thần mọi người lơi lỏng, chị Kikuri công kích. Một đòn tấn công ngược loại hình sức mạnh, thân chị ấy như yến, mờ mịt nhẹ nhàng. Một cú chém nghiêng, một cú gập người, một cú “Ngược gió” từ dưới lên. Sau đó xoay người, tiếng gầm rú thanh thúy, một cú chém vòng, “HA!” Giống như cây phù dung, lại rộ như mẫu đơn, nhưng lại mang theo làn gió mát say lòng người.

“Đội đỏ, một điểm!” Khắp nơi vỗ tay ầm ầm, không ngừng kinh thán. Khóe mắt lại thoáng nhìn, thiếu niên tóc đen kiên nghị hơi đứng lên, mắt đầy khiếp sợ.

Trong năm người chủ lực, người khát vọng quán quân này nhất đó là đội trưởng. Ba năm trung học, cuối cùng cũng bước vào giải đấu cả nước, chị ấy cố chấp và kiên cường như thế, làm sao có thể e ngại người đứng thứ tư phần thi thứ tư cá nhân cả nước năm trước? Chỉ thấy mỹ nhân tóc ngân bạc ấy nhàn nhạt liếc ra bên ngoài sân, cùng Yamato tiền bối đeo kính đen nhìn vào mắt nhau, trong mắt tràn đầy kiên định. Hai người ấy, một người là tháng tư ôn nhuận tự tại, một người là tháng hai lãnh diễm lành lạnh, hợp vào lại trở thành tháng sáu nhu tình mật ý. Cuối xuân, trăng đêm, tơ tình kéo dài.

Aoyagi Chiharu, học sinh năm thứ ba. Nếu là không có Izumo, chị ta chính là chủ lực tuyệt đối của trung học Fukuoka Ichitaka. Một kiếm thủ nghiêm túc, thân thủ Ngũ Đoạn như giọt nước không rỉ. Ohtori-senpai vẫn quyết tuyệt sắc bén như vậy, thân thủ cứng cỏi, cấp tốc đánh giáp lá cà, như là mai lạnh đón gió nở rộ, mây mù xa hương, cao vút cô đơn diễm lệ. Mà Aoyagi Chiharu lại không phải là liễu yếu đào tơ, chị ta như là một đóa thu cúc, sơ sơ nhàn nhạt di chuyển, trắng trẻo lẳng lặng tấn công, chỉ chớp mắt, thân thể giống như gió thu đón đầu phản kích. Hàn mai với thu cúc, hai người đều mang theo kiên định quyết tuyệt, vì kiếp sống một năm trung học cuối cùng mà giao tranh.

“Trận đấu Nhị Tịch kết thúc, hai bên hòa 0-0, tổng điểm số 3-2, trung học Fukuoka Ichitaka dẫn đầu!”

Cũng không có ngôn ngữ, cầm thanh kiếm Senbonzakura đi lên sân. Cùng Izumo cúi chào nhau, chiến ý nổi lên bốn phía, trong ban đêm hơi lạnh, lưu lại hơi thở huyết tinh khó có thể thổi tan.

“Trận đấu bắt đầu!”

Trong mắt không có kiếm trúc của cậu ta, yên lặng xuyên qua cậu ta, nhìn chăm chú vào mây bay. Cùng cao thủ như vậy đối chiến, muốn xuất ra lòng tin mạnh nhất, tìm hiểu Áo Nghĩa cuối cùng. Trong trận chiến, lấy tâm là trên hết, lấy thực thể là thứ hai, lấy kiếm là cuối cùng. Izumo truyền thừ từ thánh kiếm thuỷ tổ Miyamoto Musashi phái Nhị Thiên Nhất Lưu hồi Chiến quốc, trong sách võ nghệ, ông ấy chỉ ra trong trận chiến, đối mặt cường địch là phải làm được kiếm đao hợp nhất, đúng là một phái quá giỏi.

Trong phút chốc, Izumo đã di chuyển nhanh đến gần tôi, giơ cao kiếm trúc tung một cú “Đường trúc”, như ảo ảnh xẹt qua. Cấp tốc tăng lực, vừa bổ xuống. Tôi hơi nghiêng người, trong nháy mắt cậu ta cho rằng thành công, thanh kiếm Senbonzakura đã giã vào trước người. “Cú chém vô niệm vô tướng” thật khá, không hổ là tuyệt kỹ chế nhân tiên cơ. Xoay cổ tay, nghiêng người tiến lên, dính chặt vào người cậu ta, thanh kiếm Senbonzakura chặt chẽ theo sát kiếm trúc của cậu ta. Cậu ta cấp tốc di chuyển sang trái, tôi lập tức nghiêng sang phải. Công bằng, không rời không bỏ, gắt gao đi theo, từng bước ép sát. Đồng thời kéo dài tay chân, nghiêng đầu tới gần mũ bảo vệ của cậu ta, như có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.

“‘Đao hợp nhất’ của phái tôi!” Bên tai vang lên tiếng nói kinh ngạc của cậu ta.

Khẽ cười ra tiếng, cấp tốc thu hồi kiếm, nhảy tới cách đó không xa. Nghiêng đầu, trở lại tư thế cũ. Đúng vậy, chính là đao hợp nhất theo như lời của Miyamoto Musashi, cậu dùng “Viên hầu thân” vọt tới gần, còn tôi áp dụng “Niêm đao pháp” cùng cậu tiến hành cận chiến, chọn dùng “So thân cao” kiên định không dời để tới gần cậu, ngăn chận khí thế của cậu. Thế nào? Rất thú vị đúng không.

Cậu ta cũng không bị tôi chọc giận, mà là xoay tròn nghịch kim đồng hồ, bước chân nhẹ nhàng. Trên chiến trường, “Quan sát kỹ tâm tình” là trụ. Ngay cả khi địch nhân tung trăm loại tư thế, tôi cũng có trăm loại tư thế, nhưng mà tâm không thay đổi, “Quan sát kỹ tâm tình” có “Nhìn tâm”. Muốn vớt lên ánh trăng trong nước, mấu chốt là gỡ ra bản thể, đây là bí truyền binh pháp tông củ phái Yagyu.

Lên! Một loạt bước cấp tốc, cậu ta vọt đến gần tôi, cùng với tiếng hô quát, một kích chém ngang như tia chớp. Hai kiếm đánh nhau vang tiếng đinh đinh, đem thanh kiếm Senbonzakura dán lên giao điểm của hai thanh kiếm, xoay tròn sang phải một cái, đảo khách thành chủ, đè kiếm trúc của cậu ta xuống. Cấp tốc đâm nghiêng xuống, cậu ta vội vàng thu hồi kiếm cuống quít đỡ. Không cho cậu ta cơ hội phản công, lập tức nghiêng đầu, áp dụng bước chân hình chữ “之”, động thân phóng đi. Một cú “Đường trúc” vuông góc, một kích “Áo cà sa trảm” từ trái sang phải, một kích “Nghịch áo cà sa” từ phải sang trái, lại tung một kích “Hữu cưu” từ phải sang trái, bốn đường quang ảnh ở không trung hình thành một hình chữ “米”. Kiếm khí của cậu ta bắt đầu hạ, tâm cậu ta chợt hoảng loạn. Chính là lúc này, đột ngột di chuyển một cái, lấy nhã hứng nhàn tình ‘gió nhẹ không làm lá động’, vọt đến bên cạnh cậu ta, thanh kiếm Senbonzakura nhẹ nhàng mà chĩa vào bụng bên phải cậu ta.

Khi kiếm trúc phòng thủ, tâm vẫn phải giữ thế tiến công. Đem tiến công chi tâm, che dấu dưới bề ngoài bình tĩnh. Giống như gió không tiếng động, chỉ khi va chạm vào vật thể mới có tiếng vang; tựa như nước cũng khó phát ra tiếng đinh đinh, chỉ có khi chảy qua dị vật mới có âm hình của riêng mình. Bề ngoài giữ vẻ lạnh lùng bình tĩnh, nội tâm lại nồng đậm ý muốn tấn công, đây là áo nghĩa “Nghe tiếng gió nước”.

“Đội đỏ, một điểm!” Bên trong sân sau một lúc lâu yên tĩnh, khán giả như đã đắm chìm.

Không đợi tiếng vỗ tay vang lên, Izumo đã tấn công. Đây mới là thực lực chân chính của cậu ta, quang ảnh di chuyển bốn phía. Nhị Đao Lưu công kích gần, như mộng như ảo. Giơ thanh kiếm Senbonzakura đỡ đòn đánh thẳng chính diện, nghiêng người ba mươi độ, đỡ cú đánh như dòng chảy của cậu ta. Lại là một kích chém thẳng “Áp chẩm” bên trái, kiếm trúc nặng nề áp thanh kiếm Senbonzakura rung động “Nha nha”. Kỳ thực một loạt công kích này không phải là mục đích của cậu, chính là hướng dẫn, chính là ảo ảnh. Bản thể của cậu đâu? Tĩnh tâm, như người gỗ vô tâm, yên lặng đứng. Lúc này vô tâm chẳng phải tất cả vô tâm, mà là “tâm bình thường” mà thôi. “Tâm bình thường là đạo nghĩa”, đó là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo. Vô ngông vô niệm, đúng như người gỗ ngắm tranh hoa điểu, xuyên thấu qua bóng kiếm tầng tầng, kéo tơ bác kiển, tìm được “Nhịp” của cậu ta, dẫm chúng “điểm mấu chốt” của cậu ta. Hình thể tùy theo cảnh mà di chuyển, tâm trục cảnh chuyển, vạn vật đều không có tướng mạo vốn có, nhìn núi mà không phải núi, nhìn nước mà không phải nước. Chính là nơi này, tôi đột ngột gấp eo xuống, hai tay lập tức cầm thanh kiếm Senbonzakura đâm về phía sau, kiếm trúc chỉ thẳng vào cổ họng Izumo. Lại nhìn thế kiếm của cậu ta, thì ra là chặn đánh, đánh cổ tay trái tôi.

Vẫn giữ động tác hạ eo, chờ đợi trọng tài phán định. Izumo rủ mũi kiếm xuống, ngây ngốc tại chỗ.

Sau một lúc lâu, khắp nơi không tiếng động, tôi chậm rãi thẳng người lên, nhìn về phía trọng tài. Lại nghe thấy tất cả mọi người đang lẩm bẩm: “Không thể tin nổi.”

Trầm ngâm đi, trong buổi đêm mát mẻ này.

Chìm đắm trong, đạo chi áo nghĩa.

“Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài giờ mới phát ra được tiếng nói, tiếng chuông lập tức vang lên, trận đấu kết thúc.

Thoáng chốc, trận vỗ tay như sấm dậy, khắp nơi kinh hô, rất lâu không thể bình tĩnh.

“Trận chung kết kết thúc, học viện Hyoutei lấy 4-3 đạt được nữ quán quân kiếm đạo đoàn thể trung học lần thứ 24!!!” Khắp nơi đứng dậy, vỗ tay nổ vang.

Cả người đột nhiên bị nhóm người Hyoutei mừng rỡ như điên vồ ngã xuống đất, mũ bảo vệ bị cởi xuống, ném lên không trung. Bên tai nghe đội hữu điên cuồng gào thét: “Chúng ta là quán quân! Chúng ta là quán quân!” Cả người bị đám đôngtrùng trùng đè không thể động đậy, trong cổ họng phát ra tiếng cười.

Nắm chặt kiếm trúc trong tay, trong lòng yên lặng lẩm bẩm: phân tán đi, thanh kiếm Senbonzakura. Phân tán đi, trong buổi đêm sáng diễm lệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương