Đúng Như Em Ôn Nhu
-
Chương 45: Hyoutei điên cuồng x Sơn trà trắng
Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Tojikachan: ta bù 1 chương của ngày 4/6 nhé, hôm nay sẽ có
Tay trái cầm theo túi sách, đi qua ngã tư đường ngựa xe như nước, đến đầu đường trùng hợp gặp chị Kikuri và Ohtori-senpai.
“Nakamura, vết thương của em thế nào rồi?” chị Kikuri kéo nhẹ cánh tay trái tôi, cẩn thận hỏi.
“Bác sĩ nói làem bị bầm tím phần mềm, nghỉ ngơi một tháng là không sao cả.” Tôi gãi đầu, cười tủm tỉm giải thích.
“Phải dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng chuyện trước trận đấu.” Ohtori-senpai nhàn nhạt nói, dưới ánh mặt trời có vẻ dịu dàng.
“Vâng.” Nhu thuậngật đầu đáp ứng.
“Trung tuần*tháng sáu phải đến trại huấn luyện cùng trung học Rimizu ở Shonan, Nakamura bị thế này nên không nên đi, đội trưởng.” chị Kikuri ngẩng đầu, nhìn Ohtori-senpai.
(* Trung tuần: giữa tháng, từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)
“Không! Không!” Tôi giơ lên tay phải đang cầm túi sách, nhảy lên nói, “Em muốn đi, em muốn đi. Hiếm khi được hoạt động tập thể, thế mà lại ném bệnh nhân như em, hơi quá đáng!” Trợn tròn mắt, phình hai má lên.
Hai chị ấy nhìn nhau cười, đứng ở đó nghiền ngẫm nhìn tôi.
“Hơn nữa, em có thể nấu cơm cho các chị, giặt quần áo, quét dọn, bảo vệ, đó là những việc rất cần thiết khi đi xa đấy!” Hoa chân múa tay vui sướng nói.
Suzuki Kikuri và Ohtori Zaki hứng thú, nhếch lông mày nhìn tôi vung loạn tay, đột nhiên vui vẻ che miệng, tiếng cười như chuông bạc.
Ba người nói nói cười cười đi đến trường học, vừa nhấc mắt, đã thấy trên đường lớn rộng rãi huy hoàng trước cổng trường Hyoutei, một dải biểu ngữ màu vàngchữ đỏ bay bay theo gió ghi: Nhiệt liệt chúc mừng câu lạc bộ kiếm đạo nữ trường ta đạt được quán quân đoàn thể khu Kanto!
Học sinh bốn phía nhìn thấy ba người chúng tôi, ào ào dừng lại, xoay người vỗ tay. Một đường đi một đường tiếng vỗ tay, hoàn toàn là đãi ngộ của nguyên thủ quốc gia. Tôi liên tiếp gật đầu với mọi người, cám ơn, cám ơn. Bên cạnh, thân thể chị Kikuri thoáng có chút cứng ngắc, chỉ có Ohtori-senpai là thần thái tự nhiên, xem ra không phải ai cũng có thể làm được thần tượng.
Ở sân trường chia tay các chị ấy, một mình đi vào tòa nhà dạy học của năm thứ nhất. Mở ngăn tủ của tôi ra, lập tức sửng sốt, đống thư bên trong đổ ào ào xuống như tuyết rơi. Tay phải vẫn trong tư thế mở cửa tủ ra, ngây ngốc ba giây, chậm rãi cúi đầu, không thể tin nhìn đống thư bên chân. Sau một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu sắp xếp lại.
“Nakamura-san còn đang bị thương, tớ đến giúp cậu.” một nữ sinh lớp bên cạnh nói xong, cũng ngồi xổm xuống giúp tôi nhặt thứ.
“Tớ cũng giúp.” ” Tớ cũng giúp.” Lại thêm vài bạn hỗ trợ.
“Cám ơn.” Thấp giọng nói.
Ôm một đống thư màu sắc khác nhau, tôi bất đắc dĩ thở dài, hôm nay thật sự không bình thường. Cúi đầu, chậm rãi đi vào phòng học.
“Oành!” “Oành!” Tôi kinh hách nhảy ra sau hai bước, trừng lớn mắt nhìn trên đỉnh đầu.
Một quả bóng trên cửa phòng học nổ tung, ruy băng, nhiều trang giấy nhỏ sáng lấp lánh phủ hết lên tôi.
“Nakamura-san!” Lớp trưởng đứng ở trước mặt tôi, đan hai tay vào nhau.
“Vất vả rồi!” các bạn khác phía sau cậu ấy ào ào cúi đầu với tôi.
“A, a.” Tôi mở miệng, nói năng lộn xộn, “Vì dân phục vụ!”
“Sao?” Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mọi người, tôi không khỏi ôm đầu ngồi xổm xuống, cái gì cái gì chứ, kích động một cái là đem câu nói khi duyệt binh ra.
“Haiz! Cái cô gái không hoa lệ này, ngồi trên mặt đất làm cái gì?” Ngẩng đầu nhìn thấy chân dài của nữ vương Atobe.
Đột nhiên cầm hoa hồng tươi mơn mởn đến trước mặt tôi, chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn cậu ấy.
“Bổn đại gia đại biểu các bạn trong lớp chúc mừng cậu đạt được quán quân.” Giọng nói hoa lệ, tư thế kiêu ngạo, “Tuy rằng bỏ phần thi cá nhân, nhưng mà người mắt dài đều biết cậu là tuyệt nhất.”
“Cám ơn.” Tôi chậm rãi đứng lại, dùng cằm chỉ chỉ chỗ ngồi, “Phiền cậu đặt hoa lên bàn tớ với, tớ hết tay cầm rồi.” Xấu hổ nhìn nhìn đống thư trong lòng.
“Hừ, đúng là cô gái không hoa lệ.” Ngoài miệng mất hứng, Atobe lại rất cẩn thận đặt hoa ở trên bàn học của tôi.
“Kimiko, dáng vẻ cậu mang vết thương chiến đấu khiến mọi người cảm động lắm.” Mai mở hai tay ra, hình dung tình huống lúc đó, “Tớvà Yuki đều khóc, cậu thật sự rất rất giỏi.”
“Tay cậu không sao chứ.” Yuki nhàn nhạt mở miệng, thật sự quan tâm.
“Ừ, không sao cả.” Tôinói tường tận lời chẩn đoán của bác sĩ tinh tế cho các cậu ấy nghe.
“Hôm nay mọi người đều thật kì quái, nhất là họ bỗng dưng để đống thư kia đầy ngập ngăn tủ của tớ.” Bất đắc dĩ nhìn đống thư xếp thành núi nhỏ trên bàn, tôi phiền chán nắm nắm tóc.
“Màu xanh nhạt, là thư kết bạn.” Mai vừa giúp tôi thu dọn mặt bàn, vừa giải thích, “Màu phấn hồng, là thư tỏ tình. 1,2,3…” Yukiđưa cho cậu ấy một cái túi giấy, hai người vừa đếm vừa giúp tôi xếpthư.
“27 thư!” Mai trừng lớn mắt, hưng phấn nhìn tôi, “Đúng 27 phong thư tỏ tình, cậu bây giờđược đại đa số nam sinh hoan nghênh đấy.”
“Hừ, ai muốn bọn họ hoan nghênh chứ, để quái vật làm đi.” Tôi dọn sạch mặt bàn, bỗng chốc nằm sấp xuống dưới, “Hơn nữa, bổn cô nương đã có bạn trai rồi.”
“Cái gì!” Các cậu ấy đồng thanh kêu to, giọng nói bén nhọn khiến tôi không khỏi che lỗ tai.”Cậu yêu đương lúc nào? Mau thành thật khai báo!” Mai hóa thân mẹ kế, chống eo ép hỏi.
“Bọn tớ thất thần một cái thôi mà cậu đã đi câu kết làm bậy, trêu hoa ghẹo nguyệt, ám độ trần thương*, ám thông khúc khoản**?” nữ độc miệng Yuki này, càng ngày càng lợi hại.
(*ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới)
(**ám thông khúc khoản: âm thầm bẻ gẫy sự chân thành)
Hôm nay các giáo viên nhìn tôi dịu dàng đáng kinh ngạc, trả lời đúng cáccâu hỏi, bọn họ luôn hòa ái, cổ vũ cười nhìn tôi ngồi xuống. Quái dị nhất là lúc đi toilet, tôi đứng ở phía sau xếp hàng không cẩn thận bị đám nữ phát hiện. Mọi người lập tức bước sang một bên, ý bảo tôi dùng trước.
Mọi người ào ào quan tâm, khiến tôi vừa mừng vừa lo; được chú ý quá mức nhiệt tình, khiến trong lòng tôi run sợ. Lúc nghỉ trưa tìm một góc yên tĩnh ngủ một giấc đi. Tôi cúi đầu, thở dài, giơ tay, chuyển chân, đi về phía rừng cây nhỏ.
“Nakamura Kimiko.” Một bóng người tao nhã hiện ra trước mặt.
“Cậu… Cậu sao lạiở đây?” Tôi chỉ vào Konokie đang bày ra tạo hình tao nhã, kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ ngay cả nghỉ ngơi cơ hội ông trời cũng không cho tôi? Phẫn nộ nhìn trời~ing.
(Tác giả Phi: nhìn gì mà nhìn, nhìn cái gì thế! )
“Vì chúc mừng cậu đoạt được quán quân, bản bá tước đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà.” Konokie hơi nghiêng đầu, nhìn về phía rừng cây, vỗ tay một cái.
Bốn tên đàn ông khôi ngô ra hiện tại trước mặt, hai người trong đó đang nâng một vật thể bị trói như con tằm trong kén vậy.
Đến gần nhìn kĩ, toi sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.”Cậu… Cậu… Cậu…” Trong cổ họng như bị tắc một quả trứng gà vậy, lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được, muốn nói mà cứ bị nghẹn ở trong cổ họng.
“Đừngquá kích động, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của bản bá tước với bạn mình.” Konokie xinh đẹp hất hất tóc dài màu đỏ, trong mắt vàng tràn đầy ý cười.
“Kích động?” Tôi giơ lên tay phải lành lặn, chỉ vào cậu ấy tức giận nói, “Phải, tớ rất kích động. Takahashi Konokie, cậu có biết đây là bắt cóc hay không, bắt cóc đấy!!”
Đúng, cái người toàn thân bị dây thừng thô buộc chặt không ai khác, đúng là Arai Anjiri của trường Ogasawara! Hai mắt cậu ta rưng rưng, miệng bị dán bởi một băng dính màu bạc.
“Bắt cóc?” Konokie không gọi là nhíu mày, “Bản bá tước chỉ là phái người mời cậu ta đến Hyoutei làm khách, có thời gian cùng nhau uống cái trà chiều thôi.” Nói dối! Nói dối! Nào có ai uống trà chiều như vậy!
“Cậu có biết như vậy là phạm pháp hay không?” Tôi ôm trán thở dài, cô gái kiêu ngạo này.
“Không sợ, bản bá tước được miễn quyền ngoại giao.” giọng điệu thoải mái, ngẩng cao cằm.
“Cậu có, tớ không có!” Tôi bắt đầu bạo đi.
“Johnson!” Bá tước điện hạ thấp giọng ý bảo một cái hắc y nam tử.
“yes!” Chỉ thấy vị Johnson kia lấy ra một cái kim tiêm, sét đánh không kịp bưng tai, đâm kim tiêm vàocổ Arai. Ả rắn độc kia hoảng sợ trợn to hai mắt, đầu ngả một cái, hôn mê bất tỉnh.
“Cậu!” Tôi vô lực tựa vào thân cây, suy yếu mở miệng, “Cậu lại làm cái gì vậy, bá tước điện hạ của tôi.”
“Đây là loại thuốc mà công ty nhà tớmới chế ra, một mũi tiêm vào động mạch cổ, sau khi cậu ta tỉnh lại,sẽ không nhớ được chuyện đã xảy ra hôm nay.” Konokie đắc ý giải thích.
May mắn, may mắn, không phải là độc thần kinh gì đó, tôi nghĩ, an ủi mình.
“Cứ tưởng là cậu sẽ xông lên hung hăng đánh cậu ta nữa chứ, không nghĩ tới cậu bị thương nặng đến thế, đến mức không còn chút lực nào?” Konokie chớp mắt to màu vàng, lo lắng đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Cậu! Cậu là ngu ngốc sao?” Tôi nhảy lên, túm tóc mình kêu to, “Đúng là tớ là rất muốn đánh bẹp cậu ta, nhưng mà nhìn thấy cậu ta bị cậu bắt cóc mà thành ra thế này, tớ còn có thể xuống tay sao? Tớxuống tay được sao? Hả?!”
“Rồi rồi, đừng nóng giận. Biết là cậu còn chưa hết giận chuyện ngày hôm qua, chú ý hình tượng.” cậu ấy nóivới tôi như đang dỗ trẻ con vậy.
Tên ngốc này, cậu ấy vẫn không hiểu, đến tột cùng thì trong đầu cậu ấy có cái gì thế!!
“Theocách cũ, đưa bạn Arai của chúng ta ‘an toàn’ trở về Saitama.” Bá tước lạnh lùng mệnh lệnh, bốn người đàn ông cao to thoáng chốc biến mất.
Lại ôm trán thở dài, tôi bình tĩnh thở, dùng giọng nói khẽ run nói: “Cậu học ở ai vậy?”
“Ông ngoại tớ.” Konokie lả lướt đi tới, nâng tôi dậy, bổ sung thêm, “Ông ngoại tớ là trùm băng Gangster Yamaguchi.”
Cứng ngắc gục đầu, nuốt một ngụm nước miếng, giọng khàn khàn nói: “Đám fan Atobe bắt nạt cậu ngày đó, đừng nói làđã biến mất khỏi cuộc sống đấy nhé?”
“Bản bá tước thiện lương, chỉ cho họ một cái bài học ‘nho nhỏ’ thôi.” Nói xong còn chớp chớp mắtvới tôi.
Trời ơi! Tôi quen phải loại người kiểu gì thế này, mau cho một tia sét đánh chết tôi đi!!!
Tay phải cầm theo túi sách và túi đựng đống thư, tay trái ôm một bó hoa hồng, buồn bã ỉu xìu đi về phía cổng trường. Hôm nay, không chỉ là tôi, Ohtori-senpai và chị Kikuri cũng bị đống thư và hoa tươi ngọt ngào ‘chặn đánh’, vừa nói về thư là mặt chúng tôi đều biến sắc.
Đi ra khỏi vườn trường Hyoutei làm cho người ta rung động lòng người, ngẩng đầu, bóng một người cao gầy ánh vào mi mắt.
“Kunimitsu!” Chạy chậm tới gần cậu ấy, “Sao cậu lại tới đây.” Vui vẻ nhìn cậu ấy.
“Ngày đầu tiên mang vết thương đến trường, sợ cậu có gì bất tiện.” trong mắt Tezuka đầy sự quan tâm, đột nhiên liếc mắt thấy bó hoa hồng đỏ chói, cậu ấy nhăn lại đôi mi thanh tú.
“Đây là quà quán quân mà Atobe-kun đại biểu cả lớp tặng tớ đấy.” Tôi mở miệng giải thích, “Hôm nay, thế giới hoàn toàn đảo điên, tất cả mọi người đều không bình thường, thật sự rất vất vả.” Nhìn cậu ấy yên lặng nhận lấy đồ trong tay tôi, không khỏi làm nũng oán giận.
“Ừm, tớ đưa cậu về nhà.” Tezuka nhẹ nhàng mà kéo tay phải của tôi, trong mắt hơi có thâm ý.
Đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Tezuka không tiếng động không nói gì nắm tôi đi vào.
“Kunimitsu?” Tôi hơi hơi nắm thật chặt bàn tay đang nắm tay cậu ấy.
“Ừ?” Cậu ấy dừng chân nhìn về phía tôi.
“Kunimitsu muốn tặngtớ hoa à?” Hưng phấn mà nhìn cậu ấy.
“Ừ, làm quà chúc mừng.” Cậu ấy quay đầu bắt đầu hỏi ông chủ.
Tôi yên lặng đứng ở bên cạnh cậu ấy, khóe miệng bắt đầu kéo lên, hai mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm. Cúi đầu, nhìn bó hoa hồng trong tay cậu ấybị tùy tiện cúi xuống mặt đất. Không lẽ Kunimitsu ghen tị? Nghĩ đến đây, trong lòng giống như kẹo đường vậy, mềm yếu, ngọt ngào.
——— —————–
“Kimiko-chan!” Mẹ bay ra cửa nhà, chào đón tôi, “Bó hoa hồng thật lớn! Còn trong gói là gì vậy?” Mẹ vui sướng lật lật đống thư bên trong, đột nhiên quay đầu hưng phấn kêu to, “Anata*! Kimiko-chan nhà chúng ta nhận được thư tỏ tình!”
(*Anata: cách gọi chồng một cách thân thiết)
Bố vung dép lê, hoàn toàn không chút hình tượng lao tới. Nhìn đồ trong tay mẹ, sắc mặt bắt đầu xanh lại, hai mắt bắt đầu bốc hỏa, hai tay bắt đầu dùng lực.”Phách!” quạt giấy tinh mỹ bị bẻ gẫy.
“Bố?” Tôi quơ quơ tay ở trước mặt bố.
“Ha ha, không có gì, không có gì. Kimiko-chan nhà chúng ta xuất sắc như thế mà, có người ái mộ là rất bình thường.” Bố cười ha ha che giấu, sau đó đoạt lấy hoa hồng trong tay mẹ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chie, bó hoa này để anh xử lý đi!”
Bố cười quỷ dị điên cuồng nhìn bó hoa trong tay, cấp tốc ra khỏi cửa.
“Mẹ.” Tôi cầm một cái túi lưới, bên trong là quà Kunimitsu tặng tôi, “Mẹ có thể giúp con trồngcây này ở trong sân không?”
Mẹ cẩn thận nâng lên bồn hoa kia, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt ái muội khiến tôi không khỏi đỏ mặt.
“Đương nhiên có thể.” Mẹ nhẹ nhàng đáp ứng, sau đó cười, “Kimiko-chan, biết hoa sơn trà trắng có ý nghĩa gì không?”
Tôi lắc lắc đầu.
“Tình yêu thực sự, chân tình.”
Giọng nói thanh thúy như chạm vào lòng tôi, đầy tình cảm nhìn đóa hoa trắng thuần đang ngạo nghễ đón gió, yên lặng bằng lòng lời hứa mãi không thay đổi.
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Tojikachan: ta bù 1 chương của ngày 4/6 nhé, hôm nay sẽ có
Tay trái cầm theo túi sách, đi qua ngã tư đường ngựa xe như nước, đến đầu đường trùng hợp gặp chị Kikuri và Ohtori-senpai.
“Nakamura, vết thương của em thế nào rồi?” chị Kikuri kéo nhẹ cánh tay trái tôi, cẩn thận hỏi.
“Bác sĩ nói làem bị bầm tím phần mềm, nghỉ ngơi một tháng là không sao cả.” Tôi gãi đầu, cười tủm tỉm giải thích.
“Phải dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng chuyện trước trận đấu.” Ohtori-senpai nhàn nhạt nói, dưới ánh mặt trời có vẻ dịu dàng.
“Vâng.” Nhu thuậngật đầu đáp ứng.
“Trung tuần*tháng sáu phải đến trại huấn luyện cùng trung học Rimizu ở Shonan, Nakamura bị thế này nên không nên đi, đội trưởng.” chị Kikuri ngẩng đầu, nhìn Ohtori-senpai.
(* Trung tuần: giữa tháng, từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)
“Không! Không!” Tôi giơ lên tay phải đang cầm túi sách, nhảy lên nói, “Em muốn đi, em muốn đi. Hiếm khi được hoạt động tập thể, thế mà lại ném bệnh nhân như em, hơi quá đáng!” Trợn tròn mắt, phình hai má lên.
Hai chị ấy nhìn nhau cười, đứng ở đó nghiền ngẫm nhìn tôi.
“Hơn nữa, em có thể nấu cơm cho các chị, giặt quần áo, quét dọn, bảo vệ, đó là những việc rất cần thiết khi đi xa đấy!” Hoa chân múa tay vui sướng nói.
Suzuki Kikuri và Ohtori Zaki hứng thú, nhếch lông mày nhìn tôi vung loạn tay, đột nhiên vui vẻ che miệng, tiếng cười như chuông bạc.
Ba người nói nói cười cười đi đến trường học, vừa nhấc mắt, đã thấy trên đường lớn rộng rãi huy hoàng trước cổng trường Hyoutei, một dải biểu ngữ màu vàngchữ đỏ bay bay theo gió ghi: Nhiệt liệt chúc mừng câu lạc bộ kiếm đạo nữ trường ta đạt được quán quân đoàn thể khu Kanto!
Học sinh bốn phía nhìn thấy ba người chúng tôi, ào ào dừng lại, xoay người vỗ tay. Một đường đi một đường tiếng vỗ tay, hoàn toàn là đãi ngộ của nguyên thủ quốc gia. Tôi liên tiếp gật đầu với mọi người, cám ơn, cám ơn. Bên cạnh, thân thể chị Kikuri thoáng có chút cứng ngắc, chỉ có Ohtori-senpai là thần thái tự nhiên, xem ra không phải ai cũng có thể làm được thần tượng.
Ở sân trường chia tay các chị ấy, một mình đi vào tòa nhà dạy học của năm thứ nhất. Mở ngăn tủ của tôi ra, lập tức sửng sốt, đống thư bên trong đổ ào ào xuống như tuyết rơi. Tay phải vẫn trong tư thế mở cửa tủ ra, ngây ngốc ba giây, chậm rãi cúi đầu, không thể tin nhìn đống thư bên chân. Sau một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu sắp xếp lại.
“Nakamura-san còn đang bị thương, tớ đến giúp cậu.” một nữ sinh lớp bên cạnh nói xong, cũng ngồi xổm xuống giúp tôi nhặt thứ.
“Tớ cũng giúp.” ” Tớ cũng giúp.” Lại thêm vài bạn hỗ trợ.
“Cám ơn.” Thấp giọng nói.
Ôm một đống thư màu sắc khác nhau, tôi bất đắc dĩ thở dài, hôm nay thật sự không bình thường. Cúi đầu, chậm rãi đi vào phòng học.
“Oành!” “Oành!” Tôi kinh hách nhảy ra sau hai bước, trừng lớn mắt nhìn trên đỉnh đầu.
Một quả bóng trên cửa phòng học nổ tung, ruy băng, nhiều trang giấy nhỏ sáng lấp lánh phủ hết lên tôi.
“Nakamura-san!” Lớp trưởng đứng ở trước mặt tôi, đan hai tay vào nhau.
“Vất vả rồi!” các bạn khác phía sau cậu ấy ào ào cúi đầu với tôi.
“A, a.” Tôi mở miệng, nói năng lộn xộn, “Vì dân phục vụ!”
“Sao?” Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mọi người, tôi không khỏi ôm đầu ngồi xổm xuống, cái gì cái gì chứ, kích động một cái là đem câu nói khi duyệt binh ra.
“Haiz! Cái cô gái không hoa lệ này, ngồi trên mặt đất làm cái gì?” Ngẩng đầu nhìn thấy chân dài của nữ vương Atobe.
Đột nhiên cầm hoa hồng tươi mơn mởn đến trước mặt tôi, chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn cậu ấy.
“Bổn đại gia đại biểu các bạn trong lớp chúc mừng cậu đạt được quán quân.” Giọng nói hoa lệ, tư thế kiêu ngạo, “Tuy rằng bỏ phần thi cá nhân, nhưng mà người mắt dài đều biết cậu là tuyệt nhất.”
“Cám ơn.” Tôi chậm rãi đứng lại, dùng cằm chỉ chỉ chỗ ngồi, “Phiền cậu đặt hoa lên bàn tớ với, tớ hết tay cầm rồi.” Xấu hổ nhìn nhìn đống thư trong lòng.
“Hừ, đúng là cô gái không hoa lệ.” Ngoài miệng mất hứng, Atobe lại rất cẩn thận đặt hoa ở trên bàn học của tôi.
“Kimiko, dáng vẻ cậu mang vết thương chiến đấu khiến mọi người cảm động lắm.” Mai mở hai tay ra, hình dung tình huống lúc đó, “Tớvà Yuki đều khóc, cậu thật sự rất rất giỏi.”
“Tay cậu không sao chứ.” Yuki nhàn nhạt mở miệng, thật sự quan tâm.
“Ừ, không sao cả.” Tôinói tường tận lời chẩn đoán của bác sĩ tinh tế cho các cậu ấy nghe.
“Hôm nay mọi người đều thật kì quái, nhất là họ bỗng dưng để đống thư kia đầy ngập ngăn tủ của tớ.” Bất đắc dĩ nhìn đống thư xếp thành núi nhỏ trên bàn, tôi phiền chán nắm nắm tóc.
“Màu xanh nhạt, là thư kết bạn.” Mai vừa giúp tôi thu dọn mặt bàn, vừa giải thích, “Màu phấn hồng, là thư tỏ tình. 1,2,3…” Yukiđưa cho cậu ấy một cái túi giấy, hai người vừa đếm vừa giúp tôi xếpthư.
“27 thư!” Mai trừng lớn mắt, hưng phấn nhìn tôi, “Đúng 27 phong thư tỏ tình, cậu bây giờđược đại đa số nam sinh hoan nghênh đấy.”
“Hừ, ai muốn bọn họ hoan nghênh chứ, để quái vật làm đi.” Tôi dọn sạch mặt bàn, bỗng chốc nằm sấp xuống dưới, “Hơn nữa, bổn cô nương đã có bạn trai rồi.”
“Cái gì!” Các cậu ấy đồng thanh kêu to, giọng nói bén nhọn khiến tôi không khỏi che lỗ tai.”Cậu yêu đương lúc nào? Mau thành thật khai báo!” Mai hóa thân mẹ kế, chống eo ép hỏi.
“Bọn tớ thất thần một cái thôi mà cậu đã đi câu kết làm bậy, trêu hoa ghẹo nguyệt, ám độ trần thương*, ám thông khúc khoản**?” nữ độc miệng Yuki này, càng ngày càng lợi hại.
(*ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới)
(**ám thông khúc khoản: âm thầm bẻ gẫy sự chân thành)
Hôm nay các giáo viên nhìn tôi dịu dàng đáng kinh ngạc, trả lời đúng cáccâu hỏi, bọn họ luôn hòa ái, cổ vũ cười nhìn tôi ngồi xuống. Quái dị nhất là lúc đi toilet, tôi đứng ở phía sau xếp hàng không cẩn thận bị đám nữ phát hiện. Mọi người lập tức bước sang một bên, ý bảo tôi dùng trước.
Mọi người ào ào quan tâm, khiến tôi vừa mừng vừa lo; được chú ý quá mức nhiệt tình, khiến trong lòng tôi run sợ. Lúc nghỉ trưa tìm một góc yên tĩnh ngủ một giấc đi. Tôi cúi đầu, thở dài, giơ tay, chuyển chân, đi về phía rừng cây nhỏ.
“Nakamura Kimiko.” Một bóng người tao nhã hiện ra trước mặt.
“Cậu… Cậu sao lạiở đây?” Tôi chỉ vào Konokie đang bày ra tạo hình tao nhã, kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ ngay cả nghỉ ngơi cơ hội ông trời cũng không cho tôi? Phẫn nộ nhìn trời~ing.
(Tác giả Phi: nhìn gì mà nhìn, nhìn cái gì thế! )
“Vì chúc mừng cậu đoạt được quán quân, bản bá tước đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà.” Konokie hơi nghiêng đầu, nhìn về phía rừng cây, vỗ tay một cái.
Bốn tên đàn ông khôi ngô ra hiện tại trước mặt, hai người trong đó đang nâng một vật thể bị trói như con tằm trong kén vậy.
Đến gần nhìn kĩ, toi sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.”Cậu… Cậu… Cậu…” Trong cổ họng như bị tắc một quả trứng gà vậy, lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được, muốn nói mà cứ bị nghẹn ở trong cổ họng.
“Đừngquá kích động, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của bản bá tước với bạn mình.” Konokie xinh đẹp hất hất tóc dài màu đỏ, trong mắt vàng tràn đầy ý cười.
“Kích động?” Tôi giơ lên tay phải lành lặn, chỉ vào cậu ấy tức giận nói, “Phải, tớ rất kích động. Takahashi Konokie, cậu có biết đây là bắt cóc hay không, bắt cóc đấy!!”
Đúng, cái người toàn thân bị dây thừng thô buộc chặt không ai khác, đúng là Arai Anjiri của trường Ogasawara! Hai mắt cậu ta rưng rưng, miệng bị dán bởi một băng dính màu bạc.
“Bắt cóc?” Konokie không gọi là nhíu mày, “Bản bá tước chỉ là phái người mời cậu ta đến Hyoutei làm khách, có thời gian cùng nhau uống cái trà chiều thôi.” Nói dối! Nói dối! Nào có ai uống trà chiều như vậy!
“Cậu có biết như vậy là phạm pháp hay không?” Tôi ôm trán thở dài, cô gái kiêu ngạo này.
“Không sợ, bản bá tước được miễn quyền ngoại giao.” giọng điệu thoải mái, ngẩng cao cằm.
“Cậu có, tớ không có!” Tôi bắt đầu bạo đi.
“Johnson!” Bá tước điện hạ thấp giọng ý bảo một cái hắc y nam tử.
“yes!” Chỉ thấy vị Johnson kia lấy ra một cái kim tiêm, sét đánh không kịp bưng tai, đâm kim tiêm vàocổ Arai. Ả rắn độc kia hoảng sợ trợn to hai mắt, đầu ngả một cái, hôn mê bất tỉnh.
“Cậu!” Tôi vô lực tựa vào thân cây, suy yếu mở miệng, “Cậu lại làm cái gì vậy, bá tước điện hạ của tôi.”
“Đây là loại thuốc mà công ty nhà tớmới chế ra, một mũi tiêm vào động mạch cổ, sau khi cậu ta tỉnh lại,sẽ không nhớ được chuyện đã xảy ra hôm nay.” Konokie đắc ý giải thích.
May mắn, may mắn, không phải là độc thần kinh gì đó, tôi nghĩ, an ủi mình.
“Cứ tưởng là cậu sẽ xông lên hung hăng đánh cậu ta nữa chứ, không nghĩ tới cậu bị thương nặng đến thế, đến mức không còn chút lực nào?” Konokie chớp mắt to màu vàng, lo lắng đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Cậu! Cậu là ngu ngốc sao?” Tôi nhảy lên, túm tóc mình kêu to, “Đúng là tớ là rất muốn đánh bẹp cậu ta, nhưng mà nhìn thấy cậu ta bị cậu bắt cóc mà thành ra thế này, tớ còn có thể xuống tay sao? Tớxuống tay được sao? Hả?!”
“Rồi rồi, đừng nóng giận. Biết là cậu còn chưa hết giận chuyện ngày hôm qua, chú ý hình tượng.” cậu ấy nóivới tôi như đang dỗ trẻ con vậy.
Tên ngốc này, cậu ấy vẫn không hiểu, đến tột cùng thì trong đầu cậu ấy có cái gì thế!!
“Theocách cũ, đưa bạn Arai của chúng ta ‘an toàn’ trở về Saitama.” Bá tước lạnh lùng mệnh lệnh, bốn người đàn ông cao to thoáng chốc biến mất.
Lại ôm trán thở dài, tôi bình tĩnh thở, dùng giọng nói khẽ run nói: “Cậu học ở ai vậy?”
“Ông ngoại tớ.” Konokie lả lướt đi tới, nâng tôi dậy, bổ sung thêm, “Ông ngoại tớ là trùm băng Gangster Yamaguchi.”
Cứng ngắc gục đầu, nuốt một ngụm nước miếng, giọng khàn khàn nói: “Đám fan Atobe bắt nạt cậu ngày đó, đừng nói làđã biến mất khỏi cuộc sống đấy nhé?”
“Bản bá tước thiện lương, chỉ cho họ một cái bài học ‘nho nhỏ’ thôi.” Nói xong còn chớp chớp mắtvới tôi.
Trời ơi! Tôi quen phải loại người kiểu gì thế này, mau cho một tia sét đánh chết tôi đi!!!
Tay phải cầm theo túi sách và túi đựng đống thư, tay trái ôm một bó hoa hồng, buồn bã ỉu xìu đi về phía cổng trường. Hôm nay, không chỉ là tôi, Ohtori-senpai và chị Kikuri cũng bị đống thư và hoa tươi ngọt ngào ‘chặn đánh’, vừa nói về thư là mặt chúng tôi đều biến sắc.
Đi ra khỏi vườn trường Hyoutei làm cho người ta rung động lòng người, ngẩng đầu, bóng một người cao gầy ánh vào mi mắt.
“Kunimitsu!” Chạy chậm tới gần cậu ấy, “Sao cậu lại tới đây.” Vui vẻ nhìn cậu ấy.
“Ngày đầu tiên mang vết thương đến trường, sợ cậu có gì bất tiện.” trong mắt Tezuka đầy sự quan tâm, đột nhiên liếc mắt thấy bó hoa hồng đỏ chói, cậu ấy nhăn lại đôi mi thanh tú.
“Đây là quà quán quân mà Atobe-kun đại biểu cả lớp tặng tớ đấy.” Tôi mở miệng giải thích, “Hôm nay, thế giới hoàn toàn đảo điên, tất cả mọi người đều không bình thường, thật sự rất vất vả.” Nhìn cậu ấy yên lặng nhận lấy đồ trong tay tôi, không khỏi làm nũng oán giận.
“Ừm, tớ đưa cậu về nhà.” Tezuka nhẹ nhàng mà kéo tay phải của tôi, trong mắt hơi có thâm ý.
Đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Tezuka không tiếng động không nói gì nắm tôi đi vào.
“Kunimitsu?” Tôi hơi hơi nắm thật chặt bàn tay đang nắm tay cậu ấy.
“Ừ?” Cậu ấy dừng chân nhìn về phía tôi.
“Kunimitsu muốn tặngtớ hoa à?” Hưng phấn mà nhìn cậu ấy.
“Ừ, làm quà chúc mừng.” Cậu ấy quay đầu bắt đầu hỏi ông chủ.
Tôi yên lặng đứng ở bên cạnh cậu ấy, khóe miệng bắt đầu kéo lên, hai mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm. Cúi đầu, nhìn bó hoa hồng trong tay cậu ấybị tùy tiện cúi xuống mặt đất. Không lẽ Kunimitsu ghen tị? Nghĩ đến đây, trong lòng giống như kẹo đường vậy, mềm yếu, ngọt ngào.
——— —————–
“Kimiko-chan!” Mẹ bay ra cửa nhà, chào đón tôi, “Bó hoa hồng thật lớn! Còn trong gói là gì vậy?” Mẹ vui sướng lật lật đống thư bên trong, đột nhiên quay đầu hưng phấn kêu to, “Anata*! Kimiko-chan nhà chúng ta nhận được thư tỏ tình!”
(*Anata: cách gọi chồng một cách thân thiết)
Bố vung dép lê, hoàn toàn không chút hình tượng lao tới. Nhìn đồ trong tay mẹ, sắc mặt bắt đầu xanh lại, hai mắt bắt đầu bốc hỏa, hai tay bắt đầu dùng lực.”Phách!” quạt giấy tinh mỹ bị bẻ gẫy.
“Bố?” Tôi quơ quơ tay ở trước mặt bố.
“Ha ha, không có gì, không có gì. Kimiko-chan nhà chúng ta xuất sắc như thế mà, có người ái mộ là rất bình thường.” Bố cười ha ha che giấu, sau đó đoạt lấy hoa hồng trong tay mẹ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chie, bó hoa này để anh xử lý đi!”
Bố cười quỷ dị điên cuồng nhìn bó hoa trong tay, cấp tốc ra khỏi cửa.
“Mẹ.” Tôi cầm một cái túi lưới, bên trong là quà Kunimitsu tặng tôi, “Mẹ có thể giúp con trồngcây này ở trong sân không?”
Mẹ cẩn thận nâng lên bồn hoa kia, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt ái muội khiến tôi không khỏi đỏ mặt.
“Đương nhiên có thể.” Mẹ nhẹ nhàng đáp ứng, sau đó cười, “Kimiko-chan, biết hoa sơn trà trắng có ý nghĩa gì không?”
Tôi lắc lắc đầu.
“Tình yêu thực sự, chân tình.”
Giọng nói thanh thúy như chạm vào lòng tôi, đầy tình cảm nhìn đóa hoa trắng thuần đang ngạo nghễ đón gió, yên lặng bằng lòng lời hứa mãi không thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook