Đúng Như Em Ôn Nhu
-
Chương 27: Đứng ở đỉnh đầu Atobe vạn giải
Cắm sáo trúc ở bên hông, bỏ ống tay áo ra, đi vào thính phòng.
“Kimiko-chan thổi thật hay, vẫn còn phong thái năm đó đấy.” Chị dịu dàng sửa sang lại ô mạo cho tôi.
“Năm đó?” Yukimura tò mò thò đầu hỏi.
“Ừ, Kimiko-chan nhà bọn chị hồi năm thứ ba tiểu học đạt được quán quân diễn tấu cây sáo đấy.” chị Kuyou tự hào nói. Chị ơi, đó là do em ỷ là người xuyên không đã học ở kiếp trước làm ưu thế, mới thắng được học sinh tiểu học, thắng mà không cần bỏ nhiều sức, sau lần đó cũng không tham gia trận đấu âm nhạc nữa.
“Nakamura thật ưu tú.” ánh mắt mỹ nhân thật dịu dàng, khiến tôi có cảm giác rất thân mật. “Nhưng thành tích tốt như vậy, sao sau này lại lựa chọn kiếm đạo?”
“À…” Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, Tezuka cũng liếc mắt nhìn chăm chú. “Kỳ thực, nói đến chuyện này cũng thật xấu khổ.” Càng nhiều ánh mắt tò mò tập trung ở trên người tôi. “Tớ… tớ không biết phổ…” Cúi đầu líu ríu giống hệt tiếng muỗi.
“Ha ha ha, đúng là một cô gái không hoa lệ!” Hoa thủy tiên thoáng chốc nở rộ.
Phẫn nộ trừng cậu ta, “Cười cái gì mà cười! Biết thức phổ thì rất giỏi sao?”
“Đúng là không có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua chỉ là giỏi so với người không biết phổ mà thôi.” Atobe dùng ngón trỏ cùng ngón tay cái làm cái tư thế tay.”Hừ!”
“Kiếm đạo, không được sơ suất.”
Nhắc đến cường hạng của tôi, Tezuka đúng là người tốt! Mắt tôi sáng quắc nhìn về phía thủy tiên, ngón tay phải chỉ lên bầu trời: “Bổn tiểu thư không ngừng theo đuổi kiếm đạo, giấc mộng vĩnh viễn, chỉ có người đứng ở đỉnh mới có thể xưng vương. Atobe Keigo, không được nói suông chứ không làm, năm nay hãy để xem cậu và tớ, ai đứng trên bục lĩnh thưởng quán quân cả nước trước!”
“Phách!” Một tiếng búng tay vang lên. “Được! Bổn đại gia nhận lời khiêu chiến của cậu.” Atobe hơi cúi đầu, đối diện với tôi. Sau đó nhìn quét xung quanh một vòng, nhìn Tezuka cùng Yukimura: “Bổn đại gia sẽ không thua bất luận kẻ nào!”
Cùng một đoàn người ‘tỏa sáng’ đi trong vườn trường Hyoutei xinh đẹp như vậy, kém chút bị một đống ánh mắt liên tiếp phóng tới làm bỏ mạng.
“Nakamura, rất xin lỗi, bọn tớ phải về trường học.” Yukimura buông điện thoại, xin lỗi nhìn tôi.
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Lo lắng nhìn lại.
“Đội trưởng muốn tớ và Genichirou trở về huấn luyện.”
“Sao? Các cậu không xin phép à?”
“Đã xin phép phó đội trưởng rồi, nhưng mà hình như đội trưởng rất tức giận.” Trong câu trả lời nhàn nhạt có một tia chua sót.
“Seiichi, anh ta ghen tị cậu đấy!” Sanada Genichirou tức giận nắm chặt nắm tay.
“Đừng nhắc tới nữa, chúng tớ đi về trước đây. Hôm nay thật sự rất xin lỗi, thật muốn nói chuyện với Nakamura một hồi.” bên trong nụ cười của mỹ nhân có một tia sầu bi.
“Không sao cả.” thì ra mỹ nhân cũng phải chịu đủ đãi ngộ không công bằng, nghĩ đến đây, trong lòng ê ẩm.
“Yukimura-kun!” Lên tiếng gọi cậu ấy lại. “Chủ nhật, tớ không có trận đấu, tớ sẽ đến Kanagawa cổ vũ cho cậu nhé!”
“Ừ!” ưu thương màu tím liền bay mất.
“Người ta đã đi rồi, cậu còn ngẩn người làm cái gì thế! Đúng là một cô gái không hoa lệ!” giọng điệu của Atobe có chút chua.
Liếc mắt nhìn cậu ta, thở dài: “Đâu phải là ai cũng hạnh phúc giống như đại thiếu gia cậu, Yukimura hắn thật không dễ chịu đâu.”
“Cậu làm sao mà biết bổn đại gia rất hạnh phúc? Thực lực càng mạnh thì càng phải gánh vác áp lực lớn hơn nữa, nếu không có giác ngộ này, vậy thì Yukimura Seiichi sẽ không xứng trở thành vương bài của Rikkaidai.” Nữ vương nghiêm túc nhìn nữ thần đã đi xa, vừa nhấc mắt có thâm ý nhìn chằm chằm Tezuka. Ba bọn họ, không chỉ có bề ngoài và thực lực tỏa sáng, mà còn có thống khổ và gian khổ không muốn ai biết.
“Mau nhìn! Người mặc trang phục cổ đại kia chẳng phải là Nakamura học năm thứ nhất sao?”
“Đúng là cậu ta, đúng là cậu ta.”
“Hôm thứ hai, Nakamura đã đè Atobe-kun ra ở nhà ăn đấy!”
“Thật đáng ghét, dám phi lễ Atobe-kun của chúng ta.”
Xấu hổ nhìn mọi người đồng hành bên cạnh nghẹn họng nhìn mình trân trối, sắc mặt tôi âm trầm, sau lưng tuyết bay vù vù, sau đầu lòe ra vô số ‘ngã tư đường’ .”Không phải như thế, tớ chỉ là bị người hãm hại.” Vô lực giải thích.
“Ồ? Có can đảm cưỡng hôn bổn đại gia, lại không có can đảm thừa nhận sao?” vẻ mặt Atobe hứng thú, “Đúng là một cô gái không hoa lệ!”
“Cái gì… Cái gì cưỡng hôn chứ! Cái tên ngu ngốc kia đừng có nói lung tung!” giương nanh múa vuốt rống giận.
“Cậu muốn phủ nhận sao? Toàn trường đều là nhân chứng đấy.” Atobe giơ giơ tay lên.
“Đúng vậy! Chính là cậu ta đã xâm phạm Atobe-kun của chúng tôi!” Một đám nữ sinh của hội Fan thủy tiên phụ họa nói.
“Cậu phóng p!” Thượng Đế, rốt cục tôi đã nói ra những lời này, hình tượng thục nữ của tôi! (Tác giả Phi: cậu sớm đã không còn hình tượng này rồi! ) “Đó đâu phải là hôn chứ! Đâu phải là hôn chứ!”
“Đúng rồi, nghe nói đó là nụ hôn đầu tiên của cô gái không hoa lệ kia, hm~” thủy tiên hưng phấn tới gần tôi.
“Không phải là nụ hôn đầu tiên, là chạm nhẹ vào! Chạm nhẹ vào!” Tôi vội vàng quay đầu giải thích với mọi người, “Chỉ là lúc ngã xuống, bộ phận nói chuyện hoàn toàn, vừa mới, không cẩn thận, không đúng dịp, cực kỳ ngoài ý muốn, cực kỳ bất hạnh chạm vào nhau.” Nói xong, tôi còn dùng hai tay cẩn thận khoa tay múa chân miêu tả tình huống ‘chạm vào nhau’.
“Không cần khẩn trương, bổn đại gia sẽ không so đo với cô gái không hoa lệ như cậu!” Atobe lại bày ra biểu cảm ‘chịu thiệt’.
“Là tớ không thèm so đo với cậu mới đúng! Là cậu nhân cơ hội!” Tôi mặt đỏ tai hồng rống giận. “Nhân cơ hội!”
“Nhân cơ hội cái gì? Hm?” thanh tuyến hoa lệ.
“Quên đi, bổn tiểu thư coi như bị một khối thịt heo không cẩn thận đụng vào cho xong.” Tôi hất mặt, hừ một tiếng.
“Cái cô gái không hoa lệ kia dám nói bổn đại gia là heo?!” Atobe tức giận đến mức run rẩy.
“Đó là chính cậu thừa nhận, tớ đâu có nói cậu là heo.” Trong lòng toát lên khoái cảm báo thù, cười trộm~ing.
Hình như cảm giác được linh áp của Atobe sắp nổ mạnh, đám nữ bát quái chạy tán loạn, tránh đằng sau đại thụ cách đó không xa nhìn lén. Trên mặt cỏ, hai đại cao thủ quyết đấu, một người cười đắc ý, một người tức giận khóe miệng run run.
Đột nhiên một cái lôi kéo mạnh tôi về phía trước, tôi loạng choạng cuống quít bắt lấy vật thể đang tới gần. Dưới bàn tay là xúc cảm ấm áp, bị một cái ôm mang mùi hương tươi mát của biển. Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mặt, thân thể mềm yếu không cựa quậy được. Trên môi bị thứ gì đó mềm mại dán chặt lấy, trái tim lập tức như ngừng đập. Cảm giác môi dưới bị răng nanh nhẹ nhàng cắn, bản năng muốn hô nhỏ, một cái đầu lưỡi ướt át linh hoạt thuận thế muốn xâm nhập vào khoang miệng. Lúc này, một ai đó nhanh chóng kéo tôi ra khỏi cái ôm nguy hiểm kia.
“Đủ! Atobe cậu hơi quá đáng!” Lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu uy nghiêm.
“Tezuka…” Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt.
“Cậu không sao chứ.” Tezuka cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự lo lắng quan tâm, tôi chưa bao giờ thấy băng sơn điện hạ như vậy.
“Ừ.”
“Tezuka, cậu muốn nhúng tay sao?” Atobe bất mãn mà lại nghiêm túc nhìn đối thủ số mệnh.
Tezuka trầm mặc mà chống đỡ, kiên định đứng ở phía trước tôi.
Sau giữa trưa ngày xuân, nguyền rủa trong truyền thuyết đang tiếp tục tái diễn…
“Kimiko-chan thổi thật hay, vẫn còn phong thái năm đó đấy.” Chị dịu dàng sửa sang lại ô mạo cho tôi.
“Năm đó?” Yukimura tò mò thò đầu hỏi.
“Ừ, Kimiko-chan nhà bọn chị hồi năm thứ ba tiểu học đạt được quán quân diễn tấu cây sáo đấy.” chị Kuyou tự hào nói. Chị ơi, đó là do em ỷ là người xuyên không đã học ở kiếp trước làm ưu thế, mới thắng được học sinh tiểu học, thắng mà không cần bỏ nhiều sức, sau lần đó cũng không tham gia trận đấu âm nhạc nữa.
“Nakamura thật ưu tú.” ánh mắt mỹ nhân thật dịu dàng, khiến tôi có cảm giác rất thân mật. “Nhưng thành tích tốt như vậy, sao sau này lại lựa chọn kiếm đạo?”
“À…” Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, Tezuka cũng liếc mắt nhìn chăm chú. “Kỳ thực, nói đến chuyện này cũng thật xấu khổ.” Càng nhiều ánh mắt tò mò tập trung ở trên người tôi. “Tớ… tớ không biết phổ…” Cúi đầu líu ríu giống hệt tiếng muỗi.
“Ha ha ha, đúng là một cô gái không hoa lệ!” Hoa thủy tiên thoáng chốc nở rộ.
Phẫn nộ trừng cậu ta, “Cười cái gì mà cười! Biết thức phổ thì rất giỏi sao?”
“Đúng là không có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua chỉ là giỏi so với người không biết phổ mà thôi.” Atobe dùng ngón trỏ cùng ngón tay cái làm cái tư thế tay.”Hừ!”
“Kiếm đạo, không được sơ suất.”
Nhắc đến cường hạng của tôi, Tezuka đúng là người tốt! Mắt tôi sáng quắc nhìn về phía thủy tiên, ngón tay phải chỉ lên bầu trời: “Bổn tiểu thư không ngừng theo đuổi kiếm đạo, giấc mộng vĩnh viễn, chỉ có người đứng ở đỉnh mới có thể xưng vương. Atobe Keigo, không được nói suông chứ không làm, năm nay hãy để xem cậu và tớ, ai đứng trên bục lĩnh thưởng quán quân cả nước trước!”
“Phách!” Một tiếng búng tay vang lên. “Được! Bổn đại gia nhận lời khiêu chiến của cậu.” Atobe hơi cúi đầu, đối diện với tôi. Sau đó nhìn quét xung quanh một vòng, nhìn Tezuka cùng Yukimura: “Bổn đại gia sẽ không thua bất luận kẻ nào!”
Cùng một đoàn người ‘tỏa sáng’ đi trong vườn trường Hyoutei xinh đẹp như vậy, kém chút bị một đống ánh mắt liên tiếp phóng tới làm bỏ mạng.
“Nakamura, rất xin lỗi, bọn tớ phải về trường học.” Yukimura buông điện thoại, xin lỗi nhìn tôi.
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Lo lắng nhìn lại.
“Đội trưởng muốn tớ và Genichirou trở về huấn luyện.”
“Sao? Các cậu không xin phép à?”
“Đã xin phép phó đội trưởng rồi, nhưng mà hình như đội trưởng rất tức giận.” Trong câu trả lời nhàn nhạt có một tia chua sót.
“Seiichi, anh ta ghen tị cậu đấy!” Sanada Genichirou tức giận nắm chặt nắm tay.
“Đừng nhắc tới nữa, chúng tớ đi về trước đây. Hôm nay thật sự rất xin lỗi, thật muốn nói chuyện với Nakamura một hồi.” bên trong nụ cười của mỹ nhân có một tia sầu bi.
“Không sao cả.” thì ra mỹ nhân cũng phải chịu đủ đãi ngộ không công bằng, nghĩ đến đây, trong lòng ê ẩm.
“Yukimura-kun!” Lên tiếng gọi cậu ấy lại. “Chủ nhật, tớ không có trận đấu, tớ sẽ đến Kanagawa cổ vũ cho cậu nhé!”
“Ừ!” ưu thương màu tím liền bay mất.
“Người ta đã đi rồi, cậu còn ngẩn người làm cái gì thế! Đúng là một cô gái không hoa lệ!” giọng điệu của Atobe có chút chua.
Liếc mắt nhìn cậu ta, thở dài: “Đâu phải là ai cũng hạnh phúc giống như đại thiếu gia cậu, Yukimura hắn thật không dễ chịu đâu.”
“Cậu làm sao mà biết bổn đại gia rất hạnh phúc? Thực lực càng mạnh thì càng phải gánh vác áp lực lớn hơn nữa, nếu không có giác ngộ này, vậy thì Yukimura Seiichi sẽ không xứng trở thành vương bài của Rikkaidai.” Nữ vương nghiêm túc nhìn nữ thần đã đi xa, vừa nhấc mắt có thâm ý nhìn chằm chằm Tezuka. Ba bọn họ, không chỉ có bề ngoài và thực lực tỏa sáng, mà còn có thống khổ và gian khổ không muốn ai biết.
“Mau nhìn! Người mặc trang phục cổ đại kia chẳng phải là Nakamura học năm thứ nhất sao?”
“Đúng là cậu ta, đúng là cậu ta.”
“Hôm thứ hai, Nakamura đã đè Atobe-kun ra ở nhà ăn đấy!”
“Thật đáng ghét, dám phi lễ Atobe-kun của chúng ta.”
Xấu hổ nhìn mọi người đồng hành bên cạnh nghẹn họng nhìn mình trân trối, sắc mặt tôi âm trầm, sau lưng tuyết bay vù vù, sau đầu lòe ra vô số ‘ngã tư đường’ .”Không phải như thế, tớ chỉ là bị người hãm hại.” Vô lực giải thích.
“Ồ? Có can đảm cưỡng hôn bổn đại gia, lại không có can đảm thừa nhận sao?” vẻ mặt Atobe hứng thú, “Đúng là một cô gái không hoa lệ!”
“Cái gì… Cái gì cưỡng hôn chứ! Cái tên ngu ngốc kia đừng có nói lung tung!” giương nanh múa vuốt rống giận.
“Cậu muốn phủ nhận sao? Toàn trường đều là nhân chứng đấy.” Atobe giơ giơ tay lên.
“Đúng vậy! Chính là cậu ta đã xâm phạm Atobe-kun của chúng tôi!” Một đám nữ sinh của hội Fan thủy tiên phụ họa nói.
“Cậu phóng p!” Thượng Đế, rốt cục tôi đã nói ra những lời này, hình tượng thục nữ của tôi! (Tác giả Phi: cậu sớm đã không còn hình tượng này rồi! ) “Đó đâu phải là hôn chứ! Đâu phải là hôn chứ!”
“Đúng rồi, nghe nói đó là nụ hôn đầu tiên của cô gái không hoa lệ kia, hm~” thủy tiên hưng phấn tới gần tôi.
“Không phải là nụ hôn đầu tiên, là chạm nhẹ vào! Chạm nhẹ vào!” Tôi vội vàng quay đầu giải thích với mọi người, “Chỉ là lúc ngã xuống, bộ phận nói chuyện hoàn toàn, vừa mới, không cẩn thận, không đúng dịp, cực kỳ ngoài ý muốn, cực kỳ bất hạnh chạm vào nhau.” Nói xong, tôi còn dùng hai tay cẩn thận khoa tay múa chân miêu tả tình huống ‘chạm vào nhau’.
“Không cần khẩn trương, bổn đại gia sẽ không so đo với cô gái không hoa lệ như cậu!” Atobe lại bày ra biểu cảm ‘chịu thiệt’.
“Là tớ không thèm so đo với cậu mới đúng! Là cậu nhân cơ hội!” Tôi mặt đỏ tai hồng rống giận. “Nhân cơ hội!”
“Nhân cơ hội cái gì? Hm?” thanh tuyến hoa lệ.
“Quên đi, bổn tiểu thư coi như bị một khối thịt heo không cẩn thận đụng vào cho xong.” Tôi hất mặt, hừ một tiếng.
“Cái cô gái không hoa lệ kia dám nói bổn đại gia là heo?!” Atobe tức giận đến mức run rẩy.
“Đó là chính cậu thừa nhận, tớ đâu có nói cậu là heo.” Trong lòng toát lên khoái cảm báo thù, cười trộm~ing.
Hình như cảm giác được linh áp của Atobe sắp nổ mạnh, đám nữ bát quái chạy tán loạn, tránh đằng sau đại thụ cách đó không xa nhìn lén. Trên mặt cỏ, hai đại cao thủ quyết đấu, một người cười đắc ý, một người tức giận khóe miệng run run.
Đột nhiên một cái lôi kéo mạnh tôi về phía trước, tôi loạng choạng cuống quít bắt lấy vật thể đang tới gần. Dưới bàn tay là xúc cảm ấm áp, bị một cái ôm mang mùi hương tươi mát của biển. Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mặt, thân thể mềm yếu không cựa quậy được. Trên môi bị thứ gì đó mềm mại dán chặt lấy, trái tim lập tức như ngừng đập. Cảm giác môi dưới bị răng nanh nhẹ nhàng cắn, bản năng muốn hô nhỏ, một cái đầu lưỡi ướt át linh hoạt thuận thế muốn xâm nhập vào khoang miệng. Lúc này, một ai đó nhanh chóng kéo tôi ra khỏi cái ôm nguy hiểm kia.
“Đủ! Atobe cậu hơi quá đáng!” Lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu uy nghiêm.
“Tezuka…” Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt.
“Cậu không sao chứ.” Tezuka cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự lo lắng quan tâm, tôi chưa bao giờ thấy băng sơn điện hạ như vậy.
“Ừ.”
“Tezuka, cậu muốn nhúng tay sao?” Atobe bất mãn mà lại nghiêm túc nhìn đối thủ số mệnh.
Tezuka trầm mặc mà chống đỡ, kiên định đứng ở phía trước tôi.
Sau giữa trưa ngày xuân, nguyền rủa trong truyền thuyết đang tiếp tục tái diễn…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook