Đúng Như Em Ôn Nhu
-
Chương 52: Thiếu nữ ngượng ngùng X Rượu ngon
—-<< Quà thắng lợi
“Bác gái, cháu chào bác. Hôm nay cháu đến quấy rầy, thật sự rất xin lỗi.” Tôi cúi người chào, cúi đầu cung kính nói.
“Kimiko, lâu như vậy rồi cũng không đến thăm bác, thật nhẫn tâm quá.” phu nhân Ayana cười tủm tỉm nhìn tôi, dịu dàng oán giận.
“Thật sự rất xin lỗi, về sau nhất định cháu lại đến thăm nhà.” Tôi xin lỗi cười cười.
“Ủa? Cháu và Kunimitsu đụng nhau ở trên đường?” phu nhân Ayana nhìn thấy Tezuka đứng ở phía sau tôi, kinh ngạc hỏi.
“Ha ha.” Tôi khờ cười vuốt đầu.
“Bọn con cùng nhau trở về.” Kunimitsu rõ ràng trả lời.
“Cùng nhau?” phu nhân Ayana há to miệng, nhìn chúng tôi.
“Ồ? Kimiko-chan đến rồi à.” Mẹ nhô đầu ra khỏi phòng khách, sau đó bước nhanh đến cửa “Sáng sớm hôm nay, Kimiko-chan đã đi ra ngoài, làm hại mẹ và bố con phải do dự có nên đến đây trước hay không.”
“Hôm nay là ngày Kunimitsu nhà tớ tham gia giải đấu khu vực Kanto, sáng sớm cũng ra ngoài.” phu nhân Ayana quay đầu lại, kinh ngạc vui mừng nhìn mẹ tôi.
“Chẳng lẽ là?” Bà Nakamura Chie dựa vào kinh nghiệm sáng tác tiểu thuyết thiếu nữ nhiều năm, lập tức hiểu bác gái ám chỉ.
Hai người mẹ giống như trúng sổ xố hàng chục triệu, mở to mắt chờ mong nhìn chúng tôi.
“Ha ha.” Vẫn là chiêu cười ngây ngô, nhưng trên mặt bất giác đã đỏ ửng.
“Vâng, chúng con đang kết giao.” Giọng nói trong trẻo của Kunimitsu vang lên, tôi kinh ngạc ngừng cười.
“Cháu chào bác gái, cháu là Tezuka Kunimitsu, lần đầu gặp mặt xin giúp đỡ nhiều hơn.” Kunimitsu lễ phép chào mẹ tôi, “Không đến nhà bác chào bác, cháu thật sự rất xin lỗi.”
“Không sao, không sao.” Mẹ già vui vẻ nhìn Tezuka từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu, “Đúng là một đứa trẻ ngoan, về sau thường xuyên đến nhà chơi nhé.”
“Vâng, cám ơn bác đã mời.” Kunimitsu lại hơi cúi người, nghiêm túc đáp ứng, sau đó xoay người về phía phu nhân Ayana, “Mẹ, cha và bác trai ở nơi nào ạ? Con muốn đi chào.”
“A, mấy ngày hôm trước, đồng sự công ty tặng cho bố con hai vé bóng chày, ông ấy còn đang lo không có ai đi cùng đâu. Kết quả, trùng hợp anh Nakamura cũng là fan mê bóng chày, cho nên hai người đã kết bạn đi xem trận bóng rồi, cơm chiều sẽ cùng nhau trở về.” Nói xong, bà ấy cười tủm tỉm đánh giá chúng tôi, “Thật xứng đôi.”
“Xin hỏi, ông nội Tezuka ở đâu ạ? Con muốn đi chào.” không chịu nổi hai “Đèn pha” công suất cao chiếu xạ, tôi sợ sệt mở miệng.
“À, bố ở thư phòng.” hai mắt phu nhân Ayana lóe sáng, tôi bị bà ấy nhìn đến mức không dám ngẩng đầu.
“Vậy cháu đi trước, thất lễ.” Hoảng loạn cúi đầu, vội vàng chuồn đi.
“Ha ha, Kimiko-chan nhà chúng tôi ngượng ngùng.” Phía sau vang lên tiếng cười thanh thúy của mẹ.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Ông nội Tezuka.” Tôi gõ cửa thư phòng.
“Mời vào.” tiếng nói uy nghiêm vang lên.
Nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhẹ nhàng đi vào, đứng ở trước Boss Tezuka đang ngồi trên ghế mây, cung kính cúi người chào chín mươi độ: “Cám ơn ngài đã chiếu cố từ trước tới nay, hôm nay, cha mẹ cháu mới đến thăm nhà đúng là thất lễ.”
“Không cần đa lễ như vậy, cha mẹ cháu thật khách khí, tặng ông rất nhiều quà, thật sự cám ơn bọn họ.” Ông ấy lấy kính lão viễn thị xuống, buông quyển sách trong tay ra, lẳng lặng quan sát tôi, “Ngày hôm qua, Genemon gọi điện thoại cho ông, nhờ ông huấn luyện cháu cho tốt, còn yêu cầu ông dựa theo lượng huấn luyện cho nam trưởng thành để cho cháu luyện thêm.”
Khóe miệng hơi hơi run rẩy, có phải lão nhân Sanada tính toán giết tôi không vậy, chiều hôm qua thậm chí còn yêu cầu tôi tay không đoạt hai kiếm trúc của hai huấn luyện viên nữa. “Vậy kính nhờ ngài, xin ngài đừng nương tay chỉ đạo cho cháu ạ.” Trịnh trọng cúi gập người, vô cùng nghiêm túc nói. Tuy rằng thật vất vả, nhưng mà để trở nên mạnh hơn, tôi bằng lòng!
“Ừ.” Boss Tezuka vừa lòng nhìn tôi, gật gật đầu, sau đó như lơ đãng hỏi, “Cháu và Kunimitsu đang kết giao sao?”
Oành! Bị bom nguyên tử đánh trúng, kinh ngạc đứng đó, không thể tin nổi khẽ nhếch miệng. Sau một lúc lâu, cứng ngắc ngẩng đầu, ngây ngẩn mở miệng: “Vâng…”
“Ừ, không tệ.” Ông ấy lại đeo mắt kính lên, mở trang sách ra, bắt đầu đọc. Đón ánh mặt trời, hình như tôi nhìn thấy tay ông nội Tezuka hơi run rẩy, không thể nào, thân thể BOSS nhất định tốt! Tôi dụi dụi mắt nhìn lại. Eh? Không có? Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi? (Tác giả Phi: thì ra lão nhân Tezuka cũng thuộc loại hình Mensao*… )
(Tojikachan: * Mensao là từ phiên âm tiếng anh của từ “man show”, lần đầu tiên xuất hiện ở khu vực Hồng Kông và Đài Loan, hiện giờ dần dần trở nên thông dụng trong giới trẻ, Mensao chỉ kiểu người bề ngoài bình tĩnh, trầm mặc nhưng thực tế trong nội tâm lại giàu có suy nghĩ và nội hàm. Họ không dễ biểu đạt và lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài, nhưng riêng trong trường hợp nhất định thì thường thường biểu hiện ra ngoài khiến người khác ngạc nhiên. Sự biểu hiện này có thành phần “show” nhất định, nhưng trên trình độ nhất định cũng phản ánh hoạt động nội tâm chân thật của người đó)
Không biết mình đã đi ra thư phòng như thế nào, tôi thẫn thờ nhìn hai chân mình cử động, trong lòng chỉ có một câu: thì ra người che giấu sâu nhất lại là Boss Tezuka! (Tác giả Phi: giờ mới biết được à, ngốc! )
Đợi đến khi định thần lại, hành động bình thường, tôi mới từ từ đi vào phòng khách. Lúc này, hai người mẹ đang trò chuyện với nhau vui vẻ đột nhiên dừng lại, hai người nhất trí nghiêng đầu, dùng ánh mắt ái muội mà đắc ý nhìn tôi. Tôi không khỏi lùi ra sau hai bước, đúng là ánh mắt đáng sợ!
“Kimiko-chan, đến đây, ngồi bên cạnh mẹ.” Bà Nakamura Chie nhẹ giọng dụ dỗ nói.
“Vâng…” Không tình nguyện di chân đến bên cạnh cậu ấy, quỳ ngồi xuống, hai mắt bất giác bắt đầu tìm tòi Kunimitsu.
“Đừng nhìn nữa, người ta về phòng tắm rửa rồi.” Mẹ che miệng, cúi đầu nói.
“Mẹ!” Tôi oán hận nhìn mẹ, mặt hơi hơi đỏ.
“Chie, không nghĩ tới hai nhà chúng ta lại có duyên phận như vậy.” phu nhân Ayana cười tủm tỉm nói. Khi nào thì hai người thân nhau như vậy? Đầu tôi đầy vạch đen.
“Đúng vậy, Ayana.” Mẹ nghiêng đầu nhìn tôi, nhẫn nại giải thích, “Mẹ và Ayana là bạn trung học cơ sở học, khi đó, mẹ cùng bác ấy được gọi là ‘hai hàng kẻ sọc của vải caro’ đấy. Sau khi gia đình mẹ chuyển đến Osaka, liền mất liên hệ với các bạn trung học cơ sở. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp lại ở đây, càng không nghĩ tới thì ra Ayana là fan mê sách của mẹ, càng không nghĩ tới là con của chúng ta còn đang kết giao!” Nói xong cùng bác gái khẽ cười rộ lên.
“Ha ha.” Tôi có lệ cười cười.
“Lần trước, lúc Kimiko đến nhà chúng tớ, tớ đã cảm thấy cô bé và Kunimitsu có chút mờ ám rồi.” phu nhân Ayana chớp chớp mắt, dáng vẻ như đang nhớ lại.
“Sao?” Mẹ tò mò nhìn bà ấy, “Bọn họ thế nào cơ?”
“Chính là liếc mắt đưa tình ấy, ánh mắt nhìn nhau đầy tình cảm.” bác gái vừa nói vừa bắt chước, khiến mẹ kinh ngạc thốt lên mấy lần.
Kunimitsu à, cậu nhanh chóng xuất hiện đi, tớ đã không chịu nổi hai vị này rồi! Tôi cúi đầu, không nói một lời. ngây người một cái, “rầm” một tiếng, đầu đụng vào bàn trà. Vuốt cái trán, xấu hổ ngẩng mặt lên.
Mẹ buồn cười nhìn tôi: “Cho tới bây giờ, mẹ chưa từng thấy Kimiko-chan thẹn thùng như vậy đâu!”
Một lát sau, sắc trời dần dần tối, bác gái nhìn đồng hồ, chậm rãi đứng lên: “Cũng gần đến giờ rồi, bác muốn đi chuẩn bị cơm chiều.”
“Ayana, tớ đến giúp cậu đi.” Mẹ cũng đứng lên.
“Không cần không cần, cậu là khách, sao có thể không biết xấu hổ nhờ cậu tới phòng bếp chứ.” phu nhân Ayana lắc lắc tay, dịu dàng cự tuyệt.
“Ai nha, khách khí cái gì.” Mẹ kéo bác ấy đi ra ngoài.
“Vậy… thôi được rồi.” bác gái rốt cục thỏa hiệp, trước khi rời đi, còn với ái muội nháy mắt với tôi mấy cái, “Nếu Kimiko cảm thấy nhàm chán, thì đi tìm Kunimitsu tán gẫu đi. Lúc này, chắc thằng bé cũng tắm xong rồi, lên tầng hai quẹo trái, phòng thứ hai chính là phòng Kunimitsu đấy.”
Cẩn thận đi lên lầu hai, quẹo trái, đi đến trước cửa phòng thứ hai, tay phải nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa.
“Mời vào.” Bên trong vang lên tiếng nói quen thuộc.
“Kunimitsu.” Tôi đẩy cửa mà vào. Dưới ánh trời chiều, Tezuka mặc quần áo đơn giản, phủ một chiếc khăn lông lên đầu, mái tóc ngắn màu lá cọ thấm nước, nhỏ giọt xuống, không có mắt kính che, đôi mắt phượng ấy như muốn câu hồn. Đúng là tú sắc khả cơm*, đúng là một bức tranh mĩ nam tắm làm người ta phun máu. Tôi nuốt nuốt nước miếng, dùng móng tay bóp bóp bàn tay, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh. Điều chỉnh hô hấp, dần dần trầm tĩnh lại.
(Tojikachan: *Tú sắc khả cơm: vẻ đẹp có thể thay cơm)
“Bác gái và mẹ tớ đi làm cơm, một mình tớ hơi nhàm chán, cho nên đến tìm Kunimitsu.” Tôi cuốn cuốn tóc che giấu.
“Ừ, cậu ngồi đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau xuống.” Khóe miệng cậu ấy khẽ nhếch, mỉm cười nhìn tôi.
A~ Đừng dùng ánh mắt như vậy quyến rũ tớ chứ, không chịu nổi! Trong lòng giống như bị móng vuốt mèo gãi vậy, không được, nhất định phải nhịn xuống, nhịn xuống. Tôi nhẹ nhàng mở túi xách ra, lấy một chiếc hộp nhỏ: “Kunimitsu, đây là quà thắng lợi.”
Cậu ấy lẳng lặng tiếp nhận, cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc băng cổ tay màu xanh.
“Nhìn thấy băng cổ tay của Kunimitsu hơi cũ, hôm nay lúc đi ngang qua cửa hàng thể thao, tớ giúp cậu chọn một cái. Dù sao Kunimitsu nhất định sẽ lấy được quán quân giải đấu khu vực Kanto, cho nên tớ mua làm quà.” Tôi khẩn trương nhìn cậu ấy, có phải trông nó rất bình thường không.
“Cám ơn, tớ rất thích.” Cậu ấy đeo băng cổ tay lên, mỉm cười chân thành với tôi.
A~ Say mê, tôi sắp té xỉu! Vui vẻ lắc lắc đầu, không cẩn thận làm tóc cuốn phải nút áo của cậu ấy. Chân tóc trên da đầu nhói lên, khiến tôi bất giác va phải ngực cậu ấy, cậu ấy bị mất thăng bằng, ngã xuống giường.
Cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên chóp mũi, tôi vuốt tóc, cẩn thận ngẩng đầu. Nhìn thiếu niên tuấn tú gần trong gang tấc, rõ ràng cảm nhận được hô hấp ấm áp, tôi hơi há miệng, ngơ ngác nhìn cậu ấy.
“Tớ không cố ý.” Tôi ngây ngẩn mở miệng.
Cảm giác được lồng ngực cậu ấy hơi rung động, Kunimitsu cúi đầu cười khẽ: “Lại sắp té xỉu à?”
“Hả?” Kinh ngạc nhìn cậu ấy, sau đó nhớ tới cú ngã xấu hổ trong buổi tối ở Kyoto, sắc mặt đỏ bừng, lần thứ hai tôi bổ nhào vào băng sơn điện hạ! A!!!! Mau cho tôi một tia sét đánh chết tôi đi!!!
Đột nhiên cảm thấy lưng mình có bàn tay chạm mạnh vào, thân thể bị xoay chuyển, ngay sau đó tôi nằm ở trên giường. Trừng lớn mắt, nhìn thấy khuôn mặt dần dần tới gần, khẩn trương ngừng hô hấp.
Cánh môi phủ lên đôi môi mỏng ấm áp mềm mại, trên chóp mũi là hơi thở độc đáo của cậu ấy. Cảm giác được sự nhu tình của cậu ấy, chạm đến độ ấm của cậu ấy, tôi không kìm lòng được nhắm hai mắt lại, hai tay nhẹ nhàng đặt ở sau cổ cậu ấy. Đôi môi toát lên hương thơm, điện giật tê tê chảy trong lòng. Cánh môi mỏng manh khẽ cắn môi dưới của tôi, khiến tôi không khỏi rên rỉ. Bàn tay trên lưng tôi thoáng ra sức, chúng tôi gắt gao ôm nhau. Cảm nhận được độ ấm nóng rực của đối phương, nghe được tim đập nhanh của nhau. Trong buổi chạng vạng, dưới ánh nắng chiều hoa mỹ như vậy, cậu biến thành một làn gió mát khẽ chạm vào tớ, tớ biến thành gợn sóng trên mặt nước, khi cậu đến gần, khi dịu dàng khẽ hôn. Cậu ủ thanh xuân thành rượu ngon, liên tiếp đưa đến bên môi tớ, một ly, hai ly, ba ly…
“Bác gái, cháu chào bác. Hôm nay cháu đến quấy rầy, thật sự rất xin lỗi.” Tôi cúi người chào, cúi đầu cung kính nói.
“Kimiko, lâu như vậy rồi cũng không đến thăm bác, thật nhẫn tâm quá.” phu nhân Ayana cười tủm tỉm nhìn tôi, dịu dàng oán giận.
“Thật sự rất xin lỗi, về sau nhất định cháu lại đến thăm nhà.” Tôi xin lỗi cười cười.
“Ủa? Cháu và Kunimitsu đụng nhau ở trên đường?” phu nhân Ayana nhìn thấy Tezuka đứng ở phía sau tôi, kinh ngạc hỏi.
“Ha ha.” Tôi khờ cười vuốt đầu.
“Bọn con cùng nhau trở về.” Kunimitsu rõ ràng trả lời.
“Cùng nhau?” phu nhân Ayana há to miệng, nhìn chúng tôi.
“Ồ? Kimiko-chan đến rồi à.” Mẹ nhô đầu ra khỏi phòng khách, sau đó bước nhanh đến cửa “Sáng sớm hôm nay, Kimiko-chan đã đi ra ngoài, làm hại mẹ và bố con phải do dự có nên đến đây trước hay không.”
“Hôm nay là ngày Kunimitsu nhà tớ tham gia giải đấu khu vực Kanto, sáng sớm cũng ra ngoài.” phu nhân Ayana quay đầu lại, kinh ngạc vui mừng nhìn mẹ tôi.
“Chẳng lẽ là?” Bà Nakamura Chie dựa vào kinh nghiệm sáng tác tiểu thuyết thiếu nữ nhiều năm, lập tức hiểu bác gái ám chỉ.
Hai người mẹ giống như trúng sổ xố hàng chục triệu, mở to mắt chờ mong nhìn chúng tôi.
“Ha ha.” Vẫn là chiêu cười ngây ngô, nhưng trên mặt bất giác đã đỏ ửng.
“Vâng, chúng con đang kết giao.” Giọng nói trong trẻo của Kunimitsu vang lên, tôi kinh ngạc ngừng cười.
“Cháu chào bác gái, cháu là Tezuka Kunimitsu, lần đầu gặp mặt xin giúp đỡ nhiều hơn.” Kunimitsu lễ phép chào mẹ tôi, “Không đến nhà bác chào bác, cháu thật sự rất xin lỗi.”
“Không sao, không sao.” Mẹ già vui vẻ nhìn Tezuka từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu, “Đúng là một đứa trẻ ngoan, về sau thường xuyên đến nhà chơi nhé.”
“Vâng, cám ơn bác đã mời.” Kunimitsu lại hơi cúi người, nghiêm túc đáp ứng, sau đó xoay người về phía phu nhân Ayana, “Mẹ, cha và bác trai ở nơi nào ạ? Con muốn đi chào.”
“A, mấy ngày hôm trước, đồng sự công ty tặng cho bố con hai vé bóng chày, ông ấy còn đang lo không có ai đi cùng đâu. Kết quả, trùng hợp anh Nakamura cũng là fan mê bóng chày, cho nên hai người đã kết bạn đi xem trận bóng rồi, cơm chiều sẽ cùng nhau trở về.” Nói xong, bà ấy cười tủm tỉm đánh giá chúng tôi, “Thật xứng đôi.”
“Xin hỏi, ông nội Tezuka ở đâu ạ? Con muốn đi chào.” không chịu nổi hai “Đèn pha” công suất cao chiếu xạ, tôi sợ sệt mở miệng.
“À, bố ở thư phòng.” hai mắt phu nhân Ayana lóe sáng, tôi bị bà ấy nhìn đến mức không dám ngẩng đầu.
“Vậy cháu đi trước, thất lễ.” Hoảng loạn cúi đầu, vội vàng chuồn đi.
“Ha ha, Kimiko-chan nhà chúng tôi ngượng ngùng.” Phía sau vang lên tiếng cười thanh thúy của mẹ.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Ông nội Tezuka.” Tôi gõ cửa thư phòng.
“Mời vào.” tiếng nói uy nghiêm vang lên.
Nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhẹ nhàng đi vào, đứng ở trước Boss Tezuka đang ngồi trên ghế mây, cung kính cúi người chào chín mươi độ: “Cám ơn ngài đã chiếu cố từ trước tới nay, hôm nay, cha mẹ cháu mới đến thăm nhà đúng là thất lễ.”
“Không cần đa lễ như vậy, cha mẹ cháu thật khách khí, tặng ông rất nhiều quà, thật sự cám ơn bọn họ.” Ông ấy lấy kính lão viễn thị xuống, buông quyển sách trong tay ra, lẳng lặng quan sát tôi, “Ngày hôm qua, Genemon gọi điện thoại cho ông, nhờ ông huấn luyện cháu cho tốt, còn yêu cầu ông dựa theo lượng huấn luyện cho nam trưởng thành để cho cháu luyện thêm.”
Khóe miệng hơi hơi run rẩy, có phải lão nhân Sanada tính toán giết tôi không vậy, chiều hôm qua thậm chí còn yêu cầu tôi tay không đoạt hai kiếm trúc của hai huấn luyện viên nữa. “Vậy kính nhờ ngài, xin ngài đừng nương tay chỉ đạo cho cháu ạ.” Trịnh trọng cúi gập người, vô cùng nghiêm túc nói. Tuy rằng thật vất vả, nhưng mà để trở nên mạnh hơn, tôi bằng lòng!
“Ừ.” Boss Tezuka vừa lòng nhìn tôi, gật gật đầu, sau đó như lơ đãng hỏi, “Cháu và Kunimitsu đang kết giao sao?”
Oành! Bị bom nguyên tử đánh trúng, kinh ngạc đứng đó, không thể tin nổi khẽ nhếch miệng. Sau một lúc lâu, cứng ngắc ngẩng đầu, ngây ngẩn mở miệng: “Vâng…”
“Ừ, không tệ.” Ông ấy lại đeo mắt kính lên, mở trang sách ra, bắt đầu đọc. Đón ánh mặt trời, hình như tôi nhìn thấy tay ông nội Tezuka hơi run rẩy, không thể nào, thân thể BOSS nhất định tốt! Tôi dụi dụi mắt nhìn lại. Eh? Không có? Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi? (Tác giả Phi: thì ra lão nhân Tezuka cũng thuộc loại hình Mensao*… )
(Tojikachan: * Mensao là từ phiên âm tiếng anh của từ “man show”, lần đầu tiên xuất hiện ở khu vực Hồng Kông và Đài Loan, hiện giờ dần dần trở nên thông dụng trong giới trẻ, Mensao chỉ kiểu người bề ngoài bình tĩnh, trầm mặc nhưng thực tế trong nội tâm lại giàu có suy nghĩ và nội hàm. Họ không dễ biểu đạt và lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài, nhưng riêng trong trường hợp nhất định thì thường thường biểu hiện ra ngoài khiến người khác ngạc nhiên. Sự biểu hiện này có thành phần “show” nhất định, nhưng trên trình độ nhất định cũng phản ánh hoạt động nội tâm chân thật của người đó)
Không biết mình đã đi ra thư phòng như thế nào, tôi thẫn thờ nhìn hai chân mình cử động, trong lòng chỉ có một câu: thì ra người che giấu sâu nhất lại là Boss Tezuka! (Tác giả Phi: giờ mới biết được à, ngốc! )
Đợi đến khi định thần lại, hành động bình thường, tôi mới từ từ đi vào phòng khách. Lúc này, hai người mẹ đang trò chuyện với nhau vui vẻ đột nhiên dừng lại, hai người nhất trí nghiêng đầu, dùng ánh mắt ái muội mà đắc ý nhìn tôi. Tôi không khỏi lùi ra sau hai bước, đúng là ánh mắt đáng sợ!
“Kimiko-chan, đến đây, ngồi bên cạnh mẹ.” Bà Nakamura Chie nhẹ giọng dụ dỗ nói.
“Vâng…” Không tình nguyện di chân đến bên cạnh cậu ấy, quỳ ngồi xuống, hai mắt bất giác bắt đầu tìm tòi Kunimitsu.
“Đừng nhìn nữa, người ta về phòng tắm rửa rồi.” Mẹ che miệng, cúi đầu nói.
“Mẹ!” Tôi oán hận nhìn mẹ, mặt hơi hơi đỏ.
“Chie, không nghĩ tới hai nhà chúng ta lại có duyên phận như vậy.” phu nhân Ayana cười tủm tỉm nói. Khi nào thì hai người thân nhau như vậy? Đầu tôi đầy vạch đen.
“Đúng vậy, Ayana.” Mẹ nghiêng đầu nhìn tôi, nhẫn nại giải thích, “Mẹ và Ayana là bạn trung học cơ sở học, khi đó, mẹ cùng bác ấy được gọi là ‘hai hàng kẻ sọc của vải caro’ đấy. Sau khi gia đình mẹ chuyển đến Osaka, liền mất liên hệ với các bạn trung học cơ sở. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp lại ở đây, càng không nghĩ tới thì ra Ayana là fan mê sách của mẹ, càng không nghĩ tới là con của chúng ta còn đang kết giao!” Nói xong cùng bác gái khẽ cười rộ lên.
“Ha ha.” Tôi có lệ cười cười.
“Lần trước, lúc Kimiko đến nhà chúng tớ, tớ đã cảm thấy cô bé và Kunimitsu có chút mờ ám rồi.” phu nhân Ayana chớp chớp mắt, dáng vẻ như đang nhớ lại.
“Sao?” Mẹ tò mò nhìn bà ấy, “Bọn họ thế nào cơ?”
“Chính là liếc mắt đưa tình ấy, ánh mắt nhìn nhau đầy tình cảm.” bác gái vừa nói vừa bắt chước, khiến mẹ kinh ngạc thốt lên mấy lần.
Kunimitsu à, cậu nhanh chóng xuất hiện đi, tớ đã không chịu nổi hai vị này rồi! Tôi cúi đầu, không nói một lời. ngây người một cái, “rầm” một tiếng, đầu đụng vào bàn trà. Vuốt cái trán, xấu hổ ngẩng mặt lên.
Mẹ buồn cười nhìn tôi: “Cho tới bây giờ, mẹ chưa từng thấy Kimiko-chan thẹn thùng như vậy đâu!”
Một lát sau, sắc trời dần dần tối, bác gái nhìn đồng hồ, chậm rãi đứng lên: “Cũng gần đến giờ rồi, bác muốn đi chuẩn bị cơm chiều.”
“Ayana, tớ đến giúp cậu đi.” Mẹ cũng đứng lên.
“Không cần không cần, cậu là khách, sao có thể không biết xấu hổ nhờ cậu tới phòng bếp chứ.” phu nhân Ayana lắc lắc tay, dịu dàng cự tuyệt.
“Ai nha, khách khí cái gì.” Mẹ kéo bác ấy đi ra ngoài.
“Vậy… thôi được rồi.” bác gái rốt cục thỏa hiệp, trước khi rời đi, còn với ái muội nháy mắt với tôi mấy cái, “Nếu Kimiko cảm thấy nhàm chán, thì đi tìm Kunimitsu tán gẫu đi. Lúc này, chắc thằng bé cũng tắm xong rồi, lên tầng hai quẹo trái, phòng thứ hai chính là phòng Kunimitsu đấy.”
Cẩn thận đi lên lầu hai, quẹo trái, đi đến trước cửa phòng thứ hai, tay phải nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa.
“Mời vào.” Bên trong vang lên tiếng nói quen thuộc.
“Kunimitsu.” Tôi đẩy cửa mà vào. Dưới ánh trời chiều, Tezuka mặc quần áo đơn giản, phủ một chiếc khăn lông lên đầu, mái tóc ngắn màu lá cọ thấm nước, nhỏ giọt xuống, không có mắt kính che, đôi mắt phượng ấy như muốn câu hồn. Đúng là tú sắc khả cơm*, đúng là một bức tranh mĩ nam tắm làm người ta phun máu. Tôi nuốt nuốt nước miếng, dùng móng tay bóp bóp bàn tay, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh. Điều chỉnh hô hấp, dần dần trầm tĩnh lại.
(Tojikachan: *Tú sắc khả cơm: vẻ đẹp có thể thay cơm)
“Bác gái và mẹ tớ đi làm cơm, một mình tớ hơi nhàm chán, cho nên đến tìm Kunimitsu.” Tôi cuốn cuốn tóc che giấu.
“Ừ, cậu ngồi đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau xuống.” Khóe miệng cậu ấy khẽ nhếch, mỉm cười nhìn tôi.
A~ Đừng dùng ánh mắt như vậy quyến rũ tớ chứ, không chịu nổi! Trong lòng giống như bị móng vuốt mèo gãi vậy, không được, nhất định phải nhịn xuống, nhịn xuống. Tôi nhẹ nhàng mở túi xách ra, lấy một chiếc hộp nhỏ: “Kunimitsu, đây là quà thắng lợi.”
Cậu ấy lẳng lặng tiếp nhận, cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc băng cổ tay màu xanh.
“Nhìn thấy băng cổ tay của Kunimitsu hơi cũ, hôm nay lúc đi ngang qua cửa hàng thể thao, tớ giúp cậu chọn một cái. Dù sao Kunimitsu nhất định sẽ lấy được quán quân giải đấu khu vực Kanto, cho nên tớ mua làm quà.” Tôi khẩn trương nhìn cậu ấy, có phải trông nó rất bình thường không.
“Cám ơn, tớ rất thích.” Cậu ấy đeo băng cổ tay lên, mỉm cười chân thành với tôi.
A~ Say mê, tôi sắp té xỉu! Vui vẻ lắc lắc đầu, không cẩn thận làm tóc cuốn phải nút áo của cậu ấy. Chân tóc trên da đầu nhói lên, khiến tôi bất giác va phải ngực cậu ấy, cậu ấy bị mất thăng bằng, ngã xuống giường.
Cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên chóp mũi, tôi vuốt tóc, cẩn thận ngẩng đầu. Nhìn thiếu niên tuấn tú gần trong gang tấc, rõ ràng cảm nhận được hô hấp ấm áp, tôi hơi há miệng, ngơ ngác nhìn cậu ấy.
“Tớ không cố ý.” Tôi ngây ngẩn mở miệng.
Cảm giác được lồng ngực cậu ấy hơi rung động, Kunimitsu cúi đầu cười khẽ: “Lại sắp té xỉu à?”
“Hả?” Kinh ngạc nhìn cậu ấy, sau đó nhớ tới cú ngã xấu hổ trong buổi tối ở Kyoto, sắc mặt đỏ bừng, lần thứ hai tôi bổ nhào vào băng sơn điện hạ! A!!!! Mau cho tôi một tia sét đánh chết tôi đi!!!
Đột nhiên cảm thấy lưng mình có bàn tay chạm mạnh vào, thân thể bị xoay chuyển, ngay sau đó tôi nằm ở trên giường. Trừng lớn mắt, nhìn thấy khuôn mặt dần dần tới gần, khẩn trương ngừng hô hấp.
Cánh môi phủ lên đôi môi mỏng ấm áp mềm mại, trên chóp mũi là hơi thở độc đáo của cậu ấy. Cảm giác được sự nhu tình của cậu ấy, chạm đến độ ấm của cậu ấy, tôi không kìm lòng được nhắm hai mắt lại, hai tay nhẹ nhàng đặt ở sau cổ cậu ấy. Đôi môi toát lên hương thơm, điện giật tê tê chảy trong lòng. Cánh môi mỏng manh khẽ cắn môi dưới của tôi, khiến tôi không khỏi rên rỉ. Bàn tay trên lưng tôi thoáng ra sức, chúng tôi gắt gao ôm nhau. Cảm nhận được độ ấm nóng rực của đối phương, nghe được tim đập nhanh của nhau. Trong buổi chạng vạng, dưới ánh nắng chiều hoa mỹ như vậy, cậu biến thành một làn gió mát khẽ chạm vào tớ, tớ biến thành gợn sóng trên mặt nước, khi cậu đến gần, khi dịu dàng khẽ hôn. Cậu ủ thanh xuân thành rượu ngon, liên tiếp đưa đến bên môi tớ, một ly, hai ly, ba ly…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook